Tổng Giám Đốc, Ăn Trước Yêu Sau
Chương 102: Cô ăn cỏ non?

Tổng Giám Đốc, Ăn Trước Yêu Sau

Chương 102: Cô ăn cỏ non?

Tiền Nhã Tư không đáp hỏi ngược lại: “Hai người ở cùng một chỗ?"

Trầm mặc một hồi, Tư Khảm Hàn mới “Ừ" một tiếng, thành thật thừa nhận, anh nghĩ đáp án này Tiền Nhã Tư sớm đã chuẩn bị tâm lý mới đúng, về phần vấn đề kia, nếu Tiền Nhã Tư không muốn trả lời, anh cũng không lôi thôi.

“Ha ha." Vừa lau nước mắt, vừa cười, mắt chớp chớp, lông mi dài mị nước mắt làm ướt đẫm, dùng hết hơi sức vẫn không thể khống chế được tâm tình của mình, rõ ràng trong lòng đã chuẩn bị đáp án thật tốt, nhưng khi chính miệng Tư Khảm Hàn nói ra lại thấy khó chịu tới không thể hô hấp được.

“Nhã Tư, đừng cười." Thấy phản ứng này của cô, Tư Khảm Hàn không đành lòng, nhíu chặt mày.

“Chúc mừng." Tiền Nhã Tư che miệng, cúi đầu khổ sở cười một tiếng, “Hai người mới thật sự là một đôi."

Tư Khảm Hàn không nói lời nào, cũng không nói cám ơn, bởi vì giữa bọn họ chưa xa lạ đến mức như vậy, lời cô chúc anh cũng không nhận nổi.

Tư Khảm Hàn từ trước đến nay vẫn luôn cơ trí khôn khéo, vậy mà giờ lại không biết phải nói sao cho thỏa đáng, đại não cố gắng tìm kiếm từ ngữ, lại tìm không ra từ nào thích hợp, đành trầm mặc cầm điện thoại di động, không lên tiếng.

“Anh biết không? Kể từ ngày bắt đầu mối quan hệ với anh, em đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ có ngày hôm nay." Nước mắt nơi hốc mắt rốt cuộc cũng rút lại, hiện tại,Tiền Nhã Tư đã không còn cảm xúc hóa, vừa nhớ lại vừa nói: “Em vẫn biết anh không có loại cảm xúc đó với em, nhưng vẫn cố chấp cho rằng, chỉ cần em luôn ở bên cạnh anh, nhất định anh sẽ thích em, thậm chí. . . . . . , Trong tim em cứ thầm vui mừng, ở phương diện tình cảm ấy anh lại chậm chạp như vậy, em nghĩ có lẽ vĩnh viễn anh sẽ chẳng thích một ai, cho nên, coi như anh không có loại tình cảm đó với em, nhưng lại đối xử với em rất tốt, liền tính cứ như thế này cùng anh cả đời, em cũng sẽ thật cao hứng."

Tư Khảm Hàn lặng lẽ nghe cô trải lòng, không cắt ngang lời cô.

“Em một mực bên cạnh anh, nhìn anh, nhưng, em nhìn thật lâu cũng không phát hiện trong mắt anh có em, lúc này, em bắt đầu do dự, cũng rất bất an, em không biết rốt cuộc em làm như vậy có đúng không, chỉ cần em chịu rời khỏi anh, thức tỉnh anh, có lẽ về phương diện này anh cũng không chậm chạp như vậy, nhưng mà, em không có biện pháp để làm như vậy."

“Trong lòng rất mâu thuẫn, rất muốn bùng phát, cho đến khi không chịu nổi nữa thì em sẽ tìm cớ đi du lịch đâu đó để cách xa anh một chút, đi cho khuây khỏa, giảm bớt áp lực, một lần lại một lần, em đợi rồi lại đợi, mãi đến ba năm sau, có một hôm anh nói với em, anh thật sự thích một người khác, lúc ấy em rất hoảng sợ, rất khó chịu, nhưng cũng là hiểu cảm giác được giải thoát, thật ra thì, chuyện của chúng ta kéo dài cho đên hôm nay, chủ yếu là ở em, cho nên, anh không cần phải áy náy với em, em cũng không thích như vậy."

