Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh
Chương 41: Buổi sáng tôi gặp chú Đàn
Con Mận chèn cái gối ở giữa hai đứa ý là để làm rào chắn. Nó sợ nửa khuya ngủ quên, nó lăn qua phía tôi hoặc tôi lăn qua phía nó. Như vậy thì xấu hổ chết được!
Nhưng cái rào của con Mận chẳng chắn được gì. Sáng ra, tôi mở mắt thấy nó đang quàng tay ôm cả tôi lẫn chiếc gối. Nó vẫn còn ngủ, hơi thở êm đềm thổi phơ phất những sợi tóc vướng ngang gò má hồng hồng.
Tôi nhìn đôi mắt nhắm nghiền của nó, thấy vẫn còn vài giọt lệ chưa khô còn hoen trên má. Chắc hôm qua, nó khóc suốt đêm. Tôi cảm động nghĩ và sè sẹ gỡ tay nó ra.
Tôi ngắm nó thêm một chút nữa rồi nhón chân rón rén ra khỏi nhà.
Tôi gặp chú Đàn trên đường lộ.
- Thiều dậy sớm thế? - Chú trợn mắt nhìn tôi.
- Tối qua con ngủ ở nhà con Mận. Mẹ con bảo con qua ngủ trông nhà giùm nó.
- Ờ, con giúp bạn thế là tốt! - Chú Đàn xoa đầu tôi bằng bàn tay duy nhất.
Không hiểu sao lúc đó tôi lại nhớ đến những cái hoa tay của con Mận.
- Chú ơi, con Mận có tới mười cái hoa tay đó, chú.
- Thế à! - Chú Đàn ồ lên - Thế thì bạn đó viết và vẽ phải đẹp lắm!
Tôi biết con Mận viết và vẽ không đẹp tẹo nào. Nhưng tôi không phản bác nhận xét của chú Đàn. Có thể con Mận suốt ngày quần quật việc nhà, không có thì giờ để tập viết và vẽ như những đứa khác. Nếu nó được rảnh rang như tôi, biết đâu nó viết và vẽ đẹp nhất lớp cũng nên.
Tự nhiên tôi nói:
- Hôm qua, con sợ ma nhưng con Mận còn sợ ma hơn con. Nữa đêm nó ôm gối chạy qua ngủ chung giường với con.
Rồi sợ chú Đàn hiểu lầm, tôi vội vã nói thêm:
- Con Mận có đặt một chiếc gối giữa con và nó.
Chú Đàn phì cười:
- Thế sau đó thì sao?
- Thì ngủ chứ sao ạ. - Tôi hồn nhiên đáp - Có con Mận nằm bên cạnh, tự dưng con hết sợ. Con ngủ say ơi là say!
Chú Đàn lườm tôi:
- Đi trông nhà giúp bạn mà ngủ say như thế, có ngày trộm vào khiêng con đi mất.
- Chú đừng lo. - Tôi cười - Sáng ra con thấy con Mận ôm con chặt lắm, trộm không khiêng đi được đâu.
Nói xong, tôi bất giác đỏ bừng mặt. Thậm chí tôi như nổi điên lên với chính mình khi nhận ra tôi đã bộp chộp kể cho chú Đàn nghe cái chi tiết lẽ ra tôi không nên để lộ ra với bất cứ ai.
Nhưng phản ứng của chú Đàn ra ngoài suy nghĩ của tôi. Chú đột ngột hạ giọng, vẻ trầm tư:
- Bạn của con không sợ ma đâu. Bạn của con đang sợ nỗi trống trải. Con nên luôn ở bên cạnh bạn, nha con!
Nhưng cái rào của con Mận chẳng chắn được gì. Sáng ra, tôi mở mắt thấy nó đang quàng tay ôm cả tôi lẫn chiếc gối. Nó vẫn còn ngủ, hơi thở êm đềm thổi phơ phất những sợi tóc vướng ngang gò má hồng hồng.
Tôi nhìn đôi mắt nhắm nghiền của nó, thấy vẫn còn vài giọt lệ chưa khô còn hoen trên má. Chắc hôm qua, nó khóc suốt đêm. Tôi cảm động nghĩ và sè sẹ gỡ tay nó ra.
Tôi ngắm nó thêm một chút nữa rồi nhón chân rón rén ra khỏi nhà.
Tôi gặp chú Đàn trên đường lộ.
- Thiều dậy sớm thế? - Chú trợn mắt nhìn tôi.
- Tối qua con ngủ ở nhà con Mận. Mẹ con bảo con qua ngủ trông nhà giùm nó.
- Ờ, con giúp bạn thế là tốt! - Chú Đàn xoa đầu tôi bằng bàn tay duy nhất.
Không hiểu sao lúc đó tôi lại nhớ đến những cái hoa tay của con Mận.
- Chú ơi, con Mận có tới mười cái hoa tay đó, chú.
- Thế à! - Chú Đàn ồ lên - Thế thì bạn đó viết và vẽ phải đẹp lắm!
Tôi biết con Mận viết và vẽ không đẹp tẹo nào. Nhưng tôi không phản bác nhận xét của chú Đàn. Có thể con Mận suốt ngày quần quật việc nhà, không có thì giờ để tập viết và vẽ như những đứa khác. Nếu nó được rảnh rang như tôi, biết đâu nó viết và vẽ đẹp nhất lớp cũng nên.
Tự nhiên tôi nói:
- Hôm qua, con sợ ma nhưng con Mận còn sợ ma hơn con. Nữa đêm nó ôm gối chạy qua ngủ chung giường với con.
Rồi sợ chú Đàn hiểu lầm, tôi vội vã nói thêm:
- Con Mận có đặt một chiếc gối giữa con và nó.
Chú Đàn phì cười:
- Thế sau đó thì sao?
- Thì ngủ chứ sao ạ. - Tôi hồn nhiên đáp - Có con Mận nằm bên cạnh, tự dưng con hết sợ. Con ngủ say ơi là say!
Chú Đàn lườm tôi:
- Đi trông nhà giúp bạn mà ngủ say như thế, có ngày trộm vào khiêng con đi mất.
- Chú đừng lo. - Tôi cười - Sáng ra con thấy con Mận ôm con chặt lắm, trộm không khiêng đi được đâu.
Nói xong, tôi bất giác đỏ bừng mặt. Thậm chí tôi như nổi điên lên với chính mình khi nhận ra tôi đã bộp chộp kể cho chú Đàn nghe cái chi tiết lẽ ra tôi không nên để lộ ra với bất cứ ai.
Nhưng phản ứng của chú Đàn ra ngoài suy nghĩ của tôi. Chú đột ngột hạ giọng, vẻ trầm tư:
- Bạn của con không sợ ma đâu. Bạn của con đang sợ nỗi trống trải. Con nên luôn ở bên cạnh bạn, nha con!
Tác giả :
Nguyễn Nhật Ánh