Tôi Yêu Cậu Rồi Sao Cậu Lại Bỏ Tôi
Chương 13: Em đi, liệu anh có nhớ ?
Năm cô 15 tuổi, cô mạnh dạn đứng trước mặt anh mà tỏ tình.
Đáp lại cô chỉ là một cái lướt qua như gió của anh.
Năm cô 17, cô lại chặn anh ngay giữa đường, nói to cho bàn dân thiên hạ nghe.
" Em thích anh, 7 năm rồi. Làm bạn trai em có được không? "
Cô vốn nghĩ anh sẽ vì thể diện của cô mà đồng ý, ai ngờ, y hệt 2 năm trước, anh lại lướt qua cô.
Lần này, anh nói thêm: " Không "
Cô không cam lòng, lại lỡ miệng đụng vào điều cấm kị
" Tại sao chứ? Chị ấy cũng chẳng thể bên anh nữa, vậy tại sao anh lại không thể chấp nhận em? "
Cả người anh bỗng chốc cứng đờ, tay siết chặt lại.
Anh vẫn không nói gì mà bỏ đi.
Nhìn người qua đường xung quanh, cô cười thê thảm.
Thật mất mặt mà.
Năm cô 20 tuổi, vẫn không từ bỏ tình yêu, cô xin vào làm cùng với công ti anh.
Hằng ngày cô đều mang một suất cơm hộp đến vì cô biết, anh có thói quen nhịn ăn.
Vậy mà anh vẫn không nể tình, ném thẳng vào thùng rác trước mặt cô mà nói
" Đừng có làm phiền tôi "
Cô chỉ cười nhẹ, không nói gì rồi quay về bàn làm việc.
Lúc này, trên mặt cô chỉ còn sự ảo não.
------------------------
Cho tới ngày 23/4 là ngày giỗ chị ấy.
Cô ngồi ở bàn làm việc, không kìm được mà nhiều lần ngó qua phòng anh.
Vào giờ được 2 tiếng rồi, anh vẫn chưa tới.
Chua xót đang dâng lên trong lòng cô, có lẽ giờ này anh đang ngồi ở cái hồ đó, nơi mà người anh yêu nhất bỏ mạng
Tan làm, cô cầm túi xách đứng dậy, ra về.
Đi khỏi cơ quan, ngang qua một quán bar, không hiểu thế nào mà cô lại bước vào đó.
Tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc lọt tai tai khiến cô nhíu mày rồi bỗng nhiên trừng mắt ra.
Anh.. cũng đang ở đây?
Nhìn hình ảnh này, trong lòng cô không khỏi đau đớn.
Anh đang nằm ra bàn, bên cạnh còn có mười mấy vỏ bia rỗng.
Cô nhanh chân chạy tới bên anh, cố gắng đỡ anh dậy.
Dìu anh về nhà, cô đặt anh lên giường, cởi giày anh ra rồi chạy ngay vào nhà tắm, tẩm ướt khăn rồi mang ra lau người cho anh.
Đột nhiên bàn tay anh động đậy, tóm lấy cánh tay cô, lật người đè cô xuống phía dưới.
Cô hoảng hồn, giãy giụa mãi không thoát ra được
Cô hoang mang, dùng hết sức giãy dụa nhưng không sao thoát nổi.
Anh thì càng ngày càng giữ chặt hơn, hạ xuống cổ cô một dấu hôn. Tay từ từ thoát đi quần áo của hai người.
Lần này, cô cũng không phản kháng nữa, chỉ giương đôi mắt đỏ hồng lên nhìn anh.
" Anh có chắc muốn làm việc này với em không? "
Anh không trả lời, vẫn tiếp tục hành động đó một cách thô lỗ.
" Có hay không? " Cô nói lớn, giọng khàn khàn.
Lúc này, anh có chút nhíu mày, hơi tỉnh lại, nhìn cô dưới thân đang khóc, cũng nhìn lại quần áo xộc xệch của hai người.
Bật người dậy một cách nhanh chóng, anh giơ tay ôm đầu, lại quay ra nhìn cô.
Cô cũng chống hai tay, nhấc người dậy
Hai người cứ thế lặng im suốt mấy giây đồng hồ.
Anh là người phá vỡ sự yên tĩnh đến đáng sợ này trước, trừng mắt chất vấn cô
" Sao cô lại ở nhà tôi? "
Cô vừa định mở miệng kể lại sự việc, ai ngờ anh đã nhanh chóng cướp lời
" Sao? Muốn thừa dịp tôi say rượu rồi leo lên giường tôi? Chỉ tiếc tôi vẫn còn chút tỉnh táo nhỉ?"