Anh không biết lúc anh ở một chỗ với Tiền Nhã Tư, cô lại phải chịu áp lực lớn như vậy, anh còn cho là cô rất cao hứng, rất vui vẻ, bởi vì lúc nào cô cũng rộng lượng cởi mở như vậy, cho tới bây giờ đều không đòi hỏi anh cái gì, cảm xúc trong lòng Tư Khảm Hàn hỗn loạn, nói cái gì cũng không thốt lên được.

Lời nói chất chứa trong lòng từ lâu rốt cuộc cũng nói ra, trong lòng đột nhiên thoải mái rất nhiều, mặc dù cô vẫn còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng, thôi, cho dù cô không nói anh cũng biết.

“Được rồi, không nói nữa." Nói xong, không đợi Tư Khảm Hàn đáp lại, Tiền Nhã Tư liền cúp điện thoại.

“Tiểu Tư, đợi đã!" Tư Khảm Hàn kêu lên trước khi cô cúp điện thoại, “Lúc bắt đầu người đề xuất kết giao là anh, anh ngay cả tình cảm của chính mình cũng không hiểu rõ liền nói bừa, nói cho cùng, người sai là anh, là anh cho em hi vọng, làm lãng phí ba năm tuổi xuân của em, anh xin lỗi."

“Đừng nói nữa, nhiều lời vô nghĩa, chuyện gì đã qua cũng đã qua rồi, em cũng không muốn nhắc lại." Hôm nay những lời cô nói ra, không phải muốn nghe anh sám hối hay là điều gì khác, chỉ là cô muốn thẳng thắn nói ra cảm nhận trong lòng mình, cô không nghĩ sau khi nói ra những buồn bực trong lòng, lại khiến bản thân nhẹ nhõm đến vậy, từ nay về sau, cô sẽ là một Tiền Nhã Tư hoàn toàn mới.

“Được rồi." Cô muốn như thế nào thì là như vậy đi, Tư Khảm Hàn thở dài, đành thuận theo cô, mặc dù khả năng không nhiều, nhưng anh vẫn hi vọng cô có thể coi anh như bạn tốt: “Này, anh bảo, nếu có một ngày em cần anh giúp việc gì, cứ nói với anh, anh nhất định sẽ giúp em hết mình, mặc kệ gió mưa."

“Vâng, em cúp đây." Tiền Nhã Tư nhàn nhạt đáp một tiếng, nói xong, liền cúp điện thoại, hiển nhiên không có để lời anh nói trong lòng, cười khổ, biết rõ cô không thể nào trở lại tìm anh, anh còn nói một câu như vậy, đại khái là lời hòa bình của phần đông người lúc chia tay nói ra, người nam đều sẽ vứt lại một câu như vậy.

Nhưng là, cô vẫn có chút cao hứng, ít nhất cô vẫn có một vị trí trong lòng anh, mặc dù không phải loại quan hệ kia, hơn nữa, anh tin tưởng lời cô nói vô điều kiện, cách làm của cô là đúng, ba năm qua cô cũng không phải không có thu hoạch gì, liền đoán được anh sẽ nói như vậy, cho nên cô mới có thể đáp lại anh.

Lam Nguy nhìn thấy Hạ Ngưng Âm ôm một đống văn kiện lớn đi về phía phòng làm việc của tổng giám đốc, nhướn mày, biết rõ còn hỏi: “Ui, tôi bảo này, trợ lí Hạ, bây giờ vội vã đi làm gì thế?"

