Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình
Chương 5: Nhật ký quá trình trưởng thành (3)
– – – Nhật ký Tường Vi (2)– – – – –
Hắc quản gia đã chết
Bởi vì mình lúc đó chậm chạp, Hắc quản gia dẫm phải quả táo mình chưa kịp nhặt lên nên bị trượt chân, kết quả đoạn mệnh.
Hôm đó, thím Hắc đánh mình da tróc thịt bong, đau đớn đến mức mình ba ngày không thể rời khỏi giường.
Thím Hắc nói mình là hung thủ giết người! Mình không oán trách bà ta, Hắc quản gia chết, làm mình áy náy và tự trách thật sâu.
Chú Lực Minh nói, mặc dù cũng không phải lỗi của mình, nhưng có lẽ cả đời này, mình đều phải đeo trên lưng cái tội danh này.
Không rơi nước mắt, nhưng tâm lại đau đớn, giống như lời nói của cô cô vậy – –
Thiên Sát Cô Tinh, lần này, mình thực sự tin rồi.
– – – – – – – – – – – –
Ba năm sau
Gió xuân thổi qua cành cây, mặt trời ấm áp cuối cùng đã hòa tan mùa đông lạnh lẽo, Tường Vi Viên ở Hắc gia, mặc dù lùm cỏ đã héo úa một mảng lớn, mấy chục gốc cây đều đã khô khốc, nhưng vẫn hiện lên một ít sức sống.
Nhưng mà, loài tường vi vi trong Thủy Tinh Các, lại vẫn là một mảnh suy tàn.
Thủy Tinh Các, là một trong những nơi cấm vào của Hắc gia.
Tường Vi đứng trong lùm cây, hôm nay cô mười ba tuổi, vẫn là bộ quần áo như ba năm trước đây, quần trắng bồng bềnh, tóc đen đến eo, phần lớn tóc vẫn như cũ che đi khuôn mặt cô, thân thể gầy nhỏ cao lên không ít.
Nhìn cành hoa héo rũ, ngón tay trắng noãn nhẹ nhàng lướt nhẹ qua cành lá héo úa, đầu ngón tay bị đâm khi lướt qua cành hoa kia, một màu đỏ tươi bật ra trên đầu ngón tay, sau đó chậm rãi lan rộng ra.
Cô không có cảm giác đau, chỉ ngơ ngẩn nhìn vết máu trên ngón tay, “Tường vi tại sao không ra hoa?"
Ba năm qua, mỗi khi ban đêm, thừa dịp lúc chú Lực Minh đi ngủ, cô đều lén chạy vào Thủy Tinh Các, chăm sóc hoa tường vi, , nhưng mà, chúng luôn luôn còn chưa kịp nở hoa, thì đã tàn lụi vì đông đến, quanh đi quẩn lại, mơ ước chờ đợi hoa nở của cô liên tiếp thất bại, cô không thể hiểu – –
Vì sao tường vi lại không nở hoa?
“Mày đang làm gì?" Sau lưng truyền đến một tiếng quát phẫn nộ, Tường Vi còn chưa kịp quay đầu lại – –
“Ba~"
Cảm giác bên mặt trái nóng rực, trong miệng còn có mùi máu.
Thím Hắc béo mập sau lưng cô đang nổi giận đùng đùng, chỉ vào mũi cô: “Tảo bả tinh(van: giống như Thiên Sát Cô Tinh í ), mày rốt cục đang làm gì vậy? Tiên sinh đã từng nói, nơi này là cấm địa của Hắc gia, mày muốn liên lụy tao cùng bị phạt sao?"
Tóc bị cái tát này làm cho bù xù, Tường Vi mở to mắt nhìn thím Hắc béo mập, ba năm nay, thím Hắc luôn quát giận mắng mỏ với cô, đánh đập chửi bới, giống như trút hết giận dữ lên người cô, cô không dám oán hận câu gì, vì Hắc quản gia, cô yên lặng chịu đựng.
“Mày thực sự cho mình là tiểu thư sao? Đến để hưởng phúc à? Mày đến đây ba năm, đã khắc chết chồng tao, chẳng lẽ còn muốn khắc chết tiên sinh sao?"
Tường Vi không lên tiếng, ở đây không có chỗ cho cô nói chuyện, mà mặc dù có nói, thì cũng không có ai chịu nghe, cô không phải tiểu thư, nhìn ngày đầu tiên cô bước vào Hắc gia, bà ta sẽ hiểu
“Tảo bả tinh, mày nhìn lại bộ dạng quỷ của mày đi! Mày cho rằng mày vẫn là tiểu công chúa của Thẩm gia? Thật sự là nhìn phát bực, mang đến toàn rủi ro! Tao hận không thể đánh chết mày......."
Thím Hắc không ngừng chửi rủa, nói ra cả Hắc quản gia gặp điều bất trắc, liên tục nói đến cái chết của cha mẹ, sự suy tàn của Thẩm gia.
Cô chết lặng đứng đó, bàn tay nhỏ bé nắm chặt áo, chỉ nghe, không nói một lời nào.
Thím Hắc rốt cục cũng mắng đủ, nhìn đồng hồ, bà ta dùng cánh tay to béo tóm lấy cổ áo Tường Vi, kéo cô vào trong khu nhà chính, ném xuống đất, quát với một người hầu nữ, “Đưa nó đi thay quần áo, tiên sinh tối nay muốn gặp nó."
Nói xong bà ta lạnh lùng cười cười, có chút khinh miệt nhìn thân hình Tường Vi, “Tảo bá tinh, tao cảnh cáo mày, tốt nhất đừng làm tiên sinh nổi giận, nếu không, mình mày chịu."
Ba năm sau kể từ lần đầu tiên cô tới đây, cô lại lần nữa bước vào tòa nhà kiến trúc Baroque to lớn này.
Nhưng mà, trong đầu lại nhớ lại câu nói của thím Hắc, chấn động thật sâu.
Tiên sinh muốn gặp cô?
Nơi này vẫn như ba năm trước lần đâu tiên cô đến. Cô....... cuối cùng cũng có thể gặp mặt ông lão nhận nuôi cô rồi sao?
Tường Vi mặc cho người hầu nữ đẩy mạnh cô vào bồn tắm lớn, nước ấm áp chảy xuống, cô lờ mờ nhìn người hầu nữ, cô ta dùng sức kéo tóc cô, làm cô đau nhức kêu không ngớt.
“Nếu đã không chải tóc, thì cũng đừng để tóc dài như vậy." Người hầu nữ hung hăng nói, thật muốn cắt mớ tóc dài bù xù kia.
“Tắm rửa sạch sẽ, tiên sinh không thích những thứ bẩn." Người hầu nữ nói xong, ném một bàn chải tắm, đứng dậy rời khỏi phòng tắm, đi vào trong phòng ngủ, hưởng thụ chiếc bánh ngọt vốn thuộc về Tường Vi.
Sau khi tắm xong, Tường Vi run lẩy bẩy mặc một váy ngủ Lace(viền tơ), đầu mùa xuân rét run làm cho thân thể vừa ấm của cô lần nữa ớn lạnh. Run run nhìn hầu nữ đang xem ti vi ở trên giường, “Chị Bình, lạnh quá."
“Lạnh? Thím Hắc nói phải mặc cái này." Hầu nữ cười lạnh, tắt TV, “Nhanh lên, tiên sinh đã trở về, cô mau chóng sấy khô tóc, đợi lát nữa tôi mang cô đi gặp tiên sinh!"
Tường Vi co rúm lại, bộ ngực ốm yếu đang ở thời kỳ dậy thì, giọt nước trên tóc rơi xuống, lại kéo theo một trận ớn lạnh, tim không kìm được hồi hộp.
