Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ
Chương 89
Edit: MarisMiu
"Chị Nhan, chị và Anh Lục quen biết nhau như thế nào vậy?"
Trước mặt Chiếm Nhan, An Dĩ Mạch không gọi thẳng tên của Lục Viêm, dù sao bây giờ anh ta cũng là vị hôn phu của Chiếm Nhan.
"Chúng ta cứ quen biết như thế thôi."
Chiếm Nhan không nói gì thêm, nhưng từ trong ánh mắt cự tuyệt của chị ấy, An Dĩ Mạch thấy được tình trạng gần đây của chị, những khổ sở và mê man trong ánh mắt chị ấy khiến cô rất khó chịu, thấy Chiếm Nhan như thế, An Dĩ Mạch rất đau lòng. Thật ra, nếu như Lục Viêm không phải là người kia, không phải là cố vấn của tập đoàn tài chính Hạo Thiên, cô nghĩ, Chiếm Nhan và Lục Viêm hai người nhất định sẽ hạnh phúc thôi.
Trong lúc hai người đang trầm mặc, Chiếm Nhan bỗng nghe được giọng nói quen thuộc của một người đàn ông truyền tới từ nơi khác, Chiếm Nhan nghe được giọng nói của chủ nhân đó chính là Lục Viêm, cô giơ tay ra hiệu với An Dĩ Mạch ý bảo im lặng, sau đó lôi kéo cô đi tới gần chỗ phát ra giọng nói.
Núp sau một bồn hoa, Chiếm Nhan và An Dĩ Mạch thấyAn Mặc Hàn và Lục Viêm hai người đang đứng dối diện nhau, một tay An Mặc Hàn đút vào túi quần, một tay rất tự nhiên rũ xuống, đôi mắt mắt đào hoa không có bất kỳ thiện ý nào nhìn Lục Viêm, nhưng cảm xúc trên mặt Lục Viêm lại phức tạp hơn An Mặc Hàn rất nhiều.
"Tổng giám đốc An, cho tới bây giờ tôi cũng không biết chuyện tình yêu giữa tôi và Chiếm Nhan lại đến phiên An tổng nhúng tay đấy!"
Giọng nói của Lục Viêm có chút tức giận, cònAn Mặc Hàn chỉ lắc đầu một cái.
"Hình như Lục tiên sinh hiểu lầm rồi, tôi không hề nhúng tay vào chuyện của Lục tiên sinh và Chiếm Nhan, dù sao đây cũng là chuyện riêng của hai người, chỉ là tôi thương nỗi lòng làm cha của Chú chiếm, nên mới đưa một chút tư liệu của Lục tiên sinh cho chú Chiếm. Thật không biết, khi nào là tôi can thiệp vào chuyện của hai người?"
An Mặc Hàn cảm thấy buồn cười, hôm nay Lục Viêm tới tìm anh nói chuyện này xem ra là đã bị chú Chiếm ép không còn đường lui, có điều, anh ta không biết là anh ta đã tìm lộn người rồi sao.
"An Mặc Hàn, nếu không phải anh nói thân phận của tôi cho chú chiếm, sao chú chiếm lại không đồng ý chuyện của tôi và Chiếm Nhan chứ."
Lần này đúng là Lục Viêm đã tìm lộn đối tượng, hơn nữa còn không biết thẹn mà trút tất cả sai lầm vào An Mặc Hàn.
"Lục Viêm, Chị Nhan và chúng tôi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hạnh phúc của chị ấy đương nhiên tôi rất quan tâm, nhưng, Lục Viêm, anh không thích hợp với chị Nhan, không chỉ nói anh yêu chị ấy, nếu như anh yêu chị ấy thì tại sao lại không chịu nói thân phận thật sự của anh cho chị Nhan?"
Đang núp sau bồn hoa, sau khi nghe xong, Chiếm Nhan tràn đầy nghi ngờ, thân phận thật sự của Lục Viêm? miu Không phải là cố vấn của tập đoàn Hạo Thiên sao? Chẳng lẽ anh ấy còn một thân phận khác nữa?
"Đây là chuyện của tôi và Chiếm Nhan rồi,An Mặc Hàn anh không cần phải lo nhiều như vậy."
Chắc Lục Viêm bịAn Mặc Hàn nói trúng ý nghĩ đi, có điều lúc nào thìAn Mặc Hàn đã cho phép anh ta cứ như thế.
"Lục Viêm, anh đến Chiếm gia là vì cái gì? Anh và chị Nhan ở chung với nhau là vì cái gì? Đừng nói với tôi là bởi vì tình yêu, tôi sẽ không tin. Hơn nữa, nơi này chỉ có hai người chúng ta, thân phận thật sự của anh, tôi cũng biết rõ, cho nên nói cho tôi biết rốt cuộc anh muốn làm gì? Hay nói thẳng ra anh đến đây là đã được tiếp nhận một mệnh lệnh nào đó?"
Chính bản thân Lục Viêm sẽ không vô duyên vô cớ làm chuyện như vậy, cho dù là vì tình yêu, anh cũng sẽ không giấu giếm thân phận thật sự của mình, rằng anh là đệ nhất sát thủ với biệt danh "Hỏa" trong thế giới hắc đạo lớn nhất nước F. Nếu anh ta che giấu thân phận này, vậy thì chắc chắn anh ta đã tiếp nhận một mệnh lệnh nào đó.
"An tổng quản quá nhiều rồi!"
Lục Viêm không muốn tiếp tục dây dưa vớiAn Mặc Hàn, anh quay người muốn đi, nhưng lại bịAn Mặc Hàn gọi lại.
"Hỏa!"
Nghe đượcAn Mặc Hàn gọi một chữ, Lục Viêm dừng bước. Không sai, Hỏa, cũng chính là Lục Viêm, là “danh hiệu" của Lục Viêm trong tổ chức.
"Lục Viêm, nói rõ ràng mục đích của anh đi, nếu không, buổi tối hôm nay anh chắc chắn sẽ không rời khỏi đây được đâu. Tin tưởng tôi, tôi không phải nói đùa!"
An Mặc Hàn vuốt chiếc nhẫn trên tay mình, tà mị nói. Không biết vì sao, khi thấy vẻ mặt này củaAn Mặc Hàn, Lục Viêm lại thấy sợ. Không, anh là sát thủ, sao có thể sợ chứ, nhưng từ trên người An Mặc Hàn tản mát ra hơi thở, lại là khí tức tử vong. Anh đã giết qua không ít người, anh hiểu rất rõ loại hơi thở này. Có điềuAn Mặc Hàn chỉ là tổng giám đốc của quốc tế Mặc Mạch, mặc dù lợi hại, nhưng nó không có bất kỳ liên hệ gì với hắc đạo, tại sao trên người của anh ta lại có khí tức tử vong mãnh liệt như vậy chứ?
