Tôi Vốn Lương Thiện
Chương 29: Pk (3)
Dịch: Minovan
Trong sự hỗn tạp của đầy chủng loại nước hoa, tôi khó khăn cất lời hỏi Wendy: Dù có là thời đại nam sắc thì mọi người cũng nên dè dặt, ý nhị hơn chứ. Mọi người không biết dè dặt viết như thế nào sao?
Wendy trả lời: Ngay đến cả chữ phồn thể của dè dặt chị còn biết viết, thế nhưng có tác dụng gì không? Đến cái tuổi này rồi, bắt buộc phải học cách tô điểm và đẩy mạnh tiêu thụ cho mình. Nhưng mà mới hơn 20 mà cũng chạy tới đây tranh với chúng ta, đúng là không nhân đạo gì hết. Chúng ta bây giờ giống như tiền giấy của Zimbabue không ngừng rớt giá, trong khi đó những người đàn ông ưu tú thì sống như giá cả bất động sản ở trong nước tăng vù vù không ngừng. Em cứ coi như mọi người đang xếp hàng lấy số để mua nhà đi.
Tôi quay đầu lại nói: Nói như vậy, thằng nhóc Vương Hiên Dật này hồi học đại học đã là nhà cao tầng. Hồi đó còn có có một nhóm fan giơ cao khẩu hiểu “Phong thái hiên ngang, siêu quần tuyệt luân". Bây giờ thấy mọi người vẫn còn bình thường như thế này, tôi đã cảm thấy may lắm rồi.
(Chơi câu đối 4 chữ với tên của Vương Hiên Dật, “hiên" trong hiên ngang, “dật" trong siêu quần – xuất chúng, vượt trội)
Mọi người vừa nghe thấy chuyện về Vương Hiên Dật, lần lượt quay đầu lại dỏng tai lên lắng nghe. Nhưng bọn họ quay đầu lại quá nhanh, mùi nước hoa hỗn tạp cùng xông thẳng vào mũi, kiến tôi quay quay một lúc mới có thể bình tĩnh lại.
Tôi cũng không hề từ chối những ánh mắt tò mò của mọi người, từ từ nhớ lại: Hồi cậu ta học đại học, chúng tôi không biết nhà cậu ta giàu như vậy đâu. Hồi đó cậu ta trông cũng chẳng đẹp trai như bây giờ nhưng số lượng fan thì không chừa một ai từ bà chủ của nhà ăn cho đến cô quét dọn vệ sinh. Bạn tôi từng nói: cậu ta đi đến nhà ăn mua đồ đều do bà chủ đích thân lấy. Còn có lời đồn rằng, mỗi lần cậu ta đi vệ sinh, cô quét dọn vệ sinh toàn tìm thời cơ để chạy vào dẫn đến việc cậu ta bình thường cả ngày cũng không đi vệ sinh, phải chờ về đến ký túc xá mới giải quyết, haha, tôi thấy cậu ta mà cứ như vậy thì rất dễ mắc bệnh viêm bàng quang, hơn nữa còn có thể dẫn đến việc suy thận.
Nói xong, tôi không kiềm chế được mà bật cười, chỉ tiếc là một đám trọng sắc, nhất là mấy người trông giống như là thực tập sinh của công ty nhìn tôi khinh thường như ma quỷ vậy.
Thế nên tôi cũng không còn hứng nói tiếp nữa, ví như vào đêm hội chào xuân cậu ta cầm đàn ghita hát bài “Sitting down here", ngay đến cả việc hồi thi đại học vì điểm tiếng anh không đạt nên bắt buộc phải đến trường học của chúng tôi. Hồi đó trông cậu ta trẻ trung năng động không nhìn ra được là một người bỏ nhà xa quê, nỗi đau đớn ân oán của nhà giàu, ngược lại trông còn giống với mấy tên bỡn cợt cuộc sống, bỡn cợt cuộc đời. Thế nhưng có rất nhiều phụ nữ vẫn kiên quyết với lý luận “Đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu", cho rằng hình dáng cậu ta im lặng ngồi quay bút là một hình ảnh khó gặp cỡ nào. Có tin đồn khi cậu ta mỉm cười với cái má lúm của mình đã ngay lập tức giết chết không biết bao những sinh vật giống cái, thậm chí ngay đến cả con mèo hoang trong rừng trúc lúc động dục cũng gọi tên cậu ta.
Nhớ hồi đó, cách tốt nhất để tôi quên đi tin đồn đồng tính của mình chính là đọc những tin đồn của cậu ta. Có nhiều lúc tin đồn của tôi và của cậu ta cùng lúc đều có, không hề kém nhau. Mỗi lần tôi đang đau buồn, chỉ cần nhìn thấy những tin đồn về cuộc sống riêng tư của cậu ta đang nổi dần dật, trong lòng lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Thế nên dù nói những thứ được tạo lập trên nỗi đau của người khác thì không thể có được hạnh phúc của chính mình, nhưng ít ra đây là một con đường tắt để có thể giảm bớt nỗi đau của mình. Sản nghiệp văn hóa quốc gia của chúng ta vô cùng quen thuộc với những kiểu vận dụng hiệu quả của các biện pháp tương phản, như phát sóng tin tức cũng thường để tâm đến việc những người ở thế giới thứ 3 đang sống trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng như thế nào. Những người sống ở thế giới thứ nhất đang sống trong cảnh tự lừa mình dối người và hàng loạt những tin tức xấu xí từ chính trị, để tránh cho dân chúng nước ta có tâm lý trách trời trách đất, mà cố gắng đạt được mục tiêu lý tưởng an cư lạc nghiệp, an nhàn vui vẻ. Vương Hiên Dật được coi là chỉ số tinh thần của tôi, khi vẫn chưa hoàn toàn hiểu thấu về cậu ta tôi đã nảy sinh tình cảm cách mạng “Cùng là người lưu lạc nơi chân trời góc bể, xem ai lưu lạc khổ hơn ai". Vậy nên, hiện tại tôi mới không đề phòng mà nhắn cho cậu ta một cái tin như vậy, bởi vì chúng tôi đã từng trong hoạn nạn tìm thấy chân tình rồi.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, chắc là lại một vị khách không mời mà đến, tôi ngồi ngay gạya phòng khách, những vị khách trước đó đã đứng ngay ngắn xếp dọc thành hai hàng, tôi không nỡ phá đi kết cấu đó của họ, chỉ còn cách dùng ánh mắt chỉ huy cho Colla đang đứng ở gần cửa mở cửa ra.
Không nghĩ tới người đứng ngoài cửa không phải là một người lạ qua đường, mà là nhân vật chính của tối ngày hôm nay Vương Hiên Dật.
Vương Hiên Dật hôm nay mặc một bộ đồ vest 3 lớp, với 2 lớp áo có cổ bẻ, cổ áo phía trong gập cao lên, cổ áo phía ngoài ép xuống xuôi theo lớp áo, lại đeo thêm một chiếc gọng kính đỏ đậm không tròng, phong độ ngời ngời đứng ngay trước cửa ra vào. Rõ ràng cậu ta vẫn chưa thích ứng nổi với ánh mắt như bầy lang sói ấy, nhưng chắc cũng đã làm một chàng trai phong lưu biết bao năm qua, đối với số lượng hormone tiết ra quá nhiều từ đám đông này đã quá quen thuộc, thế nên cậu ta nhanh chóng đi lướt qua những ánh mắt nhìn cậu ta như sói đói nhìn thấy mồi, chuẩn xác tìm được tôi mới lên tiếng hỏi: Nếu mở party, có phải là hơi đông rồi không?
Wendy lập tức bóp thật chặt cổ tay tôi, nhưng mức độ hiểu biết giữa tôi và Wendy có hạn, không thể nào lập tức hiểu được cái bóp tay này có ý gì, chỉ đành đứng dậy nhìn xa xa giống cậu ta
Tôi trả lời: Đúng là hơi đông, cậu có thể cho mượn nhà chút để cho bớt đông không?
Wendy lại lập tức bóp chặt cổ tay tôi.
Vương Hiên Dật không thèm nghĩ ngợi gì đã lập tức trả lời: Được thôi, nhưng mà mọi người phải đợi tôi về thu dọn một lát đã.
Ngay khi Vương Hiên Dật quay người trở về nhà của mình, cả phòng dường như sôi sục cả lên. Tất cả mọi người đều cho rằng tôi đúng là một người vô cùng trượng nghĩa, ngay đến cả một lý do để phân luồng người như vậy cũng nghĩ ra, không hổ là người của công ty sáng tạo ý tưởng còn tôi thì xoa xoa vết bóp đỏ bầm trên cổ tay, sâu sắc cảm nhận rằng trí thông minh của giới nữ khi đang si mê sắc đẹp đúng là khiến ta không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi dọn dẹp mọi thứ xong, Vương Hiên Dật đi sang nhà tôi cúi đầu một cái đầy thân sĩ rồi lên tiếng: Mời các quý công chúa đến tham quan.
Sau đó tất cả các “công chúa" nhiệt huyết sối trào, giống hệt như cảnh một giây trước ngày bán đại hạ giá ở siêu thị vậy ào ào đi sang nhà của cậu ta.
Đây không phải là phân luồng nữa rồi nên gọi là đá “bóng" sang chân người khác mới phải.
Tôi mở của sổ để cho tan bớt mùi, nằm liệt ở trên ghế sofa, nghỉ ngơi một lát. Tôi tin rằng đám người với những hỏa nhãn kim tinh ấy chắc chắn có thể tìm được một thứ gì đó để tán gẫu hoặc đáng để tán gẫu trong căn phòng đó, hơn nữa đám người si mê đó còn cảm thấy đến tờ giấy vệ sinh cậu ta đã dùng rồi cũng phát ra một mùi hương mê người thế nên trong khoảng thời gian ngắn tới tạm thời tôi không cần phải có mặt tại đó.
Vương Hiên Dật dựa vào cửa, nhìn tôi không động đậy gì lên tiếng hỏi: Cậu không qua đó sao?
Tôi gật đầu: Năm phút nữa tôi sẽ qua.
Vương Hiên Dật bước lại gần, bình tĩnh tự nhiên ngồi xuống cạnh tôi: Không thích thì sao còn mở Party?
Trai đẹp mãi mãi là việc mà thần, người cùng căm phẫn, nhưng những trai đẹp còn không biết sức hút của mình thì tội càng không thể tha.
Tôi chớp chớp mi lên tiếng: Cậu mau chóng quay về tiếp đãi khách đi. Nếu không một lát nữa đám người đó lại đổ hết sang đây, Thực sự là vài phút nữa tôi sẽ sang,
Vẻ mặt của Vương Hiên Dật đầy oán hận nhìn tôi: Vậy tôi ngồi đây một lúc cùng cậu vậy.
Tôi nghĩ nếu tôi tiếp tục ngồi ngốc ở đây chắc chắn sẽ khiến cho con dân phẫn nộ, đành phải đi về phía căn phòng đối diện.
Nhà của Vương Hiên dật bởi vì không có mấy đồ linh tinh giống như nhà tôi nên trông càng rộng rãi hơn, cũng chứa được nhiều người hơn. Rèm cửa sổ màu xanh nhạt ngăn cách hoàn toàn những ánh đèn điện của mọi nhà ở ngoài kia, hắt lên thứ ánh sáng màu xanh nhẹ nhàng lên bức tường trắng và trên nền gạch dưới đất, ngay đến cả sắc mặt của những người trong đấy cũng hơi hơi ánh xanh, khiến cho tôi không kiềm chế được mà nhớ tới đoạn trailer phim “Avatar" vừa xem mấy hôm trước, ở tinh cầu Pandora màu xanh ấy còn có một đám người thổ dân và người đẹp da xanh lam. Thế nhưng đám người này trang điểm trông yêu nghiệt quá, không phù hợp với vẻ đẹp lương thiện thuần phác của nhưng cô gái thổ dân đó, bây giờ họ giống yêu nữ da xanh hơn.
