Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi
Chương 86: Quần áo xốc xếch
Tất cả xảy ra quá nhanh, lúc trước cô và anh còn xảy ra tranh cãi, thế nhưng vì thuốc, hai người nảy sinh quan hệ xác thịt!
Việc đời khó đoán!
Chỉ là, đây là việc ngoài ý muốn, ngoài ý muốn cũng chỉ là đoạn nhạc đệm, nhạc đệm thì không thể thay đổi giọng chính.
“Ừ_" Một buổi tối buông thả làm cô rất mệt mỏi, không muốn động đậy! Cô chỉ im lặng nằm ở đó, một bên gò má dán vào chiếc gối màu trắng, ánh mắt miễn cưỡng nhìn anh!
Hoắc Doãn Văn ấn thuốc lá vào chiếc gạt tàn, nghiêng thân thể, ánh mắt phức tạp nhìn cô, vẻ mặt cũng thâm trầm. “Anh muốn… chúng ta cần nói chuyện một chút…"
“Nói chuyện gì? Là chuyện tiền bạc sao?" Cô lo lắng nhìn anh, đôi tay cũng đặt ngang trên giường, tựa đầu, thân thể trắng như tuyết tạo nên hình dáng đẹp mê người. Cô không có ý che giấu cái gì, anh dù sao cũng đã nhìn qua thân thể cô, bây giờ không cần che chắn quá nhiều!
Hoắc Doãn Văn kinh ngạc không nghĩ rằng cô lại nói như vậy, dừng lại mấy giây, sau đó nhẹ nhàng nói. “Dĩ nhiên có thể có tiền, anh sẽ cố gắng đền bù em!"
“À?" Nhan Như Y lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh, mắt mở thật to. “Anh không phải cho em tiền sao? Không đúng, như vậy anh sẽ chịu thiệt, phải là em đưa tiền cho anh!"
Hoắc Doãn Văn lại một lần nữa kinh ngạc, không ngờ cô lại nghĩ như vậy. Như một trò cười, cô lại muốn cho anh tiền. “Không hiểu em đang nói cái gì!"
Mặc dù còn muốn nằm trên giường, nhưng cô vẫn chống đỡ ngồi dậy, dùng chăn bao lấy thân thể mình, chuẩn bị nói suy nghĩ của mình cho anh. “Tối hôm qua em gặp phiển toái, cho nên nếu thật sự như lời nói, thì em phải bồi thường cho anh… Dù sao…" Cô nói chậm lại, ánh mắt thành thục nhìn anh, nửa đùa nói. “Dù sao, tối qua anh cũng rất mệt."
Thật ra thì, đàn ông ở trên giường rất cực khổ, phải không ngừng bỏ ra thể lực, phụ nữ thì hưởng thụ rất nhiều. Điều này cũng thông qua thực tế tối qua, cô mới được lĩnh hội!
Lời này khiến Hoắc Doãn Văn không vui nhíu mày, hỏi cô. “Em coi anh là Vũ Nam sao?"
Vậy em coi anh là cái gì? Cho anh tiền, chẳng lẽ không đúng coi em giống kỹ nữ? Nhan Như Y chất vấn trong lòng.
Chỉ có điều lời này chỉ có thể để trong lòng. Nói ra làm gì? Nói ra sẽ khiến anh tưởng cô muốn nhiều hơn, ngoại trừ muốn tiền, đồ vật. anh sẽ cho rằng cô là người si nói mộng!
Mà cô cũng không nhớ muốn cái gì, cho nên khiến mình phức tạp hơn trong tình huống này!
“Ha ha, nếu như anh không muốn tiền cũng tốt, em còn đang lo lắng, có thể đưa cho người đàn ông có địa vị cao như anh bao nhiêu tiền, quá ít thì không được, mà nhiều hơn thì em không có. Nếu như anh không cần tiền, vậy thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều!" Cô cười hì hì nói, còn mừng thầm một phen.
Nhìn dáng vẻ không quan tâm của cô, Hoắc Doãn Văn hít sâu một hơi, sau đó nói vào vấn đề trọng tâm. “Anh không biết có phải em không quan tâm thật không, hay chỉ là giả bộ không quan tâm, Như Y, chúng ta nên nói chuyện nghiêm túc về vấn đề này, em không thấy sao? Em vẫn còn là xử nữ_"
“Cái này thì sao chứ? Không phải người phụ nữ nào cũng quan tâm tới lần đầu của mình?" Cô nhún vai một cái, cười một tiếng nhẹ nhõm. “Tổng giám đốc Hoắc, bây giờ là năm nào rồi, không nên phức tạp hóa vấn đề này! Nếu như anh thật sự không cần bồi thường, vậy chúng ta tiếp tục duy trì quan hệ ông chủ và nhân viên là được rồi. Chuyện này ai trong chúng ta cũng đừng coi trọng quá, OK?"
