Tồn Tại
Chương 1-1
Editor: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Sau khi bước vào đại học, Tống Lễ thường trải qua những việc như thế này: Phòng ở ký túc xá có bốn người, một người tới căn tin lấy cơm, thường xuyên quên lấy phần cho cô, lý do thường được đưa ra như sau.
"Mình tưởng bạn lên thư viện."
"Không phải bạn tới căn tin rồi sao?"
"Hóa ra bạn vẫn còn nằm ở trên giường!"
Tóm lại, chỉ có một câu như thế này – mình tưởng bạn không có ở trong ký túc xá...
Đêm khuya yên tĩnh, Tống Lễ bắt đầu lo lắng về vấn đề này.
Năm nay cô 20 tuổi, là một người thường...
Ít nói, nhan sắc bình thường, chiều cao trung bình, tính cách không lạnh không nóng, trong công việc lẫn học tập đều tuân theo quy củ ở mức vừa phải, không được khoa thiên vị, không bị đội bỏ rơi, không phải người học giỏi nhất, không phải kẻ dốt toán học, căn bản là chẳng hề có tài năng đặc thù hay kỹ năng đặc biệt, là một người bình thường đến mức không thể bình thường hơn...
Bình thường như ba điểm trên cùng một đường thẳng, hòa vào đám đông sẽ không có ai trông thấy...
Trải qua 19 năm, cô cũng có vài ba người bạn tốt, nhưng mỗi khi ra ngoài gặp mặt, chỉ khi thiếu người, bọn họ mới nghĩ tới cô. Cô vĩnh viễn là tuyển thủ thay thế, bổ sung...
Khi đó, cô đã tự trấn an bản thân rằng có lẽ cô không biết cách khiến người khác vui vẻ.
Vì thế, chẳng có một chàng trai nào theo đuổi cô, cô quen biết bọn họ, mối quan hệ chỉ dừng lại ở mức thầm mến.
Không có thầy giáo nào khen ngợi cô, chỉ vì sợ cô kiêu ngạo, tự mãn...
Sáu năm trung học, cô bị gọi lên, trả lời câu hỏi vô số lần, nhưng mãi mà không vượt qua được hai người đứng đầu. Có lẽ là vì cô rất ngoan, cho nên không có thầy cô giáo nào nhắc nhở...
Nhưng từ sau khi lên đại học, quá nhiều chi tiết xảy ra đã khiến Tống Lễ nhận thấy tính nghiêm trọng của vấn đề.
Một ngày nọ, cô giả vờ đi ngang qua nhà vệ sinh nữ trong phòng của ký túc xá, cố ý va vào ghế. Chân ghế va vào gạch men trên mặt đất, phát ra âm thanh khá lớn, nhưng mọi chuyện vẫn như trước, không có người bạn cùng phòng nào tới nhìn cô một cái.
Từng người trong bọn họ đeo tai nghe, nghe nhạc, xem phim Hàn, chơi game, rung đùi đắc ý, lắc lắc đôi chân...
Tống Lễ đứng yên tại chỗ một hồi lâu, cuối cùng mới bước vào toilet...
Cô giống như người vô hình vậy.
Sau khi trở về giường, Tống Lễ lên mạng tìm một từ, “cảm giác tồn tại", từ điển bách khoa giải thích một cách buồn tẻ vô cùng. Cô kéo chuột máy tính xuống, lật sang trang khác, nhìn thấy một quyển sách có liên quan tới cảm giác tồn tại, lời giới thiệu vắn tắt là...
"Cảm giác tồn tại giống như tướng mạo càng xinh đẹp, giá trị càng vĩnh cửu thì hạnh phúc càng to lớn...
Trong biển người mênh mông, có lẽ khi bạn liếc mắt một cái cũng đủ để chú ý tới một người nào đó, nhất định là người này không giống với người bình thường, điểm đặc biệt ấy chính là cảm giác tồn tại. Dễ dàng bị người ta bỏ qua, không có cảm giác tồn tại; nhịp sống xã hội ngày nay rất vội, nói cách khác, đó là chuyện đáng sợ nhất...
Bạn hẳn đã cảm thấy giá trị của bản thân mình không được coi trọng, luôn không biết làm thế nào, không đủ tự tin, không lấy được lòng lẫn sự khen ngợi từ người khác,
Cuộc sống của bạn lại bị coi thường...
Người bạn yêu nhất, khinh miệt bạn...
Bạn tham gia, lại bị bỏ qua...
Bạn dốc toàn lực để tạo ra mối liên hệ với thế giới này, nhưng lại cảm thấy mình càng lúc càng giống một kẻ im hơi lặng tiếng, cô đơn lạnh lẽo."
Tống Lễ chống cằm, nhìn mấy câu đó một hồi lâu rồi mới nhấn chuột, khóa quyển sách lại...
Ngày thứ hai, trên đường đi học, Tống Lễ nhìn thấy một anh chàng cùng lớp vẫy tay với cô từ phía xa...
Dáng vẻ của anh chàng ấy rất được, nét cười sáng rỡ như vầng thái dương, tinh thần phấn chấn...
Cô vừa suy nghĩ xem mình nên đáp lại khuôn mặt tươi cười ấy như thế nào, vừa rút tay phải từ từ khỏi túi áo.
Một nữ sinh chợt chạy tới bên cạnh cô, lớn tiếng gọi anh chàng kia...
Kế tiếp đó, hai người bọn họ sóng vai, vừa đi vừa nói cười vui vẻ...
Hóa ra anh chàng ấy không có vẫy tay với mình sao... Tống Lễ cảm thấy hụt hẫng, nhưng chỉ cảm thấy hụt hẫng một chút thôi, dù sao thì cũng thành thói quen rồi.
Giữa trưa, lớp trưởng đến ký túc xá, hỏi cô, “Tống Lễ, sao bạn không nộp học phí?"
Tống Lễ hoang mang, “Bạn không có tới thu mà."
"Là sao?" Lớp trưởng bắt đầu đùn đẩy trách nhiệm, "Nói chung là khi mình tới, tình cờ bạn lại không có mặt ở ký túc xá, chẳng lẽ không có ai trong phòng nói với bạn sao?"
"Không có." Tống Lễ lắc đầu.
"Sao mấy bạn không nói với bạn ấy?" Lớp trưởng nhìn về ba người phía trong, Giáp Ất Bính...
Bạn cùng phòng tháo tai nghe ra, “Mình tưởng Tiểu Ất nói với bạn ấy rồi..."
Bạn cùng phòng tên Ất rất thẳng thắn, nói chuyện cũng thẳng, “Mình quên mất."
Ất bổ sung thêm một câu, “Thật xin lỗi."
"Tại sao mấy bạn lại quên?!" Tống Lễ nóng hết cả người, đôi mắt đỏ hoe cả lên, “Mình cũng là bạn cùng phòng mà? Có phải bởi vì mình chơi không vui nên không xứng để mấy bạn nhớ tới chăng?"
Tống Lễ hiếm khi nổi giận như vậy. Cô chạy ào ra khỏi ký túc xá. Nắng chiếu trên mái đầu cô, hình ảnh ngày xưa rành rành trước mắt.
Sau khi bước vào đại học, Tống Lễ thường trải qua những việc như thế này: Phòng ở ký túc xá có bốn người, một người tới căn tin lấy cơm, thường xuyên quên lấy phần cho cô, lý do thường được đưa ra như sau.
"Mình tưởng bạn lên thư viện."
"Không phải bạn tới căn tin rồi sao?"
"Hóa ra bạn vẫn còn nằm ở trên giường!"
Tóm lại, chỉ có một câu như thế này – mình tưởng bạn không có ở trong ký túc xá...
Đêm khuya yên tĩnh, Tống Lễ bắt đầu lo lắng về vấn đề này.
Năm nay cô 20 tuổi, là một người thường...
Ít nói, nhan sắc bình thường, chiều cao trung bình, tính cách không lạnh không nóng, trong công việc lẫn học tập đều tuân theo quy củ ở mức vừa phải, không được khoa thiên vị, không bị đội bỏ rơi, không phải người học giỏi nhất, không phải kẻ dốt toán học, căn bản là chẳng hề có tài năng đặc thù hay kỹ năng đặc biệt, là một người bình thường đến mức không thể bình thường hơn...
Bình thường như ba điểm trên cùng một đường thẳng, hòa vào đám đông sẽ không có ai trông thấy...
Trải qua 19 năm, cô cũng có vài ba người bạn tốt, nhưng mỗi khi ra ngoài gặp mặt, chỉ khi thiếu người, bọn họ mới nghĩ tới cô. Cô vĩnh viễn là tuyển thủ thay thế, bổ sung...
Khi đó, cô đã tự trấn an bản thân rằng có lẽ cô không biết cách khiến người khác vui vẻ.
Vì thế, chẳng có một chàng trai nào theo đuổi cô, cô quen biết bọn họ, mối quan hệ chỉ dừng lại ở mức thầm mến.
Không có thầy giáo nào khen ngợi cô, chỉ vì sợ cô kiêu ngạo, tự mãn...
Sáu năm trung học, cô bị gọi lên, trả lời câu hỏi vô số lần, nhưng mãi mà không vượt qua được hai người đứng đầu. Có lẽ là vì cô rất ngoan, cho nên không có thầy cô giáo nào nhắc nhở...
Nhưng từ sau khi lên đại học, quá nhiều chi tiết xảy ra đã khiến Tống Lễ nhận thấy tính nghiêm trọng của vấn đề.
Một ngày nọ, cô giả vờ đi ngang qua nhà vệ sinh nữ trong phòng của ký túc xá, cố ý va vào ghế. Chân ghế va vào gạch men trên mặt đất, phát ra âm thanh khá lớn, nhưng mọi chuyện vẫn như trước, không có người bạn cùng phòng nào tới nhìn cô một cái.
Từng người trong bọn họ đeo tai nghe, nghe nhạc, xem phim Hàn, chơi game, rung đùi đắc ý, lắc lắc đôi chân...
Tống Lễ đứng yên tại chỗ một hồi lâu, cuối cùng mới bước vào toilet...
Cô giống như người vô hình vậy.
Sau khi trở về giường, Tống Lễ lên mạng tìm một từ, “cảm giác tồn tại", từ điển bách khoa giải thích một cách buồn tẻ vô cùng. Cô kéo chuột máy tính xuống, lật sang trang khác, nhìn thấy một quyển sách có liên quan tới cảm giác tồn tại, lời giới thiệu vắn tắt là...
"Cảm giác tồn tại giống như tướng mạo càng xinh đẹp, giá trị càng vĩnh cửu thì hạnh phúc càng to lớn...
Trong biển người mênh mông, có lẽ khi bạn liếc mắt một cái cũng đủ để chú ý tới một người nào đó, nhất định là người này không giống với người bình thường, điểm đặc biệt ấy chính là cảm giác tồn tại. Dễ dàng bị người ta bỏ qua, không có cảm giác tồn tại; nhịp sống xã hội ngày nay rất vội, nói cách khác, đó là chuyện đáng sợ nhất...
Bạn hẳn đã cảm thấy giá trị của bản thân mình không được coi trọng, luôn không biết làm thế nào, không đủ tự tin, không lấy được lòng lẫn sự khen ngợi từ người khác,
Cuộc sống của bạn lại bị coi thường...
Người bạn yêu nhất, khinh miệt bạn...
Bạn tham gia, lại bị bỏ qua...
Bạn dốc toàn lực để tạo ra mối liên hệ với thế giới này, nhưng lại cảm thấy mình càng lúc càng giống một kẻ im hơi lặng tiếng, cô đơn lạnh lẽo."
Tống Lễ chống cằm, nhìn mấy câu đó một hồi lâu rồi mới nhấn chuột, khóa quyển sách lại...
Ngày thứ hai, trên đường đi học, Tống Lễ nhìn thấy một anh chàng cùng lớp vẫy tay với cô từ phía xa...
Dáng vẻ của anh chàng ấy rất được, nét cười sáng rỡ như vầng thái dương, tinh thần phấn chấn...
Cô vừa suy nghĩ xem mình nên đáp lại khuôn mặt tươi cười ấy như thế nào, vừa rút tay phải từ từ khỏi túi áo.
Một nữ sinh chợt chạy tới bên cạnh cô, lớn tiếng gọi anh chàng kia...
Kế tiếp đó, hai người bọn họ sóng vai, vừa đi vừa nói cười vui vẻ...
Hóa ra anh chàng ấy không có vẫy tay với mình sao... Tống Lễ cảm thấy hụt hẫng, nhưng chỉ cảm thấy hụt hẫng một chút thôi, dù sao thì cũng thành thói quen rồi.
Giữa trưa, lớp trưởng đến ký túc xá, hỏi cô, “Tống Lễ, sao bạn không nộp học phí?"
Tống Lễ hoang mang, “Bạn không có tới thu mà."
"Là sao?" Lớp trưởng bắt đầu đùn đẩy trách nhiệm, "Nói chung là khi mình tới, tình cờ bạn lại không có mặt ở ký túc xá, chẳng lẽ không có ai trong phòng nói với bạn sao?"
"Không có." Tống Lễ lắc đầu.
"Sao mấy bạn không nói với bạn ấy?" Lớp trưởng nhìn về ba người phía trong, Giáp Ất Bính...
Bạn cùng phòng tháo tai nghe ra, “Mình tưởng Tiểu Ất nói với bạn ấy rồi..."
Bạn cùng phòng tên Ất rất thẳng thắn, nói chuyện cũng thẳng, “Mình quên mất."
Ất bổ sung thêm một câu, “Thật xin lỗi."
"Tại sao mấy bạn lại quên?!" Tống Lễ nóng hết cả người, đôi mắt đỏ hoe cả lên, “Mình cũng là bạn cùng phòng mà? Có phải bởi vì mình chơi không vui nên không xứng để mấy bạn nhớ tới chăng?"
Tống Lễ hiếm khi nổi giận như vậy. Cô chạy ào ra khỏi ký túc xá. Nắng chiếu trên mái đầu cô, hình ảnh ngày xưa rành rành trước mắt.
Tác giả :
Thất Bảo Tô