Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình
Chương 1: Lần gặp khó quên
Có đôi khi, gặp phải một người này, sẽ xoay chuyển vận mệnh của một người khác, mặc dù chỉ là thoáng nhìn, cũng có khả năng là bi kịch bắt đầu
----------------
“Ưm....A....Tước......."
Lờ mờ trong hành lang, phát ra tiếng ngâm mập mờ, tiếng thở dốc thô nặng, tản ra mùi vị nhàn nhạt, va chạm tạo ra kích tình tóe lửa
Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ lim ra, thầm nghĩ trong lòng: trong này không dưới trăm ngàn điều mờ ám, Tường bỗng giật mình, suýt chút nữa bị một màn nóng bỏng này làm cho kinh sợ.
Trong hành lang thắp mấy ngọn đèn mờ nhạt, yếu ớt, người đàn ông ôm chặt người phụ nữ, dựa vào vách tường triền miên nóng bỏng.
Tường Vi đè nén cảm giác kinh sợ, khóe miệng có chút giãn, người phụ nữ đi giày cao gót kia cô đã quá quen thuộc.
“Xem đủ chưa?"
Bỗng dưng, giọng nói lãnh lẽo của người đàn ông vang lên.
“A – – “, theo đó, là tiếng thét ngắn ngủi của người phụ nữ.
Tường Vi ngẩng gương mặt bị tóc tai rối loạn che đi, con ngươi vừa vặn cùng con ngươi màu đen của người đàn ông chạm vào nhau, cô có chút co rúm người lại.
Đây là một người đàn ông cực kỳ nham hiểm hung ác mà lãnh khốc, bên trong con ngươi lờ mờ hiện ra hình Tường Vi ngây ngốc không hiểu được bản năng nguyên thủy của con người (bản năng đầu tiên, cái này “tế nhị" mn tự hiểu nhá :D), cô không thấy rõ được mặt hắn.
“Tường Vi ?!"
Người phụ nữ lên tiếng kêu to, hoảng loạn sửa sang lại quần áo tán loạn trên người, cảm xúc chán ghét yên lặng lộ ra, “Con nhóc chết tiệt kia, lần nào cũng giống như Sadako Yamamura (nhân vật trong truyện kinh dị nổi tiếng) xuất quỷ nhập thần (lúc ẩn, lúc hiện), nhận không ra mày đấy , thật không biết mày có phải là con của anh cả hay không?"
“Cháu gái cô?
Lông mày người đàn ông nhíu lên, tiếng nói thuần hậu trầm thấp bật ra, chậm rãi sửa sang lại bộ âu phục đắt tiền, tỉnh táo lạ thường, giống như một màn nóng bỏng vừa rồi không liên quan gì tới hắn.
“Vâng, là con gái của anh trai. Tước, anh đừng để ý đến nó, em nghi nó là con hoang do chị dâu lén sinh ở bên ngoài sau lưng anh trai" Người phụ mang theo ánh mắt chán ghét, nhìn lướt qua Tường Vi, “Chậc, tóc vĩnh viễn không bao giờ chải lên sao? Muốn che khuất gương mặt quỷ dọa người? Mày với mẹ mày đều giống nhau, chỉ biết giả bộ đáng thương, thật không biết làm anh cả đã làm ra chuyện sai lầm gì?"
Tường Vi không để ý đến ánh mắt chán ghét của người phụ nữ, lông mày nhỏ nhắn bị tóc che có chút nhăn lại, đôi môi mềm mại khẽ mở, giọng nói trẻ con nhưng tỉnh táo:
“Cô, xin cô đừng có nhục mạ mẹ cháu, còn nữa, phiền cô nhường đường một chút."
Lại không biết người đàn ông bỗng chốc cúi thân thể cao lớn xuống, dung mạo tuấn tú tới gần khuôn mặt của cô bé, ngón tay thon dài đang muốn vén sợi tóc của cô bé lên, trong khoảnh khắc đó – –
Tường Vi theo bản năng lui về phía sau một bước, ngón tay của hắn chỉ chạm được vào hồi không khí lạnh như băng.
Hơi thở nồng đặc của người đàn ông xông vào mũi, cô nhanh nhẹn né tránh đụng chạm của hắn, hai con ngươi lại lần nữa cùng con ngươi hắn chạm nhau!
Con mắt hắn thật đẹp, con ngươi rực rỡ như ngôi sao, lần đầu tiên, tâm trạng Tường Vi rối loạn.
“Quả nhiên giống mẹ cháu, nhát gan như thỏ!"
Người đàn ông cười nhẹ lên tiếng, khóe môi nhếch lên một đường cong mang ý vị sâu xa.
“Tước, anh, anh biết chị dâu?" Người phụ nữ mở to mắt, giọng không khỏi cất cao.
Người đàn ông không lên tiếng, chậm rãi thu ngón tay lại, đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng phủi tay áo, nói với người phụ nữ: “Một lúc nữa còn có cuộc họp, thứ lỗi tôi không thể tiếp tục rồi!"
Dứt lời, hơi cúi đầu, người đàn ông quay người, hạ bước chân ưu nhã đi về phía sâu thẳm trong hành lang.
“Tước, nhớ gọi điện cho em đấy – –“ trong giọng nói đan xen ảo não và quyến luyến, người đàn ông này, chính là như thế, giống như cây thuốc phiện, làm người ta chết vì nghiện, lại lạnh lùng như băng, đừng hy vọng có thể dò xét được tâm linh hắn.
Con mắt sáng rực của người đàn ông, cất giấu quá nhiều điều khó có thể suy đoán.
Đây là lần đầu tiên Tường Vi nhìn thấy người đàn ông tên là “Tước".
Một năm đấy, cô mười tuổi, mà hắn, hai mươi mốt.
----------------
“Ưm....A....Tước......."
Lờ mờ trong hành lang, phát ra tiếng ngâm mập mờ, tiếng thở dốc thô nặng, tản ra mùi vị nhàn nhạt, va chạm tạo ra kích tình tóe lửa
Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ lim ra, thầm nghĩ trong lòng: trong này không dưới trăm ngàn điều mờ ám, Tường bỗng giật mình, suýt chút nữa bị một màn nóng bỏng này làm cho kinh sợ.
Trong hành lang thắp mấy ngọn đèn mờ nhạt, yếu ớt, người đàn ông ôm chặt người phụ nữ, dựa vào vách tường triền miên nóng bỏng.
Tường Vi đè nén cảm giác kinh sợ, khóe miệng có chút giãn, người phụ nữ đi giày cao gót kia cô đã quá quen thuộc.
“Xem đủ chưa?"
Bỗng dưng, giọng nói lãnh lẽo của người đàn ông vang lên.
“A – – “, theo đó, là tiếng thét ngắn ngủi của người phụ nữ.
Tường Vi ngẩng gương mặt bị tóc tai rối loạn che đi, con ngươi vừa vặn cùng con ngươi màu đen của người đàn ông chạm vào nhau, cô có chút co rúm người lại.
Đây là một người đàn ông cực kỳ nham hiểm hung ác mà lãnh khốc, bên trong con ngươi lờ mờ hiện ra hình Tường Vi ngây ngốc không hiểu được bản năng nguyên thủy của con người (bản năng đầu tiên, cái này “tế nhị" mn tự hiểu nhá :D), cô không thấy rõ được mặt hắn.
“Tường Vi ?!"
Người phụ nữ lên tiếng kêu to, hoảng loạn sửa sang lại quần áo tán loạn trên người, cảm xúc chán ghét yên lặng lộ ra, “Con nhóc chết tiệt kia, lần nào cũng giống như Sadako Yamamura (nhân vật trong truyện kinh dị nổi tiếng) xuất quỷ nhập thần (lúc ẩn, lúc hiện), nhận không ra mày đấy , thật không biết mày có phải là con của anh cả hay không?"
“Cháu gái cô?
Lông mày người đàn ông nhíu lên, tiếng nói thuần hậu trầm thấp bật ra, chậm rãi sửa sang lại bộ âu phục đắt tiền, tỉnh táo lạ thường, giống như một màn nóng bỏng vừa rồi không liên quan gì tới hắn.
“Vâng, là con gái của anh trai. Tước, anh đừng để ý đến nó, em nghi nó là con hoang do chị dâu lén sinh ở bên ngoài sau lưng anh trai" Người phụ mang theo ánh mắt chán ghét, nhìn lướt qua Tường Vi, “Chậc, tóc vĩnh viễn không bao giờ chải lên sao? Muốn che khuất gương mặt quỷ dọa người? Mày với mẹ mày đều giống nhau, chỉ biết giả bộ đáng thương, thật không biết làm anh cả đã làm ra chuyện sai lầm gì?"
Tường Vi không để ý đến ánh mắt chán ghét của người phụ nữ, lông mày nhỏ nhắn bị tóc che có chút nhăn lại, đôi môi mềm mại khẽ mở, giọng nói trẻ con nhưng tỉnh táo:
“Cô, xin cô đừng có nhục mạ mẹ cháu, còn nữa, phiền cô nhường đường một chút."
Lại không biết người đàn ông bỗng chốc cúi thân thể cao lớn xuống, dung mạo tuấn tú tới gần khuôn mặt của cô bé, ngón tay thon dài đang muốn vén sợi tóc của cô bé lên, trong khoảnh khắc đó – –
Tường Vi theo bản năng lui về phía sau một bước, ngón tay của hắn chỉ chạm được vào hồi không khí lạnh như băng.
Hơi thở nồng đặc của người đàn ông xông vào mũi, cô nhanh nhẹn né tránh đụng chạm của hắn, hai con ngươi lại lần nữa cùng con ngươi hắn chạm nhau!
Con mắt hắn thật đẹp, con ngươi rực rỡ như ngôi sao, lần đầu tiên, tâm trạng Tường Vi rối loạn.
“Quả nhiên giống mẹ cháu, nhát gan như thỏ!"
Người đàn ông cười nhẹ lên tiếng, khóe môi nhếch lên một đường cong mang ý vị sâu xa.
“Tước, anh, anh biết chị dâu?" Người phụ nữ mở to mắt, giọng không khỏi cất cao.
Người đàn ông không lên tiếng, chậm rãi thu ngón tay lại, đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng phủi tay áo, nói với người phụ nữ: “Một lúc nữa còn có cuộc họp, thứ lỗi tôi không thể tiếp tục rồi!"
Dứt lời, hơi cúi đầu, người đàn ông quay người, hạ bước chân ưu nhã đi về phía sâu thẳm trong hành lang.
“Tước, nhớ gọi điện cho em đấy – –“ trong giọng nói đan xen ảo não và quyến luyến, người đàn ông này, chính là như thế, giống như cây thuốc phiện, làm người ta chết vì nghiện, lại lạnh lùng như băng, đừng hy vọng có thể dò xét được tâm linh hắn.
Con mắt sáng rực của người đàn ông, cất giấu quá nhiều điều khó có thể suy đoán.
Đây là lần đầu tiên Tường Vi nhìn thấy người đàn ông tên là “Tước".
Một năm đấy, cô mười tuổi, mà hắn, hai mươi mốt.
Tác giả :
Thích Thích