Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Đại Ác
Chương 52: Hàn Tuyết Căm Hận
Tiêu Linh chưa bao giờ nghĩ đến ở một nơi xa xôi như thế này sẽ gặp lại Hàn Tuyết, hơn nữa, vị tiểu thư cao cao tại thượng trước kia đã biến thành một người đàn bà trông chẳng khác gì ăn xin ở đầu đường xó chợ nào đó. Trên thân cô ta bẩn thỉu và còn có mùi hôi nữa, khứu giác của cô cực nhạy, có thể ngửi được cả mùi dù cách cả mấy mét.
Bảo vệ cưỡng chế khóa tay Hàn Tuyết lại rồi dùng sức kéo tay cô ta ra, bên trong nắm tay là một gói kẹo socola nhỏ bị vò nát.
“Đây là thứ mà cô ta đã trộm!" Nhân viên kêu lên.
Mọi người ồ ạt vây xem, dùng ánh mắt khó chịu nhìn về phía Hàn Tuyết.
Cô ta lắc đầu, vừa khóc vừa nói: “Tôi không có ăn trộm, không có!"
“Bằng chứng đều đã có, còn chối cái gì nữa?"
“Thật là, sao lại đến mức này, bây giờ đất nước có rất nhiều chính sách xóa đói giảm nghèo, nghèo thì cũng không thể làm loại chuyện mất mặt như thế được!"
Tiếng nghị luận mỗi lúc một lớn, Tiêu Linh bấy giờ mới đi tới đó, vừa chen lên trước vừa nói:
“Mọi người cho tôi qua với, xin lỗi, cho tôi qua."
Thấy cô mang thai, mọi người đều lịch sự nhường chỗ cho cô. Tiêu Linh dừng lại trước mặt Hàn Tuyết, thấy bộ dạng này của cô ta, cô đột nhiên có chút áy náy. Mặc dù ác giả ác báo, đây là kết quả của việc hãm hại gia đình Hoắc Tư Thần mà ra, nhưng nhớ đến phong thái trước kia của cô ta, cô lại không nỡ chút nào.
Quản lý cũng bị kinh động mà chạy xuống nơi này, đang chuẩn bị đưa Hàn Tuyết lên đồn thì nghe được một chất giọng dịu dàng:
“Xin chào, tôi là người quen của cô ấy, cô ấy có chút vấn đề về thần kinh nên mới như vậy, không biết tôi có thể trả tiền cho thứ cô ấy vừa lấy không? Chuyện cũng không quá to, mọi người thông cảm cho cô ấy được không?"
Tiêu Linh nói dối vì muốn giúp Hàn Tuyết, nhưng khi Hàn Tuyết nhìn thấy khuôn mặt của cô thì đột nhiên trở nên kích động, bị giữ chặt mà vẫn cố gào to:
“Là mày, chính là mày! Tất cả lỗi là do mày! Con khốn! Con khốn kia! Tao muốn giết mày!"
Hành động của Hàn Tuyết bị mọi người quy là do thần kinh thật sự có vấn đề, quản lý cũng không muốn mang danh tàn ác, vì vậy đồng ý với yêu cầu của Tiêu Linh.
Tiêu Linh nói với Hàn Tuyết đang phát rồ ở đối diện:
“Cô có muốn bị đưa lên đồn không?"
Bấy giờ, Hàn Tuyết cảm giác vừa nhục nhã vừa phẫn nộ, cả người run rẩy không nói được lời nào. Cô ta biết nếu bây giờ tiếp tục nổi điên thì người thiệt chỉ là mình, vì vậy cắn chặt môi đến bật máu.
Thấy cô ta không còn giãy giụa nữa, bảo vệ mới thả tay ra. Diệp Thiên cẩn thận ở bên cạnh Tiêu Linh, phòng trường hợp người phụ nữ điên trước mắt lại nhào lên cắn người. Hắn không hiểu sao Tiêu Linh giúp cô ta mà cô ta còn mắng Tiêu Linh.
Hai người nhìn nhau thật lâu, Tiêu Linh nói:
“Cô đi với chúng tôi đi."
Hàn Tuyết không còn đường nào để lui, không còn nơi nào để về, vừa khóc vừa theo Tiêu Linh lên xe. Cả quá trình ấy, cô ta chẳng nói gì nữa, chỉ biết khóc nức nở ở sau xe.
Diệp Thiên thỉnh thoảng đưa mắt nhìn cô ta một lần, trong lòng tò mò thân phận của cô ta nhưng không dám lên tiếng hỏi Tiêu Linh. Mấy tháng qua ở cạnh Tiêu Linh, hắn chỉ biết cô là một bà mẹ đơn thân, vì nhà trai không muốn nhận đứa trẻ, bắt cô phá bỏ nên cô mới đến nơi này sống. Còn cụ thể hơn, hắn không biết và cũng chẳng muốn hỏi, sợ nhắc đến chuyện buồn trong lòng cô.
Xe dừng lại bên một chung cư mười tầng, Diệp Thiên xuống xe rồi vừa mở cửa cho Tiêu Linh vừa dặn dò:
“Em cẩn thận một chút."
“Được rồi, anh không cần phải cẩn thận thế đâu mà."
Tiêu Linh đỡ bụng bước xuống, Hàn Tuyết ở phía sau đã biết tự mở cửa đi ra, ánh mắt đầy hận thù nhìn về phía Tiêu Linh.
Cho dù Tiêu Linh đưa Hàn Tuyết vào nhà, mời cô ta ăn một bữa cơm đàng hoàng, cho cô ta mượn quần áo của em gái Diệp Thiên thay ra, nhưng ánh mắt ấy vẫn như trước dữ tợn.
Hàn Tuyết ăn cơm xong thì ra ngoài sân ngồi một mình, Tiêu Linh đứng ở cửa nhìn vài lần, tiếc thương cho một cô gái đã từng như mặt trăng sáng được vô số vệ tinh vây quanh.
Gió thổi bay những sợi tóc đã được chải chuốt gọn gàng của Hàn Tuyết, cô ta cắn răng tự hỏi tại sao cô ta phải khổ sở thế này? Tại sao Hoắc Tư Thần chỉ biết đến Tiêu Linh? Mấy năm cô ta cố gắng đều hóa thành tro bụi, tình cảm mà cô dành cho anh không đáng nửa đồng bạc. Dựa vào đâu Tiêu Linh có mang thai con người khác anh cũng chấp nhận, mà cô ta không làm gì lại phải gánh chịu hậu quả?
Ai cũng muốn giúp đỡ, yêu thương Tiêu Linh, còn cô ta thì phải trốn chui trốn nhủi chẳng khác gì một con chuột cống, bị xa lánh, bị dày vò suốt bốn tháng qua!
Hàn Tuyết nhớ lại khoảng thời gian kinh khủng đó, không khỏi rùng mình một cái.
Bảo vệ cưỡng chế khóa tay Hàn Tuyết lại rồi dùng sức kéo tay cô ta ra, bên trong nắm tay là một gói kẹo socola nhỏ bị vò nát.
“Đây là thứ mà cô ta đã trộm!" Nhân viên kêu lên.
Mọi người ồ ạt vây xem, dùng ánh mắt khó chịu nhìn về phía Hàn Tuyết.
Cô ta lắc đầu, vừa khóc vừa nói: “Tôi không có ăn trộm, không có!"
“Bằng chứng đều đã có, còn chối cái gì nữa?"
“Thật là, sao lại đến mức này, bây giờ đất nước có rất nhiều chính sách xóa đói giảm nghèo, nghèo thì cũng không thể làm loại chuyện mất mặt như thế được!"
Tiếng nghị luận mỗi lúc một lớn, Tiêu Linh bấy giờ mới đi tới đó, vừa chen lên trước vừa nói:
“Mọi người cho tôi qua với, xin lỗi, cho tôi qua."
Thấy cô mang thai, mọi người đều lịch sự nhường chỗ cho cô. Tiêu Linh dừng lại trước mặt Hàn Tuyết, thấy bộ dạng này của cô ta, cô đột nhiên có chút áy náy. Mặc dù ác giả ác báo, đây là kết quả của việc hãm hại gia đình Hoắc Tư Thần mà ra, nhưng nhớ đến phong thái trước kia của cô ta, cô lại không nỡ chút nào.
Quản lý cũng bị kinh động mà chạy xuống nơi này, đang chuẩn bị đưa Hàn Tuyết lên đồn thì nghe được một chất giọng dịu dàng:
“Xin chào, tôi là người quen của cô ấy, cô ấy có chút vấn đề về thần kinh nên mới như vậy, không biết tôi có thể trả tiền cho thứ cô ấy vừa lấy không? Chuyện cũng không quá to, mọi người thông cảm cho cô ấy được không?"
Tiêu Linh nói dối vì muốn giúp Hàn Tuyết, nhưng khi Hàn Tuyết nhìn thấy khuôn mặt của cô thì đột nhiên trở nên kích động, bị giữ chặt mà vẫn cố gào to:
“Là mày, chính là mày! Tất cả lỗi là do mày! Con khốn! Con khốn kia! Tao muốn giết mày!"
Hành động của Hàn Tuyết bị mọi người quy là do thần kinh thật sự có vấn đề, quản lý cũng không muốn mang danh tàn ác, vì vậy đồng ý với yêu cầu của Tiêu Linh.
Tiêu Linh nói với Hàn Tuyết đang phát rồ ở đối diện:
“Cô có muốn bị đưa lên đồn không?"
Bấy giờ, Hàn Tuyết cảm giác vừa nhục nhã vừa phẫn nộ, cả người run rẩy không nói được lời nào. Cô ta biết nếu bây giờ tiếp tục nổi điên thì người thiệt chỉ là mình, vì vậy cắn chặt môi đến bật máu.
Thấy cô ta không còn giãy giụa nữa, bảo vệ mới thả tay ra. Diệp Thiên cẩn thận ở bên cạnh Tiêu Linh, phòng trường hợp người phụ nữ điên trước mắt lại nhào lên cắn người. Hắn không hiểu sao Tiêu Linh giúp cô ta mà cô ta còn mắng Tiêu Linh.
Hai người nhìn nhau thật lâu, Tiêu Linh nói:
“Cô đi với chúng tôi đi."
Hàn Tuyết không còn đường nào để lui, không còn nơi nào để về, vừa khóc vừa theo Tiêu Linh lên xe. Cả quá trình ấy, cô ta chẳng nói gì nữa, chỉ biết khóc nức nở ở sau xe.
Diệp Thiên thỉnh thoảng đưa mắt nhìn cô ta một lần, trong lòng tò mò thân phận của cô ta nhưng không dám lên tiếng hỏi Tiêu Linh. Mấy tháng qua ở cạnh Tiêu Linh, hắn chỉ biết cô là một bà mẹ đơn thân, vì nhà trai không muốn nhận đứa trẻ, bắt cô phá bỏ nên cô mới đến nơi này sống. Còn cụ thể hơn, hắn không biết và cũng chẳng muốn hỏi, sợ nhắc đến chuyện buồn trong lòng cô.
Xe dừng lại bên một chung cư mười tầng, Diệp Thiên xuống xe rồi vừa mở cửa cho Tiêu Linh vừa dặn dò:
“Em cẩn thận một chút."
“Được rồi, anh không cần phải cẩn thận thế đâu mà."
Tiêu Linh đỡ bụng bước xuống, Hàn Tuyết ở phía sau đã biết tự mở cửa đi ra, ánh mắt đầy hận thù nhìn về phía Tiêu Linh.
Cho dù Tiêu Linh đưa Hàn Tuyết vào nhà, mời cô ta ăn một bữa cơm đàng hoàng, cho cô ta mượn quần áo của em gái Diệp Thiên thay ra, nhưng ánh mắt ấy vẫn như trước dữ tợn.
Hàn Tuyết ăn cơm xong thì ra ngoài sân ngồi một mình, Tiêu Linh đứng ở cửa nhìn vài lần, tiếc thương cho một cô gái đã từng như mặt trăng sáng được vô số vệ tinh vây quanh.
Gió thổi bay những sợi tóc đã được chải chuốt gọn gàng của Hàn Tuyết, cô ta cắn răng tự hỏi tại sao cô ta phải khổ sở thế này? Tại sao Hoắc Tư Thần chỉ biết đến Tiêu Linh? Mấy năm cô ta cố gắng đều hóa thành tro bụi, tình cảm mà cô dành cho anh không đáng nửa đồng bạc. Dựa vào đâu Tiêu Linh có mang thai con người khác anh cũng chấp nhận, mà cô ta không làm gì lại phải gánh chịu hậu quả?
Ai cũng muốn giúp đỡ, yêu thương Tiêu Linh, còn cô ta thì phải trốn chui trốn nhủi chẳng khác gì một con chuột cống, bị xa lánh, bị dày vò suốt bốn tháng qua!
Hàn Tuyết nhớ lại khoảng thời gian kinh khủng đó, không khỏi rùng mình một cái.
Tác giả :
Nhược Mộng