Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 8: Ước pháp tam chương
Thẩm Cửu im lặng trong chốc lát, ánh mắt lại rơi vào người của giúp việc nữ.
Vừa nhìn thì biết ngay là cố ý.
Thẩm Cửu không nói gì, sau khi tự mình đứng vững rồi thì đi ra ngoài.
“Thật sự cho rằng được gả vào nhà họ Dạ thì chính là phượng hoàng được bay lên cành cao hả? Nếu như cậu hai của chúng tôi không thích cô, ngay cả người giúp việc như bọn tôi thì cô cũng không bằng đâu."
“Đúng vậy đó, nhìn bộ dạng của cô ta đi, nghe nói là tối ngày hôm qua bị cậu hai đuổi ra bên ngoài ngủ nữa đó. Nếu như tôi mà là cô ta hả, tôi đã nhanh chóng đóng gói đồ đạc quần áo của mình rồi về nhà, tránh cho ở đây tiếp tục mất mặt xấu hổ."
“Loại phụ nữ như thế này á, làm sao mà biết được cái gì là mất mặt, trong mắt của bọn họ cũng chỉ có tiền mà thôi."
Đã đi xa rồi cho nên không nghe được bọn họ đang bàn luận về mình, sắc mặt của Thẩm Cửu tái nhợt đến đáng sợ, đứng ở cửa che ngực rồi chậm rãi ngồi xổm xuống.
Tại sao chứ?
Tại sao cô lại phải chịu đựng những thứ này, cũng bởi vì cô đã ly hôn à?
Thẩm Cửu vùi đầu vào trong đầu gối, ở bên tai hiện lên những lời nói chế giễu của mấy người giúp việc nữ đó, nghĩ đến cảnh tượng sau khi ly hôn, về nhà cũng bị ba mẹ ép gả, còn có đêm hôm đó…
Bụng đột nhiên lại có chút không thoải mái, Thẩm Cửu đột ngột ngẩng đầu lên.
Không, không thể được.
Ngày mai cô phải đi kiểm tra.
Cô không thể mang thai, không thể!
Lúc Thẩm Cửu vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc cửa phòng lại mở ra, Lang An đẩy Dạ Âu Thần đi ra, Thẩm Cửu nghe thấy âm thanh liền vô thức nhìn sang phía bên kia.
Dạ Âu Thần chỉ là hờ hững thoáng nhìn qua, đôi mắt xinh đẹp rưng rưng của Thẩm Cửu vô thức va vào trong đáy mắt đen như mực của anh, giống như là một viên đá nhỏ, được người khác tùy tiện ném vào trong mặt hồ đang yên tĩnh, làm gợn lên những làn sóng nhỏ.
Vóc dáng của Thẩm Cửu cũng không xấu, ngược lại là ngũ quan của cô rất hài hòa, lông mi dài lại cong lên, đôi mắt đẹp tựa như dòng suối trong suốt, dường như tất cả linh khí trên đời này đều hội tụ vào trong đôi mắt của cô.
Có điều là dòng nước suối này chỉ sợ là một con suối bằng.
Bởi vì bình thường đôi mắt của cô mang đến cho người khác một loại cảm giác lạnh như băng, không có loại quyến rũ của phụ nữ.
Lúc này lông mi lại dính nước mắt, hốc mắt đỏ bừng, bộ dạng này khiến cho cô trông có vẻ yếu đuối.
Bóng dáng gầy yếu của cô ngồi xổm ở nơi đó, ngồi thành một cụm nho nhỏ, để cho người ta nhịn không được mà muốn yêu thương cô.
Hai người bọn họ đều không nói cái gì.
Một lát sau, Thẩm Cửu lại nhỏ giọng lên tiếng nói: “Anh, anh muốn đi ra ngoài hả?"
Cổ họng của cô khàn khàn, mang theo giọng mũi rất nặng.
Lần đầu tiên, Dạ Âu Thần lại mím môi nhẹ gật đầu: “Ừm."
Thẩm Cửu cũng không nói gì nữa, thu
hồi ánh mắt lại rồi rủ tầm mắt xuống, nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình đến ngần người.
Dạ Âu Thần nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt dần dần tối sầm.
“Không phải là tôi đã nói cô không nên ở đây mất mặt hay sao?"
Nghe nói như vậy, Thẩm Cửu nơm nớp sợ hãi nhìn qua anh: “Nhưng mà trước đó chúng ta cũng nói rồi mà, anh cũng đã đồng ý rồi không phải sao?"
“À." Dạ Âu Thần cười lạnh thành tiếng: “Tôi đã đồng ý à? Lúc nào vậy?"
