Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu
Chương 285: Ngoài ý muốn [5]
Editor: May
Kiều Ôn Noãn nghĩ, hiện tại đáy lòng Cảnh Hảo Hảo nhất định rất khó chịu, nhưng vậy thì như thế nào, nếu cô ta không khó chịu đến cực hạn, như vậy khổ sở chỉ có thể là cô......
Cô chính là cố chấp thích Thẩm Lương Niên như vậy, cố chấp đến chẳng sợ Thẩm Lương Niên chán ghét cô, cô cũng muốn nghĩ hết biện pháp, hung hăng buộc anh ở bên người chính mình.
Bởi vì, cảm giác không nhìn thấy anh, lại càng khó chịu hơn.
Nụ cười Kiều Ôn Noãn như tên của cô, ôn nhu ấm áp động lòng người, giọng nói từ trong miệng, cũng là dễ nghe êm tai như vậy: “Lúc cô từng cùng một chỗ với Thẩm Lương Niên, tôi không có tư cách gì có thể cướp đoạt Thẩm Lương Niên, nhưng hiện tại cô và Lương Niên đã tách ra, tôi nghĩ, tôi dùng thủ đoạn giữ Thẩm Lương Niên lại, cũng cũng không phải chuyện đáng xấu hổ gì, giống như lúc trước ở tổ phim, tôi chỉ đưa cho Thẩm Lương Niên một ly trà gừng, cô liền nói với tôi, thứ không thuộc về mình, không cần nhớ thương, hiện nay, tôi trả những lời này lại cho cô, Thẩm Lương Niên đã không phải là đàn ông của cô, nếu thứ không thuộc về cô, như vậy hy vọng cô cũng đừng nhớ thương."
Nhìn một chút, lời nói này, nghe tràn đầy chính khí cỡ nào, nhưng sao cô lại cảm thấy buồn cười như vậy chứ?
Tục ngữ nói, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, Kiều Ôn Noãn thật đúng là đủ ngoan, đem lời cô từng nói với cô ta, giữ nguyên, một chữ không đổi đều trả lại cho cô!
Cô chưa bao giờ biết, người vì tình yêu dùng hết thủ đoạn xấu xa, lại cũng có thể làm đến đúng lý hợp tình như thế.
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo rất khó thở, nếu nói vừa rồi cô thật sự chỉ không muốn dây dưa quá nhiều với Kiều Ôn Noãn, liền bỏ đi, như vậy hiện tại, cô là thật muốn nói một chút đạo lý thật tốt với Kiều Ôn Noãn.
Ánh mắt Cảnh Hảo Hảo có chút lạnh lẽo nhìn chằm chằm Kiều Ôn Noãn: “Cô đã đúng lý hợp tình nói những lời này với tôi như thế, vậy tôi sẽ nói thật tốt với cô, tôi đã thấy rất nhiều người như hổ rình mồi bạn trai của người khác, cuối cùng leo lên được, nhưng tôi chưa từng gặp qua người giống như cô vậy, sau khi leo lên được còn có thể ngang ngược như thế! Tôi và Thẩm Lương Niên đã thật sự kết thúc, cô và Thẩm Lương Niên cùng một chỗ như thế nào, thật sự không quan hệ với tôi, nhưng hôm nay cô chạy đến trước mặt tôi náo loạn, lại là có ý tứ gì?"
Cảnh Hảo Hảo thoạt nhìn là ôn nhu nhược nhược, nhưng cũng là một con mèo ẩn giấu móng nhọn, phản bác nói lại, một chuỗi một chuỗi: “Có phải Thẩm Lương Niên không muốn cùng một chỗ với cô, cô không giữ được anh ta, sợ hãi tôi vàThẩm Lương Niên tro tàn lại cháy, cho nên chạy đến trước mặt tôi diễu võ dương oai không?"
Cảnh Hảo Hảo một câu thành sấm, làm cho sắc mặt Kiều Ôn Noãn nháy mắt liền trở nên có chút tái nhợt, nhưng mà rất nhanh, cô ta liền khôi phục trấn định, nhìn Cảnh Hảo Hảo hơi hơi ngẩng cằm, nói: “Tôi và Lương Niên rất tốt, tối hôm qua tôi còn đi du sông Hoàn Thành với Lương Niên, cùng nhau thả hoa đăng đấy, buổi sáng hôm nay, Lương Niên còn tự mình đi mua một phần bữa sáng cho tôi."
Du sông Hoàn Thành, cùng nhau thả hoa đăng, một phần bữa sáng...... Những thứ này, đều là thứ Cảnh Hảo Hảo từng thích nhất.
Lúc ban đầu Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn quen biết, tuy rằng làm chuyện cẩu thả, nhưng hai người cũng không phải đặc biệt quen thuộc, lúc trao đổi, Thẩm Lương Niên sẽ luôn nói về Cảnh Hảo Hảo với Kiều Ôn Noãn.
Lúc đó Kiều Ôn Noãn nghe được những lời này, đáy lòng có khi là chua xót, không kiên nhẫn, chẳng qua, cô vì có thể ở lại bên người Thẩm Lương Niên, sẽ cố gắng chịu đựng.
Thật không ngờ, nhẫn đến một ngày, những lời nói từng làm cho cô khó chịu, lại có thể trở thành vũ khí của cô.
