Tôi Thích Mưa ... Vậy Thì Đã Sao?
Chương 20: Lời nói ngoài ý muốn
Nắng vàng rải nhẹ những tia nắng ấm áp của mình xuống mọi vật,
len lỏi khắp mọi nơi. Một vài cơn gió mát khẽ lùa qua khung cửa
sổ phòng tập khiến cho tấm rèm bay bay trong gió, uốn lượn như những
gợn sóng vỗ rì rào. Trong căn phòng tập kịch, không khí thật hết
sức sôi nổi, ai ai cũng hò reo trước màn tập của Dương Tiễn và Tiêu
Nham duy chỉ có Diệp Ẩn là đứng lặng nhìn, đôi mắt thẫn thờ như
người vô hồn.
- Diệp Ẩn! Diệp Ẩn! Em sao vậy? - Một giọng nói ấm áp vang lên
bên tai nó.
Diệp Ẩn giật mình, nó nhìn người đang đứng trước mặt mình rồi
nở một nụ cười gượng gạo.
- À...đến lúc về rồi sao?
- Em làm sao vậy? Thôi, đi nào! - Phạm Lăng nói, đưa tay ra trước
mặt nó. Nhìn Phạm Lăng với ánh mắt ngạc nhiên, nó tự mình đứng
dậy cầm theo tập bản thảo, bước đi một mạch ra khỏi cửa phòng.
Phạm Lăng nhìn theo Diệp Ẩn, vội chạy đến bên nó rồi cốc nhẹ vào đầu.
- Đi cùng với anh về nhé!
Không chút đắn đo và suy nghĩ, nó bình thản trả lời mà không biết
một luồng khí lạnh đang ở sau lưng mình.
- Vâng!
Nó đáp rồi cùng Phạm Lăng đi xuống dưới sân trường.
- A! - Một tiếng kêu thất thanh vang lên sau lưng hai người.
Diệp Ẩn quay nhìn nhìn, thì ra Tiêu Nham bị trẹo chân ngã xuống sân
cũng may là người Tiêu Nham không bị xây xát.
- Cậu có sao không vậy? - Kim Như tiến lại ân cần hỏi.
- Ờ...không sao chỉ là...mình sợ không đi nổi! - Tiêu Nham trả lời,
xoa xoa chỗ đau - Á!
Mọi người đều ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng kêu của Tiêu Nham, cả
người cô bị nhấc bổng lên rồi nằm trọn trong vòng tay của Dương Tiễn.
- Cậu làm gì vậy? - Tiêu Nham mặt đỏ bừng, lắp bắp nói.
- Chân cô bị như vậy, tôi đưa cô về! - Dương Tiễn nói, giọng lạnh
lùng rồi từ từ tiến ra khỏi cổng trường trước sự ngạc nhiên, ghen
tị của mọi nữ sinh có mặt ở đó.
Diệp Ẩn đứng từ xa nhìn mọi việc rồi khẽ mỉm cười cùng Phạm Lăng
đi về. Gió khẽ lùa qua mái tóc của Diệp Ẩn khiến cho mái tóc
nhẹ nhàng bay bay trong gió bỗng chốc gợi cho nó có chút cảm giác
đau thương xen lẫn khó chịu. Căn hộ chung cư đang dần dần hiện
rõ bên kia đường nhưng Phạm Lăng vẫn im bặt không nói một lời.
"Anh ta làm sao vậy nhỉ? Tự nhiên cứ im lặng từ lúc ra khỏi trường...",
Diệp Ẩn thầm nghĩ, nó khẽ nhìn trộm Phạm Lăng.
- Diệp Ẩn! Tối nay 8 giờ tại công viên Y.U nhé! Tạm biệt! - Phạm Lăng
ghé sát tai Diệp Ẩn nói, rồi quay người rẽ hướng khác.
Nó đứng đơ người nhìn theo anh đi xa dần rồi mất hút trong những
đám đông.
____Tại nhà___
Cạch!
Cánh cửa căn hộ từ từ được mở ra. Diệp Ẩn mệt mỏi đi vào
phòng của mình, rồi chọn lấy một bộ quần áo để thay.
"Hắn vẫn chưa về sao? Sắp 8 giờ rồi? Thôi kệ, đi ra công viên rồi ăn sau cũng được a!", Diệp Ẩn
thầm nghĩ, nó mệt mỏi nhìn mâm cơm được bày sẵn trên bàn rồi cảm thông
với cái bụng đang sôi sùng sục của mình.
