Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu
Chương 374: Chê cười [5]
Editor: May
Cảnh Hảo Hảo chưa từng nghĩ tới Thẩm Lương Niên sẽ phản bội mình, nhưng không có nghĩa là cô chưa từng ảo tưởng qua có một ngày như vậy, lúc ấy cô cảm thấy chính mình khẳng định sẽ phẫn nộ, sẽ hổn hển, sẽ bệnh tâm thần, nhưng rốt cục vào ngày nghênh đón, Thẩm Lương Niên lén sau lưng cô cùng một chỗ với phụ nữ của anh qua hai năm, cô lại không có phẫn nộ như trong ảo tưởng lúc trước, ngược lại, cả người bình tĩnh đến đáng sợ, ánh mắt tối đen sáng ngời, nhìn chằm chằm thẳng tắp Thẩm Lương Niên, đến ngay cả tâm tình, cũng là bình thản: “Lương Niên, chuyện tới bây giờ, giữa chúng ta cũng không có gì hay để nói, anh buông tôi ra."
“Hảo Hảo, anh......" Thẩm Lương Niên nhìn dung nhan ung dung không đổi của Cảnh Hảo Hảo, xấu hổ đến có chút nói không nên lời, rõ ràng cô đang đứng ở trước mặt mình, nhưng anh lại cảm thấy cô cách mình rất xa xôi, anh theo bản năng lại cầm gắt gao tay Cảnh Hảo Hảo, giống như chỉ như vậy, mới có thể làm cho hai người sẽ không tách ra, nhưng đáy lòng anh cũng đã trở nên kinh hoảng rét lạnh.
Bình tĩnh ban đầu của Cảnh Hảo Hảo giống như là bị người xé rách mặt nạ ngụy trang, đột nhiên buông lỏng tay bị Lương Thần nắm ra, nghĩ cũng không nghĩ liền hung hăng đánh một bạt tai lên trên mặt Thẩm Lương Niên.
Cô đã từng đối với anh tốt như vậy, tốt đến chỉ còn lại hai quả trứng gà, đều muốn dành cho anh ăn, lúc đó, cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ cho anh một cái tát ở trước mặt nhiều người như vậy.
Nhưng hiện tại, cô đánh xuống một cái tát này, nhưng lại không thể nào an ủi được ủy khuất và hận ý nơi đáy lòng cô.
Cô hung tợn nhìn chằm chằm Thẩm Lương Niên, cố nén nước mắt sắp chảy ra nơi đáy mắt, giọng nói có chút khàn khàn nói: “Thẩm Lương Niên, lúc trước anh có bản lĩnh trật đường ray, sao hiện tại lại không có bản lĩnh buông tay!"
Nếu là một người đàn ông, chỉ trật đường ray một đêm, cô còn có thể lừa mình dối người tìm cớ, nói với chính mình, anh có thể là uống nhiều, tình cờ phạm lỗi, nhưng anh và Kiều Ôn Noãn cùng một chỗ suốt hai năm, Cảnh Hảo Hảo muốn tìm một cái cớ cũng không tìm được, cô không phát giận thì còn may, hiện tại vừa phát, toàn thân liền bắt đầu run rẩy lên, đến ngay cả hàm răng trong miệng cũng nhịn không được run lên: “Lương Niên, có phải anh cảm thấy tôi còn chưa vứt mặt mũi đủ không, anh buông tay, anh buông tay ra!"
Cảnh Hảo Hảo vừa hô, vừa dùng sức kéo cổ tay của mình.
Thẩm Lương Niên lại nắm chặt, anh biết, giữa anh và cô là thật hoàn toàn không có khả năng, nhưng anh lại không có làm tốt chuẩn bị buông tay.
“Thẩm Lương Niên, anh buông! Anh khốn kiếp, anh buông!" Giọng nói Cảnh Hảo Hảo, trở nên có chút kích động, có chút điên cuồng.
Lương Thần đứng ở phía sau cô vươn tay, chế trụ bả vai của cô.
Cảnh Hảo Hảo đột nhiên quay đầu, như là nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, cố nén nước mắt, nhìn Lương Thần nói: “Anh bảo anh ta buông tôi ra, buông tôi ra!"