Thẩm Cửu nhất thời bị nghẹn lời, hình như đúng là anh không có đồng ý với mình cái gì cả, chỉ có điều là tối ngày hôm đó anh đi mà không trở về nhà thôi.
Cho nên chuyện này là do cô hiểu lầm à?
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu rủ tầm mắt
xuống, cắn môi dưới. Đột nhiên.
“Trước khi tôi vẫn còn chưa tìm được cô ấy, tôi có thể để cho cô ở lại đây, nhưng mà chúng ta phải có ước pháp tam chương."
Thẩm Cửu bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Tìm ai chứ?"
Ánh mắt của Dạ Âu Thần đen lại, âm trầm đến dọa người: “Những gì không nên hỏi thì cô tốt nhất đừng nên hỏi."
Thẩm Cửu lại cụp mắt xuống, đúng vậy, anh muốn tìm ai thì có liên quan gì tới cô chứ, tại sao cô lại muốn hỏi cái này? Dù sao thì hai người bọn họ cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi.
Chỉ cần có thể cho cô ở lại đây là tốt rồi.
“Được, anh nói cái gì thì chính là cái đó." Thẩm Cửu thấp giọng nói.
“Giường là của tôi, còn cô muốn ngủ ở
đầu thì cứ tự nghĩ cách ởi."
“Đồ đạc của cô thì cũng chỉ có thể để trong cái vali của cô, không cho phép bỏ
vào trong tủ của tôi. “Không cho phép chạm vào tôi."
Được, không ngủ trên giường thì cô có thể nằm ra đất mà ngủ.
Đồ đạc không thể bỏ vào trong tủ của anh, vậy thì cô có thể mua một cái tủ.
Không cho phép đụng vào anh à?
Trong phút chốc, Thẩm Cửu ngước mắt lên kỳ quái mà nhìn anh, ai mà muốn đụng vào anh chứ?
Mặc dù là dáng người của Dạ Âu Thần tuấn mỹ, nhưng mà Thẩm Cửu cũng không phải là loại phụ nữ đói khát.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu sảng khoái đồng ý: “Có thể, tôi đều đồng ý hết với anh."
“Lang An."
“ĐI."
Lang An đẩy Dạ Âu Thần rời di.
Thẩm Cửu nhìn bóng dáng của bọn họ đi mất, cuối cùng thở dài một hơi, sau đó cô chậm rãi lộ ra nụ cười.
Có thể ước pháp tam chương với Dạ Âu Thần, vậy thì nói rõ là cô có thể tiếp tục ở lại đây.
Thẩm Cửu đứng dậy cầm lấy vali của mình đi vào cửa.
Ngày hôm sau, sau khi Thẩm Cửu thức dậy, bản thân thay một bộ quần áo không đáng chú ý, sau đó đội mũ đi ra ngoài.
Lúc đi đến cửa, đúng lúc đụng phải Dạ Y Viễn đang đi ra ngoài muốn đến công ty.
“Thẩm Cửu, em đến công ty tìm Âu Thần hả, để anh đưa đi cho."
Thẩm Cửu không ngờ là sẽ gặp phải anh ta, nhớ đến nơi mà mình muốn đi, liền lắc đầu nói: “Cảm ơn anh cả, nhưng mà em không có đến công ty."
“Vậy hả, vậy em đi đâu, để anh đưa em một đoạn đường."
“Không cần đâu anh cả, chỗ mà em đi ngược với hướng của công ty, không tiện đường đâu."
“Vậy thì được rồi, tự mình cẩn thận đó."
Thẩm Cửu đi một hồi lâu mới đi đến ven đường, sau khi leo lên xe buýt rồi thì cô đeo khẩu trang lên.
Thật sự thì cô chột dạ.
Kết quả kiểm tra vào ngày hôm qua khiến cho cô cảm thấy bất an rất lâu, làm cho tối ngày hôm qua cô ngủ không ngon.
Hi vọng kết quả kiểm tra là sai.
Sau khi đến bệnh viện, Thẩm Cửu đi lấy số xếp hàng, những người ở xung quanh
dùng ánh mắt quái dị mà nhìn cô.
Thẩm Cửu ho nhẹ một tiếng, lấy một cái kính từ trong túi xách ra rồi đeo lên.
Thế là ánh mắt của những người kia đang nhìn cô còn quái dị hơn nữa.
Thử nghĩ xem một người phụ nữ đến khoa phụ sản, nhưng mà ăn mặc lại rất kỳ quái, còn đội nón, đeo khẩu trang, đeo kính mắt, giống như là không thể gặp người khác vậy.
Thẩm Cửu càng muốn giảm thấp giá trị tồn tại, nhưng lại tạo ra hiệu quả tương phản. Dù sao thì ở nơi công cộng, càng làm như vậy thì càng hấp dẫn ánh mắt của người khác hơn nữa.
Rốt cuộc cũng đã chờ đến số của cô, bác sĩ nhìn thấy người trước mắt chỉ lộ ra có một con mắt, không khỏi nhíu mày: “Cô đến đây làm gì vậy, kiểm tra à2"
Thẩm Cửu ho nhẹ một tiếng, đưa tay
tháo khẩu trang xuống: “Bác sĩ, tôi đến đây kiểm tra."
“Ăn mặc thần bí quá đi… không thể gặp người khác được à?" Bác sĩ thuận miệng hỏi một câu, sau đó còn nheo mắt lại: “Loại nghề nghiệp kia à?"
Nghe nói vậy, Thẩm Cửu dừng lại một chút, rõ ràng còn chưa kịp phản ứng: “Hả?"
“Tôi hỏi cô có phải là làm cái nghề đó hay không, ngay cả cái này mà cũng không hiểu nữa hả?"
Thẩm Cửu suy nghĩ, cuối cùng đầu óc cũng đã trở lại: “Bác sĩ, tôi…"
“Mang thai ngoài ý muốn à? Vậy thì có phải là muốn phẫu thuật phá thai không." Bác sĩ thở dài: “Các cô đó, sao lại có thể không thương tiếc cơ thể của mình như vậy chứ. Ngày hôm qua cũng có một cô làm chung nghề với cô đến đây, cô ta cũng đã phá thai năm sáu lần rồi, cả đời
này còn muốn phá thai bao nhiêu lần nữa chứ, không sợ cơ thể chịu không nổi à?"
“Tôi không phải là…" Thẩm Cửu vừa định giải thích mình không phải là làm nghề nghiệp đó, nhưng mà vừa mới mở miệng ra, ở bên ngoài liền có mấy người áo đen xông vào, khiến cho những người ở bên trong giật mình.
Vừa có người đi vào, Thẩm Cửu liền thấp thỏm không yên, nhanh chóng đeo khẩu trang lên, sau đó đứng dậy muốn âm thầm chạy ra khỏi cửa.
“Đứng lại."
Ai ngờ là đám người kia lại đang xông về phía cô, thấy cô muốn đi, trực tiếp ngăn cản.
Vừa nhìn thì biết ngay là cố ý.
Thẩm Cửu không nói gì, sau khi tự mình đứng vững rồi thì đi ra ngoài.
“Thật sự cho rằng được gả vào nhà họ Dạ thì chính là phượng hoàng được bay lên cành cao hả? Nếu như cậu hai của chúng tôi không thích cô, ngay cả người giúp việc như bọn tôi thì cô cũng không bằng đâu."
“Đúng vậy đó, nhìn bộ dạng của cô ta đi, nghe nói là tối ngày hôm qua bị cậu hai đuổi ra bên ngoài ngủ nữa đó. Nếu như tôi mà là cô ta hả, tôi đã nhanh chóng đóng gói đồ đạc quần áo của mình rồi về nhà, tránh cho ở đây tiếp tục mất mặt xấu hổ."
“Loại phụ nữ như thế này á, làm sao mà biết được cái gì là mất mặt, trong mắt của bọn họ cũng chỉ có tiền mà thôi."
Đã đi xa rồi cho nên không nghe được bọn họ đang bàn luận về mình, sắc mặt của Thẩm Cửu tái nhợt đến đáng sợ, đứng ở cửa che ngực rồi chậm rãi ngồi xổm xuống.
Tại sao chứ?
Tại sao cô lại phải chịu đựng những thứ này, cũng bởi vì cô đã ly hôn à?
Thẩm Cửu vùi đầu vào trong đầu gối, ở bên tai hiện lên những lời nói chế giễu của mấy người giúp việc nữ đó, nghĩ đến cảnh tượng sau khi ly hôn, về nhà cũng bị ba mẹ ép gả, còn có đêm hôm đó…
Bụng đột nhiên lại có chút không thoải mái, Thẩm Cửu đột ngột ngẩng đầu lên.
Không, không thể được.
Ngày mai cô phải đi kiểm tra.
Cô không thể mang thai, không thể!
Lúc Thẩm Cửu vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc cửa phòng lại mở ra, Lang An đẩy Dạ Âu Thần đi ra, Thẩm Cửu nghe thấy âm thanh liền vô thức nhìn sang phía bên kia.
Dạ Âu Thần chỉ là hờ hững thoáng nhìn qua, đôi mắt xinh đẹp rưng rưng của Thẩm Cửu vô thức va vào trong đáy mắt đen như mực của anh, giống như là một viên đá nhỏ, được người khác tùy tiện ném vào trong mặt hồ đang yên tĩnh, làm gợn lên những làn sóng nhỏ.
Vóc dáng của Thẩm Cửu cũng không xấu, ngược lại là ngũ quan của cô rất hài hòa, lông mi dài lại cong lên, đôi mắt đẹp tựa như dòng suối trong suốt, dường như tất cả linh khí trên đời này đều hội tụ vào trong đôi mắt của cô.
Có điều là dòng nước suối này chỉ sợ là một con suối bằng.
Bởi vì bình thường đôi mắt của cô mang đến cho người khác một loại cảm giác lạnh như băng, không có loại quyến rũ của phụ nữ.
Lúc này lông mi lại dính nước mắt, hốc mắt đỏ bừng, bộ dạng này khiến cho cô trông có vẻ yếu đuối.
Bóng dáng gầy yếu của cô ngồi xổm ở nơi đó, ngồi thành một cụm nho nhỏ, để cho người ta nhịn không được mà muốn yêu thương cô.
Hai người bọn họ đều không nói cái gì.
Một lát sau, Thẩm Cửu lại nhỏ giọng lên tiếng nói: “Anh, anh muốn đi ra ngoài hả?"
Cổ họng của cô khàn khàn, mang theo giọng mũi rất nặng.
Lần đầu tiên, Dạ Âu Thần lại mím môi nhẹ gật đầu: “Ừm."
Thẩm Cửu cũng không nói gì nữa, thu
hồi ánh mắt lại rồi rủ tầm mắt xuống, nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình đến ngần người.
Dạ Âu Thần nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt dần dần tối sầm.
“Không phải là tôi đã nói cô không nên ở đây mất mặt hay sao?"
Nghe nói như vậy, Thẩm Cửu nơm nớp sợ hãi nhìn qua anh: “Nhưng mà trước đó chúng ta cũng nói rồi mà, anh cũng đã đồng ý rồi không phải sao?"
“À." Dạ Âu Thần cười lạnh thành tiếng: “Tôi đã đồng ý à? Lúc nào vậy?"
Thẩm Cửu nhất thời bị nghẹn lời, hình như đúng là anh không có đồng ý với mình cái gì cả, chỉ có điều là tối ngày hôm đó anh đi mà không trở về nhà thôi.
Cho nên chuyện này là do cô hiểu lầm à?
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu rủ tầm mắt
xuống, cắn môi dưới. Đột nhiên.
“Trước khi tôi vẫn còn chưa tìm được cô ấy, tôi có thể để cho cô ở lại đây, nhưng mà chúng ta phải có ước pháp tam chương."
Thẩm Cửu bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Tìm ai chứ?"
Ánh mắt của Dạ Âu Thần đen lại, âm trầm đến dọa người: “Những gì không nên hỏi thì cô tốt nhất đừng nên hỏi."
Thẩm Cửu lại cụp mắt xuống, đúng vậy, anh muốn tìm ai thì có liên quan gì tới cô chứ, tại sao cô lại muốn hỏi cái này? Dù sao thì hai người bọn họ cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi.
Chỉ cần có thể cho cô ở lại đây là tốt rồi.
“Được, anh nói cái gì thì chính là cái đó." Thẩm Cửu thấp giọng nói.
“Giường là của tôi, còn cô muốn ngủ ở
đầu thì cứ tự nghĩ cách ởi."
“Đồ đạc của cô thì cũng chỉ có thể để trong cái vali của cô, không cho phép bỏ
vào trong tủ của tôi. “Không cho phép chạm vào tôi."
Được, không ngủ trên giường thì cô có thể nằm ra đất mà ngủ.
Đồ đạc không thể bỏ vào trong tủ của anh, vậy thì cô có thể mua một cái tủ.
Không cho phép đụng vào anh à?
Trong phút chốc, Thẩm Cửu ngước mắt lên kỳ quái mà nhìn anh, ai mà muốn đụng vào anh chứ?
Mặc dù là dáng người của Dạ Âu Thần tuấn mỹ, nhưng mà Thẩm Cửu cũng không phải là loại phụ nữ đói khát.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu sảng khoái đồng ý: “Có thể, tôi đều đồng ý hết với anh."
“Lang An."
“ĐI."
Lang An đẩy Dạ Âu Thần rời di.
Thẩm Cửu nhìn bóng dáng của bọn họ đi mất, cuối cùng thở dài một hơi, sau đó cô chậm rãi lộ ra nụ cười.
