Tối Thượng Đa Tình Giả
Chương 66: Giải quyết
“ Ưm.... Mẫu thân, Ngọc nhi đã về rồi nè... “.
Bích Ngọc nhìn thấy phụ nhân liền vui mừng chạy đến nắm tay nũng nịu nói.
--“ Nha đầu con còn nói nữa hả, chờ một lát để xem ta làm sao trừng phạt con... “.
Bà tằng giọng nói, tuy lời nói có chút giận dỗi thế nhưng vẫn rất yêu thương.
--“ Hoi.. Đừng mà mẫu thân, phụ thân đã mắng con rất nhiều rồi... “.
Nàng uất ức nói.
--“ Hừ, bao nhiêu đó vẫn chưa đủ cho con... “.
Bà liếc xéo nàng một phát rồi bước tới đối diện với Lam Khương.
--“ Phu nhân đây là... “.
Bà nhìn thấy Cẩm Dương đang đứng cạnh gã liền hỏi.
--“ Vào trong rồi nói... “.
Gã nói tránh một câu rồi nhanh chân bước vào trong.
...............................
--“ Cái gì....... “.
Đó là thái độ của hai mẹ con Bích Ngọc sau khi nghe Lam Khương kể hết mọi chuyện, cả hai đều ngạc nhiên đến trợn mắt. Ngay cả Vô Minh cũng ngạc nhiên không kém, chỉ là hắn không thể hiện ra mà thôi.
--“ Phụ thân, chuyện này, chuyện này làm sao có thể.... “.
Bích Ngọc không kìm nén được, thốt lên.
--“ Tướng công, chuyện này là như thế nào... “.
Hàn Quân cũng không kém cạnh con gái mình một chút nào liền hỏi.
--“ Chuyện này, sảy ra rất lâu rồi, đó là lúc hai mươi năm về trước, lúc đó ta chỉ là một tên nội môn đệ tử, tuổi trẻ bồng bột, trong một lần lịch lãm ta bị thương rất nặng, cứ tưởng là sắp chết, thế nhưng trong hoàn cảnh trớ trêu đó ta lại gặp Cẩm Dương, sau đó được nàng chăm sóc cho đến khi bình phục, dần dần giữa hai chúng ta nãy sinh tình cảm, và rồi chúng ta....... Ta tưởng rằng chúng ta sẽ bên nhau trọn đời, thế nhưng trong lúc đó, trong môn có chuyện cần ta về gấp, lại không kịp nói cho nàng biết, đành phải ra đi không từ biệt. Mấy tháng sau khi ta trở lại tìm thì nàng đã bỏ đi, cho tới tận bây giờ mới có thể gặp lại.......... Hàn Quân, ta nợ mẫu tử họ rất nhiều, lần này ta muốn bù đắp cho họ, ta mong nàng hãy chấp nhận..... “.
Lam Khương đem một mạch kể lại toàn bộ câu chuyện, lại xuống nước năn nỉ Hàn Quân.
--“ Ta,... Chuyện này ta không có ý kiến.... Tướng công, người quyền thế nào thì cứ như thế đó đi, chỉ là thiếp mong người có chừng mực là được... “.
Hàn Quân tuy không muốn thế nhưng lại không muốn làm mất mặt tướng công mình nên nói một câu nhường quyền suy xét lại cho gã.
--“ Nếu như vậy thì tốt quá... Thật sự cảm ơn nàng... “.
Gã nghe nương tử mình nói vậy thì mừng rơn, tay siết chặt tay nói.
--“ Cũng cần làm phiền phu nhân đâu, ta chỉ cần cho Thủy Nhạc nhận lại phụ thân mà thôi, ít nhất là nó sẽ có một danh phận để để để nó có thể yêu người mà nó yêu, còn ta dù sao hơn hai mươi năm rồi, đã sớm quen, nên không cần thiết nữa đâu... “.
Cẩm Dương nhẹ nói.
--“ Mẫu thân... Người làm tất cả chuyện này là vì con sao..... “.
Thủy Nhạc cảm động nói.