Lục Viêm không dám không tin tưởng An Mặc Hàn, hiện giờ anh chỉ nghĩ đến làm cách gì để trở về, xem ra buổi tối hôm nay anh không thể thoát được rồi, đây nhất định là cái bẫy của An Mặc Hàn. Lục Viêm hơi hí mắt nhìnAn Mặc Hàn, giống như muốn nhìn ra chút gì đó từ trên người anh, nhưng anh không nhìn ra được bất kỳ gì cả.
"An tổng không phải đã sớm biết sao? Còn muốn tôi trả lời như thế nào nữa đây?"
Lục Viêm không che giấu mình nữa, bây giờ anh ta hoàn toàn không còn bộ dáng thư sinh ôn nhã. Hiện giờ, Lục Viêm lạnh lẽo giống như lệ quỷ từ trong Địa ngục tới lấy mạng, thì ra đây mới chính là diện mạo thật của anh ta.
"Vậy bây giờ tôi phải gọi anh là Hỏa? Hay vẫn là Lục Viêm?"
An Mặc Hàn thấy Lục Viêm đã trở lại bộ dáng vốn có của mình, vốn là vẻ mặt tuấn mỹ như thế khi thu hồi lại vô cùng dữ tợn.
"Ha ha ha, Hỏa, tôi rất thích cái tên này. An tổng, anh cũng nói, nơi này chỉ có hai người chúng ta, còn lời gì không thể nói đây? Bí mật của tôi, An tổng anh cũng biết, hiện tại tôi chỉ muốn khuyên An tổng một câu, không nên quản chuyện của tôi, tránh cho về sau rơi vào kết cục giống như chủ tịch An Vu Triết vậy."
Lục Viêm để lại những lời ác độc này rồi bỏ đi, An Mặc Hàn nhìn bóng lưng Lục Viêm rời đi, ánh mắt càng ngày càng âm trầm. An Dĩ Mạch thấy bộ dáng này của An Mặc Hàn, cô rất lo lắng. Dĩ nhiên cô cũng đã nghe thấy lời nói của Lục Viêm, thật ra tình huống của An Vu Triết chính là nỗi đau lớn nhất của An Mặc Hàn, thế mà Lục Viêm lại nói ra dứt khoát tàn nhẫn như thế.
"An Mặc Hàn."
An Dĩ Mạch kéo tay của anh, sau đó đi lên trước ôm An Mặc Hàn thật chặt.
"Anh không sao."
An Mặc Hàn nói với An Dĩ Mạch, sau đó nhìn lướt qua vị trí Chiếm Nhan một cái. Lúc này Chiếm Nhan đã không còn ở đó nữa.An Mặc Hàn thở dài, thật ra anh luôn cho rằng An Dĩ Mạch và Chiếm Nhan đứng ở đó, nên mới ép buộc Lục Viêm nói ra chân tướng mọi việc, có điều không biết chị Nhan có thể tiếp thu được hay không.
"Ah, chị Nhan đâu rồi nhỉ?"
An Dĩ Mạch không nhìn thấy bóng dáng của Chiếm Nhan, lo lắng nhìn xung quanh.
"Không có việc gì, chắc là chị ấy đi tìm Lục Viêm rồi. Bữa tiệc sắp bắt đầu, chúng ta trở về thôi."
"Được."
Được An Mặc Hàn an ủi, An Dĩ Mạch mới thoáng yên tâm về Chiếm Nhan, đi theo An Mặc Hàn vào đại sảnh. Lúc này, nghi thức đã chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ tìm vị trí của mình ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống, An Dĩ Mạch quan sát cách bố trí ở đây một lát.
Mặc dù không quá lớn, nhưng lại rất lãng mạn, các tân khách đều ngồi ở vị trí của mình. Thượng Quan Niên và Thượng Quan phu nhân làm người thân đàng gái, ngồi ở hàng thứ nhất ở bên phải. diễn đàn marismiu lê quý đôn Người nhà Tô Lạc chỉ có mỗi Tô Nguyệt, cho nên hàng thứ nhất bên trái chỉ có một mình Tô Nguyệt, sau đó các tân khách tùy tiện ngồi, rất nhanh các vị trí trống được lấp đầy.
Nghi thức đính hôn còn chưa bắt đầu, nên mọi người ai làm việc nấy, mạnh ai nấy chơi. Thượng Quan phu nhân Đường Uyển thấy bộ dáng thân mật của An Dĩ Mạch vàAn Mặc Hàn, đôi mắt sắp phun ra lửa, có điều nghĩ đến chuyện lát nữa sẽ xảy ra, tâm tình của bà ta tốt lên rất nhiều.
Chuyện ngày đó Đường Uyển không quên, trong khi bà đang suy nghĩ nên đối phó An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn như thế nào, lại không ngờ nhận được một tin, là gia tộc của bà cho bà tin tức, thì ra An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn lại là chị em, có thể nói tin tức này để cho bà hết sức giật mình.
Vốn bà còn đang suy nghĩ thân phận của An Dĩ Mạch, muốn động vào cô ta đúng là không dễ dàng. Chỉ là sau đó Hồng Hồng nói cho bà biết An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn có quan hệ yêu đương, hơn nữaAn Mặc Hàn đã tuyên bố An Dĩ Mạch là nữ chủ nhân của quốc tế Mặc Mạch.
Nếu vậy, An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn chính là chị em yêu nhau. Hơn nữa không chỉ yêu, nếu bà có thể nói ra tin tức này, hừ, đến lúc đó, An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch sẽ bị người đời phỉ nhổ, An Mặc Hàn yêu chị của mình gọi là, còn An Dĩ Mạch thích em trai của mình gọi là tiện nhân. Lúc đó, An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch không còn cách nào có thể xoay người nữa.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng độc ác của Thượng Quan phu nhân, An Dĩ Mạch nhớ tới chuyện cũ. Chứng kiến ánh mắt lóe lên châm chọc và hả hê của Thượng Quan phu nhân thì An Dĩ Mạch nghi ngờ, nhưng rất nhanh cô không nghĩ đến chuyện của Thượng Quan phu nhân, bởi vì nghi thức đã bắt đầu.
Trong lúc An Dĩ Mạch không để ý, An Mặc Hàn đưa mắt về phía Toàn Ti Dạ, Toàn Ti Dạ nhận được ánh mắt của An Mặc Hàn thì gật đầu một cái. Lúc này, An Mặc Hàn mới thu hồi ánh mắt của mình, lại quay sang nhìn về phía An Dĩ Mạch, trong mắt có chút phức tạp và đau lòng. Tuy đau lòng nhưng vì tương lai của anh và Dĩ Mạch, anh nhất định phải làm chuyện này.
Bên này, ở dưới nền âm nhạc, Tô Lạc và Thượng Quan Hồng hai người trang phục lộng lẫy xuất hiện ở ngoài thảm đỏ đầu bên kia, sau đó Tô Lạc dắt tay Thượng Quan Hồng chậm rãi đi tới đầu thảm đỏ bên này, đi lên sân khấu bước tới bên người Mục Sư.
Đợi đến khi hai người quay người đối mặt với mọi người, mọi người đồng loạt vỗ tay, trên mặt Thượng Quan Hồng và Tô Lạc cũng mỉm cười, bọn họ nhìn Thượng Quan Niên và Thượng Quan phu nhân, được Thượng Quan Niên gật đầu một cái, sau đó Mục Sư bắt đầu nói chuyện.
"Chào mọi người, hôm nay hoan nghênh mọi người tới tham gia bữa tiệc đính hôn của Thượng Quan Hồng tiểu thư và Tô Lạc tiên sinh, tôi xin tuyên bố, nghi thức đính hôn chính thức bắt đầu."
Sau khi lời nói của Mục Sư kết thúc, hiện trường bắn pháo hoa. Mặc dù là ban ngày, nhưng ngàn vạn pháo hoa cùng bắn lên trên không trung cũng nở rộ tạo thành một phong cảnh xinh đẹp.
"Được. Tôi xin tuyên bố nghi thức đính hôn chính thức thành công. Tô Lạc tiên sinh, Thượng Quan tiểu thư, mời hai người trao nhẫn cho nhau."
Sau đó dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tô Lạc và Thượng Quan Hồng hai người trao đổi nhẫn. Trong quá trình này, Thượng Quan Hồng rất đàng hoàng, không gây gỗ, điểm này khiến An Dĩ Mạch hoài nghi.
"Hai vị, xin phát biểu đôi lời."
Mục Sư đưa micro cho Tô Lạc trước, Tô Lạc chỉ nói đôi câu khách sáo với toàn thể quan khách, kế tiếp đến phiên Thượng Quan Hồng.
Chỉ thấy Thượng Quan Hồng tiếp nhận micro rồi quay sang nhìn Tô Lạc, rồi lại nhìn mọi người. Cuối cùng thấy được mẹ của cô ta gật đầu, cô ta mới bắt đầu nói chuyện.
"Xin chào mọi người, tôi là Thượng Quan Hồng, là thiên kim tiểu thư của Thượng Quan gia. Hôm nay là nghi lễ đính hôn của tôi và Tô Lạc, tôi rất cảm ơn mọi người có thể tới tham gia, dĩ nhiên, không phải chỉ có mấy lời như thế này. Có mấy lời, hôm nay tôi muốn nói rõ ràng một lần luôn, có một số việc, tôi cũng muốn giải quyết rõ ràng một lần. Chỉ có như vậy, cuộc sống của tôi mới có thể bình tĩnh lại.
Thượng Quan Hồng nói một đoạn không đầu không đuôi khiến tất cả mọi người nghi ngờ. Thượng Quan Niên nhíu mày, nhắc nhở Thượng Quan Hồng một tiếng.
"Hồng Hồng, không được phép hồ đồ."
Nghe được Thượng Quan Niên trách cứ, Thượng Quan Hồng cười cười, nhưng cũng khổ sở, lạnh lùng. Tô Lạc thấy Thượng Quan Hồng tùy hứng làm bậy cũng không đi kéo lại mà là ngồi vào bên cạnh Tô Nguyệt, cứ bình tĩnh nhìn Thượng Quan Hồng như vậy, còn Tô Nguyệt vô cùng lo lắng.
"Anh, anh không lo lắng sao?"
Tô Nguyệt thấy Tô Lạc không có bất kỳ hành động gì nhất thời không nhịn được lên tiếng, Tô Lạc chỉ lắc đầu một cái, không để cho cô em gái này hành động thiếu suy nghĩ. Hơn nữa, ở đây hoàn toàn không có chỗ cho hai anh em họ nói chuyện.
"Tiểu Nguyệt, em không được làm gì cả, chỉ cần nghe cô ấy nói xong là được rồi."
Tô Lạc khuyên Tô Nguyệt, sau đó đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Hồng. Dĩ nhiên anh biết Thượng Quan Hồng muốn làm gì, cũng biết kế hoạch của Thượng Quan Hồng và Thượng Quan phu nhân, có điều anh không thể ngăn cản, việc anh cần làm là chỉ nên đứng xem.
"Ha ha, con hồ đồ?"
Bộ dáng của Thượng Quan Hồng có vẻ giống như uống quá nhiều, cô ta nhìn qua Thượng Quan Niên, đứng có chút chênh vênh.
"Ba, con hồ đồ ư? Đúng, là con hồ đồ rồi!"
Đột nhiên cảm xúc của Thượng Quan Hồng trở nên rất kích động, An Dĩ Mạch nhíu mày, mặc dù cô ghét Thượng Quan Hồng, nhưng cô không ghét Thượng Quan Niên, hôm nay người tới tham dự đều là những người trong giới thượng lưu, mà Thượng Quan Hồng làm như thế khiến Thượng Quan Niên rất lúng túng.
"Thượng Quan tiểu thư làm sao vậy? Muốn nói cái gì thế?"
Trong đám người có người mở miệng hỏi, dĩ nhiên điều này đã tạo cơ hội cho Thượng Quan Hồng, cô ta nhìn vẻ mặt nghi hoặc của mọi người, bắt đầu nói ra lời cô ta muốn nói.
"Nhất định mọi người đang rất nghi ngờ là tôi điên rồi đúng không? Ha ha ha, tôi không điên, tôi rất tốt. Nhưng có một số việc, tôi muốn nói ra, tôi suy nghĩ rất kỹ rồi nhất định phải nói cho mọi người biết. Ba, có một số việc, con cũng muốn nói cho ba biết."
