Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu
Chương 371: Chê cười [2]
Editor: May
Khi đó, cô rõ ràng thống khổ, trên mặt tái nhợt mang theo nước mắt, cầu anh buông tha cô, toàn tâm toàn ý nghĩ muốn cùng một chỗ với Thẩm Lương Niên.
Anh chính là bị vẻ mặt như vậy của cô, chấn động đến không có thốt ra chuyện Thẩm Lương Niên trật đường ray, hiện tại, hết thảy chân tướng rõ ràng, cô...... Lương Thần đột nhiên có chút không dám nghĩ tiếp, anh lo lắng nghiêng đầu, nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo.
Khi Thẩm Lương Niên nghe được một câu cuối cùng của Kiều Ôn Noãn, thân mình vốn đã chen vào, trong nháy mắt liền cứng ngắc tại chỗ, tâm anh, lập tức đập vô cùng nhanh, huyết sắc trên mặt mất hết, qua hơn nửa ngày, mới ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo.
Từ Dung biết chân tướng, cũng không nghĩ tới Kiều Ôn Noãn lại sẽ ở dưới tình huống nhiều người như vậy, gièm pha mình không chút do dự vạch trần ra, dựa vào cái này đả kích Thẩm Lương Niên, anh đầu tiên là nâng mí mắt lên nhìn thoáng qua Lương Thần, sau đó cũng dừng tầm mắt ở trên người Cảnh Hảo Hảo.
Nhưng mà, Cảnh Hảo Hảo lại vẫn im lặng ngồi ở vị trí như cũ, thần thái bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên nhìn lại Kiều Ôn Noãn, cả người thoạt nhìn, không khác gì bình thường.
Nhưng đáy lòng của cô đã sớm dời sông lấp biển thành một mảnh.
Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn lại cùng một chỗ ngây người hai năm...... Một phần hai trong thời gian bốn năm cô và Thẩm Lương Niên yêu nhau, anh đã đi theo cùng một chỗ với người phụ nữ khác
Cảnh Hảo Hảo cảm thấy chê cười này tuyệt không buồn cười, bên môi nhịn không được liền gợi lên một chút ý cười, mở trừng mắt, mới phát hiện tất cả mọi người chung quanh đều đang nhìn cô.
Sao bọn họ lại nhìn cô chứ?
Cô có cái gì đẹp mặt đâu?
Tầm mắt Cảnh Hảo Hảo lướt qua từng người, cô thấy được lo lắng từ đáy mắt Lương Thần, thấy được đồng tình từ đáy mắt Từ Dung, thấy được trào phúng từ đáy mắt Kiều Ôn Noãn...... Cuối cùng, thấy được khẩn trương và bất an từ đáy mắt Thẩm Lương Niên.
Sau đó, lần thứ hai Cảnh Hảo Hảo ném được cảnh giác sét đánh ở trong ngày gió xuân ấm áp này.
Cô không muốn tin tưởng lời nói của Kiều Ôn Noãn, nhưng ánh mắt Thẩm Lương Niên lại làm cho cô không thể không tín, cô cảm thấy một chỗ mềm mại nào đó trong ngực trái của mình bắt đầu vỡ tan, sau đó dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được, bể thành mảnh nhỏ, cũng không hợp lại được nữa.
Lúc này, Cảnh Hảo Hảo mới mơ mơ hồ hồ cảm giác được có đau đớn bắt đầu lan tràn từ nơi bể nát đó, cái loại đau đớn này càng ngày càng rõ ràng, cho đến khi lan tràn đến mỗi một tấc da thịt mỗi một tế bào trên toàn thân của mình, cảm giác đau đớn liền đạt tới cao nhất.
Rõ ràng đáng xấu hổ là Kiều Ôn Noãn, mất mặt dọa người cũng là Kiều Ôn Noãn, nhưng Cảnh Hảo Hảo lại cảm thấy, lúc này chính mình, mới là khó chịu nhất.
Cô thật sự rất muốn đứng lên, bắt lấy Thẩm Lương Niên, hỏi một câu vì sao anh phải làm như vậy, hỏi một câu anh dùng tiền cực khổ xây dựng công ty của cô đi bao dưỡng phụ nữ của anh, là cảm giác như thế nào?
Khi đó, cô rõ ràng thống khổ, trên mặt tái nhợt mang theo nước mắt, cầu anh buông tha cô, toàn tâm toàn ý nghĩ muốn cùng một chỗ với Thẩm Lương Niên.
Anh chính là bị vẻ mặt như vậy của cô, chấn động đến không có thốt ra chuyện Thẩm Lương Niên trật đường ray, hiện tại, hết thảy chân tướng rõ ràng, cô...... Lương Thần đột nhiên có chút không dám nghĩ tiếp, anh lo lắng nghiêng đầu, nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo.
Khi Thẩm Lương Niên nghe được một câu cuối cùng của Kiều Ôn Noãn, thân mình vốn đã chen vào, trong nháy mắt liền cứng ngắc tại chỗ, tâm anh, lập tức đập vô cùng nhanh, huyết sắc trên mặt mất hết, qua hơn nửa ngày, mới ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo.
Từ Dung biết chân tướng, cũng không nghĩ tới Kiều Ôn Noãn lại sẽ ở dưới tình huống nhiều người như vậy, gièm pha mình không chút do dự vạch trần ra, dựa vào cái này đả kích Thẩm Lương Niên, anh đầu tiên là nâng mí mắt lên nhìn thoáng qua Lương Thần, sau đó cũng dừng tầm mắt ở trên người Cảnh Hảo Hảo.
Nhưng mà, Cảnh Hảo Hảo lại vẫn im lặng ngồi ở vị trí như cũ, thần thái bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên nhìn lại Kiều Ôn Noãn, cả người thoạt nhìn, không khác gì bình thường.
Nhưng đáy lòng của cô đã sớm dời sông lấp biển thành một mảnh.
Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn lại cùng một chỗ ngây người hai năm...... Một phần hai trong thời gian bốn năm cô và Thẩm Lương Niên yêu nhau, anh đã đi theo cùng một chỗ với người phụ nữ khác
Cảnh Hảo Hảo cảm thấy chê cười này tuyệt không buồn cười, bên môi nhịn không được liền gợi lên một chút ý cười, mở trừng mắt, mới phát hiện tất cả mọi người chung quanh đều đang nhìn cô.
Sao bọn họ lại nhìn cô chứ?
Cô có cái gì đẹp mặt đâu?
Tầm mắt Cảnh Hảo Hảo lướt qua từng người, cô thấy được lo lắng từ đáy mắt Lương Thần, thấy được đồng tình từ đáy mắt Từ Dung, thấy được trào phúng từ đáy mắt Kiều Ôn Noãn...... Cuối cùng, thấy được khẩn trương và bất an từ đáy mắt Thẩm Lương Niên.
Sau đó, lần thứ hai Cảnh Hảo Hảo ném được cảnh giác sét đánh ở trong ngày gió xuân ấm áp này.
Cô không muốn tin tưởng lời nói của Kiều Ôn Noãn, nhưng ánh mắt Thẩm Lương Niên lại làm cho cô không thể không tín, cô cảm thấy một chỗ mềm mại nào đó trong ngực trái của mình bắt đầu vỡ tan, sau đó dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được, bể thành mảnh nhỏ, cũng không hợp lại được nữa.
Lúc này, Cảnh Hảo Hảo mới mơ mơ hồ hồ cảm giác được có đau đớn bắt đầu lan tràn từ nơi bể nát đó, cái loại đau đớn này càng ngày càng rõ ràng, cho đến khi lan tràn đến mỗi một tấc da thịt mỗi một tế bào trên toàn thân của mình, cảm giác đau đớn liền đạt tới cao nhất.
Rõ ràng đáng xấu hổ là Kiều Ôn Noãn, mất mặt dọa người cũng là Kiều Ôn Noãn, nhưng Cảnh Hảo Hảo lại cảm thấy, lúc này chính mình, mới là khó chịu nhất.
Cô thật sự rất muốn đứng lên, bắt lấy Thẩm Lương Niên, hỏi một câu vì sao anh phải làm như vậy, hỏi một câu anh dùng tiền cực khổ xây dựng công ty của cô đi bao dưỡng phụ nữ của anh, là cảm giác như thế nào?
Tác giả :
Diệp Phi Dạ