Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!
Chương 172: Chương một trăm bảy mươi hai

Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 172: Chương một trăm bảy mươi hai

Thạch Lãng nhạy bén nhận thấy cô có gì đó không đúng, nhíu mày, muốn mở miệng lại bị ánh mắt của cô khiến hắn ta e ngại không dám. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại có ánh mắt như vậy?

Mâu thuẫn cùng khổ sở?

Rốt cuộc xe dừng trước trại giam phía bắc, xe chưa kịp dừng hẳn Loan Đậu Đậu đã mở cửa xe chạy xuống. Thạch Lãng sợ kinh hồn kêu to: “Em điên rồi sao, không muốn sống nữa à?"

Loan Đậu Đậu đứng trên đường lớn nhìn Kỳ Dạ như đứa bé ngồi ven đường, cậu cúi đầu nên không thấy rõ sắc mặt cậu thế nào, đang suy nghĩ gì, co chân chạy ngay cả xe cũng không nhìn.

Ở sau lưng Thạch Lãng tức giận kêu to: “Loan Đậu Đậu em muốn chết sao? Nhìn xe......."

Kỳ Dạ nghe thấy âm thanh ầm ĩ, ngẩng đầu nhìn Loan Đậu Đậu đang chạy về phía mình, mờ mịt hỏi: “Sao cô lại tới đây?"

Loan Đậu Đậu thở hổn hển không nói nên lời chỉ đứng trước mặt cậu nắm tay cậu nhìn cậu từ trên xuống dưới, nhìn thấy vẫn nguyên vẹn lúc này mới an tâm.

Kiểu Dạ hiểu ý cô vội vàng mở miệng giải thích: “Tôi không sao, cô đừng lo lắng, đừng sợ! Tôi chỉ ở đây hai tiếng, chưa đi vào!"

“Cậu dọa tôi hết hồn. Nếu như cậu thật sự đi vào, tôi làm sao ăn nói với Thẩm Nghịch, làm sao ăn nói với Thạch Thương Ly? Kỳ Dạ, cậu đừng dại dột, không thể phá hủy bản thân!" Loan Đậu Đậu kích động ôm lấy cậu thở hổn hển.

Kỳ Dạ bị cô ôm không thở nổi lại cảm thấy trong lòng ấm áp, cậu biết Đậu Đậu thật lòng quan tâm cô.

“Yên tâm, tôi chưa đi vào! Tôi sợ, Bánh bao đậu, tôi nghĩ có thể làm được nhưng đứng ở cửa lại thật sự sợ hãi.......Tôi sợ mình sẽ không còn sống đi ra!"

Loan Đậu Đậu từ từ rơi nước mắt, ôm chặt cậu, hít mũi: “Không có việc gì, tôi sẽ bảo vệ cậu. Kỳ Dạ, có tôi ở đây không ai có thể bắt nạt cậu! Tôi nhất định sẽ không để ai ăn hiếp cậu."

Kỳ Dạ bất đắc dĩ cười cười “Chuyện này sớm muộn gì cũng phải đối mặt! Tôi không thể để Thẩm Nghịch mất đi con mình!"

Loan Đậu Đậu ê ẩm trong lòng, càng ôm cậu chặt hơn, giọng nói nghẹn ngào: “Tôi sẽ không để cậu đối mặt một mình, không có chuyện gì! Tuyệt đối sẽ không có chuyện gì!"

Thạch Lãng nhìn hai người, nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Kỳ Dạ, tại sao cậu lại tới đây?"

“Tôi......" Kỳ Dạ chần chừ một lúc không biết nên nói gì.

Loan Đậu Đậu buông cậu ra, nắm chặt tay cậu, quay đầu đối mặt với sự chất vần của Thạch Lãng, hít mũi, khàn giọng nói: “Bậy giờ anh đừng hỏi cũng đừng nói cho Thạch Thương Ly cùng Thẩm Nghịch biết, tôi nhất định sẽ nói cặn kẽ cho anh biết. Bây giờ anh đưa tôi cùng Kỳ Dạ về nhà Thẩm Nghịch đi!"

“Không được!" Thạch Lãng từ chối, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ: “Rốt cuộc hai người giấu giếm chuyện gì? Nếu như không nói cho anh biết, anh lập tức gọi điện thoại cho Thạch Thương Ly cùng Thẩm Nghịch hỏi bọn họ chăm sóc người yêu thế nào, sao không quan tâm người mình yêu?"

Nói xong liền giả bộ lấy điện thoại.........

“Không được!"

“Không được!"

Đậu Đậu cùng Kỳ Dạ khẩn trương hét rầm lên, Kỳ Dạ nắm điện thoại của hắn ta ném trên mặt đất tức giận nói: “Đây là chuyện của tôi, không cần anh quan tâm! Thạch Lãng, tôi và anh không liên quan! Chuyện của tôi không cần anh quan tâm!"

Sắc mặt Thạch Lãng tái xanh, lạnh lùng mở miệng: “Đậu Đậu là vợ tôi, cậu liên tục làm phiền cô ấy chính là làm phiền tôi!"

“Hừ!" Kỳ Dạ khinh thường cười lạnh: “Đậu Đậu thuộc về anh trai, không phải anh! Chuyện của cô ấy anh trai sẽ quản, không cần anh uổng phí tâm sức!"

“Kỳ Dạ!"

“Tôi sẽ không nói cho anh!"

Thạch Lãng tức giận hận không thể đánh cậu, giận dữ quát: “Tôi lấy thân phận anh trai không quản được cậu sao? Đừng nói tôi không phải, trên người chúng ta đều chảy chung một dòng máu!"

Kỳ Dạ cùng Đậu Đậu ngây ngẩn cả người......Thạch Lãng tự nhiên nhận là anh trai......

Cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ nhận là anh trai Kỳ Dạ, em trai Thạch Thương Ly.......

Loan Đậu Đậu nhìn hai anh em vẫn không nói chuyện, không khí trở nên khó chịu, anh em vẫn là anh em, bất luận thế nào vẫn nên quan tâm nhau không phải sao?

“Được, tôi có thể nói cho anh biết nhưng anh phải đồng ý với tôi tuyệt đối không được nói với Thẩm Nghịch cùng Thạch Thương Ly."

“Bánh bao đậu......" Kỳ Dạ nhíu mày, giọng nói bất mãn!

Thạch Lãng chần chừ mấy giây gật đầu: “Được, anh đồng ý với em tuyệt đối không nói cho bọn họ biết!"

Loan Đậu Đậu vỗ vỗ vai Kỳ Dạ, cho cậu một ánh nhìn yên tâm, sau đó nói toàn bộ chuyện của Hàn Tĩnh cùng Thẩm Nghịch.

“Không được, anh không đồng ý làm như vậy!" Thạch Lãng nghe xong, sắc mặt cực kỳ xấu, ánh mắt nhìn chằm chằm Kỳ Dạ, cắn răng nghiến lợi: “Cậu điên sao? Vì một đứa bé mà muốn phá hủy bản thân sao?"

Kỳ Dạ mím môi, sắc mặt quật cường: “Đây là quyết định của tôi, anh không cần can thiệp vào!"

“Kỳ Dạ! Cậu không còn là đứa bé nữa, đừng hồ đồ!" Thạch Lãng âm trầm nói gần như ra lệnh: “Tôi tuyệt đối không cho em trai mình làm như vậy!"

“Tôi chỉ chung một dòng máu với anh mà thôi, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ thừa nhận tôi là em trai anh, tôi cũng không thừa nhận anh là anh trai tôi!" Thái độ Kỳ Dạ kiên định, bất luận thế nào cậu cũng phải ó được đứa bé của Thẩm Nghịch, phá hủy bản thân cậu cũng muốn giữ đứa bé!

Đậy là một sinh mạng, là máu mủ ruột thịt của Thẩm Nghịch!

Thạch Lãng cực kỳ tức giận nhìn chằm chằm cậu, hít sâu, nói rõ từng chữ một: “Vậy cậu nghe cho kỹ cho tôi, bất luận như thế nào, tôi tuyệt đối không chấp nhận em trai tôi là Kỳ Dạ làm như vậy! Muốn có đứa bé có nhiều biện pháp, không phải chỉ có người phụ nữ kia mới có thể sinh con cho Thẩm Nghịch, những người phụ nữ khác thì không được sao?"

Kỳ Dạ bất đắc dĩ nhìn hắn ta hỏi: “Anh cảm thấy Thẩm Nghịch ngoại trừ tôi ra còn có thể đụng vào người phụ nữ khác sao?"

“Vậy sao anh ta có thể đụng vào người phụ nữ đó?"

“Đó là do cô ta bỏ thuốc với Thẩm Nghịch!"

“Vậy cậu bỏ thước cho anh ta là được!"

Kỳ Dạ méo miệng, im lặng nhìn Thạch Lãng, thật muốn đạp hắn ta một cái! Không đúng là năm cái!

Thạch Lãng thở dài nói: “Kỳ Dạ, cậu còn nhỏ, tương lai vẫn còn dài, tình cảm cùa cậu và Thẩm Nghịch đã không bình thường, không cần thiết phải phá hủy bản thân!"

Kỳ Dạ im lặng. Cậu biết hắn ta vẫn còn kỳ thị cậu.

Bàn tay Loan Đậu Đậu chọc chọc lồng ngực cậu, ánh mắt phức tạp nghiêm túc nói: “Kỳ Dạ, tôi hỏi cậu một câu, có phải dù có chết cậu cũng muốn cô ta sinh con của Thẩm Nghịch?"

Kỳ Dạ nghiêm túc nhìn cô, thận trọng gật đầu, nở nụ cười: “Tôi biết mọi người nghĩ tôi bệnh thần kinh hoặc là điên rồi! Có lẽ mọi người đúng, tình cảm của tôi và Thẩm Nghịch vốn dĩ đã không bình thường, thật sự không cần tôi phãi hy sinh tới mức này nhưng chính là bởi vì như vậy nên tôi muốn làm cho anh ấy nhiều một chút. Tương lai khá dài, nếu như có một ngày tôi không yêu anh ấy hoặc có chuyện gì mà phải rời xa anh ấy ít nhất còn có đứa bé bên cạnh anh ấy, ít nhất anh ấy sẽ không cô đơn! Tôi muốn làm một cái gì đó cho anh ấy, có thể là ngu nhưng tôi nghĩ tuổi trẻ cũng nên làm những chuyện điên cuồng, ai mà không muốn toàn tâm toàn ý làm gì đó cho người mình yêu!"

Đậu Đậu cùng Thạch Lãng không cách nào khuyên cậu.....

Ai cũng từng điên cuồng vì tình yêu, ai mà chưa từng yêu đến quên mình, không so đo tính toán......Dù là cuối cùng chỉ nhận lấy nỗi đau chồng chất....

Tình yêu không cần quá nhiều lý do, so đo cùng suy tư........

Loan Đậu Đậu ôm cậu, trấn an nói: “Không có chuyện gì còn có tôi ở bên cạnh cậu."

Kỳ Dạ khẽ nở nụ cười,trên thế giới này không ai tốt bằng Bánh bao đậu!

Thạch Lãng bất đắc dĩ nhìn bọn họ, hai người ngu ngốc! Thế nhưng hai người ngu ngốc đó một người là người mà hắn ta yêu nhất, một người lại là em trai mình, thật chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn Kỳ Dạ bị những kẻ súc sinh kia chà đạp sao?

Trên đường quay về, ba người không ai lên tiếng! Đưa bọn họ về chỗ Thẩm Nghịch ở, Thạch Lãng không xuống xe, thấy Thẩm Nghịch có lẽ hắn ta sẽ không kiềm chế được nói ra, để Thẩm Nghịch khuyên Kỳ Dạ.......

Kỳ Dạ mở cửa liền thấy Thạch Thương Ly cùng Thẩm Nghịch ngồi trên ghế salon, sắc mặt hai người u ám. Quay đầu lại liếc mắt nhìn Đậu Đậu, cô cũng chỉ le lưỡi một cái!

Vẫn là ngoan ngoãn đi vào chịu tội!

Thẩm Nghịch biết là bọn họ quay về mím môi nói: “Tự nói hay là cần anh ra tay?"

Ra tay?

Đậu Đậu nhíu mày, ánh mắt kinh ngạc nhìn Kỳ Dạ: “Thẩm Nghịch cũng đánh mông cậu sao?"

Kỳ Dạ đỏ mặt, quay đầu không nói một lời, Thẩm Nghịch “ra tay" không phải là đánh mông mà là......ở trên giường hung hăng “đánh" cậu!

Thạch Thương Ly mở miệng: “Gặp cậu ta rồi sao? Nói chuyện tốt không?"

Ách.....Loan Đậu Đậu tối sầm mặt, Phân Ruồi nói là không sao nhưng rõ ràng rất để ý! Đi lên trước như đứa con ngoan thành thật khai báo: “Em sai rồi, em không nên về muộn như vậy, anh đừng giận, em kể chuyện cười cho anh hả giận!"

Thạch Thương Ly liếc nhìn cô, bế xốc cô lên đi ra cổng vừa đi vừa nói: “Về nhà cho cô ấy khai! Cậu cũng tra hỏi đi, rốt cuộc hai thứ này làm gì."

“Em không phải thứ gì!" Loan Đậu Đậu không vui phản bác.

“Ừ, em không phải một món đồ!" Thạch Thương Ly tính toán trong lòng.

“Anh mới là thứ gì, cả nhà anh đều không phải là thứ gì!" Loan Đậu Đậu giận!

“Bao gồm cả con trai em?"

Kỳ Dạ nhìn bọn họ đi ra cửa, nhìn cánh cửa đóng lại, Bánh bao đậu thật hạnh phúc, lúc này còn có thể ba hoa với Thạch Thương Ly! Quay đầu lại lùi một bước, từ lúc nào thì Thẩm Nghịch đứng trước mặt cô rồi.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại