Tôi Sẽ Theo Đuổi Cậu!!!
Chương 80
-Dạo này cậu có luyện bóng rổ không?
Kha ôm trái bóng trong tay, lắc đầu nói với tôi:
-Không có. Cậu đi rồi tôi đâu còn biết chơi với ai. Hơn nữa, thời gian trước tôi còn bận đi làm.
-Cậu đi làm? Làm gì?-tôi ngạc nhiên nhìn hắn.
-Nhân viên phục vụ quán cà phê đó. Cậu nói xem tôi có giỏi không?
-Ừ ừ ừ.-tôi không thèm để ý vẻ mặt tự mãn của người nào đó, hỏi tiếp-Bây giờ cậu còn đi làm không?
-Đã nghỉ. Ba tôi nói nên tập trung vào việc học.
-Đúng ha.-tôi gật đầu, vươn tay ý bảo Kha đưa bóng cho mình.
-Để tôi xem cậu có bị giảm sút phong độ không nhé. Thử cướp bóng từ tay tôi xem nào.-tôi cất giọng thách thức, đi vào trong sân.
.....................................
-Nè. Tôi bảo cậu cướp bóng cơ mà. Trả nơ buộc tóc lại cho tôi.
-Tên đáng ghét, cậu mau đứng yên cho tôi.-tôi hét lên, đuổi theo hắn.
Lợi dụng lúc tôi đang sơ hở, hắn nhanh chóng hôn "chụt" một cái lên môi tôi, sau đó nhanh chân "cuỗm" mất bóng, xoay người liền đưa bóng vào rổ. Mặt tôi đỏ lựng, chỉ vào khuôn mặt đang dương dương tự đắc kia hét lên:
-Cậu ăn gian.
-Nào có. Tôi chỉ đang thể hiện tình cảm với cậu thôi.
Tôi nhặt bóng, tức tối ném vào người hắn. Hắn chỉ cần dùng một tay để đỡ, khẽ mỉm cười dịu dàng nói với tôi:
-Để tôi giúp cậu buộc tóc lại.
Kha vòng qua sau lưng tôi, ngón tay vuốt lại những sợi tóc rối, nhẹ nhàng nâng niu như sợ tôi bị đau. Buộc xong, hắn vương hai cánh tay ôm lấy tôi, ngọt ngào hôn lên một bên má của tôi, không chút để ý những người xung quanh đang mở to mắt nhìn về bên này.
-Có người đang nhìn kìa. Buông ra đi.
-Kệ họ. Bọn họ đang ghen tị với chúng ta đó.-tay hắn vẫn không rời khỏi người tôi, ngược lại còn siết chặt hơn nữa.
-Kì lắm đó.-tôi bĩu môi, dựa vào ngực hắn.
-Trời nắng rồi. Tôi dẫn cậu đi ăn kem.-Kha lau mồ hôi trên mặt tôi, dịu dàng nói.
-Được đó.-tôi gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn để hắn dẫn đi.
***********************
Sáng chủ nhật, tôi gọi điện định rủ hắn đi ra ngoài. Kha dường như vừa mới thức dậy, giọng nói có phần uể oải.
-Cậu ở nhà đi. Tôi sang chở cậu.-nói xong còn ngáp một cái.
Tôi tưởng tượng bộ dáng lúc này của người kia, có lẽ hắn đang tóc tai lộn xộn, hai tay ôm chặt gối ngủ, mắt nhắm mắt mở miễn cưỡng leo xuống giường đi. Đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, tay khẽ vuốt ve mặt dây chuyền trên cổ.
-Cậu muốn đi đâu?
-Mua sách đi.
Hắn nhẹ nhàng phóng xe đi, tôi ngồi đằng sau chỉ đường. Tiệm này rất xa, hắn chở tôi đến nơi thì trán cũng đã đầy mồ hôi, lưng áo ướt đẫm. Tôi đau lòng lấy tay quạt cho hắn, nhưng cũng không mát hơn được bao nhiêu. Kha nhìn tôi một lát, sau đó kéo tôi lại gần chỉ chỉ lên má mình. Tôi không nghĩ ngợi nhắm ngay hai cánh môi kia hôn lên. Hắn rõ ràng hơi ngẩng ra, sau đó dịu dàng xoa tóc tôi.
**************************
Vũ kéo tôi đến trước quầy sách tham khảo, chọn vài cuốn tỉ mỉ xem xét. Tôi cũng cầm một cuốn bài tập toán lên xem, liền nghe thấy người bên cạnh nói:
-Cái này được đấy. Cậu có thể mua về, rảnh rỗi thì làm một vài bài.
Tôi gật đầu, lại tiếp tục chọn, thỉnh thoảng ngắm nhìn dáng vẻ chăm chú đáng yêu của người kia, trong lòng thấy thoả mãn.
Hà Vũ còn giúp tôi lấy thêm mấy loại sách tham khảo. Trong lúc đó tôi mua thêm ít giấy vẽ và bút chì gỗ, thầm nhớ đến có lần mình đã hứa sẽ vẽ một bức cho bạn gái.
Mua sách xong, chúng tôi vào một quán nước gần đó nghỉ chân. Khoảng gần nửa tiếng mới chịu đứng lên đem cô nhóc nhà mình chở về. Đi ngang qua công viên, tôi chợt nổi hứng dừng xe, Vũ thắc mắc nhìn tôi hỏi:
-Gì thế?
-Hay vào trong một chút đi?
Nhận được cái gật đầu của Vũ, tôi nắm tay cô ấy, tìm một chỗ mát ngồi xuống:
-Mệt lắm phải không? Tôi đi mua nước cho cậu nhé.
Cô ấy nói xong liền chạy đi, tôi cản không kịp, chỉ có thể mỉm cười nhìn theo.
-Uống nước đi.-lúc tôi đang thất thần, Vũ đã quay trở lại, giơ chai nước đến trước mặt tôi. Tôi chỉ uống một chút cho thấm cổ họng. Nhìn người kia mang vẻ mặt đau lòng xoa xoa hai cánh tay của tôi, môi khẽ cong lên.
-Không sau đâu mà.-tôi nói.
-Lần sau tụi mình bắt xe buýt đi. Cậu sẽ không cực khổ như vậy nữa.
-Ừ. Nghe lời cậu.-tôi vô cùng ngoan ngoãn trả lời.
Chúng tôi ngồi trò chuyện vu vơ, nói về mấy chủ đề linh tinh nào đó, không hề cảm thấy buồn chán. Thình thoảng Vũ sẽ ngồi nhìn chằm chằm mấy đứa bé đang chạy chơi trong công viên. Tôi phát hiện, cô nhóc của mình thật sự rất thích trẻ con. Thế là tôi bắt đầu ngồi nghĩ xem sau này lúc cả hai cưới nhau nên sinh bao nhiêu đứa thì đủ.
Người kia nhìn tôi lại lần nữa thất thần, đem chai nước lạnh đến áp vào mặt tôi khiến tôi giật mình muốn nhảy dựng cả lên. Bỗng thấy có vài giọt nước rơi trên cánh tay áo.
Trời mưa.
Hay thật, mới 15 phút trước còn "ánh nắng chan hoà" cơ đấy.
Tôi bi phẫn ngó cái xe đạp bị mưa xối ướp nhẹp đang ở bên kia. Lại nhìn cô nhóc đang được mình ôm trong lòng, sự bực tức bỗng biến đi đâu cả.
*************************
Một buổi chiều rảnh rỗi tôi liền qua thăm ba. Sức khoẻ của ông đã tốt hơn rất nhiều, thứ tư tuần trước liền xuất viện. Nhưng cuối cùng đến nơi không thấy ba đâu. Người mở cửa cho tôi là dì Lan.
-Con uống nước đi. Đến tìm ba sao?
-Ba con không có nhà sao?
Dì ấy bỗng dưng thở dài, lắc đầu nói:
-Ông ấy nghỉ cũng đã lâu. Khách sạn hiện giờ đang có chuyện gấp cần giải quyết, không có ông ấy là không được. Cho nên sáng sớm nay ba con đi làm lại rồi.
Tôi im lặng uống nước, lòng có hơi lo lắng. Ba còn chưa có khỏe hẳn mà đã phải lo công việc rồi.
-Có muốn nói chuyện với dì một chút không?
Tôi gật đầu, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.
-Con ghét dì, dì biết, dì cũng không có ý kiến gì. Nhưng mà không nên ghét bỏ ba con. Ông ấy thương con lắm, nhiều lúc dì còn thấy ghen tị nữa đấy. Ba con vốn là kiểu người trầm tính ít nói, lại ít khi bày tỏ tình cảm với người khác. Có thể con sẽ nghĩ ba không quan tâm đến con, nhưng thật sự thì người ông ấy quan tâm nhất chính là con. Kiến Kha, chuyện ba mẹ ly hôn chắc con cũng đã biết. Về cơ bản hai người đã chia tay. Cho nên ông ấy không có phản bội gia đình, cũng chưa từng có ý định bỏ rơi hai mẹ con.
Tôi lặng lẽ hít sâu một hơi, nói:
-Con hiểu rồi. Xin lỗi, con hiểu lầm hai người.
-Cũng không phải xin lỗi làm gì. Chỉ cần từ nay con đối xử tốt với ba là được. Tuổi già không có con cháu cô đơn lắm.
-Con sẽ.-tôi nói.
-Thế thì tốt. Chẳng được mấy khi chịu nghe lời như vậy. Rảnh rỗi nhớ qua đây thăm ba con.
Kha ôm trái bóng trong tay, lắc đầu nói với tôi:
-Không có. Cậu đi rồi tôi đâu còn biết chơi với ai. Hơn nữa, thời gian trước tôi còn bận đi làm.
-Cậu đi làm? Làm gì?-tôi ngạc nhiên nhìn hắn.
-Nhân viên phục vụ quán cà phê đó. Cậu nói xem tôi có giỏi không?
-Ừ ừ ừ.-tôi không thèm để ý vẻ mặt tự mãn của người nào đó, hỏi tiếp-Bây giờ cậu còn đi làm không?
-Đã nghỉ. Ba tôi nói nên tập trung vào việc học.
-Đúng ha.-tôi gật đầu, vươn tay ý bảo Kha đưa bóng cho mình.
-Để tôi xem cậu có bị giảm sút phong độ không nhé. Thử cướp bóng từ tay tôi xem nào.-tôi cất giọng thách thức, đi vào trong sân.
.....................................
-Nè. Tôi bảo cậu cướp bóng cơ mà. Trả nơ buộc tóc lại cho tôi.
-Tên đáng ghét, cậu mau đứng yên cho tôi.-tôi hét lên, đuổi theo hắn.
Lợi dụng lúc tôi đang sơ hở, hắn nhanh chóng hôn "chụt" một cái lên môi tôi, sau đó nhanh chân "cuỗm" mất bóng, xoay người liền đưa bóng vào rổ. Mặt tôi đỏ lựng, chỉ vào khuôn mặt đang dương dương tự đắc kia hét lên:
-Cậu ăn gian.
-Nào có. Tôi chỉ đang thể hiện tình cảm với cậu thôi.
Tôi nhặt bóng, tức tối ném vào người hắn. Hắn chỉ cần dùng một tay để đỡ, khẽ mỉm cười dịu dàng nói với tôi:
-Để tôi giúp cậu buộc tóc lại.
Kha vòng qua sau lưng tôi, ngón tay vuốt lại những sợi tóc rối, nhẹ nhàng nâng niu như sợ tôi bị đau. Buộc xong, hắn vương hai cánh tay ôm lấy tôi, ngọt ngào hôn lên một bên má của tôi, không chút để ý những người xung quanh đang mở to mắt nhìn về bên này.
-Có người đang nhìn kìa. Buông ra đi.
-Kệ họ. Bọn họ đang ghen tị với chúng ta đó.-tay hắn vẫn không rời khỏi người tôi, ngược lại còn siết chặt hơn nữa.
-Kì lắm đó.-tôi bĩu môi, dựa vào ngực hắn.
-Trời nắng rồi. Tôi dẫn cậu đi ăn kem.-Kha lau mồ hôi trên mặt tôi, dịu dàng nói.
-Được đó.-tôi gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn để hắn dẫn đi.
***********************
Sáng chủ nhật, tôi gọi điện định rủ hắn đi ra ngoài. Kha dường như vừa mới thức dậy, giọng nói có phần uể oải.
-Cậu ở nhà đi. Tôi sang chở cậu.-nói xong còn ngáp một cái.
Tôi tưởng tượng bộ dáng lúc này của người kia, có lẽ hắn đang tóc tai lộn xộn, hai tay ôm chặt gối ngủ, mắt nhắm mắt mở miễn cưỡng leo xuống giường đi. Đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, tay khẽ vuốt ve mặt dây chuyền trên cổ.
-Cậu muốn đi đâu?
-Mua sách đi.
Hắn nhẹ nhàng phóng xe đi, tôi ngồi đằng sau chỉ đường. Tiệm này rất xa, hắn chở tôi đến nơi thì trán cũng đã đầy mồ hôi, lưng áo ướt đẫm. Tôi đau lòng lấy tay quạt cho hắn, nhưng cũng không mát hơn được bao nhiêu. Kha nhìn tôi một lát, sau đó kéo tôi lại gần chỉ chỉ lên má mình. Tôi không nghĩ ngợi nhắm ngay hai cánh môi kia hôn lên. Hắn rõ ràng hơi ngẩng ra, sau đó dịu dàng xoa tóc tôi.
**************************
Vũ kéo tôi đến trước quầy sách tham khảo, chọn vài cuốn tỉ mỉ xem xét. Tôi cũng cầm một cuốn bài tập toán lên xem, liền nghe thấy người bên cạnh nói:
-Cái này được đấy. Cậu có thể mua về, rảnh rỗi thì làm một vài bài.
Tôi gật đầu, lại tiếp tục chọn, thỉnh thoảng ngắm nhìn dáng vẻ chăm chú đáng yêu của người kia, trong lòng thấy thoả mãn.
Hà Vũ còn giúp tôi lấy thêm mấy loại sách tham khảo. Trong lúc đó tôi mua thêm ít giấy vẽ và bút chì gỗ, thầm nhớ đến có lần mình đã hứa sẽ vẽ một bức cho bạn gái.
Mua sách xong, chúng tôi vào một quán nước gần đó nghỉ chân. Khoảng gần nửa tiếng mới chịu đứng lên đem cô nhóc nhà mình chở về. Đi ngang qua công viên, tôi chợt nổi hứng dừng xe, Vũ thắc mắc nhìn tôi hỏi:
-Gì thế?
-Hay vào trong một chút đi?
Nhận được cái gật đầu của Vũ, tôi nắm tay cô ấy, tìm một chỗ mát ngồi xuống:
-Mệt lắm phải không? Tôi đi mua nước cho cậu nhé.
Cô ấy nói xong liền chạy đi, tôi cản không kịp, chỉ có thể mỉm cười nhìn theo.
-Uống nước đi.-lúc tôi đang thất thần, Vũ đã quay trở lại, giơ chai nước đến trước mặt tôi. Tôi chỉ uống một chút cho thấm cổ họng. Nhìn người kia mang vẻ mặt đau lòng xoa xoa hai cánh tay của tôi, môi khẽ cong lên.
-Không sau đâu mà.-tôi nói.
-Lần sau tụi mình bắt xe buýt đi. Cậu sẽ không cực khổ như vậy nữa.
-Ừ. Nghe lời cậu.-tôi vô cùng ngoan ngoãn trả lời.
Chúng tôi ngồi trò chuyện vu vơ, nói về mấy chủ đề linh tinh nào đó, không hề cảm thấy buồn chán. Thình thoảng Vũ sẽ ngồi nhìn chằm chằm mấy đứa bé đang chạy chơi trong công viên. Tôi phát hiện, cô nhóc của mình thật sự rất thích trẻ con. Thế là tôi bắt đầu ngồi nghĩ xem sau này lúc cả hai cưới nhau nên sinh bao nhiêu đứa thì đủ.
Người kia nhìn tôi lại lần nữa thất thần, đem chai nước lạnh đến áp vào mặt tôi khiến tôi giật mình muốn nhảy dựng cả lên. Bỗng thấy có vài giọt nước rơi trên cánh tay áo.
Trời mưa.
Hay thật, mới 15 phút trước còn "ánh nắng chan hoà" cơ đấy.
Tôi bi phẫn ngó cái xe đạp bị mưa xối ướp nhẹp đang ở bên kia. Lại nhìn cô nhóc đang được mình ôm trong lòng, sự bực tức bỗng biến đi đâu cả.
*************************
Một buổi chiều rảnh rỗi tôi liền qua thăm ba. Sức khoẻ của ông đã tốt hơn rất nhiều, thứ tư tuần trước liền xuất viện. Nhưng cuối cùng đến nơi không thấy ba đâu. Người mở cửa cho tôi là dì Lan.
-Con uống nước đi. Đến tìm ba sao?
-Ba con không có nhà sao?
Dì ấy bỗng dưng thở dài, lắc đầu nói:
-Ông ấy nghỉ cũng đã lâu. Khách sạn hiện giờ đang có chuyện gấp cần giải quyết, không có ông ấy là không được. Cho nên sáng sớm nay ba con đi làm lại rồi.
Tôi im lặng uống nước, lòng có hơi lo lắng. Ba còn chưa có khỏe hẳn mà đã phải lo công việc rồi.
-Có muốn nói chuyện với dì một chút không?
Tôi gật đầu, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.
-Con ghét dì, dì biết, dì cũng không có ý kiến gì. Nhưng mà không nên ghét bỏ ba con. Ông ấy thương con lắm, nhiều lúc dì còn thấy ghen tị nữa đấy. Ba con vốn là kiểu người trầm tính ít nói, lại ít khi bày tỏ tình cảm với người khác. Có thể con sẽ nghĩ ba không quan tâm đến con, nhưng thật sự thì người ông ấy quan tâm nhất chính là con. Kiến Kha, chuyện ba mẹ ly hôn chắc con cũng đã biết. Về cơ bản hai người đã chia tay. Cho nên ông ấy không có phản bội gia đình, cũng chưa từng có ý định bỏ rơi hai mẹ con.
Tôi lặng lẽ hít sâu một hơi, nói:
-Con hiểu rồi. Xin lỗi, con hiểu lầm hai người.
-Cũng không phải xin lỗi làm gì. Chỉ cần từ nay con đối xử tốt với ba là được. Tuổi già không có con cháu cô đơn lắm.
-Con sẽ.-tôi nói.
-Thế thì tốt. Chẳng được mấy khi chịu nghe lời như vậy. Rảnh rỗi nhớ qua đây thăm ba con.
Tác giả :
JuneHoang98