“Phòng làm việc của tổng giám đốc, những văn kiện này đều là Tư tổng cần gấp." Bị Lam Nguy làm cho cả người nổi da gà, Hạ Ngưng Âm rất muốn trực tiếp quay đầu đi không để ý tới hắn, nhưng sợ hắn lại chọc ghẹo cô, đành nhắm mắt đáp lại hắn.

Kể từ khi cô và Tư Khảm Hàn kết giao, lượng công việc của Lam Nguy rõ ràng nhiều hơn trước kia, cô lại thoải mái không ít, nên Lam Nguy rất bất phẫn, một lần ngẫu nhiên, bị hắn từ miệng cô moi ra chuyện cô và Tư Khảm Hàn kết giao, từ đó Lam Nguy liền không buông tha cơ hội trêu chọc cô.

“A, cái này à? Phải rồi phải rồi." Lam Nguy đi song song với cô, nói cười ngả ngớn, khuôn mặt tuấn mĩ mập mờ tiến sát cô, cợt nhả hỏi: “Buổi tối tính đi đâu lãng mạn một đêm? Hả?"

Đẩy ra bộ mặt lắm chuyện quá phận kề sát cô của Lam Nguy, Hạ Ngưng Âm lườm một cái, thật không hiểu một người đàn ông như vậy lắm chuyện làm gì? Anh ta không đi gia nhập đội chó săn thì thật là lãng phí.

Hạ Ngưng Âm tức giận trừng mắt liếc anh ta một cái, “Buổi tối tan làm thì về nhà thôi, còn có thể làm gì?"

Lam Nguy đỡ trán chịu không nổi, “Á? Không thể nào? Các người mới ở chung chưa tới một tháng, làm gì như đôi vợ chồng già thế? Không có một chút lãng mạn sao? Ví dụ như cùng nhau đi xem phim, đi nhà hàng ăn cơm vân vân."

“Sao phải tới rạp mới xem được phim? Muốn xem ở nhà cũng có thể xem được mà." Hạ Ngưng Âm liếc Lam Nguy một cái, hoài nghi lại thất vọng nhìn anh ta, “Hơn nữa, cái việc lãng mạn đó, anh cảm thấy ông chủ anh hiểu được sao?"

“Cái này, cũng đúng nha." Lam Nguy tán đồng gật đầu một cái, bộ dáng có chút không tin tưởng nhẹ ngàng nói với cô, sau đó lại nghi ngờ nhìn Hạ Ngưng Âm, “Hôm nay là sinh nhật ông chủ, sao cô không có hứng thú gì thế?’

Hạ Ngưng Âm khong dám tin trợn tròn mắt, “Cái gì? ! Sinh nhật anh ấy?"

“Ngay cả cái này cô cũng không biết?" Lam Nguy có chút thất vọng nhìn cô, nháy mắt, lại nháy mắt, nhỏ giọng mập mờ hỏi cô: “Bình thường các ngươi ở chung một chỗ làm gì?"

“Ai cần anh lo!" Hạ Ngưng Âm chưa gì mặt đã đỏ ửng lên, hất mặt, đến đây thì không còn gì để phản bác, trong lòng có chút không thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn liền sụ xuống.

Bị Lam Nguy nói như vậy, cô mới phát hiện cô biết về Tư Khảm Hàn rất ít, chỉ biết anh là tổng giám đốc tập đoàn Tư thị, biết anh thích ăn cái gì, nhưng anh lại chưa bao giờ chủ động nhắc đến người nhà anh với cô, gia đình anh, cái gì cũng không nói.

Tại sao anh lại không nói với cô vậy? Anh có cái gì cố kỵ, không muốn cho cô biết? Nhưng nếu hai người đã quyết định ở cùng nhau, anh nên không còn gì cố kỵ mới phải, mặc dù mỗi người đều có bí mật, nhưng trong nhà mình có những ai thì không tính là bí mật chứ.

