Tôi Thấy Sông Ngân
Chương 17
Ngu Tinh không biết bơi.
Vì rơi xuống nước quá đột ngột, cô hoảng loạn quẫy đạp lung tung, may mắn không lâu sau có người nhảy xuống nước cứu cô.
Cô dùng hết sức lực giãy giụa để không chìm, chợt nghe thấy một giọng nói nôn nóng: “Đừng hoảng sợ……Cậu thả lỏng người……!"
Âm thanh quen thuộc vừa nghe đã nhận ra là Đồng Hựu Tĩnh.
Đồng Hựu Tĩnh là một trong những người hiếm hoi biết Ngu Tinh không có khả năng bơi lội. Hai người đã từng tán gẫu về chủ đề này. Đồng Hựu Tĩnh muốn rủ cô đi bể bơi vào mùa hè, thấy cô từ chối vì không biết bơi, bèn nhận làm giáo viên dạy bơi của cô trong tương lai.
Vì ngâm mình trong nước lạnh, trái tim Ngu Tinh sợ hãi đập thình thịch. Nghe được âm thanh trấn an quen thuộc, dường như có sự ấm áp chảy tràn trong cơ thể cô khiến cô xúc dộng.
Ngu Tinh nỗ lực thả lỏng cơ thể, cố gắng đưa tay về phía Đồng Hựu Tĩnh, giao phó sự an toàn của bản thân cho cô.
Cánh tay Đồng Hựu Tĩnh mảnh khảnh nhưng có lực, bắt được tay của Ngu Tinh rồi nắm chặt, bơi về gần bờ.
Về được đến gần rào sắt, hai người mỏi mệt nằm dài trên đất. Mặt đất lạnh như băng, quần áo trên người ướt sũng, hơi lạnh phả ra từ không khí càng đông lạnh người đến run rẩy.
Động tĩnh không nhỏ khiến cho các học sinh đang lao động ở quanh đó chú ý, người đến xem càng lúc càng nhiều.
Có người nhanh chóng mang khăn bông tới hỗ trợ.
Đồng Hựu Tĩnh cầm khăn bông bọc chung hai người, ân cần hỏi cô có ổn không.
Ngu Tinh nghĩ lại chuyện vừa xảy ra mà sợ rùng mình, ngoài run rẩy và lạnh lẽo, cô không nghĩ được nhiều hơn.
Cho đến khi Đồng Hựu Tĩnh nâng mặt cô lên nhìn chằm chằm không chớp mắt, Ngu Tinh mới có phản ứng.
Giống như……
Khi cô ở nhà, dì nhỏ gạt hết tóc của cô sang hai bên, giống nhau như đúc.
Tầm nhìn trống trải, trước mặt không còn vật ngăn cản. Mái bằng dày nặng không chắn đến mắt, không làm đau đôi mắt không khoẻ của cô. Mái tóc dài ướt sũng nước dán sát lỗ tai phủ sau lưng cô.
Mắt kính cũng không còn.
Toàn bộ ngũ quan trên khuôn mặt, tất cả đều hứng trọn cơn gió lạnh lẽo.
“Cậu……"
Đồng Hựu Tĩnh xuýt xoa trước vẻ đẹp của cô, trừng mắt kích động: “Tớ đã bảo ngũ quan cậu rất tinh tế! Thật sự vô cùng đẹp! Ngôi sao, cậu xinh quá đi mất ~~~……!"
Cô ấy không thể kìm nén cảm xúc, còn dùng sức quơ quơ trước mặt Ngu Tinh.
Lúc sau bên tai cô chỉ còn tiếng cảm thán kinh ngạc, hai chữ “đẹp quá" được Đồng Hựu Tĩnh lăn qua lộn lại nói liên hồi.
Ngu Tinh khóc như mưa trong lòng. Đồng Hựu Tĩnh rõ ràng thích vẻ đẹp này của cô, hai mắt bừng sáng ngắm cô không chớp. Nhưng cô ngẩng đầu nhìn qua xung quanh, không ít người tụ tập bàn tán, nhiều người thấy được mặt thật như vậy, sau này cô không làm con mọt sách được nữa.