Một yêu nữ da xanh qua đường nào đó lên tiếng: Vương tổng, bài hát đang bật này hay thật đó, tên là gì vậy?
Vương Hiên Dật bê ra một chút đồ uống rồi trả lời: À, là một bài nhạc Pháp. Le Ciel Dans Une Chambre có nghĩa là “Bầu trời trong căn phòng".
Đồng bọn yêu nữ liên tục rối rít cảm thán Vương Hiên Dật biết nói tiếng Pháp, còn nói rằng những người biết tiếng Pháp chắc chắn cũng thanh nhã, lãng mạn như người Pháp. Đúng là hiểu nhầm cho những người ở khu nói tiếng Pháp ở Châu Phi rồi. Lúc đó có một cô gái giỏi giang nào đó đã bắt đầu dùng tiếng Pháp nói chuyện với Vương Hiên Dật. Cái gọi là lắm tài đa nghệ chính là đây, cô gái ấy nói tiếng Pháp vô cùng lưu loát khiến cho mọi người đều hối hận những đợt nghỉ ngơi rảnh rỗi đã không đi học chuyên một thứ tiếng gì đó. Không nghĩ rằng ngoài việc có thể giao tiếp với người nước ngoài thì cũng có thể dùng để giao lưu thêm với những người trong nước. Tiếng nước ngoài vẫn là có đất dụng võ, đúng là một thời đại trọng ngôn ngữ mà, thậm chí thêm một lần nữa bất tri bất giác có thể kiểm nghiệm được câu mà chúng ta vẫn hay cưỡng ép dùng trong các bài tập làm văn “Cơ hội thường chỉ dành cho những người đã chuẩn bị thật tốt" Đúng là một câu chí lý mà.
Vương Hiên Dật chỉ nói một vài câu đơn giản bằng tiếng Pháp sau đó nói: Sau khi tốt nghiệp đại học tôi có đến Châu Âu và Mỹ một chuyến, trong khoảng thời gian đó có bị ép phải học một vài câu khẩu ngữ vậy thôi.
Tôi không nhịn được lên tiếng hỏi: Tôi nhớ lúc trước cậu đã từng nói, cậu không đi ra nước ngoài cũng không có tên nước ngoài cơ mà.
Các yêu nữ lần lượt quay lại tỏ ra ghét bỏ tôi đã cắt lời thần tượng của họ một cách thô bạo như vậy, hơn nữa bọn họ còn cho rằng những người có thân phận như Vương Hiên Dật mà chưa đi nước ngoài thì giống như việc trái đất này biến thành hình vuông khiến người khác không thể tin nổi, thế nên cười nhạo tôi vô cùng rõ ràng, cả một tập thể đều có dáng vẻ nhếch môi cười.
Vương Hiên Dật cúi đầu rót nước cho mọi người, vừa rót vừa nói: Ngại quá, tôi không uống rượu, trong nhà chỉ có nước ngọt, mọi người cứ tự nhiên nhé.
Đám yêu nữ kia liên tục lên tiếng: Không sao không sao, uống nước ngọt tốt cho sức khỏe hơn.
Vương Hiên Dật mỉm cười sau đó quay ra trả lời câu hỏi của tôi: Tôi đúng là không có tên tiếng anh, người nước ngoài đều gọi tôi là XuanYi, nhưng bọn họ rất khó phát âm từ X, thường thường sẽ đọc lạc đi. Còn về việc trước đây tôi từng nói mình chưa từng ra nước ngoài, đó là vì mỗi lần đi như vậy đều bị nhốt lại trong một không gian kín, ngoài việc nhìn những người ra ra vào vào là người tóc vàng mắt xanh ra thì cũng chả có khác biệt gì cả.
Đám yêu nữ tự động giải thích thêm: Haizzz, những người bận rộn đều như thế mà, ngay đến cả thời gian đi ra ngoài tham quan một chút cũng không có.
Tôi nghĩ trong lòng, vậy thì do bọn họ không hiểu rõ Vương Hiên Dật rồi, hồi đó ở trường cậu ta sống đến là ung dung thoải mái, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, sao có thể vừa mới sang nước ngoài đã có thể trở nên ngoan ngoãn, dù thế nào đi nữa thì chắc cũng phải giúp các anh em tốt của cậu ta ngó qua những cô người mẫu nổi tiếng ở nước ngoài chứ nhỉ, huống hồ nếu đã gặp qua những người gọi là hoa khôi trong trường chúng tôi thì sẽ rất dễ có cảm giác mãn nguyện khi ở nước ngoài. Giống như việc ăn trưa ở trong nhà ăn của trường sau đó lại đi ăn ở các quán bên ngoài ở Bắc Kinh vậy đó
Tôi tỏ ra không tin nhìn Vương Hiên Dật đợi cậu ta cho tôi một đáp án hài lòng hơn.
Cậu ta liếc tôi một cái, lập tức chuyển chủ đề: Tôi cực kỳ thích lời bài hát tiếng Pháp này. “Khi em ở bên anh, các vách tường trong căn phòng bỗng hóa thành cánh rừng thâm sâu đến vô tận: Trần nhà cũng dường như biến mất, thế giới này dường như không còn tồn tại nữa; Bầu trời rộng đến vô tận, chỉ còn tiếng kèn Harmonica đang vang vọng lại; còn đối với tôi mà nói lại như chiếc đàn organ ở nơi phòng học, chỉ vì em mà tấu nên những khúc ca" Hồi đó tôi vẫn luôn nghĩ, nếu như có một người nào đó bên cạnh tôi, bốn bức tường và trần nhà có lẽ thực sự sẽ biến mất, thời gian trôi qua sẽ không cảm thấy chậm chạp khó khăn, nỗi đau cũng sẽ không lâu dài đến vậy
Mọi người đều vô cùng nghiêm túc, yên tĩnh nghe bài hát tiếng Pháp này.
Wendy dù sao cũng coi như là trưởng bối của đám yêu nữ này, đương nhiên cũng tỉnh ngộ sớm hơn. Dù cho cô ấy đã cố tình đội một chiếc mũ len đan màu tro, mặc một chiếc áo khoác mỏng màu đỏ như để ép mình miễn cưỡng giống như thế hệ sau năm 80 nhưng về cách suy nghĩ tư duy thì lại lộ rõ sự trưởng thành củ những người sau 70. Chị ấy cúi đầu nhẹ giọng hỏi: Vương Hiên Dật có phải cậu có người trong lòng rồi không, sao những lời nói ra lại sến như vậy nhỉ?
Tôi nhẹ giọng trả lời lại: Trước đây cậu ta còn sến hơn, không kéo đi diễn phim Hàn Quốc đúng là quá đáng tiếc. Nhưng mà hiện tại phim Hàn cũng thay đổi theo phong cách ngây thơ điên điên khùng khùng, gần đây còn có xu hướng là phim về mặt trái xã hội, không còn thích những phim đau khổ vật vã nữa rồi. Vương Hiên Dật rõ ràng đã OUT, không theo kịp trào lưu, kiểu gì cũng bị nhấn chìm.
Wendy nói tiếp: Nhưng mà người đàn ông từng bị tổn thương mới biết thương yêu phụ nữ. Cũng giống như người đàn ông đã từng có một cuộc hôn nhân mới hiểu được rõ hôn nhân như thế nào vậy. Như vậy xem ra, nếu yêu đương thì nên tìm Vương Hiên Dật, muốn kết hôn thì phải tìm Lâm đại nhân rồi.
Tôi phản bác lại: Cá và tay gấu không thể cùng lúc bắt được đâu, hai tay đều muốn bắt, hai tay đều không muốn buông là không đúng rồi. Một chân đạp hai thuyền không sợ xoạc chân trẹo hông à.
Wendy không hề biết sợ mà nói: Em xem đi, một lát nữa Lâm đại nhân tới đây, bọn họ đều sẽ quen với việc bị trẹo hông thôi. Đúng rồi, Lâm đại nhân sao vẫn chưa đến vậy?
Tôi liếc nhìn chị ấy một cái, cúi đầu không nói gì. Để mọi người nghĩ rằng Lâm đại nhân cho mọi người leo cây vẫn tốt hơn là sự thực tôi đã cho Lâm đại nhân leo cây, bọn họ cũng sẽ bình tĩnh và dễ dàng chấp nhận hơn.
Khúc nhạc nước ngoài này cuối cùng cũng kết thúc Một yêu nữ khác quàng một chiếc khăn màu đỏ rực, mặc một chiếc áo len màu trắng phối với một chiếc váy dài theo phong cách Scotland chỉ vào chiếc đồng hồ trên tường nói: Vương tổng, trong nhà anh sao lại treo chiếc đồng hồ kiểu này dợ? Không phù hợp với phong cách nhà anh một chút nào đâu á.
Yêu nữ này ăn mặc trang điểm như vậy, chắc là muốn học theo thần tượng thời đại mới Tiểu Thẩm Dương, đáng tiếc là giọng nói không ra được khẩu ngữ thân thiết mạnh mẽ nồng hậu như người Đông Bắc ngược lại giọng còn hơi nặng và không được đúng chất cho lắm nhưng vẫn mang máng có thể đoán ra đây là giọng Cảng Đài (Hongkong/Đài Loan)
Tôi hừ một tiếng, dùng chất giọng đúng chất khẩu ngữ Cảng Đài nói với cô ta: Chị gái này, căn phòng 12m2 này thì có phong cách gì vậy? Gần đây trên mạng đang có trend phong cách mix, rất nhiều người đều đang bàn luận về vấn đề này, chị cảm thấy như thế nào á.
Cô gái này không nghĩ tới việc tôi sẽ phản ứng dữ dội như vậy, cả gương mặt đỏ phừng cả lên, dưới ánh sáng xanh trông lại còn tím tái như gan heo, trông đáng sợ khủng khiếp.
Vương Hiên Dật lúc này mới chầm chậm lên tiếng: Ồ, tôi vốn không quen xem đồng hồ. Đã từng có một thời gian cứ mãi nhìn chằm chằm nó, nhìn đến mức buồn bực phát ngấy, thế nên sau này cũng không mua đồng hồ nữa. Chiếc đồng hồ này là của một người bạn tặng, chiếc đồng hồ với cô ấy đều xấu xí như nhau, nhưng nhìn quen rồi thì sẽ không cảm thấy thế nữa.
Con mẹ nó, lại còn dám mắng chửi tôi.
Wendy dí sát vào tai tôi nói khẽ: Có kẻ ngốc nào lại đi tặng người ta đồng hồ chứ, cũng không nghĩ tới mang điềm xui như thế nào, rõ ràng là đang trù người ta.
Tôi gật đầu đáp lời: Người này đúng là hơi ngốc, chắc là lúc tặng không nghĩ tới một cái đồng hồ rách nát vậy mà cũng có thể dẫn tới nhiều chủ đề như vậy, nếu biết sớm thì chắc chắn đã không tặng rồi, tự mình giữ dùng cũng được.
Nói xong, tiếng chuông ngoài cửa vang lên, Vương Hiên Dật bước qua đó mở cửa, tất cả mọi người đều hít một hơi mặt tôi thì đông cứng lại. Ngoài cửa, Lâm đại nhân uy phong ngời ngời đứng đó và cả giám đốc Ava gương mặt vui tươi như hoa nở xuân về.
Trong sự hỗn tạp của đầy chủng loại nước hoa, tôi khó khăn cất lời hỏi Wendy: Dù có là thời đại nam sắc thì mọi người cũng nên dè dặt, ý nhị hơn chứ. Mọi người không biết dè dặt viết như thế nào sao?
Wendy trả lời: Ngay đến cả chữ phồn thể của dè dặt chị còn biết viết, thế nhưng có tác dụng gì không? Đến cái tuổi này rồi, bắt buộc phải học cách tô điểm và đẩy mạnh tiêu thụ cho mình. Nhưng mà mới hơn 20 mà cũng chạy tới đây tranh với chúng ta, đúng là không nhân đạo gì hết. Chúng ta bây giờ giống như tiền giấy của Zimbabue không ngừng rớt giá, trong khi đó những người đàn ông ưu tú thì sống như giá cả bất động sản ở trong nước tăng vù vù không ngừng. Em cứ coi như mọi người đang xếp hàng lấy số để mua nhà đi.
Tôi quay đầu lại nói: Nói như vậy, thằng nhóc Vương Hiên Dật này hồi học đại học đã là nhà cao tầng. Hồi đó còn có có một nhóm fan giơ cao khẩu hiểu “Phong thái hiên ngang, siêu quần tuyệt luân". Bây giờ thấy mọi người vẫn còn bình thường như thế này, tôi đã cảm thấy may lắm rồi.
(Chơi câu đối 4 chữ với tên của Vương Hiên Dật, “hiên" trong hiên ngang, “dật" trong siêu quần – xuất chúng, vượt trội)
Mọi người vừa nghe thấy chuyện về Vương Hiên Dật, lần lượt quay đầu lại dỏng tai lên lắng nghe. Nhưng bọn họ quay đầu lại quá nhanh, mùi nước hoa hỗn tạp cùng xông thẳng vào mũi, kiến tôi quay quay một lúc mới có thể bình tĩnh lại.
Tôi cũng không hề từ chối những ánh mắt tò mò của mọi người, từ từ nhớ lại: Hồi cậu ta học đại học, chúng tôi không biết nhà cậu ta giàu như vậy đâu. Hồi đó cậu ta trông cũng chẳng đẹp trai như bây giờ nhưng số lượng fan thì không chừa một ai từ bà chủ của nhà ăn cho đến cô quét dọn vệ sinh. Bạn tôi từng nói: cậu ta đi đến nhà ăn mua đồ đều do bà chủ đích thân lấy. Còn có lời đồn rằng, mỗi lần cậu ta đi vệ sinh, cô quét dọn vệ sinh toàn tìm thời cơ để chạy vào dẫn đến việc cậu ta bình thường cả ngày cũng không đi vệ sinh, phải chờ về đến ký túc xá mới giải quyết, haha, tôi thấy cậu ta mà cứ như vậy thì rất dễ mắc bệnh viêm bàng quang, hơn nữa còn có thể dẫn đến việc suy thận.
Nói xong, tôi không kiềm chế được mà bật cười, chỉ tiếc là một đám trọng sắc, nhất là mấy người trông giống như là thực tập sinh của công ty nhìn tôi khinh thường như ma quỷ vậy.
Thế nên tôi cũng không còn hứng nói tiếp nữa, ví như vào đêm hội chào xuân cậu ta cầm đàn ghita hát bài “Sitting down here", ngay đến cả việc hồi thi đại học vì điểm tiếng anh không đạt nên bắt buộc phải đến trường học của chúng tôi. Hồi đó trông cậu ta trẻ trung năng động không nhìn ra được là một người bỏ nhà xa quê, nỗi đau đớn ân oán của nhà giàu, ngược lại trông còn giống với mấy tên bỡn cợt cuộc sống, bỡn cợt cuộc đời. Thế nhưng có rất nhiều phụ nữ vẫn kiên quyết với lý luận “Đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu", cho rằng hình dáng cậu ta im lặng ngồi quay bút là một hình ảnh khó gặp cỡ nào. Có tin đồn khi cậu ta mỉm cười với cái má lúm của mình đã ngay lập tức giết chết không biết bao những sinh vật giống cái, thậm chí ngay đến cả con mèo hoang trong rừng trúc lúc động dục cũng gọi tên cậu ta.
Nhớ hồi đó, cách tốt nhất để tôi quên đi tin đồn đồng tính của mình chính là đọc những tin đồn của cậu ta. Có nhiều lúc tin đồn của tôi và của cậu ta cùng lúc đều có, không hề kém nhau. Mỗi lần tôi đang đau buồn, chỉ cần nhìn thấy những tin đồn về cuộc sống riêng tư của cậu ta đang nổi dần dật, trong lòng lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Thế nên dù nói những thứ được tạo lập trên nỗi đau của người khác thì không thể có được hạnh phúc của chính mình, nhưng ít ra đây là một con đường tắt để có thể giảm bớt nỗi đau của mình. Sản nghiệp văn hóa quốc gia của chúng ta vô cùng quen thuộc với những kiểu vận dụng hiệu quả của các biện pháp tương phản, như phát sóng tin tức cũng thường để tâm đến việc những người ở thế giới thứ 3 đang sống trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng như thế nào. Những người sống ở thế giới thứ nhất đang sống trong cảnh tự lừa mình dối người và hàng loạt những tin tức xấu xí từ chính trị, để tránh cho dân chúng nước ta có tâm lý trách trời trách đất, mà cố gắng đạt được mục tiêu lý tưởng an cư lạc nghiệp, an nhàn vui vẻ. Vương Hiên Dật được coi là chỉ số tinh thần của tôi, khi vẫn chưa hoàn toàn hiểu thấu về cậu ta tôi đã nảy sinh tình cảm cách mạng “Cùng là người lưu lạc nơi chân trời góc bể, xem ai lưu lạc khổ hơn ai". Vậy nên, hiện tại tôi mới không đề phòng mà nhắn cho cậu ta một cái tin như vậy, bởi vì chúng tôi đã từng trong hoạn nạn tìm thấy chân tình rồi.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, chắc là lại một vị khách không mời mà đến, tôi ngồi ngay gạya phòng khách, những vị khách trước đó đã đứng ngay ngắn xếp dọc thành hai hàng, tôi không nỡ phá đi kết cấu đó của họ, chỉ còn cách dùng ánh mắt chỉ huy cho Colla đang đứng ở gần cửa mở cửa ra.
Không nghĩ tới người đứng ngoài cửa không phải là một người lạ qua đường, mà là nhân vật chính của tối ngày hôm nay Vương Hiên Dật.
Vương Hiên Dật hôm nay mặc một bộ đồ vest 3 lớp, với 2 lớp áo có cổ bẻ, cổ áo phía trong gập cao lên, cổ áo phía ngoài ép xuống xuôi theo lớp áo, lại đeo thêm một chiếc gọng kính đỏ đậm không tròng, phong độ ngời ngời đứng ngay trước cửa ra vào. Rõ ràng cậu ta vẫn chưa thích ứng nổi với ánh mắt như bầy lang sói ấy, nhưng chắc cũng đã làm một chàng trai phong lưu biết bao năm qua, đối với số lượng hormone tiết ra quá nhiều từ đám đông này đã quá quen thuộc, thế nên cậu ta nhanh chóng đi lướt qua những ánh mắt nhìn cậu ta như sói đói nhìn thấy mồi, chuẩn xác tìm được tôi mới lên tiếng hỏi: Nếu mở party, có phải là hơi đông rồi không?
Wendy lập tức bóp thật chặt cổ tay tôi, nhưng mức độ hiểu biết giữa tôi và Wendy có hạn, không thể nào lập tức hiểu được cái bóp tay này có ý gì, chỉ đành đứng dậy nhìn xa xa giống cậu ta
Tôi trả lời: Đúng là hơi đông, cậu có thể cho mượn nhà chút để cho bớt đông không?
Wendy lại lập tức bóp chặt cổ tay tôi.
Vương Hiên Dật không thèm nghĩ ngợi gì đã lập tức trả lời: Được thôi, nhưng mà mọi người phải đợi tôi về thu dọn một lát đã.
Ngay khi Vương Hiên Dật quay người trở về nhà của mình, cả phòng dường như sôi sục cả lên. Tất cả mọi người đều cho rằng tôi đúng là một người vô cùng trượng nghĩa, ngay đến cả một lý do để phân luồng người như vậy cũng nghĩ ra, không hổ là người của công ty sáng tạo ý tưởng còn tôi thì xoa xoa vết bóp đỏ bầm trên cổ tay, sâu sắc cảm nhận rằng trí thông minh của giới nữ khi đang si mê sắc đẹp đúng là khiến ta không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi dọn dẹp mọi thứ xong, Vương Hiên Dật đi sang nhà tôi cúi đầu một cái đầy thân sĩ rồi lên tiếng: Mời các quý công chúa đến tham quan.
Sau đó tất cả các “công chúa" nhiệt huyết sối trào, giống hệt như cảnh một giây trước ngày bán đại hạ giá ở siêu thị vậy ào ào đi sang nhà của cậu ta.
Đây không phải là phân luồng nữa rồi nên gọi là đá “bóng" sang chân người khác mới phải.
Tôi mở của sổ để cho tan bớt mùi, nằm liệt ở trên ghế sofa, nghỉ ngơi một lát. Tôi tin rằng đám người với những hỏa nhãn kim tinh ấy chắc chắn có thể tìm được một thứ gì đó để tán gẫu hoặc đáng để tán gẫu trong căn phòng đó, hơn nữa đám người si mê đó còn cảm thấy đến tờ giấy vệ sinh cậu ta đã dùng rồi cũng phát ra một mùi hương mê người thế nên trong khoảng thời gian ngắn tới tạm thời tôi không cần phải có mặt tại đó.
Vương Hiên Dật dựa vào cửa, nhìn tôi không động đậy gì lên tiếng hỏi: Cậu không qua đó sao?
Tôi gật đầu: Năm phút nữa tôi sẽ qua.
Vương Hiên Dật bước lại gần, bình tĩnh tự nhiên ngồi xuống cạnh tôi: Không thích thì sao còn mở Party?
Trai đẹp mãi mãi là việc mà thần, người cùng căm phẫn, nhưng những trai đẹp còn không biết sức hút của mình thì tội càng không thể tha.
Tôi chớp chớp mi lên tiếng: Cậu mau chóng quay về tiếp đãi khách đi. Nếu không một lát nữa đám người đó lại đổ hết sang đây, Thực sự là vài phút nữa tôi sẽ sang,
Vẻ mặt của Vương Hiên Dật đầy oán hận nhìn tôi: Vậy tôi ngồi đây một lúc cùng cậu vậy.
Tôi nghĩ nếu tôi tiếp tục ngồi ngốc ở đây chắc chắn sẽ khiến cho con dân phẫn nộ, đành phải đi về phía căn phòng đối diện.
Nhà của Vương Hiên dật bởi vì không có mấy đồ linh tinh giống như nhà tôi nên trông càng rộng rãi hơn, cũng chứa được nhiều người hơn. Rèm cửa sổ màu xanh nhạt ngăn cách hoàn toàn những ánh đèn điện của mọi nhà ở ngoài kia, hắt lên thứ ánh sáng màu xanh nhẹ nhàng lên bức tường trắng và trên nền gạch dưới đất, ngay đến cả sắc mặt của những người trong đấy cũng hơi hơi ánh xanh, khiến cho tôi không kiềm chế được mà nhớ tới đoạn trailer phim “Avatar" vừa xem mấy hôm trước, ở tinh cầu Pandora màu xanh ấy còn có một đám người thổ dân và người đẹp da xanh lam. Thế nhưng đám người này trang điểm trông yêu nghiệt quá, không phù hợp với vẻ đẹp lương thiện thuần phác của nhưng cô gái thổ dân đó, bây giờ họ giống yêu nữ da xanh hơn.
Một yêu nữ da xanh qua đường nào đó lên tiếng: Vương tổng, bài hát đang bật này hay thật đó, tên là gì vậy?
Vương Hiên Dật bê ra một chút đồ uống rồi trả lời: À, là một bài nhạc Pháp. Le Ciel Dans Une Chambre có nghĩa là “Bầu trời trong căn phòng".
Đồng bọn yêu nữ liên tục rối rít cảm thán Vương Hiên Dật biết nói tiếng Pháp, còn nói rằng những người biết tiếng Pháp chắc chắn cũng thanh nhã, lãng mạn như người Pháp. Đúng là hiểu nhầm cho những người ở khu nói tiếng Pháp ở Châu Phi rồi. Lúc đó có một cô gái giỏi giang nào đó đã bắt đầu dùng tiếng Pháp nói chuyện với Vương Hiên Dật. Cái gọi là lắm tài đa nghệ chính là đây, cô gái ấy nói tiếng Pháp vô cùng lưu loát khiến cho mọi người đều hối hận những đợt nghỉ ngơi rảnh rỗi đã không đi học chuyên một thứ tiếng gì đó. Không nghĩ rằng ngoài việc có thể giao tiếp với người nước ngoài thì cũng có thể dùng để giao lưu thêm với những người trong nước. Tiếng nước ngoài vẫn là có đất dụng võ, đúng là một thời đại trọng ngôn ngữ mà, thậm chí thêm một lần nữa bất tri bất giác có thể kiểm nghiệm được câu mà chúng ta vẫn hay cưỡng ép dùng trong các bài tập làm văn “Cơ hội thường chỉ dành cho những người đã chuẩn bị thật tốt" Đúng là một câu chí lý mà.
Vương Hiên Dật chỉ nói một vài câu đơn giản bằng tiếng Pháp sau đó nói: Sau khi tốt nghiệp đại học tôi có đến Châu Âu và Mỹ một chuyến, trong khoảng thời gian đó có bị ép phải học một vài câu khẩu ngữ vậy thôi.
Tôi không nhịn được lên tiếng hỏi: Tôi nhớ lúc trước cậu đã từng nói, cậu không đi ra nước ngoài cũng không có tên nước ngoài cơ mà.
Các yêu nữ lần lượt quay lại tỏ ra ghét bỏ tôi đã cắt lời thần tượng của họ một cách thô bạo như vậy, hơn nữa bọn họ còn cho rằng những người có thân phận như Vương Hiên Dật mà chưa đi nước ngoài thì giống như việc trái đất này biến thành hình vuông khiến người khác không thể tin nổi, thế nên cười nhạo tôi vô cùng rõ ràng, cả một tập thể đều có dáng vẻ nhếch môi cười.
Vương Hiên Dật cúi đầu rót nước cho mọi người, vừa rót vừa nói: Ngại quá, tôi không uống rượu, trong nhà chỉ có nước ngọt, mọi người cứ tự nhiên nhé.
Đám yêu nữ kia liên tục lên tiếng: Không sao không sao, uống nước ngọt tốt cho sức khỏe hơn.
Vương Hiên Dật mỉm cười sau đó quay ra trả lời câu hỏi của tôi: Tôi đúng là không có tên tiếng anh, người nước ngoài đều gọi tôi là XuanYi, nhưng bọn họ rất khó phát âm từ X, thường thường sẽ đọc lạc đi. Còn về việc trước đây tôi từng nói mình chưa từng ra nước ngoài, đó là vì mỗi lần đi như vậy đều bị nhốt lại trong một không gian kín, ngoài việc nhìn những người ra ra vào vào là người tóc vàng mắt xanh ra thì cũng chả có khác biệt gì cả.
Đám yêu nữ tự động giải thích thêm: Haizzz, những người bận rộn đều như thế mà, ngay đến cả thời gian đi ra ngoài tham quan một chút cũng không có.
Tôi nghĩ trong lòng, vậy thì do bọn họ không hiểu rõ Vương Hiên Dật rồi, hồi đó ở trường cậu ta sống đến là ung dung thoải mái, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, sao có thể vừa mới sang nước ngoài đã có thể trở nên ngoan ngoãn, dù thế nào đi nữa thì chắc cũng phải giúp các anh em tốt của cậu ta ngó qua những cô người mẫu nổi tiếng ở nước ngoài chứ nhỉ, huống hồ nếu đã gặp qua những người gọi là hoa khôi trong trường chúng tôi thì sẽ rất dễ có cảm giác mãn nguyện khi ở nước ngoài. Giống như việc ăn trưa ở trong nhà ăn của trường sau đó lại đi ăn ở các quán bên ngoài ở Bắc Kinh vậy đó
Tôi tỏ ra không tin nhìn Vương Hiên Dật đợi cậu ta cho tôi một đáp án hài lòng hơn.
Cậu ta liếc tôi một cái, lập tức chuyển chủ đề: Tôi cực kỳ thích lời bài hát tiếng Pháp này. “Khi em ở bên anh, các vách tường trong căn phòng bỗng hóa thành cánh rừng thâm sâu đến vô tận: Trần nhà cũng dường như biến mất, thế giới này dường như không còn tồn tại nữa; Bầu trời rộng đến vô tận, chỉ còn tiếng kèn Harmonica đang vang vọng lại; còn đối với tôi mà nói lại như chiếc đàn organ ở nơi phòng học, chỉ vì em mà tấu nên những khúc ca" Hồi đó tôi vẫn luôn nghĩ, nếu như có một người nào đó bên cạnh tôi, bốn bức tường và trần nhà có lẽ thực sự sẽ biến mất, thời gian trôi qua sẽ không cảm thấy chậm chạp khó khăn, nỗi đau cũng sẽ không lâu dài đến vậy
Mọi người đều vô cùng nghiêm túc, yên tĩnh nghe bài hát tiếng Pháp này.
