Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình
Chương 92: Nỗi đau xoay chuyển (2)
"Mày còn dám ngụy biện với tao! Uổng công Mai Linh của tao tốt với mày như vậy, mày lại dám phản bội nó! Đúng là đồ không biết xấu hổ! Mày cút ra ngoài cho tao, ngay lập tức, lập tức tìm Mai Linh của tao trở về!"
Mặc kệ bên ngoài là gió lớn hay trời mưa, là sấm nổ hay tia chớp, là nửa đêm hay là canh ba, thím Hắc không nói hai lời liền kéo chăn cuốn Tường Vi lôi cô xuống giường!
"Ô ô thím Hắc con thật sự là không biết" trong lúc nhất thời bảo cô đi chỗ nào tìm Mai Linh đây? Huống chi với cá tính của Mai Linh, cô hiểu rõ, cô ấy ưa thích náo động như vậy, nếu như cô ấy lẩn trốn không muốn gặp người, nhất định có nguyên nhân của cô ấy.
"Đừng giả bộ với tao! Mày cút cho tao! Không tìm được Mai Linh, mày đừng mơ tưởng trở lại!"
Hung hăng tóm lấy cả người mang theo chăn của Tường Vi, thím Hắc mạnh mẽ khiêng lên, dùng sức ném toàn bộ ra ngoài cửa một cái ——
Ầm ầm!
Tiếng sấm đột nhiên nổ vang! Mưa lớn như những hạt đậu rơi thẳng!
"A"
"Gâu Gâu!"
Tường Vi nặng nề ngã ở trong đất bùn! Tiểu Khả Liên bị thương ném ở bên cạnh cũng nức nở kêu.
Phịch một tiếng!
Thím Hắc đóng sầm cửa gỗ lại, tiếp theo chính mình lại chạy đi ngủ.
Cơn mưa này bất thình lình như chuỗi ngọc bị đứt, lốp bốp rơi ào xuống, đập vào trên người của Tường Vi, đã sớm không biết đâu là nước mưa đâu là nước mắt, cô đưa đôi tay run rẩy, vết thương siết đỏ trên cổ tay rõ mồn một trước mắt, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy tiểu Khả Liên, nhịn đau không ngừng khóc lên!
"Ô ô tiểu Khả Liên, thì ra mày đi theo tao càng đáng thương hơn! Ô ô thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi "
Ôm tiểu Khả Liên, cắn chặt hàm răng, giùng giằng từ trong bùn đất bò dậy, Tường Vi khoác cái mền, bị thương nhét tiểu Khả Liên vào trong ngực. Nỗi đau đớn vẫn tê liệt như gặm cắn cô, mưa mơ hồ làm cô mờ mịch hai mắt, quay đầu lại, quyến luyến nhìn thoáng qua nhà gỗ nhỏ đã làm bạn với cô sáu năm, kìm nén nước mắt lưu luyến không rời, ôm chặt tiểu Khả Liên ——
"Nên dẫn mày đi nơi nào đây? Tiểu Khả Liên, như vậy mày sẽ ngã bệnh!"
Cô dường như quên mình vẫn còn sốt cao, quên thân thể mình vừa bị đánh nặng, một lòng chỉ nghĩ vết thương của tiểu Khả Liên, vậy mà, trong đêm mưa giá lạnh này, cô nên đi nơi nào?
Nhà họ Hắc lớn vậy, nhưng trừ nhà gỗ nhỏ, lại không còn chỗ cho cô dung thân!
Ôm tiểu Khả Liên, từng bước tiến về phía trước ở trong dông tố, mỗi một đoạn đường đều là khó khăn, mỗi một bước đều là lo lắng!
Trong đầu nhớ về cảnh đi tới nhà họ Hắc, hình ảnh khắc cốt ghi tâm nhất, cũng là từng cảnh ở chung với tiên sinh, vẻ mặt lạnh nhạt của hắn, ánh mắt lạnh lùng, khóe môi lạnh cùng với cơn ác mộng điên cuồng đoạt lấy, tàn nhẫn xé rách, ra sức tàn bạo, đều rõ mồn một trước mắt cô, nhéo mạnh tim của cô!
Ngửa mặt đón mưa gió, cô cho là như vậy có thể khiến mình tỉnh táo một chút, mưa kia hung hăng đánh lên mặt của cô, lại càng đau xót nghẹn ngào!
"Nên làm cái gì bây giờ? Mẹ, con nên làm cái gì bây giờ?"
