Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Trăm Phần Trăm
Chương 3: Ra giá đi
-----
Sáng sớm, Hạ Tiểu Lạc mơ mơ màng màng tỉnh dậy, giấc mộng dơ bẩn tối hôm qua bắt đầu tái hiện, vô cùng đáng sợ. Nhưng là, sau khi mở mắt, cô phát giác mình thật sự có một chút không thoải mái, nằm ở trong một không gian phòng ngủ sang trọng mà xa lạ. Toàn thân đau nhức, đây đều là mơ sao? Điều này làm cho cô nhớ lại những hình ảnh mờ ám tối hôm qua. Không gian im ắng cũng làm cho cô thanh tĩnh hiểu ra một chuyện thực sự —=— cô, bị người ta cường bạo.
“Ghê tởm! Khốn kiếp! Đồ đàn ông chết tiệt, đàn ông thối ……" Hạ Tiểu Lạc ủy khuất, tức giận, lại sợ hãi. Các loại tâm tình đan vào chung một chỗ, cô cảm giác mình muốn điên rồi.
Bất kể như thế nào, cô nhất định phải lập tức rời đi nơi này, một khắc cũng không nguyện ý ở lại lâu. Hạ Tiểu Lạc dùng cái mền bọc thân thể lại, sau đó lật người xuống giường, nhưng tối hôm qua trải qua một trận kịch liệt, bây giờ thân thể cơ hồ không có chút khí lực, hai chân mềm nhũn, khó khăn đi xuống giường. Mắt thấy đầu sắp va đập với thành giường, thân thể bất ngờ bị bế lên, sau đó đặt lên giường. Hạ Tiểu Lạc nhìn người đàn ông cầm thú hôm qua xâm phạm cô trước mắt này, cô tức giận đỏ bừng mặt, hàm răng cũng cắn thật chặc. Yên lặng ba giây sau, Hạ Tiểu Lạc rốt cục cũng bộc phát ……
“ Tôi …… tôi đánh anh chết, cái đồ lưu manh, đồ lưu manh …… tôi đánh …… tôi đánh ……" Hạ Tiểu Lạc thuận tay nhặt lên gối đầu, nổi điên như con sư tử tiến tới chỗ Lăng Thiên Dực đánh. Lăng Thiên Dực bất động tại chỗ, để cho Hạ Tiểu Lạc dùng gối đầu đánh hắn, dù sao cũng đánh không đau, để cho cô xuất một chút khí. Suy cho cùng ngày hôm qua mình bị Trầm Giai Ny bỏ thuốc, rồi sau đó mạnh mẽ chiếm đoạt lần đầu tiên của tiểu nha đầu, tối hôm qua hắn ngược lại phát tiết rất thoải mái, nhưng tiểu nha đầu này khẳng định rất đau. Cho nên, liền nhịn được ngày thường bạo tính khí, không có đem Hạ Tiểu Lạc đang nổi điên ném ra ngoài.
“ Cô đánh đủ rồi phải không? Nếu như đánh đủ rồi, liền ra giá đi. Tôi nói rồi, tôi sẽ thường cô trở thành người giao hàng đắt tiền nhất, tự nhiên sẽ không bạc đãi cô nha." Lăng Thiên Dực thấy cô gái nhỏ ngày càng đánh càng điên cuồng, càng đánh càng tức giận. Lúc này sợ là không nói được câu gì, sẽ bị cô cầm gối đầu đánh tới thế giới diệt vong luôn.
“ anh …… anh cho tôi là cái loại gì? Tại sao anh có thể vô sỉ như vậy. Tôi muốn kiện anh, tôi muốn kiện anh!" Hạ Tiểu Lạc quát, nổi điên thiếu chút nữa làm cái mền trên người rớt xuống, Hạ Tiểu Lạc vội vàng kéo kéo cái mền. Lăng Thiên Dực nhíu mày, bộ dáng bất cần đời xuất hiện.