--“ Con là con gái duy nhất của ta, ta không thương con thì thương ai đây... “.
Bà yêu thương vuốt ve mái tóc nàng.
--“ Được rồi... Ta nhất định sẽ cho hai người một cái công bình mà, sẽ không khiến ai phải khó xử cả..... “.
Lam Khương phân bua nói.
--“ Được, chỉ mong tướng công nói được làm được... “.
Hàn Quân trầm giọng nói.
--“ Chuyện đó các người cứ yên tâm.... “.
...............................
Sáng hôm sau.
Qua một đêm, tất cả mọi chuyện đã được sắp xếp một cách ổn thỏa, Mẹ con Thủy Nhạc cũng đã được một cái danh phận, mặc dù hơi mơ hồ một chút, bất quá trong quá trình đó không có ai phản đối nên mọi chuyện nhanh chóng tốt đẹp.
Sáng nay hắn vừa được mời đi đại đường có việc, nên hiện đang đi cùng với Bích Ngọc và Thủy Nhạc, đáng lý ra mẹ Thủy Nhạc cũng được mời thế nhưng bà nói là không muốn đi thế nên chỉ có mình nàng.
--“ Bích Ngọc sư muội, thì ra là muội cũng đi tới đại đường sao... “.
Thanh âm này là ai, không nhìn cũng biết đó là một tên kỳ đà cản mũi, hơn thế nữa còn là một con kỳ đà anh tuấn, khí độ bất phàm, người gặp người chê, ý người mê, dáng người cao ráo, thanh y bóng loáng, lưng mang trường kiếm, quả là kỳ nhông hiếm có, ý lộn nữa, kỳ nhân hiếm có, nếu đem so sánh với Vô Minh thì đúng là một trời một vực, một kẻ cao sang, một kẻ bần hàn. Hắn nhìn thấy Bích Ngọc liền nở một nụ cười thân thiện chào hỏi, thế nhưng ánh mắt lại không tự chủ mà rơi lên Thủy Nhạc mấy cái, phía sau hắn có thêm mấy tên nữa cũng đang cùng đi tới, mặt mày gian man....
--“ Ta đi đâu thì liên quan gì đến ngươi,..... “.
Bích Ngọc bộ dáng không quan tâm, lạnh nhạt nói.
--“ Hôm qua nghe tin sư muội bình an trở về, thế nhưng lại kẹt luyện đan cho sư phụ thế nên không thể đi thăm được, mong sư muội đừng trách".
Đối với thái độ của nàng dường như hắn chẳng thèm màng tới, vẫn vui vẻ cười nói, người ta nói nam nhân cần mặt dày thì chính là như vậy.
--“ Ai cần ngươi quan tâm... Vô Minh huynh chúng ta đi thôi... “.
Nàng chán ghét nói một câu rồi kéo tay Vô Minh đi, rất nhanh họ liền bỏ đám người kia ở lại phía sau.
........................
--“ Oa... Các ngươi có thấy cô nương kia không quả là xinh đẹp.... “.
--“ Một lát trở về nhất định sẽ đi dò hỏi, xem thử là mỹ nhân ở đâu, biết không chừng lại có diễm phúc được ôm một mỹ nhân về... Hắc hắc.... “.
--“ Không biết tên kia là ai, lại được đi chung với hai mỹ nhân như vậy.... “.
--“ Ta thấy Bích Ngọc sư muội đối với hắn rất thân mật, Đại Nhật sư huynh sẽ không có chuyện gì chứ..... “.
Sau khi họ đi mấy tên phía sau liền lên tiếng xôn xao, trầm trồ nói chuyện, chỉ riêng tên lúc nãy vẫn đứng một bên, sắc mặt đanh lại, nghiến ngầm nói.
--“ Chết tiệt, dám đụng vào nữ nhân của ta.... Ngươi được lắm.......
.........................................
Đại đường, nơi hợp mặt của bang phái, là nơi các chủ thượng tọa ban hành các nhiệm vụ, tất nhiên là các trưởng lão có máu mặt đều sẽ đến, không những thế còn có chấp sự cùng mấy tên nội môn đệ tử thân truyền yêu quý của bọn họ cũng có mặt.
Vô Minh đứng trong đại đường thần thái ung thư, ý lộn ung dung, đứng bên cạnh là hai mỹ nhân quốc sức thiên hương, huỳnh giao ngọc tú, khiến cho người người hâm mộ ghen ghét.
Cuối cùng nhân vật chính cũng tới, cũng là nhân vật có máu mặt nhất Lam khương, hắn từ trong bước ra, thần thái rất có phong độ của một các chủ, sau một màng chào hỏi của những kẻ bên dưới gã liền ịn mông thượng tọa trên một chiếc ngai cẩm xà cừ chạm khắc tinh xảo. Sau khi nói qua loa mấy câu thì gã liền đi vào vấn đề chính.
--“ Hôm nay ta có hai chuyện quan trọng cần thông báo, một là ta hiện có thêm một nhi nữ nữa, chính là tiểu nữ Thủy Nhạc đứng cạnh Bích Ngọc sau này mong mọi người nhớ rõ..... “.
Tất cả nghe xong thì ầm ồ mấy tiếng ngạc nhiên rồi thôi, chuyện này đối với bọn họ chẳng có can hệ gì, ai lại đi quản cái vụ con cái của gã làm gì.
--“ Chuyện thứ hai chính là, tiểu tử Vô Minh này từ nay sẽ trở lại đệ tử của ta, chính thức trở thành đệ tử thân truyền của Vạn Linh các...... “.
--“ Cái gì........... “.
Cái này mới khiến người kinh ngạc nè, không biết tự dưng gã moi đâu ra một tên nhải, đem về rồi thu làm đệ tử, đã vậy còn cho làm thân truyền đệ tử nữa chứ... Chuyện này khiến nhân tâm không phục, liền có kẻ đứng ra phản đối.
--“ Các chủ, chuyện này có phải quá gấp gáp không, tiểu tử này chỉ vừa mới đến đây, nếu người lập tức liền phong làm thân truyền đệ tử sẽ khiến cho những đệ tử khác không phục..... “.
____________________ LẠC KỲ NAM
Bích Ngọc nhìn thấy phụ nhân liền vui mừng chạy đến nắm tay nũng nịu nói.
--“ Nha đầu con còn nói nữa hả, chờ một lát để xem ta làm sao trừng phạt con... “.
Bà tằng giọng nói, tuy lời nói có chút giận dỗi thế nhưng vẫn rất yêu thương.
--“ Hoi.. Đừng mà mẫu thân, phụ thân đã mắng con rất nhiều rồi... “.
Nàng uất ức nói.
--“ Hừ, bao nhiêu đó vẫn chưa đủ cho con... “.
Bà liếc xéo nàng một phát rồi bước tới đối diện với Lam Khương.
--“ Phu nhân đây là... “.
Bà nhìn thấy Cẩm Dương đang đứng cạnh gã liền hỏi.
--“ Vào trong rồi nói... “.
Gã nói tránh một câu rồi nhanh chân bước vào trong.
...............................
--“ Cái gì....... “.
Đó là thái độ của hai mẹ con Bích Ngọc sau khi nghe Lam Khương kể hết mọi chuyện, cả hai đều ngạc nhiên đến trợn mắt. Ngay cả Vô Minh cũng ngạc nhiên không kém, chỉ là hắn không thể hiện ra mà thôi.
--“ Phụ thân, chuyện này, chuyện này làm sao có thể.... “.
Bích Ngọc không kìm nén được, thốt lên.
--“ Tướng công, chuyện này là như thế nào... “.
Hàn Quân cũng không kém cạnh con gái mình một chút nào liền hỏi.
--“ Chuyện này, sảy ra rất lâu rồi, đó là lúc hai mươi năm về trước, lúc đó ta chỉ là một tên nội môn đệ tử, tuổi trẻ bồng bột, trong một lần lịch lãm ta bị thương rất nặng, cứ tưởng là sắp chết, thế nhưng trong hoàn cảnh trớ trêu đó ta lại gặp Cẩm Dương, sau đó được nàng chăm sóc cho đến khi bình phục, dần dần giữa hai chúng ta nãy sinh tình cảm, và rồi chúng ta....... Ta tưởng rằng chúng ta sẽ bên nhau trọn đời, thế nhưng trong lúc đó, trong môn có chuyện cần ta về gấp, lại không kịp nói cho nàng biết, đành phải ra đi không từ biệt. Mấy tháng sau khi ta trở lại tìm thì nàng đã bỏ đi, cho tới tận bây giờ mới có thể gặp lại.......... Hàn Quân, ta nợ mẫu tử họ rất nhiều, lần này ta muốn bù đắp cho họ, ta mong nàng hãy chấp nhận..... “.
Lam Khương đem một mạch kể lại toàn bộ câu chuyện, lại xuống nước năn nỉ Hàn Quân.
--“ Ta,... Chuyện này ta không có ý kiến.... Tướng công, người quyền thế nào thì cứ như thế đó đi, chỉ là thiếp mong người có chừng mực là được... “.
Hàn Quân tuy không muốn thế nhưng lại không muốn làm mất mặt tướng công mình nên nói một câu nhường quyền suy xét lại cho gã.
--“ Nếu như vậy thì tốt quá... Thật sự cảm ơn nàng... “.
Gã nghe nương tử mình nói vậy thì mừng rơn, tay siết chặt tay nói.
--“ Cũng cần làm phiền phu nhân đâu, ta chỉ cần cho Thủy Nhạc nhận lại phụ thân mà thôi, ít nhất là nó sẽ có một danh phận để để để nó có thể yêu người mà nó yêu, còn ta dù sao hơn hai mươi năm rồi, đã sớm quen, nên không cần thiết nữa đâu... “.
Cẩm Dương nhẹ nói.
--“ Mẫu thân... Người làm tất cả chuyện này là vì con sao..... “.
Thủy Nhạc cảm động nói.
--“ Con là con gái duy nhất của ta, ta không thương con thì thương ai đây... “.
Bà yêu thương vuốt ve mái tóc nàng.
--“ Được rồi... Ta nhất định sẽ cho hai người một cái công bình mà, sẽ không khiến ai phải khó xử cả..... “.
Lam Khương phân bua nói.
--“ Được, chỉ mong tướng công nói được làm được... “.
Hàn Quân trầm giọng nói.
--“ Chuyện đó các người cứ yên tâm.... “.
...............................
Sáng hôm sau.
Qua một đêm, tất cả mọi chuyện đã được sắp xếp một cách ổn thỏa, Mẹ con Thủy Nhạc cũng đã được một cái danh phận, mặc dù hơi mơ hồ một chút, bất quá trong quá trình đó không có ai phản đối nên mọi chuyện nhanh chóng tốt đẹp.
Sáng nay hắn vừa được mời đi đại đường có việc, nên hiện đang đi cùng với Bích Ngọc và Thủy Nhạc, đáng lý ra mẹ Thủy Nhạc cũng được mời thế nhưng bà nói là không muốn đi thế nên chỉ có mình nàng.
--“ Bích Ngọc sư muội, thì ra là muội cũng đi tới đại đường sao... “.
Thanh âm này là ai, không nhìn cũng biết đó là một tên kỳ đà cản mũi, hơn thế nữa còn là một con kỳ đà anh tuấn, khí độ bất phàm, người gặp người chê, ý người mê, dáng người cao ráo, thanh y bóng loáng, lưng mang trường kiếm, quả là kỳ nhông hiếm có, ý lộn nữa, kỳ nhân hiếm có, nếu đem so sánh với Vô Minh thì đúng là một trời một vực, một kẻ cao sang, một kẻ bần hàn. Hắn nhìn thấy Bích Ngọc liền nở một nụ cười thân thiện chào hỏi, thế nhưng ánh mắt lại không tự chủ mà rơi lên Thủy Nhạc mấy cái, phía sau hắn có thêm mấy tên nữa cũng đang cùng đi tới, mặt mày gian man....
--“ Ta đi đâu thì liên quan gì đến ngươi,..... “.
Bích Ngọc bộ dáng không quan tâm, lạnh nhạt nói.
--“ Hôm qua nghe tin sư muội bình an trở về, thế nhưng lại kẹt luyện đan cho sư phụ thế nên không thể đi thăm được, mong sư muội đừng trách".
Đối với thái độ của nàng dường như hắn chẳng thèm màng tới, vẫn vui vẻ cười nói, người ta nói nam nhân cần mặt dày thì chính là như vậy.
--“ Ai cần ngươi quan tâm... Vô Minh huynh chúng ta đi thôi... “.
Nàng chán ghét nói một câu rồi kéo tay Vô Minh đi, rất nhanh họ liền bỏ đám người kia ở lại phía sau.
........................
--“ Oa... Các ngươi có thấy cô nương kia không quả là xinh đẹp.... “.
--“ Một lát trở về nhất định sẽ đi dò hỏi, xem thử là mỹ nhân ở đâu, biết không chừng lại có diễm phúc được ôm một mỹ nhân về... Hắc hắc.... “.
--“ Không biết tên kia là ai, lại được đi chung với hai mỹ nhân như vậy.... “.
--“ Ta thấy Bích Ngọc sư muội đối với hắn rất thân mật, Đại Nhật sư huynh sẽ không có chuyện gì chứ..... “.
Sau khi họ đi mấy tên phía sau liền lên tiếng xôn xao, trầm trồ nói chuyện, chỉ riêng tên lúc nãy vẫn đứng một bên, sắc mặt đanh lại, nghiến ngầm nói.
--“ Chết tiệt, dám đụng vào nữ nhân của ta.... Ngươi được lắm.......
.........................................
Đại đường, nơi hợp mặt của bang phái, là nơi các chủ thượng tọa ban hành các nhiệm vụ, tất nhiên là các trưởng lão có máu mặt đều sẽ đến, không những thế còn có chấp sự cùng mấy tên nội môn đệ tử thân truyền yêu quý của bọn họ cũng có mặt.
Vô Minh đứng trong đại đường thần thái ung thư, ý lộn ung dung, đứng bên cạnh là hai mỹ nhân quốc sức thiên hương, huỳnh giao ngọc tú, khiến cho người người hâm mộ ghen ghét.
Cuối cùng nhân vật chính cũng tới, cũng là nhân vật có máu mặt nhất Lam khương, hắn từ trong bước ra, thần thái rất có phong độ của một các chủ, sau một màng chào hỏi của những kẻ bên dưới gã liền ịn mông thượng tọa trên một chiếc ngai cẩm xà cừ chạm khắc tinh xảo. Sau khi nói qua loa mấy câu thì gã liền đi vào vấn đề chính.
--“ Hôm nay ta có hai chuyện quan trọng cần thông báo, một là ta hiện có thêm một nhi nữ nữa, chính là tiểu nữ Thủy Nhạc đứng cạnh Bích Ngọc sau này mong mọi người nhớ rõ..... “.
Tất cả nghe xong thì ầm ồ mấy tiếng ngạc nhiên rồi thôi, chuyện này đối với bọn họ chẳng có can hệ gì, ai lại đi quản cái vụ con cái của gã làm gì.
--“ Chuyện thứ hai chính là, tiểu tử Vô Minh này từ nay sẽ trở lại đệ tử của ta, chính thức trở thành đệ tử thân truyền của Vạn Linh các...... “.
--“ Cái gì........... “.
Cái này mới khiến người kinh ngạc nè, không biết tự dưng gã moi đâu ra một tên nhải, đem về rồi thu làm đệ tử, đã vậy còn cho làm thân truyền đệ tử nữa chứ... Chuyện này khiến nhân tâm không phục, liền có kẻ đứng ra phản đối.
--“ Các chủ, chuyện này có phải quá gấp gáp không, tiểu tử này chỉ vừa mới đến đây, nếu người lập tức liền phong làm thân truyền đệ tử sẽ khiến cho những đệ tử khác không phục..... “.
____________________ LẠC KỲ NAM
Tác giả :
Lạc Kỳ Nam