Tôi Yêu Nhân Dân Tệ
Chương 2
Lung la lung lay về đến nhà, tôi vẫn chìm thật sâu trong nỗi ân hận bị đã kích, cho đến ngay cả sắc mặt u ám khác thường mẹ già tôi cũng không chú ý đến.
“Con, về, rồi." giọng mẹ già như truyền đến từ địa ngục.
Tôi vừa định trả lời, ngước mắt lại bị gương mặt hung dữ của mẹ già làm hoảng sợ: “Mẹ…mẹ sao…sao vậy…?" Chẳng lẻ phẩu thuật thẫm mĩ thất bại rồi hả? phẩu thuật thẩm mĩ thất bại có thể sửa lại mà, thất bại nữa lại sửa, còn thất bại còn sửa….mãi cho đến khi thành công thì thôi! Nhưng mà cũng không cần nhìn con gái thân thân thân thân ái như vậy….buổi tối sẽ bị dọa tè ra giường….
“Con vẫn còn biết mẹ là mẹ của con? Ha ha ha.."
Tôi hoảng sợ nhìn gương mặt của mẹ già bởi vì cười ha hả mà vặn vẹo, cơ thể bắt đầu run rẩy, chẳng lẻ mẹ đa biết….
Bỗng dưng mẹ già ngừng cười, lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm, nhìn chằm chằm đến nổi tôi dựng tóc gáy: “Biết mình phạm lỗi chưa?"
F***! Xem ra thực sự tên khốn nạn nào đã tố cáo tôi rồi! Ngôn Tô Kính, anh nha chính là đồ ‘hỗn cầu bì cầu thí cầu’ (bồn cầu chứa hỗn hợp phân )!
“Dạ biết, dạ biết!" tôi luôn miệng vâng vâng. Trong lòng tiếp tục ngầm oán thầm Ngôn Tô Kính. Tiểu nhân đê tiện! cư nhiên đâm thọc, lớn tuổi rồi cũng không biết xấu hổ, không phải chỉ đùa giỡn với chú của anh ta một chút xíu trên ngôn ngữ thôi sao, đến mức phải hãm hại tôi thế này ư, mặt người dạ thú! Không bằng cầm thú! Không bằng heo chó! Cả phân bọ cũng không bằng!
“Nói."
“Con không nên…đánh nhau."
“Còn có?"
“Còn có?" Tôi nghi hoặc một lúc, ngay sau đó vẻ mặt căm phẫn! Ngôn Tô Kính sẽ không nói cả cái đó chứ?
“Con cho rằng bảo Thầy đừng nói cho mẹ chuyện con đánh nhau, là có thể ‘man thiên quá hải’ (lừa dối, giấu diếm) được sao?" Trong ánh mắt mẹ già nhìn tôi tràn ngập khinh thường.
Cũng may cũng may, tôi âm thầm thở dài nhẹ nhỏm một hơi, cười lấy lòng nói: “Chính là…con còn không phải sợ mẹ lo lắng mà." nếu như bị mẹ biết tôi nói ra những lời hùng tráng ‘Kinh Thiên Địa Khiếp Thần Sâu’ như vậy với chú của Ngôn Tô Kính, chắc chắn không thể không lột da của tôi.
“Dẹp chuyện đó đi, đối với hình phạt do con đánh nhau, mẹ đã quyết định xong."
Hình phạt….quả nhiên. Nhớ đến lần trước đánh nhau với Cổn Tài nhà bên cạnh, kết quả bị mẹ già nhốt ngoài cửa ba ngày ba đêm, ngày ngày đêm đêm cùng tên Cổn Tài kia đưa mắt nhìn nhau, nó ăn gì thì tôi ăn cái đó, nó ngủ gì tôi cũng ngủ cái đó…..quả thật so với ăn mày còn thảm hơn! Ách, đúng vậy, vị Cổn Tài này chính là một con dog, soil yellow dog (chó đốm vàng).
Hình phạt lần này là cái gì…thôi! Cùng lắm thì tôi lang thang trên đường phố, ăn gió nằm sương, chính thức gia nhập Cái Bang!
“Con đến làm việc vặt ở nhà đối phương, thời hạn một tháng."
Hả? làm việc vặt? ha, tôi nghe nhầm ư?
“Con không có nghe lầm, hơn nữa hôm nay liền cút đi cho mẹ."
Mụ nội nó! Bây giờ tôi hoàn toàn có thể khẳng định, tôi là nhặt được! thử hỏi, trên đời này có cha mẹ nào lại đối xử với con cái của chính mình như vậy aaaaa, lại bảo tôi đi vào trong nhà kẻ thù không đội trời chung làm việc vặt!!! đó còn không bằng để tôi đi đập vào tường!
Nếu mà nói đập vào tường không đau, tôi nhất định không chút do dự nghênh tường mà đập, nhưng mà đập vào tưởng vừa đau đớn lại vừa không được sống, mà tôi lại sợ đau lại càng quý trọng mạng sống, cho nên lúc này tôi đang đứng ở trước cửa nhà họ Ngôn.
Hôm nay rốt cuộc thấy được khu nhà cao cấp trong truyền thuyết, so với hình ảnh trong phim chỉ có hơn chứ không kém nha. Nói đi nói lại, nhà của Ngôn Tô Kính hắn đúng là có nhiều tiền sao? mượn cái cửa lớn này mà nói, không biết so với cửa nhà tôi lớn gấp mấy trăm lớn.
So ra, tôi chính là một kẻ nghèo hèn từ đầu đến đuôi à nha. Quá tức giận, thật là làm cho người ta tức giận, thật là khiến người Địa Cầu tức giận rồi!
Thả tay xuống nhấn chuông cửa. tôi quyết định không cho kẻ địch xem thường, kiên quyết không cho kẻ địch cơ hội chê cười tối! muốn để tôi cúi đầu nhận thua nộp vũ khí đầu hàng, không có cửa đâu. Tôi là có phẩm chất, rất rất phẩm chất, bất kì ai so phẩm chất với tôi kém hơn.
Tôi cực kì khinh thường hướng về phía cửa “Hừ - Phụt" một ngụm, cực kì tự nhiên kéo hành lý xoay người rời đi.
Trong một quán cà phê.
Tôi ngồi an ổn tại chỗ, hai tay đặt trên đầu gối không ngừng xoắn lại xoắn, vẻ mặt bi phẫn.
Quả nhiên con người đúng là không nên làm chuyện xấu, đặc biệt là tôi. Một giây trước vừa làm chuyện xấu, một giây sau báo ứng đến rồi.
Lúc ấy, khi phỉ nhổ xong nhà của Ngôn Tô Kính trong lòng tôi vui sướng biết bao nhiêu, cảm giác so với XXOO còn sướng hơn! Nhưng lúc tôi vừa xoay người, tức khắc lệ rơi đầy mặt.
Một người đàn ông từ trong chiếc xe bảnh bao ló đầu ra, vẻ mặt thích thú khác lạ nhìn tôi.
Người đàn ông này là chú nhỏ của Ngôn Tô Kính.
1, 2, 3…. Tôi 囧 rồi, lập tức quay lại chỗ phỉ nhổ nước bọt lau mạnh mẽ.
Anh cầm ly nước lên thong thả uống một ngụm, đặt xuống, liếc nhìn tôi một cái.
“….thật xin lỗi."
“49."
“Tôi đây lặp lại lần nữa, 50 lần, anh liền tha thứ cho tôi được không?" Tôi đáng thương tội nghiệp nhìn anh ta.
Môi mỏng khẽ mở, giọng điệu lười biếng: “Vì sao?"
F***, đàn ông gì nhỏ mọn như vậy a, tính toan chi li. Quả nhiên, là chú của Ngôn Tô Kính cũng không có gì tốt, không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa!
“Anh thật sự không tha thứ?" tôi nheo mắt lại, giọng nói mang theo chút lưu manh hỏi.
Anh không có trả lời, chỉ là hơi hơi nhếch môi, dường như trong mắt hiện lên một chút ý cười.
Tôi nổi giận, bởi vì trong mắt tôi, vẻ mặt của anh ta chắc chắn là đang cười nhạo tôi!
“Nói cho anh biết, anh tha thứ cũng được, không tha thứ cũng được, dù sao chị đây sống nhiều năm không tim không phổi như vậy, hẳn sẽ không vì sự tha thứ hay không tha thứ của người khác mà ăn ngủ không yên!"
Lúc này đến lượt anh ta nheo mắt lại, vẻ mặt mang theo nét nghiêm nghị, đôi con ngươi sắc bén càn quét trên người tôi.
Tôi bị anh nhìn đến dựng tóc gáy, không khỏi vỗ mạnh cái bàn, cho mình thêm can đảm.
Khí thế, ở loại trường hợp nghiêm túc này khí thế là tuyệt đối không thể để đối phương áp đảo!
Nhưng, mọi người trong quán cà phê lại dồn dập ném cho tôi ánh mắt khinh bỉ kì quái, mà sắc mặt anh ta thì xanh mét.
Tôi rầu rĩ, này sai lầm rồi sao? không phải anh ta nên bị khí thế mạnh mẽ của tôi làm khiếp sợ sao, chẳng lẻ sức lực chưa đủ? Nghĩ đến có lẻ đúng như vậy, sức lực chưa đủ!
Bỗng dưng, tôi dũng cảm bốn mắt giao nhau với hắn, 0,1 giây…0,2 giây…0,3 giây….má ơi, thật là ánh mắt đáng sợ!
Đối mặt không đến một giây, tôi bắt đầu sụp đổ, da đầu tê dại.
Không, không thể chịu thua! Tôi nhéo mạnh đùi mình một cái.
Nhìn thấy động tác mờ ám của tôi, trong mắt anh ta lướt nhanh qua một tia cười nhạo.
Không, tôi không nhịn được, tôi không muốn tiếp tục kéo dài cách đối xử không phải của con người này.
Tôi hít một hơi thật sâu, tụ khí ở đan điền(vùng dưới rốn), tích tụ công lực toàn thân, vỗ mạnh lên bàn!
……
Haha! Anh ta ngây ngẩn cả người! anh ta bị tôi dọa sợ rồi!
Sự thật chứng minh một chưởng trước đó quả thật sức lực không đủ, tôi bây giờ chính là sử dụng toàn bộ sức mạnh, còn sợ không trấn áp được cái dạng người nhỏ nhoi này! Tôi thầm đắc ý nghĩ, nhưng mà, tay của tôi con mẹ nó, muốn đứt! ôi mẹ của tôi, đau chết mất…
Đây chính là cảm giác đau mà vui sướng trong truyền thuyết đi.
…..
Thực ra không chỉ Ngôn Siêu Kế sửng sốt, tất cả mọi người trong quán cà phê đều ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn kẻ điên kia đang hung bạo vỗ vỡ cái mặt bàn.
Chợt có thứ gì đó nhẹ nhàng đến gần tôi, sức lực thật nghiêm túc sợ chọc giận tôi, kết cục sẽ đáng thương như cái bàn.
“Vị này…Phiền…phiền ngài đừng…lớn tiếng ồn ào…" Nhân viên phục vụ run run rẩy rẩy chỉ vào bảng cấm ở phía sau lưng tôi, lắp bắp nói: “Ngoài ra….ngài đập vỡ bàn ăn…là đặc biệt dặt mua từ nước Đức…trị giá năm vạn…phiền ngài lát nữa thanh toán…"
Sửng sốt, tôi hoa hoa lệ lệ sửng sốt.
Phụt ha ha
Ngôn Siêu Kế không thể kiềm nén cười to ra tiếng.
Tôi 囧, suy bại cuối đầu. năm vạn? tôi lấy đâu ra năm vạn a a. Bây giờ tôi là Cô bé lọ lem đang bị mẹ nuôi ác độc đuổi ra khỏi nhà, không có Bạch Mã hoàng tử đến nghĩ cách giúp tôi, chỉ có thể đối diện với người đàn ông như ‘bà đồng già’(bà tám) cười ha hả coi tôi như trò cười.
Cuối cùng tiếng cười cũng ngừng, trên mặt anh vẫn mang theo ý cười, đứng lên nói với tôi.
“Tôi phải đi."
Đi?! Sao anh có thể đi…anh đi rôi tôi làm sao bây giờ! Ai giúp tôi đến tiền! cho dù không giúp tôi đến tiền…cũng phải cho tôi mượn tiền bồi thường nha!
Tôi nghĩ lúc này trong mắt tôi nhất định tràn ngập sự tuyệt vọng, hai mắt trừng lớn nhìn anh ta nhắc chân, tao nhã bước ra bước đầu tiên.
Tôi bằng bất cứ giá nào---“Anh không thể đi!"
“À? Vì sao tôi không thể đi?"
Tôi gấp gáp giống như con kiến bò trên chảo nóng muốn tìm từ ngữ, đúng rồi!
“Bởi vì là anh dẫn tôi đến đây, tôi đánh hư cái bàn anh cũng có một nữa trách nhiêm!"
Anh ta vuốt cằm như có điều suy nghĩ: “Cô nói vậy, hình như cũng có chút hợp lý."
ừ ừ, tôi vội vàng gật gật đầu, không phải có chút hợp lí, mà lá cực kí hợp lí!
Anh cười đến vô hại: “Nhưng tôi không có bảo cô đập cái bàn!"
Nghe vậy, tôi hoảng sợ nhìn anh ta, vội vàng muốn mở miệng nói gì đó, lại nghe thấy anh ta nói: “Nhưng mà thấy cô có phần đáng yêu như vậy, tồi sẽ thay cô bồi thường…."
Tôi liền vô cùng kích động, đang định xông tới hô to ‘vạn tuế’. Xem ra nhà họ Ngôn cũng tồn tại người tốt…..quá cảm
“Một nửa."
Hả?
Hai cánh tay dang ra dừng lại giữa không trung, miệng tôi mở lớn, đầu óc trống rỗng. Ai có thể nói cho tôi biết, ‘một nửa’ này là có ý gì?
Nhìn thấu nghi vấn của tôi, anh ta cười tít mắt nói: “Không sai chứ, cô nói cô đánh hư cái bàn có một nửa trách nhiệm là của tôi, tôi đây sẽ bồi thường một nửa."
F***, trên thế giới này làm sao có tồn tại một loại sinh vật cực kì độc ác giống thế này?
Tôi muốn thu lại câu nói trước đó, nhà họ Ngôn không tồn tại người tốt, người trước mắt này lại càng là một tên Đại Ác Nhân, cho tôi một cục kẹo, sau đó lại hung hăng tát tôi một cái!
Quả nhiên cánh rừng lớn chẳng nhửng chim gì cũng có, còn có ‘điểu nhân’ (tiếng chửi)! hiện tại nên làm cái gì bây giờ, cứ như vậy mà để tên cầm thú này trở về? nhưng mà tôi không cam tâm a a, tôi không muốn vì không có tiền mà bị đánh hội đồng nha nha, tôi không muốn vì không có tiền mà bị bắt lại nha nha…..
Hay là…có thể giả vờ đáng thương để lừa gạt sự cảm thông của người này…Ừ! Không sai, Phật nói trên thế giới không có người hoàn toàn là tốt, cũng không có người hoàn toàn là xấu.(Phật: lời nầy không phải xuất phát từ miệng bổn tọa) .
“Anh—anh đẹp trai, anh có thể xem như không có nghe thấy ‘một nửa’ trong lời của em không?" Tôi nước mắt lưng tròng cắn ngón tay.
“Ngôn Siêu Kế."
Nghiệm Sao Cơ(máy kiểm tiền)*…..Há? tôi sửng sốt một hồi, mới nhận ra anh ta nói đến tên của anh ta, vội vàng lấy lòng nói: “Nghiệm ca, tên của ngài quả thật rất hay rất khỏe rất mạnh mẽ! vừa nghe là biết ngài là người đại phú đại quý, cuộc sống định sẵn tiền tài như nước…ngài có thể thương xót thương cảm cho em không, em bị mẹ đuổi ra khỏi cửa nhà, bây giờ trên người không một đồng lẻ loi một mình, hic hic…" Tôi lấy hai tay che mặt, che mặt khóc nức nở.
*Nghiêm sa cơ và Ngôn siêu kế phát âm giống nhau…khó trách bạn ý nghe nhầm.
Thật ra tôi đang khinh bỉ. Nghiêm Sao Cơ, hừ! thật sự là cái tên thô tục quê mùa ngột ngạt, so với sự tầm thường của tôi hoàn toàn gấp một ngàn một vạn lần. Hạ Ha, Nghiêm Sao Cơ, tôi quyết định thay ánh trăng cười nhạo anh, vĩnh vĩnh viễn viễn cười nhạo anh.
Đương nhiên nếu anh cứu giúp tôi, tôi sẽ vĩnh vĩnh viễn viễn biết ơn anh.
“A?"
Nhìn thấy dáng vẻ có hứng thú của anh ta, tôi âm thầm kích động, bắt đầu nổi lên hứng thú chuẩn bị thêm mắm thêm muối nói bản thân mình vô cùng đáng thương, vô cùng thê thảm, vô cùng bi thương….nhất định phải chiếm được sự cảm thông của anh ta! nhất định phải!
