Tôi Rất Đáng Yêu
Chương 63
Edit:Ross
Cảnh tượng hỗn loạn chỉ diễn ra trong vài phút, may mắn thay, người dẫn chương trình do công ty tổ chức tiệc cưới cử đến rất chuyên nghiệp, không tiếc thương trêu chọc chú rể không còn mảnh vệ giáp để khuấy động bầu không khí.
Chu Thư Đồng là tâm điểm buổi lễ cũng không ngại xem náo nhiệt, trên người mặc váy cưới, cô nắm tay ba mình đứng ở cuối thảm đỏ, gương mặt tươi rói.
Tôn Dương trong lòng bất lực thở dài,nhưng ánh mắt vẫn như cũ chứa đựng đầy sự cưng chiều dành cho Chu Thư Đồng.
Những chi tiết này đều được Chúc Nam Tinh thu vào trong mắt, tức khắc cảm động đến rối tung rối mù.
Lúc này, khách mời đã ổn định, trong khung cảnh lãng mạng vang lên tiếng nhạc du dương, trên màn hình lớn liên tục lặp lại ảnh cưới và ảnh đời thường của Chu Thư Đồng và Tôn Dương.
Hầu hết đều là những bức hình cũ, từ hồi hai người còn là học sinh Tiểu học mang hai cái balo nhỏ sau lưng đến những thiếu nam thiếu nữ lần đầu mặc đồng phục mới kề vai sát cánh bên nhau, mãi cho đến lúc Tôn Dương không biết từ lúc nào đã mặc áo sơ mi, Chu Thư Đồng không biết từ lúc nào tóc mình càng lúc càng ngắn, trên mặt cũng dần lộ ra vẻ xinh đẹp.
Họ cùng nhìn nhau lớn lên, may mắn chính là, trong từng giai đoạn quan trọng của cuộc đời họ đều có nhau, không nhưng không rời xa mà càng lúc càng tiến gần hơn.
Có lẽ con người sống một phần cũng nhờ thị giác và thính giác, cả hai sớm ngày sinh hoạt, va chạm sẽ sinh ra tia lửa điện rất lớn. Cảm xúc khiến người ta bất giác đắm chìm trong đó mà quên mất những thành quả đẹp đẽ ấy đã phải khó khăn đánh đổi như thế nào.
“Quý vị xin hãy thu lại nước mắt vài phút, tôi muốn thấy nụ cười của mọi người, kế tiếp xin mời chú rể của chúng ta bước vào lễ đài, có vẻ chú rể của chúng ta sắp chịu không nổi rồi!" Người dẫn chương trinhf cuối cùng cũng bắt đầu buổi lễ: “Trước tiên tôi xin gửi lời chúc phúc chân thành nhất tới đôi bạn trẻ, nhân tiện cũng hỏi chú rể của chúng ta một chút, ngài đã tìm ở đâu một cô dâu xinh đẹp tuyệt trần như này vậy?"
Phong cách dẫn chương trình hài hước của MC khiến mọi người sảng khoái cười lớn, lúc này Tôn Dương quyết định buông tay, học Chu Thư Đồng không biết xấu hổ.
Anh tiếp nhận micro hắng giọng nói:"Thật không dám giấu giếm, vị tiên nữ này ở ngay cạnh nhà tôi, tôi may mắn là người được ông trời chọn thôi!"
Mọi người lại lần nữa cười lớn.
Lúc này người dẫn chương trình nhìn sang ba Chu Thư Đồng hỏi:"Thưa bác, bác có biết ngay sát nhà mình có hang sói không ạ?"
Tính cách ba của Chu Thư Đồng cùng cô không có maayss sai biệt, tính tình hào phóng rộng rãi, thoải mái lạc quan,ông lập tức trả lời:" Chờ đến lúc con gái tôi gả đi, trong nhà không biết ai là sói đâu!"
Tôn Dương phụ họa gật đầu:"Chính là cô ấy, là cô ấy"
Người dẫn chương trình trò chuyện cùng Tôn Dương không quá lâu, bầu không khí vừa nóng lên, anh ta lập tức yêu cầu dàn nhạc cụ chơi bài 《 Wedding March 》.
Tôn Dương bước về phía Chu thư Đồng, cả lễ đài yên tĩnh trở lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tôn Dương, mọi người vừa lo lắng vừa vui mừng thay anh.
Chờ Tôn Dương bước đến chỗ Chu Thư Đồng, mắt anh lúc này đã đỏ bừng, sau đó nghẹn ngào kéo tay Chu Thư Đồng, không đợi người chủ trì nhắc nhở, anh đã quỳ một chân xuống đât.
Chu Thư Đồng sững sờ, trong mắt hàm chứa nước mắt, mỉm cười với anh:"Muốn vậy thì phải hỏi ý ba trước đã!"
Tôn Dương nhìn về phía ba của Chu Thư Đồng, hô lên một tiếng thật lớn:"Ba!"
Chính vào khoảnh khắc này, ba của Chu Thư Đồng mới thật sự cảm thấy khổ sở.
Từ giây phút này, con gái ông không còn thuộc về một mình ông nữa, cũng sẽ không mải chơi đến tận khuya mới về nhà, sẽ không còn âm thanh mềm mại chúc ngủ ngon ông vào mỗi tối.
Sau này vô số ngày đêm, cuộc đời con gái ông sẽ nhiều thêm một người, người đàn ông này có thật sự đối tốt với con gái ông hay không ngay cả bản thân ông cũng không thể đảm bảo.
Vào ngày cưới của con gái, các ông bố hận không thể liếc một cái có thể nhìn thấu được tương lai, nhìn xem người đàn ông này có xứng đáng để mình phó thác nửa cuộc đời còn lại của con bé hay không.
“Tôn Dương, lại nói ba cũng coi như là nhìn con lớn lên!" Ba Chu Thư Đồng một đại nam nhân cũng phải rơi nước mắt, ông vì con gái, đối với một vãn bối phải khiêm tốn mở miệng:"Con gái ba tính tình không tốt, sau này mong con chiếu cố con bé!"
Tôn Dương thành khẩn nói: “Ba, sau này ba không ít đi một con gái mà còn có thêm một đứa con trai!"
Ba Chu Thư Đồng vui mừng gật đầu, một lát sau rời khỏi thảm đỏ.
Lần rút lui này cũng đồng nghĩa với việc rút khỏi cuộc sống sinh hoạt của con gái.
Ông không muốn quay lại, sợ bỏ lỡ một phút một giây quan trọng nhất của con gái.
Ông chỉ có thể đi lùi về phía sau một chút, cuối cùng ngồi cùng với khách mời.
Âm nhạc giảm dần, Tôn Dương quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn cô dâu của mình, nói: “Chu Thư Đồng, gả cho anh nhé!"
Chu Thư Đồng nhìn vào mắt Tôn Dương, một lát sau tiếp nhận nhẫn, chậm rãi đeo vào ngón áp út của mình.
Cô hơi khom lưng, giương tay chào Tôn Dương “Về sau xin thỉnh giáo nhiều hơn!"
Tôn Dương cười ra nước mắt, đứng dậy ôm chặt Chu Thư Đồng.Anh cắn chặt răng, áp vào tai Chu Thư Đồng, nói bằng giọng chỉ có cô nghe được:" Chu Thư Đồng, cả đời này anh sẽ đối xử tốt với em!"
Đã có lúc anh nghĩ mình không còn đủ tư cách để đối xử tốt với cô, thậm chí đến cả lúc gặp mặt cũng phải do dự.
Giờ đây, anh cuối cùng đã có được thứ mình muốn.
Cảm ơn trời xanh đã cho anh một cơ hội “tái sinh".
Tiếp đó, cô dâu chú rể tay trong tay bước ra giữa sân khấu, theo sau là bốn cặp phù dâu, phù rể.
Chúc Nam Tinh khoác lấy cánh tay Kỳ Hạ, qua lớp quần áo có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh.
Cảm giác này rất lạ, tựa như đang mơ.
Lại nhịn không được nghiêng đầu nhìn Kỳ Hạ. Thật không nghĩ tới Kỳ Hạ vừa vặn cũng đang cụp mắt nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, ẩn chứa vô vàn cảm xúc.
Các ngón tay của Chúc Nam Tinh siết chặt, thiếu chút nữa đã hỏi anh còn thích mình không.
Nhưng còn chưa kịp nói gì bên tai đã mơ hồ truyền tới một giọng nói.
“Đám cưới của em cũng vậy sao?" Kỳ Hạ hỏi.
Anh nhìn về phía trước, môi mỏng khẽ mở, trên trán hơi nổi lên gân xanh.
Chúc Nam Tinh ngẩn người, đang định trả lời thì cả hai đã đi đến giữa sân khấu.
Cô dừng lại, yên lặng không nói.
Trong phút thất thần, Kỳ Hạ đã nắm lấy tay cô đi về một góc.
Chúc Nam Tinh mặc mỏng, lòng bàn tay đã sớm lạnh ngắt, lúc nắm lấy tay anh tựa như có một dòng nhiệt không ngừng truyền vào cơ thể.
Cô hơi cụp mắt xuống, ánh mắt dừng ở nơi hai bàn tay đang nắm chặt.
Đôi tay của Kỳ Hạ rất lớn, dường như có thể dễ dàng nắm hết cả bàn tay cô. Trong lòng bàn tay anh có những vết chai rõ ràng, cứng nhưng không gây khó chịu hay dọa người ta cảm thấy khiếp sợ.
Quân nhân hẳn đều giống vậy, thiên phú dị bẩm.
Chúc Nam Tinh lặng lẽ nhìn các phù rể và phù dâu khác, đừng nói đến nắm tay, ngay cả khoác tay nhau cũng đã sớm buông ra.
Cô mím môi, cuối cùng cũng chỉ thả lỏng tay để mặc cho Kỳ Hạ nắm.
Kế tiếp có rất nhiều quy trình, Chúc Nam Tinh đều không nghe vào.
Người ta nói mười ngón tay có thể kết nối với trái tim, lòng bàn tay nóng dần nhịp tim cũng tăng lên, làm cho cả người đều không tự chủ được mà rơi vào lòng nhiệt khí.
Dần dần Chúc Nam Tinh cảm thấy cả người đỏ bừng.
Mà hết thảy đều thu vào mắt Kỳ Hạ, trong lòng anh không khỏi vui mừng.
Khóe môi anh khẽ nhếch, mà trong lồng ngực nhịp tim ngày một tăng nhanh tựa như chàng trai lần đầu biết yêu.
Anh nghĩ kỹ rồi, nếu cô vẫn chưa cử hành hôn lễ, anh sẽ hỏi cô đang nghĩ gì.
Thậm chí anh còn nghĩ, nếu Tôn Dương vẫn đợi được đến lúc Chu Thư Đồng ly hôn vậy tại sao anh lại không thể.
Mặt trời dần treo trên đỉnh đầu, ánh nắng mềm mại chiếu xuống mọi người.
Chu Thư Đồngcầm bó hoa vẫy vẫy với Chúc Nam Tinh.
Chúc Nam Tinh có chút sửng sốt, đang muốn đi qua nhưng lại bị Kỳ Hạ kéo về.
“Nghe nói ai nhận được bó hoa cưới của cô dâu sẽ là người tiếp theo kết hôn?" Đôi môi Kỳ Hạ hơi mím lại, có chút không vui.
Chúc Nam Tinh không biết tại sao anh lại tức giận, cô gật đầu nói:" Truyền thống là như vậy!"
“Truyền thống chó má!" Kỳ Hạ bắt đầu nóng nảy, nói chuyện không phân biệt nặng nhẹ.
Chu Thư Đồng chờ nửa ngày không thấy cô lên, hùng hùng hổ hổ giơ micro cảnh cáo Kỳ Hạ, một chút mặt mũi cũng không cần:"Vị phù rể kia, mời ngài buông phù dâu của tôi ra!"
Sự chú ý của mọi người đột nhiên chuyển sang Chúc Nam Tinh và Kỳ Hạ, mọi người bắt đầu thì thầm, lúc chỉ vào Kỳ Hạ lúc lại chỉ vào Chúc Nam Tinh.
Chúc Nam Tinh không chịu nổi tình cảnh vô số ánh mắt như bóng đèn này, cô vội vùng tay ra khỏi tay Kỳ Hạ, chạy về phía Chu Thư Đồng.
Chu Thư Đồng hai tay dâng hoa,"Ai nha, trong số phù dâu còn mỗi cậu là độc thân đấy, nhận được bó hoa này phải nỗ lực vào, tranh thủ kiếm bạn trai nghe chưa!"
Vì mấy lời này của Chu Thư Đồng, rất nhiều đàn ông trẻ tuổi phía dưới kích động, thậm chí còn có người huýt sáo, Mao Toại tự đề cử mình, “Chị gái à cảm thấy tôi thế nào?"
“Ở chỗ này cậu đâu phải là người có tiếng nói đâu, tiểu huynh đệ!"
Mặt Chúc Nam Tinh đã sớm đỏ bừng, trong lòng không khỏi cảm động, thuận tiện cũng mong cho bó hoa này phát huy được công lợi.
“Các người đều im miệng lại!" Chu Thư Đồng nói:"tỷ muội của tôi ưu tú như vậy, người bình thường như các người làm sao chạm tới được?"
“Còn thằng nhóc kia! Còn chưa thành niên mà ở đây hò hét cái gì!"
“Thôi, dì hai, chăm sóc con trai của dì đi? Nếu năm sau thi trượt đại học thì về nhà lấy vợ nhé!"
Mọi người được phen cười sảng khoái.
Ở trong góc, mặt Kỳ Hạ đầy dấu hỏi chấm.
Độc thân?
Không phải cô ấy sắp kết hôn à?
Không chuẩn bị cho đám cưới?
Từ từ___
Trong đầu Kỳ Hạ chợt lóe lên một tia sáng,anh liếc mắt nhìn cảnh vật xung quanh, nhớ rõ hôm nhập viện, Chúc Nam Tinh gọi điện cho Chu Thư Đồng và cô ấy đã đến, sau đó còn báo với anh tin kết hôn.
Kỳ Hạ: “……"
Dựa!
Anh nhàn nhạt dời ánh mắt về phía Chúc Nam Tinh, nghĩ đến hôm nay anh chả khác nào bệnh nhân tâm thần, không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Cô gái nhỏ vô tâm kia khẳng định là cố ý!
Càng ngày càng có đầu óc, đến anh cũng dám lừa!
Chúc Nam Tinh thẹn thùng cầm bó hoa trở về, nhìn gương mặt đen như đít nồi của Kỳ Hạ không khỏi sửng sốt.
Cô chợt nhớ ra điều gì đó, sắc mặt hơi đổi.
Vẻ mặt này càng khiến suy nghĩ của Kỳ Hạ thêm phần chắc chắn.
Anh tức đến bật cười, cụp đuôi mặt nhìn Chúc Nam Tinh “Cố ý?"
Chúc Nam Tinh chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt anh, vội vàng đảo mắt, giả ngu:"Cái gì cố ý? Tôi không hiểu anh đang nói gì!"
Ánh mắt Kỳ Hạ dừng trên vành tai ửng đỏ của người phụ nữ,mấy giây sau khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói “Được thôi!"
Ngày còn dài, tính toán với em sau.
Cảnh tượng hỗn loạn chỉ diễn ra trong vài phút, may mắn thay, người dẫn chương trình do công ty tổ chức tiệc cưới cử đến rất chuyên nghiệp, không tiếc thương trêu chọc chú rể không còn mảnh vệ giáp để khuấy động bầu không khí.
Chu Thư Đồng là tâm điểm buổi lễ cũng không ngại xem náo nhiệt, trên người mặc váy cưới, cô nắm tay ba mình đứng ở cuối thảm đỏ, gương mặt tươi rói.
Tôn Dương trong lòng bất lực thở dài,nhưng ánh mắt vẫn như cũ chứa đựng đầy sự cưng chiều dành cho Chu Thư Đồng.
Những chi tiết này đều được Chúc Nam Tinh thu vào trong mắt, tức khắc cảm động đến rối tung rối mù.
Lúc này, khách mời đã ổn định, trong khung cảnh lãng mạng vang lên tiếng nhạc du dương, trên màn hình lớn liên tục lặp lại ảnh cưới và ảnh đời thường của Chu Thư Đồng và Tôn Dương.
Hầu hết đều là những bức hình cũ, từ hồi hai người còn là học sinh Tiểu học mang hai cái balo nhỏ sau lưng đến những thiếu nam thiếu nữ lần đầu mặc đồng phục mới kề vai sát cánh bên nhau, mãi cho đến lúc Tôn Dương không biết từ lúc nào đã mặc áo sơ mi, Chu Thư Đồng không biết từ lúc nào tóc mình càng lúc càng ngắn, trên mặt cũng dần lộ ra vẻ xinh đẹp.
Họ cùng nhìn nhau lớn lên, may mắn chính là, trong từng giai đoạn quan trọng của cuộc đời họ đều có nhau, không nhưng không rời xa mà càng lúc càng tiến gần hơn.
Có lẽ con người sống một phần cũng nhờ thị giác và thính giác, cả hai sớm ngày sinh hoạt, va chạm sẽ sinh ra tia lửa điện rất lớn. Cảm xúc khiến người ta bất giác đắm chìm trong đó mà quên mất những thành quả đẹp đẽ ấy đã phải khó khăn đánh đổi như thế nào.
“Quý vị xin hãy thu lại nước mắt vài phút, tôi muốn thấy nụ cười của mọi người, kế tiếp xin mời chú rể của chúng ta bước vào lễ đài, có vẻ chú rể của chúng ta sắp chịu không nổi rồi!" Người dẫn chương trinhf cuối cùng cũng bắt đầu buổi lễ: “Trước tiên tôi xin gửi lời chúc phúc chân thành nhất tới đôi bạn trẻ, nhân tiện cũng hỏi chú rể của chúng ta một chút, ngài đã tìm ở đâu một cô dâu xinh đẹp tuyệt trần như này vậy?"
Phong cách dẫn chương trình hài hước của MC khiến mọi người sảng khoái cười lớn, lúc này Tôn Dương quyết định buông tay, học Chu Thư Đồng không biết xấu hổ.
Anh tiếp nhận micro hắng giọng nói:"Thật không dám giấu giếm, vị tiên nữ này ở ngay cạnh nhà tôi, tôi may mắn là người được ông trời chọn thôi!"
Mọi người lại lần nữa cười lớn.
Lúc này người dẫn chương trình nhìn sang ba Chu Thư Đồng hỏi:"Thưa bác, bác có biết ngay sát nhà mình có hang sói không ạ?"
Tính cách ba của Chu Thư Đồng cùng cô không có maayss sai biệt, tính tình hào phóng rộng rãi, thoải mái lạc quan,ông lập tức trả lời:" Chờ đến lúc con gái tôi gả đi, trong nhà không biết ai là sói đâu!"
Tôn Dương phụ họa gật đầu:"Chính là cô ấy, là cô ấy"
Người dẫn chương trình trò chuyện cùng Tôn Dương không quá lâu, bầu không khí vừa nóng lên, anh ta lập tức yêu cầu dàn nhạc cụ chơi bài 《 Wedding March 》.
Tôn Dương bước về phía Chu thư Đồng, cả lễ đài yên tĩnh trở lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tôn Dương, mọi người vừa lo lắng vừa vui mừng thay anh.
Chờ Tôn Dương bước đến chỗ Chu Thư Đồng, mắt anh lúc này đã đỏ bừng, sau đó nghẹn ngào kéo tay Chu Thư Đồng, không đợi người chủ trì nhắc nhở, anh đã quỳ một chân xuống đât.
Chu Thư Đồng sững sờ, trong mắt hàm chứa nước mắt, mỉm cười với anh:"Muốn vậy thì phải hỏi ý ba trước đã!"
Tôn Dương nhìn về phía ba của Chu Thư Đồng, hô lên một tiếng thật lớn:"Ba!"
Chính vào khoảnh khắc này, ba của Chu Thư Đồng mới thật sự cảm thấy khổ sở.
Từ giây phút này, con gái ông không còn thuộc về một mình ông nữa, cũng sẽ không mải chơi đến tận khuya mới về nhà, sẽ không còn âm thanh mềm mại chúc ngủ ngon ông vào mỗi tối.
Sau này vô số ngày đêm, cuộc đời con gái ông sẽ nhiều thêm một người, người đàn ông này có thật sự đối tốt với con gái ông hay không ngay cả bản thân ông cũng không thể đảm bảo.
Vào ngày cưới của con gái, các ông bố hận không thể liếc một cái có thể nhìn thấu được tương lai, nhìn xem người đàn ông này có xứng đáng để mình phó thác nửa cuộc đời còn lại của con bé hay không.
“Tôn Dương, lại nói ba cũng coi như là nhìn con lớn lên!" Ba Chu Thư Đồng một đại nam nhân cũng phải rơi nước mắt, ông vì con gái, đối với một vãn bối phải khiêm tốn mở miệng:"Con gái ba tính tình không tốt, sau này mong con chiếu cố con bé!"
Tôn Dương thành khẩn nói: “Ba, sau này ba không ít đi một con gái mà còn có thêm một đứa con trai!"
Ba Chu Thư Đồng vui mừng gật đầu, một lát sau rời khỏi thảm đỏ.
Lần rút lui này cũng đồng nghĩa với việc rút khỏi cuộc sống sinh hoạt của con gái.
Ông không muốn quay lại, sợ bỏ lỡ một phút một giây quan trọng nhất của con gái.
Ông chỉ có thể đi lùi về phía sau một chút, cuối cùng ngồi cùng với khách mời.
Âm nhạc giảm dần, Tôn Dương quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn cô dâu của mình, nói: “Chu Thư Đồng, gả cho anh nhé!"
Chu Thư Đồng nhìn vào mắt Tôn Dương, một lát sau tiếp nhận nhẫn, chậm rãi đeo vào ngón áp út của mình.
Cô hơi khom lưng, giương tay chào Tôn Dương “Về sau xin thỉnh giáo nhiều hơn!"
Tôn Dương cười ra nước mắt, đứng dậy ôm chặt Chu Thư Đồng.Anh cắn chặt răng, áp vào tai Chu Thư Đồng, nói bằng giọng chỉ có cô nghe được:" Chu Thư Đồng, cả đời này anh sẽ đối xử tốt với em!"
Đã có lúc anh nghĩ mình không còn đủ tư cách để đối xử tốt với cô, thậm chí đến cả lúc gặp mặt cũng phải do dự.
Giờ đây, anh cuối cùng đã có được thứ mình muốn.
Cảm ơn trời xanh đã cho anh một cơ hội “tái sinh".
Tiếp đó, cô dâu chú rể tay trong tay bước ra giữa sân khấu, theo sau là bốn cặp phù dâu, phù rể.
Chúc Nam Tinh khoác lấy cánh tay Kỳ Hạ, qua lớp quần áo có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh.
Cảm giác này rất lạ, tựa như đang mơ.
Lại nhịn không được nghiêng đầu nhìn Kỳ Hạ. Thật không nghĩ tới Kỳ Hạ vừa vặn cũng đang cụp mắt nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, ẩn chứa vô vàn cảm xúc.
Các ngón tay của Chúc Nam Tinh siết chặt, thiếu chút nữa đã hỏi anh còn thích mình không.
Nhưng còn chưa kịp nói gì bên tai đã mơ hồ truyền tới một giọng nói.
“Đám cưới của em cũng vậy sao?" Kỳ Hạ hỏi.
Anh nhìn về phía trước, môi mỏng khẽ mở, trên trán hơi nổi lên gân xanh.
Chúc Nam Tinh ngẩn người, đang định trả lời thì cả hai đã đi đến giữa sân khấu.
Cô dừng lại, yên lặng không nói.
Trong phút thất thần, Kỳ Hạ đã nắm lấy tay cô đi về một góc.
Chúc Nam Tinh mặc mỏng, lòng bàn tay đã sớm lạnh ngắt, lúc nắm lấy tay anh tựa như có một dòng nhiệt không ngừng truyền vào cơ thể.
Cô hơi cụp mắt xuống, ánh mắt dừng ở nơi hai bàn tay đang nắm chặt.
Đôi tay của Kỳ Hạ rất lớn, dường như có thể dễ dàng nắm hết cả bàn tay cô. Trong lòng bàn tay anh có những vết chai rõ ràng, cứng nhưng không gây khó chịu hay dọa người ta cảm thấy khiếp sợ.
Quân nhân hẳn đều giống vậy, thiên phú dị bẩm.
Chúc Nam Tinh lặng lẽ nhìn các phù rể và phù dâu khác, đừng nói đến nắm tay, ngay cả khoác tay nhau cũng đã sớm buông ra.
Cô mím môi, cuối cùng cũng chỉ thả lỏng tay để mặc cho Kỳ Hạ nắm.
Kế tiếp có rất nhiều quy trình, Chúc Nam Tinh đều không nghe vào.
Người ta nói mười ngón tay có thể kết nối với trái tim, lòng bàn tay nóng dần nhịp tim cũng tăng lên, làm cho cả người đều không tự chủ được mà rơi vào lòng nhiệt khí.
Dần dần Chúc Nam Tinh cảm thấy cả người đỏ bừng.
Mà hết thảy đều thu vào mắt Kỳ Hạ, trong lòng anh không khỏi vui mừng.
Khóe môi anh khẽ nhếch, mà trong lồng ngực nhịp tim ngày một tăng nhanh tựa như chàng trai lần đầu biết yêu.
Anh nghĩ kỹ rồi, nếu cô vẫn chưa cử hành hôn lễ, anh sẽ hỏi cô đang nghĩ gì.
Thậm chí anh còn nghĩ, nếu Tôn Dương vẫn đợi được đến lúc Chu Thư Đồng ly hôn vậy tại sao anh lại không thể.
Mặt trời dần treo trên đỉnh đầu, ánh nắng mềm mại chiếu xuống mọi người.
Chu Thư Đồngcầm bó hoa vẫy vẫy với Chúc Nam Tinh.
Chúc Nam Tinh có chút sửng sốt, đang muốn đi qua nhưng lại bị Kỳ Hạ kéo về.
“Nghe nói ai nhận được bó hoa cưới của cô dâu sẽ là người tiếp theo kết hôn?" Đôi môi Kỳ Hạ hơi mím lại, có chút không vui.
Chúc Nam Tinh không biết tại sao anh lại tức giận, cô gật đầu nói:" Truyền thống là như vậy!"
“Truyền thống chó má!" Kỳ Hạ bắt đầu nóng nảy, nói chuyện không phân biệt nặng nhẹ.
Chu Thư Đồng chờ nửa ngày không thấy cô lên, hùng hùng hổ hổ giơ micro cảnh cáo Kỳ Hạ, một chút mặt mũi cũng không cần:"Vị phù rể kia, mời ngài buông phù dâu của tôi ra!"
Sự chú ý của mọi người đột nhiên chuyển sang Chúc Nam Tinh và Kỳ Hạ, mọi người bắt đầu thì thầm, lúc chỉ vào Kỳ Hạ lúc lại chỉ vào Chúc Nam Tinh.
Chúc Nam Tinh không chịu nổi tình cảnh vô số ánh mắt như bóng đèn này, cô vội vùng tay ra khỏi tay Kỳ Hạ, chạy về phía Chu Thư Đồng.
Chu Thư Đồng hai tay dâng hoa,"Ai nha, trong số phù dâu còn mỗi cậu là độc thân đấy, nhận được bó hoa này phải nỗ lực vào, tranh thủ kiếm bạn trai nghe chưa!"
Vì mấy lời này của Chu Thư Đồng, rất nhiều đàn ông trẻ tuổi phía dưới kích động, thậm chí còn có người huýt sáo, Mao Toại tự đề cử mình, “Chị gái à cảm thấy tôi thế nào?"
“Ở chỗ này cậu đâu phải là người có tiếng nói đâu, tiểu huynh đệ!"
Mặt Chúc Nam Tinh đã sớm đỏ bừng, trong lòng không khỏi cảm động, thuận tiện cũng mong cho bó hoa này phát huy được công lợi.
“Các người đều im miệng lại!" Chu Thư Đồng nói:"tỷ muội của tôi ưu tú như vậy, người bình thường như các người làm sao chạm tới được?"
“Còn thằng nhóc kia! Còn chưa thành niên mà ở đây hò hét cái gì!"
“Thôi, dì hai, chăm sóc con trai của dì đi? Nếu năm sau thi trượt đại học thì về nhà lấy vợ nhé!"
Mọi người được phen cười sảng khoái.
Ở trong góc, mặt Kỳ Hạ đầy dấu hỏi chấm.
Độc thân?
Không phải cô ấy sắp kết hôn à?
Không chuẩn bị cho đám cưới?
Từ từ___
Trong đầu Kỳ Hạ chợt lóe lên một tia sáng,anh liếc mắt nhìn cảnh vật xung quanh, nhớ rõ hôm nhập viện, Chúc Nam Tinh gọi điện cho Chu Thư Đồng và cô ấy đã đến, sau đó còn báo với anh tin kết hôn.
Kỳ Hạ: “……"
Dựa!
Anh nhàn nhạt dời ánh mắt về phía Chúc Nam Tinh, nghĩ đến hôm nay anh chả khác nào bệnh nhân tâm thần, không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Cô gái nhỏ vô tâm kia khẳng định là cố ý!
Càng ngày càng có đầu óc, đến anh cũng dám lừa!
Chúc Nam Tinh thẹn thùng cầm bó hoa trở về, nhìn gương mặt đen như đít nồi của Kỳ Hạ không khỏi sửng sốt.
Cô chợt nhớ ra điều gì đó, sắc mặt hơi đổi.
Vẻ mặt này càng khiến suy nghĩ của Kỳ Hạ thêm phần chắc chắn.
Anh tức đến bật cười, cụp đuôi mặt nhìn Chúc Nam Tinh “Cố ý?"
Chúc Nam Tinh chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt anh, vội vàng đảo mắt, giả ngu:"Cái gì cố ý? Tôi không hiểu anh đang nói gì!"
Ánh mắt Kỳ Hạ dừng trên vành tai ửng đỏ của người phụ nữ,mấy giây sau khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói “Được thôi!"
Ngày còn dài, tính toán với em sau.
Tác giả :
Phàn Thanh Y