Tôi Sẽ Theo Đuổi Cậu!!!
Chương 16
Chương 16
-Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?-tôi cuối cùng cũng không chịu nổi mà mở miệng.
-Hửm?-cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt nghi ngờ.
-Cậu đang có chuyện gì?-tôi kiên nhẫn hỏi.
-Đâu có chuyện gì đâu.-cô ta đáp, khuôn mặt có vài phần ngạc nhiên.
-Thật hả?
-………….
Chờ hoài mà người ta không đáp lại, tôi có phần bực bội không thèm để ý nữa, tự mình ăn cho hết tô phở. Tôi không nhìn Hà Vũ nhưng vẫn có thể cảm nhận được động tác của cô ta rõ ràng chậm lại. Quả thật người này đang có vấn đề nhưng không chịu thừa nhận. Mà thôi đi, sao tôi phải quan tâm vấn đề của cô ta cơ chứ? Đúng là mình rảnh rỗi thật.
Dĩ nhiên tôi là người ăn xong trước, nhìn Hà Vũ vẫn cứ từ tốn cho từng đũa từng đũa một tôi tự dưng có nỗi xúc động muốn mang cả tô đổ vào miệng cô ta cho nhanh. Tôi giả bộ ho khan, người kia có lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn tôi một chút sau đó lại cụp xuống, nhưng cũng đã chịu ăn nhanh hơn một chút. Sau đó cô ta lớn tiếng gọi tính tiền. Dĩ nhiên là của ai người nấy trả.
-Nè, qua nhà cậu ngồi chơi đi.-cô ta vừa ngồi lên yên xe đã mở miệng gọi tôi.
Hết chuyện chơi rồi sao? Tự dưng lại đòi qua nhà tôi làm gì chứ? Trong bụng thì nghĩ thế nhưng vẫn quay xe lại chạy về nhà. Thôi thì cứ thông cảm cho cô ta một lần, dù sao người ta cũng đang có chuyện buồn, không biết nhà có ai chết nữa.(-.-!!)
Rẽ vào đường ngõ dẫn vào nhà mình, tôi chợt thấy có bóng ai đó đứng trước cửa nhà. Thoáng thấy kì lạ, tôi chạy nhanh đến, rồi dừng xe bên kia đường, người đó quay mặt lại, là ba. Ba tôi tự dưng đến đây làm gì.
Ông cũng nhận ra tôi đã về, che miệng ho khan một cái, sau đó nhìn tôi chằm chằm, lại tò mò nhìn sau xe tôi. Lúc này tôi bỗng nghe người đằng sau lên tiếng:
-Con chào bác. Bác là…-nhìn tôi
Suýt nữa tôi quên mất cô ta rồi.
-Đây là….-tôi ấp úng chưa kịp trả lời xong thì đã bị người khác cắt ngang
-Chào. Bác là ba của thằng Kha. Con là bạn gái nó hả?-ba tôi giành nói, còn lộ ra vẻ mặt rất hưng phần dò xét Hà Vũ. Nghĩ gì vậy chứ? Con nhóc này mà là bạn gái của tôi sao? Chẳng lẽ chỉ cần một nam một nữ đi chung với nhau thì chính là người yêu. Lúc tôi còn chưa kịp thanh minh thì người nào đó mặt dày lên tiếng:
-Vâng. Tụi cháu vừa bắt đầu quen nhau không lâu.
Cái quái gì thế? Đang định phản bác thì:
-Tốt, tốt. Đều là người nhà cả. Vào nhà, vào nhà chơi nào.-ba tôi thập phần vui vẻ, nhanh nhẹn mời cô ta vào trong nhà, căn bản còn quên mất đứa con trai là tôi đang đứng ở đây. Cuối cùng thì cũng chịu nói với tôi một câu, nhưng là:
-Thằng nhóc, còn không chịu mở cửa mời ba với bạn gái mày vào.
Tôi từ bỏ ý định giải thích, đành chấp nhận lấy chìa khóa mở cổng lẫn cửa nhà cho hai người họ. Xong rồi mới quay ra ngoài dắt chiếc xe đạp vẫn còn ở bên kia vào trong. Lúc vào nhà, điều đầu tiên tôi thấy là Hà Vũ cùng ba tôi đang ngồi cạnh nhau nói chuyện, bộ dáng vô cùng thân thiết khiến tôi rất ghen tỵ. Tôi thấy dường như họ mới là cha con thật sự, còn tôi chỉ là đứa được nhặt ngoài đường về. Lầm lũi bước đến cái sopha bên cạnh ngồi xuống, tôi đưa mắt nhìn hai người họ:
-Thật không ngờ mới có mấy tuần không gặp mà thằng nhóc đã kiếm được bạn gái rồi, còn xinh thế này nữa.
-Dạ. Bác cứ nói quá. Con cũng bình thường thôi ạ.
-Con đừng có ngại, thằng nhóc này coi vậy chứ nhát lắm, lại khô khan nữa. Bác sợ con sẽ bị thiệt thòi. Có gì con cứ nói với bác, bác xử nó giùm con.
-Bác khỏi lo. Con có thể tự giải quyết được.-Hà Vũ quay lại liếc qua tôi một cái rồi nhanh chóng quay lại đối diện với ba tôi.-Bật mí cho bác biết, con có học võ đó nha. Từ lúc 8 tuổi lận đó.-còn nháy mắt với ông nữa.
Tự dưng tôi cảm thấy rùng mình. May là mình chưa chọc giận người kia!
-Mà dạo này con học hành sao rồi?-ba tôi nhìn tôi chờ mong.
-Cũng bình thường.-tôi cũng lơ đãng trả lời.
-Sống ở đây thế nào? Có ổn không, nếu không thì cứ dọn về nhà mà sống.-ba vẫn không để tâm sự xa cách của tôi, tiếp tục hỏi han.
-Không cần đâu. Ở đây rất tốt
-Còn chuyện ăn uống?
-Mấy chuyện nhỏ này ba không cần lo đâu.-tôi hơi mất kiên nhẫn, chợt nhìn thấy Vũ đang nhíu mày nhìn tôi khó hiểu. Tôi gãi đầu quay mặt đi chỗ khác, đột nhiên nghe tiếng ông thở dài rồi đứng dậy.
-Thôi, con phải về rồi. Tôi về trước đây.-Hà Vũ đứng dậy.
-Về sớm vậy. Không ở lại chơi với thằng Kha nữa à?-ba tôi cũng đứng dậy, giọng có vẻ tiếc nuối. Mới có một chút đã thân vậy rồi sao?
-Dạ thôi. Cũng trễ rồi ạ. Con phải về thôi.
-Vậy để bác kêu thằng Kha đưa con về.-ba tôi nhìn tôi định mở miệng thì cô ta ngăn lại.
-Thôi. Bác cứ ngồi nói chuyện với cậu ấy đi. con tự về là được.
-Nhưng mà, con là con gái, buổi tối ra đường….
-Không sao đâu bác. Bác quên sao, con có võ đó nha.-nói xong còn thật sự biểu diễn và thế võ làm ba tôi bật cười.
-Vậy con về cẩn thận nha.
-Bác yên tâm. Kiến Kha tôi về đó nha.-cô ta hướng về phía tôi la lên rồi tung tăng đi bộ về. Nhất thời chỉ còn lại tôi và ba. Không khí có phần gượng gạo.
-Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?-tôi cuối cùng cũng không chịu nổi mà mở miệng.
-Hửm?-cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt nghi ngờ.
-Cậu đang có chuyện gì?-tôi kiên nhẫn hỏi.
-Đâu có chuyện gì đâu.-cô ta đáp, khuôn mặt có vài phần ngạc nhiên.
-Thật hả?
-………….
Chờ hoài mà người ta không đáp lại, tôi có phần bực bội không thèm để ý nữa, tự mình ăn cho hết tô phở. Tôi không nhìn Hà Vũ nhưng vẫn có thể cảm nhận được động tác của cô ta rõ ràng chậm lại. Quả thật người này đang có vấn đề nhưng không chịu thừa nhận. Mà thôi đi, sao tôi phải quan tâm vấn đề của cô ta cơ chứ? Đúng là mình rảnh rỗi thật.
Dĩ nhiên tôi là người ăn xong trước, nhìn Hà Vũ vẫn cứ từ tốn cho từng đũa từng đũa một tôi tự dưng có nỗi xúc động muốn mang cả tô đổ vào miệng cô ta cho nhanh. Tôi giả bộ ho khan, người kia có lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn tôi một chút sau đó lại cụp xuống, nhưng cũng đã chịu ăn nhanh hơn một chút. Sau đó cô ta lớn tiếng gọi tính tiền. Dĩ nhiên là của ai người nấy trả.
-Nè, qua nhà cậu ngồi chơi đi.-cô ta vừa ngồi lên yên xe đã mở miệng gọi tôi.
Hết chuyện chơi rồi sao? Tự dưng lại đòi qua nhà tôi làm gì chứ? Trong bụng thì nghĩ thế nhưng vẫn quay xe lại chạy về nhà. Thôi thì cứ thông cảm cho cô ta một lần, dù sao người ta cũng đang có chuyện buồn, không biết nhà có ai chết nữa.(-.-!!)
Rẽ vào đường ngõ dẫn vào nhà mình, tôi chợt thấy có bóng ai đó đứng trước cửa nhà. Thoáng thấy kì lạ, tôi chạy nhanh đến, rồi dừng xe bên kia đường, người đó quay mặt lại, là ba. Ba tôi tự dưng đến đây làm gì.
Ông cũng nhận ra tôi đã về, che miệng ho khan một cái, sau đó nhìn tôi chằm chằm, lại tò mò nhìn sau xe tôi. Lúc này tôi bỗng nghe người đằng sau lên tiếng:
-Con chào bác. Bác là…-nhìn tôi
Suýt nữa tôi quên mất cô ta rồi.
-Đây là….-tôi ấp úng chưa kịp trả lời xong thì đã bị người khác cắt ngang
-Chào. Bác là ba của thằng Kha. Con là bạn gái nó hả?-ba tôi giành nói, còn lộ ra vẻ mặt rất hưng phần dò xét Hà Vũ. Nghĩ gì vậy chứ? Con nhóc này mà là bạn gái của tôi sao? Chẳng lẽ chỉ cần một nam một nữ đi chung với nhau thì chính là người yêu. Lúc tôi còn chưa kịp thanh minh thì người nào đó mặt dày lên tiếng:
-Vâng. Tụi cháu vừa bắt đầu quen nhau không lâu.
Cái quái gì thế? Đang định phản bác thì:
-Tốt, tốt. Đều là người nhà cả. Vào nhà, vào nhà chơi nào.-ba tôi thập phần vui vẻ, nhanh nhẹn mời cô ta vào trong nhà, căn bản còn quên mất đứa con trai là tôi đang đứng ở đây. Cuối cùng thì cũng chịu nói với tôi một câu, nhưng là:
-Thằng nhóc, còn không chịu mở cửa mời ba với bạn gái mày vào.
Tôi từ bỏ ý định giải thích, đành chấp nhận lấy chìa khóa mở cổng lẫn cửa nhà cho hai người họ. Xong rồi mới quay ra ngoài dắt chiếc xe đạp vẫn còn ở bên kia vào trong. Lúc vào nhà, điều đầu tiên tôi thấy là Hà Vũ cùng ba tôi đang ngồi cạnh nhau nói chuyện, bộ dáng vô cùng thân thiết khiến tôi rất ghen tỵ. Tôi thấy dường như họ mới là cha con thật sự, còn tôi chỉ là đứa được nhặt ngoài đường về. Lầm lũi bước đến cái sopha bên cạnh ngồi xuống, tôi đưa mắt nhìn hai người họ:
-Thật không ngờ mới có mấy tuần không gặp mà thằng nhóc đã kiếm được bạn gái rồi, còn xinh thế này nữa.
-Dạ. Bác cứ nói quá. Con cũng bình thường thôi ạ.
-Con đừng có ngại, thằng nhóc này coi vậy chứ nhát lắm, lại khô khan nữa. Bác sợ con sẽ bị thiệt thòi. Có gì con cứ nói với bác, bác xử nó giùm con.
-Bác khỏi lo. Con có thể tự giải quyết được.-Hà Vũ quay lại liếc qua tôi một cái rồi nhanh chóng quay lại đối diện với ba tôi.-Bật mí cho bác biết, con có học võ đó nha. Từ lúc 8 tuổi lận đó.-còn nháy mắt với ông nữa.
Tự dưng tôi cảm thấy rùng mình. May là mình chưa chọc giận người kia!
-Mà dạo này con học hành sao rồi?-ba tôi nhìn tôi chờ mong.
-Cũng bình thường.-tôi cũng lơ đãng trả lời.
-Sống ở đây thế nào? Có ổn không, nếu không thì cứ dọn về nhà mà sống.-ba vẫn không để tâm sự xa cách của tôi, tiếp tục hỏi han.
-Không cần đâu. Ở đây rất tốt
-Còn chuyện ăn uống?
-Mấy chuyện nhỏ này ba không cần lo đâu.-tôi hơi mất kiên nhẫn, chợt nhìn thấy Vũ đang nhíu mày nhìn tôi khó hiểu. Tôi gãi đầu quay mặt đi chỗ khác, đột nhiên nghe tiếng ông thở dài rồi đứng dậy.
-Thôi, con phải về rồi. Tôi về trước đây.-Hà Vũ đứng dậy.
-Về sớm vậy. Không ở lại chơi với thằng Kha nữa à?-ba tôi cũng đứng dậy, giọng có vẻ tiếc nuối. Mới có một chút đã thân vậy rồi sao?
-Dạ thôi. Cũng trễ rồi ạ. Con phải về thôi.
-Vậy để bác kêu thằng Kha đưa con về.-ba tôi nhìn tôi định mở miệng thì cô ta ngăn lại.
-Thôi. Bác cứ ngồi nói chuyện với cậu ấy đi. con tự về là được.
-Nhưng mà, con là con gái, buổi tối ra đường….
-Không sao đâu bác. Bác quên sao, con có võ đó nha.-nói xong còn thật sự biểu diễn và thế võ làm ba tôi bật cười.
-Vậy con về cẩn thận nha.
-Bác yên tâm. Kiến Kha tôi về đó nha.-cô ta hướng về phía tôi la lên rồi tung tăng đi bộ về. Nhất thời chỉ còn lại tôi và ba. Không khí có phần gượng gạo.
Tác giả :
JuneHoang98