Tổng Giám Đốc, Con Được Mẹ Trộm Đi
Chương 10: Thực hiện kế hoạch (4)
Sau khi anh tắm xong, dùng khăn tắm quấn quanh hông, chỉ đủ che kín bộ vị quan trọng, lúc trở lại bên giường, nhìn dáng vẻ cô ngủ rất có hương vị, chỉ khác bây giờ cô không còn nằm nghiêng, mà là nằm ngửa, mặc dù tư thế không ưu nhã lắm nhưng lại dễ dàng khơi lên dục vọng của đàn ông.
Anh dời tầm mắt, thô lỗ bước đến nắm hai vai dùng sức lay tỉnh cô, nhìn cô ngủ ngon lành như vậy, trong lòng anh lập tức dâng lên ý nghĩ tà ác muốn trêu cợt, phá hư giấc ngủ của cô.
"Mèo con, chớ bướng bỉnh, chị muốn ngủ...., ngoan, đừng đụng chị. . . . . ."
Cô cứ tưởng đó là con mèo cưng nghịch ngợm trong nhà, cô cũng lười mở mắt nên chỉ phất tay một cái giống như mê sảng, cũng không quản chuyện nếu cô nói ‘mèo con' thì nó có nghe lời hay không, sau đó cô lại tiếp tục ngủ.
"Tôi không phải mèo con, người phụ nữ này đúng là vô pháp vô thiên."
Nhìn cô vẫn không chịu tỉnh lại, còn gọi anh trở thành mèo con, nhìn anh giống như mèo con lắm sao, đây đúng là chuyện đáng giận nhất trong cuộc đời anh.
Anh vốn muốn kéo cô quẳng xuống giường, nhưng anh chợt nghĩ đến một biện pháp khác, đúng, anh muốn trêu cợt cô.
Anh không hề dao động nhìn cô, đổi thành dùng tóc quét nhẹ nhàng lên gương mặt cô khiến cô ngứa ngáy, xem cô còn có thể ngủ tiếp nữa không.
"Oái, Tiểu Quai Quai, mày rất không ngoan, không nên náo loạn..., không cho phép liếm mặt tao, tao muốn ngủ, mày còn gây loạn nữa tao sẽ tức giận."
Cô mở mắt, đôi mắt mê ly mang theo sắc thái như trong mộng ảo. Lúc này cô ngồi dậy, nhưng hình như vẫn chưa tỉnh hẳn, bàn tay nhỏ bé giơ lên vuốt lỗ tai rồi sờ khắp mặt anh, cái miệng nhỏ nhắn quệt quệt vẻ tức giận, nhìn anh không có phản ứng cô nghĩ là ‘ Tiểu Quai Quai ’ nghe lời, cười hì hì tặng anh một nụ hôn gió, sau đó thân thể mềm nhũn ngã xuống giường, cô lại chìm vào giấc mộng.
"Cái gì, Tiểu Quai Quai, vừa mới gọi mèo con, bây giờ gọi Tiểu Quai Quai, cô...người phụ nữ này đúng là, . . . . . ."
Tần Trác Luân tức giận chỉ lỗ mũi nói xong, kế tiếp anh mặc kệ nhiều như vậy, đối với cô nhân từ chính là tàn nhẫn với bản thân mình.
Anh thô lỗ đẩy cô từ trên giường xuống đất, nhìn cô lăn từ trên giường xuống, anh không biết cô sẽ có phản ứng gì đây.
Cái mông đáng thương, đây là cảm giác đầu tiên khi Tô Thiển Hạ tỉnh lại.
Cô dụi dụi mắt, mở mắt xem xem bản thân mình đang ở nơi nào, nhìn kỹ thì phát hiện mình đang ngồi trên mặt đất, kỳ quái, mình tại sao lại ngồi ở đây?
Cô nhìn khắp xung quanh một chút, phát hiện giường, cô nghĩ không phải là mình ngủ quên nên không cẩn thận té từ trên giường xuống chứ?
A,aa, có chân đàn ông, nhìn lên trên, bắp chân đàn ông, đi lên nữa nhìn tới đầu gối, đi lên nữa thấy được khăn tắm bọc ngang eo tới hông của đàn ông, a, có chút đáng tiếc không thấy bộ phận đặc sắc nhất.
"Nói, tên của cô, cô tiếp cận tôi có mục đích gì, tối hôm qua chúng ta có lên giường thật hay không?"
Tần Trác Luân biết cô và mình có lên giường, còn là mình ôm cô từ phòng tắm lên trên giường, nhưng anh lại hi vọng đây không phải là sự thật, giọng nói của anh lạnh lùng như băng sơn.
"Giọng nói của anh thật dễ nghe, tôi đã tỉnh, tôi nhớ ra rồi, tối ngày hôm qua, chúng ta đương nhiên là có lên giường, mới vừa rồi là anh đẩy tôi từ trên giường xuống có đúng hay không?"
