Tôi Và Boss Thật Trong Sáng
Chương 2-1: Hàng xóm – Bạch Thuần Khiết

Tôi Và Boss Thật Trong Sáng

Chương 2-1: Hàng xóm – Bạch Thuần Khiết

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

edit: Mai  Như Ảnh

Đầu mùa hạ năm ấy, Bạch Thuần Khiết dắt chó đi về, phát hiện đối diện nhà mình có người mới dọn đến, một nhà ba người còn có một con chó ngạo mạn giống Tiểu Tiện nhà mình.

Buổi tối, lão Bạch đi công tác trở về, hai tay xách hai trái sầu riêng nâng lên, kết quả đang định bổ ra thưởng thức thì có người ngăn chặn: " Chẳng phải nhà đối diện có người đến ở sao? Làng xóm láng giềng, Tiểu Khiết, con đi đưa trái này cho người ta đi."

" Lão Bạch, ba muốn quan hệ hàng xóm tốt cơ? Muốn khiêu khích nhà người ta thì có! Tặng sầu riêng …" Bạch Thuần Khiết cười vui vẻ.

" Đừng lắm lời, mau đi đi." Mùi vị thật sự là tiêu hồn!

Xách tay trái ‘gas đạn’ nặng trịch,  Bạch Thuần Khiết bị đổ lên cửa nhà đối diện.  Ấn chuông cửa nhà người ta, vài giây sau có con trai nhà ấy mở cửa. Đôi ngươi lạnh lùng hỏi cô: " Chuyện gì?"

Nói một cái lạnh run cả người, Bạch Thuần Khiết thầm nghĩ: người trong nhà này không phải là quỷ chứ? Sao chẳng thấy có chút ấm áp gì nhỉ? Chẹp, cũng có thể cậu đẹp trai này đang ở thời thanh xuân, rất thích đùa giỡn thiếu nữ như ha như ngọc! Nghĩ như vậy, khuôn mặt kia coi như thuận mắt một chút, đem sầu riêng trong tay nâng lên, cô nói: " Ba mình bảo đưa tới, nói muốn làm quen hàng xóm." Nói xong, cô thăm dò bên trong nhà, vợ chồng trung niên không ở nhà, thấy có con chó kia trong nhà bèn nói: " Mình vào xem nó được không?"

Lục Cảnh Hàng mở cửa ra, Bạch Thuần Khiết chạy vào trong, con chó thấy người lạ tới chơi, lập tức quấn quít hai chân cô. Không khí coi như hòa hợp, nhưng trong đầu Bạch Thuần Khiết lại chen bốn chữ: Đóng cửa thả chó.

" Ơ, ba mẹ cậu vẫn chưa về à?"

" Bay." Lục Cảnh Hàng tận tình đưa cho cô chén nước.

Tiếp nhận cốc nước, Bạch Thuần Khiết liền hỏi: " Dùng cánh hay cưỡi chổi bay?"

Tuy chỉ trêu nhưng Lục Cảnh Hàng cũng nở nụ cười. Thừa dịp tiểu chủ nhân đi vào phòng bếp cất sầu riêng, Bạch Thuần Khiết nâng hai chân con chó lên xem xét giới tính.

" Cậu đang làm gì thế?"

" Haha, xem con chó nhà cậu có phải giống đực không, chó nhà tớ cũng là đực đấy!" Không nghĩ bị Lục Cảnh Hàng phát hiện nhanh như vậy, hành vi bất nhã bị phát hiện, thiếu nữ như hoa như ngọc xấu hổ: " Ah, nó là em gái, kết hôn không?"

Lục Cảnh Hàng không nói chuyện, chỉ lộ cái cười tươi nhạt.

Con chó bị xem xét giới tính không dám xúm xít Bạch Thuần Khiết nữa, có lẽ cả ngày nó bị nhốt ở nhà, nó điên loạn cào cánh cửa, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Lục Cảnh Hàng, nó muốn đi tản bộ.

Con chó và bài tập, tất nhiên Lục Cảnh Hàng chọn bài tập rồi, anh lờ hành vi con chó, Bạch Thuần Khiết tự xưng người bạn thân nhất con loài chó lòng đầy căm phẫn đặt câu hỏi: " Giả bộ không phát hiện à?"

Ánh mắt hẹp dài hơi trợn to tỏ vẻ nghi hoặc: " Không phát hiện cái gì?"

" Con chó nhà cậu muốn ra ngoài."

" Không cần, tẹo nữa nó ngủ giờ."

