Tôi Vẫn Luôn Đi Theo Cậu
Chương 1
Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: tiểu BạchMột bảo vệ cổng trường ngày hôm qua chết rồi.
Hắn bị treo trên cột cờ ở phía trước quảng trường.
Cột cờ rất cao, không có người kéo là không thể lên được, nhưng phía cảnh sát giám định là tự sát.
Vụ án kỳ lạ cùng chân tướng không hợp lý, làm toàn bộ trường học đều xôn xao.
Người bảo vệ đó vừa cao lớn lại vừa khỏe mạnh, không có vợ con, bình thường thái độ rất hung hăng, hiện tại đột nhiên chết đi, cũng không có ai thấy đau buồn quá, đều chỉ đang nhốn nháo bàn luận.
Nhất là những sinh viên ngày hôm qua còn trông thấy bảo vệ cổng, bị ánh mắt của hắn lia tới, hiện tại đều đang rất sợ hãi, bảo vệ cổng sinh long hoạt hổ (*ý chỉ người khỏe mạnh), thoạt nhìn không có một điểm giống với người đang bi quan chán đời.
Các đồng nghiệp làm chung với bảo vệ cổng càng kinh ngạc hơn.
Hôm đó trực ca đêm có hai người, một bảo vệ khác về sau quá mệt, ngủ quên mất, tỉnh lại phát hiện trong phòng chỉ còn một mình mình, còn nghĩ rằng đối phương không có nghĩa khí, bỏ mặc hắn đi về một mình.
Buổi sáng cảnh sát tới gặp hắn, mới hay tin người đã chết.
Tại sao lại tự sát, còn treo cao như vậy.
Chưa đầy một buổi sáng, cột cờ ở quảng trường là nơi kiêng kị trong trường học, ban ngày còn đỡ, trời vừa tối, lúc đi ngang qua sẽ rất sợ hãi, vài người nhát gan còn thà rằng đi đường vòng.
Kỷ Thiều cùng mấy người bạn chung ký túc xá từ cổng sau trường học tiến đến, lúc đi ngang qua quảng trường, bọn họ đều yên lặng không lên tiếng.
Trần Hạo nhe răng: “Có đi hay không?"
Phương Hiển đang nhìn điện thoại, “Đi chứ, trận bóng sắp bắt đầu rồi."
Kỷ Thiều không có ý kiến, hắn đi lên phía trước, Thôi Ngọc một đường đi theo, giống như một cái đuôi, “Cậu đi chậm một chút, chờ tôi với."
Âm thanh bên tai rất nhẹ, Kỷ Thiều cảm thấy có chút bất đắc dĩ, chân bị thương còn muốn cùng hắn đi ra ngoài, hắn thả chậm bước chân, người phía sau thở ra một hơi.
“Ngày mai có muốn đến bệnh viện khám thử hay không?"
Thôi Ngọc lắc đầu, “Không cần, hai ngày nữa là tốt rồi."
Biết tính cậu cố chấp, Kỷ Thiều cũng không nói nữa.
“Cột cờ này thực con mẹ nó cao ah…" Trần Hạo ngửa đầu nhìn, “Các cậu thử nói xem bảo vệ cổng làm cách nào leo lên được, rồi lại đem đầu mình treo trên đó?"
Kỷ Thiều không lên tiếng, một người căn bản không thể leo lên đấy, nhưng cảnh sát đã chứng thực đây là vụ tự sát.
“Tôi từ nhỏ đã thích leo trèo, nhưng cột cờ này tôi không thể leo lên được, nhiều lắm là có thể trèo lên được một phần ba." Trần Hạo vẫn còn đang xem xét, “Tôi đoán phía cảnh sát nhất định là phát hiện ra sự tình quỷ dị gì đó, sợ hù dọa đến chúng ta, nên nói thành tự sát."
Phương Hiển đột nhiên nói, “Buổi sáng tôi xuống lầu chạy bộ, tiện đường nhìn qua hiện trường một chút, bảo vệ cổng kia lúc bị kéo xuống mắt trừng rất to, chết không nhắm mắt."
Phương Hiển vừa nói xong lời này, Kỷ Thiều cũng cảm giác như có một cỗ gió lạnh từ trên cột cờ phả xuống, da đầu run lên.
Hắn thấy màn hình di động của Phương Hiển sáng lên, khuôn mặt của đối phương bị ánh sáng hắt vào, âm trầm.
Phương Hiển nói tiếp, “Chỗ bảo vệ cổng nằm chính là chỗ chúng ta đang đứng bây giờ."
“Mẹ kiếp!" Trần Hạo dùng sức chà xát cánh tay, trong miệng phun ra một tiếng chửi thề.
Phương Hiển cũng cảm giác mình nói bậy rồi, hắn gượng cười hai tiếng, ôm lấy bả vai run rẩy dẫn đầu chạy trước.
“Cùng đi đi." Trần Hạo theo sát hắn, bước chân rất nhanh.
Thôi Ngọc đi chậm nhất, dần dần rớt lại sau cùng, thân ảnh của cậu hòa cùng bóng tối, lộ ra vẻ gầy yếu cô độc.
Kỷ Thiều đã đi xa khỏi quảng trường, đang đứng tại ven đường, đèn đường vàng mờ rọi xuống, thỉnh thoảng có vài tốp sinh viên đi ngang qua, cười nói đùa giỡn.
Trần Hạo kêu một tiếng, “Thôi Ngọc đâu rồi?"
Kỷ Thiều quay đầu lại, chỉ còn ba người bọn họ, không có Thôi Ngọc.
“Có lẽ còn ở phía sau." Phương Hiển nhìn điện thoại, trận bóng đã bắt đầu, “Thôi Ngọc sẽ không sao đâu."
Hắn theo chủ nghĩa duy vật, trên đời có rất nhiều người như vậy.
Kỷ Thiều nhìn bóng tối đang bao trùm, trong đầu hắn hiện lên một màn, Thôi Ngọc ngã trên mặt đất, nước mắt nước mũi dính đầy mặt, toàn thân sợ hãi phát run, thê thảm đáng thương.
“Tôi đi tìm cậu ấy."
Kỷ Thiều nói xong liền hướng quảng trường chạy đi, kết quả trông thấy một người ngồi trên thềm đá ở quảng trường, tới gần mới phát hiện là Thôi Ngọc, ung dung tự tại, như đang ngẩn người.
“…"
Nghe được tiếng bước chân, Thôi Ngọc ngẩng đầu, khóe môi có chút vểnh lên, “Kỷ Thiều, cậu đến tìm tôi sao."
Kỷ Thiều trợn mắt, “Cậu ngồi đó làm gì?" Hắn nhìn về phía sau cậu ta, chỉ có cột cờ đứng thẳng lẻ loi.
“Có chút mệt." Thôi Ngọc vươn tay, ánh mắt đen láy, “Cậu đỡ tôi một cái."
Kỷ Thiều xoay người, nắm lấy cánh tay của Thôi Ngọc, kéo cậu rời khỏi thềm đá, “Sao tôi lại nhớ trước đây gan của cậu còn nhỏ hơn hạt vừng kìa"
Sớm bị dọa khóc mới đúng.
Thôi Ngọc bĩu môi, “Đúng là dọa người, di động của tôi bị mất rồi."
Trong giọng nói còn mang theo ủy khuất.
Kỷ Thiều im lặng, điện thoại là người nhà mua cho, xài còn chưa đến một tháng, hơn một ngàn tệ.
“Mẹ kiếp." Kỷ Thiều thấp giọng chửi thề, lấy di động mở đèn pin ra, dẫn Thôi Ngọc đi dọc theo quảng trường, ở dưới cột cờ quanh quẩn tìm điện thoại.
Thôi Ngọc bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm nhẹ vô cùng, “Cậu sợ sao?"
Kỷ Thiều đang nhìn trên mặt đất, hắn bị dọa giật mình, quay đầu hét, “Thôi Ngọc, cậu yên tĩnh một lát được không?"
Thôi Ngọc bị hét có chút ngẩn người, “… Được."
Cậu kéo kéo tay áo của Kỷ Thiều, mặt Kỷ Thiều căng thẳng, “Làm gì vậy?"
“Thật sự xin lỗi."
“Được rồi, tranh thủ thời gian tìm điện thoại đi."
Ngày hôm qua ở đây có người chết, tuy không thân không quen, cũng không hận không oán, nhưng vẫn cảm thấy có chút sợ.
Hai người bọn họ khoảng vài phút sau thì tìm được điện thoại.
Kỷ Thiều đi qua nhặt, một khắc ngồi xuống này, hắn cảm giác có một ánh mắt đang dõi theo hắn, hướng từ trên nhìn xuống.
Là bảo vệ cổng đang nhìn hắn.
Cảm giác âm lãnh từ đỉnh đầu truyền xuống, toàn thân Kỷ Thiều rét run, đúng lúc này có mấy vị học trưởng đi ngang qua, âm thanh trò chuyện phá tan sự tĩnh mịch.
Hắn cầm nhanh điện thoại lên, lôi kéo Thôi Ngọc đuổi kịp theo bọn họ.
Có một nam sinh thấp bé chửi mắng, “Trường học từ trước đến nay chưa từng phát sinh án mạng, chúng ta sắp sửa tốt nghiệp mà còn đụng phải, thực con mẹ nó xui."
Hắn cười ha ha hai tiếng, “Còn đem mình treo lên cột cờ, chắc muốn làm quốc kỳ đây mà."
Mấy người còn lại đều cười ra tiếng.
Lại có một nam sinh nói, “Chúng ta dù sao cũng sắp tốt nghiệp rời khỏi trường rồi, chết một người hay hai người cũng không có gì, nhưng những sinh viên năm nhất thảm chắc rồi, bốn năm đại học vừa mới bắt đầu, ngẫm lại cũng rất kích thích."
Những người khác phì cười.
Trường đại học có bốn cổng, nên bảo vệ cổng rất nhiều, người chết là Trương Đại Hổ trông coi cổng lớn, mặt mũi giống như một hung thần, tính tình cũng hung hăng, nên việc hắn đột nhiên tử vong cũng không có nhiều người thấy thương tiếc lắm.
Chỉ có cái chết không được bình thường mới làm cho mọi người sợ hãi.
Đi đến căn tin phía trước, Thôi Ngọc nói, “Tôi đi mua một ít đồ ăn, cậu có muốn ăn gì không?"
Kỷ Thiều lắc đầu, “Không cần."
“Vậy đợi tôi một chút." Thôi Ngọc chậm rãi đến phòng ăn, lúc ra mang theo hai phần mì cà chua nấu trứng, cậu thấy một nam sinh đang dựa vào cây cột đứng đợi, tâm tình vui vẻ đi qua.
Kỷ Thiều liếc hai túi trong tay cậu, “Tôi không có khẩu vị."
Thôi Ngọc cười khẽ, “Lên tới ký túc xá cậu sẽ muốn ăn."
Kỷ Thiều khóe miệng co giật, hắn và Thôi Ngọc cùng nhau lớn lên, từ tiểu học đến tận bây giờ, vẫn luôn học cùng trường cùng lớp, hơn mười năm rồi, Thôi Ngọc hiểu hắn còn hơn mấy người bạn gái kia của hắn.
Thôi Ngọc lớn lên đẹp trai, mặt mày thanh tú, sạch sẽ, ai nhìn cũng đều sẽ nghĩ tới 4 chữ ‘quân tử như ngọc’, từ nhỏ đến lớn, có rất nhiều nữ sinh thích cậu, thư tình chưa bao giờ vắng, học hành cũng giỏi, lại là học sinh ưu tú, đối nhân xử thế hay trong công việc đều rất chu đáo.
Muốn nói tới khuyết điểm, chính là thích đi theo hắn.
Kỷ Thiều nhướn nhướn mày, chuyện đó hình như cũng không tính là khuyết điểm.
Trở lại ký túc xá, Phương Hiển cùng Trần Hạo đang nghển cổ hưng phấn xem bóng đá trực tiếp, lúc hò lúc hét.
Kỷ Thiều đem ba lô ném lên giường, đi ra ban công rửa tay, “Tiểu tử, ai dẫn trước?"
“Thuận Dương!" Trần Hạo mở to hai mắt, “Mẹ kiếp! Ơ kìa! Tên hộ vệ kia bị bạo cúc hay sao vậy? Tư thế căng thẳng quá, ôi chao…"
So với Trần Hạo đang kích động, Phương Hiển nhã nhặn hơn nhiều, cũng chỉ chép miệng chậc lưỡi lắc đầu.
“Kỷ Thiều, cậu muốn ăn cải bẹ không?" Thôi Ngọc nghiêng đầu hỏi, “Lọ chao của tôi vẫn còn, có muốn không?"
Kỷ Thiều ngồi bên cạnh cậu, gắp sợi mì lên thổi thổi, “Muốn chút chao."
Thôi Ngọc đứng dậy, cầm lọ chao đến cho Kỷ Thiều, lúc cậu khom lưng lấy, Kỷ Thiều có thể ngửi được mùi xà phòng trên người của cậu.
Hai người bọn họ ăn hăng say, mùi thơm từ trứng nấu cà chua bay khắp phòng.
Trần Hạo cùng Phương Hiển cảm thấy đói bụng.
“Bình nước nóng đâu rồi?" Trần Hạo quay người lục lọi, nóng lòng muốn nấu mì.
Thôi Ngọc hàm hồ đáp, “Hết hồi sáng rồi."
Trần Hạo trừng mắt, “Cái gì? Sao tôi lại không biết?"
Rồi hắn vỗ ót mình một cái, “Hay là lúc đó tôi đang ngồi trong WC nên không biết?"
Kỷ Thiều cúi đầu hì hụp ăn mì, không bị ảnh hưởng.
“Đúng là vậy." Thôi Ngọc để đũa xuống, “Tiểu tử, cậu sang phòng bên cạnh mượn đi."
Cậu còn chưa nói xong, Trần Hạo đã vội chạy đi.
Không lâu lắm, hương vị chua cay lập tức tràn ngập ký túc xá, áp đảo tất cả các mùi khác.
Kết quả trận đấu không có gì ngoài dự đoán, Phương Hiển cầm mấy tệ trên bàn, vừa thay giày vừa nói, “Có ai muốn mua gì không?"
Trần Hạo lớn tiếng kêu gào, “Hai cái bánh bao!"
Phương Hiển cũng hỏi thăm Kỷ Thiều cùng Thôi Ngọc.
“Một cái trứng luộc nước trà." Kỷ Thiều đang uống nước, “Cũng mua cho Thôi Ngọc một cái."
Trần Hạo nói đùa, “Kỷ Thiều, Thôi Ngọc, hai người nếu có lúc nào đó lĩnh giấy chứng nhận về, tôi cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái."
Cũng cùng là bạn học, nhưng quan hệ giữa hai người này còn tốt hơn hai chữ bạn học gấp nhiều lần.
Có chuyện gì cũng đều vươn tay tương trợ, loại tình bạn này Trần Hạo rất hâm mộ.
“Lĩnh chứng nhận?" Kỷ Thiều không phản ứng kịp, “Chứng nhận gì?"
Trần Hạo cười ha ha, “Chứng nhận kết hôn ah!"
Kỷ Thiều bị sặc, hắn vịn lấy mép bàn ho khan, ho đến mặt đỏ rần, “Mẹ kiếp, nói nhảm cái gì đó!"
Lời tương tự như vậy hắn đã nghe qua không ít, lúc học cấp hai, mọi người thường đùa giỡn qua lại, nhưng bây giờ nghe thấy lỗ chân lông đều muốn nổ tung, hắn và Thôi Ngọc là huynh đệ, lĩnh chứng nhận cái rắm, quá buồn nôn rồi.
Thôi Ngọc rũ tầm mắt sửa lại cái bàn, không nói chuyện.
Sau khi tắt đèn Kỷ Thiều bò lên giường đắp chăn, nhìn Thôi Ngọc nằm ngủ ở phía đối diện với hắn, còn có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của đối phương.
Đêm đó Kỷ Thiều không ngủ được, hắn không nói cho bất cứ ai, về việc rạng sáng hai giờ, hắn bị đau bụng, sau khi trở về từ WC, lúc đi ngang qua cửa sổ nhìn xuống.
Hắn thấy bảo vệ cổng chạy về phía quảng trường, giống như vội vàng chạy đi đầu thai.
*Ngũ Ngũ: lần đầu edit truyện hiện đại, thật cmn khó, quên chuyển ngữ ta-ngươi thành tôi-cậu. Truyện này có nhiều đoạn hơi rợn nhưng mà cũng có chút hài. Bé thụ thì ngoan lắm nên bà con yên tâm nếu muốn né ‘nữ vương thụ’.
Reloader: tiểu BạchMột bảo vệ cổng trường ngày hôm qua chết rồi.
Hắn bị treo trên cột cờ ở phía trước quảng trường.
Cột cờ rất cao, không có người kéo là không thể lên được, nhưng phía cảnh sát giám định là tự sát.
Vụ án kỳ lạ cùng chân tướng không hợp lý, làm toàn bộ trường học đều xôn xao.
Người bảo vệ đó vừa cao lớn lại vừa khỏe mạnh, không có vợ con, bình thường thái độ rất hung hăng, hiện tại đột nhiên chết đi, cũng không có ai thấy đau buồn quá, đều chỉ đang nhốn nháo bàn luận.
Nhất là những sinh viên ngày hôm qua còn trông thấy bảo vệ cổng, bị ánh mắt của hắn lia tới, hiện tại đều đang rất sợ hãi, bảo vệ cổng sinh long hoạt hổ (*ý chỉ người khỏe mạnh), thoạt nhìn không có một điểm giống với người đang bi quan chán đời.
Các đồng nghiệp làm chung với bảo vệ cổng càng kinh ngạc hơn.
Hôm đó trực ca đêm có hai người, một bảo vệ khác về sau quá mệt, ngủ quên mất, tỉnh lại phát hiện trong phòng chỉ còn một mình mình, còn nghĩ rằng đối phương không có nghĩa khí, bỏ mặc hắn đi về một mình.
Buổi sáng cảnh sát tới gặp hắn, mới hay tin người đã chết.
Tại sao lại tự sát, còn treo cao như vậy.
Chưa đầy một buổi sáng, cột cờ ở quảng trường là nơi kiêng kị trong trường học, ban ngày còn đỡ, trời vừa tối, lúc đi ngang qua sẽ rất sợ hãi, vài người nhát gan còn thà rằng đi đường vòng.
Kỷ Thiều cùng mấy người bạn chung ký túc xá từ cổng sau trường học tiến đến, lúc đi ngang qua quảng trường, bọn họ đều yên lặng không lên tiếng.
Trần Hạo nhe răng: “Có đi hay không?"
Phương Hiển đang nhìn điện thoại, “Đi chứ, trận bóng sắp bắt đầu rồi."
Kỷ Thiều không có ý kiến, hắn đi lên phía trước, Thôi Ngọc một đường đi theo, giống như một cái đuôi, “Cậu đi chậm một chút, chờ tôi với."
Âm thanh bên tai rất nhẹ, Kỷ Thiều cảm thấy có chút bất đắc dĩ, chân bị thương còn muốn cùng hắn đi ra ngoài, hắn thả chậm bước chân, người phía sau thở ra một hơi.
“Ngày mai có muốn đến bệnh viện khám thử hay không?"
Thôi Ngọc lắc đầu, “Không cần, hai ngày nữa là tốt rồi."
Biết tính cậu cố chấp, Kỷ Thiều cũng không nói nữa.
“Cột cờ này thực con mẹ nó cao ah…" Trần Hạo ngửa đầu nhìn, “Các cậu thử nói xem bảo vệ cổng làm cách nào leo lên được, rồi lại đem đầu mình treo trên đó?"
Kỷ Thiều không lên tiếng, một người căn bản không thể leo lên đấy, nhưng cảnh sát đã chứng thực đây là vụ tự sát.
“Tôi từ nhỏ đã thích leo trèo, nhưng cột cờ này tôi không thể leo lên được, nhiều lắm là có thể trèo lên được một phần ba." Trần Hạo vẫn còn đang xem xét, “Tôi đoán phía cảnh sát nhất định là phát hiện ra sự tình quỷ dị gì đó, sợ hù dọa đến chúng ta, nên nói thành tự sát."
Phương Hiển đột nhiên nói, “Buổi sáng tôi xuống lầu chạy bộ, tiện đường nhìn qua hiện trường một chút, bảo vệ cổng kia lúc bị kéo xuống mắt trừng rất to, chết không nhắm mắt."
Phương Hiển vừa nói xong lời này, Kỷ Thiều cũng cảm giác như có một cỗ gió lạnh từ trên cột cờ phả xuống, da đầu run lên.
Hắn thấy màn hình di động của Phương Hiển sáng lên, khuôn mặt của đối phương bị ánh sáng hắt vào, âm trầm.
Phương Hiển nói tiếp, “Chỗ bảo vệ cổng nằm chính là chỗ chúng ta đang đứng bây giờ."
“Mẹ kiếp!" Trần Hạo dùng sức chà xát cánh tay, trong miệng phun ra một tiếng chửi thề.
Phương Hiển cũng cảm giác mình nói bậy rồi, hắn gượng cười hai tiếng, ôm lấy bả vai run rẩy dẫn đầu chạy trước.
“Cùng đi đi." Trần Hạo theo sát hắn, bước chân rất nhanh.
Thôi Ngọc đi chậm nhất, dần dần rớt lại sau cùng, thân ảnh của cậu hòa cùng bóng tối, lộ ra vẻ gầy yếu cô độc.
Kỷ Thiều đã đi xa khỏi quảng trường, đang đứng tại ven đường, đèn đường vàng mờ rọi xuống, thỉnh thoảng có vài tốp sinh viên đi ngang qua, cười nói đùa giỡn.
Trần Hạo kêu một tiếng, “Thôi Ngọc đâu rồi?"
Kỷ Thiều quay đầu lại, chỉ còn ba người bọn họ, không có Thôi Ngọc.
“Có lẽ còn ở phía sau." Phương Hiển nhìn điện thoại, trận bóng đã bắt đầu, “Thôi Ngọc sẽ không sao đâu."
Hắn theo chủ nghĩa duy vật, trên đời có rất nhiều người như vậy.
Kỷ Thiều nhìn bóng tối đang bao trùm, trong đầu hắn hiện lên một màn, Thôi Ngọc ngã trên mặt đất, nước mắt nước mũi dính đầy mặt, toàn thân sợ hãi phát run, thê thảm đáng thương.
“Tôi đi tìm cậu ấy."
Kỷ Thiều nói xong liền hướng quảng trường chạy đi, kết quả trông thấy một người ngồi trên thềm đá ở quảng trường, tới gần mới phát hiện là Thôi Ngọc, ung dung tự tại, như đang ngẩn người.
“…"
Nghe được tiếng bước chân, Thôi Ngọc ngẩng đầu, khóe môi có chút vểnh lên, “Kỷ Thiều, cậu đến tìm tôi sao."
Kỷ Thiều trợn mắt, “Cậu ngồi đó làm gì?" Hắn nhìn về phía sau cậu ta, chỉ có cột cờ đứng thẳng lẻ loi.
“Có chút mệt." Thôi Ngọc vươn tay, ánh mắt đen láy, “Cậu đỡ tôi một cái."
Kỷ Thiều xoay người, nắm lấy cánh tay của Thôi Ngọc, kéo cậu rời khỏi thềm đá, “Sao tôi lại nhớ trước đây gan của cậu còn nhỏ hơn hạt vừng kìa"
Sớm bị dọa khóc mới đúng.
Thôi Ngọc bĩu môi, “Đúng là dọa người, di động của tôi bị mất rồi."
Trong giọng nói còn mang theo ủy khuất.
Kỷ Thiều im lặng, điện thoại là người nhà mua cho, xài còn chưa đến một tháng, hơn một ngàn tệ.
“Mẹ kiếp." Kỷ Thiều thấp giọng chửi thề, lấy di động mở đèn pin ra, dẫn Thôi Ngọc đi dọc theo quảng trường, ở dưới cột cờ quanh quẩn tìm điện thoại.
Thôi Ngọc bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm nhẹ vô cùng, “Cậu sợ sao?"
Kỷ Thiều đang nhìn trên mặt đất, hắn bị dọa giật mình, quay đầu hét, “Thôi Ngọc, cậu yên tĩnh một lát được không?"
Thôi Ngọc bị hét có chút ngẩn người, “… Được."
Cậu kéo kéo tay áo của Kỷ Thiều, mặt Kỷ Thiều căng thẳng, “Làm gì vậy?"
“Thật sự xin lỗi."
“Được rồi, tranh thủ thời gian tìm điện thoại đi."
Ngày hôm qua ở đây có người chết, tuy không thân không quen, cũng không hận không oán, nhưng vẫn cảm thấy có chút sợ.
Hai người bọn họ khoảng vài phút sau thì tìm được điện thoại.
Kỷ Thiều đi qua nhặt, một khắc ngồi xuống này, hắn cảm giác có một ánh mắt đang dõi theo hắn, hướng từ trên nhìn xuống.
Là bảo vệ cổng đang nhìn hắn.
Cảm giác âm lãnh từ đỉnh đầu truyền xuống, toàn thân Kỷ Thiều rét run, đúng lúc này có mấy vị học trưởng đi ngang qua, âm thanh trò chuyện phá tan sự tĩnh mịch.
Hắn cầm nhanh điện thoại lên, lôi kéo Thôi Ngọc đuổi kịp theo bọn họ.
Có một nam sinh thấp bé chửi mắng, “Trường học từ trước đến nay chưa từng phát sinh án mạng, chúng ta sắp sửa tốt nghiệp mà còn đụng phải, thực con mẹ nó xui."
Hắn cười ha ha hai tiếng, “Còn đem mình treo lên cột cờ, chắc muốn làm quốc kỳ đây mà."
Mấy người còn lại đều cười ra tiếng.
Lại có một nam sinh nói, “Chúng ta dù sao cũng sắp tốt nghiệp rời khỏi trường rồi, chết một người hay hai người cũng không có gì, nhưng những sinh viên năm nhất thảm chắc rồi, bốn năm đại học vừa mới bắt đầu, ngẫm lại cũng rất kích thích."
Những người khác phì cười.
Trường đại học có bốn cổng, nên bảo vệ cổng rất nhiều, người chết là Trương Đại Hổ trông coi cổng lớn, mặt mũi giống như một hung thần, tính tình cũng hung hăng, nên việc hắn đột nhiên tử vong cũng không có nhiều người thấy thương tiếc lắm.
Chỉ có cái chết không được bình thường mới làm cho mọi người sợ hãi.
Đi đến căn tin phía trước, Thôi Ngọc nói, “Tôi đi mua một ít đồ ăn, cậu có muốn ăn gì không?"
Kỷ Thiều lắc đầu, “Không cần."
“Vậy đợi tôi một chút." Thôi Ngọc chậm rãi đến phòng ăn, lúc ra mang theo hai phần mì cà chua nấu trứng, cậu thấy một nam sinh đang dựa vào cây cột đứng đợi, tâm tình vui vẻ đi qua.
Kỷ Thiều liếc hai túi trong tay cậu, “Tôi không có khẩu vị."
Thôi Ngọc cười khẽ, “Lên tới ký túc xá cậu sẽ muốn ăn."
Kỷ Thiều khóe miệng co giật, hắn và Thôi Ngọc cùng nhau lớn lên, từ tiểu học đến tận bây giờ, vẫn luôn học cùng trường cùng lớp, hơn mười năm rồi, Thôi Ngọc hiểu hắn còn hơn mấy người bạn gái kia của hắn.
Thôi Ngọc lớn lên đẹp trai, mặt mày thanh tú, sạch sẽ, ai nhìn cũng đều sẽ nghĩ tới 4 chữ ‘quân tử như ngọc’, từ nhỏ đến lớn, có rất nhiều nữ sinh thích cậu, thư tình chưa bao giờ vắng, học hành cũng giỏi, lại là học sinh ưu tú, đối nhân xử thế hay trong công việc đều rất chu đáo.
Muốn nói tới khuyết điểm, chính là thích đi theo hắn.
Kỷ Thiều nhướn nhướn mày, chuyện đó hình như cũng không tính là khuyết điểm.
Trở lại ký túc xá, Phương Hiển cùng Trần Hạo đang nghển cổ hưng phấn xem bóng đá trực tiếp, lúc hò lúc hét.
Kỷ Thiều đem ba lô ném lên giường, đi ra ban công rửa tay, “Tiểu tử, ai dẫn trước?"
“Thuận Dương!" Trần Hạo mở to hai mắt, “Mẹ kiếp! Ơ kìa! Tên hộ vệ kia bị bạo cúc hay sao vậy? Tư thế căng thẳng quá, ôi chao…"
So với Trần Hạo đang kích động, Phương Hiển nhã nhặn hơn nhiều, cũng chỉ chép miệng chậc lưỡi lắc đầu.
“Kỷ Thiều, cậu muốn ăn cải bẹ không?" Thôi Ngọc nghiêng đầu hỏi, “Lọ chao của tôi vẫn còn, có muốn không?"
Kỷ Thiều ngồi bên cạnh cậu, gắp sợi mì lên thổi thổi, “Muốn chút chao."
Thôi Ngọc đứng dậy, cầm lọ chao đến cho Kỷ Thiều, lúc cậu khom lưng lấy, Kỷ Thiều có thể ngửi được mùi xà phòng trên người của cậu.
Hai người bọn họ ăn hăng say, mùi thơm từ trứng nấu cà chua bay khắp phòng.
Trần Hạo cùng Phương Hiển cảm thấy đói bụng.
“Bình nước nóng đâu rồi?" Trần Hạo quay người lục lọi, nóng lòng muốn nấu mì.
Thôi Ngọc hàm hồ đáp, “Hết hồi sáng rồi."
Trần Hạo trừng mắt, “Cái gì? Sao tôi lại không biết?"
Rồi hắn vỗ ót mình một cái, “Hay là lúc đó tôi đang ngồi trong WC nên không biết?"
Kỷ Thiều cúi đầu hì hụp ăn mì, không bị ảnh hưởng.
“Đúng là vậy." Thôi Ngọc để đũa xuống, “Tiểu tử, cậu sang phòng bên cạnh mượn đi."
Cậu còn chưa nói xong, Trần Hạo đã vội chạy đi.
Không lâu lắm, hương vị chua cay lập tức tràn ngập ký túc xá, áp đảo tất cả các mùi khác.
Kết quả trận đấu không có gì ngoài dự đoán, Phương Hiển cầm mấy tệ trên bàn, vừa thay giày vừa nói, “Có ai muốn mua gì không?"
Trần Hạo lớn tiếng kêu gào, “Hai cái bánh bao!"
Phương Hiển cũng hỏi thăm Kỷ Thiều cùng Thôi Ngọc.
“Một cái trứng luộc nước trà." Kỷ Thiều đang uống nước, “Cũng mua cho Thôi Ngọc một cái."
Trần Hạo nói đùa, “Kỷ Thiều, Thôi Ngọc, hai người nếu có lúc nào đó lĩnh giấy chứng nhận về, tôi cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái."
Cũng cùng là bạn học, nhưng quan hệ giữa hai người này còn tốt hơn hai chữ bạn học gấp nhiều lần.
Có chuyện gì cũng đều vươn tay tương trợ, loại tình bạn này Trần Hạo rất hâm mộ.
“Lĩnh chứng nhận?" Kỷ Thiều không phản ứng kịp, “Chứng nhận gì?"
Trần Hạo cười ha ha, “Chứng nhận kết hôn ah!"
Kỷ Thiều bị sặc, hắn vịn lấy mép bàn ho khan, ho đến mặt đỏ rần, “Mẹ kiếp, nói nhảm cái gì đó!"
Lời tương tự như vậy hắn đã nghe qua không ít, lúc học cấp hai, mọi người thường đùa giỡn qua lại, nhưng bây giờ nghe thấy lỗ chân lông đều muốn nổ tung, hắn và Thôi Ngọc là huynh đệ, lĩnh chứng nhận cái rắm, quá buồn nôn rồi.
Thôi Ngọc rũ tầm mắt sửa lại cái bàn, không nói chuyện.
Sau khi tắt đèn Kỷ Thiều bò lên giường đắp chăn, nhìn Thôi Ngọc nằm ngủ ở phía đối diện với hắn, còn có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của đối phương.
Đêm đó Kỷ Thiều không ngủ được, hắn không nói cho bất cứ ai, về việc rạng sáng hai giờ, hắn bị đau bụng, sau khi trở về từ WC, lúc đi ngang qua cửa sổ nhìn xuống.
Hắn thấy bảo vệ cổng chạy về phía quảng trường, giống như vội vàng chạy đi đầu thai.
*Ngũ Ngũ: lần đầu edit truyện hiện đại, thật cmn khó, quên chuyển ngữ ta-ngươi thành tôi-cậu. Truyện này có nhiều đoạn hơi rợn nhưng mà cũng có chút hài. Bé thụ thì ngoan lắm nên bà con yên tâm nếu muốn né ‘nữ vương thụ’.
Tác giả :
Tây Tây Đặc