Kiều Ôn Noãn nghĩ, hiện tại đáy lòng Cảnh Hảo Hảo nhất định rất khó chịu, nhưng vậy thì như thế nào, nếu cô ta không khó chịu đến cực hạn, như vậy khổ sở chỉ có thể là cô......
Cô chính là cố chấp thích Thẩm Lương Niên như vậy, cố chấp đến chẳng sợ Thẩm Lương Niên chán ghét cô, cô cũng muốn nghĩ hết biện pháp, hung hăng buộc anh ở bên người chính mình.
Bởi vì, cảm giác không nhìn thấy anh, lại càng khó chịu hơn.
Nụ cười Kiều Ôn Noãn như tên của cô, ôn nhu ấm áp động lòng người, giọng nói từ trong miệng, cũng là dễ nghe êm tai như vậy: “Lúc cô từng cùng một chỗ với Thẩm Lương Niên, tôi không có tư cách gì có thể cướp đoạt Thẩm Lương Niên, nhưng hiện tại cô và Lương Niên đã tách ra, tôi nghĩ, tôi dùng thủ đoạn giữ Thẩm Lương Niên lại, cũng cũng không phải chuyện đáng xấu hổ gì, giống như lúc trước ở tổ phim, tôi chỉ đưa cho Thẩm Lương Niên một ly trà gừng, cô liền nói với tôi, thứ không thuộc về mình, không cần nhớ thương, hiện nay, tôi trả những lời này lại cho cô, Thẩm Lương Niên đã không phải là đàn ông của cô, nếu thứ không thuộc về cô, như vậy hy vọng cô cũng đừng nhớ thương."
Nhìn một chút, lời nói này, nghe tràn đầy chính khí cỡ nào, nhưng sao cô lại cảm thấy buồn cười như vậy chứ?
Tục ngữ nói, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, Kiều Ôn Noãn thật đúng là đủ ngoan, đem lời cô từng nói với cô ta, giữ nguyên, một chữ không đổi đều trả lại cho cô!
Cô chưa bao giờ biết, người vì tình yêu dùng hết thủ đoạn xấu xa, lại cũng có thể làm đến đúng lý hợp tình như thế.
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo rất khó thở, nếu nói vừa rồi cô thật sự chỉ không muốn dây dưa quá nhiều với Kiều Ôn Noãn, liền bỏ đi, như vậy hiện tại, cô là thật muốn nói một chút đạo lý thật tốt với Kiều Ôn Noãn.
Ánh mắt Cảnh Hảo Hảo có chút lạnh lẽo nhìn chằm chằm Kiều Ôn Noãn: “Cô đã đúng lý hợp tình nói những lời này với tôi như thế, vậy tôi sẽ nói thật tốt với cô, tôi đã thấy rất nhiều người như hổ rình mồi bạn trai của người khác, cuối cùng leo lên được, nhưng tôi chưa từng gặp qua người giống như cô vậy, sau khi leo lên được còn có thể ngang ngược như thế! Tôi và Thẩm Lương Niên đã thật sự kết thúc, cô và Thẩm Lương Niên cùng một chỗ như thế nào, thật sự không quan hệ với tôi, nhưng hôm nay cô chạy đến trước mặt tôi náo loạn, lại là có ý tứ gì?"
Cảnh Hảo Hảo thoạt nhìn là ôn nhu nhược nhược, nhưng cũng là một con mèo ẩn giấu móng nhọn, phản bác nói lại, một chuỗi một chuỗi: “Có phải Thẩm Lương Niên không muốn cùng một chỗ với cô, cô không giữ được anh ta, sợ hãi tôi vàThẩm Lương Niên tro tàn lại cháy, cho nên chạy đến trước mặt tôi diễu võ dương oai không?"
Cảnh Hảo Hảo một câu thành sấm, làm cho sắc mặt Kiều Ôn Noãn nháy mắt liền trở nên có chút tái nhợt, nhưng mà rất nhanh, cô ta liền khôi phục trấn định, nhìn Cảnh Hảo Hảo hơi hơi ngẩng cằm, nói: “Tôi và Lương Niên rất tốt, tối hôm qua tôi còn đi du sông Hoàn Thành với Lương Niên, cùng nhau thả hoa đăng đấy, buổi sáng hôm nay, Lương Niên còn tự mình đi mua một phần bữa sáng cho tôi."
Du sông Hoàn Thành, cùng nhau thả hoa đăng, một phần bữa sáng...... Những thứ này, đều là thứ Cảnh Hảo Hảo từng thích nhất.
Lúc ban đầu Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn quen biết, tuy rằng làm chuyện cẩu thả, nhưng hai người cũng không phải đặc biệt quen thuộc, lúc trao đổi, Thẩm Lương Niên sẽ luôn nói về Cảnh Hảo Hảo với Kiều Ôn Noãn.
Lúc đó Kiều Ôn Noãn nghe được những lời này, đáy lòng có khi là chua xót, không kiên nhẫn, chẳng qua, cô vì có thể ở lại bên người Thẩm Lương Niên, sẽ cố gắng chịu đựng.
Thật không ngờ, nhẫn đến một ngày, những lời nói từng làm cho cô khó chịu, lại có thể trở thành vũ khí của cô.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