Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu
Chương 119: Nhẫn nại [1]
Editor: May
Người đàn ông này luôn như vậy, miệng ác độc nói hai ba câu liền có thể bóc vết sẹo của người.
Tuy rằng Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên quen biết mười năm, nói chuyện yêu đương bốn năm, nhưng mà lúc ở cùng một chỗ với Thẩm Lương Niên, giới hạn ở hôn môi, ôm, nắm tay, mặc dù hiện tại cô đã bị Lương Thần đoạt lấy trong sạch, nhưng cả người vẫn cùng sạch sẽ đơn thuần giống như tờ giấy trắng.
Huống chi, hai lần cô và Lương Thần lên giường kia, đều là anh cởi quần áo của cô.
Hiện tại, cho dù trong phòng này chỉ có hai người cô và Lương Thần.
Nhưng lúc anh nói để cho cô chủ động cởi quần áo, cô vẫn cứng ngắc ở nơi đó hồi lâu.
Lương Thần không nhanh không chậm uống một ly rượu đỏ không còn một giọt, ngón tay thon dài xinh đẹp vuốt vuốt ly rượu trống không, nâng khóe mắt lên, nhìn lướt qua Cảnh Hảo Hảo ngồi ở chỗ kia vẫn không nhúc nhích, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Như thế nào? Không cởi? Ý của em là, em không tính cùng tôi bàn chuyện để cho tôi buông tha Thẩm Lương Niên?"
Lương Thần cầm ly rượu trong tay đặt ở trên bàn trà: “Đúng lúc, thời gian cũng không sớm, ngày mai tôi còn muốn đi làm, cũng nên nghỉ ngơi, em cũng sớm nghỉ ngơi đi."
Nói xong, Lương Thần liền đứng lên từ trên ghế sô pha, một bộ dáng muốn đi.
Cảnh Hảo Hảo nắm ra giường thật chặt, nghĩ đến hôm nay chính mình nhìn thấy Thẩm Lương Niên ở trên ti vi, thần thái người đàn ông suy sút mệt mỏi, cô chậm rãi nhắm mắt, chợt đứng lên từ trên giường, thần cánh hoa run rẩy cực kỳ lợi hại nói: “Tôi...... tôi cởi!"
Lương Thần nghe nói như thế, dừng bước chân lại.
Cảnh Hảo Hảo mặc một bộ đồ ngủ bảo thủ, cô nuốt nuốt nước miếng, tránh né ánh mắt nhìn thẳng của Lương Thần ném tới, chậm rãi nâng tay lên, đặt ở trên nút thứ nhất trước ngực mình, chậm rãi cởi bỏ.
Nút thắt là cúc áo màu trắng đơn giản nhất, làm rất khéo léo, cũng rất dễ cởi, nhưng không biết có phải do quá khẩn trương hay không, qua rất lâu, Cảnh Hảo Hảo mới cởi được một cái.
Lương Thần cũng không gấp, cứ đứng như vậy, bày ra một bộ dáng ung dung thưởng thức, nhìn Cảnh Hảo Hảo.
Cùng với nút thắt, cởi bỏ một viên tiếp một viên, mảng lớn da thịt tuyết trắng kiều nộn của cô gái lộ ra, sau đó liền lộ ngực ra.
Ngón tay Cảnh Hảo Hảo trở nên bắt đầu run rẩy lên, cô cúi đầu, nhìn cũng không dám liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, chỉ là rất nhanh cởi bỏ một viên nút cuối cùng, cởi áo ngủ xuống dưới, sau đó liền khom người, cởi quần ngủ.
Đường cong hai chân thon dài xinh đẹp của cô gái, hoàn mỹ bày ra ở trước mắt Lương Thần, còn có bụng bằng phẳng, thắt lưng mảnh khảnh......
Sắc mặt Lương Thần, vẫn không có cảm xúc gì, nhìn không ra hài lòng hay là không hài lòng, chỉ là ánh mắt trở nên có chút cực nóng, giống như là lửa, nhìn Cảnh Hảo Hảo nói:“Cởi sạch!"