Thượng Quan Hồng nhìn về phía Thượng Quan Niên. Thượng Quan phu nhân tiến lên giúp Thượng Quan Hồng có thể đứng ổn. lqd MarisMiu lqd Sau đó, trong lúc mọi người đang nghi ngờ Thượng Quan Hồng muốn nói gì, ngón tay của Thượng Quan Hồng lập tức chỉ về phía An Mặc Hàn.
Chỉ thấy An Mặc Hàn vẫn ngồi tại chỗ như cũ, không có bất kì biến đổi nào, giống như người Thượng Quan Hồng chỉ không phải là anh.
"Tôi nghĩ, mọi người chắc là đều biết tổng giám đốc An nhỉ? À, đúng rồi, hôm nay tới không ít ký giả, ha ha, tôi nghĩ chắc mọi người đều đã nghe nói qua quan hệ giữa tôi và tổng giám đốc An rồi."
"Không sai, tôi thích tổng giám đốc An, An Mặc Hàn. Tôi vẫn luôn thích anh ấy, nhưng hết lần này đến lần khác anh ấy đều đẩy tôi ra xa. An Mặc Hàn, em vẫn luôn muốn hỏi anh, em không tốt chỗ nào, em kém hơn người phụ nữ bên cạnh anh chỗ nào hả?"
Thượng Quan Hồng nói xong nước mắt lập tức chảy xuống. Tranh giành cho tới nay, cô khóc lóc, cô đau lòng, cô đã không còn hình tượng ở trong lòng An Mặc Hàn, nhưng ngay cả một ánh mắt anh cũng lười phải bố thí cho cô.
Nghe Thượng Quan Hồng lên án, An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn không nói gì. An Mặc Hàn nhếch môi, tà mị cười, càng ôm hông của An Dĩ Mạch thật chặt, dùng hành động bày tỏ mặc kệ Thượng Quan Hồng nói gì, anh cũng sẽ không buông tay An Dĩ Mạch.
"An Mặc Hàn, là anh lợi hại, em thua. Trò chơi này, em thua, nhưng anh cũng chưa hẳn là người thắng."
Đột nhiên Thượng Quan Hồng cười nham hiểm, làm cho tất cả mọi người càng thêm nghi ngờ. An Mặc Hàn cũng không có biểu cảm gì, giống như lời nói của Thượng Quan Hồng cũng chỉ là chuyện cười mà thôi.
"Ha ha, tôi nghĩ, chắc mọi người cũng đã nghe nói chuyện quốc tế Mặc Mạch xuất hiện nữ chủ nhân chứ? Tôi nghĩ, chuyện này nhất định mọi người rất tò mò đi. Nhân đây tôi muốn giải thích cho mọi người biết một chút, mọi người thấy thế nào?"
Thượng Quan Hồng giống như rất có hăng hái, còn Thượng Quan Niên thì tức giận sầm mặt lại rồi.
"Chuyện ngày đó là như thế này...... Hiện tại người phụ nữ bên cạnh An Mặc Hàn này chính là nữ chủ nhân của quốc tế Mặc Mạch trong miệng An Mặc Hàn! Mọi người có tin không?"
Có người gật đầu, cũng có người lắc đầu. Thượng Quan Hồng thấy vẻ mặt của mọi người như thế, cười châm chọc, ánh mắt càng thêm ác độc nhìn về phía An Dĩ Mạch.
"A, đúng rồi, mọi người biết vị tiểu thư này tên là gì không? Ha ha, cô ta tên là An Dĩ Mạch, họ An!"
Mặc dù rất nhiều người nghe không hiểu lời nói của Thượng Quan Hồng có ý gì, nhưng những người thân bên trong đều hiểu lời nói của Thượng Quan Hồng, ví như Chiếm Nam Huyễn, Toàn Ti Dạ, Hạ Hi, Dư Huyên, và An Thần Hạo. Bọn họ dùng ánh mắt trách cứ nhìn về phía Thượng Quan Hồng, nhưng Thượng Quan Hồng hoàn toàn không để tâm đến những ánh mắt đó.
Song, không thể không nói, Thượng Quan Hồng đã nói đến chỗ đau nhất của An Dĩ Mạch, Thượng Quan Hồng nói cô họ An, tên là An Dĩ Mạch, còn đặc biệt nhấn mạnh cô họ An với mọi người, cô đã biết Thượng Quan Hồng đã nắm rõ thân phận của cô. An Dĩ Mạch run rẩy, trên mặt xuất hiện sự khẩn trương hiếm có.
Ánh mắt An Mặc Hàn âm trầm nhìn qua Thượng Quan Hồng, đau lòng ôm An Dĩ Mạch vào trong ngực, sau đó nhìn về phía Toàn Ti Dạ, Toàn Ti Dạ lắc đầu một cái, anh nhíu mày.
"Có ý gì chứ?"
"Đúng vậy."
"Có vấn đề gì nhỉ?"
Nghe mọi người bàn luận, Thượng Quan Hồng cảm giác đã đạt đến hiệu quả.
"Thượng Quan Hồng, có mấy lời, cô phải biết nếu như cô nói, cô phải trả giá đắt hơn đấy, biết không?"
An Mặc Hàn uy hiếp Thượng Quan Hồng, nhưng Thượng Quan Hồng chỉ cười châm chọc, sau cùng nói ra những lời cô ta muốn nói từ lâu.
"Ha ha, tôi nghĩ, mọi người cũng sẽ không quên thật ra dưới gối của An tổng và phu nhân tiền nhiệm của quốc tế Mặc Mạch còn có một người con gái nữa, mà người con gái đó chính là An Dĩ Mạch. Ha ha, và cũng chính là người yêu của An Mặc Hàn!"
Rốt cuộc, Thượng Quan Hồng cũng nói ra chân tướng sự tình, hiện trường hỗn loạn thành một đống. Trừ mấy biết rõ chân tướng, những người khác đều dùng ánh mắt không dám tin nhìn về phía An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch, không khí quanh người An Mặc Hàn càng ngày càng lạnh. An Dĩ Mạch cắn môi thật chặt, áp chế bản thân để không để ý tới ánh mắt người khác. An Mặc Hàn thấy môi của An Dĩ Mạch sắp bật máu, đau lòng ôm lấy cô.
"Chắc không phải là thật chứ?"
"Đúng vậy, Tổng giám đốc An tiền nhiệm còn có một người con gái gọi là An Dĩ Mạch. Tôi nhớ ra rồi."
"Vậy... Bọn họ là chị em...?"
"Chị Nhan, chị và Anh Lục quen biết nhau như thế nào vậy?"
Trước mặt Chiếm Nhan, An Dĩ Mạch không gọi thẳng tên của Lục Viêm, dù sao bây giờ anh ta cũng là vị hôn phu của Chiếm Nhan.
"Chúng ta cứ quen biết như thế thôi."
Chiếm Nhan không nói gì thêm, nhưng từ trong ánh mắt cự tuyệt của chị ấy, An Dĩ Mạch thấy được tình trạng gần đây của chị, những khổ sở và mê man trong ánh mắt chị ấy khiến cô rất khó chịu, thấy Chiếm Nhan như thế, An Dĩ Mạch rất đau lòng. Thật ra, nếu như Lục Viêm không phải là người kia, không phải là cố vấn của tập đoàn tài chính Hạo Thiên, cô nghĩ, Chiếm Nhan và Lục Viêm hai người nhất định sẽ hạnh phúc thôi.
Trong lúc hai người đang trầm mặc, Chiếm Nhan bỗng nghe được giọng nói quen thuộc của một người đàn ông truyền tới từ nơi khác, Chiếm Nhan nghe được giọng nói của chủ nhân đó chính là Lục Viêm, cô giơ tay ra hiệu với An Dĩ Mạch ý bảo im lặng, sau đó lôi kéo cô đi tới gần chỗ phát ra giọng nói.
Núp sau một bồn hoa, Chiếm Nhan và An Dĩ Mạch thấyAn Mặc Hàn và Lục Viêm hai người đang đứng dối diện nhau, một tay An Mặc Hàn đút vào túi quần, một tay rất tự nhiên rũ xuống, đôi mắt mắt đào hoa không có bất kỳ thiện ý nào nhìn Lục Viêm, nhưng cảm xúc trên mặt Lục Viêm lại phức tạp hơn An Mặc Hàn rất nhiều.
"Tổng giám đốc An, cho tới bây giờ tôi cũng không biết chuyện tình yêu giữa tôi và Chiếm Nhan lại đến phiên An tổng nhúng tay đấy!"
Giọng nói của Lục Viêm có chút tức giận, cònAn Mặc Hàn chỉ lắc đầu một cái.
"Hình như Lục tiên sinh hiểu lầm rồi, tôi không hề nhúng tay vào chuyện của Lục tiên sinh và Chiếm Nhan, dù sao đây cũng là chuyện riêng của hai người, chỉ là tôi thương nỗi lòng làm cha của Chú chiếm, nên mới đưa một chút tư liệu của Lục tiên sinh cho chú Chiếm. Thật không biết, khi nào là tôi can thiệp vào chuyện của hai người?"
An Mặc Hàn cảm thấy buồn cười, hôm nay Lục Viêm tới tìm anh nói chuyện này xem ra là đã bị chú Chiếm ép không còn đường lui, có điều, anh ta không biết là anh ta đã tìm lộn người rồi sao.
"An Mặc Hàn, nếu không phải anh nói thân phận của tôi cho chú chiếm, sao chú chiếm lại không đồng ý chuyện của tôi và Chiếm Nhan chứ."
Lần này đúng là Lục Viêm đã tìm lộn đối tượng, hơn nữa còn không biết thẹn mà trút tất cả sai lầm vào An Mặc Hàn.
"Lục Viêm, Chị Nhan và chúng tôi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hạnh phúc của chị ấy đương nhiên tôi rất quan tâm, nhưng, Lục Viêm, anh không thích hợp với chị Nhan, không chỉ nói anh yêu chị ấy, nếu như anh yêu chị ấy thì tại sao lại không chịu nói thân phận thật sự của anh cho chị Nhan?"
Đang núp sau bồn hoa, sau khi nghe xong, Chiếm Nhan tràn đầy nghi ngờ, thân phận thật sự của Lục Viêm? miu Không phải là cố vấn của tập đoàn Hạo Thiên sao? Chẳng lẽ anh ấy còn một thân phận khác nữa?
"Đây là chuyện của tôi và Chiếm Nhan rồi,An Mặc Hàn anh không cần phải lo nhiều như vậy."
Chắc Lục Viêm bịAn Mặc Hàn nói trúng ý nghĩ đi, có điều lúc nào thìAn Mặc Hàn đã cho phép anh ta cứ như thế.
"Lục Viêm, anh đến Chiếm gia là vì cái gì? Anh và chị Nhan ở chung với nhau là vì cái gì? Đừng nói với tôi là bởi vì tình yêu, tôi sẽ không tin. Hơn nữa, nơi này chỉ có hai người chúng ta, thân phận thật sự của anh, tôi cũng biết rõ, cho nên nói cho tôi biết rốt cuộc anh muốn làm gì? Hay nói thẳng ra anh đến đây là đã được tiếp nhận một mệnh lệnh nào đó?"
Chính bản thân Lục Viêm sẽ không vô duyên vô cớ làm chuyện như vậy, cho dù là vì tình yêu, anh cũng sẽ không giấu giếm thân phận thật sự của mình, rằng anh là đệ nhất sát thủ với biệt danh "Hỏa" trong thế giới hắc đạo lớn nhất nước F. Nếu anh ta che giấu thân phận này, vậy thì chắc chắn anh ta đã tiếp nhận một mệnh lệnh nào đó.
"An tổng quản quá nhiều rồi!"
Lục Viêm không muốn tiếp tục dây dưa vớiAn Mặc Hàn, anh quay người muốn đi, nhưng lại bịAn Mặc Hàn gọi lại.
"Hỏa!"
Nghe đượcAn Mặc Hàn gọi một chữ, Lục Viêm dừng bước. Không sai, Hỏa, cũng chính là Lục Viêm, là “danh hiệu" của Lục Viêm trong tổ chức.
"Lục Viêm, nói rõ ràng mục đích của anh đi, nếu không, buổi tối hôm nay anh chắc chắn sẽ không rời khỏi đây được đâu. Tin tưởng tôi, tôi không phải nói đùa!"
An Mặc Hàn vuốt chiếc nhẫn trên tay mình, tà mị nói. Không biết vì sao, khi thấy vẻ mặt này củaAn Mặc Hàn, Lục Viêm lại thấy sợ. Không, anh là sát thủ, sao có thể sợ chứ, nhưng từ trên người An Mặc Hàn tản mát ra hơi thở, lại là khí tức tử vong. Anh đã giết qua không ít người, anh hiểu rất rõ loại hơi thở này. Có điềuAn Mặc Hàn chỉ là tổng giám đốc của quốc tế Mặc Mạch, mặc dù lợi hại, nhưng nó không có bất kỳ liên hệ gì với hắc đạo, tại sao trên người của anh ta lại có khí tức tử vong mãnh liệt như vậy chứ?