Thiển Hạ từ dưới đất đứng dậy, đôi mày thanh tú nhíu lại, giữa hai chân có cảm giác đau ê ẩm quá, toàn thân giống như bị xe tăng nghiền qua, cô hơi đứng không vững, nhưng cô vẫn mỉm cười như cũ, tư thế lười biếng toát lên vẻ rất hấp dẫn.
Cô chậm rãi đứng trước mặt anh tìm quần áo của mình mặc vào, bộ dạng mặc quần áo rất đẹp mắt chính là muốn trêu chọc anh nhưng lại khiến trong lòng anh nảy sinh chút khác thường?
"Không sai, là tôi làm, đây là trừng phạt với cô."
Anh hào phóng thừa nhận, dùng sự tức giận để che giấu hứng thú của mình với thân thể cô.
"Ha ha, tôi đã nói rồi, mặc dù lúc ngủ tôi thích đá chăn, nhưng cũng sẽ không từ trên giường lăn thẳng xuống đất, thật sự là cám ơn anh, cám ơn anh đã nói cho tôi biết."
Cô kéo khoá quần áo, mang giày xong, cầm túi xách lên, ung dung đi tới trước mặt anh, đôi tay đẩy trước ngực anh, anh không ngờ cô sẽ làm như vậy, thân thể cao lớn ngã xuống ghế so-fa phía sau.
"Tôi nói với anh chuyện này, chính là tối hôm qua biểu hiện của anh rất kém, ha ha, một khối tiền này cho anh làm thù lao tối hôm qua đã ngủ với tôi, không có biện pháp khác, anh chỉ trị giá từng này tiền, bái bai anh chàng đẹp trai."
Nghĩ đến chuyện mình bị đẩy từ trên giường xuống đất, Tô Thiển Hạ cô chính là người thù dai nha, cho nên trước tiên cô có thể giả vờ mỉm cười để cho mình trông như đồ đần, đến lúc anh mất đi phòng bị thì mạnh mẽ khi dễ anh hai lần.
Thứ nhất là khi dễ tự ái của anh để anh bị tổn thương, thứ hai khi dễ là để cho anh tức giận đến đỉnh điểm.
Lúc cô nói xong một chữ cuối cùng, cô cầm cái gạt tàn thuốc trên tủ đầu giường gõ mạnh lên đầu anh, "bốp bốp", ha ha, Tần Trác Luân đã hôn mê, xem ra trai đẹp cũng rất dễ bất tỉnh, nhưng hiện tại cô biết mình phải chạy gấp ra ngoài.
Tô Thiển Hạ bước từ khách sạn ra bên ngoài, không nhịn được huýt sáo, ha ha, cảm giác khi dễ trai đẹp hai lần cũng thật sảng khoái. . . . . .
Anh dời tầm mắt, thô lỗ bước đến nắm hai vai dùng sức lay tỉnh cô, nhìn cô ngủ ngon lành như vậy, trong lòng anh lập tức dâng lên ý nghĩ tà ác muốn trêu cợt, phá hư giấc ngủ của cô.
"Mèo con, chớ bướng bỉnh, chị muốn ngủ...., ngoan, đừng đụng chị. . . . . ."
Cô cứ tưởng đó là con mèo cưng nghịch ngợm trong nhà, cô cũng lười mở mắt nên chỉ phất tay một cái giống như mê sảng, cũng không quản chuyện nếu cô nói ‘mèo con' thì nó có nghe lời hay không, sau đó cô lại tiếp tục ngủ.
"Tôi không phải mèo con, người phụ nữ này đúng là vô pháp vô thiên."
Nhìn cô vẫn không chịu tỉnh lại, còn gọi anh trở thành mèo con, nhìn anh giống như mèo con lắm sao, đây đúng là chuyện đáng giận nhất trong cuộc đời anh.
Anh vốn muốn kéo cô quẳng xuống giường, nhưng anh chợt nghĩ đến một biện pháp khác, đúng, anh muốn trêu cợt cô.
Anh không hề dao động nhìn cô, đổi thành dùng tóc quét nhẹ nhàng lên gương mặt cô khiến cô ngứa ngáy, xem cô còn có thể ngủ tiếp nữa không.
"Oái, Tiểu Quai Quai, mày rất không ngoan, không nên náo loạn..., không cho phép liếm mặt tao, tao muốn ngủ, mày còn gây loạn nữa tao sẽ tức giận."
Cô mở mắt, đôi mắt mê ly mang theo sắc thái như trong mộng ảo. Lúc này cô ngồi dậy, nhưng hình như vẫn chưa tỉnh hẳn, bàn tay nhỏ bé giơ lên vuốt lỗ tai rồi sờ khắp mặt anh, cái miệng nhỏ nhắn quệt quệt vẻ tức giận, nhìn anh không có phản ứng cô nghĩ là ‘ Tiểu Quai Quai ’ nghe lời, cười hì hì tặng anh một nụ hôn gió, sau đó thân thể mềm nhũn ngã xuống giường, cô lại chìm vào giấc mộng.