Cảnh Hảo Hảo chưa từng nghĩ tới Thẩm Lương Niên sẽ phản bội mình, nhưng không có nghĩa là cô chưa từng ảo tưởng qua có một ngày như vậy, lúc ấy cô cảm thấy chính mình khẳng định sẽ phẫn nộ, sẽ hổn hển, sẽ bệnh tâm thần, nhưng rốt cục vào ngày nghênh đón, Thẩm Lương Niên lén sau lưng cô cùng một chỗ với phụ nữ của anh qua hai năm, cô lại không có phẫn nộ như trong ảo tưởng lúc trước, ngược lại, cả người bình tĩnh đến đáng sợ, ánh mắt tối đen sáng ngời, nhìn chằm chằm thẳng tắp Thẩm Lương Niên, đến ngay cả tâm tình, cũng là bình thản: “Lương Niên, chuyện tới bây giờ, giữa chúng ta cũng không có gì hay để nói, anh buông tôi ra."
“Hảo Hảo, anh......" Thẩm Lương Niên nhìn dung nhan ung dung không đổi của Cảnh Hảo Hảo, xấu hổ đến có chút nói không nên lời, rõ ràng cô đang đứng ở trước mặt mình, nhưng anh lại cảm thấy cô cách mình rất xa xôi, anh theo bản năng lại cầm gắt gao tay Cảnh Hảo Hảo, giống như chỉ như vậy, mới có thể làm cho hai người sẽ không tách ra, nhưng đáy lòng anh cũng đã trở nên kinh hoảng rét lạnh.
Bình tĩnh ban đầu của Cảnh Hảo Hảo giống như là bị người xé rách mặt nạ ngụy trang, đột nhiên buông lỏng tay bị Lương Thần nắm ra, nghĩ cũng không nghĩ liền hung hăng đánh một bạt tai lên trên mặt Thẩm Lương Niên.
Cô đã từng đối với anh tốt như vậy, tốt đến chỉ còn lại hai quả trứng gà, đều muốn dành cho anh ăn, lúc đó, cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ cho anh một cái tát ở trước mặt nhiều người như vậy.
Nhưng hiện tại, cô đánh xuống một cái tát này, nhưng lại không thể nào an ủi được ủy khuất và hận ý nơi đáy lòng cô.
Cô hung tợn nhìn chằm chằm Thẩm Lương Niên, cố nén nước mắt sắp chảy ra nơi đáy mắt, giọng nói có chút khàn khàn nói: “Thẩm Lương Niên, lúc trước anh có bản lĩnh trật đường ray, sao hiện tại lại không có bản lĩnh buông tay!"
Nếu là một người đàn ông, chỉ trật đường ray một đêm, cô còn có thể lừa mình dối người tìm cớ, nói với chính mình, anh có thể là uống nhiều, tình cờ phạm lỗi, nhưng anh và Kiều Ôn Noãn cùng một chỗ suốt hai năm, Cảnh Hảo Hảo muốn tìm một cái cớ cũng không tìm được, cô không phát giận thì còn may, hiện tại vừa phát, toàn thân liền bắt đầu run rẩy lên, đến ngay cả hàm răng trong miệng cũng nhịn không được run lên: “Lương Niên, có phải anh cảm thấy tôi còn chưa vứt mặt mũi đủ không, anh buông tay, anh buông tay ra!"
Cảnh Hảo Hảo vừa hô, vừa dùng sức kéo cổ tay của mình.
Thẩm Lương Niên lại nắm chặt, anh biết, giữa anh và cô là thật hoàn toàn không có khả năng, nhưng anh lại không có làm tốt chuẩn bị buông tay.
“Thẩm Lương Niên, anh buông! Anh khốn kiếp, anh buông!" Giọng nói Cảnh Hảo Hảo, trở nên có chút kích động, có chút điên cuồng.
Lương Thần đứng ở phía sau cô vươn tay, chế trụ bả vai của cô.
Cảnh Hảo Hảo đột nhiên quay đầu, như là nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, cố nén nước mắt, nhìn Lương Thần nói: “Anh bảo anh ta buông tôi ra, buông tôi ra!"
Tác giả :
Diệp Phi Dạ