Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu
Chương 179: Trào phúng [3]
Lương Thần nói lời này, thím Lâm và tài xế đứng ở một bên cùng nhau lui về sau một bước.
Sau đó, thím Lâm mới đánh bạo, giải thích: “Thần thiếu gia, tôi chỉ là......"
“Được rồi, hôm nay tôi không có thời gian nghe các người nói những chuyện này, đi ra ngoài thì đi ra ngoài, tôi cũng chưa nói không cho Hảo Hảo ra cửa, các người theo cùng là được rồi. Các ngươi đi về trước đi." Lương Thần phất phất tay, nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo: “Em theo tôi đi xuống dưới lấy xe."
......
Lương Thần mang theo Cảnh Hảo Hảo ngựa quen đường cũ tìm được phòng bao của Túy Tiên Lâu, phục vụ nâng tay lên, gõ gõ cửa, rất nhanh cửa liền bị Từ Dung kéo ra, trong nháy mắt ánh mắt anh ta dừng ở trên người Cảnh Hảo Hảo.
Hôm nay Cảnh Hảo Hảo ra cửa, vốn nghĩ đến chính là cùng thím Lâm mua vài thứ, cho nên mặc có vẻ tùy ý, nhưng mà Từ Dung lại vẫn nhìn chằm chằm.
Cảnh Hảo Hảo cúi đầu, anh ta chỉ nhìn một nửa mặt, nhưng lại vẫn có thể cảm giác được khí chất xuất chúng và dung nhan xinh đẹp của cô gái trước mặt này.
Qua một lúc lâu, Từ Dung mới hồi thần, đặc biệt nhiệt tình tránh người ra, nói: “Nhanh chóng tiến vào."
Sau đó, còn tự mình kéo một cái ghế dựa ra cho Cảnh Hảo Hảo: "Ngồi."
Cảnh Hảo Hảo cúi đầu, nói một tiếng “Cám ơn", tự nhiên hào phóng ngồi xuống.
Từ Dung ngồi ở bên cạnh Lương Thần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cảnh Hảo Hảo, càng xem càng cảm thấy Cảnh Hảo Hảo xinh đẹp, nhịn không được khen không dứt miệng với Lương Thần: “Tốt, A Thần, tôi ngược xem thường cậu, khó trách cậu nhiều năm như vậy cũng không tìm ai, hóa ra là chướng mắt, vừa tìm liền tìm một thiên tiên xinh đẹp đến!"
“Hiện tại tôi xem như hiểu được vì sao cậu che đậy chuyện này đến gió thổi không lọt, hóa ra là kim ốc tàng kiều! Chỉ là, nếu tôi có thể tìm được một người xinh như vậy, tôi tuyệt đối không cần hai vị cha mẹ trong nhà tôi thúc giục, tôi cũng cam lòng tình nguyện vào phần mộ hôn nhân này, cũng nguyện ý kim ốc tàng kiều!"
Từ Dung nói xong, đột nhiên ngữ khí liền dừng một chút, anh ta nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo một trận, sau đó nhíu nhíu mày, nói: “Sao tôi đột nhiên cảm thấy cô nhìn có chút quen mắt, có phải hai chúng ta từng gặp qua ở nơi nào đó rồi không?"
Cảnh Hảo Hảo lại lập tức khẩn trương lên, cô biết chuyện mình gặp Từ Dung đã sắp là vài tháng phía trước, trí nhớ người khó tránh khỏi có chút mờ nhạt đi, nhưng nhìn trong chốc lát, sớm hay muộn thì Từ Dung cũng sẽ nhận ra mình.
Từ Dung lại đánh giá tinh tế Cảnh Hảo Hảo trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, “Tôi khẳng định nhớ không lầm, tôi tuyệt đối từng gặp qua cô ấy, có phải trước kia cậu từng mang cô ấy ra ngoài gặp mặt tôi chứ?"
“Nhưng không đúng, trí nhớ này của tôi không kém cỏi như vậy, chẳng lẽ gần đây tôi thật sự là chơi quá đã, trí nhớ liền lui về phía sau?"
Lời này của Từ Dung, nói Lương Thần phốc xích cười một tiếng, chỉ chỉ Cảnh Hảo Hảo, giới thiệu cho Từ Dung: “Tôi giới thiệu với cậu một chút, cô ấy tên Cảnh Hảo Hảo."
Cảnh Hảo Hảo?
Lúc Từ Dung nghe ba chữ này, đột nhiên sợ run một chút, sau đó liền cảm thấy có chỗ nào không đúng, trong đầu anh ta suy nghĩ nửa ngày, mới đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói: “A...... Tôi nói sao lại quen thuộc như vậy chứ, tôi nhớ ra rồi, Lương Niên......"
Từ Dung nói tới đây, bỗng dưng liền dừng lại, trên mặt anh ta vốn bởi vì nhìn thấy Lương Thần có một phụ nữ mà ra hiện ra thần thái hưng phấn, liền biến mất sạch sẽ từng chút một, đến cuối cùng, trở nên có chút ngưng trọng.
Sao vừa rồi anh ta không phát hiện được chứ?
Khó trách Thẩm Lương Niên không đến ăn bữa cơm này, hóa ra...... Thẩm Lương Niên đã sớm biết đây là bạn gái của cậu ta!