Wendy dù sao cũng coi như là trưởng bối của đám yêu nữ này, đương nhiên cũng tỉnh ngộ sớm hơn. Dù cho cô ấy đã cố tình đội một chiếc mũ len đan màu tro, mặc một chiếc áo khoác mỏng màu đỏ như để ép mình miễn cưỡng giống như thế hệ sau năm 80 nhưng về cách suy nghĩ tư duy thì lại lộ rõ sự trưởng thành củ những người sau 70. Chị ấy cúi đầu nhẹ giọng hỏi: Vương Hiên Dật có phải cậu có người trong lòng rồi không, sao những lời nói ra lại sến như vậy nhỉ?
Tôi nhẹ giọng trả lời lại: Trước đây cậu ta còn sến hơn, không kéo đi diễn phim Hàn Quốc đúng là quá đáng tiếc. Nhưng mà hiện tại phim Hàn cũng thay đổi theo phong cách ngây thơ điên điên khùng khùng, gần đây còn có xu hướng là phim về mặt trái xã hội, không còn thích những phim đau khổ vật vã nữa rồi. Vương Hiên Dật rõ ràng đã OUT, không theo kịp trào lưu, kiểu gì cũng bị nhấn chìm.
Wendy nói tiếp: Nhưng mà người đàn ông từng bị tổn thương mới biết thương yêu phụ nữ. Cũng giống như người đàn ông đã từng có một cuộc hôn nhân mới hiểu được rõ hôn nhân như thế nào vậy. Như vậy xem ra, nếu yêu đương thì nên tìm Vương Hiên Dật, muốn kết hôn thì phải tìm Lâm đại nhân rồi.
Tôi phản bác lại: Cá và tay gấu không thể cùng lúc bắt được đâu, hai tay đều muốn bắt, hai tay đều không muốn buông là không đúng rồi. Một chân đạp hai thuyền không sợ xoạc chân trẹo hông à.
Wendy không hề biết sợ mà nói: Em xem đi, một lát nữa Lâm đại nhân tới đây, bọn họ đều sẽ quen với việc bị trẹo hông thôi. Đúng rồi, Lâm đại nhân sao vẫn chưa đến vậy?
Tôi liếc nhìn chị ấy một cái, cúi đầu không nói gì. Để mọi người nghĩ rằng Lâm đại nhân cho mọi người leo cây vẫn tốt hơn là sự thực tôi đã cho Lâm đại nhân leo cây, bọn họ cũng sẽ bình tĩnh và dễ dàng chấp nhận hơn.
Khúc nhạc nước ngoài này cuối cùng cũng kết thúc Một yêu nữ khác quàng một chiếc khăn màu đỏ rực, mặc một chiếc áo len màu trắng phối với một chiếc váy dài theo phong cách Scotland chỉ vào chiếc đồng hồ trên tường nói: Vương tổng, trong nhà anh sao lại treo chiếc đồng hồ kiểu này dợ? Không phù hợp với phong cách nhà anh một chút nào đâu á.
Yêu nữ này ăn mặc trang điểm như vậy, chắc là muốn học theo thần tượng thời đại mới Tiểu Thẩm Dương, đáng tiếc là giọng nói không ra được khẩu ngữ thân thiết mạnh mẽ nồng hậu như người Đông Bắc ngược lại giọng còn hơi nặng và không được đúng chất cho lắm nhưng vẫn mang máng có thể đoán ra đây là giọng Cảng Đài (Hongkong/Đài Loan)
Tôi hừ một tiếng, dùng chất giọng đúng chất khẩu ngữ Cảng Đài nói với cô ta: Chị gái này, căn phòng 12m2 này thì có phong cách gì vậy? Gần đây trên mạng đang có trend phong cách mix, rất nhiều người đều đang bàn luận về vấn đề này, chị cảm thấy như thế nào á.
Cô gái này không nghĩ tới việc tôi sẽ phản ứng dữ dội như vậy, cả gương mặt đỏ phừng cả lên, dưới ánh sáng xanh trông lại còn tím tái như gan heo, trông đáng sợ khủng khiếp.
Vương Hiên Dật lúc này mới chầm chậm lên tiếng: Ồ, tôi vốn không quen xem đồng hồ. Đã từng có một thời gian cứ mãi nhìn chằm chằm nó, nhìn đến mức buồn bực phát ngấy, thế nên sau này cũng không mua đồng hồ nữa. Chiếc đồng hồ này là của một người bạn tặng, chiếc đồng hồ với cô ấy đều xấu xí như nhau, nhưng nhìn quen rồi thì sẽ không cảm thấy thế nữa.
Con mẹ nó, lại còn dám mắng chửi tôi.
Wendy dí sát vào tai tôi nói khẽ: Có kẻ ngốc nào lại đi tặng người ta đồng hồ chứ, cũng không nghĩ tới mang điềm xui như thế nào, rõ ràng là đang trù người ta.
Tôi gật đầu đáp lời: Người này đúng là hơi ngốc, chắc là lúc tặng không nghĩ tới một cái đồng hồ rách nát vậy mà cũng có thể dẫn tới nhiều chủ đề như vậy, nếu biết sớm thì chắc chắn đã không tặng rồi, tự mình giữ dùng cũng được.
Nói xong, tiếng chuông ngoài cửa vang lên, Vương Hiên Dật bước qua đó mở cửa, tất cả mọi người đều hít một hơi mặt tôi thì đông cứng lại. Ngoài cửa, Lâm đại nhân uy phong ngời ngời đứng đó và cả giám đốc Ava gương mặt vui tươi như hoa nở xuân về.
Tác giả :
Phá Đầu