Hắc quản gia đã chết
Bởi vì mình lúc đó chậm chạp, Hắc quản gia dẫm phải quả táo mình chưa kịp nhặt lên nên bị trượt chân, kết quả đoạn mệnh.
Hôm đó, thím Hắc đánh mình da tróc thịt bong, đau đớn đến mức mình ba ngày không thể rời khỏi giường.
Thím Hắc nói mình là hung thủ giết người! Mình không oán trách bà ta, Hắc quản gia chết, làm mình áy náy và tự trách thật sâu.
Chú Lực Minh nói, mặc dù cũng không phải lỗi của mình, nhưng có lẽ cả đời này, mình đều phải đeo trên lưng cái tội danh này.
Không rơi nước mắt, nhưng tâm lại đau đớn, giống như lời nói của cô cô vậy – –
Thiên Sát Cô Tinh, lần này, mình thực sự tin rồi.
– – – – – – – – – – – –
Ba năm sau
Gió xuân thổi qua cành cây, mặt trời ấm áp cuối cùng đã hòa tan mùa đông lạnh lẽo, Tường Vi Viên ở Hắc gia, mặc dù lùm cỏ đã héo úa một mảng lớn, mấy chục gốc cây đều đã khô khốc, nhưng vẫn hiện lên một ít sức sống.
Nhưng mà, loài tường vi vi trong Thủy Tinh Các, lại vẫn là một mảnh suy tàn.
Thủy Tinh Các, là một trong những nơi cấm vào của Hắc gia.
Tường Vi đứng trong lùm cây, hôm nay cô mười ba tuổi, vẫn là bộ quần áo như ba năm trước đây, quần trắng bồng bềnh, tóc đen đến eo, phần lớn tóc vẫn như cũ che đi khuôn mặt cô, thân thể gầy nhỏ cao lên không ít.
Nhìn cành hoa héo rũ, ngón tay trắng noãn nhẹ nhàng lướt nhẹ qua cành lá héo úa, đầu ngón tay bị đâm khi lướt qua cành hoa kia, một màu đỏ tươi bật ra trên đầu ngón tay, sau đó chậm rãi lan rộng ra.
Cô không có cảm giác đau, chỉ ngơ ngẩn nhìn vết máu trên ngón tay, “Tường vi tại sao không ra hoa?"
Ba năm qua, mỗi khi ban đêm, thừa dịp lúc chú Lực Minh đi ngủ, cô đều lén chạy vào Thủy Tinh Các, chăm sóc hoa tường vi, , nhưng mà, chúng luôn luôn còn chưa kịp nở hoa, thì đã tàn lụi vì đông đến, quanh đi quẩn lại, mơ ước chờ đợi hoa nở của cô liên tiếp thất bại, cô không thể hiểu – –
Vì sao tường vi lại không nở hoa?
“Mày đang làm gì?" Sau lưng truyền đến một tiếng quát phẫn nộ, Tường Vi còn chưa kịp quay đầu lại – –
“Ba~"
Cảm giác bên mặt trái nóng rực, trong miệng còn có mùi máu.
Thím Hắc béo mập sau lưng cô đang nổi giận đùng đùng, chỉ vào mũi cô: “Tảo bả tinh(van: giống như Thiên Sát Cô Tinh í ), mày rốt cục đang làm gì vậy? Tiên sinh đã từng nói, nơi này là cấm địa của Hắc gia, mày muốn liên lụy tao cùng bị phạt sao?"
Tóc bị cái tát này làm cho bù xù, Tường Vi mở to mắt nhìn thím Hắc béo mập, ba năm nay, thím Hắc luôn quát giận mắng mỏ với cô, đánh đập chửi bới, giống như trút hết giận dữ lên người cô, cô không dám oán hận câu gì, vì Hắc quản gia, cô yên lặng chịu đựng.