Tư Khảm Hàn đứng ở cửa phòng mình, nhìn hai người cách anh không xa, ánh mắt lạnh xuống, lạnh giọng hỏi: “Hai người rất rảnh rỗi? Hử?" Lời nói của anh là vậy, nhưng ánh mắt rét lạnh rõ ràng chỉ nhằm vào một mình Lam Nguy mà thôi.

Lam Nguy rụt lại bả vai, ha ha cười, “Vừa thảo luận chút vấn đề với tiểu thư Hạ, đã nói xong rồi, tôi bây giờ có việc bận rồi." Nói xong, lòng bàn chân như được bôi dầu, chưa tới hai giây đã rời khỏi tầm mắt Tư Khảm Hàn.

“Còn đứng ở đây làm gì? Đi vào." Tư Khảm Hàn không thèm liếc Hạ Ngưng Âm lấy một cái, nói xong liền bước vào phòng tổng giám đốc.

Hạ Ngưng Âm cười cười không tự nhiên, đuổi theo anh, chủ động đặt văn kiện bày biện tốt, đi tới trước mặt Tư Khảm Hàn, nhận lấy cốc trà trong tay anh, nhìn vào mắt Tư Khảm Hàn muốn nói lại thôi.

Tư Khảm Hàn kéo cô tới ngồi sát bên cạnh anh, một tay ôm eo cô, một tay nhẹ nhàng xoa mi tâm hơi nhíu của cô, mày kiếm cũng nhíu lại, khó hiểu hỏi: “Em sao vậy? Không thoải mái?"

Lắc lắc đầu, Hạ Ngưng Âm không nhịn được, mắt sáng mở to nghiêm túc lại hoài nghi nhìn anh, “Hình như anh còn một số chuyện chưa nói với em."

Tư Khảm Hàn đã đoán được tại sao, quay mặt qua một bên, nhàm chán bĩu môi, “Không phải là sinh nhật chứ? Không có gì đáng nói."

Lời nói của Tư Khảm Hàn khiến trái tim Hạ Ngưng Âm băng giá, ý của anh là gì? Chẳng lẽ cô không xứng để biết chuyện của anh sao? Tức giận dâng lên trong lòng, vặn gương mặt tuấn tú của anh lại, trừng mắt nhìn anh chằm chằm, lớn tiếng nói: “Tại sao? Là chẳng đáng nói với em? ! Hay là cảm thấy em căn bản không đủ tư cách biết?"

“Em đang nói linh tinh gì vậy?" Tư Khảm Hàn nhíu mày, không rõ cô vì cái gì đi xa như vậy, nhìn bộ dáng bắt buộc phải biết được của cô, thở dài, bất đắc dĩ nói: “Anh hiếm khi tổ chức sinh nhật, bình thường đều là một vài người bạn gửi tới chút quà coi như xong, anh cũng không có để ý, điều này rất quan trọng sao?"

“Cái này không phải trọng điểm, chúng ta ở một chỗ lâu như vậy, mà anh không nói cho em biết bất cứ chuyện gì liên quan đến anh, cảm giác giống như. . . . . . Như thể em không xứng vậy." Hạ Ngưng Âm không vui phản bác lại.

Tư Khảm Hàn chau mày như đang suy tư cái gì, không nói lời nào, trầm mặc một lúc mới nghiêm túc nói, “Anh cho là chúng ta trước kia chỉ là chuyện hai người, nếu ở cùng với nhau đủ lâu, cho dù anh không nói, em cũng sẽ hiểu rõ mọi chuyện của anh thôi, có lẽ anh nghĩ sai rồi, anh không nói chẳng qua là cảm thấy không có gì hay để nói, nếu em thật sự muốn biết, muốn nghe cái gì? Anh sẽ nói cho em."

“Anh! Cái này không phải trọng điểm!" Mặc dù lời của anh khiến tức giận trong cô giảm đi không ít, nhưng cô vẫn cảm thấy buồn buồn.