Người đàn ông này luôn như vậy, miệng ác độc nói hai ba câu liền có thể bóc vết sẹo của người.
Tuy rằng Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên quen biết mười năm, nói chuyện yêu đương bốn năm, nhưng mà lúc ở cùng một chỗ với Thẩm Lương Niên, giới hạn ở hôn môi, ôm, nắm tay, mặc dù hiện tại cô đã bị Lương Thần đoạt lấy trong sạch, nhưng cả người vẫn cùng sạch sẽ đơn thuần giống như tờ giấy trắng.
Huống chi, hai lần cô và Lương Thần lên giường kia, đều là anh cởi quần áo của cô.
Hiện tại, cho dù trong phòng này chỉ có hai người cô và Lương Thần.
Nhưng lúc anh nói để cho cô chủ động cởi quần áo, cô vẫn cứng ngắc ở nơi đó hồi lâu.
Lương Thần không nhanh không chậm uống một ly rượu đỏ không còn một giọt, ngón tay thon dài xinh đẹp vuốt vuốt ly rượu trống không, nâng khóe mắt lên, nhìn lướt qua Cảnh Hảo Hảo ngồi ở chỗ kia vẫn không nhúc nhích, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Như thế nào? Không cởi? Ý của em là, em không tính cùng tôi bàn chuyện để cho tôi buông tha Thẩm Lương Niên?"
Lương Thần cầm ly rượu trong tay đặt ở trên bàn trà: “Đúng lúc, thời gian cũng không sớm, ngày mai tôi còn muốn đi làm, cũng nên nghỉ ngơi, em cũng sớm nghỉ ngơi đi."
Nói xong, Lương Thần liền đứng lên từ trên ghế sô pha, một bộ dáng muốn đi.
Cảnh Hảo Hảo nắm ra giường thật chặt, nghĩ đến hôm nay chính mình nhìn thấy Thẩm Lương Niên ở trên ti vi, thần thái người đàn ông suy sút mệt mỏi, cô chậm rãi nhắm mắt, chợt đứng lên từ trên giường, thần cánh hoa run rẩy cực kỳ lợi hại nói: “Tôi...... tôi cởi!"
Lương Thần nghe nói như thế, dừng bước chân lại.
Cảnh Hảo Hảo mặc một bộ đồ ngủ bảo thủ, cô nuốt nuốt nước miếng, tránh né ánh mắt nhìn thẳng của Lương Thần ném tới, chậm rãi nâng tay lên, đặt ở trên nút thứ nhất trước ngực mình, chậm rãi cởi bỏ.
Nút thắt là cúc áo màu trắng đơn giản nhất, làm rất khéo léo, cũng rất dễ cởi, nhưng không biết có phải do quá khẩn trương hay không, qua rất lâu, Cảnh Hảo Hảo mới cởi được một cái.
Lương Thần cũng không gấp, cứ đứng như vậy, bày ra một bộ dáng ung dung thưởng thức, nhìn Cảnh Hảo Hảo.
Cùng với nút thắt, cởi bỏ một viên tiếp một viên, mảng lớn da thịt tuyết trắng kiều nộn của cô gái lộ ra, sau đó liền lộ ngực ra.
Ngón tay Cảnh Hảo Hảo trở nên bắt đầu run rẩy lên, cô cúi đầu, nhìn cũng không dám liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, chỉ là rất nhanh cởi bỏ một viên nút cuối cùng, cởi áo ngủ xuống dưới, sau đó liền khom người, cởi quần ngủ.
Đường cong hai chân thon dài xinh đẹp của cô gái, hoàn mỹ bày ra ở trước mắt Lương Thần, còn có bụng bằng phẳng, thắt lưng mảnh khảnh......
Sắc mặt Lương Thần, vẫn không có cảm xúc gì, nhìn không ra hài lòng hay là không hài lòng, chỉ là ánh mắt trở nên có chút cực nóng, giống như là lửa, nhìn Cảnh Hảo Hảo nói:“Cởi sạch!"
Tác giả :
Diệp Phi Dạ