" Kh... Không phải. Thực ra... " Cô vội lên tiếng giải thích, chỉ không ngờ anh lại một lần nữa cắt ngang lời cô.
" Im đi. Không cần nói nữa. Cút khỏi nhà tôi. " Do uống quá nhiều rượu mà bây giờ anh rất đau đầu, không hề có kiên nhẫn nghe hết lời cô.
" Nhưng mà... "
" Tôi đã bảo cút, cô không nghe thấy hả? " Anh cáu lên, cầm cái gạt tàn trên tủ đầu giường ném về phía cô.
Không ngờ được anh sẽ làm vậy, cô không kịp tránh mà để cái gạt tàn đập mạnh vào đầu.
Cô cắn môi, chạy ra khỏi căn hộ của anh, không thèm để ý tới trán đã rỉ ra rất nhiều máu.
Cô chạy, chạy mãi. Vô thức chạy ra cái hồ kia rồi khóc oà lên.
" Tạ Thư Dật, anh thật quá đáng. "
Giữa trời đêm, cô ngửa mặt lên gào to
Không hiểu bị điều gì kích thích, cô nhìn xung quanh rồi chăm chăm nhìn vào giữa hồ.
Trong lòng cô lại nhớ đến anh.
Anh có phải rất thương tâm khi chị ấy qua đời không?
Anh có phải thường xuyên ra đây ngồi rồi nhớ đến chị ấy không?
Nếu như cô cũng vậy thì sao?
Nếu như cô cũng chết ở đây, liệu anh có nhớ cô như nhớ chị ấy không?
Cô tự thì thào một mình, lại chầm chậm bước tới gần hồ.
Lúc sắp chạm tới mặt nước, cô dừng chân lại, ngập ngừng rồi vẫn tiếp tục bước.
Mực nước cao tới đùi cô.
Đi tiếp một đoạn, nước đã lên tới đầu gối, ra giữa hồ, nước đã ngập qua đầu cô từ lâu.
Cô dần cảm thấy đầu óc mơ màng.
Trước khi chìm vào vô thức, hình ảnh cuối cùng xuất hiện trong não cô là anh.
Cô lại tự hỏi với hình ảnh đó.
" Em đi, liệu anh có nhớ? "
Đáp lại cô chỉ là một cái lướt qua như gió của anh.
Năm cô 17, cô lại chặn anh ngay giữa đường, nói to cho bàn dân thiên hạ nghe.
" Em thích anh, 7 năm rồi. Làm bạn trai em có được không? "
Cô vốn nghĩ anh sẽ vì thể diện của cô mà đồng ý, ai ngờ, y hệt 2 năm trước, anh lại lướt qua cô.
Lần này, anh nói thêm: " Không "
Cô không cam lòng, lại lỡ miệng đụng vào điều cấm kị
" Tại sao chứ? Chị ấy cũng chẳng thể bên anh nữa, vậy tại sao anh lại không thể chấp nhận em? "
Cả người anh bỗng chốc cứng đờ, tay siết chặt lại.
Anh vẫn không nói gì mà bỏ đi.
Nhìn người qua đường xung quanh, cô cười thê thảm.
Thật mất mặt mà.
Năm cô 20 tuổi, vẫn không từ bỏ tình yêu, cô xin vào làm cùng với công ti anh.
Hằng ngày cô đều mang một suất cơm hộp đến vì cô biết, anh có thói quen nhịn ăn.
Vậy mà anh vẫn không nể tình, ném thẳng vào thùng rác trước mặt cô mà nói
" Đừng có làm phiền tôi "
Cô chỉ cười nhẹ, không nói gì rồi quay về bàn làm việc.
Lúc này, trên mặt cô chỉ còn sự ảo não.
------------------------
Cho tới ngày 23/4 là ngày giỗ chị ấy.
Cô ngồi ở bàn làm việc, không kìm được mà nhiều lần ngó qua phòng anh.
Vào giờ được 2 tiếng rồi, anh vẫn chưa tới.
Chua xót đang dâng lên trong lòng cô, có lẽ giờ này anh đang ngồi ở cái hồ đó, nơi mà người anh yêu nhất bỏ mạng
Tan làm, cô cầm túi xách đứng dậy, ra về.
Đi khỏi cơ quan, ngang qua một quán bar, không hiểu thế nào mà cô lại bước vào đó.
Tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc lọt tai tai khiến cô nhíu mày rồi bỗng nhiên trừng mắt ra.
Anh.. cũng đang ở đây?
Nhìn hình ảnh này, trong lòng cô không khỏi đau đớn.
Anh đang nằm ra bàn, bên cạnh còn có mười mấy vỏ bia rỗng.
Cô nhanh chân chạy tới bên anh, cố gắng đỡ anh dậy.
Dìu anh về nhà, cô đặt anh lên giường, cởi giày anh ra rồi chạy ngay vào nhà tắm, tẩm ướt khăn rồi mang ra lau người cho anh.
Đột nhiên bàn tay anh động đậy, tóm lấy cánh tay cô, lật người đè cô xuống phía dưới.
Cô hoảng hồn, giãy giụa mãi không thoát ra được
Cô hoang mang, dùng hết sức giãy dụa nhưng không sao thoát nổi.
Anh thì càng ngày càng giữ chặt hơn, hạ xuống cổ cô một dấu hôn. Tay từ từ thoát đi quần áo của hai người.
Lần này, cô cũng không phản kháng nữa, chỉ giương đôi mắt đỏ hồng lên nhìn anh.
" Anh có chắc muốn làm việc này với em không? "
Anh không trả lời, vẫn tiếp tục hành động đó một cách thô lỗ.
" Có hay không? " Cô nói lớn, giọng khàn khàn.
Lúc này, anh có chút nhíu mày, hơi tỉnh lại, nhìn cô dưới thân đang khóc, cũng nhìn lại quần áo xộc xệch của hai người.
Bật người dậy một cách nhanh chóng, anh giơ tay ôm đầu, lại quay ra nhìn cô.
Cô cũng chống hai tay, nhấc người dậy
Hai người cứ thế lặng im suốt mấy giây đồng hồ.
Anh là người phá vỡ sự yên tĩnh đến đáng sợ này trước, trừng mắt chất vấn cô
" Sao cô lại ở nhà tôi? "
Cô vừa định mở miệng kể lại sự việc, ai ngờ anh đã nhanh chóng cướp lời
" Sao? Muốn thừa dịp tôi say rượu rồi leo lên giường tôi? Chỉ tiếc tôi vẫn còn chút tỉnh táo nhỉ?"
" Kh... Không phải. Thực ra... " Cô vội lên tiếng giải thích, chỉ không ngờ anh lại một lần nữa cắt ngang lời cô.
" Im đi. Không cần nói nữa. Cút khỏi nhà tôi. " Do uống quá nhiều rượu mà bây giờ anh rất đau đầu, không hề có kiên nhẫn nghe hết lời cô.
" Nhưng mà... "
" Tôi đã bảo cút, cô không nghe thấy hả? " Anh cáu lên, cầm cái gạt tàn trên tủ đầu giường ném về phía cô.
Không ngờ được anh sẽ làm vậy, cô không kịp tránh mà để cái gạt tàn đập mạnh vào đầu.
Cô cắn môi, chạy ra khỏi căn hộ của anh, không thèm để ý tới trán đã rỉ ra rất nhiều máu.
Cô chạy, chạy mãi. Vô thức chạy ra cái hồ kia rồi khóc oà lên.
" Tạ Thư Dật, anh thật quá đáng. "
Giữa trời đêm, cô ngửa mặt lên gào to
Không hiểu bị điều gì kích thích, cô nhìn xung quanh rồi chăm chăm nhìn vào giữa hồ.
Trong lòng cô lại nhớ đến anh.
Anh có phải rất thương tâm khi chị ấy qua đời không?
Anh có phải thường xuyên ra đây ngồi rồi nhớ đến chị ấy không?
Nếu như cô cũng vậy thì sao?
Nếu như cô cũng chết ở đây, liệu anh có nhớ cô như nhớ chị ấy không?
Cô tự thì thào một mình, lại chầm chậm bước tới gần hồ.
Lúc sắp chạm tới mặt nước, cô dừng chân lại, ngập ngừng rồi vẫn tiếp tục bước.
Mực nước cao tới đùi cô.
Đi tiếp một đoạn, nước đã lên tới đầu gối, ra giữa hồ, nước đã ngập qua đầu cô từ lâu.
Cô dần cảm thấy đầu óc mơ màng.
Trước khi chìm vào vô thức, hình ảnh cuối cùng xuất hiện trong não cô là anh.
Cô lại tự hỏi với hình ảnh đó.
" Em đi, liệu anh có nhớ? "
Tác giả :
diệu kỳ ái ái