Tư Khảm Hàn cảm thán thở dài, không theo kịp lối suy nghĩ của Hạ Ngưng Âm, trước kia lúc anh sinh nhật, Tiền Nhã Tư biết anh không thích sinh nhật liền gửi chút qua tới coi như xong, anh thật không biết Hạ Ngưng Âm lại đặt nặng vấn đề sinh nhật anh như vậy.

“Được rồi, bây giờ cũng đã tan làm rồi, thu dọn đồ trở về nhà thôi, nếu em muốn biết cái gì thì trên đường về nhà anh nói cho em, được không?"

“Được!" Lúc này Hạ Ngưng Âm mới cười lên, những lời này thành công dời đi lực chú ý của cô, cười hì hì lôi kéo Tư Khảm Hàn ngồi trên ghế sa lon, thúc giục: “Nhanh một chút, chúng ta đi mua ít đồ về cùng nhau ăn mừng."

Đầu Tư Khảm Hàn bắt đầu đau, anh luôn ghét phải cầm cái này xách cái kia, cảm thấy rất không tự nhiên, có chút hối hận đã an ủi Hạ Ngưng Âm, cô vui vẻ rồi, anh lại gặp phiền toái, nghĩ tới đây, gương mặt tuấn tú có chút lạnh, “Không cần, tùy tiện ăn một bữa cơm là được, em không cần làm gì cho anh cũng được."

Hạ Ngưng Âm hừ lạnh một tiếng, có chút tủi thân nhìn anh, rũ mí mắt xuống, “Chẳng lẽ anh không thích em thay anh tổ chức sinh nhật? Những đôi tình nhân khác đều hận không được người mình thích có thể tổ chức sinh nhật cho mình, anh lại ngược lại, có phải anh không thích em không?"

“Tùy em, em thích như thế nào thì là như thế ấy." Tư Khảm Hàn cứng rắn xoay mặt, biết rõ cô giả vờ ủy khuất, lại vẫn có chút không đành lòng, khẽ cắn môi, đành đáp ứng cô.

Một giây sau, Hạ Ngưng Âm liền nhảy loạn lôi kéo tay Tư Khảm Hàn, đâu còn tí ti dáng vẻ ủy khuất! Dùng lực lôi Tư Khảm Hàn ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, vừa đi vừa hứng trí bừng bừng nói: “Tốt, chúng ta đi mua đồ đi, em muốn mua rất nhiều đồ, anh phụ trách làm công nhân khuân vác là được rồi."

Tư Khảm Hàn bĩu môi, môi mỏng bất đắc dĩ cười, mặc cho cô lôi kéo đi về phía trước.

Yêu cầu Tư Khảm Hàn dừng xe trước một cửa hàng bánh ngọt, Tư Khảm Hàn ghê tởm nhìn Hạ Ngưng Âm, lạnh giọng hỏi: “Đừng nói là em muốn tới nơi này mua bánh sinh nhật nhé?"

Hạ Ngưng Âm cười cười, vẫn cứ lôi kéo Tư Khảm Hàn đi vào cửa hàng bánh ngọt, dương dương đắc ý nói: “Anh đoán đúng rồi." Nhìn các loại bánh ngọt tuyệt đẹp, Hạ Ngưng Âm nhíu mày, không dời mắt nhìn, không biết chọn cái nào, đập đập bả vai Tư Khảm Hàn, rối rắm hỏi: “Này, Tư Khảm Hàn, anh nói cái nào đẹp hơn? Anh thích cái nào?"

“Đều xấu chết được!" Tư Khảm Hàn thối nghiêm mặt không tính tham gia hành động hứng trí bừng bừng của Hạ Ngưng Âm, còn rất chán ghét nhìn chằm chằm cửa hàng bánh vị ngọt bay khắp phòng.

Hạ Ngưng Âm cũng không giận, chọn cái bánh vị khoai môn, bề ngoài trang trí hoa văn rất đẹp, gọi người bọc lại, mới miễn cưỡng trả lời: “Hừ, đừng tưởng là đả kích em thì có thể đánh lui nhiệt tình của em, nếu anh thật sự nghĩ như vậy, anh tính nhầm rồi."