Có thể ước pháp tam chương với Dạ Âu Thần, vậy thì nói rõ là cô có thể tiếp tục ở lại đây.
Thẩm Cửu đứng dậy cầm lấy vali của mình đi vào cửa.
Ngày hôm sau, sau khi Thẩm Cửu thức dậy, bản thân thay một bộ quần áo không đáng chú ý, sau đó đội mũ đi ra ngoài.
Lúc đi đến cửa, đúng lúc đụng phải Dạ Y Viễn đang đi ra ngoài muốn đến công ty.
“Thẩm Cửu, em đến công ty tìm Âu Thần hả, để anh đưa đi cho."
Thẩm Cửu không ngờ là sẽ gặp phải anh ta, nhớ đến nơi mà mình muốn đi, liền lắc đầu nói: “Cảm ơn anh cả, nhưng mà em không có đến công ty."
“Vậy hả, vậy em đi đâu, để anh đưa em một đoạn đường."
“Không cần đâu anh cả, chỗ mà em đi ngược với hướng của công ty, không tiện đường đâu."
“Vậy thì được rồi, tự mình cẩn thận đó."
Thẩm Cửu đi một hồi lâu mới đi đến ven đường, sau khi leo lên xe buýt rồi thì cô đeo khẩu trang lên.
Thật sự thì cô chột dạ.
Kết quả kiểm tra vào ngày hôm qua khiến cho cô cảm thấy bất an rất lâu, làm cho tối ngày hôm qua cô ngủ không ngon.
Hi vọng kết quả kiểm tra là sai.
Sau khi đến bệnh viện, Thẩm Cửu đi lấy số xếp hàng, những người ở xung quanh
dùng ánh mắt quái dị mà nhìn cô.
Thẩm Cửu ho nhẹ một tiếng, lấy một cái kính từ trong túi xách ra rồi đeo lên.
Thế là ánh mắt của những người kia đang nhìn cô còn quái dị hơn nữa.
Thử nghĩ xem một người phụ nữ đến khoa phụ sản, nhưng mà ăn mặc lại rất kỳ quái, còn đội nón, đeo khẩu trang, đeo kính mắt, giống như là không thể gặp người khác vậy.
Thẩm Cửu càng muốn giảm thấp giá trị tồn tại, nhưng lại tạo ra hiệu quả tương phản. Dù sao thì ở nơi công cộng, càng làm như vậy thì càng hấp dẫn ánh mắt của người khác hơn nữa.
Rốt cuộc cũng đã chờ đến số của cô, bác sĩ nhìn thấy người trước mắt chỉ lộ ra có một con mắt, không khỏi nhíu mày: “Cô đến đây làm gì vậy, kiểm tra à2"
Thẩm Cửu ho nhẹ một tiếng, đưa tay
tháo khẩu trang xuống: “Bác sĩ, tôi đến đây kiểm tra."
“Ăn mặc thần bí quá đi… không thể gặp người khác được à?" Bác sĩ thuận miệng hỏi một câu, sau đó còn nheo mắt lại: “Loại nghề nghiệp kia à?"
Nghe nói vậy, Thẩm Cửu dừng lại một chút, rõ ràng còn chưa kịp phản ứng: “Hả?"
“Tôi hỏi cô có phải là làm cái nghề đó hay không, ngay cả cái này mà cũng không hiểu nữa hả?"
Thẩm Cửu suy nghĩ, cuối cùng đầu óc cũng đã trở lại: “Bác sĩ, tôi…"
“Mang thai ngoài ý muốn à? Vậy thì có phải là muốn phẫu thuật phá thai không." Bác sĩ thở dài: “Các cô đó, sao lại có thể không thương tiếc cơ thể của mình như vậy chứ. Ngày hôm qua cũng có một cô làm chung nghề với cô đến đây, cô ta cũng đã phá thai năm sáu lần rồi, cả đời
này còn muốn phá thai bao nhiêu lần nữa chứ, không sợ cơ thể chịu không nổi à?"
“Tôi không phải là…" Thẩm Cửu vừa định giải thích mình không phải là làm nghề nghiệp đó, nhưng mà vừa mới mở miệng ra, ở bên ngoài liền có mấy người áo đen xông vào, khiến cho những người ở bên trong giật mình.
Vừa có người đi vào, Thẩm Cửu liền thấp thỏm không yên, nhanh chóng đeo khẩu trang lên, sau đó đứng dậy muốn âm thầm chạy ra khỏi cửa.
“Đứng lại."
Ai ngờ là đám người kia lại đang xông về phía cô, thấy cô muốn đi, trực tiếp ngăn cản.
Tác giả :
Thời Vũ