……Chuyện gì đến sẽ đến.
Cô yên lặng thở dài.
Cô không muốn người khác chú ý đến gương mặt mình, bởi vì kinh nghiệm trải qua trước đó. Vết thương cũ dù đã liền nhưng vẫn để lại sẹo, vẫn gây đau đớn dù thời gian trôi qua.
Nhưng nếu muốn giấu cũng không được, cô đành đối mặt.
Đồng Hựu Tĩnh nói liên mồm, quá mức hưng phấn, không cẩn thận sặc nước bọt.
Ngu Tinh vội vàng vuốt lưng cho cô ấy: “Chuyện khác tối nay nói sau, chúng mình đứng đi trước đã."
Đồng Hựu Tĩnh ho khan gật đầu, vất vả nói từng chữ: “Từ từ, tớ……"
Không đợi các cô kịp đứng lên, học sinh bên cạnh đã lục tục tránh đường.
Hai cô nghe thấy giọng nói lo lắng của Thẩm Thời Ngộ, cậu ta gọi Đồng Hựu Tĩnh.
Đồng Hựu Tĩnh hít sâu một hơi, trả lời lại. Như một tia chớp, cả người Thẩm Thời Ngộ lao về phía trước.
……
Không tính quần chúng vây xem ở bên trong, bắt đầu từ Đồng Hựu Tĩnh, bây giờ đến Thẩm Thời Ngộ và Tưởng Chi Diễn nhìn cô chằm chằm sửng sốt.
Ngu Tinh biết tránh không khỏi đánh giá, không lên tiếng để mặc cho bọn họ suy đoán.
Chỉ có Thịnh Diệc, đối diện với ánh nhìn của cậu ta, Ngu Tinh không biết có phải do cô nghĩ nhiều hay không, cảm thấy ánh mắt cậu ta ẩn chứa cảm xúc không nói thành lời.
Bỗng chốc cô cảm thấy mình là đồ nhà quê mọt sách ngu ngốc.
Bí mật về khuôn mặt của cô ở Lâm Thiên cũng chỉ cậu ta biết được.
Hiện tại không phải nữa rồi.
Ánh mắt Thịnh Diệc trở nên u tối, không còn đôi mắt hoa đào và nụ cười tủm tỉm, cả người trầm mặc. Chỉ là không biết vì sao, ấn đường theo bản năng nhíu lại.
Phản ứng của Tưởng Chi Diễn và Thẩm Thời Ngộ giống nhau như đúc.
Khoảnh khắc thấy rõ gương mặt Ngu Tinh, cả hai đều sửng sốt, không dám tin tưởng hình ảnh trước mặt.
Mấy hôm trước Tưởng Chi Diễn và Thẩm Thời Ngộ còn lo lắng mắt nhìn người của Thịnh Diệc, kết quả tình thế đảo ngược……? Bọn họ nhìn qua Thịnh Diệc rồi nhìn lại Ngu Tinh, bỗng nhiên đần mặt không biết bắt chuyện thế nào.
Không khí xung quanh trở nên quái dị.
Vài giây trôi qua Thẩm Thời Ngộ mới hoàn hồn, vừa muốn nói chuyện, đột nhiên có người xông tới.
“Ôi trời! Cậu là ——"
Tần Hoài từ sau lưng Tưởng Chi Diễn nhảy lên trước, vọt tới bên cạnh Thẩm Thời Ngộ —— mắt dán chặt vào Ngu Tinh trước mặt, không thèm giải thích mà cầm chặt lấy cổ tay cô, hai mắt sáng lên như đèn pha ô tô.
Ngu Tinh đã bị đám người Tưởng Chi Diễn dò xét đến mức xấu hổ, thế mà Tần Hoài còn chủ động sấn tới hỏi thẳng cô: “Bạn ơi tên bạn là gì?!"
Cảnh tượng diễn ra ngoài dự đoán, khiến quần chúng vây quanh được phen nháo nhào.
Ngu Tinh hoảng sợ trước hành động quá khích của nam sinh xa lạ, khuôn mặt cô hiện rõ vẻ kinh ngạc và bối rối, dùng hết sức né tránh.
Tần Hoài càng giữ chặt tay cô: “Cậu nghe tớ nói ——"
Đồng Hựu Tĩnh lập tức giằng tay cô từ tay cậu ta: “Tần Hoài cậu làm cái gì đấy?!" rồi đứng trước bảo vệ Ngu Tinh, dáng vẻ y hệt gà mẹ xù lông bảo vệ gà con.
“Không phải, tớ không cố ý……"
Tần Hoài khẩn trương sợ Ngu Tinh đi mất, cậu rối rắm không biết giải thích từ đâu.
“Cậu định làm gì?"
“Tớ chỉ muốn……"
Tần Hoài cứng lưỡi, uốn éo hướng mặt sang bên cạnh giọng trách móc: “Bực quá! Thẩm Thời Ngộ mày giải thích mịa đi!"
Thẩm Thời Ngộ:…..
Ngu Tinh đứng sau lưng Đồng Hựu Tĩnh, khẽ nhíu mày.
Cậu ta đi cùng nhóm Thẩm Thời Ngộ, với giọng điệu và thái độ này, chắc chắn là bạn bè thân quen với bọn họ.
Cô nhớ rõ Thịnh Diệc từng nói bóng gió cậu ta có một người bạn “nhất kiến chung tình" với cô. Khi đó cô còn bán tín bán nghi, xem tình hình trước mắt……
Ngu Tinh rũ mắt xuống, mím môi.
“Để bọn họ thay đồ trước đã."
Thịnh Diệc đột nhiên lên tiếng, chặn ngang cuộc đối thoại xuất hiện giữa đường.
Ngu Tinh ngước mắt nhìn lên, cậu ta đứng từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt không biết vô tình hay cố ý nhìn về phía cô.
Ánh mắt nhìn nhau trong khoảnh khắc rồi hai người nhanh chóng dời đi.
Thịnh Diệc cau mày nói: “Chờ bọn mày cãi nhau xong rồi đưa trực tiếp hai bạn ấy đi bệnh viện luôn."
Thẩm Thời Ngộ lập tức phản ứng, hai tay đỡ Đồng Hựu Tĩnh đứng dậy.
Tần Hoài muốn đỡ Ngu Tinh mặc kệ thái độ trốn tránh của cô, nhưng chưa kịp thực hiện thì Đồng Hựu Tĩnh đã kéo Ngu Tinh trước. Cậu ta đành hậm hực thu lại ý định.
Mà người khởi xướng Khâu Hủy Ni, ngây người chứng kiến toàn bộ diễn biến.
Cô ta đẩy Ngu Tinh xuống nước cho hả giận, không nghĩ Đồng Hựu Tĩnh vừa vặn bắt quả tang, không nói một lời lập tức nhảy xuống hồ. Thấy Đồng Hựu Tĩnh không suy nghĩ mà nhảy hồ trực tiếp như vậy, Khâu Hủy Ni lúc đó mới nghĩ ra Ngu Tinh không biết bơi.
Cô ta bắt đầu hoảng sợ.
Nhưng nỗi sợ đó không phải Ngu Tinh xảy ra chuyện mà phần nhiều là bởi vì, nếu Ngu Tinh không biết bơi, Đồng Hựu Tĩnh nhìn thấy cảnh cô ta đẩy Ngu Tinh xuống nước, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng.
Đồng Hựu Tĩnh và Thẩm Thời Ngộ là thanh mai trúc mã, Thẩm Thời Ngộ lại thân thiết với Thịnh Diệc, chuyện mà đến tai cậu ta, cô nhất định không được sống yên ổn.
Lúc sau Ngu Tinh được Đồng Hựu Tĩnh bình an vớt lên, Khâu Hủy Ni mới thở phào nhẹ nhõm một hơi vì không để lại tổn hại nghiêm trọng, ai ngờ, chuyện khiến cô ta khó chịu vẫn chờ phía sau.
—— Ngu Tinh không xấu như bình thường cô ta vẫn thấy.
Không chỉ không xấu mà rõ ràng rất đẹp!
Về diện mạo, Khâu Hủy Ni cảm thấy từ nhỏ đến lớn bản thân đều xinh đẹp, thậm chí trong trường Lâm Thiên rộng lớn, nhan sắc của cô ta cũng có thể coi là hạc giữa bầy gà.
Cô ta luôn đắc ý và tự nhận thức được vẻ đẹp của chính mình, nhưng nếu so sánh với gương mặt trước mắt, thật lòng nhan sắc cô ta kém không phải một chút.
Vẻ đẹp của Khâu Hủy Ni, là xinh đẹp kiểu đáng yêu, rất nhiều người đều nhận xét như vậy.
Vẻ đẹp của Ngu Tinh hoàn toàn khác biệt.
Ngu Tinh đẹp thoát tục, đẹp yêu kiều.
Từ gương mặt đến vóc dáng đều duyên dáng, ngũ quan xinh đẹp thanh thoát, từ ánh mắt đầu tiên đánh thẳng đến đến cảm xúc của người nhìn.
Vẻ đẹp của Ngu Tinh khiến mọi người xôn xao, khiến Khâu Hủy Ni quên cả sợ hãi lúc trước, cô ta sững sờ tại chỗ, không tin vào mắt mình.
Cô thất thần không dám lên tiếng nhưng Đồng Hựu Tĩnh không phải người dễ bị bắt nạt, trước khi đi không quên nhắc nhở.
“Nữ sinh đứng kia ——"
Cô hướng về phía Khâu Hủy Ni rồi nói với Thẩm Thời Ngộ: “Cậu đưa cô ta tới văn phòng Hội Học Sinh đi, chính cô ta đẩy Ngu Tinh xuống nước. Đừng nhân nhượng với cô ta, tối nay tớ tìm cô ta tính sổ!"
Khâu Hủy Ni vừa nghe, sắc mặt trở nên trắng bệch. Trước ánh mắt dò xét của nhiều người như vậy, cô ta cứng họng, không nói nên lời.
Vì rơi xuống nước quá đột ngột, cô hoảng loạn quẫy đạp lung tung, may mắn không lâu sau có người nhảy xuống nước cứu cô.
Cô dùng hết sức lực giãy giụa để không chìm, chợt nghe thấy một giọng nói nôn nóng: “Đừng hoảng sợ……Cậu thả lỏng người……!"
Âm thanh quen thuộc vừa nghe đã nhận ra là Đồng Hựu Tĩnh.
Đồng Hựu Tĩnh là một trong những người hiếm hoi biết Ngu Tinh không có khả năng bơi lội. Hai người đã từng tán gẫu về chủ đề này. Đồng Hựu Tĩnh muốn rủ cô đi bể bơi vào mùa hè, thấy cô từ chối vì không biết bơi, bèn nhận làm giáo viên dạy bơi của cô trong tương lai.
Vì ngâm mình trong nước lạnh, trái tim Ngu Tinh sợ hãi đập thình thịch. Nghe được âm thanh trấn an quen thuộc, dường như có sự ấm áp chảy tràn trong cơ thể cô khiến cô xúc dộng.
Ngu Tinh nỗ lực thả lỏng cơ thể, cố gắng đưa tay về phía Đồng Hựu Tĩnh, giao phó sự an toàn của bản thân cho cô.
Cánh tay Đồng Hựu Tĩnh mảnh khảnh nhưng có lực, bắt được tay của Ngu Tinh rồi nắm chặt, bơi về gần bờ.
Về được đến gần rào sắt, hai người mỏi mệt nằm dài trên đất. Mặt đất lạnh như băng, quần áo trên người ướt sũng, hơi lạnh phả ra từ không khí càng đông lạnh người đến run rẩy.
Động tĩnh không nhỏ khiến cho các học sinh đang lao động ở quanh đó chú ý, người đến xem càng lúc càng nhiều.
Có người nhanh chóng mang khăn bông tới hỗ trợ.
Đồng Hựu Tĩnh cầm khăn bông bọc chung hai người, ân cần hỏi cô có ổn không.
Ngu Tinh nghĩ lại chuyện vừa xảy ra mà sợ rùng mình, ngoài run rẩy và lạnh lẽo, cô không nghĩ được nhiều hơn.
Cho đến khi Đồng Hựu Tĩnh nâng mặt cô lên nhìn chằm chằm không chớp mắt, Ngu Tinh mới có phản ứng.
Giống như……
Khi cô ở nhà, dì nhỏ gạt hết tóc của cô sang hai bên, giống nhau như đúc.
Tầm nhìn trống trải, trước mặt không còn vật ngăn cản. Mái bằng dày nặng không chắn đến mắt, không làm đau đôi mắt không khoẻ của cô. Mái tóc dài ướt sũng nước dán sát lỗ tai phủ sau lưng cô.
Mắt kính cũng không còn.
Toàn bộ ngũ quan trên khuôn mặt, tất cả đều hứng trọn cơn gió lạnh lẽo.
“Cậu……"
Đồng Hựu Tĩnh xuýt xoa trước vẻ đẹp của cô, trừng mắt kích động: “Tớ đã bảo ngũ quan cậu rất tinh tế! Thật sự vô cùng đẹp! Ngôi sao, cậu xinh quá đi mất ~~~……!"
Cô ấy không thể kìm nén cảm xúc, còn dùng sức quơ quơ trước mặt Ngu Tinh.
Lúc sau bên tai cô chỉ còn tiếng cảm thán kinh ngạc, hai chữ “đẹp quá" được Đồng Hựu Tĩnh lăn qua lộn lại nói liên hồi.
Ngu Tinh khóc như mưa trong lòng. Đồng Hựu Tĩnh rõ ràng thích vẻ đẹp này của cô, hai mắt bừng sáng ngắm cô không chớp. Nhưng cô ngẩng đầu nhìn qua xung quanh, không ít người tụ tập bàn tán, nhiều người thấy được mặt thật như vậy, sau này cô không làm con mọt sách được nữa.
……Chuyện gì đến sẽ đến.
Cô yên lặng thở dài.
Cô không muốn người khác chú ý đến gương mặt mình, bởi vì kinh nghiệm trải qua trước đó. Vết thương cũ dù đã liền nhưng vẫn để lại sẹo, vẫn gây đau đớn dù thời gian trôi qua.
Nhưng nếu muốn giấu cũng không được, cô đành đối mặt.
Đồng Hựu Tĩnh nói liên mồm, quá mức hưng phấn, không cẩn thận sặc nước bọt.
Ngu Tinh vội vàng vuốt lưng cho cô ấy: “Chuyện khác tối nay nói sau, chúng mình đứng đi trước đã."
Đồng Hựu Tĩnh ho khan gật đầu, vất vả nói từng chữ: “Từ từ, tớ……"
Không đợi các cô kịp đứng lên, học sinh bên cạnh đã lục tục tránh đường.
Hai cô nghe thấy giọng nói lo lắng của Thẩm Thời Ngộ, cậu ta gọi Đồng Hựu Tĩnh.
Đồng Hựu Tĩnh hít sâu một hơi, trả lời lại. Như một tia chớp, cả người Thẩm Thời Ngộ lao về phía trước.
……
Không tính quần chúng vây xem ở bên trong, bắt đầu từ Đồng Hựu Tĩnh, bây giờ đến Thẩm Thời Ngộ và Tưởng Chi Diễn nhìn cô chằm chằm sửng sốt.
Ngu Tinh biết tránh không khỏi đánh giá, không lên tiếng để mặc cho bọn họ suy đoán.
Chỉ có Thịnh Diệc, đối diện với ánh nhìn của cậu ta, Ngu Tinh không biết có phải do cô nghĩ nhiều hay không, cảm thấy ánh mắt cậu ta ẩn chứa cảm xúc không nói thành lời.
Bỗng chốc cô cảm thấy mình là đồ nhà quê mọt sách ngu ngốc.
Bí mật về khuôn mặt của cô ở Lâm Thiên cũng chỉ cậu ta biết được.
Hiện tại không phải nữa rồi.
Ánh mắt Thịnh Diệc trở nên u tối, không còn đôi mắt hoa đào và nụ cười tủm tỉm, cả người trầm mặc. Chỉ là không biết vì sao, ấn đường theo bản năng nhíu lại.
Phản ứng của Tưởng Chi Diễn và Thẩm Thời Ngộ giống nhau như đúc.
Khoảnh khắc thấy rõ gương mặt Ngu Tinh, cả hai đều sửng sốt, không dám tin tưởng hình ảnh trước mặt.
Mấy hôm trước Tưởng Chi Diễn và Thẩm Thời Ngộ còn lo lắng mắt nhìn người của Thịnh Diệc, kết quả tình thế đảo ngược……? Bọn họ nhìn qua Thịnh Diệc rồi nhìn lại Ngu Tinh, bỗng nhiên đần mặt không biết bắt chuyện thế nào.
Không khí xung quanh trở nên quái dị.
Vài giây trôi qua Thẩm Thời Ngộ mới hoàn hồn, vừa muốn nói chuyện, đột nhiên có người xông tới.
“Ôi trời! Cậu là ——"
Tần Hoài từ sau lưng Tưởng Chi Diễn nhảy lên trước, vọt tới bên cạnh Thẩm Thời Ngộ —— mắt dán chặt vào Ngu Tinh trước mặt, không thèm giải thích mà cầm chặt lấy cổ tay cô, hai mắt sáng lên như đèn pha ô tô.
Ngu Tinh đã bị đám người Tưởng Chi Diễn dò xét đến mức xấu hổ, thế mà Tần Hoài còn chủ động sấn tới hỏi thẳng cô: “Bạn ơi tên bạn là gì?!"
Cảnh tượng diễn ra ngoài dự đoán, khiến quần chúng vây quanh được phen nháo nhào.
Ngu Tinh hoảng sợ trước hành động quá khích của nam sinh xa lạ, khuôn mặt cô hiện rõ vẻ kinh ngạc và bối rối, dùng hết sức né tránh.
Tần Hoài càng giữ chặt tay cô: “Cậu nghe tớ nói ——"
Đồng Hựu Tĩnh lập tức giằng tay cô từ tay cậu ta: “Tần Hoài cậu làm cái gì đấy?!" rồi đứng trước bảo vệ Ngu Tinh, dáng vẻ y hệt gà mẹ xù lông bảo vệ gà con.
“Không phải, tớ không cố ý……"
Tần Hoài khẩn trương sợ Ngu Tinh đi mất, cậu rối rắm không biết giải thích từ đâu.
“Cậu định làm gì?"
“Tớ chỉ muốn……"
Tần Hoài cứng lưỡi, uốn éo hướng mặt sang bên cạnh giọng trách móc: “Bực quá! Thẩm Thời Ngộ mày giải thích mịa đi!"
Thẩm Thời Ngộ:…..
Ngu Tinh đứng sau lưng Đồng Hựu Tĩnh, khẽ nhíu mày.
Cậu ta đi cùng nhóm Thẩm Thời Ngộ, với giọng điệu và thái độ này, chắc chắn là bạn bè thân quen với bọn họ.
Cô nhớ rõ Thịnh Diệc từng nói bóng gió cậu ta có một người bạn “nhất kiến chung tình" với cô. Khi đó cô còn bán tín bán nghi, xem tình hình trước mắt……
Ngu Tinh rũ mắt xuống, mím môi.
“Để bọn họ thay đồ trước đã."
Thịnh Diệc đột nhiên lên tiếng, chặn ngang cuộc đối thoại xuất hiện giữa đường.
Ngu Tinh ngước mắt nhìn lên, cậu ta đứng từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt không biết vô tình hay cố ý nhìn về phía cô.
Ánh mắt nhìn nhau trong khoảnh khắc rồi hai người nhanh chóng dời đi.
Thịnh Diệc cau mày nói: “Chờ bọn mày cãi nhau xong rồi đưa trực tiếp hai bạn ấy đi bệnh viện luôn."
Thẩm Thời Ngộ lập tức phản ứng, hai tay đỡ Đồng Hựu Tĩnh đứng dậy.
Tần Hoài muốn đỡ Ngu Tinh mặc kệ thái độ trốn tránh của cô, nhưng chưa kịp thực hiện thì Đồng Hựu Tĩnh đã kéo Ngu Tinh trước. Cậu ta đành hậm hực thu lại ý định.
Mà người khởi xướng Khâu Hủy Ni, ngây người chứng kiến toàn bộ diễn biến.
Cô ta đẩy Ngu Tinh xuống nước cho hả giận, không nghĩ Đồng Hựu Tĩnh vừa vặn bắt quả tang, không nói một lời lập tức nhảy xuống hồ. Thấy Đồng Hựu Tĩnh không suy nghĩ mà nhảy hồ trực tiếp như vậy, Khâu Hủy Ni lúc đó mới nghĩ ra Ngu Tinh không biết bơi.
Cô ta bắt đầu hoảng sợ.
Nhưng nỗi sợ đó không phải Ngu Tinh xảy ra chuyện mà phần nhiều là bởi vì, nếu Ngu Tinh không biết bơi, Đồng Hựu Tĩnh nhìn thấy cảnh cô ta đẩy Ngu Tinh xuống nước, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng.
Đồng Hựu Tĩnh và Thẩm Thời Ngộ là thanh mai trúc mã, Thẩm Thời Ngộ lại thân thiết với Thịnh Diệc, chuyện mà đến tai cậu ta, cô nhất định không được sống yên ổn.
Lúc sau Ngu Tinh được Đồng Hựu Tĩnh bình an vớt lên, Khâu Hủy Ni mới thở phào nhẹ nhõm một hơi vì không để lại tổn hại nghiêm trọng, ai ngờ, chuyện khiến cô ta khó chịu vẫn chờ phía sau.
—— Ngu Tinh không xấu như bình thường cô ta vẫn thấy.
Không chỉ không xấu mà rõ ràng rất đẹp!
Về diện mạo, Khâu Hủy Ni cảm thấy từ nhỏ đến lớn bản thân đều xinh đẹp, thậm chí trong trường Lâm Thiên rộng lớn, nhan sắc của cô ta cũng có thể coi là hạc giữa bầy gà.
Cô ta luôn đắc ý và tự nhận thức được vẻ đẹp của chính mình, nhưng nếu so sánh với gương mặt trước mắt, thật lòng nhan sắc cô ta kém không phải một chút.
Vẻ đẹp của Khâu Hủy Ni, là xinh đẹp kiểu đáng yêu, rất nhiều người đều nhận xét như vậy.
Vẻ đẹp của Ngu Tinh hoàn toàn khác biệt.
Ngu Tinh đẹp thoát tục, đẹp yêu kiều.
Từ gương mặt đến vóc dáng đều duyên dáng, ngũ quan xinh đẹp thanh thoát, từ ánh mắt đầu tiên đánh thẳng đến đến cảm xúc của người nhìn.
Vẻ đẹp của Ngu Tinh khiến mọi người xôn xao, khiến Khâu Hủy Ni quên cả sợ hãi lúc trước, cô ta sững sờ tại chỗ, không tin vào mắt mình.
Cô thất thần không dám lên tiếng nhưng Đồng Hựu Tĩnh không phải người dễ bị bắt nạt, trước khi đi không quên nhắc nhở.
“Nữ sinh đứng kia ——"
Cô hướng về phía Khâu Hủy Ni rồi nói với Thẩm Thời Ngộ: “Cậu đưa cô ta tới văn phòng Hội Học Sinh đi, chính cô ta đẩy Ngu Tinh xuống nước. Đừng nhân nhượng với cô ta, tối nay tớ tìm cô ta tính sổ!"
Khâu Hủy Ni vừa nghe, sắc mặt trở nên trắng bệch. Trước ánh mắt dò xét của nhiều người như vậy, cô ta cứng họng, không nói nên lời.
Tác giả :
Vân Nã Nguyệt