Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu
Chương 262: Gặp em một lần, tôi tương tư rất lâu [3]
Editor: May
Lương Thần kinh ngạc nhìn thân ảnh Cảnh Hảo Hảo biến mất, mới đưa tầm mắt dừng ở trên ly nước, anh chống bồn cầu bên cạnh, đứng lên, mở vòi nước ra, rửa mặt một phen, mới bưng ly nước Cảnh Hảo Hảo rót lên, uống một hớp lớn, súc súc miệng, phun ra, rồi mới uống nước còn lại không còn một giọt.
Lương Thần tắm rửa một chút, đi ra, bước chân cả người có chút trôi nổi tiêu sái đến bên giường, liền ngã ở bên cạnh Cảnh Hảo Hảo.
Trong phòng rất yên tĩnh, Cảnh Hảo Hảo có thể cảm giác được khí nóng trên thân người đàn ông phía sau, vẫn khuếch tán trên người của mình.
Thời gian này, đều là cô ngủ một mình, có thể là đã quen, đột nhiên nhiều hơn một người, cô liền có chút không được tự nhiên, cả người nhịn không được xê dịch sang bên kia giường.
Chỉ là, còn chưa chuyển ra xa, Lương Thần đột nhiên vươn tay, liền ôm cô vào trong lòng anh, toàn thân Cảnh Hảo Hảo buộc chặt, theo bản năng muốn đẩy Lương Thần ra, người đàn ông lại say hồ đồ nói thầm một câu ở bên tai cô: “Em không nên xuất hiện ở trước mặt tôi."
Lời này của anh, nói mạc danh kỳ diệu, Cảnh Hảo Hảo nghe không hiểu ra sao.
Người đàn ông ôm cô càng chặt, chặt như là muốn khắc cô vào trong thân thể anh, Cảnh Hảo Hảo muốn động cũng không thể động.
Không biết qua bao lâu, hô hấp Lương Thần dần dần có chút vững vàng, như là đang ngủ, lúc này Cảnh Hảo Hảo mới nhẹ nhàng vươn tay, muốn mở tay Lương Thần ra, miệng người đàn ông lại đột nhiên phun ra một câu: “Thật ra, tôi tuyệt rất không cao hứng."
Mất hứng?
Anh muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, không gì không làm được, toàn bộ thành phố Giang Sơn đều là của anh, anh có thể có cái gì mất hứng?
Đang lúc Cảnh Hảo Hảo nghi hoặc, Lương Thần đột nhiên cọ xát đỉnh đầu của cô, tiếp tục nói: “Gặp em một lần, tôi tương tư rất lâu."
“Gặp em một lần, tôi tương tư rất lâu......"
Anh vẫn lặp lại hai ba lần, rốt cục không có thanh âm, sau đó chỉ còn có tiếng hít thở nặng nề vang lên đều đều.
Cảnh Hảo Hảo sửng sốt trong chốc lát, mới vươn tay, đẩy Lương Thần ra, chuyển đến bên kia giường.
Khe hở giữa hai người rất lớn, Cảnh Hảo Hảo suy nghĩ miên man hồi lâu, mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
......
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, trên giường chỉ còn lại một mình Lương Thần.
Anh mở to mắt, nhìn thấy phòng ngủ quen thuộc, cả người cả kinh, liền chợt ngồi dậy, cau mày ngồi trong chốc lát, mới mơ mơ hồ hồ nhớ tới, tối hôm qua tựa hồ mình uống rất nhiều rượu, là trợ lý đưa mình trở về.
Bởi vì uống rượu, đầu có chút đau, Lương Thần xuống giường, đi phòng tắm rửa mặt, lúc đi ra, đúng lúc di động lại vang lên, là thư ký gọi tới
Hỏi chính mình mấy giờ đến công ty, công ty hợp tác đã phái người đến.
Lương Thần qua loa phân phó hai câu, liền cúp điện thoại, thay quần áo, ra cửa vừa vặn nhìn thấy thím Lâm bưng một cái khay đi ra từ trong phòng vẽ tranh.
“Thần thiếu gia."
Lương Thần nhìn thấy bữa ăn sáng trong tay thím Lâm bưng, nhíu mày một chút.
Thím Lâm thấy thế, lập tức thức thời nói: “Đây là Cảnh bữa sáng của tiểu thư, thời gian này, Cảnh tiểu thư đều ăn cơm ở trên lầu."
“Ừm." Lương Thần gật gật đầu, buộc cà vạt xong, đi phía trước hai bước, đột nhiên liền ngừng lại, hỏi: “Đây là ăn xong rồi, hay là không hợp khẩu vị đổi cái khác?"
“Ăn xong rồi."
Mi tâm Lương Thần nhíu càng chặt: “Đây không phải đều là chưa động qua ư?"
Trạng thái cuộc sống trong thời gian này của Cảnh Hảo Hảo, thím Lâm đều nhìn ở trong mắt, cho nên lúc nghe được Lương Thần hỏi, nhịn không được lên tiếng nói: “Gần đây khẩu vị của Cảnh tiểu thư có thể là không được tốt, cũng không ăn cái gì, mắt thấy cả người gầy đi rất nhiều."
Lương Thần kinh ngạc nhìn thân ảnh Cảnh Hảo Hảo biến mất, mới đưa tầm mắt dừng ở trên ly nước, anh chống bồn cầu bên cạnh, đứng lên, mở vòi nước ra, rửa mặt một phen, mới bưng ly nước Cảnh Hảo Hảo rót lên, uống một hớp lớn, súc súc miệng, phun ra, rồi mới uống nước còn lại không còn một giọt.
Lương Thần tắm rửa một chút, đi ra, bước chân cả người có chút trôi nổi tiêu sái đến bên giường, liền ngã ở bên cạnh Cảnh Hảo Hảo.
Trong phòng rất yên tĩnh, Cảnh Hảo Hảo có thể cảm giác được khí nóng trên thân người đàn ông phía sau, vẫn khuếch tán trên người của mình.
Thời gian này, đều là cô ngủ một mình, có thể là đã quen, đột nhiên nhiều hơn một người, cô liền có chút không được tự nhiên, cả người nhịn không được xê dịch sang bên kia giường.
Chỉ là, còn chưa chuyển ra xa, Lương Thần đột nhiên vươn tay, liền ôm cô vào trong lòng anh, toàn thân Cảnh Hảo Hảo buộc chặt, theo bản năng muốn đẩy Lương Thần ra, người đàn ông lại say hồ đồ nói thầm một câu ở bên tai cô: “Em không nên xuất hiện ở trước mặt tôi."
Lời này của anh, nói mạc danh kỳ diệu, Cảnh Hảo Hảo nghe không hiểu ra sao.
Người đàn ông ôm cô càng chặt, chặt như là muốn khắc cô vào trong thân thể anh, Cảnh Hảo Hảo muốn động cũng không thể động.
Không biết qua bao lâu, hô hấp Lương Thần dần dần có chút vững vàng, như là đang ngủ, lúc này Cảnh Hảo Hảo mới nhẹ nhàng vươn tay, muốn mở tay Lương Thần ra, miệng người đàn ông lại đột nhiên phun ra một câu: “Thật ra, tôi tuyệt rất không cao hứng."
Mất hứng?
Anh muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, không gì không làm được, toàn bộ thành phố Giang Sơn đều là của anh, anh có thể có cái gì mất hứng?
Đang lúc Cảnh Hảo Hảo nghi hoặc, Lương Thần đột nhiên cọ xát đỉnh đầu của cô, tiếp tục nói: “Gặp em một lần, tôi tương tư rất lâu."
“Gặp em một lần, tôi tương tư rất lâu......"
Anh vẫn lặp lại hai ba lần, rốt cục không có thanh âm, sau đó chỉ còn có tiếng hít thở nặng nề vang lên đều đều.
Cảnh Hảo Hảo sửng sốt trong chốc lát, mới vươn tay, đẩy Lương Thần ra, chuyển đến bên kia giường.
Khe hở giữa hai người rất lớn, Cảnh Hảo Hảo suy nghĩ miên man hồi lâu, mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
......
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, trên giường chỉ còn lại một mình Lương Thần.
Anh mở to mắt, nhìn thấy phòng ngủ quen thuộc, cả người cả kinh, liền chợt ngồi dậy, cau mày ngồi trong chốc lát, mới mơ mơ hồ hồ nhớ tới, tối hôm qua tựa hồ mình uống rất nhiều rượu, là trợ lý đưa mình trở về.
Bởi vì uống rượu, đầu có chút đau, Lương Thần xuống giường, đi phòng tắm rửa mặt, lúc đi ra, đúng lúc di động lại vang lên, là thư ký gọi tới
Hỏi chính mình mấy giờ đến công ty, công ty hợp tác đã phái người đến.
Lương Thần qua loa phân phó hai câu, liền cúp điện thoại, thay quần áo, ra cửa vừa vặn nhìn thấy thím Lâm bưng một cái khay đi ra từ trong phòng vẽ tranh.
“Thần thiếu gia."
Lương Thần nhìn thấy bữa ăn sáng trong tay thím Lâm bưng, nhíu mày một chút.
Thím Lâm thấy thế, lập tức thức thời nói: “Đây là Cảnh bữa sáng của tiểu thư, thời gian này, Cảnh tiểu thư đều ăn cơm ở trên lầu."
“Ừm." Lương Thần gật gật đầu, buộc cà vạt xong, đi phía trước hai bước, đột nhiên liền ngừng lại, hỏi: “Đây là ăn xong rồi, hay là không hợp khẩu vị đổi cái khác?"
“Ăn xong rồi."
Mi tâm Lương Thần nhíu càng chặt: “Đây không phải đều là chưa động qua ư?"
Trạng thái cuộc sống trong thời gian này của Cảnh Hảo Hảo, thím Lâm đều nhìn ở trong mắt, cho nên lúc nghe được Lương Thần hỏi, nhịn không được lên tiếng nói: “Gần đây khẩu vị của Cảnh tiểu thư có thể là không được tốt, cũng không ăn cái gì, mắt thấy cả người gầy đi rất nhiều."
Tác giả :
Diệp Phi Dạ