" Nếu cậu mang nó ra ngoài một lúc thì có làm sao?" Đi đến bên người Lục Cảnh Hàng, cô cầm lấy quyển bài tập ở trên bàn mở ra, lập tức hiểu chuyện. Thành tích của tên này là loại giỏi, bình thường con mọt sách chỉ có cảm tình với sách giáo khoa, thời gian dắt chó đi không có vậy nuôi nó làm gì? Ngầng đầu liếc mắt, cũng đã đến thời gian dắt Tiểu Tiện đi tản bộ, vì thế Bạch Thuần Khiết muốn em chó nhà này hiểu biết tầm mắt: " Đừng viết nữa, đi cùng mình đi!"

“ Tôi không muốn đi!"

Vậy giai đoạn mặt trận còn tấn công rất khó khăn, con ngươi Bạch Thuần Khiết  sử dụng chiêu thức sở trường của bản thân, giả bộ  một thiếu nữ đáng thương mồ côi gia đình .  Nét mặt uất ức giống hệt người vợ nhỏ, cô cố ý tựa vào vùi trước ngực, giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ mà nói rằng:" Từ trước tới nay, mình chỉ  dắt cho đi dạo một mình, rất cô đơn. Khả dĩ muốn cậu nghĩ cậu có khả năng gọi ba mẹ đi cùng. Thế nhưng cậu không biết,  hồi sáu tuổi ba mẹ mình  đã ly dị, bọn họ có công việc rất bận bịu …" . Bây giờ lại có người khác. Căn bản không ai cần mình." Cố ý dừng lại một hai giây, Bạch Thuần Khiết tiếp tục nói:" Mình có con chó ở cùng đúng là không tệ, nhưng nó không biết nói.Mà cậu biết không.  Ngày đó thấy cậu chuyển đến, mình rất phấn khởi. Mình nghĩ rốt cuộc cũng có bạn chơi cùng!"

Hành động có chút khoa trương, cũng đem Lục Cảnh Hàng nhập vui. Bởi vì cha mẹ cậu cũng bận nhiều việc, từ nhỏ đến lớn cậu biết rõ cảm giác cô đơn. Chỉ có điều sau khi quen biết Bạch Thuần Khiết, cậu rất nhanh đem khái niệm ‘ cô đơn’ không tồn tại, kỳ thật cô ấy đúng là cái loại nữ sinh được nhiều người yêu thích.

Sở dĩ nói Bạch Thuần Khiết đúng là cái loại kia, bởi vì cô ‘không lớn không nhỏ’, tâm tình rất thẳng, gọi ba ba là lão Bạch, tâm tình  không tốt gọi mẹ kế là con dâu nhà Bạch ; mức độ  yêu con chó  hơn yêu học tập n lần. Sách giáo khoa bị  nhàu nát thủng vài chỗ cũng không tức giận, đề thi chung cuối kỳ để ôn tập cũng không còn nữa. Dĩ nhiên trộm lấy điện thoại tới làm  bừa. Nói thật,  Lục Cảnh Hàng từ lúc tiểu học tới nay,  nhìn thấy con gái học chung đều  dịu  dàng nho nhã, lời nói và cử chỉ đều không phải là tiểu thư khuê các thì cũng là con gái cưng, đương nhiên anh thật không ngờ có  người cố ý như  người kia .

Mỗi lần Lục Cảnh Hàng nhìn Bạch Thuần Khiết như nhìn quái vật, anh lại hỏi một câu: “Tại sao lại có nữ sinh như cậu?"  còn chưa xuất khẩu, người kia đã bước trước một bước đắc ý hỏi:" Có phải trong lòng lại nghĩ mình đúng là người có kì tích?" Có lẽ giải thích nhiều, anh thật sự bắt đầu khiến cô cho rằng mình  là một người có kỳ tích to lớn.

***

Hai  người hồ đồ một lúc, tuy rằng bất đồng  nhưng nhờ phúc của Lục Cảnh Hàng, thành tích Bạch Thuần Khiết ở cuối kỳ thi đại được xếp hạng thứ 8 trong  lớp.  Sau khi kết thúc khóa học, trên dọc đường cô chạy như điên về nhà khoe   công.

“ Ba, cho con tiền, con đi xem thần tượng biểu diễn!"

“ Được, lần này thi có tiến bộ lớn như vật, thì thưởng cho con!" Ông Bạch biểu hiện đồng ý rất thoải mái, trong lòng lại sinh nghi. Nếu nói về học tập của Bạch Thuần Khiết, có thể gọi là trên trung bình một chút. Ở nhà, ngoại trừ làm ra vẻ không có thời gian đọc sách dù chỉ một giây, nói cô tiến bộ hai ba lần  thì ông có thể tin, một bước nhảy vọt xếp hạng 8 thực sự có cảm giác khó có thể tin được.

Cầm tiền trong tay, Bạch Thuần Khiết chạy ra cửa nhanh như chớp   rủ các học sinh khác cùng đi xem biểu diễn.  Lúc xuống lầu dắt xe đạp,  Lục Cảnh Hàng cũng cầm bảng thành tích đã trở về. Vừa nhìn thấy đại ân nhân của mình, Bạch Thuần Khiết suýt nữa thì giống như hổ đói bổ nhào đi tới, sau lại ý thức được nam nữ thọ thọ bất thân, cô mới khống chế giấu niềm vui nhưng không giấu được dáng tươi cười đi tới nói:" Bạn Hàng thực sự quá tài giỏi!"

Đoán được vì sao cô lại nói như vậy, Lục Cảnh Hàng khiêm tốn luyện thành thói quen mà nở nụ cười:" Được tiền đi xem biểu diễn sao?"

“ Nhờ hồng phúc của ngài, việc cầm tiền thật vững vàng! Vừa nghĩ tẹo nữa sẽ được nhìn thấy thần tượng trong mơ, thật sự là rất kích động!" Vừa nói nàng vừa bước lên xe đạp, vẻ mặt  còn thua nét mặt.

“ Kìa, mau đi đi!"

“ Được, đi về tớ sẽ kể lại cho cậu nghe!"

Nhìn theo bóng Bạch Thuần Khiết rời khỏi, trong lòng Lục Cảnh Hàng chẳng biết  vì sao mà thỏa mãn. Khóa kỹ xe, lưng đeo túi sách lên lầu, ở nhà cửa đã mở rộng, dù bận rộn nhưng cha mẹ dĩ nhiên ở nhà:" Cha mẹ, hai người về lúc nào?"

“ Buổi trưa." Bà Lục rất ít có thời gian ở cùng con trai, đó là lý do vì sao mỗi lần  có thời gian nghỉ ở nhà đều rất cưng chiều anh.  Hiện tại Lục Cảnh Hàng đã mười bảy tuổi, bà cũng như nhiều năm trước tiến đến ôm bờ vai  đưa anh vào trong lòng:" Thành tích đã có rồi sao?"

“ Vâng." Đem phiếu điểm giao cho mẹ, Lục Cảnh Hàng lộ vẻ xấu hổ mà rời khỏi ôm ấp của bà.

Thấy một cảnh tượng như vậy, ông Lục đang xem báo ngồi ở một bên nở nụ cười:" Cảnh Hàng cũng trưởng thành, em đừng xem nó như trẻ con nữa."

“ Anh là nói em ôm nó hay xem phiếu điểm? Ôm nó vì nhớ nó, nhìn phiếu điểm …" Bà Lục cười đến rất  ngọt ngào:" Mỗi lần đều đứng nhất toàn trường, em chỉ hưởng thụ một chút kiêu hãnh còn không được à?"

“ Được, được." Ông Lục  để báo chí lên  bàn trà , nhìn thằng con trai của mình cao lớn không ít nói:" Học cao lần nữa, Cảnh Hàng, cha với mẹ của con vừa thương lượng một chút, định chuyển trường cho con."

Cũng rất kinh ngạc, hắn gật đầu:"  Chứng cứ hai người nói xong tiến hành ngay."

“ Sẽ không luyến tiếc thầy giáo  và bạn cùng lớp chứ?"

“ Tàm tạm." Kỳ thật anh đã vô tình biến thành hiệp khách độc hành. chỉ có điều càng ngày càng bị thu hút bởi cô gái kia:" Muốn chuyển trường học nào?"

“ Thị Nhất Trung, chỉ yếu là rời nhà cho gần, tự học buổi tối đều trên ba tiết. Hiện tại trường học quá xa cũng không an toàn. Nghe nói đứa trẻ ở nhà đối diện cũng học Thị Nhất Trung, sau đó hai đứa học cùng tiến lên. Như vậy thì cha mẹ càng yên tâm. Sở dĩ yên tâm  là bởi vì họ không  biết Bạch Thuần Khiết là nữ sinh, không ngờ một cái đã cho  con trai mình kết giao với nữ sinh.

“ Cũng được." Trở thành  bạn học với cô, Lục Cảnh Hàng đã bắt đầu chờ mong học kỳ mới đến.

Kỳ thật lần này trở về ông bà Lục chủ yếu muốn mang con của mình đi đến trung tâm học hỏi trong kì nghỉ hè. Bình thường anh đến trường không được thấy mặt, những  ngày nghỉ sảng khoái rất muốn đem anh buộc bên người.

Chưa kịp báo tin vui cho Bạch Thuần Khiết, Lục Cảnh Hàng theo cha mẹ cất cánh. Họ không phải dùng cánh cũng không phải cưỡi chổi, bọn họ thích ngồi  ngồi phi cơ.

Ngọn đèn của máy bay sáng rực cả sân vận động, có người đi xuống nhìn, nhưng căn bản không có cách nào tìm thấy cái bóng dáng quen thuộc kia.

Tình cảm mãnh liệt dâng trào khi biểu diễn kết thúc, Bạch Thuần Khiết trở lại khu vực nhỏ ở dưới lầu, ngửa đầu nhìn lên cửa sổ đối diện nhà mình, tối một mảng. Lẽ nào đã đi ngủ trước? Cô mượn đèn đường nhìn đồng hồ đeo tay, đã 12 giờ đêm, có lẽ anh ấy ngủ rồi. Ngày thứ hai vừa mới tỉnh lại, ăn một miếng điểm tâm lớn của  dì Tần chuẩn bị làm cho cô, Bạch Thuần Khiết dắt bảo bối Tiểu Tiện nhà cô đi gõ cửa nhà đối diện. Đương nhiên, người chưa thấy đâu, nhưng điểm tâm khi đã tiêu hóa hết trong bụng của nàng mà vẫn không cho khách vào nhà.

“ Ôi chao?" Buồn bực đứng ở trước cửa Lục gia:" Bảo bối, mày có nghe thấy, bên trong có người không?"

Tiểu Tiện ngồi chồm hổm dưới đất cùng trừng to con mắt nhỏ với cô.

“ Nghe thấy à, người yêu của mày không có nhà!"

Tiếp tục trừng to con mắt hẹp hòi, cuối cùng Bạch Thuần Khiết dừng chân mỏi mệt, tức giận mắng Tiểu Tiện:" Ngay cả người yêu của mày cũng không nghe  được, mày cứ chờ đấy mà sống độc thân cả đời đi!" Lôi kéo nó xuống lầu tản bộ, một người dáng vẻ cô đơn từ khu vực nhô lên ở giữa đường, trồng cây, lúc chia giao thông thành hau luồng, cô mới từ trong miệng của một đám mê gái xa lạ biết được Lục Cảnh Hàng đã đi đâu.

“ Tớ nghe nói ngày hôm nay tên dễ nhìn kia không có dắt chó đi dạo."  Tên mê gái A đắc ý trên tay đang cầm huy chương khen thưởng.

“ Tại sao lại có thể  như vậy –“ Tên mê gái B vô cùng đau đớn, nhìn thần sắc gọi người điệu đến nỗi nổi da gà.

“ Lẽ nào ra  đi ngoài ý muốn? Hôm qua tớ còn nhìn thấy cậu ta ngồi xe đi ra!" Tên mê gái C lo lắng mà cái miệng nhỏ nhắn đến phát run.

Tên mê gái đang cầm huy chương rốt cuộc cũng tuyên bố đáp áp, Lục Cảnh Hàng thân ở nơi nào rõ ràng ngay trước mắt:" Hình như cậu ta đi nghỉ hè cùng cha mẹ!"

Có loại, anh đi nghỉ hè mà không báo cho chị đây một tiếng, đồ phản bội!  Bạch Thuần Khiết cúi đầu nhìn Tiểu Tiện mới vừa  bài trừ cái bụng béo phệ cực kỳ phẫn nộ, cái ngày nghỉ hè này cô lại muốn lao động chân tay. Lúc này cô thật hy vọng Tiểu Tiện không phải chỉ là một con chó mà là một Tì Hưu *

chú thích:



Tì Hưu: Con Tỳ Hưu, (còn gọi là Kỳ Hưu) không có ở Việt Nam. Nó là sản phẩm theo truyền thuyết của người Trung Quốc. Hình dáng giống con Kỳ Lân nhưng dài người hơn 1 chút vì là rồng con. Trong truyền thuyết về con rồng ở Trung Quốc, Tỳ Hưu là con út (con thứ 9), sinh ra bị dị tật bẩm sinh, không có hậu môn. Vì bị dị tật nặng như vậy, lại không có đội ngũ Đại phu cao cấp và phương tiện cứu chữa hiện đại nên sau vài ngày chào đời, Tỳ Hưu thăng thiên. Ngọc Hoàng Thượng đế thấy Tỳ Hưu khóc oe oe thảm thương nên rất lấy làm đau xót, cho rằng đó là lỗi của mình gây ra nên đã cho Tỳ Hưu trở lại nhân gian, hiển linh thành thần. Từ đó, nhân dân các địa phương đều thờ Tỳ Hưu làm thần giữ của trong nhà. Nguyên do là nó chỉ có ăn mà không có ị. Bao nhiêu của nả vào mồm nó là không có đường ra.
5/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại