Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu
Chương 71: Giao dịch [3]
Editor: May
Lương Thần nhìn chằm chằm thân ảnh Cảnh Hảo Hảo biến mất ở cửa phòng tắm, lúc này mới chậm rãi xoay người, đi thong thả đến trước điện thoại riêng, gọi điện thoại cho người hầu dưới lầu, phân phó người hầu lên lầu dọn dẹp mảnh vụn CD trên thảm.
......
Đây là lần thứ ba Cảnh Hảo Hảo tiến vào phòng tắm của Lương Thần, tất cả trang hoàng kiểu Âu thuần chánh, khí phách cao quý, bốn phía đều là gương lớn khắc hoa chung quanh.
Cảnh Hảo Hảo nhìn chính mình trong gương, phát ngốc một lúc lâu, lúc này mới hoàn hồn, nâng tay lên, bắt đầu cởi quần áo của mình.
Chuyện cho tới bây giờ, cho dù đáy lòng của cô kháng cự hơn nữa, cô đã không còn đường có thể đi, cũng không có đường thối lui.
Cảnh Hảo Hảo chân trần, chậm rãi tiến vào dưới vòi sen, nâng tay lên, mở vòi sen ra.
Nước dày đặc vọt xuống đỉnh đầu, Cảnh Hảo Hảo để cho nước cọ rửa chính mình, nhưng trong lòng cô biết rõ ràng, cho dù bây giờ cô tắm sạch sẽ hơn nữa, sau đó cô vẫn là sẽ bị người đàn ông bên ngoài làm dơ.
Một lần trật bánh xe, có thể gọi là sai lầm.
Huống chi, lần ở khách sạn Tứ Quý kia, thật sự là ở dưới tình huống cô hoàn toàn không có phòng bị, gặp phải ngoài ý muốn kia.
Nhưng lúc này đây, cô là ở dưới tình huống rất thanh tỉnh, bị buộc trật bánh xe với người đàn ông đó...... Thẩm Lương Niên vẫn không thích cô quay phim, ghét bỏ cô xuất đầu lộ diện ở trước mặt mọi người, anh muốn giấu cô ở trong nhà nuôi dưỡng thật tốt, hiện tại, nếu anh biết, cô và người đàn ông này ở cùng nhau, cô nghĩ, Thẩm Lương Niên khẳng định sẽ ghét bỏ cô...... Cảnh Hảo Hảo nhắm mắt lại, đã có thể tưởng tượng ra ánh mắt khi Thẩm Lương Niên ghét bỏ một người...... Nếu anh dùng ánh mắt như vậy nhìn cô...... Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, cả người nhịn không được run rẩy lên, cũng không dám suy nghĩ tiếp nữa.
Ánh mắt, hơi có chút phiếm đau, có chất lỏng nóng bỏng, rốt rít tuôn ra, Cảnh Hảo Hảo biết rõ trong phòng tắm chỉ có một mình cô, nhưng cô lại vẫn ngẩng mặt lên, để cho nước cọ rửa mặt mình, ý đồ muốn che giấu nước mắt của mình.
“Cốc cốc cốc --"
Đột nhiên, cửa phòng tắm truyền đến một trận tiếng đập cửa, còn cùng với âm điệu không có cảm xúc gì của một người đàn ông: “Xong chưa?"
Cảnh Hảo Hảo vội vàng cầm sữa tắm ở một bên lên, chà lên trên người của mình, rửa sạch lung tung, sau đó lau khô nước trên người, mặc quần áo lúc mình tiến vào, mở cửa phòng tắm ra.
Lương Thần ở phòng khách cách vách tắm rửa một cái, lúc trở về, phát hiện Cảnh Hảo Hảo còn chưa có đi ra, liền bảo người hầu pha một ly cà phê, đợi đến anh uống xong rồi, vẫn chỉ nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, không thấy Cảnh Hảo Hảo đi ra, dứt khoát tới đây gõ cửa.
Cửa vừa mở ra, Lương Thần liền nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo chân trần, tóc nửa ướt đứng ở trước mặt của mình.
Khung xương Cảnh Hảo Hảo vốn nhỏ, trên người gầy teo không có nhiều thịt lắm, lúc này không có mang giày cao gót, đứng ở trước mặt anh, có vẻ bộc phát khéo léo linh lung, da thịt của cô trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nhiệt khí huân thành màu phấn hồng, trong ánh mắt lộ ra một tầng hơi nước, thoạt nhìn, giống như là thiên sứ đột nhiên rơi nhầm xuống nhân gian, sạch sẽ rối tinh rối mù.
Lương Thần chính là cảm thấy toàn thân có một cỗ nhiệt khí bốc lên, đáy mắt anh nhìn cô, thiêu đốt một cỗ khát vọng dày đặc, anh nhất thời nghĩ cũng không nghĩ liền vươn tay, một tay kéo Cảnh Hảo Hảo vào trong lòng của mình, trực tiếp ôm lấy, đi đến giường lớn trong phòng ngủ.
Lương Thần nhìn chằm chằm thân ảnh Cảnh Hảo Hảo biến mất ở cửa phòng tắm, lúc này mới chậm rãi xoay người, đi thong thả đến trước điện thoại riêng, gọi điện thoại cho người hầu dưới lầu, phân phó người hầu lên lầu dọn dẹp mảnh vụn CD trên thảm.
......
Đây là lần thứ ba Cảnh Hảo Hảo tiến vào phòng tắm của Lương Thần, tất cả trang hoàng kiểu Âu thuần chánh, khí phách cao quý, bốn phía đều là gương lớn khắc hoa chung quanh.
Cảnh Hảo Hảo nhìn chính mình trong gương, phát ngốc một lúc lâu, lúc này mới hoàn hồn, nâng tay lên, bắt đầu cởi quần áo của mình.
Chuyện cho tới bây giờ, cho dù đáy lòng của cô kháng cự hơn nữa, cô đã không còn đường có thể đi, cũng không có đường thối lui.
Cảnh Hảo Hảo chân trần, chậm rãi tiến vào dưới vòi sen, nâng tay lên, mở vòi sen ra.
Nước dày đặc vọt xuống đỉnh đầu, Cảnh Hảo Hảo để cho nước cọ rửa chính mình, nhưng trong lòng cô biết rõ ràng, cho dù bây giờ cô tắm sạch sẽ hơn nữa, sau đó cô vẫn là sẽ bị người đàn ông bên ngoài làm dơ.
Một lần trật bánh xe, có thể gọi là sai lầm.
Huống chi, lần ở khách sạn Tứ Quý kia, thật sự là ở dưới tình huống cô hoàn toàn không có phòng bị, gặp phải ngoài ý muốn kia.
Nhưng lúc này đây, cô là ở dưới tình huống rất thanh tỉnh, bị buộc trật bánh xe với người đàn ông đó...... Thẩm Lương Niên vẫn không thích cô quay phim, ghét bỏ cô xuất đầu lộ diện ở trước mặt mọi người, anh muốn giấu cô ở trong nhà nuôi dưỡng thật tốt, hiện tại, nếu anh biết, cô và người đàn ông này ở cùng nhau, cô nghĩ, Thẩm Lương Niên khẳng định sẽ ghét bỏ cô...... Cảnh Hảo Hảo nhắm mắt lại, đã có thể tưởng tượng ra ánh mắt khi Thẩm Lương Niên ghét bỏ một người...... Nếu anh dùng ánh mắt như vậy nhìn cô...... Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, cả người nhịn không được run rẩy lên, cũng không dám suy nghĩ tiếp nữa.
Ánh mắt, hơi có chút phiếm đau, có chất lỏng nóng bỏng, rốt rít tuôn ra, Cảnh Hảo Hảo biết rõ trong phòng tắm chỉ có một mình cô, nhưng cô lại vẫn ngẩng mặt lên, để cho nước cọ rửa mặt mình, ý đồ muốn che giấu nước mắt của mình.
“Cốc cốc cốc --"
Đột nhiên, cửa phòng tắm truyền đến một trận tiếng đập cửa, còn cùng với âm điệu không có cảm xúc gì của một người đàn ông: “Xong chưa?"
Cảnh Hảo Hảo vội vàng cầm sữa tắm ở một bên lên, chà lên trên người của mình, rửa sạch lung tung, sau đó lau khô nước trên người, mặc quần áo lúc mình tiến vào, mở cửa phòng tắm ra.
Lương Thần ở phòng khách cách vách tắm rửa một cái, lúc trở về, phát hiện Cảnh Hảo Hảo còn chưa có đi ra, liền bảo người hầu pha một ly cà phê, đợi đến anh uống xong rồi, vẫn chỉ nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, không thấy Cảnh Hảo Hảo đi ra, dứt khoát tới đây gõ cửa.
Cửa vừa mở ra, Lương Thần liền nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo chân trần, tóc nửa ướt đứng ở trước mặt của mình.
Khung xương Cảnh Hảo Hảo vốn nhỏ, trên người gầy teo không có nhiều thịt lắm, lúc này không có mang giày cao gót, đứng ở trước mặt anh, có vẻ bộc phát khéo léo linh lung, da thịt của cô trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nhiệt khí huân thành màu phấn hồng, trong ánh mắt lộ ra một tầng hơi nước, thoạt nhìn, giống như là thiên sứ đột nhiên rơi nhầm xuống nhân gian, sạch sẽ rối tinh rối mù.
Lương Thần chính là cảm thấy toàn thân có một cỗ nhiệt khí bốc lên, đáy mắt anh nhìn cô, thiêu đốt một cỗ khát vọng dày đặc, anh nhất thời nghĩ cũng không nghĩ liền vươn tay, một tay kéo Cảnh Hảo Hảo vào trong lòng của mình, trực tiếp ôm lấy, đi đến giường lớn trong phòng ngủ.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