Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Trăm Phần Trăm
Chương 5: Không có tư cách mang thai con của tôi

Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Trăm Phần Trăm

Chương 5: Không có tư cách mang thai con của tôi

--- ---

Lăng Thiên Dực lấy ra tấm chi phiếu, tiêu soái viết xuống một chuỗi con số, xé xuống đưa tới trước mặt Hạ Tiểu Lạc.

“ Uy, đừng khóc. Đây là đưa cho cô tiền thù lao, có số tiền này, cô cũng không cần cực khổ đi giao hàng bên ngoài nữa. Xem một chút phía trên đi, cô sẽ hài lòng. “ Hạ Tiểu Lạc không có nhận chi phiếu, Lăng Thiên Dực bá đạo đem chi phiếu nhét vào trong tay của cô, chi phiếu ghi rõ ràng mười triệu. Mười triệu! Đây đối với Hạ Tiểu Lạc sắp lưu lạc đầu đường xó chợ mà nói, đơn giản chính là một số tiền lớn. Hạ Tiểu Lạc đúng là vô cùng thiếu tiền, nhưng là loại này tiền cô tuyệt đối không thể nhận, bởi vì tấm chi phiếu này là đúng sự vũ nhục lớn nhất đối với cô.

Lăng Thiên Dực nhìn cô gái nhỏ trước mắt tựa hồ muốn xé rơi chi phiếu, nắm cổ tay của cô lại.

“ Nếu như cô đem nó xé bỏ, tôi tuyệt sẽ không viết cho cô tờ thứ hai. Cô tốt nhất nên hiểu rõ, không muốn làm cho mình hối hận. “

Lăng Thiên Dực nhìn ra được, cái này cô gái nhỏ rất cần tiền, nếu không một tuổi quá trẻ như cô sẽ không buổi tối đội mưa đi giao hàng bên ngoài. Cho nên, hắn xuất thủ rất lớn, cũng hy vọng cô có thể nhận lấy số tiền kia, cuộc sống sau này sẽ không trôi qua quá cực khổ.

Hạ Tiểu Lạc cười lạnh, dực tay ra khỏi tay của Lăng Thiên Dực, không chút do dự xé tấm chi phiếu, đem những mảnh vụn đập vào trước mặt xanh lét của Lăng Thiên Dực, sau đó hung hăng nói:

“ Anh muốn mua tôi? Không có cửa! “

“ Cô...... Thật không biết điều đi. “ Lăng Thiên Dực nắm cằm Hạ Tiểu Lạc, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua cô gái nào quật cường như vậy. Hạ Tiểu Lạc hung hăng nhìn chằm chằm Lăng Thiên Dực, biểu lộ một cách mãnh liệt.

“ Đừng quên đi mua thuốc uống. Cô ngốc này, không có tư cách mang thai con của tôi." Lăng Thiên Dực mặt lạnh nói.

“ Anh...... Anh, heo chó không bằng! Chết đi lưu manh, Anh là đồ cầm thú, bại hoại, cầm đao gác ở trên cổ tôi, tôi cũng sẽ không sanh con cho anh. “ Hạ Tiểu Lạc mặc dù bị Lăng Thiên Dực nhéo cằm, lại không chút nào yếu thế. Nhưng thật ra Lăng Thiên Dực thiện ý nhắc nhở, một cô gái tuổi quá trẻ như vậy nếu như chưa lập gia đình mà có con, truyền ra ngoài danh tiếng cũng không tiện. Đáng tiếc hắn có lòng tốt, nhưng trong miệng nói ra vô cùng khó nghe. Dĩ nhiên hắn cũng chưa bao giờ có thói quen nói ra lời ngon tiếng ngọt. Lăng Thiên Dực nhìn thấy Hạ Tiểu Lạc giống như con sư tử nổi điên, hắn không muốn chậm trễ thời gian nữa, hôm nay trong công ty cũng không thiếu chuyện bận rộn. Hắn trực tiếp đem Hạ Tiểu Lạc đẩy ra cửa đi.

“ Khốn kiếp, cầm thú, tôi nguyền rủa anh, nguyền rủa anh cả đời không có con cái, đoạn tử tuyệt tôn, anh đi chết đi! “ Hạ Tiểu Lạc hướng tới phương hướng Lăng Thiên Dực đi, không có sức lực ném gối đầu đi. Lăng Thiên Dực mơ hồ nghe được Hạ Tiểu Lạc đang chữi mắng, cũng không để ý tới. Hắn hôm nay tham gia một hội nghị trọng, bởi vì cái nha đầu đần này, hắn hôm nay đã lãng phí quá nhiều thời gian, không thể trì hoãn nữa.

Hạ Tiểu Lạc giận đến tím mặt, mình ăn lớn như vậy thua thiệt, lại bị đồ lưu manh kia khinh bỉ. Cô định đem đồ đạc trong nhà Lăng Thiên Dực đập phá, khắp phòng đều là mảnh vụn. Cái này còn không hả giận, cô phá ghế sa lon hạng sang thành lổ hổng lớn, còn đem trong phòng bếp phá tan tành. Hạ Tiểu Lạc phát tiết xong, đi tới phòng tắm, nhìn thấy trong gương chính mình, môi cắn cắn, xóa sạch nước mắt ở khóe mắt, đối với chính mình trong nói:

“ Hạ Tiểu Lạc, mày là tối hôm qua chẳng qua bị chó điên cắn một cái, mày không có bán mình. Mày phải kiên cường, tinh thần phấn khởi lên, chỉ có làm được như vậy, mày mới có thể tìm hắn báo thù, mà không phải giống như hôm nay, chỉ có thể đập nhà hắn cho hả giận.

Hạ Tiểu Lạc cầm lên kem đánh răng trong phòng tắm lên, ở gương thượng oai oai nặn ra tám chữ to: “quân tử báo thù, mười năm không muộn“. Hạ Tiểu Lạc đơn giản rửa sạch một cái, muốn mặc quần áo đi, lại phát hiện quần áo của mình đã rách nát không chịu nổi. Nếu như không sửa lại một cái, căn bản không thể mặc ra đường. Cô muốn sửa lại quần áo, đáng tiếc nơi này căn bản không có kim khâu.

“ Dinh dong! “
Tác giả : Vô Mặc Hề
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại