Tối Thượng Đa Tình Giả
Chương 107: Oan gia ngõ cụt
--“ Khô.. Không có gì... “.
Đại Nhật giật mình, nhận ra bản thân nói lời thừa bèn lảng tránh.
--“ Hừ, ngươi không nói, có tin ta sẽ thiến trước giết sau hay không... “.
Vô Minh giở giọng đe dọa, mũi kiếm lượn một vòng dưới tiểu kê của Đại Nhật làm hắn sợ đến tê dại, suýt chút thì thụt mất.
--“ Ngươi, ngươi... “.
Đại Nhật vừa giận vừa sợ ấm ức nói.
--“ Ta thế nào, còn không mau nói.. “.
Vô Minh vừa nói vừa dí kiếm sát cạnh dủng quần của Đại Nhật.
--“ Được rồi, ta nói...
Đại Nhật theo đó đem câu chuyện hai năm trước thuật lại một lần cho Vô Minh biết. Chuyện là trong đám huynh đệ đồng môn của Lãnh Thường cũng như Đại Nhật có một người tên Hàn Tiên, người này xuất thân cao thế, thiên tư lại hơn người, mới hai mươi tuổi đã vượt mặt tất cả các đệ tử để đứng trên hàng ngũ đệ nhất của Vạn Linh Các, ngay cả Lãnh Thường cũng bị đánh bại, từ đó Lãnh Thường sinh lòng ghen ghét, trong một lần lịch lãm bên ngoài hắn đã cùng với Đại Nhật âm thầm ám hại Hàn Tiên khiến người này một đi không trở lại.
--“ Các người đúng gan to bằng trời, các chủ mà biết được thì các ngươi tàn đời... “.
Vô Minh nghe xong có chút khinh bỉ nói.
--“ Nói cũng đã nói hết.. Ngươi còn muốn gì nữa.. “.
Đại Nhật không kìm được nôn nóng nói.
--“ Được rồi, ngươi đi đi, nhớ là không được nói chuyện này với ai, biết chưa... “.
Vô Minh vừa nói vừa vung tay giải nguyệt cho Đại Nhật.
--“ Biết rồi... “.
Đại Nhật thoát khỏi cảnh bất động cụt lủn nói một câu, tay trái ôm ngực tập tễnh bước ra ngoài.
Vô Minh từ từ khép cửa lại, hắn cũng không sợ Đại Nhật sẽ trở lại, hít sâu một hơi hắn từ từ bước đến giường ngủ, nhẹ nhàng nằm xuống sau đó ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau.
Ánh bình minh lóe lên, tất cả lại bắt đầu một ngày mới, bước vào một cuộc chiến mới.
Bốn mươi người chia thành hai mươi cặp tiến hành giao đấu, đây chính là những người xuất sắc nhất, mạnh nhất, là tầng lớp cao thủ trẻ của Hoàng Linh Đại Lục.
Vô Minh đứng trên võ đài tâm tình thoải mái, đối thủ của hắn là một nữ tử, người vận hồng y, tay cầm xích kiếm, toàn thân chỗ hở chỗ kín nhìn mà nhức nách, ý lộn nhức mắt, trình độ tầm này không thua kém Mị Uyển của Âm Dương giáo là bao, cô nàng này là người của Nguyệt Ảnh Lâu, một trong tứ đại quái vật môn phái.
Vô Minh nhìn thân hình lả lơi kia thì âm thầm chắt lưỡi, cỡ này mà lên giường thì nam nhân chỉ có nước chết, thế nhưng bình sinh hắn không thích mấy cô nương ăn mặc hở hang như vậy, nhìn không hợp nhãn, hắn chỉ thích thể loại tiểu thơ đài các thôi.
Hồi chuông bắt đầu, Mặc Sương Sương xích kiếm vung lên liền chém về phía Vô Minh để lại một vệt dài trên không khí, Vô Minh không động Thủ mà lách người tránh né, xích kiếm vừa tới liền chém hụt, Mặc Sương không từ bỏ mà lê kiếm chém tiếp, mỗi đường kiếm lại vẽ trong không khí một vệt đỏ, đặc biệt là những vệt đỏ này không tan mà vẫn u như kỹ, không chỉ vậy nó còn rất sắc bén dễ dàng cắt đứt người, một loại thủ đoạn rất đáng sợ. Mặc Sương càng chém càng tạo ra nhiều vệt đỏ ép Vô Minh không còn chỗ đứng phải lùi ra sát mép đài, nàng ta đắc ý vung kiếm chém tới định một chiêu nữa sẽ kết thúc cuộc đấu, ai ngờ khi kiếm vừa xuyên tới Vô Minh đã vận song thủ, càn khôn đại na di biến ảo liên hồi, lắc người một cái đã đem nàng kéo ra khỏi đài, chỉ còn một chân còn ở trên mặt đài. Nàng chơi với ngã ngửa, trong lúc sắp ngã thì được Vô Minh thò tay níu lại.
--“ Cô nương thua rồi... “.
Vô Minh lãnh đạm nói một câu.
--“ Ngươi mau buôn tay.. “.
Mặc Sương có hơi bực tức cáu gắt nói. Vô Minh nghe xong liền buôn tay khiến nàng lảo đảo rơi xuống, may mà không té sấp mặt.
Vậy là Vô Minh đã lọt vào top hai mươi, chỉ cần một trận nữa là tiến vào top mười, mọi sự từ đầu đến giờ khá suôn sẻ. Hắn từ từ bước xuống đài chờ đợi, tất nhiên là không quên trò chuyện cùng nhị nữ rồi.
Vài khắc trôi qua, tất cả đều đã đấu xong, thắng thua đã rõ, hai mươi người còn lại sẽ tiếp tục vòng trong, trong đó có cả Lãnh Thường, điều này khiến Vô Minh khá bất ngờ, tên này xem vậy mà rất khá.
Vòng này cũng như bao vòng khác, vẫn là rút thăm trúng thưởng, ai có chung số thì bước ra nhận hàng, cuối cùng oan gia ngõ cụt, Vô Minh cùng Lãnh Thường lại đụng nhau trong trận này.
Sau khi nghe tin các chủ Lam Khương mừng đến mức nhảy cẫng lên, chuyện này có nghĩa là Vạn Linh các chắc chắn sẽ có một người lọt vào TOP mười, cho dù là ai thua cũng được, tuy nhiên hai tên này lại không ai chịu nhường ai thành ra sẽ có một trận ác chiến tanh bành.
Võ đài, gió trên cao thổi vi vu làm y phục hai người họ tung bay, hai ánh mắt âm lãnh nhìn nhau, họ có hiềm khích, mỗi người đều có dự tâm riêng.
--“ Lam Khương sư huynh, huynh tài giỏi như vậy tại sao lại cho người ám sát tiểu đệ như ta.. “.
Vô Minh tay chắp sau lưng, bình thản nói.
Đại Nhật giật mình, nhận ra bản thân nói lời thừa bèn lảng tránh.
--“ Hừ, ngươi không nói, có tin ta sẽ thiến trước giết sau hay không... “.
Vô Minh giở giọng đe dọa, mũi kiếm lượn một vòng dưới tiểu kê của Đại Nhật làm hắn sợ đến tê dại, suýt chút thì thụt mất.
--“ Ngươi, ngươi... “.
Đại Nhật vừa giận vừa sợ ấm ức nói.
--“ Ta thế nào, còn không mau nói.. “.
Vô Minh vừa nói vừa dí kiếm sát cạnh dủng quần của Đại Nhật.
--“ Được rồi, ta nói...
Đại Nhật theo đó đem câu chuyện hai năm trước thuật lại một lần cho Vô Minh biết. Chuyện là trong đám huynh đệ đồng môn của Lãnh Thường cũng như Đại Nhật có một người tên Hàn Tiên, người này xuất thân cao thế, thiên tư lại hơn người, mới hai mươi tuổi đã vượt mặt tất cả các đệ tử để đứng trên hàng ngũ đệ nhất của Vạn Linh Các, ngay cả Lãnh Thường cũng bị đánh bại, từ đó Lãnh Thường sinh lòng ghen ghét, trong một lần lịch lãm bên ngoài hắn đã cùng với Đại Nhật âm thầm ám hại Hàn Tiên khiến người này một đi không trở lại.
--“ Các người đúng gan to bằng trời, các chủ mà biết được thì các ngươi tàn đời... “.
Vô Minh nghe xong có chút khinh bỉ nói.
--“ Nói cũng đã nói hết.. Ngươi còn muốn gì nữa.. “.
Đại Nhật không kìm được nôn nóng nói.
--“ Được rồi, ngươi đi đi, nhớ là không được nói chuyện này với ai, biết chưa... “.
Vô Minh vừa nói vừa vung tay giải nguyệt cho Đại Nhật.
--“ Biết rồi... “.
Đại Nhật thoát khỏi cảnh bất động cụt lủn nói một câu, tay trái ôm ngực tập tễnh bước ra ngoài.
Vô Minh từ từ khép cửa lại, hắn cũng không sợ Đại Nhật sẽ trở lại, hít sâu một hơi hắn từ từ bước đến giường ngủ, nhẹ nhàng nằm xuống sau đó ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau.
Ánh bình minh lóe lên, tất cả lại bắt đầu một ngày mới, bước vào một cuộc chiến mới.
Bốn mươi người chia thành hai mươi cặp tiến hành giao đấu, đây chính là những người xuất sắc nhất, mạnh nhất, là tầng lớp cao thủ trẻ của Hoàng Linh Đại Lục.
Vô Minh đứng trên võ đài tâm tình thoải mái, đối thủ của hắn là một nữ tử, người vận hồng y, tay cầm xích kiếm, toàn thân chỗ hở chỗ kín nhìn mà nhức nách, ý lộn nhức mắt, trình độ tầm này không thua kém Mị Uyển của Âm Dương giáo là bao, cô nàng này là người của Nguyệt Ảnh Lâu, một trong tứ đại quái vật môn phái.
Vô Minh nhìn thân hình lả lơi kia thì âm thầm chắt lưỡi, cỡ này mà lên giường thì nam nhân chỉ có nước chết, thế nhưng bình sinh hắn không thích mấy cô nương ăn mặc hở hang như vậy, nhìn không hợp nhãn, hắn chỉ thích thể loại tiểu thơ đài các thôi.
Hồi chuông bắt đầu, Mặc Sương Sương xích kiếm vung lên liền chém về phía Vô Minh để lại một vệt dài trên không khí, Vô Minh không động Thủ mà lách người tránh né, xích kiếm vừa tới liền chém hụt, Mặc Sương không từ bỏ mà lê kiếm chém tiếp, mỗi đường kiếm lại vẽ trong không khí một vệt đỏ, đặc biệt là những vệt đỏ này không tan mà vẫn u như kỹ, không chỉ vậy nó còn rất sắc bén dễ dàng cắt đứt người, một loại thủ đoạn rất đáng sợ. Mặc Sương càng chém càng tạo ra nhiều vệt đỏ ép Vô Minh không còn chỗ đứng phải lùi ra sát mép đài, nàng ta đắc ý vung kiếm chém tới định một chiêu nữa sẽ kết thúc cuộc đấu, ai ngờ khi kiếm vừa xuyên tới Vô Minh đã vận song thủ, càn khôn đại na di biến ảo liên hồi, lắc người một cái đã đem nàng kéo ra khỏi đài, chỉ còn một chân còn ở trên mặt đài. Nàng chơi với ngã ngửa, trong lúc sắp ngã thì được Vô Minh thò tay níu lại.
--“ Cô nương thua rồi... “.
Vô Minh lãnh đạm nói một câu.
--“ Ngươi mau buôn tay.. “.
Mặc Sương có hơi bực tức cáu gắt nói. Vô Minh nghe xong liền buôn tay khiến nàng lảo đảo rơi xuống, may mà không té sấp mặt.
Vậy là Vô Minh đã lọt vào top hai mươi, chỉ cần một trận nữa là tiến vào top mười, mọi sự từ đầu đến giờ khá suôn sẻ. Hắn từ từ bước xuống đài chờ đợi, tất nhiên là không quên trò chuyện cùng nhị nữ rồi.
Vài khắc trôi qua, tất cả đều đã đấu xong, thắng thua đã rõ, hai mươi người còn lại sẽ tiếp tục vòng trong, trong đó có cả Lãnh Thường, điều này khiến Vô Minh khá bất ngờ, tên này xem vậy mà rất khá.
Vòng này cũng như bao vòng khác, vẫn là rút thăm trúng thưởng, ai có chung số thì bước ra nhận hàng, cuối cùng oan gia ngõ cụt, Vô Minh cùng Lãnh Thường lại đụng nhau trong trận này.
Sau khi nghe tin các chủ Lam Khương mừng đến mức nhảy cẫng lên, chuyện này có nghĩa là Vạn Linh các chắc chắn sẽ có một người lọt vào TOP mười, cho dù là ai thua cũng được, tuy nhiên hai tên này lại không ai chịu nhường ai thành ra sẽ có một trận ác chiến tanh bành.
Võ đài, gió trên cao thổi vi vu làm y phục hai người họ tung bay, hai ánh mắt âm lãnh nhìn nhau, họ có hiềm khích, mỗi người đều có dự tâm riêng.
--“ Lam Khương sư huynh, huynh tài giỏi như vậy tại sao lại cho người ám sát tiểu đệ như ta.. “.
Vô Minh tay chắp sau lưng, bình thản nói.
Tác giả :
Lạc Kỳ Nam