“Vậy em còn hỏi anh làm gì?" Nhỏ nhặt hừ lạnh một tiếng, thấy Hạ Ngưng Âm tiến lên trả tiền, Tư Khảm Hàn không quan tâm trực tiếp đi ra ngoài, một chút cũng không có tính tình của một người bạn trai nên có tự giác ôn nhu săn sóc.

Ánh mắt mê muội của nữ nhân viên phục vụ nhìn Tư Khảm Hàn, thái độ của Tư Khảm Hàn đợi Hạ Ngưng Âm khiến cô vui vẻ, che cái miệng nhỏ nhắn cười, khinh thường nhìn Hạ Ngưng Âm, thật lâu vẫn chưa lấy được bánh của mình, không vui nhìn nhân viên bán hàng, “Bánh của tôi được chưa? Sao vẫn chưa xong vậy? Làm phiền nhanh lên một chút được không?"

“Nhanh như vậy làm gì? Người ta cũng chả để ý đến sinh nhật của cô, cô tự mình cuống đến phát điên như vậy thì có ích gì? Tự mình đa tình!" Cao ngạo trừng mắt nhìn Hạ Ngưng Âm một cái, nữ nhân viên phục vụ chậm chạp gói bánh, lời nói có chút sung sướng khi người khác gặp họa, lại có chút chua chát liếc nhìn Hạ Ngưng Âm, cô tự nhận dáng dấp mình tốt hơn Hạ Ngưng Âm rất nhiều, tại sao cô ta lạ có thể lấy được ưu ái của trai đẹp? Hơn nữa, cô ta không xứng với trai đẹp này.

“Cô có thái độ gì vậy? Bất kể nói thế nào tôi cũng là khách hàng, làm phiền cô tôn trọng người khác một chút." Hạ Ngưng Âm không khỏi tức giận, cô ta nói cái gì thế? Có kiểu đối đãi như vậy với Thượng Đế à?

Thấy Hạ Ngưng Âm tức giận, nữ nhân viên phục vụ ngược lại càng cao hứng hơn, nói càng thêm lớn tiếng, mọi người trong cửa hàng đều có thể nghe thấy: “Hừ, người ta rõ ràng đẹp trai ngời ngời không muốn chửi cô, cố tình không biết xấu hổ xán lại, không phải tự mình đa tình thì là cái gì? Chẳng lẽ tôi nói sai?"

“Cho dù là như vậy thì sao? Mắc mớ gì tới cô?" Mọi người vây quanh xem náo nhiệt, Hạ Ngưng Âm có chút không chịu nổi, chưa gặp người nào như thế này, cô ta chả có nửa xu quan hệ nào với chuyện giữa cô và Tư Khảm Hàn, sao cô ta lại có thể nói những lời khó nghe như vậy? Thật không thể nào giải thích được.

“Chuyện gì vậy?" Thấy Hạ Ngưng Âm vẫn chưa trở lại, Tư Khảm Hàn có chút không yên tâm xuống xe, đi vào cửa hàng bánh ngọt, thấy mọi người vây xung quanh xem náo nhiệt, mà đối tượng của xì căng đan lại là Hạ Ngưng Âm, Tư Khảm Hàn không vui đi tới, nhận gói bánh ngọt đã gói kỹ.

“Còn không phải là anh gây họa sao? !" Vành mắt Hạ Ngưng Âm hồng hồng lườm Tư Khảm Hàn một cái, “Không muốn đón sinh nhật thì thôi, ai mà thèm?" Nói xong, không đợi Tư Khảm Hàn nói chuyện đã giận đùng đùng đi ra ngoài.

“Cô vừa nói cái gì?" Gương mặt tuấn tú trầm xuống, con ngươi âm lãnh nhìn đầu sỏ gây nên.

“Em, em không nói cái gì nha." Nhìn gương mặt tuấn tú của Tư Khảm Hàn gần trong gang tấc, nữ nhân viên phục vụ đỏ bừng cả mặt. cúi đầu e lệ, dịu dàng trả lời.

“Cô không nói. . . . . ." Tư Khảm Hàn nói xong nheo mắt lại, nguy hiểm đánh giá cửa hàng, hừ lạnh một tiếng, “Mười phút nữa, nơi này sẽ biến thành đống đổ nát, cô tin không?"

Rùng mình một cái, nữ nhân viên phục vụ uất ức mím môi nhỏ, “Em thấy anh căn bản không muốn cùng cô ấy đón sinh nhật, tại sao phải miễn cưỡng chính mình? Lấy điều kiện của anh, anh đáng giá tốt hơn không phải sao?"

“Tốt hơn?" Vốn là không quan tâm cách nghĩ của người này, nhưng là nữ nhân viên phục vụ tự cho là hiểu rõ thái độ của anh, khiến cho anh cảm thấy buồn cười, hơn nữa, anh chưa quên là cô ta vừa rồi làm cho Hạ Ngưng Âm khóc.

Giọng Tư Khảm Hàn lạnh lùng hỏi lại: “Cô nói không phải là cô chứ? Hừ, tự mình đa tình, tôi nói tôi miễn cưỡng chính mình hồi nào hả? Đối với tôi mà nói, cứ cho là các cô hơn cô ấy thì sao chứ? Cô ấy trong mắt tôi chính là tốt nhất, như vậy là đủ rồi."

Bị Tư Khảm Hàn nói như vậy, cảm thấy rất khó chịu, hốc mắt nữ nhân viên phục vụ liền hồng lên, “Rõ ràng anh cũng không hi vọng tổ chức sinh nhật cho cô ấy, rõ ràng anh cũng không thích cô ấy không phải sao? Chẳng lẽ đó không phải là miễn cưỡng chính mình? Em thấy nhất định là cô ấy không biết xấu hổ, cho nên mới cưỡng ép anh, có đúng không?"

“Thu lại cái ý nghĩ cô tự cho là đúng đi!" Tư Khảm Hàn tức giận trừng mắt nhìn cô, “Tôi biểu đạt tình cảm của tôi như thế nào đấy là việc của tôi, liên quan gì đến cô? ! Lúc cô nói người khác, làm ơn nhìn lại mình đi!" Nói xong, cười lạnh, nhìn ánh mắt kinh ngạc của cô, lạnh giọng châm chọc: “Cảm thấy khó chịu sao? Cô đã từng nghĩ tới lúc cô thuận miệng nói người khác như vậy, người ta cũng sẽ khó chịu?"

“Em. . . . . ." Ánh mắt Tư Khảm Hàn vô cùng giá lạnh, tựa như dao găm cứa vào cô, hơi thở tàn bạo trên cơ thể quá mức dọa người, nước mắt nữ nhân viên phục vụ rốt cuộc cũng rơi xuống.

“Đừng làm loạn nữa, đi về thôi, hôm nay là sinh nhật anh, bản thân đừng tức giận." Không từ khi nào, Hạ Ngưng Âm đã trở lại, sắc mặt không tốt dắt tay Tư Khảm Hàn, bàn tay nhỏ bé nắm tay anh, liếc nhìn nữ nhân viên phục vụ bị dọa không ít, “Anh dọa cô ta rồi."

Nhìn thấy Hạ Ngưng Âm, nhìn hốc mắt cô đã bình thường, sắc mặt Tư Khảm Hàn mới nới lỏng, bàn tay nhỏ bé của cô truyền tới ấm áp khiến anh ngây ngẩn, mặc dù khóe miệng, đuôi lông mày, tròng mắt khắp nơi đều là mỉm cười, tuy nhiên độ cong không lớn, sắc mặt anh thoạt nhìn rất vui vẻ.

Đây là lần đầu tiên cô cầm tay anh ở nơi công cộng, mà không phải cánh tay gì gì đó, lúc ở công ty cô vẫn công thức hóa bộ dáng đối với anh, không cho phép anh công khai chuyện giữa hai người.

“Anh học người ta làm bậy cái gì thế?" Hạ Ngưng Âm có chút quở trách nhìn anh, lại vui vẻ cười cười, “Thì ra tính anh cũng có lúc trẻ con như vậy à? Em còn cho là anh sẽ không thèm để ý ánh mắt của người khác đấy."

“Em nghĩ là anh muốn ầm ĩ với cô ta sao?" Tư Khảm Hàn khinh thường nhìn cô một cái, “Nếu không phải cô ta bắt nạt em, anh còn lâu mới ầm ĩ với cô ta."

“Anh. . . . . ." Hạ Ngưng Âm ngẩn ra, trừ ba của cô, mỗi lần cô bị bắt nạt chỉ có Lăng Tuyên ra mặt giúp cô, hiện tại đổi lại là Tư Khảm Hàn, đột nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng.

Quay đầu, Tư Khảm Hàn hừ lạnh một tiếng, “Người của anh, chỉ anh mới có thể bắt nạt, cô ta tính toán cái gì chứ? Sao có thể để cô ta cướp phần của anh?"

“Anh là tên trời đánh!" Hạ Ngưng Âm cũng không quản hôm nay là sinh nhật anh, đánh một cái trên đầu Tư Khảm Hàn, làm hại cô còn cảm động, thì ra đây là cái lý do gì chứ?

Tư Khảm Hàn thờ ơ nhún nhún vai, lái xe vào gara, dọc đường đi cô đánh thế nào mắng thế nào cũng không để ý tới cô, đến sau nhà, nhìn bánh ngọt trong tay, nhíu nhíu mày, “Này, bánh ngọt của em."

Hạ Ngưng Âm hừ một tiếng, mở hộp ra, lấy bật lửa, chuẩn bị đồ cần dùng, Tư Khảm Hàn lại bật ti vi lên xem, hương vị tỏa ra, không vui quay đầu nhìn cô một cái, “Em mua bánh ngọt anh mặc kệ em, chẳng lẽ em còn muốn cắm nến lên hát bài hát chúc mừng sinh nhật?"

“Nếu không em mua bánh ngọt làm gì?" Hạ Ngưng Âm nói xong liền cắm nến lên bánh sinh nhật.

“Stop!" Thời điểm sinh nhật anh, anh không cho phép có sự tồn tại của bánh ngọt, anh ghét mấy thứ đàn bà con gái này, vốn muốn ngăn cản cô, nhưng lại thấy vẻ mặt chịu đựng của cô, đành nuột lời muốn nói vào trong bụng.

“Này, Tư Khảm Hàn, năm nay anh bao nhiêu tuổi?" Cắm 26 ngọn nến vào bánh rồi mới nhớ tới cái vấn đề này, ngẩng đầu nhìn Tư Khảm Hàn, Tư Khảm Hàn đi tới, đếm số nến trên bánh, nhíu mày.

“Ít à?" Nhìn còn lại có hai cây nến dư, “Sao anh không nói sớm, còn có hai cây thôi." Nói xong liền cắm nốt lên, liếc nhìn sắc mặt khó coi của Tư Khảm Hàn, khổ não nói: “Không thể nào, bây giờ cũng hết rồi, không đủ thì xuống mua là được rồi."

Tư Khảm Hàn lườm cô một cái, đưa tay ra rút mấy cây nến, lúc này Hạ Ngưng Âm mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ là, nhìn số nến trong tay Tư Khảm Hàn, đoạt lấy đếm, trừng to mắt nhìn anh, 9 cái! Không thể nào, làm nửa ngày, hóa ra cô là trâu già gặm cỏ non? !
Tác giả : Phong Tử
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại