Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu
Chương 418: Một lần cuối cùng (2)
Editor: May
Ở trước khi cô chưa rời đi, anh đã bắt đầu quy hoạch cuộc đời của anh và cô, suy nghĩ bọn họ trôi qua như thế nào, nhưng hiện tại, anh đứng cô độc ngẩn người ở trong đêm.
Không biết có phải bởi vì vừa mới xem xong video kia không, trong đầu Lương Thần bất tri bất giác quay về cảnh tượng lần đầu tiên mình gặp mặt với Cảnh Hảo Hảo.
Hiện tại, đã muốn là trung tuần tháng 4, ngày đó anh thấy cô, là rạng sáng đầu tháng năm, ngày xuân hạ đan xen
Sự xuất hiện của cô, giống như là một đạo tia chớp xinh đẹp, chém xuống bầu trời đêm trong thế giới yên lặng của anh.
Anh trải qua, kích động, nhảy nhót, sau đó liền thuận lý thành chương biến cô thành phụ nữ của mình.
Lúc đó, anh thật sự nghĩ đến đó chính là quật khởi nhất thời, hiện tại anh mới biết được, thật ra đó là cả đời.
Nếu là cuộc đời của anh, anh không thể cứ trơ mắt nhìn anh biến mất không thấy như vậy.
Hảo Hảo...... Thực xin lỗi, chỉ một lần này, anh chỉ là, hy vọng em có thể trở lại bên người anh......
Lương Thần nghĩ đến đây, thần thái trở nên có chút bình tĩnh, anh chậm rãi xoay người, đi ra phòng sách, trở lại phòng ngủ, nằm ở trên chăn giường mềm mại, giống như Cảnh Hảo Hảo còn nằm ở bên người anh, anh vươn tay, làm một động tác ôm, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Sáng sớm ngày hôm sau chưa đến bảy giờ, Lương Thần mở mắt, mặc nghiêm trang đi công ty.
Một ngày bận rộn, đến hơn ba giờ chiều, Lương Thần mới không còn rãnh rỗi nữa, đi đến trước bàn làm việc, bật máy tính của mình lên, nối liền ổ cứng mang đến từ trong nhà, nhìn chăm chú những ảnh chụp mình lấy ra từ bên trong vào tối hôm qua trong chốc lát, liền nâng tay lên, đánh lạch cạch ở trên bàn phím một chút, sau khi dừng lại, anh cẩn thận đọc một lần, xác định không thành vấn đề, liền nhấn máy điện thoại trên bàn.
“Hiện tại tôi gửi một loạt ảnh chụp và bản thảo tin tức cho anh, trước bảy giờ tối hôm nay, các tin tức giải trí lớn, truyền thông đều phát ra."
Cắt đứt điện thoại, Lương Thần nhìn chằm chằm túi nén mình đã đóng gói tốt, ngẩn người một trận.
Khi anh từng không đạt mục đích sẽ không từ thủ đoạn làm bất cứ chuyện gì, đều là đúng lý hợp tình lo lắng mười phần, nhưng hiện tại, anh lại phát hiện, chính mình còn chưa có bắt đầu hành động, đáy lòng đã nổi lên đau đớn sinh sôi.
Lương Thần gắt gao nhíu chặt mi tâm, thật lâu sau, nâng tay lên, xoa xoa hai gò má của mình, nhấn gửi đi.
......
Đây là trấn nhỏ không thu hút cách thành phố Giang Sơn ở ngoài ngàn dặm.
Cảnh Hảo Hảo cũng không biết rốt cuộc mình đi tới nơi nào, cô ngồi xe buýet đến điểm cuối cùng, đáy lòng không nỡ, sợ Lương Thần có thể tra được cô ở nơi nào, liền ngồi xe tư nhân từ nơi đó, đi một thành thị nhỏ gần đó, giày vò nhiều lần, cuối cùng liền đến trấn nhỏ hiện tại của cô.
Cụ thể trấn nhỏ này tọa lạc ở phương hướng nào của thành phố Giang Sơn, đáy lòng Cảnh Hảo Hảo cũng không rõ ràng, thậm chí hiện tại cô đã có chút mơ hồ, phân không rõ rốt cuộc mình làm sao đi được đến chỗ này, cô chỉ biết là, cô giống như một kẻ chạy trốn, thay đổi một đống lớn xe tư nhân lại một chiếc xe buýt tư nhân.
Lúc đi, cô không dám mang vật phẩm tùy thân, dọc theo đường đi đều ngựa không ngừng vó biến đổi địa phương, đến ngay cả nghỉ ngơi, cũng là ngồi ở trên xe buýt ngủ, càng đừng nói đến tắm rửa thay quần áo.
Cho nên, đợi đến khi cô đến trấn nhỏ kia, cả người thoạt nhìn phong trần mệt mỏi, chật vật không chịu nổi.
Cảnh Hảo Hảo mơ hồ có thể nhận ra, trấn nhỏ kia hẳn là thuộc loại vùng Giang Nam, cầu nhỏ nước chảy, lá liễu buông xuống, thoạt nhìn rất dịu dàng nhu tình.