"Gâu gâu"
Một người một chó lẻ loi một mình ở trong đêm tối, trong bão tố, không biết đi con đường nào.
Mặc kệ bên ngoài là gió lớn hay trời mưa, là sấm nổ hay tia chớp, là nửa đêm hay là canh ba, thím Hắc không nói hai lời liền kéo chăn cuốn Tường Vi lôi cô xuống giường!
"Ô ô thím Hắc con thật sự là không biết" trong lúc nhất thời bảo cô đi chỗ nào tìm Mai Linh đây? Huống chi với cá tính của Mai Linh, cô hiểu rõ, cô ấy ưa thích náo động như vậy, nếu như cô ấy lẩn trốn không muốn gặp người, nhất định có nguyên nhân của cô ấy.
"Đừng giả bộ với tao! Mày cút cho tao! Không tìm được Mai Linh, mày đừng mơ tưởng trở lại!"
Hung hăng tóm lấy cả người mang theo chăn của Tường Vi, thím Hắc mạnh mẽ khiêng lên, dùng sức ném toàn bộ ra ngoài cửa một cái ——
Ầm ầm!
Tiếng sấm đột nhiên nổ vang! Mưa lớn như những hạt đậu rơi thẳng!
"A"
"Gâu Gâu!"
Tường Vi nặng nề ngã ở trong đất bùn! Tiểu Khả Liên bị thương ném ở bên cạnh cũng nức nở kêu.
Phịch một tiếng!
Thím Hắc đóng sầm cửa gỗ lại, tiếp theo chính mình lại chạy đi ngủ.
Cơn mưa này bất thình lình như chuỗi ngọc bị đứt, lốp bốp rơi ào xuống, đập vào trên người của Tường Vi, đã sớm không biết đâu là nước mưa đâu là nước mắt, cô đưa đôi tay run rẩy, vết thương siết đỏ trên cổ tay rõ mồn một trước mắt, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy tiểu Khả Liên, nhịn đau không ngừng khóc lên!
"Ô ô tiểu Khả Liên, thì ra mày đi theo tao càng đáng thương hơn! Ô ô thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi "
Ôm tiểu Khả Liên, cắn chặt hàm răng, giùng giằng từ trong bùn đất bò dậy, Tường Vi khoác cái mền, bị thương nhét tiểu Khả Liên vào trong ngực. Nỗi đau đớn vẫn tê liệt như gặm cắn cô, mưa mơ hồ làm cô mờ mịch hai mắt, quay đầu lại, quyến luyến nhìn thoáng qua nhà gỗ nhỏ đã làm bạn với cô sáu năm, kìm nén nước mắt lưu luyến không rời, ôm chặt tiểu Khả Liên ——
"Nên dẫn mày đi nơi nào đây? Tiểu Khả Liên, như vậy mày sẽ ngã bệnh!"
Cô dường như quên mình vẫn còn sốt cao, quên thân thể mình vừa bị đánh nặng, một lòng chỉ nghĩ vết thương của tiểu Khả Liên, vậy mà, trong đêm mưa giá lạnh này, cô nên đi nơi nào?
Nhà họ Hắc lớn vậy, nhưng trừ nhà gỗ nhỏ, lại không còn chỗ cho cô dung thân!
Ôm tiểu Khả Liên, từng bước tiến về phía trước ở trong dông tố, mỗi một đoạn đường đều là khó khăn, mỗi một bước đều là lo lắng!
Trong đầu nhớ về cảnh đi tới nhà họ Hắc, hình ảnh khắc cốt ghi tâm nhất, cũng là từng cảnh ở chung với tiên sinh, vẻ mặt lạnh nhạt của hắn, ánh mắt lạnh lùng, khóe môi lạnh cùng với cơn ác mộng điên cuồng đoạt lấy, tàn nhẫn xé rách, ra sức tàn bạo, đều rõ mồn một trước mắt cô, nhéo mạnh tim của cô!
Ngửa mặt đón mưa gió, cô cho là như vậy có thể khiến mình tỉnh táo một chút, mưa kia hung hăng đánh lên mặt của cô, lại càng đau xót nghẹn ngào!
"Nên làm cái gì bây giờ? Mẹ, con nên làm cái gì bây giờ?"
"Gâu gâu"
Một người một chó lẻ loi một mình ở trong đêm tối, trong bão tố, không biết đi con đường nào.
Tác giả :
Thích Thích