“Con, về, rồi." giọng mẹ già như truyền đến từ địa ngục.
Tôi vừa định trả lời, ngước mắt lại bị gương mặt hung dữ của mẹ già làm hoảng sợ: “Mẹ…mẹ sao…sao vậy…?" Chẳng lẻ phẩu thuật thẫm mĩ thất bại rồi hả? phẩu thuật thẩm mĩ thất bại có thể sửa lại mà, thất bại nữa lại sửa, còn thất bại còn sửa….mãi cho đến khi thành công thì thôi! Nhưng mà cũng không cần nhìn con gái thân thân thân thân ái như vậy….buổi tối sẽ bị dọa tè ra giường….
“Con vẫn còn biết mẹ là mẹ của con? Ha ha ha.."
Tôi hoảng sợ nhìn gương mặt của mẹ già bởi vì cười ha hả mà vặn vẹo, cơ thể bắt đầu run rẩy, chẳng lẻ mẹ đa biết….
Bỗng dưng mẹ già ngừng cười, lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm, nhìn chằm chằm đến nổi tôi dựng tóc gáy: “Biết mình phạm lỗi chưa?"
F***! Xem ra thực sự tên khốn nạn nào đã tố cáo tôi rồi! Ngôn Tô Kính, anh nha chính là đồ ‘hỗn cầu bì cầu thí cầu’ (bồn cầu chứa hỗn hợp phân )!
“Dạ biết, dạ biết!" tôi luôn miệng vâng vâng. Trong lòng tiếp tục ngầm oán thầm Ngôn Tô Kính. Tiểu nhân đê tiện! cư nhiên đâm thọc, lớn tuổi rồi cũng không biết xấu hổ, không phải chỉ đùa giỡn với chú của anh ta một chút xíu trên ngôn ngữ thôi sao, đến mức phải hãm hại tôi thế này ư, mặt người dạ thú! Không bằng cầm thú! Không bằng heo chó! Cả phân bọ cũng không bằng!
“Nói."
“Con không nên…đánh nhau."
“Còn có?"
“Còn có?" Tôi nghi hoặc một lúc, ngay sau đó vẻ mặt căm phẫn! Ngôn Tô Kính sẽ không nói cả cái đó chứ?
“Con cho rằng bảo Thầy đừng nói cho mẹ chuyện con đánh nhau, là có thể ‘man thiên quá hải’ (lừa dối, giấu diếm) được sao?" Trong ánh mắt mẹ già nhìn tôi tràn ngập khinh thường.
Cũng may cũng may, tôi âm thầm thở dài nhẹ nhỏm một hơi, cười lấy lòng nói: “Chính là…con còn không phải sợ mẹ lo lắng mà." nếu như bị mẹ biết tôi nói ra những lời hùng tráng ‘Kinh Thiên Địa Khiếp Thần Sâu’ như vậy với chú của Ngôn Tô Kính, chắc chắn không thể không lột da của tôi.
“Dẹp chuyện đó đi, đối với hình phạt do con đánh nhau, mẹ đã quyết định xong."
Hình phạt….quả nhiên. Nhớ đến lần trước đánh nhau với Cổn Tài nhà bên cạnh, kết quả bị mẹ già nhốt ngoài cửa ba ngày ba đêm, ngày ngày đêm đêm cùng tên Cổn Tài kia đưa mắt nhìn nhau, nó ăn gì thì tôi ăn cái đó, nó ngủ gì tôi cũng ngủ cái đó…..quả thật so với ăn mày còn thảm hơn! Ách, đúng vậy, vị Cổn Tài này chính là một con dog, soil yellow dog (chó đốm vàng).
Hình phạt lần này là cái gì…thôi! Cùng lắm thì tôi lang thang trên đường phố, ăn gió nằm sương, chính thức gia nhập Cái Bang!
“Con đến làm việc vặt ở nhà đối phương, thời hạn một tháng."
Hả? làm việc vặt? ha, tôi nghe nhầm ư?
“Con không có nghe lầm, hơn nữa hôm nay liền cút đi cho mẹ."
Mụ nội nó! Bây giờ tôi hoàn toàn có thể khẳng định, tôi là nhặt được! thử hỏi, trên đời này có cha mẹ nào lại đối xử với con cái của chính mình như vậy aaaaa, lại bảo tôi đi vào trong nhà kẻ thù không đội trời chung làm việc vặt!!! đó còn không bằng để tôi đi đập vào tường!
Nếu mà nói đập vào tường không đau, tôi nhất định không chút do dự nghênh tường mà đập, nhưng mà đập vào tưởng vừa đau đớn lại vừa không được sống, mà tôi lại sợ đau lại càng quý trọng mạng sống, cho nên lúc này tôi đang đứng ở trước cửa nhà họ Ngôn.
Hôm nay rốt cuộc thấy được khu nhà cao cấp trong truyền thuyết, so với hình ảnh trong phim chỉ có hơn chứ không kém nha. Nói đi nói lại, nhà của Ngôn Tô Kính hắn đúng là có nhiều tiền sao? mượn cái cửa lớn này mà nói, không biết so với cửa nhà tôi lớn gấp mấy trăm lớn.
So ra, tôi chính là một kẻ nghèo hèn từ đầu đến đuôi à nha. Quá tức giận, thật là làm cho người ta tức giận, thật là khiến người Địa Cầu tức giận rồi!
Thả tay xuống nhấn chuông cửa. tôi quyết định không cho kẻ địch xem thường, kiên quyết không cho kẻ địch cơ hội chê cười tối! muốn để tôi cúi đầu nhận thua nộp vũ khí đầu hàng, không có cửa đâu. Tôi là có phẩm chất, rất rất phẩm chất, bất kì ai so phẩm chất với tôi kém hơn.
Tôi cực kì khinh thường hướng về phía cửa “Hừ - Phụt" một ngụm, cực kì tự nhiên kéo hành lý xoay người rời đi.
Trong một quán cà phê.
Tôi ngồi an ổn tại chỗ, hai tay đặt trên đầu gối không ngừng xoắn lại xoắn, vẻ mặt bi phẫn.
Quả nhiên con người đúng là không nên làm chuyện xấu, đặc biệt là tôi. Một giây trước vừa làm chuyện xấu, một giây sau báo ứng đến rồi.
Lúc ấy, khi phỉ nhổ xong nhà của Ngôn Tô Kính trong lòng tôi vui sướng biết bao nhiêu, cảm giác so với XXOO còn sướng hơn! Nhưng lúc tôi vừa xoay người, tức khắc lệ rơi đầy mặt.
Một người đàn ông từ trong chiếc xe bảnh bao ló đầu ra, vẻ mặt thích thú khác lạ nhìn tôi.
Người đàn ông này là chú nhỏ của Ngôn Tô Kính.
1, 2, 3…. Tôi 囧 rồi, lập tức quay lại chỗ phỉ nhổ nước bọt lau mạnh mẽ.
Anh cầm ly nước lên thong thả uống một ngụm, đặt xuống, liếc nhìn tôi một cái.
“….thật xin lỗi."
“49."
“Tôi đây lặp lại lần nữa, 50 lần, anh liền tha thứ cho tôi được không?" Tôi đáng thương tội nghiệp nhìn anh ta.
Môi mỏng khẽ mở, giọng điệu lười biếng: “Vì sao?"
F***, đàn ông gì nhỏ mọn như vậy a, tính toan chi li. Quả nhiên, là chú của Ngôn Tô Kính cũng không có gì tốt, không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa!
“Anh thật sự không tha thứ?" tôi nheo mắt lại, giọng nói mang theo chút lưu manh hỏi.
Anh không có trả lời, chỉ là hơi hơi nhếch môi, dường như trong mắt hiện lên một chút ý cười.
Tôi nổi giận, bởi vì trong mắt tôi, vẻ mặt của anh ta chắc chắn là đang cười nhạo tôi!
“Nói cho anh biết, anh tha thứ cũng được, không tha thứ cũng được, dù sao chị đây sống nhiều năm không tim không phổi như vậy, hẳn sẽ không vì sự tha thứ hay không tha thứ của người khác mà ăn ngủ không yên!"
Lúc này đến lượt anh ta nheo mắt lại, vẻ mặt mang theo nét nghiêm nghị, đôi con ngươi sắc bén càn quét trên người tôi.
Tôi bị anh nhìn đến dựng tóc gáy, không khỏi vỗ mạnh cái bàn, cho mình thêm can đảm.
Khí thế, ở loại trường hợp nghiêm túc này khí thế là tuyệt đối không thể để đối phương áp đảo!
Nhưng, mọi người trong quán cà phê lại dồn dập ném cho tôi ánh mắt khinh bỉ kì quái, mà sắc mặt anh ta thì xanh mét.
Tôi rầu rĩ, này sai lầm rồi sao? không phải anh ta nên bị khí thế mạnh mẽ của tôi làm khiếp sợ sao, chẳng lẻ sức lực chưa đủ? Nghĩ đến có lẻ đúng như vậy, sức lực chưa đủ!
Bỗng dưng, tôi dũng cảm bốn mắt giao nhau với hắn, 0,1 giây…0,2 giây…0,3 giây….má ơi, thật là ánh mắt đáng sợ!
Đối mặt không đến một giây, tôi bắt đầu sụp đổ, da đầu tê dại.
Không, không thể chịu thua! Tôi nhéo mạnh đùi mình một cái.
Nhìn thấy động tác mờ ám của tôi, trong mắt anh ta lướt nhanh qua một tia cười nhạo.
Không, tôi không nhịn được, tôi không muốn tiếp tục kéo dài cách đối xử không phải của con người này.
Tôi hít một hơi thật sâu, tụ khí ở đan điền(vùng dưới rốn), tích tụ công lực toàn thân, vỗ mạnh lên bàn!
……
Haha! Anh ta ngây ngẩn cả người! anh ta bị tôi dọa sợ rồi!
Sự thật chứng minh một chưởng trước đó quả thật sức lực không đủ, tôi bây giờ chính là sử dụng toàn bộ sức mạnh, còn sợ không trấn áp được cái dạng người nhỏ nhoi này! Tôi thầm đắc ý nghĩ, nhưng mà, tay của tôi con mẹ nó, muốn đứt! ôi mẹ của tôi, đau chết mất…
Đây chính là cảm giác đau mà vui sướng trong truyền thuyết đi.
…..
Thực ra không chỉ Ngôn Siêu Kế sửng sốt, tất cả mọi người trong quán cà phê đều ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn kẻ điên kia đang hung bạo vỗ vỡ cái mặt bàn.
Chợt có thứ gì đó nhẹ nhàng đến gần tôi, sức lực thật nghiêm túc sợ chọc giận tôi, kết cục sẽ đáng thương như cái bàn.
“Vị này…Phiền…phiền ngài đừng…lớn tiếng ồn ào…" Nhân viên phục vụ run run rẩy rẩy chỉ vào bảng cấm ở phía sau lưng tôi, lắp bắp nói: “Ngoài ra….ngài đập vỡ bàn ăn…là đặc biệt dặt mua từ nước Đức…trị giá năm vạn…phiền ngài lát nữa thanh toán…"
Sửng sốt, tôi hoa hoa lệ lệ sửng sốt.
Phụt ha ha
Ngôn Siêu Kế không thể kiềm nén cười to ra tiếng.
Tôi 囧, suy bại cuối đầu. năm vạn? tôi lấy đâu ra năm vạn a a. Bây giờ tôi là Cô bé lọ lem đang bị mẹ nuôi ác độc đuổi ra khỏi nhà, không có Bạch Mã hoàng tử đến nghĩ cách giúp tôi, chỉ có thể đối diện với người đàn ông như ‘bà đồng già’(bà tám) cười ha hả coi tôi như trò cười.
Cuối cùng tiếng cười cũng ngừng, trên mặt anh vẫn mang theo ý cười, đứng lên nói với tôi.
“Tôi phải đi."
Đi?! Sao anh có thể đi…anh đi rôi tôi làm sao bây giờ! Ai giúp tôi đến tiền! cho dù không giúp tôi đến tiền…cũng phải cho tôi mượn tiền bồi thường nha!
Tôi nghĩ lúc này trong mắt tôi nhất định tràn ngập sự tuyệt vọng, hai mắt trừng lớn nhìn anh ta nhắc chân, tao nhã bước ra bước đầu tiên.
Tôi bằng bất cứ giá nào---“Anh không thể đi!"
“À? Vì sao tôi không thể đi?"
Tôi gấp gáp giống như con kiến bò trên chảo nóng muốn tìm từ ngữ, đúng rồi!
“Bởi vì là anh dẫn tôi đến đây, tôi đánh hư cái bàn anh cũng có một nữa trách nhiêm!"
Anh ta vuốt cằm như có điều suy nghĩ: “Cô nói vậy, hình như cũng có chút hợp lý."
ừ ừ, tôi vội vàng gật gật đầu, không phải có chút hợp lí, mà lá cực kí hợp lí!
Anh cười đến vô hại: “Nhưng tôi không có bảo cô đập cái bàn!"
Nghe vậy, tôi hoảng sợ nhìn anh ta, vội vàng muốn mở miệng nói gì đó, lại nghe thấy anh ta nói: “Nhưng mà thấy cô có phần đáng yêu như vậy, tồi sẽ thay cô bồi thường…."
Tôi liền vô cùng kích động, đang định xông tới hô to ‘vạn tuế’. Xem ra nhà họ Ngôn cũng tồn tại người tốt…..quá cảm
“Một nửa."
Hả?
Hai cánh tay dang ra dừng lại giữa không trung, miệng tôi mở lớn, đầu óc trống rỗng. Ai có thể nói cho tôi biết, ‘một nửa’ này là có ý gì?
Nhìn thấu nghi vấn của tôi, anh ta cười tít mắt nói: “Không sai chứ, cô nói cô đánh hư cái bàn có một nửa trách nhiệm là của tôi, tôi đây sẽ bồi thường một nửa."
F***, trên thế giới này làm sao có tồn tại một loại sinh vật cực kì độc ác giống thế này?
Tôi muốn thu lại câu nói trước đó, nhà họ Ngôn không tồn tại người tốt, người trước mắt này lại càng là một tên Đại Ác Nhân, cho tôi một cục kẹo, sau đó lại hung hăng tát tôi một cái!
Quả nhiên cánh rừng lớn chẳng nhửng chim gì cũng có, còn có ‘điểu nhân’ (tiếng chửi)! hiện tại nên làm cái gì bây giờ, cứ như vậy mà để tên cầm thú này trở về? nhưng mà tôi không cam tâm a a, tôi không muốn vì không có tiền mà bị đánh hội đồng nha nha, tôi không muốn vì không có tiền mà bị bắt lại nha nha…..
Hay là…có thể giả vờ đáng thương để lừa gạt sự cảm thông của người này…Ừ! Không sai, Phật nói trên thế giới không có người hoàn toàn là tốt, cũng không có người hoàn toàn là xấu.(Phật: lời nầy không phải xuất phát từ miệng bổn tọa) .
“Anh—anh đẹp trai, anh có thể xem như không có nghe thấy ‘một nửa’ trong lời của em không?" Tôi nước mắt lưng tròng cắn ngón tay.
“Ngôn Siêu Kế."
Nghiệm Sao Cơ(máy kiểm tiền)*…..Há? tôi sửng sốt một hồi, mới nhận ra anh ta nói đến tên của anh ta, vội vàng lấy lòng nói: “Nghiệm ca, tên của ngài quả thật rất hay rất khỏe rất mạnh mẽ! vừa nghe là biết ngài là người đại phú đại quý, cuộc sống định sẵn tiền tài như nước…ngài có thể thương xót thương cảm cho em không, em bị mẹ đuổi ra khỏi cửa nhà, bây giờ trên người không một đồng lẻ loi một mình, hic hic…" Tôi lấy hai tay che mặt, che mặt khóc nức nở.
*Nghiêm sa cơ và Ngôn siêu kế phát âm giống nhau…khó trách bạn ý nghe nhầm.
Thật ra tôi đang khinh bỉ. Nghiêm Sao Cơ, hừ! thật sự là cái tên thô tục quê mùa ngột ngạt, so với sự tầm thường của tôi hoàn toàn gấp một ngàn một vạn lần. Hạ Ha, Nghiêm Sao Cơ, tôi quyết định thay ánh trăng cười nhạo anh, vĩnh vĩnh viễn viễn cười nhạo anh.
Đương nhiên nếu anh cứu giúp tôi, tôi sẽ vĩnh vĩnh viễn viễn biết ơn anh.
“A?"
Nhìn thấy dáng vẻ có hứng thú của anh ta, tôi âm thầm kích động, bắt đầu nổi lên hứng thú chuẩn bị thêm mắm thêm muối nói bản thân mình vô cùng đáng thương, vô cùng thê thảm, vô cùng bi thương….nhất định phải chiếm được sự cảm thông của anh ta! nhất định phải!
Tác giả :
Trùng Tiền Hữu Điểu