Ở trước khi cô chưa rời đi, anh đã bắt đầu quy hoạch cuộc đời của anh và cô, suy nghĩ bọn họ trôi qua như thế nào, nhưng hiện tại, anh đứng cô độc ngẩn người ở trong đêm.
Không biết có phải bởi vì vừa mới xem xong video kia không, trong đầu Lương Thần bất tri bất giác quay về cảnh tượng lần đầu tiên mình gặp mặt với Cảnh Hảo Hảo.
Hiện tại, đã muốn là trung tuần tháng 4, ngày đó anh thấy cô, là rạng sáng đầu tháng năm, ngày xuân hạ đan xen
Sự xuất hiện của cô, giống như là một đạo tia chớp xinh đẹp, chém xuống bầu trời đêm trong thế giới yên lặng của anh.
Anh trải qua, kích động, nhảy nhót, sau đó liền thuận lý thành chương biến cô thành phụ nữ của mình.
Lúc đó, anh thật sự nghĩ đến đó chính là quật khởi nhất thời, hiện tại anh mới biết được, thật ra đó là cả đời.
Nếu là cuộc đời của anh, anh không thể cứ trơ mắt nhìn anh biến mất không thấy như vậy.
Hảo Hảo...... Thực xin lỗi, chỉ một lần này, anh chỉ là, hy vọng em có thể trở lại bên người anh......
Lương Thần nghĩ đến đây, thần thái trở nên có chút bình tĩnh, anh chậm rãi xoay người, đi ra phòng sách, trở lại phòng ngủ, nằm ở trên chăn giường mềm mại, giống như Cảnh Hảo Hảo còn nằm ở bên người anh, anh vươn tay, làm một động tác ôm, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Sáng sớm ngày hôm sau chưa đến bảy giờ, Lương Thần mở mắt, mặc nghiêm trang đi công ty.
Một ngày bận rộn, đến hơn ba giờ chiều, Lương Thần mới không còn rãnh rỗi nữa, đi đến trước bàn làm việc, bật máy tính của mình lên, nối liền ổ cứng mang đến từ trong nhà, nhìn chăm chú những ảnh chụp mình lấy ra từ bên trong vào tối hôm qua trong chốc lát, liền nâng tay lên, đánh lạch cạch ở trên bàn phím một chút, sau khi dừng lại, anh cẩn thận đọc một lần, xác định không thành vấn đề, liền nhấn máy điện thoại trên bàn.
“Hiện tại tôi gửi một loạt ảnh chụp và bản thảo tin tức cho anh, trước bảy giờ tối hôm nay, các tin tức giải trí lớn, truyền thông đều phát ra."
Cắt đứt điện thoại, Lương Thần nhìn chằm chằm túi nén mình đã đóng gói tốt, ngẩn người một trận.
Khi anh từng không đạt mục đích sẽ không từ thủ đoạn làm bất cứ chuyện gì, đều là đúng lý hợp tình lo lắng mười phần, nhưng hiện tại, anh lại phát hiện, chính mình còn chưa có bắt đầu hành động, đáy lòng đã nổi lên đau đớn sinh sôi.
Lương Thần gắt gao nhíu chặt mi tâm, thật lâu sau, nâng tay lên, xoa xoa hai gò má của mình, nhấn gửi đi.
......
Đây là trấn nhỏ không thu hút cách thành phố Giang Sơn ở ngoài ngàn dặm.
Cảnh Hảo Hảo cũng không biết rốt cuộc mình đi tới nơi nào, cô ngồi xe buýet đến điểm cuối cùng, đáy lòng không nỡ, sợ Lương Thần có thể tra được cô ở nơi nào, liền ngồi xe tư nhân từ nơi đó, đi một thành thị nhỏ gần đó, giày vò nhiều lần, cuối cùng liền đến trấn nhỏ hiện tại của cô.
Cụ thể trấn nhỏ này tọa lạc ở phương hướng nào của thành phố Giang Sơn, đáy lòng Cảnh Hảo Hảo cũng không rõ ràng, thậm chí hiện tại cô đã có chút mơ hồ, phân không rõ rốt cuộc mình làm sao đi được đến chỗ này, cô chỉ biết là, cô giống như một kẻ chạy trốn, thay đổi một đống lớn xe tư nhân lại một chiếc xe buýt tư nhân.
Lúc đi, cô không dám mang vật phẩm tùy thân, dọc theo đường đi đều ngựa không ngừng vó biến đổi địa phương, đến ngay cả nghỉ ngơi, cũng là ngồi ở trên xe buýt ngủ, càng đừng nói đến tắm rửa thay quần áo.
Cho nên, đợi đến khi cô đến trấn nhỏ kia, cả người thoạt nhìn phong trần mệt mỏi, chật vật không chịu nổi.
Cảnh Hảo Hảo mơ hồ có thể nhận ra, trấn nhỏ kia hẳn là thuộc loại vùng Giang Nam, cầu nhỏ nước chảy, lá liễu buông xuống, thoạt nhìn rất dịu dàng nhu tình.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