Cô lại thể hiện không quan tâm, không để Hoắc Doãn Văn cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại là không thoải mái, rất tức giận.
Nhưng cô không muốn cầu xin cái gì, đồi với anh không phải tốt hơn sao? Anh còn không hài lòng về cái gì đây? Anh rốt cuộc… rốt cuộc muốn cái gì đây?
Buồn bực như làn sương mù, quanh quẩn trong đầu anh, không xua đi được_
****Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, hi vọng sự ủng hộ của mọi người****
“Hôm qua em ở cùng với ai? Người ta cho em thuốc, em liền ăn hả?" Cô là xử nữ, không có suy nghĩ để cho người khác bỏ thuốc!
Nhan Như Y biết vấn đề nhất định là ở trong thuốc của Cao Hải, tên khốn Cao Hải, Khi cô quay về nhất định giải quyết anh ta. “Chuyện này đúng là lỗi của em!"
“Sau này còn đi uống rượu nữa không? Em căn bản không để ý bị người khác hãm hại!" Anh hỏi cô.
“Sẽ không đi nữa!" Tối qua nhìn thấy hình ảnh đó trong nhà vệ sinh, cô liền quyết định sẽ không bao giờ tới đó nữa. “Bây giờ không còn sớm, em phải dậy!" Nhan Như Y nhìn đồng hồ, di chuyển thân thể đau đớn xuống giường.
Có được lời cam đoan của cô, trong lòng Hoắc Doãn Văn coi như thoải mái, nhìn động tác cứng ngắc của cô, nhìn thân thể trắng như tuyết tràn ngập dấu ấn do mình gieo lên, anh hỏi. “Thật sự em không có yêu cầu gì sao? Nếu như bây giờ em yêu cầu với anh, anh cho em một cơ hội!"
“Em không cần tiền, đừng tưởng dùng tiền nhục nhã em!"Cô đưa lưng về phía anh nói, bây giờ cô không biết anh đang dùng bộ mặt gì để nhìn cô.
Là cười khúc khích? Là giả nai? Cô có chút không thể kiên nhẫn.
Nhưng cô không có quyền đau khổ, không có quyền tức giận với anh, bây giờ phải đối mặt với anh như thế nào, đây đúng là một việc khó khăn!
“Em đừng hiểu lầm, anh không có ý nói tới tiền, chỉ cần em nói, cần anh giups việc gì, chỉ cần em mở miệng!" Anh dừng một chút, sau đó nói ra tiếng lòng mình. “Như vậy, anh sẽ cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút!"
Nhan Như Y chợt quay người lại, liền đổi sang gương mặt làm nũng. “Có thật không? Em có thể đưa ra bất cứ yêu cầu nào sao?"
“"Ừ!" Anh gật đầu một cái.
“Vậy trả lại công bằng cho em, chuyện ngày hôm qua căn bản không phải là lỗi của em!" Nếu cô có chuyện cần cầu xin anh, thì chính là chuyện này rồi!
Hoắc Doãn Văn không đồng ý với cô, chỉ nghiêm mặt nhìn cô một hồi lâu, mới hỏi ngược lại cô. “Vậy anh phải trả lại công bằng cho em thế nào?"
“Anh phải khẳng định là em đúng, chuyện này căn bản không phải lỗi của em!"
“Sau đó thì sao? Anh phải làm sao? Nhận lỗi với em trước mặt mọi người?" Anh nhẫn nại hỏi ngược lại cô.
Được phó tổng giám đốc nói lời xin lỗi? Hình như chuyện không phải như vậy. Cô lắc đầu một cái.
“Đó là bắt thư kí phải từ chức?" Anh lại hỏi.
Như Y suy nghĩ một chút, theo trực giác lắc đầu. “Em chưa từng nghĩ tới chuyện đập vỡ chén cơm của người ta, hơn nữa năng lực làm việc của cô ấy cũng rất tốt, em cũng muốn anh dùng thư kí tốt!"
“Không sai, cô ấy là thư kí rất có năng lực!" Hoắc Doãn Văn gật đầu.
Trong đôi mắt của Nhan Như Y lập tức nổi giận. “Anh thừa nhận đi, căn bản là anh đang che chở cô ấy, như vậy là không công bằng đối với em."
“Em sai rồi!" Hoắc doãn Văn nói với cô ba chữ.
“Em sai chỗ nào? Em không sai!" Chuyện này, cô lại tức giận rồi!
“Nếu như chỉ là ông chủ của em, anh cũng không biết nói cái gì với em, chỉ chờ em tự mình hiểu. Nhưng nếu như ngoại trừ quan hệ ông chủ và nhân viên, vậy bây giờ anh có thể nói cho em biết, lí do em sai rồi!" Hoắc Doãn Văn trực tiếp di chuyển thân thể, nghiêng về phía cô, chuẩn bị giải thích tốt cho cô.
“Anh nói đi, em sai chỗ nào?" Cô xem xem anh có thể nói cái gì, Nhan Như Y kéo cao chăn, che kín thân thể mình. Bây giờ là bàn công việc, không phải lúc lộ ra cơ thể!
“Công việc phiên dịch là do em phụ trách, nếu như em không lập tức xử lí tốt, di nhiên anh truy cứu trách nhiệm của em. Tốt, em phát hiện thư kí cố ý đưa tài liệu cho em muộn, sau đó em nói cho anh biết, là ông chủ, anh tất nhiên sẽ xử lí chuyện này_"
“Nếu anh đã có tính toàn,tại sao lại nói trong chuyện này là em sai? Em không hiểu, cho dù thế nào cũng không hiểu_"
“Anh xử lí cô ấy như thế nào, nhất định anh phải nói cho em sao?" Anh hỏi cô một câu!
Lúc này, Nhan Như Y á khẩu, không trả lời được. Đúng vậy, anh là ông chủ của công ty, cũng không phải mấy bác gái ngoài chợ, sao lại nói những chuyện này cho cô được chứ? Anh xử lí thư kí như thế nào, đây là chuyện của anh!
Mà cô tìm thư kí để cãi nhau, ném tài liệu, chuyện này đúng là cô sai!
Cô thật sự rất đần!
Dĩ nhiên Hoắc Doãn Văn biết Nhan Như Y là một người thông minh, chuyện còn lại để cô tự hiểu. “Như Y, anh biết em thông minh, có thể làm, năng lực làm việc tốt, nghiệp vụ tốt, mọi mặt đều xuất sắc, cho nên trong công việc em rất kiêu ngạo, loại kiêu ngạo này khiến ông chủ rất thích_"
Anh nói đúng, trong công việc cô rất kiêu ngạo!
“Nhưng em cũng cần xử lí tốt quan hệ với các đồng nghiệp, đây cũng là một môn học rất quan trọng. Mâu thuẫn giữa em và đồng nghiệp, cầm phải tự mình xử lí tốt, mà không cần dựa vào ông chủ, như vậy quan hệ giữa em và đồng nghiệp sẽ càng không tốt_"
“Em hiểu, tổng giám đốc Hoắc!" Nhan Như Y gật đầu, buồn bực trong lòng cũng vơi đi rất nhiều, quả thật năng lực làm việc của cô còn rất ít!
“Không có tâm tình khác chứ?" Anh hỏi cô.
“Không có!" Cô nói từ đáy lòng, sau đó chỉ chỉ phòng tắm. “Tổng giám đốc Hoắc, anh muốn tắm trước, hay tôi trước!"
“Thật sự em không có yêu cầu khác?" Anh lại hỏi thêm một câu.
“Em vừa nói yêu cầu của mình rồi!"
“Cái vừa rồi không tính!" Hoắc Doãn Văn lắc đầu.
Tầm mắt của Nhan Như Y không khỏi rơi vào cánh tay của anh, ánh mắt liền trở nên mềm yếu. “Em có thể nhắc lại sao?"
“Đúng vậy!"
“Vậy anh có thể không hút thuốc phiện nữa!"
Hoắc Doãn Văn nhìn cổ tay mình một chút, nhìn về phía cô, suy nghĩ một chút. Gật đầu một cái!
“Được rồi, em không có yêu cầu khác_" Nói xong, cô lại muốn tiến vào phòng tắm!
“Như Y_" Hoắc Doãn Văn gọi cô, giọng nói cũng trở nên nặng nề.
Giọng nói nặng nề kích động lòng của cô. “Tổng giám đốc Hoắc, em cũng không giỡn với anh, em cũng đã nghiêm túc suy nghĩ. Ngày hôm qua, nêu không phải là anh thì cũng là người đàn ông khác. Là anh giúp đỡ em, chỉ là bởi vì lần đầu tiên của em, nên anh muốn bồi thường. Nhưng là anh giúp em, dĩ nhiên em không cần anh bồi thường. Mặt khác, chuyện này cũng là ngoài ý muốn, chúng ta không cần chỉ vì một chuyện ngoài ý muốn, mà bỏ ra cái gì, thay đổi điều gì, được không?"
Cô nói rất thẳng thắn, cũng rất có đạo lí, cũng cắt đứt lời anh muốn nói!
“Vậy sau này em là phiên dịch viên của anh, anh là ông chủ của em, hi vọng chúng ta có thể chung sống vui vẻ!" Cô nói xong, cách đây không lâu, anh cũng nói với cô lời tương tự!
Hoắc Doãn Văn không nói gì thêm, chỉ nhìn cô đi vào phòng tắm_
Thật sự cô cho mọi chuyện đơn giản như vậy sao?
Không, chỉ sợ mọi chuyện không đơn giản như vậy!
****Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, hi vọng sự ủng hộ của mọi người****
Một mình đứng ở dưới vòi hoa sen, cô suýt chút nữa bị chính mình chọc cười!
Cô cảm thấy mình là người phụ nữ ngu ngốc nhất thế giới, một kẻ lên giường với một ông chủ có tiền, người ta hỏi cô yêu cầu gì, thế nhưng cô lại cùng người ta quần áo lộn xộn bàn bạc công việc!
Cô thật sự rất khôi hài, không nhịn được vì hành động của mình mà khen ngợi!
Nhưng nước mắt cô lại rơi xuống!
Bất kể cô lau như thê nào, cũng không lau hết, nước mắt cũng không ngừng rơi!
Cô chỉ cô thể ngửa mặt lên, để nhiều nước ấm rơi lên mặt cô, che giấu tất cả buồn phiền_
Tự hỏi, cô thật sự không có chuyện gì sao? Có thể thản nhiên đối mặt với anh?
Nghĩ đi nghĩ lại, tất nhiên là không thể, sau kinh nghiệm của ngày hôm qua, thứ cô vứt bỏ đâu phải chỉ mình tâm thân xử nữ, chỉ sợ đên trái tim cũng không còn thuộc về cô!
Nhưng cô có thể thay đổi điều gì? Cái gì cũng không thể thay đổi, mà cô cũng không có tư cách yêu cầu anh thay đổi!
Cho nên, tất cả chỉ có thể làm như chưa có chuyện gì xảy ra!
Chỉ có như vậy, cô mới có thể giữ vững tôn nghiêm cuối cùng cả mình.
…
Lúc cô đi ra phòng tắm, anh đã mặc quần áo xong rồi! Anh muốn lái xe đưa cô về, mà cô trên người không có điện thoại cũng không có tiền, chỉ có thể đồng ý.
Mà khi vừa ngồi lên xe của anh cô liền hối hận, bởi vì trong xe có quá nhiều không mập mờ, cô nghĩ tới tất cả chuyện xảy ra trong xe vào tối qua, thì không có biện pháp khống chế mặt đỏ tim đập!
Chợt trong đầu cô vang lên một lời kịch kinh điển_
‘Lúc bạn đi vào là một cô gái, đi ra bạn trở thành một người phụ nữ.’
Lúc cô ngồi trong xe là một cô gái, ra ngoài liền trở thành một người phụ nữ!
Thì ra, khoảng cách giữa một cô gái và một người phụ nữ, chỉ là bản lĩnh lên xe và xuống xe!
“Nếu quả thật làm như việc gì cũng chưa từng xảy ra, đầu tiên sẽ phải thản nhiên đối mặt tất cả!" Anh lái xe, lại nói ám chỉ chuyện khác.
Không biết có phải vì cô đa nghi hay không, thế nhưng cô cảm thấy giọng điệu của anh có chút khiêu khích!
“Dĩ nhiên em có thể đối mặt, nếu không em sẽ không lên xe!" Cô cứng rắn nói.
“Vậy thì tốt, hi vọng em sẽ không quan tâm chuyện ngày tối hôm qua!"
Anh cứ không tin cô như vậy sao? Tại sao cô luôn có cảm giác có ý gì đó trong lời nói của anh!
“Hôm nay nghỉ ngơi một ngày đi!" Anh cho cô nghỉ!
Cô không cãi nhau với anh, cô cần nghỉ ngơi thật tốt, chỉnh đốn suy nghĩ, suy nghĩ hình thức cuộc sống về sau với anh_
Việc đời khó đoán!
Chỉ là, đây là việc ngoài ý muốn, ngoài ý muốn cũng chỉ là đoạn nhạc đệm, nhạc đệm thì không thể thay đổi giọng chính.
“Ừ_" Một buổi tối buông thả làm cô rất mệt mỏi, không muốn động đậy! Cô chỉ im lặng nằm ở đó, một bên gò má dán vào chiếc gối màu trắng, ánh mắt miễn cưỡng nhìn anh!
Hoắc Doãn Văn ấn thuốc lá vào chiếc gạt tàn, nghiêng thân thể, ánh mắt phức tạp nhìn cô, vẻ mặt cũng thâm trầm. “Anh muốn… chúng ta cần nói chuyện một chút…"
“Nói chuyện gì? Là chuyện tiền bạc sao?" Cô lo lắng nhìn anh, đôi tay cũng đặt ngang trên giường, tựa đầu, thân thể trắng như tuyết tạo nên hình dáng đẹp mê người. Cô không có ý che giấu cái gì, anh dù sao cũng đã nhìn qua thân thể cô, bây giờ không cần che chắn quá nhiều!
Hoắc Doãn Văn kinh ngạc không nghĩ rằng cô lại nói như vậy, dừng lại mấy giây, sau đó nhẹ nhàng nói. “Dĩ nhiên có thể có tiền, anh sẽ cố gắng đền bù em!"
“À?" Nhan Như Y lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh, mắt mở thật to. “Anh không phải cho em tiền sao? Không đúng, như vậy anh sẽ chịu thiệt, phải là em đưa tiền cho anh!"
Hoắc Doãn Văn lại một lần nữa kinh ngạc, không ngờ cô lại nghĩ như vậy. Như một trò cười, cô lại muốn cho anh tiền. “Không hiểu em đang nói cái gì!"
Mặc dù còn muốn nằm trên giường, nhưng cô vẫn chống đỡ ngồi dậy, dùng chăn bao lấy thân thể mình, chuẩn bị nói suy nghĩ của mình cho anh. “Tối hôm qua em gặp phiển toái, cho nên nếu thật sự như lời nói, thì em phải bồi thường cho anh… Dù sao…" Cô nói chậm lại, ánh mắt thành thục nhìn anh, nửa đùa nói. “Dù sao, tối qua anh cũng rất mệt."
Thật ra thì, đàn ông ở trên giường rất cực khổ, phải không ngừng bỏ ra thể lực, phụ nữ thì hưởng thụ rất nhiều. Điều này cũng thông qua thực tế tối qua, cô mới được lĩnh hội!
Lời này khiến Hoắc Doãn Văn không vui nhíu mày, hỏi cô. “Em coi anh là Vũ Nam sao?"
Vậy em coi anh là cái gì? Cho anh tiền, chẳng lẽ không đúng coi em giống kỹ nữ? Nhan Như Y chất vấn trong lòng.
Chỉ có điều lời này chỉ có thể để trong lòng. Nói ra làm gì? Nói ra sẽ khiến anh tưởng cô muốn nhiều hơn, ngoại trừ muốn tiền, đồ vật. anh sẽ cho rằng cô là người si nói mộng!
Mà cô cũng không nhớ muốn cái gì, cho nên khiến mình phức tạp hơn trong tình huống này!
“Ha ha, nếu như anh không muốn tiền cũng tốt, em còn đang lo lắng, có thể đưa cho người đàn ông có địa vị cao như anh bao nhiêu tiền, quá ít thì không được, mà nhiều hơn thì em không có. Nếu như anh không cần tiền, vậy thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều!" Cô cười hì hì nói, còn mừng thầm một phen.
Nhìn dáng vẻ không quan tâm của cô, Hoắc Doãn Văn hít sâu một hơi, sau đó nói vào vấn đề trọng tâm. “Anh không biết có phải em không quan tâm thật không, hay chỉ là giả bộ không quan tâm, Như Y, chúng ta nên nói chuyện nghiêm túc về vấn đề này, em không thấy sao? Em vẫn còn là xử nữ_"
“Cái này thì sao chứ? Không phải người phụ nữ nào cũng quan tâm tới lần đầu của mình?" Cô nhún vai một cái, cười một tiếng nhẹ nhõm. “Tổng giám đốc Hoắc, bây giờ là năm nào rồi, không nên phức tạp hóa vấn đề này! Nếu như anh thật sự không cần bồi thường, vậy chúng ta tiếp tục duy trì quan hệ ông chủ và nhân viên là được rồi. Chuyện này ai trong chúng ta cũng đừng coi trọng quá, OK?"
Cô lại thể hiện không quan tâm, không để Hoắc Doãn Văn cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại là không thoải mái, rất tức giận.
Nhưng cô không muốn cầu xin cái gì, đồi với anh không phải tốt hơn sao? Anh còn không hài lòng về cái gì đây? Anh rốt cuộc… rốt cuộc muốn cái gì đây?
Buồn bực như làn sương mù, quanh quẩn trong đầu anh, không xua đi được_
****Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, hi vọng sự ủng hộ của mọi người****
“Hôm qua em ở cùng với ai? Người ta cho em thuốc, em liền ăn hả?" Cô là xử nữ, không có suy nghĩ để cho người khác bỏ thuốc!
Nhan Như Y biết vấn đề nhất định là ở trong thuốc của Cao Hải, tên khốn Cao Hải, Khi cô quay về nhất định giải quyết anh ta. “Chuyện này đúng là lỗi của em!"
“Sau này còn đi uống rượu nữa không? Em căn bản không để ý bị người khác hãm hại!" Anh hỏi cô.
“Sẽ không đi nữa!" Tối qua nhìn thấy hình ảnh đó trong nhà vệ sinh, cô liền quyết định sẽ không bao giờ tới đó nữa. “Bây giờ không còn sớm, em phải dậy!" Nhan Như Y nhìn đồng hồ, di chuyển thân thể đau đớn xuống giường.
Có được lời cam đoan của cô, trong lòng Hoắc Doãn Văn coi như thoải mái, nhìn động tác cứng ngắc của cô, nhìn thân thể trắng như tuyết tràn ngập dấu ấn do mình gieo lên, anh hỏi. “Thật sự em không có yêu cầu gì sao? Nếu như bây giờ em yêu cầu với anh, anh cho em một cơ hội!"
“Em không cần tiền, đừng tưởng dùng tiền nhục nhã em!"Cô đưa lưng về phía anh nói, bây giờ cô không biết anh đang dùng bộ mặt gì để nhìn cô.
Là cười khúc khích? Là giả nai? Cô có chút không thể kiên nhẫn.
Nhưng cô không có quyền đau khổ, không có quyền tức giận với anh, bây giờ phải đối mặt với anh như thế nào, đây đúng là một việc khó khăn!
“Em đừng hiểu lầm, anh không có ý nói tới tiền, chỉ cần em nói, cần anh giups việc gì, chỉ cần em mở miệng!" Anh dừng một chút, sau đó nói ra tiếng lòng mình. “Như vậy, anh sẽ cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút!"
Nhan Như Y chợt quay người lại, liền đổi sang gương mặt làm nũng. “Có thật không? Em có thể đưa ra bất cứ yêu cầu nào sao?"
“"Ừ!" Anh gật đầu một cái.
“Vậy trả lại công bằng cho em, chuyện ngày hôm qua căn bản không phải là lỗi của em!" Nếu cô có chuyện cần cầu xin anh, thì chính là chuyện này rồi!
Hoắc Doãn Văn không đồng ý với cô, chỉ nghiêm mặt nhìn cô một hồi lâu, mới hỏi ngược lại cô. “Vậy anh phải trả lại công bằng cho em thế nào?"
“Anh phải khẳng định là em đúng, chuyện này căn bản không phải lỗi của em!"
“Sau đó thì sao? Anh phải làm sao? Nhận lỗi với em trước mặt mọi người?" Anh nhẫn nại hỏi ngược lại cô.
Được phó tổng giám đốc nói lời xin lỗi? Hình như chuyện không phải như vậy. Cô lắc đầu một cái.
“Đó là bắt thư kí phải từ chức?" Anh lại hỏi.
Như Y suy nghĩ một chút, theo trực giác lắc đầu. “Em chưa từng nghĩ tới chuyện đập vỡ chén cơm của người ta, hơn nữa năng lực làm việc của cô ấy cũng rất tốt, em cũng muốn anh dùng thư kí tốt!"
“Không sai, cô ấy là thư kí rất có năng lực!" Hoắc Doãn Văn gật đầu.
Trong đôi mắt của Nhan Như Y lập tức nổi giận. “Anh thừa nhận đi, căn bản là anh đang che chở cô ấy, như vậy là không công bằng đối với em."
“Em sai rồi!" Hoắc doãn Văn nói với cô ba chữ.
“Em sai chỗ nào? Em không sai!" Chuyện này, cô lại tức giận rồi!
“Nếu như chỉ là ông chủ của em, anh cũng không biết nói cái gì với em, chỉ chờ em tự mình hiểu. Nhưng nếu như ngoại trừ quan hệ ông chủ và nhân viên, vậy bây giờ anh có thể nói cho em biết, lí do em sai rồi!" Hoắc Doãn Văn trực tiếp di chuyển thân thể, nghiêng về phía cô, chuẩn bị giải thích tốt cho cô.
“Anh nói đi, em sai chỗ nào?" Cô xem xem anh có thể nói cái gì, Nhan Như Y kéo cao chăn, che kín thân thể mình. Bây giờ là bàn công việc, không phải lúc lộ ra cơ thể!
“Công việc phiên dịch là do em phụ trách, nếu như em không lập tức xử lí tốt, di nhiên anh truy cứu trách nhiệm của em. Tốt, em phát hiện thư kí cố ý đưa tài liệu cho em muộn, sau đó em nói cho anh biết, là ông chủ, anh tất nhiên sẽ xử lí chuyện này_"
“Nếu anh đã có tính toàn,tại sao lại nói trong chuyện này là em sai? Em không hiểu, cho dù thế nào cũng không hiểu_"
“Anh xử lí cô ấy như thế nào, nhất định anh phải nói cho em sao?" Anh hỏi cô một câu!
Lúc này, Nhan Như Y á khẩu, không trả lời được. Đúng vậy, anh là ông chủ của công ty, cũng không phải mấy bác gái ngoài chợ, sao lại nói những chuyện này cho cô được chứ? Anh xử lí thư kí như thế nào, đây là chuyện của anh!
Mà cô tìm thư kí để cãi nhau, ném tài liệu, chuyện này đúng là cô sai!
Cô thật sự rất đần!
Dĩ nhiên Hoắc Doãn Văn biết Nhan Như Y là một người thông minh, chuyện còn lại để cô tự hiểu. “Như Y, anh biết em thông minh, có thể làm, năng lực làm việc tốt, nghiệp vụ tốt, mọi mặt đều xuất sắc, cho nên trong công việc em rất kiêu ngạo, loại kiêu ngạo này khiến ông chủ rất thích_"
Anh nói đúng, trong công việc cô rất kiêu ngạo!
“Nhưng em cũng cần xử lí tốt quan hệ với các đồng nghiệp, đây cũng là một môn học rất quan trọng. Mâu thuẫn giữa em và đồng nghiệp, cầm phải tự mình xử lí tốt, mà không cần dựa vào ông chủ, như vậy quan hệ giữa em và đồng nghiệp sẽ càng không tốt_"
“Em hiểu, tổng giám đốc Hoắc!" Nhan Như Y gật đầu, buồn bực trong lòng cũng vơi đi rất nhiều, quả thật năng lực làm việc của cô còn rất ít!
“Không có tâm tình khác chứ?" Anh hỏi cô.
“Không có!" Cô nói từ đáy lòng, sau đó chỉ chỉ phòng tắm. “Tổng giám đốc Hoắc, anh muốn tắm trước, hay tôi trước!"
“Thật sự em không có yêu cầu khác?" Anh lại hỏi thêm một câu.
“Em vừa nói yêu cầu của mình rồi!"
“Cái vừa rồi không tính!" Hoắc Doãn Văn lắc đầu.
Tầm mắt của Nhan Như Y không khỏi rơi vào cánh tay của anh, ánh mắt liền trở nên mềm yếu. “Em có thể nhắc lại sao?"
“Đúng vậy!"
“Vậy anh có thể không hút thuốc phiện nữa!"
Hoắc Doãn Văn nhìn cổ tay mình một chút, nhìn về phía cô, suy nghĩ một chút. Gật đầu một cái!
“Được rồi, em không có yêu cầu khác_" Nói xong, cô lại muốn tiến vào phòng tắm!
“Như Y_" Hoắc Doãn Văn gọi cô, giọng nói cũng trở nên nặng nề.
Giọng nói nặng nề kích động lòng của cô. “Tổng giám đốc Hoắc, em cũng không giỡn với anh, em cũng đã nghiêm túc suy nghĩ. Ngày hôm qua, nêu không phải là anh thì cũng là người đàn ông khác. Là anh giúp đỡ em, chỉ là bởi vì lần đầu tiên của em, nên anh muốn bồi thường. Nhưng là anh giúp em, dĩ nhiên em không cần anh bồi thường. Mặt khác, chuyện này cũng là ngoài ý muốn, chúng ta không cần chỉ vì một chuyện ngoài ý muốn, mà bỏ ra cái gì, thay đổi điều gì, được không?"
Cô nói rất thẳng thắn, cũng rất có đạo lí, cũng cắt đứt lời anh muốn nói!
“Vậy sau này em là phiên dịch viên của anh, anh là ông chủ của em, hi vọng chúng ta có thể chung sống vui vẻ!" Cô nói xong, cách đây không lâu, anh cũng nói với cô lời tương tự!
Hoắc Doãn Văn không nói gì thêm, chỉ nhìn cô đi vào phòng tắm_
Thật sự cô cho mọi chuyện đơn giản như vậy sao?
Không, chỉ sợ mọi chuyện không đơn giản như vậy!
****Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, hi vọng sự ủng hộ của mọi người****
Một mình đứng ở dưới vòi hoa sen, cô suýt chút nữa bị chính mình chọc cười!
Cô cảm thấy mình là người phụ nữ ngu ngốc nhất thế giới, một kẻ lên giường với một ông chủ có tiền, người ta hỏi cô yêu cầu gì, thế nhưng cô lại cùng người ta quần áo lộn xộn bàn bạc công việc!
Cô thật sự rất khôi hài, không nhịn được vì hành động của mình mà khen ngợi!
Nhưng nước mắt cô lại rơi xuống!
Bất kể cô lau như thê nào, cũng không lau hết, nước mắt cũng không ngừng rơi!
Cô chỉ cô thể ngửa mặt lên, để nhiều nước ấm rơi lên mặt cô, che giấu tất cả buồn phiền_
Tự hỏi, cô thật sự không có chuyện gì sao? Có thể thản nhiên đối mặt với anh?
Nghĩ đi nghĩ lại, tất nhiên là không thể, sau kinh nghiệm của ngày hôm qua, thứ cô vứt bỏ đâu phải chỉ mình tâm thân xử nữ, chỉ sợ đên trái tim cũng không còn thuộc về cô!
Nhưng cô có thể thay đổi điều gì? Cái gì cũng không thể thay đổi, mà cô cũng không có tư cách yêu cầu anh thay đổi!
Cho nên, tất cả chỉ có thể làm như chưa có chuyện gì xảy ra!
Chỉ có như vậy, cô mới có thể giữ vững tôn nghiêm cuối cùng cả mình.
…
Lúc cô đi ra phòng tắm, anh đã mặc quần áo xong rồi! Anh muốn lái xe đưa cô về, mà cô trên người không có điện thoại cũng không có tiền, chỉ có thể đồng ý.
Mà khi vừa ngồi lên xe của anh cô liền hối hận, bởi vì trong xe có quá nhiều không mập mờ, cô nghĩ tới tất cả chuyện xảy ra trong xe vào tối qua, thì không có biện pháp khống chế mặt đỏ tim đập!
Chợt trong đầu cô vang lên một lời kịch kinh điển_
‘Lúc bạn đi vào là một cô gái, đi ra bạn trở thành một người phụ nữ.’
Lúc cô ngồi trong xe là một cô gái, ra ngoài liền trở thành một người phụ nữ!
Thì ra, khoảng cách giữa một cô gái và một người phụ nữ, chỉ là bản lĩnh lên xe và xuống xe!
“Nếu quả thật làm như việc gì cũng chưa từng xảy ra, đầu tiên sẽ phải thản nhiên đối mặt tất cả!" Anh lái xe, lại nói ám chỉ chuyện khác.
Không biết có phải vì cô đa nghi hay không, thế nhưng cô cảm thấy giọng điệu của anh có chút khiêu khích!
“Dĩ nhiên em có thể đối mặt, nếu không em sẽ không lên xe!" Cô cứng rắn nói.
“Vậy thì tốt, hi vọng em sẽ không quan tâm chuyện ngày tối hôm qua!"
Anh cứ không tin cô như vậy sao? Tại sao cô luôn có cảm giác có ý gì đó trong lời nói của anh!
“Hôm nay nghỉ ngơi một ngày đi!" Anh cho cô nghỉ!
Cô không cãi nhau với anh, cô cần nghỉ ngơi thật tốt, chỉnh đốn suy nghĩ, suy nghĩ hình thức cuộc sống về sau với anh_
Tác giả :
Cơ Thủy Linh