“Mày thực sự cho mình là tiểu thư sao? Đến để hưởng phúc à? Mày đến đây ba năm, đã khắc chết chồng tao, chẳng lẽ còn muốn khắc chết tiên sinh sao?"
Tường Vi không lên tiếng, ở đây không có chỗ cho cô nói chuyện, mà mặc dù có nói, thì cũng không có ai chịu nghe, cô không phải tiểu thư, nhìn ngày đầu tiên cô bước vào Hắc gia, bà ta sẽ hiểu
“Tảo bả tinh, mày nhìn lại bộ dạng quỷ của mày đi! Mày cho rằng mày vẫn là tiểu công chúa của Thẩm gia? Thật sự là nhìn phát bực, mang đến toàn rủi ro! Tao hận không thể đánh chết mày......."
Thím Hắc không ngừng chửi rủa, nói ra cả Hắc quản gia gặp điều bất trắc, liên tục nói đến cái chết của cha mẹ, sự suy tàn của Thẩm gia.
Cô chết lặng đứng đó, bàn tay nhỏ bé nắm chặt áo, chỉ nghe, không nói một lời nào.
Thím Hắc rốt cục cũng mắng đủ, nhìn đồng hồ, bà ta dùng cánh tay to béo tóm lấy cổ áo Tường Vi, kéo cô vào trong khu nhà chính, ném xuống đất, quát với một người hầu nữ, “Đưa nó đi thay quần áo, tiên sinh tối nay muốn gặp nó."
Nói xong bà ta lạnh lùng cười cười, có chút khinh miệt nhìn thân hình Tường Vi, “Tảo bá tinh, tao cảnh cáo mày, tốt nhất đừng làm tiên sinh nổi giận, nếu không, mình mày chịu."
Ba năm sau kể từ lần đầu tiên cô tới đây, cô lại lần nữa bước vào tòa nhà kiến trúc Baroque to lớn này.
Nhưng mà, trong đầu lại nhớ lại câu nói của thím Hắc, chấn động thật sâu.
Tiên sinh muốn gặp cô?
Nơi này vẫn như ba năm trước lần đâu tiên cô đến. Cô....... cuối cùng cũng có thể gặp mặt ông lão nhận nuôi cô rồi sao?
Tường Vi mặc cho người hầu nữ đẩy mạnh cô vào bồn tắm lớn, nước ấm áp chảy xuống, cô lờ mờ nhìn người hầu nữ, cô ta dùng sức kéo tóc cô, làm cô đau nhức kêu không ngớt.
“Nếu đã không chải tóc, thì cũng đừng để tóc dài như vậy." Người hầu nữ hung hăng nói, thật muốn cắt mớ tóc dài bù xù kia.
“Tắm rửa sạch sẽ, tiên sinh không thích những thứ bẩn." Người hầu nữ nói xong, ném một bàn chải tắm, đứng dậy rời khỏi phòng tắm, đi vào trong phòng ngủ, hưởng thụ chiếc bánh ngọt vốn thuộc về Tường Vi.
Sau khi tắm xong, Tường Vi run lẩy bẩy mặc một váy ngủ Lace(viền tơ), đầu mùa xuân rét run làm cho thân thể vừa ấm của cô lần nữa ớn lạnh. Run run nhìn hầu nữ đang xem ti vi ở trên giường, “Chị Bình, lạnh quá."
“Lạnh? Thím Hắc nói phải mặc cái này." Hầu nữ cười lạnh, tắt TV, “Nhanh lên, tiên sinh đã trở về, cô mau chóng sấy khô tóc, đợi lát nữa tôi mang cô đi gặp tiên sinh!"
Tường Vi co rúm lại, bộ ngực ốm yếu đang ở thời kỳ dậy thì, giọt nước trên tóc rơi xuống, lại kéo theo một trận ớn lạnh, tim không kìm được hồi hộp.
Tác giả :
Thích Thích