Sau đó, thím Lâm mới đánh bạo, giải thích: “Thần thiếu gia, tôi chỉ là......"
“Được rồi, hôm nay tôi không có thời gian nghe các người nói những chuyện này, đi ra ngoài thì đi ra ngoài, tôi cũng chưa nói không cho Hảo Hảo ra cửa, các người theo cùng là được rồi. Các ngươi đi về trước đi." Lương Thần phất phất tay, nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo: “Em theo tôi đi xuống dưới lấy xe."
......
Lương Thần mang theo Cảnh Hảo Hảo ngựa quen đường cũ tìm được phòng bao của Túy Tiên Lâu, phục vụ nâng tay lên, gõ gõ cửa, rất nhanh cửa liền bị Từ Dung kéo ra, trong nháy mắt ánh mắt anh ta dừng ở trên người Cảnh Hảo Hảo.
Hôm nay Cảnh Hảo Hảo ra cửa, vốn nghĩ đến chính là cùng thím Lâm mua vài thứ, cho nên mặc có vẻ tùy ý, nhưng mà Từ Dung lại vẫn nhìn chằm chằm.
Cảnh Hảo Hảo cúi đầu, anh ta chỉ nhìn một nửa mặt, nhưng lại vẫn có thể cảm giác được khí chất xuất chúng và dung nhan xinh đẹp của cô gái trước mặt này.
Qua một lúc lâu, Từ Dung mới hồi thần, đặc biệt nhiệt tình tránh người ra, nói: “Nhanh chóng tiến vào."
Sau đó, còn tự mình kéo một cái ghế dựa ra cho Cảnh Hảo Hảo: "Ngồi."
Cảnh Hảo Hảo cúi đầu, nói một tiếng “Cám ơn", tự nhiên hào phóng ngồi xuống.
Từ Dung ngồi ở bên cạnh Lương Thần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cảnh Hảo Hảo, càng xem càng cảm thấy Cảnh Hảo Hảo xinh đẹp, nhịn không được khen không dứt miệng với Lương Thần: “Tốt, A Thần, tôi ngược xem thường cậu, khó trách cậu nhiều năm như vậy cũng không tìm ai, hóa ra là chướng mắt, vừa tìm liền tìm một thiên tiên xinh đẹp đến!"
“Hiện tại tôi xem như hiểu được vì sao cậu che đậy chuyện này đến gió thổi không lọt, hóa ra là kim ốc tàng kiều! Chỉ là, nếu tôi có thể tìm được một người xinh như vậy, tôi tuyệt đối không cần hai vị cha mẹ trong nhà tôi thúc giục, tôi cũng cam lòng tình nguyện vào phần mộ hôn nhân này, cũng nguyện ý kim ốc tàng kiều!"
Từ Dung nói xong, đột nhiên ngữ khí liền dừng một chút, anh ta nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo một trận, sau đó nhíu nhíu mày, nói: “Sao tôi đột nhiên cảm thấy cô nhìn có chút quen mắt, có phải hai chúng ta từng gặp qua ở nơi nào đó rồi không?"
Cảnh Hảo Hảo lại lập tức khẩn trương lên, cô biết chuyện mình gặp Từ Dung đã sắp là vài tháng phía trước, trí nhớ người khó tránh khỏi có chút mờ nhạt đi, nhưng nhìn trong chốc lát, sớm hay muộn thì Từ Dung cũng sẽ nhận ra mình.
Từ Dung lại đánh giá tinh tế Cảnh Hảo Hảo trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, “Tôi khẳng định nhớ không lầm, tôi tuyệt đối từng gặp qua cô ấy, có phải trước kia cậu từng mang cô ấy ra ngoài gặp mặt tôi chứ?"
“Nhưng không đúng, trí nhớ này của tôi không kém cỏi như vậy, chẳng lẽ gần đây tôi thật sự là chơi quá đã, trí nhớ liền lui về phía sau?"
Lời này của Từ Dung, nói Lương Thần phốc xích cười một tiếng, chỉ chỉ Cảnh Hảo Hảo, giới thiệu cho Từ Dung: “Tôi giới thiệu với cậu một chút, cô ấy tên Cảnh Hảo Hảo."
Cảnh Hảo Hảo?
Lúc Từ Dung nghe ba chữ này, đột nhiên sợ run một chút, sau đó liền cảm thấy có chỗ nào không đúng, trong đầu anh ta suy nghĩ nửa ngày, mới đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói: “A...... Tôi nói sao lại quen thuộc như vậy chứ, tôi nhớ ra rồi, Lương Niên......"
Từ Dung nói tới đây, bỗng dưng liền dừng lại, trên mặt anh ta vốn bởi vì nhìn thấy Lương Thần có một phụ nữ mà ra hiện ra thần thái hưng phấn, liền biến mất sạch sẽ từng chút một, đến cuối cùng, trở nên có chút ngưng trọng.
Sao vừa rồi anh ta không phát hiện được chứ?
Khó trách Thẩm Lương Niên không đến ăn bữa cơm này, hóa ra...... Thẩm Lương Niên đã sớm biết đây là bạn gái của cậu ta!
Tác giả :
Diệp Phi Dạ