“Còn cất giấu làm gì? Dù sao cái không nên nhìn cũng nhìn rồi, tối ngày hôm qua tôi cũng nhìn. Lời nói, vóc người của cô thật đúng là chưa ra hình dáng gì."
“Anh …… khốn kiếp! Họ Chu kia, tôi cho anh biết, tôi nhất định sẽ đem anh kiện đến ngồi tù. Không, kiện đến bắn chết, bắn chết một vạn lần." Hạ Tiểu Lạc chỉ vào chóp mũi Lăng Thiên Dực, biểu lộ kiên định mà quyết tuyệt. Lăng Thiên Dực đẩy ngón tay Hạ Tiểu Lạc ra, tà khí cười nói:
“ Vậy thì đi kiện họ Chu kia đi, dù sao cùng tôi không có quan hệ gì, tôi lại không phải họ Chu."
“ Anh làm sao có thể không phải họ Chu, Anh……" Hạ Tiểu Lạc đột nhiên nghĩ đến cái gì.
“ Hừ, tôi hiểu, là anh cố ý, anh dùng tên giả gọi điện thoại gọi món ở nhà hàng tôi, vì chính là lừa gạt phụ nữ mà tới ……" Lăng Thiên Dực thật bất đắc dĩ, hắn đường đường là người đàn ông độc thân hoàng kim nhất thành phố A, lớn lên có tiền có quyền, bên người bao nhiêu dạng phụ nữ gì mà không có? Anh chỉ cần giơ đầu ngón tay út lên, con gái có thể xếp hảo mấy con phố. Cô gái nhỏ này trí tưởng tượng không khỏi cũng quá phong phú đi!
“ Tôi cho anh biết, bất kể anh họ gì, tôi cũng nhất định sẽ không bỏ qua anh." Hạ Tiểu Lạc tức giận, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy qua đàn ông nào vô sỉ như vậy. Hạ Tiểu Lạc không ngừng mắng chữi, Lăng Thiên Dực phiền não không dứt, trực tiếp đem môi mình đặt lên môi của cô, liền hung hăng hôn miệng nhỏ này lại.
Sáng sớm, Hạ Tiểu Lạc mơ mơ màng màng tỉnh dậy, giấc mộng dơ bẩn tối hôm qua bắt đầu tái hiện, vô cùng đáng sợ. Nhưng là, sau khi mở mắt, cô phát giác mình thật sự có một chút không thoải mái, nằm ở trong một không gian phòng ngủ sang trọng mà xa lạ. Toàn thân đau nhức, đây đều là mơ sao? Điều này làm cho cô nhớ lại những hình ảnh mờ ám tối hôm qua. Không gian im ắng cũng làm cho cô thanh tĩnh hiểu ra một chuyện thực sự —=— cô, bị người ta cường bạo.
“Ghê tởm! Khốn kiếp! Đồ đàn ông chết tiệt, đàn ông thối ……" Hạ Tiểu Lạc ủy khuất, tức giận, lại sợ hãi. Các loại tâm tình đan vào chung một chỗ, cô cảm giác mình muốn điên rồi.
Bất kể như thế nào, cô nhất định phải lập tức rời đi nơi này, một khắc cũng không nguyện ý ở lại lâu. Hạ Tiểu Lạc dùng cái mền bọc thân thể lại, sau đó lật người xuống giường, nhưng tối hôm qua trải qua một trận kịch liệt, bây giờ thân thể cơ hồ không có chút khí lực, hai chân mềm nhũn, khó khăn đi xuống giường. Mắt thấy đầu sắp va đập với thành giường, thân thể bất ngờ bị bế lên, sau đó đặt lên giường. Hạ Tiểu Lạc nhìn người đàn ông cầm thú hôm qua xâm phạm cô trước mắt này, cô tức giận đỏ bừng mặt, hàm răng cũng cắn thật chặc. Yên lặng ba giây sau, Hạ Tiểu Lạc rốt cục cũng bộc phát ……
“ Tôi …… tôi đánh anh chết, cái đồ lưu manh, đồ lưu manh …… tôi đánh …… tôi đánh ……" Hạ Tiểu Lạc thuận tay nhặt lên gối đầu, nổi điên như con sư tử tiến tới chỗ Lăng Thiên Dực đánh. Lăng Thiên Dực bất động tại chỗ, để cho Hạ Tiểu Lạc dùng gối đầu đánh hắn, dù sao cũng đánh không đau, để cho cô xuất một chút khí. Suy cho cùng ngày hôm qua mình bị Trầm Giai Ny bỏ thuốc, rồi sau đó mạnh mẽ chiếm đoạt lần đầu tiên của tiểu nha đầu, tối hôm qua hắn ngược lại phát tiết rất thoải mái, nhưng tiểu nha đầu này khẳng định rất đau. Cho nên, liền nhịn được ngày thường bạo tính khí, không có đem Hạ Tiểu Lạc đang nổi điên ném ra ngoài.