Lục Viêm không dám không tin tưởng An Mặc Hàn, hiện giờ anh chỉ nghĩ đến làm cách gì để trở về, xem ra buổi tối hôm nay anh không thể thoát được rồi, đây nhất định là cái bẫy của An Mặc Hàn. Lục Viêm hơi hí mắt nhìnAn Mặc Hàn, giống như muốn nhìn ra chút gì đó từ trên người anh, nhưng anh không nhìn ra được bất kỳ gì cả.
"An tổng không phải đã sớm biết sao? Còn muốn tôi trả lời như thế nào nữa đây?"
Lục Viêm không che giấu mình nữa, bây giờ anh ta hoàn toàn không còn bộ dáng thư sinh ôn nhã. Hiện giờ, Lục Viêm lạnh lẽo giống như lệ quỷ từ trong Địa ngục tới lấy mạng, thì ra đây mới chính là diện mạo thật của anh ta.
"Vậy bây giờ tôi phải gọi anh là Hỏa? Hay vẫn là Lục Viêm?"
An Mặc Hàn thấy Lục Viêm đã trở lại bộ dáng vốn có của mình, vốn là vẻ mặt tuấn mỹ như thế khi thu hồi lại vô cùng dữ tợn.
"Ha ha ha, Hỏa, tôi rất thích cái tên này. An tổng, anh cũng nói, nơi này chỉ có hai người chúng ta, còn lời gì không thể nói đây? Bí mật của tôi, An tổng anh cũng biết, hiện tại tôi chỉ muốn khuyên An tổng một câu, không nên quản chuyện của tôi, tránh cho về sau rơi vào kết cục giống như chủ tịch An Vu Triết vậy."
Lục Viêm để lại những lời ác độc này rồi bỏ đi, An Mặc Hàn nhìn bóng lưng Lục Viêm rời đi, ánh mắt càng ngày càng âm trầm. An Dĩ Mạch thấy bộ dáng này của An Mặc Hàn, cô rất lo lắng. Dĩ nhiên cô cũng đã nghe thấy lời nói của Lục Viêm, thật ra tình huống của An Vu Triết chính là nỗi đau lớn nhất của An Mặc Hàn, thế mà Lục Viêm lại nói ra dứt khoát tàn nhẫn như thế.
"An Mặc Hàn."
An Dĩ Mạch kéo tay của anh, sau đó đi lên trước ôm An Mặc Hàn thật chặt.
"Anh không sao."
An Mặc Hàn nói với An Dĩ Mạch, sau đó nhìn lướt qua vị trí Chiếm Nhan một cái. Lúc này Chiếm Nhan đã không còn ở đó nữa.An Mặc Hàn thở dài, thật ra anh luôn cho rằng An Dĩ Mạch và Chiếm Nhan đứng ở đó, nên mới ép buộc Lục Viêm nói ra chân tướng mọi việc, có điều không biết chị Nhan có thể tiếp thu được hay không.
"Ah, chị Nhan đâu rồi nhỉ?"
An Dĩ Mạch không nhìn thấy bóng dáng của Chiếm Nhan, lo lắng nhìn xung quanh.
"Không có việc gì, chắc là chị ấy đi tìm Lục Viêm rồi. Bữa tiệc sắp bắt đầu, chúng ta trở về thôi."
"Được."
Được An Mặc Hàn an ủi, An Dĩ Mạch mới thoáng yên tâm về Chiếm Nhan, đi theo An Mặc Hàn vào đại sảnh. Lúc này, nghi thức đã chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ tìm vị trí của mình ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống, An Dĩ Mạch quan sát cách bố trí ở đây một lát.
Mặc dù không quá lớn, nhưng lại rất lãng mạn, các tân khách đều ngồi ở vị trí của mình. Thượng Quan Niên và Thượng Quan phu nhân làm người thân đàng gái, ngồi ở hàng thứ nhất ở bên phải. diễn đàn marismiu lê quý đôn Người nhà Tô Lạc chỉ có mỗi Tô Nguyệt, cho nên hàng thứ nhất bên trái chỉ có một mình Tô Nguyệt, sau đó các tân khách tùy tiện ngồi, rất nhanh các vị trí trống được lấp đầy.
Nghi thức đính hôn còn chưa bắt đầu, nên mọi người ai làm việc nấy, mạnh ai nấy chơi. Thượng Quan phu nhân Đường Uyển thấy bộ dáng thân mật của An Dĩ Mạch vàAn Mặc Hàn, đôi mắt sắp phun ra lửa, có điều nghĩ đến chuyện lát nữa sẽ xảy ra, tâm tình của bà ta tốt lên rất nhiều.
Chuyện ngày đó Đường Uyển không quên, trong khi bà đang suy nghĩ nên đối phó An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn như thế nào, lại không ngờ nhận được một tin, là gia tộc của bà cho bà tin tức, thì ra An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn lại là chị em, có thể nói tin tức này để cho bà hết sức giật mình.
Vốn bà còn đang suy nghĩ thân phận của An Dĩ Mạch, muốn động vào cô ta đúng là không dễ dàng. Chỉ là sau đó Hồng Hồng nói cho bà biết An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn có quan hệ yêu đương, hơn nữaAn Mặc Hàn đã tuyên bố An Dĩ Mạch là nữ chủ nhân của quốc tế Mặc Mạch.
Nếu vậy, An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn chính là chị em yêu nhau. Hơn nữa không chỉ yêu, nếu bà có thể nói ra tin tức này, hừ, đến lúc đó, An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch sẽ bị người đời phỉ nhổ, An Mặc Hàn yêu chị của mình gọi là, còn An Dĩ Mạch thích em trai của mình gọi là tiện nhân. Lúc đó, An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch không còn cách nào có thể xoay người nữa.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng độc ác của Thượng Quan phu nhân, An Dĩ Mạch nhớ tới chuyện cũ. Chứng kiến ánh mắt lóe lên châm chọc và hả hê của Thượng Quan phu nhân thì An Dĩ Mạch nghi ngờ, nhưng rất nhanh cô không nghĩ đến chuyện của Thượng Quan phu nhân, bởi vì nghi thức đã bắt đầu.
Trong lúc An Dĩ Mạch không để ý, An Mặc Hàn đưa mắt về phía Toàn Ti Dạ, Toàn Ti Dạ nhận được ánh mắt của An Mặc Hàn thì gật đầu một cái. Lúc này, An Mặc Hàn mới thu hồi ánh mắt của mình, lại quay sang nhìn về phía An Dĩ Mạch, trong mắt có chút phức tạp và đau lòng. Tuy đau lòng nhưng vì tương lai của anh và Dĩ Mạch, anh nhất định phải làm chuyện này.
Bên này, ở dưới nền âm nhạc, Tô Lạc và Thượng Quan Hồng hai người trang phục lộng lẫy xuất hiện ở ngoài thảm đỏ đầu bên kia, sau đó Tô Lạc dắt tay Thượng Quan Hồng chậm rãi đi tới đầu thảm đỏ bên này, đi lên sân khấu bước tới bên người Mục Sư.
Đợi đến khi hai người quay người đối mặt với mọi người, mọi người đồng loạt vỗ tay, trên mặt Thượng Quan Hồng và Tô Lạc cũng mỉm cười, bọn họ nhìn Thượng Quan Niên và Thượng Quan phu nhân, được Thượng Quan Niên gật đầu một cái, sau đó Mục Sư bắt đầu nói chuyện.
"Chào mọi người, hôm nay hoan nghênh mọi người tới tham gia bữa tiệc đính hôn của Thượng Quan Hồng tiểu thư và Tô Lạc tiên sinh, tôi xin tuyên bố, nghi thức đính hôn chính thức bắt đầu."
Sau khi lời nói của Mục Sư kết thúc, hiện trường bắn pháo hoa. Mặc dù là ban ngày, nhưng ngàn vạn pháo hoa cùng bắn lên trên không trung cũng nở rộ tạo thành một phong cảnh xinh đẹp.
"Được. Tôi xin tuyên bố nghi thức đính hôn chính thức thành công. Tô Lạc tiên sinh, Thượng Quan tiểu thư, mời hai người trao nhẫn cho nhau."
Sau đó dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tô Lạc và Thượng Quan Hồng hai người trao đổi nhẫn. Trong quá trình này, Thượng Quan Hồng rất đàng hoàng, không gây gỗ, điểm này khiến An Dĩ Mạch hoài nghi.
"Hai vị, xin phát biểu đôi lời."
Mục Sư đưa micro cho Tô Lạc trước, Tô Lạc chỉ nói đôi câu khách sáo với toàn thể quan khách, kế tiếp đến phiên Thượng Quan Hồng.
Chỉ thấy Thượng Quan Hồng tiếp nhận micro rồi quay sang nhìn Tô Lạc, rồi lại nhìn mọi người. Cuối cùng thấy được mẹ của cô ta gật đầu, cô ta mới bắt đầu nói chuyện.
"Xin chào mọi người, tôi là Thượng Quan Hồng, là thiên kim tiểu thư của Thượng Quan gia. Hôm nay là nghi lễ đính hôn của tôi và Tô Lạc, tôi rất cảm ơn mọi người có thể tới tham gia, dĩ nhiên, không phải chỉ có mấy lời như thế này. Có mấy lời, hôm nay tôi muốn nói rõ ràng một lần luôn, có một số việc, tôi cũng muốn giải quyết rõ ràng một lần. Chỉ có như vậy, cuộc sống của tôi mới có thể bình tĩnh lại.
Thượng Quan Hồng nói một đoạn không đầu không đuôi khiến tất cả mọi người nghi ngờ. Thượng Quan Niên nhíu mày, nhắc nhở Thượng Quan Hồng một tiếng.
"Hồng Hồng, không được phép hồ đồ."
Nghe được Thượng Quan Niên trách cứ, Thượng Quan Hồng cười cười, nhưng cũng khổ sở, lạnh lùng. Tô Lạc thấy Thượng Quan Hồng tùy hứng làm bậy cũng không đi kéo lại mà là ngồi vào bên cạnh Tô Nguyệt, cứ bình tĩnh nhìn Thượng Quan Hồng như vậy, còn Tô Nguyệt vô cùng lo lắng.
"Anh, anh không lo lắng sao?"
Tô Nguyệt thấy Tô Lạc không có bất kỳ hành động gì nhất thời không nhịn được lên tiếng, Tô Lạc chỉ lắc đầu một cái, không để cho cô em gái này hành động thiếu suy nghĩ. Hơn nữa, ở đây hoàn toàn không có chỗ cho hai anh em họ nói chuyện.
"Tiểu Nguyệt, em không được làm gì cả, chỉ cần nghe cô ấy nói xong là được rồi."
Tô Lạc khuyên Tô Nguyệt, sau đó đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Hồng. Dĩ nhiên anh biết Thượng Quan Hồng muốn làm gì, cũng biết kế hoạch của Thượng Quan Hồng và Thượng Quan phu nhân, có điều anh không thể ngăn cản, việc anh cần làm là chỉ nên đứng xem.
"Ha ha, con hồ đồ?"
Bộ dáng của Thượng Quan Hồng có vẻ giống như uống quá nhiều, cô ta nhìn qua Thượng Quan Niên, đứng có chút chênh vênh.
"Ba, con hồ đồ ư? Đúng, là con hồ đồ rồi!"
Đột nhiên cảm xúc của Thượng Quan Hồng trở nên rất kích động, An Dĩ Mạch nhíu mày, mặc dù cô ghét Thượng Quan Hồng, nhưng cô không ghét Thượng Quan Niên, hôm nay người tới tham dự đều là những người trong giới thượng lưu, mà Thượng Quan Hồng làm như thế khiến Thượng Quan Niên rất lúng túng.
"Thượng Quan tiểu thư làm sao vậy? Muốn nói cái gì thế?"
Trong đám người có người mở miệng hỏi, dĩ nhiên điều này đã tạo cơ hội cho Thượng Quan Hồng, cô ta nhìn vẻ mặt nghi hoặc của mọi người, bắt đầu nói ra lời cô ta muốn nói.
"Nhất định mọi người đang rất nghi ngờ là tôi điên rồi đúng không? Ha ha ha, tôi không điên, tôi rất tốt. Nhưng có một số việc, tôi muốn nói ra, tôi suy nghĩ rất kỹ rồi nhất định phải nói cho mọi người biết. Ba, có một số việc, con cũng muốn nói cho ba biết."
Thượng Quan Hồng nhìn về phía Thượng Quan Niên. Thượng Quan phu nhân tiến lên giúp Thượng Quan Hồng có thể đứng ổn. lqd MarisMiu lqd Sau đó, trong lúc mọi người đang nghi ngờ Thượng Quan Hồng muốn nói gì, ngón tay của Thượng Quan Hồng lập tức chỉ về phía An Mặc Hàn.
Chỉ thấy An Mặc Hàn vẫn ngồi tại chỗ như cũ, không có bất kì biến đổi nào, giống như người Thượng Quan Hồng chỉ không phải là anh.
"Tôi nghĩ, mọi người chắc là đều biết tổng giám đốc An nhỉ? À, đúng rồi, hôm nay tới không ít ký giả, ha ha, tôi nghĩ chắc mọi người đều đã nghe nói qua quan hệ giữa tôi và tổng giám đốc An rồi."
"Không sai, tôi thích tổng giám đốc An, An Mặc Hàn. Tôi vẫn luôn thích anh ấy, nhưng hết lần này đến lần khác anh ấy đều đẩy tôi ra xa. An Mặc Hàn, em vẫn luôn muốn hỏi anh, em không tốt chỗ nào, em kém hơn người phụ nữ bên cạnh anh chỗ nào hả?"
Thượng Quan Hồng nói xong nước mắt lập tức chảy xuống. Tranh giành cho tới nay, cô khóc lóc, cô đau lòng, cô đã không còn hình tượng ở trong lòng An Mặc Hàn, nhưng ngay cả một ánh mắt anh cũng lười phải bố thí cho cô.
Nghe Thượng Quan Hồng lên án, An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn không nói gì. An Mặc Hàn nhếch môi, tà mị cười, càng ôm hông của An Dĩ Mạch thật chặt, dùng hành động bày tỏ mặc kệ Thượng Quan Hồng nói gì, anh cũng sẽ không buông tay An Dĩ Mạch.
"An Mặc Hàn, là anh lợi hại, em thua. Trò chơi này, em thua, nhưng anh cũng chưa hẳn là người thắng."
Đột nhiên Thượng Quan Hồng cười nham hiểm, làm cho tất cả mọi người càng thêm nghi ngờ. An Mặc Hàn cũng không có biểu cảm gì, giống như lời nói của Thượng Quan Hồng cũng chỉ là chuyện cười mà thôi.
"Ha ha, tôi nghĩ, chắc mọi người cũng đã nghe nói chuyện quốc tế Mặc Mạch xuất hiện nữ chủ nhân chứ? Tôi nghĩ, chuyện này nhất định mọi người rất tò mò đi. Nhân đây tôi muốn giải thích cho mọi người biết một chút, mọi người thấy thế nào?"
Thượng Quan Hồng giống như rất có hăng hái, còn Thượng Quan Niên thì tức giận sầm mặt lại rồi.
"Chuyện ngày đó là như thế này...... Hiện tại người phụ nữ bên cạnh An Mặc Hàn này chính là nữ chủ nhân của quốc tế Mặc Mạch trong miệng An Mặc Hàn! Mọi người có tin không?"
Có người gật đầu, cũng có người lắc đầu. Thượng Quan Hồng thấy vẻ mặt của mọi người như thế, cười châm chọc, ánh mắt càng thêm ác độc nhìn về phía An Dĩ Mạch.
"A, đúng rồi, mọi người biết vị tiểu thư này tên là gì không? Ha ha, cô ta tên là An Dĩ Mạch, họ An!"
Mặc dù rất nhiều người nghe không hiểu lời nói của Thượng Quan Hồng có ý gì, nhưng những người thân bên trong đều hiểu lời nói của Thượng Quan Hồng, ví như Chiếm Nam Huyễn, Toàn Ti Dạ, Hạ Hi, Dư Huyên, và An Thần Hạo. Bọn họ dùng ánh mắt trách cứ nhìn về phía Thượng Quan Hồng, nhưng Thượng Quan Hồng hoàn toàn không để tâm đến những ánh mắt đó.
Song, không thể không nói, Thượng Quan Hồng đã nói đến chỗ đau nhất của An Dĩ Mạch, Thượng Quan Hồng nói cô họ An, tên là An Dĩ Mạch, còn đặc biệt nhấn mạnh cô họ An với mọi người, cô đã biết Thượng Quan Hồng đã nắm rõ thân phận của cô. An Dĩ Mạch run rẩy, trên mặt xuất hiện sự khẩn trương hiếm có.
Ánh mắt An Mặc Hàn âm trầm nhìn qua Thượng Quan Hồng, đau lòng ôm An Dĩ Mạch vào trong ngực, sau đó nhìn về phía Toàn Ti Dạ, Toàn Ti Dạ lắc đầu một cái, anh nhíu mày.
"Có ý gì chứ?"
"Đúng vậy."
"Có vấn đề gì nhỉ?"
Nghe mọi người bàn luận, Thượng Quan Hồng cảm giác đã đạt đến hiệu quả.
"Thượng Quan Hồng, có mấy lời, cô phải biết nếu như cô nói, cô phải trả giá đắt hơn đấy, biết không?"
An Mặc Hàn uy hiếp Thượng Quan Hồng, nhưng Thượng Quan Hồng chỉ cười châm chọc, sau cùng nói ra những lời cô ta muốn nói từ lâu.
"Ha ha, tôi nghĩ, mọi người cũng sẽ không quên thật ra dưới gối của An tổng và phu nhân tiền nhiệm của quốc tế Mặc Mạch còn có một người con gái nữa, mà người con gái đó chính là An Dĩ Mạch. Ha ha, và cũng chính là người yêu của An Mặc Hàn!"
Rốt cuộc, Thượng Quan Hồng cũng nói ra chân tướng sự tình, hiện trường hỗn loạn thành một đống. Trừ mấy biết rõ chân tướng, những người khác đều dùng ánh mắt không dám tin nhìn về phía An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch, không khí quanh người An Mặc Hàn càng ngày càng lạnh. An Dĩ Mạch cắn môi thật chặt, áp chế bản thân để không để ý tới ánh mắt người khác. An Mặc Hàn thấy môi của An Dĩ Mạch sắp bật máu, đau lòng ôm lấy cô.
"Chắc không phải là thật chứ?"
"Đúng vậy, Tổng giám đốc An tiền nhiệm còn có một người con gái gọi là An Dĩ Mạch. Tôi nhớ ra rồi."
"Vậy... Bọn họ là chị em...?"
Tác giả :
Thanh Phong Tân Nguyệt