Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình
Chương 56: Thế giới của những thiên nga (5)
Dick không khỏi mỉm cười, tinh tế mà quan sát Tường Vi một lúc lâu, sau đó mới nói: “Vừa nãy.....Tại sao cô không đánh trả cái tát vừa nãy?"
Tường Vi rùng mình nửa giây, sau đó khẽ lắc đầu, cầm bao đá lạnh thoa thoa trên mặt, thấp giọng nói: “Cô ấy làm như vậy, là có lý do của cô ấy, hơn nữa còn làm giải mối nguy cơ, không phải sao?"
“Ha ha, trong cái xã hội này, những cô gái như cô, thật sự rất ít!" Dick có xúc động nói ra, những cô gái nũng niệu ngang ngược tại 'Thịnh thế quốc tế' anh đã gặp nhiều, nhưng cô gái trước mắt này, lại thiện lương đến mức khiến cho người ta cảm thấy thương tiếc.
“Ân, Dick tiên sinh, ngài đang chế giễu tôi sao?" Tường Vi xấu hổ mà cười yếu ớt, giọng nói rất dịu dàng, ngay từ nhỏ đã quen nhẫn nhục chịu đựng, bản tính rụt rè tự ti cũng không phải chỉ trong một ngày mà dưỡng thành, mà ngay cả mái tóc trước mặt cô – –
Trong đâu nhớ lại lúc nhỏ, gương mặt dữ tợn của cha, hung dữ mà trợn mắt nhìn cô, …. Lòng Tường Vi không khỏi run lên, thấp giọng nói:
“Là khen ngợi, cô có một tấm lòng lương thiện." Dick hé miệng mỉm cười, trên người cô gái này có một loại yên tĩnh hiếm có, làm cho người ta không tự chủ được muốn tới gần, nhưng mà, cô giống như là xấu hổ khi gặp người ngoài, luôn che kín dung mạo bản thân, không khỏi làm anh tò mò, “Cô..... Tại sao lại phải dùng tóc che mặt hả?"
Chợt nghe Dick tự nhiên hỏi dung mạo cô, Tường vi phòng bị mà quay mặt sang một bên, ậm ừ mà cúi người nói: “ Ách.... Dick tiên sinh, rất cảm ơn bao đá lạnh của anh, tôi nghĩ chốc lát nữa sẽ lập tức tiêu sưng, chắc ngài có việc bận rộn, tôi không muốn làm phiền nữa."
Ý đuổi khách của cô rất rõ ràng, cho dù cô làm vậy không hay lắm, dù sao Dick cũng tốt bụng giúp đỡ, cô lại cư nhiên không cảm kích, Tường Vi ơi là Tường Vi, mày thật là tồi!
Dick trầm mặc nửa ngày, sau đó lấy một tấm danh thiếp trong túi áo âu phục ra, mỉm cười đưa cho Tường Vi: “Đây là danh thiếp của tôi, nếu có thời gian hãy đến chỗ tôi chơi."
Tường Vi nhận lấy tấm danh thiếp của Dick, ngượng ngùng gật đầu: “Thật sự không có ý gì.... Nhưng, thật sự rất cảm ơn ngài!"
'Thịnh thế quốc tế' chính là thế giới của những thiên nga, con vịt xấu xí nhỏ bé như cô, sao dám làm mất thể diện của nhà thiết kế chính trước mặt này chứ? Huống hồ.... Trong ký ức, cha từng nói, trông thấy mặt của cô, đôi mắt của cô, chỉ muốn hung hăng phá huỷ..... Cô không nên có gương mặt này, con mặt này, dung mạo này.....
Cũng bởi vì thế, mẹ mới để cho mái tóc che đi khuôn mặt cô, để tránh lại chọc giận cha. Chỉ là che đi như vậy, đã vài chục năm.
Dick vô tình nhún vai, trước khi quay người đi, anh ý tứ sâu xa mà nói một câu: “Kỳ thật, nếu như cô có thể buông thả chính mình, có lẽ sẽ cô sẽ tìm được sân khấu biểu diễn thuộc về chính mình."
“Vậy đó, tôi đi trước đây." Khóe miệng có chút giương lên, Dick quay người, bước những bước mạnh mẽ, biến mất trong thang máy.
Tường Vi sững sờ, lông mày thanh mảnh khẽ vặn, có lẽ mỗi người mẫu, đều khát vọng có một sân khấu biểu diễn hoa lệ, mà cô thì lại hoàn toàn không cần, bởi vì cô chỉ là một góc tường hèn mọn, cô chưa bao giờ hy vọng xa vời có một ngày sẽ biến thành – – thiên nga.
Tường Vi rùng mình nửa giây, sau đó khẽ lắc đầu, cầm bao đá lạnh thoa thoa trên mặt, thấp giọng nói: “Cô ấy làm như vậy, là có lý do của cô ấy, hơn nữa còn làm giải mối nguy cơ, không phải sao?"
“Ha ha, trong cái xã hội này, những cô gái như cô, thật sự rất ít!" Dick có xúc động nói ra, những cô gái nũng niệu ngang ngược tại 'Thịnh thế quốc tế' anh đã gặp nhiều, nhưng cô gái trước mắt này, lại thiện lương đến mức khiến cho người ta cảm thấy thương tiếc.
“Ân, Dick tiên sinh, ngài đang chế giễu tôi sao?" Tường Vi xấu hổ mà cười yếu ớt, giọng nói rất dịu dàng, ngay từ nhỏ đã quen nhẫn nhục chịu đựng, bản tính rụt rè tự ti cũng không phải chỉ trong một ngày mà dưỡng thành, mà ngay cả mái tóc trước mặt cô – –
Trong đâu nhớ lại lúc nhỏ, gương mặt dữ tợn của cha, hung dữ mà trợn mắt nhìn cô, …. Lòng Tường Vi không khỏi run lên, thấp giọng nói:
“Là khen ngợi, cô có một tấm lòng lương thiện." Dick hé miệng mỉm cười, trên người cô gái này có một loại yên tĩnh hiếm có, làm cho người ta không tự chủ được muốn tới gần, nhưng mà, cô giống như là xấu hổ khi gặp người ngoài, luôn che kín dung mạo bản thân, không khỏi làm anh tò mò, “Cô..... Tại sao lại phải dùng tóc che mặt hả?"
Chợt nghe Dick tự nhiên hỏi dung mạo cô, Tường vi phòng bị mà quay mặt sang một bên, ậm ừ mà cúi người nói: “ Ách.... Dick tiên sinh, rất cảm ơn bao đá lạnh của anh, tôi nghĩ chốc lát nữa sẽ lập tức tiêu sưng, chắc ngài có việc bận rộn, tôi không muốn làm phiền nữa."
Ý đuổi khách của cô rất rõ ràng, cho dù cô làm vậy không hay lắm, dù sao Dick cũng tốt bụng giúp đỡ, cô lại cư nhiên không cảm kích, Tường Vi ơi là Tường Vi, mày thật là tồi!
Dick trầm mặc nửa ngày, sau đó lấy một tấm danh thiếp trong túi áo âu phục ra, mỉm cười đưa cho Tường Vi: “Đây là danh thiếp của tôi, nếu có thời gian hãy đến chỗ tôi chơi."
Tường Vi nhận lấy tấm danh thiếp của Dick, ngượng ngùng gật đầu: “Thật sự không có ý gì.... Nhưng, thật sự rất cảm ơn ngài!"
'Thịnh thế quốc tế' chính là thế giới của những thiên nga, con vịt xấu xí nhỏ bé như cô, sao dám làm mất thể diện của nhà thiết kế chính trước mặt này chứ? Huống hồ.... Trong ký ức, cha từng nói, trông thấy mặt của cô, đôi mắt của cô, chỉ muốn hung hăng phá huỷ..... Cô không nên có gương mặt này, con mặt này, dung mạo này.....
Cũng bởi vì thế, mẹ mới để cho mái tóc che đi khuôn mặt cô, để tránh lại chọc giận cha. Chỉ là che đi như vậy, đã vài chục năm.
Dick vô tình nhún vai, trước khi quay người đi, anh ý tứ sâu xa mà nói một câu: “Kỳ thật, nếu như cô có thể buông thả chính mình, có lẽ sẽ cô sẽ tìm được sân khấu biểu diễn thuộc về chính mình."
“Vậy đó, tôi đi trước đây." Khóe miệng có chút giương lên, Dick quay người, bước những bước mạnh mẽ, biến mất trong thang máy.
Tường Vi sững sờ, lông mày thanh mảnh khẽ vặn, có lẽ mỗi người mẫu, đều khát vọng có một sân khấu biểu diễn hoa lệ, mà cô thì lại hoàn toàn không cần, bởi vì cô chỉ là một góc tường hèn mọn, cô chưa bao giờ hy vọng xa vời có một ngày sẽ biến thành – – thiên nga.
Tác giả :
Thích Thích