“ Cô đánh đủ rồi phải không? Nếu như đánh đủ rồi, liền ra giá đi. Tôi nói rồi, tôi sẽ thường cô trở thành người giao hàng đắt tiền nhất, tự nhiên sẽ không bạc đãi cô nha." Lăng Thiên Dực thấy cô gái nhỏ ngày càng đánh càng điên cuồng, càng đánh càng tức giận. Lúc này sợ là không nói được câu gì, sẽ bị cô cầm gối đầu đánh tới thế giới diệt vong luôn.
“ anh …… anh cho tôi là cái loại gì? Tại sao anh có thể vô sỉ như vậy. Tôi muốn kiện anh, tôi muốn kiện anh!" Hạ Tiểu Lạc quát, nổi điên thiếu chút nữa làm cái mền trên người rớt xuống, Hạ Tiểu Lạc vội vàng kéo kéo cái mền. Lăng Thiên Dực nhíu mày, bộ dáng bất cần đời xuất hiện.
“Còn cất giấu làm gì? Dù sao cái không nên nhìn cũng nhìn rồi, tối ngày hôm qua tôi cũng nhìn. Lời nói, vóc người của cô thật đúng là chưa ra hình dáng gì."
“Anh …… khốn kiếp! Họ Chu kia, tôi cho anh biết, tôi nhất định sẽ đem anh kiện đến ngồi tù. Không, kiện đến bắn chết, bắn chết một vạn lần." Hạ Tiểu Lạc chỉ vào chóp mũi Lăng Thiên Dực, biểu lộ kiên định mà quyết tuyệt. Lăng Thiên Dực đẩy ngón tay Hạ Tiểu Lạc ra, tà khí cười nói:
“ Vậy thì đi kiện họ Chu kia đi, dù sao cùng tôi không có quan hệ gì, tôi lại không phải họ Chu."
“ Anh làm sao có thể không phải họ Chu, Anh……" Hạ Tiểu Lạc đột nhiên nghĩ đến cái gì.
“ Hừ, tôi hiểu, là anh cố ý, anh dùng tên giả gọi điện thoại gọi món ở nhà hàng tôi, vì chính là lừa gạt phụ nữ mà tới ……" Lăng Thiên Dực thật bất đắc dĩ, hắn đường đường là người đàn ông độc thân hoàng kim nhất thành phố A, lớn lên có tiền có quyền, bên người bao nhiêu dạng phụ nữ gì mà không có? Anh chỉ cần giơ đầu ngón tay út lên, con gái có thể xếp hảo mấy con phố. Cô gái nhỏ này trí tưởng tượng không khỏi cũng quá phong phú đi!
“ Tôi cho anh biết, bất kể anh họ gì, tôi cũng nhất định sẽ không bỏ qua anh." Hạ Tiểu Lạc tức giận, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy qua đàn ông nào vô sỉ như vậy. Hạ Tiểu Lạc không ngừng mắng chữi, Lăng Thiên Dực phiền não không dứt, trực tiếp đem môi mình đặt lên môi của cô, liền hung hăng hôn miệng nhỏ này lại.
Tác giả :
Vô Mặc Hề