Sau khi khóa cửa lại rồi gửi chìa khóa phòng bảo vệ, nó chạy như bay
tới công viên YU rồi ngồi nghỉ chân tại chiếc ghế đá cạnh một gốc
cây đại thụ.
len lỏi khắp mọi nơi. Một vài cơn gió mát khẽ lùa qua khung cửa
sổ phòng tập khiến cho tấm rèm bay bay trong gió, uốn lượn như những
gợn sóng vỗ rì rào. Trong căn phòng tập kịch, không khí thật hết
sức sôi nổi, ai ai cũng hò reo trước màn tập của Dương Tiễn và Tiêu
Nham duy chỉ có Diệp Ẩn là đứng lặng nhìn, đôi mắt thẫn thờ như
người vô hồn.
- Diệp Ẩn! Diệp Ẩn! Em sao vậy? - Một giọng nói ấm áp vang lên
bên tai nó.
Diệp Ẩn giật mình, nó nhìn người đang đứng trước mặt mình rồi
nở một nụ cười gượng gạo.
- À...đến lúc về rồi sao?
- Em làm sao vậy? Thôi, đi nào! - Phạm Lăng nói, đưa tay ra trước
mặt nó. Nhìn Phạm Lăng với ánh mắt ngạc nhiên, nó tự mình đứng
dậy cầm theo tập bản thảo, bước đi một mạch ra khỏi cửa phòng.
Phạm Lăng nhìn theo Diệp Ẩn, vội chạy đến bên nó rồi cốc nhẹ vào đầu.
- Đi cùng với anh về nhé!
Không chút đắn đo và suy nghĩ, nó bình thản trả lời mà không biết
một luồng khí lạnh đang ở sau lưng mình.
- Vâng!
Nó đáp rồi cùng Phạm Lăng đi xuống dưới sân trường.
- A! - Một tiếng kêu thất thanh vang lên sau lưng hai người.
Diệp Ẩn quay nhìn nhìn, thì ra Tiêu Nham bị trẹo chân ngã xuống sân
cũng may là người Tiêu Nham không bị xây xát.
- Cậu có sao không vậy? - Kim Như tiến lại ân cần hỏi.
- Ờ...không sao chỉ là...mình sợ không đi nổi! - Tiêu Nham trả lời,
xoa xoa chỗ đau - Á!
Mọi người đều ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng kêu của Tiêu Nham, cả
người cô bị nhấc bổng lên rồi nằm trọn trong vòng tay của Dương Tiễn.
- Cậu làm gì vậy? - Tiêu Nham mặt đỏ bừng, lắp bắp nói.
- Chân cô bị như vậy, tôi đưa cô về! - Dương Tiễn nói, giọng lạnh
lùng rồi từ từ tiến ra khỏi cổng trường trước sự ngạc nhiên, ghen
tị của mọi nữ sinh có mặt ở đó.
Diệp Ẩn đứng từ xa nhìn mọi việc rồi khẽ mỉm cười cùng Phạm Lăng
đi về. Gió khẽ lùa qua mái tóc của Diệp Ẩn khiến cho mái tóc
nhẹ nhàng bay bay trong gió bỗng chốc gợi cho nó có chút cảm giác
đau thương xen lẫn khó chịu. Căn hộ chung cư đang dần dần hiện
rõ bên kia đường nhưng Phạm Lăng vẫn im bặt không nói một lời.
"Anh ta làm sao vậy nhỉ? Tự nhiên cứ im lặng từ lúc ra khỏi trường...",
Diệp Ẩn thầm nghĩ, nó khẽ nhìn trộm Phạm Lăng.
- Diệp Ẩn! Tối nay 8 giờ tại công viên Y.U nhé! Tạm biệt! - Phạm Lăng
ghé sát tai Diệp Ẩn nói, rồi quay người rẽ hướng khác.
Nó đứng đơ người nhìn theo anh đi xa dần rồi mất hút trong những
đám đông.
____Tại nhà___
Cạch!
Cánh cửa căn hộ từ từ được mở ra. Diệp Ẩn mệt mỏi đi vào
phòng của mình, rồi chọn lấy một bộ quần áo để thay.
"Hắn vẫn chưa về sao? Sắp 8 giờ rồi? Thôi kệ, đi ra công viên rồi ăn sau cũng được a!", Diệp Ẩn
thầm nghĩ, nó mệt mỏi nhìn mâm cơm được bày sẵn trên bàn rồi cảm thông
với cái bụng đang sôi sùng sục của mình.
Sau khi khóa cửa lại rồi gửi chìa khóa phòng bảo vệ, nó chạy như bay
tới công viên YU rồi ngồi nghỉ chân tại chiếc ghế đá cạnh một gốc
cây đại thụ.
Tác giả :
Đỗ Thu An