Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi
Chương 68
Như Y nghi vấn hỏi.
"Người nào thế? Là tập đoàn Hằng Viễn sao? Còn cái nào của Chính phủ?" Kha Văn vô cùng hiếu kỳ hỏi: "Không phải đó là xe của Chính phủ sao?"
Lúc này Như Y càng thêm ngây ngẩn cả người, không phải là bởi vì bạn tốt cặn kẽ hỏi thăm, mà bởi vì là người đang bước từng bước đến gần cô!
Hoắc Doãn Văn hôm nay mặc rất đơn giản: áo T shirt màu trắng, quần jean màu xanh nhạt. Chỉ có một bộ quần áo thôi mà làm nổi bật dáng người: nước da dưới ánh mặt trời màu lúa mì càng thêm quyến rũ, thân hình cân đối. Thế nên, càng thêm nổi bậc giữa đám đông vì khí chất bất phàm, và ai cũng có thể nhận ra anh đang tiềm ẩn tố chất lãnh đạo.
Hoắc Doãn Văn gần đây hơi gầy, gò má nhô cao cũng không ảnh hưởng nhiều đến vẻ anh tuấn.
Lần cuối cùng hai người gặp nhau là hai tháng trước. Lúc đó, anh ta vô cùng giận dữ, lời nói không khống chế, dứt khoát tuyệt tình. Nhưng giờ phút này, cảm giác thương cảm xâm chiếm cô, còn đoạn ký ức không vui đó đã sớm biến mất.
Cái này không phải là nằm mơ giữa ban ngày đó chứ? Mình gặp lại anh ta thật sao?
Nhìn thấy anh ta, mình cảm nhận được mình nhớ anh ta!
Cảm giác tức ngực xuất hiện, Như Y lúc này chợt tỉnh. Thì ra, cô quên hô hấp, lại rưng rưng nước mắt nữa chứ!
Cô nhanh chóng mở mắt, lau vội những giọt nước mắt sắp rơi ra, đồng thời che giấu nỗi xúc động của bản thân mình.
Cô theo dõi từng bước chân của Hoắc Doãn Văn đang từ từ đến gần.
Anh ta nhìn cô!
Cô cũng nhìn lại anh ta!
Bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt của cô đã bị anh ta thu được. Không còn cách nào khác, cô đành quay mặt đi giả vờ như không nhìn thấy Hoắc Doãn Văn.
"Hoắc tổng ——" cảm giác như đang bị áp chế, cô chủ động lên tiếng trước. Ngay bản thân cô cũng cảm nhận được giọng nói của mình có chút run rẩy, nhưng trong lòng cô thì ngược lại, rất muốn gọi hai chữ này!
"Ừ, cô cũng ở đây sao ——" Hoắc Doãn Văn vừa nói, vừa nhìn đám người xem náo nhiệt chung quanh!
"Tôi cũng vừa đi ngang qua thôi!" Cô vội vàng giải thích.
Lúc này, một nhóm người xông tới, báo cáo lại tình hình, Hoắc Doãn Văn liền đi theo ra công trường.
Cho đến khi bóng lưng của Hoắc Doãn Văn biến mất tại khúc quanh, Như Y mới thu hồi ánh mắt tiếc nuối.
Khi tầm mắt cô thu được hình ảnh người bạn tốt của mình thì Như Y giật mình, vì cô thấy được Kha Văn cũng đang ngốc trệ như cô.
Chỉ thấy Kha Văn há to miệng, cằm hình như cũng muốn rớt xuống đất, một cái nháy mắt cũng không có, đang nhìn theo hướng của Hoắc Doãn Văn.
"Cô hai, cô không đi à?" Nhan Như Y rất không nhẫn tâm, nhưng vẫn là cắt đứt ánh mắt của bạn tốt đang ‘lưu luyến si mê’, bởi vì xung quanh bụi mù mịt, nếu không ngậm miệng, chắc sẽ bị viêm mất!
Sau mười mấy giây, Kha Văn mới hoàn hồn, từ từ quay đầu, ngơ ngác nhìn Như Y, tiếp đó, mới khôi phục lại nét mặt. Dùng sức tóm lấy cánh tay của Như Y, sau đó khôi phục lại giọng nói, hỏi : Nhan Như Y, nói cho tớ biết, Hoắc tổng nào mới là Hoắc tổng? "
Nhan Như Y nghĩ: nói thật sẽ được khoan hồng, và thành thật: "Anh ta chính là Hoắc tổng. Tổng giám đốc của tập đoàn Hằng Viễn"
"Người nào thế? Là tập đoàn Hằng Viễn sao? Còn cái nào của Chính phủ?" Kha Văn vô cùng hiếu kỳ hỏi: "Không phải đó là xe của Chính phủ sao?"
Lúc này Như Y càng thêm ngây ngẩn cả người, không phải là bởi vì bạn tốt cặn kẽ hỏi thăm, mà bởi vì là người đang bước từng bước đến gần cô!
Hoắc Doãn Văn hôm nay mặc rất đơn giản: áo T shirt màu trắng, quần jean màu xanh nhạt. Chỉ có một bộ quần áo thôi mà làm nổi bật dáng người: nước da dưới ánh mặt trời màu lúa mì càng thêm quyến rũ, thân hình cân đối. Thế nên, càng thêm nổi bậc giữa đám đông vì khí chất bất phàm, và ai cũng có thể nhận ra anh đang tiềm ẩn tố chất lãnh đạo.
Hoắc Doãn Văn gần đây hơi gầy, gò má nhô cao cũng không ảnh hưởng nhiều đến vẻ anh tuấn.
Lần cuối cùng hai người gặp nhau là hai tháng trước. Lúc đó, anh ta vô cùng giận dữ, lời nói không khống chế, dứt khoát tuyệt tình. Nhưng giờ phút này, cảm giác thương cảm xâm chiếm cô, còn đoạn ký ức không vui đó đã sớm biến mất.
Cái này không phải là nằm mơ giữa ban ngày đó chứ? Mình gặp lại anh ta thật sao?
Nhìn thấy anh ta, mình cảm nhận được mình nhớ anh ta!
Cảm giác tức ngực xuất hiện, Như Y lúc này chợt tỉnh. Thì ra, cô quên hô hấp, lại rưng rưng nước mắt nữa chứ!
Cô nhanh chóng mở mắt, lau vội những giọt nước mắt sắp rơi ra, đồng thời che giấu nỗi xúc động của bản thân mình.
Cô theo dõi từng bước chân của Hoắc Doãn Văn đang từ từ đến gần.
Anh ta nhìn cô!
Cô cũng nhìn lại anh ta!
Bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt của cô đã bị anh ta thu được. Không còn cách nào khác, cô đành quay mặt đi giả vờ như không nhìn thấy Hoắc Doãn Văn.
"Hoắc tổng ——" cảm giác như đang bị áp chế, cô chủ động lên tiếng trước. Ngay bản thân cô cũng cảm nhận được giọng nói của mình có chút run rẩy, nhưng trong lòng cô thì ngược lại, rất muốn gọi hai chữ này!
"Ừ, cô cũng ở đây sao ——" Hoắc Doãn Văn vừa nói, vừa nhìn đám người xem náo nhiệt chung quanh!
"Tôi cũng vừa đi ngang qua thôi!" Cô vội vàng giải thích.
Lúc này, một nhóm người xông tới, báo cáo lại tình hình, Hoắc Doãn Văn liền đi theo ra công trường.
Cho đến khi bóng lưng của Hoắc Doãn Văn biến mất tại khúc quanh, Như Y mới thu hồi ánh mắt tiếc nuối.
Khi tầm mắt cô thu được hình ảnh người bạn tốt của mình thì Như Y giật mình, vì cô thấy được Kha Văn cũng đang ngốc trệ như cô.
Chỉ thấy Kha Văn há to miệng, cằm hình như cũng muốn rớt xuống đất, một cái nháy mắt cũng không có, đang nhìn theo hướng của Hoắc Doãn Văn.
"Cô hai, cô không đi à?" Nhan Như Y rất không nhẫn tâm, nhưng vẫn là cắt đứt ánh mắt của bạn tốt đang ‘lưu luyến si mê’, bởi vì xung quanh bụi mù mịt, nếu không ngậm miệng, chắc sẽ bị viêm mất!
Sau mười mấy giây, Kha Văn mới hoàn hồn, từ từ quay đầu, ngơ ngác nhìn Như Y, tiếp đó, mới khôi phục lại nét mặt. Dùng sức tóm lấy cánh tay của Như Y, sau đó khôi phục lại giọng nói, hỏi : Nhan Như Y, nói cho tớ biết, Hoắc tổng nào mới là Hoắc tổng? "
Nhan Như Y nghĩ: nói thật sẽ được khoan hồng, và thành thật: "Anh ta chính là Hoắc tổng. Tổng giám đốc của tập đoàn Hằng Viễn"
Tác giả :
Cơ Thủy Linh