Tôi Sẽ Theo Đuổi Cậu!!!
Chương 35
Chương 35
-Lớp trưởng, bà sao vậy. Không tập trung gì hết.
-Phải đó. Đã bị tụi nó dẫn truớc 5-3 rồi kìa. Giờ phải làm sao đây.
-Vũ, bà có nghe tụi này nói gi không? Hà Vũ, bà đang nhìn cái gì ngoài kia thế?
-À, không có gì đâu mà.-tôi cười gượng vài tiếng, miễn cưỡng trả lời. Tên nhỏ mọn đó đã hứa với tôi thứ bảy, tức là ngày hôm nay sẽ đến rồi mà. Bây giờ vẫn còn chưa thấy mặt mũi, trận đấu đã sắp kết thúc rồi. Chẳng lẽ hắn đã quên mất rồi.
-Vũ, bà còn đá được không? Hay cho người khác vào thế.
-Chắc là không sao đâu. Cứ để tui đá tiếp.-tôi tạm thời bỏ chuyện của hắn sang một bên, tập trung tinh thần vào trận bóng.
Tôi không gặp khó khăn khi ghi thêm hai bàn thắng nữa cho đội. Không ngờ trong lúc giành bóng không tập trung đã bị đối thủ hất ngã, làm khuỷu tay bị trầy một chút, chân cũng hơi ê ẩm. Mấy đứa bạn vội chạy lại hỏi thăm nhưng tôi liên tục nói "không sao", không cần đổi người. Nghe có vẻ tôi hơi cố chấp, nhưng quả thật tôi mong được tự mình thi tiếp hơn là ngồi ngoài sân lo lắng.
Ừm, nói chung thì kết cục vẫn là lớp tôi thắng. May mắn thật! Nếu không tôi sẽ bị lôi ra kho tiêu. Rồi sau đó bỗng cảm thấy bực mình ghê gớm. Tên không biết giữ lời hứa Đồ đáng ghét, đồ đáng khinh bỉ.
***************************
-Nhà anh có gần đây không?
-Ừ, cũng gần thôi. Còn em sống ở đâu?-tôi vừa đạp xe vừa nói, lòng bỗng dưng căng thẳng, cảm giác bàn tay đang đổ mồ hôi ngày càng nhiều.
-Chỗ anh thấy em lúc nãy đó, gần đó có một con hẻm, em sống ở trong.
-Thế bây giờ em định đi đâu? Hay đi chơi với bạn?
-À không phải, em đang định đi mua đồ. Là mua quà đó anh, sắp 20-11 rồi còn gì. Em định mua cho cô chủ nhiệm. Hiếm khi nhà trường cho nghỉ một bữa, phải tận dụng chứ.
-Thế à? Em nhắc anh mới nhớ. Anh chưa chuẩn bị gì cả.-thật ra không phải là tôi chưa chuẩn bị mà vốn là không định mua quà. Lớp tôi đã góp tiền mua quà cho cô rồi.
-Vậy anh em mình đi chung luôn nha.
-Cũng được.-tôi toát mồ hôi lạnh. May mà mình cẩn thận, lúc nào cũng chuẩn bị một số tiền trong cặp để đề phòng bất trắc.
Tôi lập tức chở cô nhóc đến một cửa hàng quà lưu niệm gần đó. Nói ra cũng thật trùng hợp, sáng nay đang chạy lơn tơn trên đường thì gặp cô bé này đang đi bộ bên lề. Vừa nhìn là tôi đã nhớ ra, là cô nhóc mà tôi đã va phải chủ nhật tuần trước. Tóc dài vẫn được thắt thành hai bím thả sau lưng, trên người diện một cái áo thun trắng ngắn tay và cái váy đỏ dài đến đầu gối, nhìn rất dịu dàng và dễ thương. Tôi liền chạy đến gần rồi hỏi xem cô nhóc có muốn đi nhờ xe không. Hình như người ta cũng nhớ tôi, mỉm cười gật đầu rồi không ngại ngần gì mà leo lên yên sau. Dễ tin người thật! Có khi bị lừa bán cũng không biết. Hỏi một hồi mới biết là cô nhóc này là Minh Ngọc, học lớp 10A6.
-Lúc đầu em định mua vải tặng cô để may áo dài đó. Nhưng mà thấy trong lớp cũng có nhiều người mua lắm, nên em không tặng nữa. Em không thích bị đụng hàng chút nào.
Tôi vừa chạy vừa nghe Minh Ngọc nói chuyện. Cô bé có lẽ rất thích nói chuyện, cũng không vì tôi là người lạ mà e dè. Giọng cô bé vô cùng dễ nghe, rất ngọt ngào, rất nhẹ nhàng, khiến tôi mê mẩn. Vì vậy, tôi ngu ngơ theo người ta vào cửa hàng mua đồ mua đồ, để người ta chọn quà giùm, sau đó ngu ngơ chở người ta về tận ngõ, ngu ngơ cho người ta số di động, ngu ngơ chạy xe về nhà mình. Về tới nhà mới có thời gian để tận lực suy nghĩ: "Hình như mình quên mất chuyện gì đó thì phải?". Kết quả là buổi chiều chờ hoài chờ mãi cũng không có người nào đến kèm tôi học bài. Mặt dày cầm điện thoại gọi điện cũng không có ai thèm bắt máy, nhắn tin cũng không ai thèm trả lời. Nằm vật ra giường tự hỏi mình một cậu: "Vậy là mình bị giận phải không?". Đinh Hà Vũ, cậu cũng thật nhỏ mọn quá!
**************************
-Sao rồi? Vẫn còn giận tôi?-tôi xin cậu. Hai ngày rồi còn chưa hết giận sao chứ?
Đã vậy, "nhỏ đáng ghét" không chịu để ý tới tôi, lôi kéo mấy đứa khác ra canteen, chỉ còn tên Sang là diện cớ học bài không đi. Đợi mấy người đó đi rồi, cậu ta mới quay xuống bàn tôi, chậc lưỡi hỏi:
-Bị người ta giận rồi à?-lại chậc lưỡi lần nữa.-Ai bảo cậu thất hứa. Cậu biết không? Hôm đó Hà Vũ đá mà không tập trung, cứ vài phút lại nhìn ra ngoài sân tìm cậu, suýt nữa hại lớp bị thua. Còn nữa, đang giành bóng lại mất hồn nên bị đối thủ đẩy té, khuỷu tay bị trầy ghê lắm, mà chân sáng giờ vẫn đi cà nhắc. Đá xong mà cái mặt hầm hầm không ai dám lại gần trong phạm vi bán kính 5 mét, sau đó ngay cả phòng y tế cũng không đi, vọt về nhà. Ai cũng ngạc nhiên, mà bọn tôi ai cũng biết lý do chính là cậu.
Nặng đến thế sao? Tôi hoài nghi nhìn Sang, cậu ta nhún vai xem như đáp trả rồi quay lên. Có lẽ là thật. Thảo nào hồi nãy cái tướng đi của Hà Vũ thật kì lạ. Còn sáng giờ vẫn mặc còn mặc áo khoác, không biết tay bị trầy thế nào? Tôi không đến làm ảnh hưởng đến cô ta nhiều như thế sao? Nhưng mà không phải tôi cố ý mà, tôi quả thật đang định đến, chỉ là trên đường đi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn thôi. Nhưng... thôi, dù sao tôi cũng có lỗi, đã hứa mà lại không giữ lời. Giận cũng phải, nhưng phải làm gì cho cô ta hết giận đây chứ? Chẳng lẽ bắt tôi phải đi năn nỉ Hà Vũ hay sao?
-Lớp trưởng, bà sao vậy. Không tập trung gì hết.
-Phải đó. Đã bị tụi nó dẫn truớc 5-3 rồi kìa. Giờ phải làm sao đây.
-Vũ, bà có nghe tụi này nói gi không? Hà Vũ, bà đang nhìn cái gì ngoài kia thế?
-À, không có gì đâu mà.-tôi cười gượng vài tiếng, miễn cưỡng trả lời. Tên nhỏ mọn đó đã hứa với tôi thứ bảy, tức là ngày hôm nay sẽ đến rồi mà. Bây giờ vẫn còn chưa thấy mặt mũi, trận đấu đã sắp kết thúc rồi. Chẳng lẽ hắn đã quên mất rồi.
-Vũ, bà còn đá được không? Hay cho người khác vào thế.
-Chắc là không sao đâu. Cứ để tui đá tiếp.-tôi tạm thời bỏ chuyện của hắn sang một bên, tập trung tinh thần vào trận bóng.
Tôi không gặp khó khăn khi ghi thêm hai bàn thắng nữa cho đội. Không ngờ trong lúc giành bóng không tập trung đã bị đối thủ hất ngã, làm khuỷu tay bị trầy một chút, chân cũng hơi ê ẩm. Mấy đứa bạn vội chạy lại hỏi thăm nhưng tôi liên tục nói "không sao", không cần đổi người. Nghe có vẻ tôi hơi cố chấp, nhưng quả thật tôi mong được tự mình thi tiếp hơn là ngồi ngoài sân lo lắng.
Ừm, nói chung thì kết cục vẫn là lớp tôi thắng. May mắn thật! Nếu không tôi sẽ bị lôi ra kho tiêu. Rồi sau đó bỗng cảm thấy bực mình ghê gớm. Tên không biết giữ lời hứa Đồ đáng ghét, đồ đáng khinh bỉ.
***************************
-Nhà anh có gần đây không?
-Ừ, cũng gần thôi. Còn em sống ở đâu?-tôi vừa đạp xe vừa nói, lòng bỗng dưng căng thẳng, cảm giác bàn tay đang đổ mồ hôi ngày càng nhiều.
-Chỗ anh thấy em lúc nãy đó, gần đó có một con hẻm, em sống ở trong.
-Thế bây giờ em định đi đâu? Hay đi chơi với bạn?
-À không phải, em đang định đi mua đồ. Là mua quà đó anh, sắp 20-11 rồi còn gì. Em định mua cho cô chủ nhiệm. Hiếm khi nhà trường cho nghỉ một bữa, phải tận dụng chứ.
-Thế à? Em nhắc anh mới nhớ. Anh chưa chuẩn bị gì cả.-thật ra không phải là tôi chưa chuẩn bị mà vốn là không định mua quà. Lớp tôi đã góp tiền mua quà cho cô rồi.
-Vậy anh em mình đi chung luôn nha.
-Cũng được.-tôi toát mồ hôi lạnh. May mà mình cẩn thận, lúc nào cũng chuẩn bị một số tiền trong cặp để đề phòng bất trắc.
Tôi lập tức chở cô nhóc đến một cửa hàng quà lưu niệm gần đó. Nói ra cũng thật trùng hợp, sáng nay đang chạy lơn tơn trên đường thì gặp cô bé này đang đi bộ bên lề. Vừa nhìn là tôi đã nhớ ra, là cô nhóc mà tôi đã va phải chủ nhật tuần trước. Tóc dài vẫn được thắt thành hai bím thả sau lưng, trên người diện một cái áo thun trắng ngắn tay và cái váy đỏ dài đến đầu gối, nhìn rất dịu dàng và dễ thương. Tôi liền chạy đến gần rồi hỏi xem cô nhóc có muốn đi nhờ xe không. Hình như người ta cũng nhớ tôi, mỉm cười gật đầu rồi không ngại ngần gì mà leo lên yên sau. Dễ tin người thật! Có khi bị lừa bán cũng không biết. Hỏi một hồi mới biết là cô nhóc này là Minh Ngọc, học lớp 10A6.
-Lúc đầu em định mua vải tặng cô để may áo dài đó. Nhưng mà thấy trong lớp cũng có nhiều người mua lắm, nên em không tặng nữa. Em không thích bị đụng hàng chút nào.
Tôi vừa chạy vừa nghe Minh Ngọc nói chuyện. Cô bé có lẽ rất thích nói chuyện, cũng không vì tôi là người lạ mà e dè. Giọng cô bé vô cùng dễ nghe, rất ngọt ngào, rất nhẹ nhàng, khiến tôi mê mẩn. Vì vậy, tôi ngu ngơ theo người ta vào cửa hàng mua đồ mua đồ, để người ta chọn quà giùm, sau đó ngu ngơ chở người ta về tận ngõ, ngu ngơ cho người ta số di động, ngu ngơ chạy xe về nhà mình. Về tới nhà mới có thời gian để tận lực suy nghĩ: "Hình như mình quên mất chuyện gì đó thì phải?". Kết quả là buổi chiều chờ hoài chờ mãi cũng không có người nào đến kèm tôi học bài. Mặt dày cầm điện thoại gọi điện cũng không có ai thèm bắt máy, nhắn tin cũng không ai thèm trả lời. Nằm vật ra giường tự hỏi mình một cậu: "Vậy là mình bị giận phải không?". Đinh Hà Vũ, cậu cũng thật nhỏ mọn quá!
**************************
-Sao rồi? Vẫn còn giận tôi?-tôi xin cậu. Hai ngày rồi còn chưa hết giận sao chứ?
Đã vậy, "nhỏ đáng ghét" không chịu để ý tới tôi, lôi kéo mấy đứa khác ra canteen, chỉ còn tên Sang là diện cớ học bài không đi. Đợi mấy người đó đi rồi, cậu ta mới quay xuống bàn tôi, chậc lưỡi hỏi:
-Bị người ta giận rồi à?-lại chậc lưỡi lần nữa.-Ai bảo cậu thất hứa. Cậu biết không? Hôm đó Hà Vũ đá mà không tập trung, cứ vài phút lại nhìn ra ngoài sân tìm cậu, suýt nữa hại lớp bị thua. Còn nữa, đang giành bóng lại mất hồn nên bị đối thủ đẩy té, khuỷu tay bị trầy ghê lắm, mà chân sáng giờ vẫn đi cà nhắc. Đá xong mà cái mặt hầm hầm không ai dám lại gần trong phạm vi bán kính 5 mét, sau đó ngay cả phòng y tế cũng không đi, vọt về nhà. Ai cũng ngạc nhiên, mà bọn tôi ai cũng biết lý do chính là cậu.
Nặng đến thế sao? Tôi hoài nghi nhìn Sang, cậu ta nhún vai xem như đáp trả rồi quay lên. Có lẽ là thật. Thảo nào hồi nãy cái tướng đi của Hà Vũ thật kì lạ. Còn sáng giờ vẫn mặc còn mặc áo khoác, không biết tay bị trầy thế nào? Tôi không đến làm ảnh hưởng đến cô ta nhiều như thế sao? Nhưng mà không phải tôi cố ý mà, tôi quả thật đang định đến, chỉ là trên đường đi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn thôi. Nhưng... thôi, dù sao tôi cũng có lỗi, đã hứa mà lại không giữ lời. Giận cũng phải, nhưng phải làm gì cho cô ta hết giận đây chứ? Chẳng lẽ bắt tôi phải đi năn nỉ Hà Vũ hay sao?
Tác giả :
JuneHoang98