"Cái gì, Tiểu Quai Quai, vừa mới gọi mèo con, bây giờ gọi Tiểu Quai Quai, cô...người phụ nữ này đúng là, . . . . . ."
Tần Trác Luân tức giận chỉ lỗ mũi nói xong, kế tiếp anh mặc kệ nhiều như vậy, đối với cô nhân từ chính là tàn nhẫn với bản thân mình.
Anh thô lỗ đẩy cô từ trên giường xuống đất, nhìn cô lăn từ trên giường xuống, anh không biết cô sẽ có phản ứng gì đây.
Cái mông đáng thương, đây là cảm giác đầu tiên khi Tô Thiển Hạ tỉnh lại.
Cô dụi dụi mắt, mở mắt xem xem bản thân mình đang ở nơi nào, nhìn kỹ thì phát hiện mình đang ngồi trên mặt đất, kỳ quái, mình tại sao lại ngồi ở đây?
Cô nhìn khắp xung quanh một chút, phát hiện giường, cô nghĩ không phải là mình ngủ quên nên không cẩn thận té từ trên giường xuống chứ?
A,aa, có chân đàn ông, nhìn lên trên, bắp chân đàn ông, đi lên nữa nhìn tới đầu gối, đi lên nữa thấy được khăn tắm bọc ngang eo tới hông của đàn ông, a, có chút đáng tiếc không thấy bộ phận đặc sắc nhất.
"Nói, tên của cô, cô tiếp cận tôi có mục đích gì, tối hôm qua chúng ta có lên giường thật hay không?"
Tần Trác Luân biết cô và mình có lên giường, còn là mình ôm cô từ phòng tắm lên trên giường, nhưng anh lại hi vọng đây không phải là sự thật, giọng nói của anh lạnh lùng như băng sơn.
"Giọng nói của anh thật dễ nghe, tôi đã tỉnh, tôi nhớ ra rồi, tối ngày hôm qua, chúng ta đương nhiên là có lên giường, mới vừa rồi là anh đẩy tôi từ trên giường xuống có đúng hay không?"
Thiển Hạ từ dưới đất đứng dậy, đôi mày thanh tú nhíu lại, giữa hai chân có cảm giác đau ê ẩm quá, toàn thân giống như bị xe tăng nghiền qua, cô hơi đứng không vững, nhưng cô vẫn mỉm cười như cũ, tư thế lười biếng toát lên vẻ rất hấp dẫn.
Cô chậm rãi đứng trước mặt anh tìm quần áo của mình mặc vào, bộ dạng mặc quần áo rất đẹp mắt chính là muốn trêu chọc anh nhưng lại khiến trong lòng anh nảy sinh chút khác thường?
"Không sai, là tôi làm, đây là trừng phạt với cô."
Anh hào phóng thừa nhận, dùng sự tức giận để che giấu hứng thú của mình với thân thể cô.
"Ha ha, tôi đã nói rồi, mặc dù lúc ngủ tôi thích đá chăn, nhưng cũng sẽ không từ trên giường lăn thẳng xuống đất, thật sự là cám ơn anh, cám ơn anh đã nói cho tôi biết."
Cô kéo khoá quần áo, mang giày xong, cầm túi xách lên, ung dung đi tới trước mặt anh, đôi tay đẩy trước ngực anh, anh không ngờ cô sẽ làm như vậy, thân thể cao lớn ngã xuống ghế so-fa phía sau.
"Tôi nói với anh chuyện này, chính là tối hôm qua biểu hiện của anh rất kém, ha ha, một khối tiền này cho anh làm thù lao tối hôm qua đã ngủ với tôi, không có biện pháp khác, anh chỉ trị giá từng này tiền, bái bai anh chàng đẹp trai."
Nghĩ đến chuyện mình bị đẩy từ trên giường xuống đất, Tô Thiển Hạ cô chính là người thù dai nha, cho nên trước tiên cô có thể giả vờ mỉm cười để cho mình trông như đồ đần, đến lúc anh mất đi phòng bị thì mạnh mẽ khi dễ anh hai lần.
Thứ nhất là khi dễ tự ái của anh để anh bị tổn thương, thứ hai khi dễ là để cho anh tức giận đến đỉnh điểm.
Lúc cô nói xong một chữ cuối cùng, cô cầm cái gạt tàn thuốc trên tủ đầu giường gõ mạnh lên đầu anh, "bốp bốp", ha ha, Tần Trác Luân đã hôn mê, xem ra trai đẹp cũng rất dễ bất tỉnh, nhưng hiện tại cô biết mình phải chạy gấp ra ngoài.
Tô Thiển Hạ bước từ khách sạn ra bên ngoài, không nhịn được huýt sáo, ha ha, cảm giác khi dễ trai đẹp hai lần cũng thật sảng khoái. . . . . .
Tác giả :
Kim Tiêu Tiêu