Tôi Rất Đáng Yêu
Chương 27
Edit:Ross
Bởi vì thời gian cấp bách,trước khi ra khỏi trường, Kỳ Hạ cùng Tôn Dương đã gọi xe tới.
Cả hai đều là tay lão làng trong việc trốn học,bức tường dù có cao hai mét cũng không làm cản trở bọn họ.Nhảy ra khỏi tường trường một cái, Tôn Dương chạy về hướng khác, “Xe đến rồi."
Kỳ Hạ theo sau.
Trường học cách tiệm xăm của Hồ Mộc không quá xa, nhưng cũng không gần. Cũng may bây giờ còn sớm, học sinh đã vào lớp, dân văn phòng cũng chưa bắt xe buýt đi làm nên đường không bị tắc.
Trước khi xuống xe, từ đằng xa, Kỳ Hạ nhìn thấy trước tiệm có mấy người vây quanh, toàn một đám 1m8.
Khi cậu đến gần, nheo mắt lại mới có thể thấy rõ.
Đó là vị khách xăm mình mà hôm đưa Chúc Nam Tinh đi cắt tóc gặp qua.
Có vẻ việc bị Cao Sơn tìm thấy cùng Hạ Nham không có bất kỳ quan hệ gì.
Oan uổng cho cậu ta quá.
Kỳ Hạ nhếch khóe miệng, xuống xe.
Nhịp độ ổn định, hoàn toàn mất đi dáng vẻ lười biếng của ngày thường.Thiếu niên giơ tay nhấc chân, toàn là tàn nhẫn.
Tôn Dương cảm thấy khí chất của Kỳ Hạ có điểm thay đổi,lại nghĩ đến lúc trước Kỳ Hạ vì đánh nhau mà bỏ học,cậu hơi cả kinh, nhanh chóng nện bước theo.
“Kỳ ca, gọi cảnh sát đi!"Tôn Dương không dám lôi kéo Kỳ Hạ chỉ chắn trước mặt cậu,ngữ tốc cực nhanh mà khuyên can.
Làm như không nghe thấy gì, Kỳ Hạ nhìn về phía cửa hàng của Hồ Mộc từng bước tới gần.
“Kỳ ca lúc mày ra ngoài đã hứa với Chúc Nam Tinh mày sẽ không bị thương!"Tôn Dương nóng nảy,liền lấy luôn Chúc Nam Tinh ra.Cậu tin rằng đây là phương pháp hữu hiệu nhất.
Nhưng mà, không nghĩ tới Kỳ Hạ nghe tiếng, bước chân liền dừng lại,nghiêng đầu cười xấu xa:"Ai đồng ý?"
Tôn Dương ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới, Chúc Nam Tinh vừa nói xong, Kỳ Hạ cũng không đáp lại “ừ!"
Này con mẹ nó lời hứa kiểu gì vậy?
Ngay sau đó, Kỳ Hạ lại nói: “Huống hồ,tao sẽ không bị thương!"
Tôn Dương đầu sắp nổ tung, cậu sững sờ tại chỗ, nhìn bóng lưng Kỳ Hạ,hai ba giây sau liền nghiến răng xông lên.
Dù sao cậu cũng không có khả năng thuyết phục Kỳ Hạ, cho nên chỉ có thể cùng nhau ngồi chung thuyền!
Kỳ Hạ mặt không đổi sắc đi vào cửa hàng của Hồ Mộc,mấy người ở cửa cũng không kinh ngạc khi nhìn thấy cậu, thậm chí còn không cản trở.
Nhưng lại cản Tôn Dương phía sau Kỳ Hạ lại.
Tôn Dương dù mạnh đến mấy cũng không thể đối chọi được với bảy tám người,sau khi đấu tranh tuyệt vọng và không thành công, cậu ta hét lên: “Cao Sơn, nếu mày là một thằng đàn ông thì cmn ra đây nói chuyện!"
Lúc này, Cao Sơn đang ngồi trên giường xăm của Hồ Mộc,chân còn lại bắt chéo, một chân lơ lửng trên không.Nghe được lời của Tôn Dương, hắn ta bật cười, “Thật là thú vị."
Kỳ Hạ cởi áo khoác ném lên sô pha,liếc mắt nhìn Hồ Mộc đang ngồi ở cửa phòng nghỉ.
Trông cô vẫn ổn, vẫn hững hờ, nhưng tóc tai bù xù, lộn xộn, sau lưng là một mớ hỗn độn.Tấm rèm vốn được dùng để ngăn cách giữa sảnh và cửa hàng đã bị xé nát và vứt sang một bên.Kỳ Hạ nghiêng đầu xoay cổ,trong giọng nói không khỏi có chút thăng trầm, “Đánh con gái càng thú vị sao?"
Cao Sơn lãnh đạm cười một tiếng, nhảy xuống giường, vênh váo đi đến chỗ Kỳ Hạ, bắt gặp ánh mắt của hắn không chút sợ hãi.
“Có nghĩa là mày không biết? Tại sao?Trước đây không phải có một người phụ nữ vì mày mà chết sao, bây giờ lại có thêm một người phụ nữ vì mày mà bị thương. Đó không phải là điều đáng tự hào sao?"
Dứt lời, một lát an tĩnh.
Kỳ Hạ nhìn sắc mặt của Cao Sơn,chỉ cảm thấy hai mắt nhoáng lên,sau đó máu dồn lên não giơ nắm đấm thật mạnh đánh vào cằm hắn.
Cao Sơn không ngờ rằng Kỳ Hạ lại ra tay sớm như vậy, hắn bị lật xuống đất, lăn vào tường.
Kỳ Hạ từ sơ trung đã đánh nhau,thực tế nắm đấm không nhận người của cậu đã được mọi người công nhận.
Vì vậy, sau cú đấm này liền khiến Cao Sơn nửa thân như liệt.Hắn vòng thân mình, thống khổ mà kêu lên một tiếng.
Cao Sơn trước đã thú nhận với bằng hữu hắn, họ điều tra lai lịch của Kỳ Hạ và lý do chuyển trường,thậm chí còn phát hiện ra một điều hết sức thú vị.Hắn cam đoan lần này tới là xem Kỳ Hạ,tuyệt đối sẽ không động thủ,bọn họ chỉ cần phụ trách coi chừng Kỳ Hạ thôi.
Vì vậy cú đấm của Kỳ Hạ làm mọi người sững sờ.
Tôn Dương so với bọn hắn phản ứng nhanh lẹ hơn,lợi dụng sự sơ hở của những người xung quanh,một chiếc quần tây rồi một chân | đũng quần, hai người trong số đó rơi xuống trong tích tắc.
Tôn Dương đã chuẩn bị sẵn sàng, không dễ để người khác khống chế được cậu.
Vài người liên tục đi vòng quanh.
Kỳ Hạ quay lại nhìn Tôn Dương, cảm thấy không cần phải giúp đỡ liền đi thẳng tới chỗ Hồ Mộc.
Hồ Mộc vén mái tóc lõa xõa trước mặt, mắt dán chặt vào ngườiKỳ Hạ đang hướng về phía này.
Từng bước một, cảm giác giống như ngày đó của ba tháng trước.
Từ lúc Cao Sơn đem người tới đập cửa, đến chiếm lĩnh toàn bộ cửa tiệm,đến những người đó tranh chấp nhau để cưỡng chế cô,cô cũng không sợ.
Nhưng hiện tại, cô đang rất sợ hãi.
Sợ rằng Kỳ Hạ sẽ lặp lại những sai lầm tương tự, rồi đi vào vết xe đổ đó.
“Kỳ Hạ." Hồ Mộc hé môi,giọng nói khẽ run, trong cổ họng có chút nghẹn ngào.
“Chị ổn chứ?"
Kỳ Hạ vừa dứt lời, liền cảm giác trước mắt có một tia chớp động, cậu híp mắt lại, khẽ đảo mắt,giây tiếp theo Cao Sơn đã tới bên cạnh Hồ Mộc.
Hắn cầm một con dao quân sự, áp nó vào mắt Hồ Mộc.
“Mày còn dám lại đậy!"Cao Sơn cảm thấy xương hàm sắp gãy, nói không rõ, khóe miệng chảy máu, hòa cùng nước bọt, vô cùng chật vật:"Tới đây,tao sẽ đảm bảo với cô gái này rằng con mắt này sẽ không may mắn như vậy.Nếu xảy ra chuyện lớn, chỉ cần đi vào vài năm. Không phải là lần đầu tiên mày phái người vào sao? “
Con ngươi Kỳ Hạ căng thẳng,đứng bất động.
Tôn Dương ở cửa chú ý tới bên trong có chuyện gì,chỉ sửng sốt một hồi, liền bị đẩy ngã xuống đất.
Toàn bộ khuôn mặt của cậu ấy bị dính chặt vào mặt đất, cả hai bên vai và sườn đều bị giẫm mạnh.
Ở đây là chợ đêm, ban ngày hầu như không có người chứ đừng nói đến cả buổi sáng.
Nhìn ô cửa trống trải, Hồ Mộc càng ngày càng cảm thấy tuyệt vọng.
“Kỳ Hạ" Cô khẽ nói, “Bất kể như thế nào, hôm nay chúng ta đều coi như đã thanh toán xong"
Kỳ Hạ trước sau vẫn không có biểu tình,ngay cả tức giận cũng không có, chỉ là ngây ngốc đứng tại chỗ.Khi nghe được những lời của Hồ Mộc, cậu đột nhiên nhướng mắt lên, nhìn chằm chằm vào Hồ Mộc với đôi mắt đen như mực.
Hồ Mộc cười cười:"Vốn dĩ cậu cũng không nợ tôi,nếu như nói như vậy có thể cảm thấy tốt hơn, vậy thì cứ nói như vậy đi."
“Kỳ Hạ" Cao Sơn lúc này mới nói:"Tao cũng không muốn khó dễ mày,lúc trước mày làm chân tao bị thương,làm tao phải nằm trên giường gần một tháng. Lần đó, anh em tao bắt được trọng điểm, chỉ quẹt qua bắp chân mày thôi, bất quá hiện tại xem ra nó cũng ổn rồi. Vậy mày định trả cằm tao như thế nào đây?"
Hiện trường im lặng, vài giây sau,Kỳ Hạ mặt vô biểu tình mở miệng,:"Muốn gì?"
“Đơn giản"Cao Sơn nói,"Tao muốn một bàn tay của mày!"
Cao Sơn vừa nói vừa lấy trong túi ra một con dao gấp ném bên chân Kỳ Hạ:"Hoặc mày tự tay động hoặc tao đâm thủng mắt nó!"
Ánh mắt Hồ Mộc rơi vào các khớp ngón tay rõ ràng của Kỳ Hạ, trước mắt hình ảnh bàn tay này của mấy tháng trước gạt nước mắt trên mặt cô phảng phất xuất hiện, cô giãy dụa"Đừng Kỳ Hạ!"
Kỳ Hạ mí mắt hơi rũ,hàng mi dày che khuất cảm xúc trong mắt.
Nhấc mắt lên lần nữa, đôi mắt cậu đã trầm đi rồi.
Hồ Mộc bỗng nhiên rơi nước mắt,hai tay siết chặt thành nắm đấm tuyệt vọng, móng tay cọ xát trên mặt đất, cơn đau lan rộng đến cả trái tim.
“Kỳ Hạ……"Cô suy sụp cầu xin, trên mặt đầy nước mắt:"Kỳ Hạ,đừng quan tâm đến tôi, đừng để ý tới hắn, hắn nhất định sẽ không làm gì tôi đâu, cậu mau đi báo cảnh sát đi được không?"
Kỳ Hạ ngó lơ tiếng khóc của Hồ Mộc, thẫn thờ nhặt con dao trên mặt đất lên. Cậu không đứng dậy nữa mà ngồi xổm trên mặt đất.
Ngẩng đầu, nhìn thẳng Cao Sơn:"Chỉ cần một dao, về sau liền không liên quan?"
“Chính Xác!!"Cao Sơn không muốn vướng vào cái gai như Kỳ Hạ. Hắn có điều tra bối cảnh của Kỳ Hạ,biết cậu không phải người dễ chọc:"Kỳ Hạ,ngay từ đầu mày là người chọc vào tao trước,không cần nhiều, chỉ cần nợ gì vấn rõ, chúng ta sau này nước sông không phạm nước giếng!"
“Được!"Kỳ Hạ gật đầu,lời này vừa rơi xuống, cậu đâm mắt không chớp.
“Không!!!" Hồ Mộc một phen đẩy Cao Sơn ra,suýt nữa bò về phía Kỳ Hạ,bất lực kêu lên, muốn chạm vào tay cậu nhưng lại không dám chạm vào
Tầm mắt mờ dần, cô nghe thấy giọng nói hơi trầm và thấp của Kỳ Hạ, thật khiến người ta buồn bực.
“Hồ Mộc,chuyện của Hồ Khê,tôi nợ chị một lời xin lỗi!"
Hồ Mộc không ngừng lắc đầu,"Không liên quan gì đến cậu. Tôi đã nói không liên quan đến cậu. Tại sao cứ phải tự ôm khó xử vào mình như thế này …"
Nước mắt đã rơi quá nhiều, trái tim cô co thắt lại, cảm giác này khiến cô lầm tưởng rằng mình đã trở lại ba tháng trước.
Ba tháng trước.
Hồ Mộc cùng Hồ Khê lúc đấy đã đến Hoàn Thành được 3 năm,mẹ mất sớm vì bệnh, cha bị tai nạn xe hơi khi đang lái xe, hai chị em liền nhận được số tiền bồi thường lớn.
Để chăm sóc Hồ Khê, Hồ Mộc đã phải bỏ học rồi tự dựng nghiệp, lúc đó làn gió xăm trổ bất ngờ ập đến Hoàn Thành, bản thân cô cũng có hứng thú nên đã đăng ký một khóa học va chạm.
Chỉ nửa năm sau, quán được khai trương.
Tiệm được mở đã 3 năm rồi.
Cửa hàng của cô gần trường học,thường có một số tên côn đồ đến để tìm việc.
Một lần hai lần, Hồ Mộc đều nhịn xuống.
Xong vào một lần, Hồ Khê đang ăn cơm trong tiệm của cô,có người tiến vào, nhìn tới cô bé đơn thuần, trong sáng, liền nổi lên tâm tư dơ bẩn.
Hồ Mộc không nói hai lời vác dao băm lên đuổi theo tên kia,từ đấy liền nổi danh,cũng không còn ai tới quấy rầy cuộc sống của cô nữa.
Cũng chính vào thời điểm này, cô gặp được Hạ Nham cùng nhóm bạn của cậu, bao gồm cả Kỳ Hạ.
Bọn họ không có việc gì làm liền tới tiệm của cô, ăn chơi, hút thuốc, uống rượu.Bởi vì mạng lưới quan hệ được mở rộng khắp nơi, cũng đem lại rất nhiều nguồn thu nhập cho việc kinh doanh của Hồ Mộc.
Hồ Mộc không bao giờ nghĩ rằng, cô chỉ muốn xua đuổi người muốn làm bẩn Hồ Khê thôi, chứ không muốn đón kẻ muốn phá hoại Hồ Khê.
Từ khi Hồ Mộc quen biết Kỳ Hạ,Kỳ Hạ đã đem lại dấu ấn không tốt cho cô,không phải cảm giác xấu xa ghê tởm đó, mà là trong lòng ngứa ngáy.Mỗi cái nhíu mày hay nụ cười, lời nói hay việc làm của cậu đều hấp dẫn.Tuy rằng không nhiều lời, nhưng là cái miệng mắc nợ.Hồ Mộc rất thích xem bọn họ hút thuốc, chơi game, rồi đấu võ mồm, mỗi lần ấy Kỳ Hạ cũng chỉ lười biếng ngồi trên ghế sô pha, gác chân dài lên bàn cà phê.
Luôn có một nụ cười như có như không trên khóe miệng cậu.Những gì cô ấy có thể nhìn thấy, Hồ Khê đương nhiên cũng có thể nhìn thấy được.
Hồ Mộc từ nhỏ đã ít nói,cô cũng ít khi quan tâm đến Hồ Khê,nhưng hình như cô đã quên mất một điều,Hồ Khê đang trong độ tuổi học sinh và đã bước vào giai đoạn dậy thì.
Lên năm nhất Cao Trung,một số người bọn họ được phân vào cùng một trường vì “hộ khẩu", nhưng Hồ Khê là bằng bản lĩnh mà tự thi vào cùng một trường với họ.
Có lần bọn họ rủ nhau đi ăn tối kỷ niệm ba năm học cùng trường,lúc đó trong tiệm có khách nên Hồ Mộc không đi được.
Buổi tối Hồ Khê trở về, lén lút lôi kéo Hồ Mộc nói nhỏ, “Chị, Kỳ Hạ có một người em trai"
“Hả?" Hồ Mộc thực sự kinh ngạc, quen nhau ba năm, cô chưa từng nghe ai nhắc tới em trai của Kỳ Hạ.
“Em cũng rất sốc đó,hôm nay bọn em mới gặp được."Hồ Khê nói, “Thực cẩu huyết, nghe nói là cùng mẹ khác cha, năm Kỳ Hạ tốt nghiệp trung học,ba cậu ấy mới phát hiện."
Hồ Mộc nghe xong vô cùng sửng sốt, chợt nhận ra, Kỳ Hạ cùng cô có tính cách giống nhau không phải do trời sinh.
“Hơn nữa,em trai Kỳ Hạ sức khỏe không tốt. Nghe nói cậu ấy bị bệnh tim bẩm sinh, đường huyết thấp rối rắm lắm. Dù sao cậu ấy cũng đang bị bệnh."Vẻ mặt của Hồ Khê thực sự toàn là chán ghét:"Mặt trắng như ma cà rồng. Thật u ám. Em không biết đó có phải là lý do mà cậu ấy nhập viện quanh năm hay không. À ngoài ra, em còn nghi ngờ rằng cậu ấy cũng bị bệnh về thần kinh. “
Hồ Mộc: “Cái gì?"
Hồ Khê: “Ai nha chính là bệnh tâm thần,chị không biết đâu khi nhìn thấy Kỳ Hạ cậu ta dường như phát điên,nói cái gì mà không khí bị ô uế,rồi là gặp phải con người ghê tởm. Dọa cho em chết khiếp,à chị có biết điều gì không, điều đáng ghê tởm nhất là, mẹ Kỳ Hạ không nói lời nào, đẩy Kỳ Hạ ra rồi đưa em trai cậu ấy đi, thậm chí còn không thèm nhìn Kỳ Hạ một cái, mặc kệ, nhưng Kỳ Hạ cũng khá thờ ơ, coi như không thấy gì hết!"
Hồ Mộc nghe nghe liền đã nhận ra một tia không thích hợp, “Tiểu Khê, em….."
“Chị, kỳ thật….hình như em thích Kỳ Hạ rồi!"
Hai người thanh âm đồng thời vang lên, cũng đồng thời trầm mặc.
Hồ Mộc"ừm" một tiếng, không nói cái gì nữa.
Sau đó, Hồ Khê dần rơi vào trạng thái kỳ lạ, ngày nào cô cũng rất vui vẻ nhưng rồi lại thất vọng.
Hồ Mộc tưởng rằng chuyện tình cảm cô bé dành cho Kỳ Hạ quá mức sâu đậm, ảnh hưởng quá nhiều tới cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, nên cô định nói chuyện với Hồ Khê vào kỳ nghỉ đông sắp tới.
Ai biết Hồ Khê một câu cũng nghe không vào,ngược lại cả một đêm đều hưng phấn mất ngủ, ngày hôm sau trước khi ăn cơm tối còn trang điểm mặc váy ra ngoài.
Hồ Mộc cho rằng cô có hẹn nên không để trong lòng.
Cho đến khi thời gian đã muộn, điện thoại của Hồ Khê cũng tắt máy.Hồ Mộc định tìm manh mối trong cuốn nhật ký của Hồ Khê, nhưng lại tình cờ tìm được rất nhiều thư trong tủ quần áo.Và cuối mỗi bức thư đều có tên Kỳ Hạ.
Không biết tại sao, chỉ cần nhìn thoáng qua, Hồ Mộc chắc chắn rằng đây không phải Kỳ Hạ, Hồ Khê bị lừa.Lại nghĩ tới việc không liên lạc được với Hồ Khê,Hồ Mộc lập tức gọi cho Kỳ Hạ,giải thích tường tận mọi chuyện,nhóm người của Kỳ Hạ vội vàng tới tiệm của Hồ Mộc.
Kỳ Hạ vừa nhìn thấy bức thư lập tức gọi ngay cho An Thần.
An Thần nhận được cuộc gọi,lời nói đều nói không rõ, “Kỳ Hạ, Kỳ Hạ!"
Kỳ Hạ mơ hồ nghe được tiếng kêu loáng thoáng tới tê tâm liệt phế của một cô gái,cậu hét lên một tiếng:"Cậu con mẹ nó đem cô ấy đi đâu!"
“Có, có người……" An Thần nói chuyện đứt quãng, giống như không thở nổi, “Có người cưỡng gian Hồ Khê…"
Tất cả mọi người đều nghe rõ mành mạch,trong lúc nhất thời tiếng lòng rối loạn.
Họ đều là những người chưa gặp biến cố lớn, gặp phải loại chuyện như vậy thì làm sao biết giải quyết thế nào được.
Hạ Nham là người đầu tiên phản ứng,cậu đã gọi cho quản trị viên kỹ thuật tại nhà và yêu cầu anh ta xác định vị trí của An Thần.Mọi người lao đến như điên, nhưng đã quá muộn.Trong căn nhà thô dột nát,Hồ Khê gần như trần trụi nằm trên mặt đất, đôi mắt thẫn thờ nhìn lên mái nhà, nước mắt trên khuôn mặt đã khô.Tất cả các móng tay đều bị gãy.An Thần co quắp nằm trong góc, sắc mặt tái nhợt, trên mặt có vết thương, chân bị xước do chai rượu vỡ đập vào.
Hồ Khê nghe dưới lầu có tiếng gọi mình, cuối cùng cũng có phản ứng, hai chân run rẩy đứng lên, đi đến bên cạnh An Thần, nhìn vào mắt hắn.
“Cậu không phải nói sẽ dẫn tôi tới tìm Kỳ Hạ sao?"
An Thần thở phì phò, “Xin, xin lỗi."
“Cậu gạt tôi!" Hồ Khê gằn lên từng chữ, thanh âm yếu ớt đáng thương,:"Những thứ đó là do cậu viết?"
An Thần bắt lấy tay Hồ Khê:"Thực xin lỗi, hôm nay sự, là ngoài ý muốn…tôi…..tôi chỉ muốn được gặp cậu!"
Hồ Khê gỡ từng ngón tay hắn ra, ở hành lang nơi đang phát ra tiếng gọi,leo lên cửa sổ, thả người xuống.
Tòa nhà chỉ có 3 tầng, nhảy không chết,Hồ Khê quá bốc đồng mà không nghĩ tới điều này.
Nhưng may mắn chính là,có một con đường bên cạnh tòa nhà, đang có chiếc xe tải lao qua lề đường.
Hôm ấy, cô mặc bộ váy trắng, va vào kính xe tải.
Lúc Hồ Mộc đang ở tầng 1, nghe được tiếng động lớn liền lập tức chạy ra ngoài. Một trận va đập làm vỡ kính thủy tinh, máu cùng thủy tinh văng tung tóe, bắn vào mắt cô.
Đôi mắt lập tức đỏ lên,Hồ Mộc quỳ trên mặt đất như chết lặng,nhất thời không phân biệt được màu đỏ đó là của cô hay máu của Hồ Khê.
Sau đó, Hồ Mộc rất chỉn chu trong việc hoàn thành mọi quy trình tang sự,mới 20 tuổi nhưng đã tự tay đưa tiễn hết gia đình này đến gia đình khác.
Cô đóng cửa hàng và về quê.
Khi trở lại một lần nữa,liền hay tin Kỳ Hạ đã tìm được đám cưỡng hiếp Hồ Khê vào hôm đó dựa theo video quay lại của An Thần.
Một trong số đó có một người là tên bị Hồ Mộc cầm dao đuổi.
Hắn tên Lưu Thịnh.
Hôm đó Lưu Thịnh cùng bạn đi uống rượu, khi hắn ra ngoài đi tiểu thì thấy Hồ Khê cùng An Thần. Hắn không quen biết An Thần, chỉ để ý Hồ Khê đang cùng tên kia nổi lên tranh chấp, trong đầu có cồn nên gọi mấy người bạn tới lôi hai người vào phòng mà thô bạo.
Ban đầu, Lưu Thịnh không nghĩ phải làm gì.
Chỉ là Hồ Khê quá xinh đẹp, trong môi trường bẩn thỉu càng khiến cô ấy trở thành một đóa hoa thiêng màu trắng. Cô ngã xuống đất, áo khoác bị bung ra, quần tất bị rách, lộ ra cảnh xuân trong váy.Bọn họ đều là những người trẻ tuổi có vẻ hiểu chuyện nhưng lại không kiềm chế được bản chất của mình, nhìn thấy những thứ này,nhất thời không kìm lòng được, liền động tâm tư dơ bẩn.Khi điện thoại của An Thần vang lên,Lưu Thịnh lúc này mới giật mình tỉnh giấc, nhìn đến anh em mình đang đè người dưới thân như cái xác không hồn, liền lao như điên ra ngoài.
Sau đó,Lưu Thịnh không thể giải thích được tại sao bạn bè hắn đều bị đánh gãy chân tay, rồi lần lượt tống vào tù.
Người cuối cùng là Lưu Thịnh,ở trong nhà vệ sinh của trường.
Kỳ Hạ ấn đầu hắn vào bể phân, gần như làm tê liệt"vòi nước" của hắn.
Kết quả, Lưu Thịnh bị tống giam vì tội cưỡng hiếp,Kỳ Hạ thì bị cho thôi học vì tội đánh nhau.
Trong khoảng thời gian này, mẹ Kỳ Hạ có đến tìm cậu một lần, bởi vì lúc sự việc của Hồ Khê xảy ra, Kỳ Hạ lần đầu tiên không chăm sóc cho An Thần mà là đi quan tâm cái khối tử thi vốn đã lạnh lại không cùng huyết thống kia.
Mẹ Kỳ Hạ túm lấy cổ áo cậu hét lên:"Tại sao mày có thể làm ra chuyện này,thằng bé có bất trắc gì mày định làm sao để mẹ sống đây!"
Nếu trước đây Kỳ Hạ còn có chút nhớ nhung mẹ mình, thì sau sự việc đó, hiện tại, một chút cũng không còn nữa.
Cậu nhìn mẹ mình phát điên với biểu cảm trên mặt, cuối cùng ôm lấy cậu mà khóc. Hình ảnh này liền được thu vào trong mắt An Thần, hắn quăng hết tất cả đồ vật có thể quăng được trong phòng bệnh,thời điểm mẹ hắn tiến vào liền hô to lên rồi giả vờ ngất, lúc đó cậu ta nói Kỳ Hạ cút ra khỏi Hoan Thành.
Kỳ Hạ đúng thật cút, còn cút tới tận Hoa thành.
Cuốn vào kí ức, nơi khiến cậu ấm áp.
Cùng với đó, Hồ Mộc cũng đến.
Cô hiện tại lẻ bóng một mình,ở đâu cũng đều sống được.
Huống chi, cô biết được chấp niệm của Hồ Khê là gì.
Cô cho rằng,ở đây mấy năm nữa, cô có thể giữ trong lòng chấp niệm của Hồ Khê.
Chỉ tiếc, Hồ Khê không có phúc khí.
Hồ Mộc ngồi ở hành lang bệnh viện,trước mắt hình ảnh Kỳ Hạ bị thương cùng cảnh tượng Hồ Khê nằm trong vũng máu hiện lên.
Thật lâu sau, cô ôm đầu, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
*
Trường học.
Chuông vào học vừa mới vang lên,Chúc Nam Tinh cùng Chúc Thư Đồng liền đứng ngồi không yên.
Bọn họ quên mất tiết tiếp theo là tiết tự học.
Trong tiết tự học thường sẽ không có giáo viên lui tới, nhưng không hiểu tại sao, hôm nay Nguyên Thuần lại đến.
Trong tay cầm một xấp danh sách.
“Đây là mẫu phiếu kiểm tra thể chất,chia ra rồi phát cho mọi người!"Nguyên Thuần:"An Di qua phổ biến một chút!"
An Di khẽ “Vâng", sau đó cầm lấy tập phiếu đưa cho Kiều Oánh Oánh:"Oánh Oánh cậu giúp tớ phát một chút!"
Kiều Oánh Oánh gật đầu:"Được!"
Chúc Nam Tinh cùng Chu Thư Đồng vừa nghe là Kiều Oánh Oánh phát, tức khắc liền bối rối.
Chơi nấp tìm địch không phải là chuyện đùa sao?
Chờ Kiều Oánh Oánh vòng một vòng phát đến chỗ Kỳ Hạ, Chu Thư Đồng vẫn luôn nhỏ giọng lải nhải:"Xong rồi, kết thúc rồi……"
“Kiều Oánh Oánh, đưa cái của Kỳ Hạ cho tôi đi!"Chúc Nam Tinh nói.
Kiều Oánh Oánh nhìn thoáng qua mặt bàn trống trơn của Kỳ Hạ,lại nhìn chỗ phía trước của Tôn Dương“Hai người bọn họ đâu?"
“Đi vệ sinh!" Chu Thư Đồng nói dối mặt không đổi sắc.
Kiều Oánh Oánh “A" một tiếng,"Vậy lát bảo bọn họ tới tìm tôi đi, đưa cho các cậu laị mất"
Sau đó, xoay người rời đi.
Hàm răng Chu Thư Đồng bị làm cho tức đến ngứa, cô ấy nắm chặt cuộn giấy vệ sinh trong tay:"Tức chết bà, mẹ kiếp,cô ta chính là cố ý!"
Chúc Nam Tinh nhấp môi, trong lòng rất lo lắng.
Thời gian một phút một giây qua đi, quả nhiên chờ sau khi An Di nói xong,cô ấy lập tức hỏi:"Còn có ai chưa được phát không?"
Kiều Oánh Oánh nói: “Kỳ Hạ cùng Tôn Dương."
Nguyên Thuần lúc này mới để ý, nhìn về hai chỗ trống trơn:"Bọn họ đi đâu?"
Chu Thư Đồng còn không có trả lời, liền nghe Kiều Oánh Oánh nói: “Đi vệ sinh ạ!"
Nguyên Thuần nhấc mắt nhìn đồng hồ phía sau bảng đen,"Nửa tiết học còn chưa về sao? Lý Hạo, đi xem ——"
“Thưa thầy!"Chu Thư Đồng bỗng nhiên đứng lên,:"Bọn họ không có đi toilet, Kỳ Hạ có chút không thoải mái. Tôn Dương đỡ cậu ấy đi phòng y tế.".
“Sao cậu bảo đi vệ sinh!?"Kiều Oánh Oánh trước mặt mọi người phản bác.
“Tôi bảo lúc nào?"Chu Thư Đồng nghiến răng nghiến lợi vặn lại.
Kiều Oánh Oánh ngàn lần không nghĩ tới Chu Thư Đồng ở trước mặt giáo viên cự nhiên nói dối.Cô ta đỏ mặt một lúc nhưng không thể phản bác lại được, đành nắm lấy chiếc phiếu trong tay và nói: “Thôi, để sau giờ học bọn họ tới tìm tôi."
Chu Thư Đồng ngoài mặt mỉm cười, trong lòng thầm chửi mẹ nó.
Hết tiết, Chúc Nam Tinh trước tiên chạy vào nhà vệ sinh gọi cho Kỳ Hạ, còn Chu Thư Đồng không ngừng gọi cho Tôn Dương.
Ngay sau khi điện thoại được kết nối, liền có một người bước vào.
Là Kiều Oánh Oánh.
Khoảnh khắc nhìn đên Kiều Oánh Oánh, Chúc Nam Tinh cùng Chu Thư Đồng liền lập tức cúp máy, đi vào phòng vệ sinh.
Chờ tới khi thời gian trôi qua,hai người đồng loạt ra ngoài.
Thật bất ngờ lại bắt gặp ngay “con chim lợn" kia vẫn đứng trước cửa phòng vệ sinh của bọn họ.
“Thầy hỏi tôi là Kỳ Hạ cùng Tôn Dương đã về chưa?"Kiều Oánh Oánh cười hỏi.
Chu Thư Đồng nhìn cô ta nhếch mép nhịn không được tức giận nén nụ cười cứng ngắc:"Không biết ủy viên quan tâm tới vậy là thích Kỳ Hạ hay Tôn Dương?"
Kiều Oánh Oánh vừa nghe mặt liền đỏ lên, không hề lấp liếm “hừ" một tiếng,ậm ừ nói:"Vậy tôi chỉ có thể đi báo với thầy chủ nhiệm, bệnh gì mà nghiêm trọng tới nỗi lâu như vậy vẫn chưa về, xem có nên đưa đi bệnh viện không?"
Cô ta xoay người, Chu Thư Đồng điên tiết túm lấy vai cô ta hét lên:"Cậu dám!!"
“Cậu nói dối!"Kiều Oánh Oánh kêu,:"Cậu căn bản chính là kẻ nói dối,họ không trong phòng y tế, bọn họ đã trốn học!"
Chu Thư Đồng xắn tay áo lên muốn động thủ, cô đã muốn làm điều này từ rất lâu rồi.
Chúc Nam Tinh vội vàng ôm lấy cánh tay Chu Thư Đồng:"Đồng Đồng là thầy tới!"
Lời nói vừa dứt, cả ba người đều nhìn sang một bên.Trước cửa nhà vệ sinh nam, Nguyên Thuần lạnh lùng đứng đó.
“Ai trốn học?" Nguyên Thuần nói.Chu Thư Đồng cùng Chúc Nam Tinh cúi đầu không nói lời nào.Ông quay sang Kiều Oánh Oánh hỏi:"Kiều Oánh Oánh em nói xem?"
Kiều Oánh Oánh biểu hiện thật sự khó xử, ấp a ấp úng, lại nói lúng túng đáp:"Là…….Kỳ Hạ cùng Tôn Dương, em cũng không rõ lắ. Bọn họ nói ở phòng y tế,nhưng lâu như vậy, em cảm thấy có lẽ…."
Nguyên Thuần lúc nào cũng ân cần, nhưng lại ghét nhất chính là học trò nói dối,ông nhìn Chu Thư Đồng cùng Chúc Nam Tinh:"Phải không?"
Chúc Nam Tinh cùng Chu Thư Đồng vẫn không nói lời nào. Nguyên Thuần lúc này cũng hiểu ra sự tình gật đầu:"Được rồi, để bọn họ trực tiếp vào văn phòng, không nói rõ lập tức thôi học!"
Dứt lời, chúc Nam Tinh trong lòng cả kinh, cô sợ hãi, ngước mắt lên nhìn Nguyên Thuần định cầu tình.Tuy nhiên, đã có một giọng nói quen thuộc thốt ra sớm hơn cô.
“Thầy, em bị thương!"Kỳ Hạ đứng ở cửa nhà vệ sinh, tay trái cquấn băng gạc, cánh tay lộ rõ vết máu.Cậu lười biếng ngả người ra sau, thậm chí còn nhàn nhã vẫy tay với Nguyên Thuần.Tôn Dương cầm thuốc trong tay, “Đúng vậy ạ, đây là thuốc, vết thương khá nghiêm trọng."Trong một lúc, tất cả mọi người đều không nhận ra chuyện gì đã xảy ra, Chỉ có hai mắt Kỳ Hạ hơi híp lại, ánh mắt rơi trên khuôn mặt Chúc Nam Tinh.
Cô gái nhìn chằm chằm vào tay cậu, khóe môi lúc nào cũng hé mở nay lại mím chặt.Những gì bộc lộ qua đôi mắt không phải là sợ hãi, cũng không phải là hốt hoảng, mà là cảm xúc bình tĩnh, hơi dao động.
Lập tức, Kỳ Hạ liền mím môi, nghĩ thầm xong rồi,không biết chắc cả người tức giận nóng nảy.Trong giây tiếp theo, ý nghĩ của Kỳ Hạ đã được nghiệm chứng.Ánh mắt Chúc Nam Tinh di chuyển từ tay cậu lên thẳng đôi mắt, sau hai ba giây lập tức rời đi.Cô khẽ cúi đầu, mái tóc lưng lửng xõa trước mặt.Cơ hồ có chút hấp tấp cúi người nói với Nguyên Thuần:"Thưa thầy, em về lớp trước ạ!"
Nói xong, cũng không đợi Nguyên Thuần trả lời, vòng qua Kỳ Hạ hướng về lớp.Kỳ Hạ muốn đuổi theo, lại bị Nguyên Thuần ngăn lại, ông thấy vết thương của Kỳ Hạ rất nghiêm trọng, trong lòng lo lắng hỏi:"Sao tay lại bị như vậy?"
“Không cẩn thận bị kính đập vào ạ!"Tâm Kỳ Hạ đều đặt trên người Chúc Nam Tinh, liền trả lời cho có lệ:"Thầy, em về lớp trước, tay có chút đau!"
Nguyên Thuần gật đầu.
Một nhóm người vừa mới tản đi,Chu Thư Đồng nhìn thấy Nguyên Thuần đã đi xa, cố ý khi đi va vào Kiều Oánh Oánh một chút, suýt nữa đem người cô ta đập vào tường.
Tôn Dương kịp thời đỡ lấy cô ta:"Chu Thư Đồng cậu làm gì vậy?"
“Tôi làm gì?"Chu Thư Đồng tức giận, nhìn đến bàn tay Tôn Dương đang đặt trên cánh tay của Kiều Oánh Oánh, lời nói đều là phẫn nộ:"Tôi làm| mẹ cậu!"
Tôn Dương nhíu mày,"Cậu nói gì cơ?"
“Cậu quản lắm chuyện vậy? Không biết gì thì đừng xen vào?ậu còn không hiểu tôi sao? Lăn!!!"
Hai người bọn họ tự dưng cãi nhau,Kiều Oánh Oánh ở giữa vô cùng xấu hổ,cô ta liền chạy vào lớp khóc.Trong lúc chạy còn đụng phải Chúc Nam Tinh.Chúc Nam Tinh hơi sững sờ, thiếu chút nữa bị đụng cho ngã sấp mặt.May mắn có Kỳ Hạ phía sau kịp thời đỡ lấy. Kỳ Hạ nhìn lướt qua cô, hoàn toàn chắc chắn Chúc Nam Tinh ổn,sau đó mới lạnh mặt nhìn về phía Kiều Oánh Oánh:"Không có mắt à?"
Kiều Oánh Oánh trực tiếp bị dọa ngốc,nước mắt lã chã rơi, giọng yếu ớt:"Xin, xin lỗi!"
Kỳ Hạ không có chút nào là thương hại:"Nói cho cô ấy!"
Kiều Oánh Oánh lập tức cúi đầu với Chúc Nam Tinh:"Thực xin lỗi Chúc Nam Tinh, tôi thực sự không cố ý!"
Chúc Nam Tinh lắc đầu:"Không sao!" đẩy Kỳ Hạ ra, về chỗ ngồi.
Nhìn bóng lưng lẻ loi kia,Kỳ Hạ rõ ràng cảm thấytoàn bộ trái tim như vỡ vụn,cậu híp mắt, một lúc sau mới “tsk" ra tiếng:"Lần này khó dỗ rồi!"
Toàn bộ buổi sáng, Chúc Nam Tinh đều không nói chuyện với Kỳ Hạ.
Trong khoảng thời gian này, Kỳ Hạ đã cố gắng hết ức để tăng cảm giác tồn tại của mình lên, hết thở dài từ lần này đến lần khác, rồi thỉnh thoảng lại “ai da".
Đối với vấn đề này, Chúc Nam Tinh hoàn toàn mặc kệ.
Thật vất vả mới tan học,Kỳ Hạ nhìn lớp dần dần trống trải, túm chạt lấy Chúc Nam Tinh:"Buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn nhé."
Chúc Nam Tinh kháng cự mà né tránh,cúi đầu cự tuyệt, “Không được."
Kỳ Hạ đương nhiên sẽ không để cô đi dễ dàng như vậy được, tùy ý ngồi xuống, duỗi chân ra. Chúc Nam Tinh giãy giụa một chút, Kỳ Hạ liền kêu"đau" một tiếng.Chúc Nam Tinh lập tức dừng lại.Môi Kỳ Hạ liền cong lên tạo thành nụ cười, nắm lấy tay Chúc Nam Tinh lắc nhẹ:"Tay tôi rất đau, cậu đừng nhúc nhích nữa!"
Ngay sau đó, Kỳ Hạ liền nhìn thấy Chúc Nam Tinh dùng một tay đẩy cậu,từng chút từng chút rút tay ra, trước khi đi mặt không biểu tình ném cho cậu một chữ “Ồ"
Kỳ Hạ: “……"
Bởi vì thời gian cấp bách,trước khi ra khỏi trường, Kỳ Hạ cùng Tôn Dương đã gọi xe tới.
Cả hai đều là tay lão làng trong việc trốn học,bức tường dù có cao hai mét cũng không làm cản trở bọn họ.Nhảy ra khỏi tường trường một cái, Tôn Dương chạy về hướng khác, “Xe đến rồi."
Kỳ Hạ theo sau.
Trường học cách tiệm xăm của Hồ Mộc không quá xa, nhưng cũng không gần. Cũng may bây giờ còn sớm, học sinh đã vào lớp, dân văn phòng cũng chưa bắt xe buýt đi làm nên đường không bị tắc.
Trước khi xuống xe, từ đằng xa, Kỳ Hạ nhìn thấy trước tiệm có mấy người vây quanh, toàn một đám 1m8.
Khi cậu đến gần, nheo mắt lại mới có thể thấy rõ.
Đó là vị khách xăm mình mà hôm đưa Chúc Nam Tinh đi cắt tóc gặp qua.
Có vẻ việc bị Cao Sơn tìm thấy cùng Hạ Nham không có bất kỳ quan hệ gì.
Oan uổng cho cậu ta quá.
Kỳ Hạ nhếch khóe miệng, xuống xe.
Nhịp độ ổn định, hoàn toàn mất đi dáng vẻ lười biếng của ngày thường.Thiếu niên giơ tay nhấc chân, toàn là tàn nhẫn.
Tôn Dương cảm thấy khí chất của Kỳ Hạ có điểm thay đổi,lại nghĩ đến lúc trước Kỳ Hạ vì đánh nhau mà bỏ học,cậu hơi cả kinh, nhanh chóng nện bước theo.
“Kỳ ca, gọi cảnh sát đi!"Tôn Dương không dám lôi kéo Kỳ Hạ chỉ chắn trước mặt cậu,ngữ tốc cực nhanh mà khuyên can.
Làm như không nghe thấy gì, Kỳ Hạ nhìn về phía cửa hàng của Hồ Mộc từng bước tới gần.
“Kỳ ca lúc mày ra ngoài đã hứa với Chúc Nam Tinh mày sẽ không bị thương!"Tôn Dương nóng nảy,liền lấy luôn Chúc Nam Tinh ra.Cậu tin rằng đây là phương pháp hữu hiệu nhất.
Nhưng mà, không nghĩ tới Kỳ Hạ nghe tiếng, bước chân liền dừng lại,nghiêng đầu cười xấu xa:"Ai đồng ý?"
Tôn Dương ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới, Chúc Nam Tinh vừa nói xong, Kỳ Hạ cũng không đáp lại “ừ!"
Này con mẹ nó lời hứa kiểu gì vậy?
Ngay sau đó, Kỳ Hạ lại nói: “Huống hồ,tao sẽ không bị thương!"
Tôn Dương đầu sắp nổ tung, cậu sững sờ tại chỗ, nhìn bóng lưng Kỳ Hạ,hai ba giây sau liền nghiến răng xông lên.
Dù sao cậu cũng không có khả năng thuyết phục Kỳ Hạ, cho nên chỉ có thể cùng nhau ngồi chung thuyền!
Kỳ Hạ mặt không đổi sắc đi vào cửa hàng của Hồ Mộc,mấy người ở cửa cũng không kinh ngạc khi nhìn thấy cậu, thậm chí còn không cản trở.
Nhưng lại cản Tôn Dương phía sau Kỳ Hạ lại.
Tôn Dương dù mạnh đến mấy cũng không thể đối chọi được với bảy tám người,sau khi đấu tranh tuyệt vọng và không thành công, cậu ta hét lên: “Cao Sơn, nếu mày là một thằng đàn ông thì cmn ra đây nói chuyện!"
Lúc này, Cao Sơn đang ngồi trên giường xăm của Hồ Mộc,chân còn lại bắt chéo, một chân lơ lửng trên không.Nghe được lời của Tôn Dương, hắn ta bật cười, “Thật là thú vị."
Kỳ Hạ cởi áo khoác ném lên sô pha,liếc mắt nhìn Hồ Mộc đang ngồi ở cửa phòng nghỉ.
Trông cô vẫn ổn, vẫn hững hờ, nhưng tóc tai bù xù, lộn xộn, sau lưng là một mớ hỗn độn.Tấm rèm vốn được dùng để ngăn cách giữa sảnh và cửa hàng đã bị xé nát và vứt sang một bên.Kỳ Hạ nghiêng đầu xoay cổ,trong giọng nói không khỏi có chút thăng trầm, “Đánh con gái càng thú vị sao?"
Cao Sơn lãnh đạm cười một tiếng, nhảy xuống giường, vênh váo đi đến chỗ Kỳ Hạ, bắt gặp ánh mắt của hắn không chút sợ hãi.
“Có nghĩa là mày không biết? Tại sao?Trước đây không phải có một người phụ nữ vì mày mà chết sao, bây giờ lại có thêm một người phụ nữ vì mày mà bị thương. Đó không phải là điều đáng tự hào sao?"
Dứt lời, một lát an tĩnh.
Kỳ Hạ nhìn sắc mặt của Cao Sơn,chỉ cảm thấy hai mắt nhoáng lên,sau đó máu dồn lên não giơ nắm đấm thật mạnh đánh vào cằm hắn.
Cao Sơn không ngờ rằng Kỳ Hạ lại ra tay sớm như vậy, hắn bị lật xuống đất, lăn vào tường.
Kỳ Hạ từ sơ trung đã đánh nhau,thực tế nắm đấm không nhận người của cậu đã được mọi người công nhận.
Vì vậy, sau cú đấm này liền khiến Cao Sơn nửa thân như liệt.Hắn vòng thân mình, thống khổ mà kêu lên một tiếng.
Cao Sơn trước đã thú nhận với bằng hữu hắn, họ điều tra lai lịch của Kỳ Hạ và lý do chuyển trường,thậm chí còn phát hiện ra một điều hết sức thú vị.Hắn cam đoan lần này tới là xem Kỳ Hạ,tuyệt đối sẽ không động thủ,bọn họ chỉ cần phụ trách coi chừng Kỳ Hạ thôi.
Vì vậy cú đấm của Kỳ Hạ làm mọi người sững sờ.
Tôn Dương so với bọn hắn phản ứng nhanh lẹ hơn,lợi dụng sự sơ hở của những người xung quanh,một chiếc quần tây rồi một chân | đũng quần, hai người trong số đó rơi xuống trong tích tắc.
Tôn Dương đã chuẩn bị sẵn sàng, không dễ để người khác khống chế được cậu.
Vài người liên tục đi vòng quanh.
Kỳ Hạ quay lại nhìn Tôn Dương, cảm thấy không cần phải giúp đỡ liền đi thẳng tới chỗ Hồ Mộc.
Hồ Mộc vén mái tóc lõa xõa trước mặt, mắt dán chặt vào ngườiKỳ Hạ đang hướng về phía này.
Từng bước một, cảm giác giống như ngày đó của ba tháng trước.
Từ lúc Cao Sơn đem người tới đập cửa, đến chiếm lĩnh toàn bộ cửa tiệm,đến những người đó tranh chấp nhau để cưỡng chế cô,cô cũng không sợ.
Nhưng hiện tại, cô đang rất sợ hãi.
Sợ rằng Kỳ Hạ sẽ lặp lại những sai lầm tương tự, rồi đi vào vết xe đổ đó.
“Kỳ Hạ." Hồ Mộc hé môi,giọng nói khẽ run, trong cổ họng có chút nghẹn ngào.
“Chị ổn chứ?"
Kỳ Hạ vừa dứt lời, liền cảm giác trước mắt có một tia chớp động, cậu híp mắt lại, khẽ đảo mắt,giây tiếp theo Cao Sơn đã tới bên cạnh Hồ Mộc.
Hắn cầm một con dao quân sự, áp nó vào mắt Hồ Mộc.
“Mày còn dám lại đậy!"Cao Sơn cảm thấy xương hàm sắp gãy, nói không rõ, khóe miệng chảy máu, hòa cùng nước bọt, vô cùng chật vật:"Tới đây,tao sẽ đảm bảo với cô gái này rằng con mắt này sẽ không may mắn như vậy.Nếu xảy ra chuyện lớn, chỉ cần đi vào vài năm. Không phải là lần đầu tiên mày phái người vào sao? “
Con ngươi Kỳ Hạ căng thẳng,đứng bất động.
Tôn Dương ở cửa chú ý tới bên trong có chuyện gì,chỉ sửng sốt một hồi, liền bị đẩy ngã xuống đất.
Toàn bộ khuôn mặt của cậu ấy bị dính chặt vào mặt đất, cả hai bên vai và sườn đều bị giẫm mạnh.
Ở đây là chợ đêm, ban ngày hầu như không có người chứ đừng nói đến cả buổi sáng.
Nhìn ô cửa trống trải, Hồ Mộc càng ngày càng cảm thấy tuyệt vọng.
“Kỳ Hạ" Cô khẽ nói, “Bất kể như thế nào, hôm nay chúng ta đều coi như đã thanh toán xong"
Kỳ Hạ trước sau vẫn không có biểu tình,ngay cả tức giận cũng không có, chỉ là ngây ngốc đứng tại chỗ.Khi nghe được những lời của Hồ Mộc, cậu đột nhiên nhướng mắt lên, nhìn chằm chằm vào Hồ Mộc với đôi mắt đen như mực.
Hồ Mộc cười cười:"Vốn dĩ cậu cũng không nợ tôi,nếu như nói như vậy có thể cảm thấy tốt hơn, vậy thì cứ nói như vậy đi."
“Kỳ Hạ" Cao Sơn lúc này mới nói:"Tao cũng không muốn khó dễ mày,lúc trước mày làm chân tao bị thương,làm tao phải nằm trên giường gần một tháng. Lần đó, anh em tao bắt được trọng điểm, chỉ quẹt qua bắp chân mày thôi, bất quá hiện tại xem ra nó cũng ổn rồi. Vậy mày định trả cằm tao như thế nào đây?"
Hiện trường im lặng, vài giây sau,Kỳ Hạ mặt vô biểu tình mở miệng,:"Muốn gì?"
“Đơn giản"Cao Sơn nói,"Tao muốn một bàn tay của mày!"
Cao Sơn vừa nói vừa lấy trong túi ra một con dao gấp ném bên chân Kỳ Hạ:"Hoặc mày tự tay động hoặc tao đâm thủng mắt nó!"
Ánh mắt Hồ Mộc rơi vào các khớp ngón tay rõ ràng của Kỳ Hạ, trước mắt hình ảnh bàn tay này của mấy tháng trước gạt nước mắt trên mặt cô phảng phất xuất hiện, cô giãy dụa"Đừng Kỳ Hạ!"
Kỳ Hạ mí mắt hơi rũ,hàng mi dày che khuất cảm xúc trong mắt.
Nhấc mắt lên lần nữa, đôi mắt cậu đã trầm đi rồi.
Hồ Mộc bỗng nhiên rơi nước mắt,hai tay siết chặt thành nắm đấm tuyệt vọng, móng tay cọ xát trên mặt đất, cơn đau lan rộng đến cả trái tim.
“Kỳ Hạ……"Cô suy sụp cầu xin, trên mặt đầy nước mắt:"Kỳ Hạ,đừng quan tâm đến tôi, đừng để ý tới hắn, hắn nhất định sẽ không làm gì tôi đâu, cậu mau đi báo cảnh sát đi được không?"
Kỳ Hạ ngó lơ tiếng khóc của Hồ Mộc, thẫn thờ nhặt con dao trên mặt đất lên. Cậu không đứng dậy nữa mà ngồi xổm trên mặt đất.
Ngẩng đầu, nhìn thẳng Cao Sơn:"Chỉ cần một dao, về sau liền không liên quan?"
“Chính Xác!!"Cao Sơn không muốn vướng vào cái gai như Kỳ Hạ. Hắn có điều tra bối cảnh của Kỳ Hạ,biết cậu không phải người dễ chọc:"Kỳ Hạ,ngay từ đầu mày là người chọc vào tao trước,không cần nhiều, chỉ cần nợ gì vấn rõ, chúng ta sau này nước sông không phạm nước giếng!"
“Được!"Kỳ Hạ gật đầu,lời này vừa rơi xuống, cậu đâm mắt không chớp.
“Không!!!" Hồ Mộc một phen đẩy Cao Sơn ra,suýt nữa bò về phía Kỳ Hạ,bất lực kêu lên, muốn chạm vào tay cậu nhưng lại không dám chạm vào
Tầm mắt mờ dần, cô nghe thấy giọng nói hơi trầm và thấp của Kỳ Hạ, thật khiến người ta buồn bực.
“Hồ Mộc,chuyện của Hồ Khê,tôi nợ chị một lời xin lỗi!"
Hồ Mộc không ngừng lắc đầu,"Không liên quan gì đến cậu. Tôi đã nói không liên quan đến cậu. Tại sao cứ phải tự ôm khó xử vào mình như thế này …"
Nước mắt đã rơi quá nhiều, trái tim cô co thắt lại, cảm giác này khiến cô lầm tưởng rằng mình đã trở lại ba tháng trước.
Ba tháng trước.
Hồ Mộc cùng Hồ Khê lúc đấy đã đến Hoàn Thành được 3 năm,mẹ mất sớm vì bệnh, cha bị tai nạn xe hơi khi đang lái xe, hai chị em liền nhận được số tiền bồi thường lớn.
Để chăm sóc Hồ Khê, Hồ Mộc đã phải bỏ học rồi tự dựng nghiệp, lúc đó làn gió xăm trổ bất ngờ ập đến Hoàn Thành, bản thân cô cũng có hứng thú nên đã đăng ký một khóa học va chạm.
Chỉ nửa năm sau, quán được khai trương.
Tiệm được mở đã 3 năm rồi.
Cửa hàng của cô gần trường học,thường có một số tên côn đồ đến để tìm việc.
Một lần hai lần, Hồ Mộc đều nhịn xuống.
Xong vào một lần, Hồ Khê đang ăn cơm trong tiệm của cô,có người tiến vào, nhìn tới cô bé đơn thuần, trong sáng, liền nổi lên tâm tư dơ bẩn.
Hồ Mộc không nói hai lời vác dao băm lên đuổi theo tên kia,từ đấy liền nổi danh,cũng không còn ai tới quấy rầy cuộc sống của cô nữa.
Cũng chính vào thời điểm này, cô gặp được Hạ Nham cùng nhóm bạn của cậu, bao gồm cả Kỳ Hạ.
Bọn họ không có việc gì làm liền tới tiệm của cô, ăn chơi, hút thuốc, uống rượu.Bởi vì mạng lưới quan hệ được mở rộng khắp nơi, cũng đem lại rất nhiều nguồn thu nhập cho việc kinh doanh của Hồ Mộc.
Hồ Mộc không bao giờ nghĩ rằng, cô chỉ muốn xua đuổi người muốn làm bẩn Hồ Khê thôi, chứ không muốn đón kẻ muốn phá hoại Hồ Khê.
Từ khi Hồ Mộc quen biết Kỳ Hạ,Kỳ Hạ đã đem lại dấu ấn không tốt cho cô,không phải cảm giác xấu xa ghê tởm đó, mà là trong lòng ngứa ngáy.Mỗi cái nhíu mày hay nụ cười, lời nói hay việc làm của cậu đều hấp dẫn.Tuy rằng không nhiều lời, nhưng là cái miệng mắc nợ.Hồ Mộc rất thích xem bọn họ hút thuốc, chơi game, rồi đấu võ mồm, mỗi lần ấy Kỳ Hạ cũng chỉ lười biếng ngồi trên ghế sô pha, gác chân dài lên bàn cà phê.
Luôn có một nụ cười như có như không trên khóe miệng cậu.Những gì cô ấy có thể nhìn thấy, Hồ Khê đương nhiên cũng có thể nhìn thấy được.
Hồ Mộc từ nhỏ đã ít nói,cô cũng ít khi quan tâm đến Hồ Khê,nhưng hình như cô đã quên mất một điều,Hồ Khê đang trong độ tuổi học sinh và đã bước vào giai đoạn dậy thì.
Lên năm nhất Cao Trung,một số người bọn họ được phân vào cùng một trường vì “hộ khẩu", nhưng Hồ Khê là bằng bản lĩnh mà tự thi vào cùng một trường với họ.
Có lần bọn họ rủ nhau đi ăn tối kỷ niệm ba năm học cùng trường,lúc đó trong tiệm có khách nên Hồ Mộc không đi được.
Buổi tối Hồ Khê trở về, lén lút lôi kéo Hồ Mộc nói nhỏ, “Chị, Kỳ Hạ có một người em trai"
“Hả?" Hồ Mộc thực sự kinh ngạc, quen nhau ba năm, cô chưa từng nghe ai nhắc tới em trai của Kỳ Hạ.
“Em cũng rất sốc đó,hôm nay bọn em mới gặp được."Hồ Khê nói, “Thực cẩu huyết, nghe nói là cùng mẹ khác cha, năm Kỳ Hạ tốt nghiệp trung học,ba cậu ấy mới phát hiện."
Hồ Mộc nghe xong vô cùng sửng sốt, chợt nhận ra, Kỳ Hạ cùng cô có tính cách giống nhau không phải do trời sinh.
“Hơn nữa,em trai Kỳ Hạ sức khỏe không tốt. Nghe nói cậu ấy bị bệnh tim bẩm sinh, đường huyết thấp rối rắm lắm. Dù sao cậu ấy cũng đang bị bệnh."Vẻ mặt của Hồ Khê thực sự toàn là chán ghét:"Mặt trắng như ma cà rồng. Thật u ám. Em không biết đó có phải là lý do mà cậu ấy nhập viện quanh năm hay không. À ngoài ra, em còn nghi ngờ rằng cậu ấy cũng bị bệnh về thần kinh. “
Hồ Mộc: “Cái gì?"
Hồ Khê: “Ai nha chính là bệnh tâm thần,chị không biết đâu khi nhìn thấy Kỳ Hạ cậu ta dường như phát điên,nói cái gì mà không khí bị ô uế,rồi là gặp phải con người ghê tởm. Dọa cho em chết khiếp,à chị có biết điều gì không, điều đáng ghê tởm nhất là, mẹ Kỳ Hạ không nói lời nào, đẩy Kỳ Hạ ra rồi đưa em trai cậu ấy đi, thậm chí còn không thèm nhìn Kỳ Hạ một cái, mặc kệ, nhưng Kỳ Hạ cũng khá thờ ơ, coi như không thấy gì hết!"
Hồ Mộc nghe nghe liền đã nhận ra một tia không thích hợp, “Tiểu Khê, em….."
“Chị, kỳ thật….hình như em thích Kỳ Hạ rồi!"
Hai người thanh âm đồng thời vang lên, cũng đồng thời trầm mặc.
Hồ Mộc"ừm" một tiếng, không nói cái gì nữa.
Sau đó, Hồ Khê dần rơi vào trạng thái kỳ lạ, ngày nào cô cũng rất vui vẻ nhưng rồi lại thất vọng.
Hồ Mộc tưởng rằng chuyện tình cảm cô bé dành cho Kỳ Hạ quá mức sâu đậm, ảnh hưởng quá nhiều tới cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, nên cô định nói chuyện với Hồ Khê vào kỳ nghỉ đông sắp tới.
Ai biết Hồ Khê một câu cũng nghe không vào,ngược lại cả một đêm đều hưng phấn mất ngủ, ngày hôm sau trước khi ăn cơm tối còn trang điểm mặc váy ra ngoài.
Hồ Mộc cho rằng cô có hẹn nên không để trong lòng.
Cho đến khi thời gian đã muộn, điện thoại của Hồ Khê cũng tắt máy.Hồ Mộc định tìm manh mối trong cuốn nhật ký của Hồ Khê, nhưng lại tình cờ tìm được rất nhiều thư trong tủ quần áo.Và cuối mỗi bức thư đều có tên Kỳ Hạ.
Không biết tại sao, chỉ cần nhìn thoáng qua, Hồ Mộc chắc chắn rằng đây không phải Kỳ Hạ, Hồ Khê bị lừa.Lại nghĩ tới việc không liên lạc được với Hồ Khê,Hồ Mộc lập tức gọi cho Kỳ Hạ,giải thích tường tận mọi chuyện,nhóm người của Kỳ Hạ vội vàng tới tiệm của Hồ Mộc.
Kỳ Hạ vừa nhìn thấy bức thư lập tức gọi ngay cho An Thần.
An Thần nhận được cuộc gọi,lời nói đều nói không rõ, “Kỳ Hạ, Kỳ Hạ!"
Kỳ Hạ mơ hồ nghe được tiếng kêu loáng thoáng tới tê tâm liệt phế của một cô gái,cậu hét lên một tiếng:"Cậu con mẹ nó đem cô ấy đi đâu!"
“Có, có người……" An Thần nói chuyện đứt quãng, giống như không thở nổi, “Có người cưỡng gian Hồ Khê…"
Tất cả mọi người đều nghe rõ mành mạch,trong lúc nhất thời tiếng lòng rối loạn.
Họ đều là những người chưa gặp biến cố lớn, gặp phải loại chuyện như vậy thì làm sao biết giải quyết thế nào được.
Hạ Nham là người đầu tiên phản ứng,cậu đã gọi cho quản trị viên kỹ thuật tại nhà và yêu cầu anh ta xác định vị trí của An Thần.Mọi người lao đến như điên, nhưng đã quá muộn.Trong căn nhà thô dột nát,Hồ Khê gần như trần trụi nằm trên mặt đất, đôi mắt thẫn thờ nhìn lên mái nhà, nước mắt trên khuôn mặt đã khô.Tất cả các móng tay đều bị gãy.An Thần co quắp nằm trong góc, sắc mặt tái nhợt, trên mặt có vết thương, chân bị xước do chai rượu vỡ đập vào.
Hồ Khê nghe dưới lầu có tiếng gọi mình, cuối cùng cũng có phản ứng, hai chân run rẩy đứng lên, đi đến bên cạnh An Thần, nhìn vào mắt hắn.
“Cậu không phải nói sẽ dẫn tôi tới tìm Kỳ Hạ sao?"
An Thần thở phì phò, “Xin, xin lỗi."
“Cậu gạt tôi!" Hồ Khê gằn lên từng chữ, thanh âm yếu ớt đáng thương,:"Những thứ đó là do cậu viết?"
An Thần bắt lấy tay Hồ Khê:"Thực xin lỗi, hôm nay sự, là ngoài ý muốn…tôi…..tôi chỉ muốn được gặp cậu!"
Hồ Khê gỡ từng ngón tay hắn ra, ở hành lang nơi đang phát ra tiếng gọi,leo lên cửa sổ, thả người xuống.
Tòa nhà chỉ có 3 tầng, nhảy không chết,Hồ Khê quá bốc đồng mà không nghĩ tới điều này.
Nhưng may mắn chính là,có một con đường bên cạnh tòa nhà, đang có chiếc xe tải lao qua lề đường.
Hôm ấy, cô mặc bộ váy trắng, va vào kính xe tải.
Lúc Hồ Mộc đang ở tầng 1, nghe được tiếng động lớn liền lập tức chạy ra ngoài. Một trận va đập làm vỡ kính thủy tinh, máu cùng thủy tinh văng tung tóe, bắn vào mắt cô.
Đôi mắt lập tức đỏ lên,Hồ Mộc quỳ trên mặt đất như chết lặng,nhất thời không phân biệt được màu đỏ đó là của cô hay máu của Hồ Khê.
Sau đó, Hồ Mộc rất chỉn chu trong việc hoàn thành mọi quy trình tang sự,mới 20 tuổi nhưng đã tự tay đưa tiễn hết gia đình này đến gia đình khác.
Cô đóng cửa hàng và về quê.
Khi trở lại một lần nữa,liền hay tin Kỳ Hạ đã tìm được đám cưỡng hiếp Hồ Khê vào hôm đó dựa theo video quay lại của An Thần.
Một trong số đó có một người là tên bị Hồ Mộc cầm dao đuổi.
Hắn tên Lưu Thịnh.
Hôm đó Lưu Thịnh cùng bạn đi uống rượu, khi hắn ra ngoài đi tiểu thì thấy Hồ Khê cùng An Thần. Hắn không quen biết An Thần, chỉ để ý Hồ Khê đang cùng tên kia nổi lên tranh chấp, trong đầu có cồn nên gọi mấy người bạn tới lôi hai người vào phòng mà thô bạo.
Ban đầu, Lưu Thịnh không nghĩ phải làm gì.
Chỉ là Hồ Khê quá xinh đẹp, trong môi trường bẩn thỉu càng khiến cô ấy trở thành một đóa hoa thiêng màu trắng. Cô ngã xuống đất, áo khoác bị bung ra, quần tất bị rách, lộ ra cảnh xuân trong váy.Bọn họ đều là những người trẻ tuổi có vẻ hiểu chuyện nhưng lại không kiềm chế được bản chất của mình, nhìn thấy những thứ này,nhất thời không kìm lòng được, liền động tâm tư dơ bẩn.Khi điện thoại của An Thần vang lên,Lưu Thịnh lúc này mới giật mình tỉnh giấc, nhìn đến anh em mình đang đè người dưới thân như cái xác không hồn, liền lao như điên ra ngoài.
Sau đó,Lưu Thịnh không thể giải thích được tại sao bạn bè hắn đều bị đánh gãy chân tay, rồi lần lượt tống vào tù.
Người cuối cùng là Lưu Thịnh,ở trong nhà vệ sinh của trường.
Kỳ Hạ ấn đầu hắn vào bể phân, gần như làm tê liệt"vòi nước" của hắn.
Kết quả, Lưu Thịnh bị tống giam vì tội cưỡng hiếp,Kỳ Hạ thì bị cho thôi học vì tội đánh nhau.
Trong khoảng thời gian này, mẹ Kỳ Hạ có đến tìm cậu một lần, bởi vì lúc sự việc của Hồ Khê xảy ra, Kỳ Hạ lần đầu tiên không chăm sóc cho An Thần mà là đi quan tâm cái khối tử thi vốn đã lạnh lại không cùng huyết thống kia.
Mẹ Kỳ Hạ túm lấy cổ áo cậu hét lên:"Tại sao mày có thể làm ra chuyện này,thằng bé có bất trắc gì mày định làm sao để mẹ sống đây!"
Nếu trước đây Kỳ Hạ còn có chút nhớ nhung mẹ mình, thì sau sự việc đó, hiện tại, một chút cũng không còn nữa.
Cậu nhìn mẹ mình phát điên với biểu cảm trên mặt, cuối cùng ôm lấy cậu mà khóc. Hình ảnh này liền được thu vào trong mắt An Thần, hắn quăng hết tất cả đồ vật có thể quăng được trong phòng bệnh,thời điểm mẹ hắn tiến vào liền hô to lên rồi giả vờ ngất, lúc đó cậu ta nói Kỳ Hạ cút ra khỏi Hoan Thành.
Kỳ Hạ đúng thật cút, còn cút tới tận Hoa thành.
Cuốn vào kí ức, nơi khiến cậu ấm áp.
Cùng với đó, Hồ Mộc cũng đến.
Cô hiện tại lẻ bóng một mình,ở đâu cũng đều sống được.
Huống chi, cô biết được chấp niệm của Hồ Khê là gì.
Cô cho rằng,ở đây mấy năm nữa, cô có thể giữ trong lòng chấp niệm của Hồ Khê.
Chỉ tiếc, Hồ Khê không có phúc khí.
Hồ Mộc ngồi ở hành lang bệnh viện,trước mắt hình ảnh Kỳ Hạ bị thương cùng cảnh tượng Hồ Khê nằm trong vũng máu hiện lên.
Thật lâu sau, cô ôm đầu, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
*
Trường học.
Chuông vào học vừa mới vang lên,Chúc Nam Tinh cùng Chúc Thư Đồng liền đứng ngồi không yên.
Bọn họ quên mất tiết tiếp theo là tiết tự học.
Trong tiết tự học thường sẽ không có giáo viên lui tới, nhưng không hiểu tại sao, hôm nay Nguyên Thuần lại đến.
Trong tay cầm một xấp danh sách.
“Đây là mẫu phiếu kiểm tra thể chất,chia ra rồi phát cho mọi người!"Nguyên Thuần:"An Di qua phổ biến một chút!"
An Di khẽ “Vâng", sau đó cầm lấy tập phiếu đưa cho Kiều Oánh Oánh:"Oánh Oánh cậu giúp tớ phát một chút!"
Kiều Oánh Oánh gật đầu:"Được!"
Chúc Nam Tinh cùng Chu Thư Đồng vừa nghe là Kiều Oánh Oánh phát, tức khắc liền bối rối.
Chơi nấp tìm địch không phải là chuyện đùa sao?
Chờ Kiều Oánh Oánh vòng một vòng phát đến chỗ Kỳ Hạ, Chu Thư Đồng vẫn luôn nhỏ giọng lải nhải:"Xong rồi, kết thúc rồi……"
“Kiều Oánh Oánh, đưa cái của Kỳ Hạ cho tôi đi!"Chúc Nam Tinh nói.
Kiều Oánh Oánh nhìn thoáng qua mặt bàn trống trơn của Kỳ Hạ,lại nhìn chỗ phía trước của Tôn Dương“Hai người bọn họ đâu?"
“Đi vệ sinh!" Chu Thư Đồng nói dối mặt không đổi sắc.
Kiều Oánh Oánh “A" một tiếng,"Vậy lát bảo bọn họ tới tìm tôi đi, đưa cho các cậu laị mất"
Sau đó, xoay người rời đi.
Hàm răng Chu Thư Đồng bị làm cho tức đến ngứa, cô ấy nắm chặt cuộn giấy vệ sinh trong tay:"Tức chết bà, mẹ kiếp,cô ta chính là cố ý!"
Chúc Nam Tinh nhấp môi, trong lòng rất lo lắng.
Thời gian một phút một giây qua đi, quả nhiên chờ sau khi An Di nói xong,cô ấy lập tức hỏi:"Còn có ai chưa được phát không?"
Kiều Oánh Oánh nói: “Kỳ Hạ cùng Tôn Dương."
Nguyên Thuần lúc này mới để ý, nhìn về hai chỗ trống trơn:"Bọn họ đi đâu?"
Chu Thư Đồng còn không có trả lời, liền nghe Kiều Oánh Oánh nói: “Đi vệ sinh ạ!"
Nguyên Thuần nhấc mắt nhìn đồng hồ phía sau bảng đen,"Nửa tiết học còn chưa về sao? Lý Hạo, đi xem ——"
“Thưa thầy!"Chu Thư Đồng bỗng nhiên đứng lên,:"Bọn họ không có đi toilet, Kỳ Hạ có chút không thoải mái. Tôn Dương đỡ cậu ấy đi phòng y tế.".
“Sao cậu bảo đi vệ sinh!?"Kiều Oánh Oánh trước mặt mọi người phản bác.
“Tôi bảo lúc nào?"Chu Thư Đồng nghiến răng nghiến lợi vặn lại.
Kiều Oánh Oánh ngàn lần không nghĩ tới Chu Thư Đồng ở trước mặt giáo viên cự nhiên nói dối.Cô ta đỏ mặt một lúc nhưng không thể phản bác lại được, đành nắm lấy chiếc phiếu trong tay và nói: “Thôi, để sau giờ học bọn họ tới tìm tôi."
Chu Thư Đồng ngoài mặt mỉm cười, trong lòng thầm chửi mẹ nó.
Hết tiết, Chúc Nam Tinh trước tiên chạy vào nhà vệ sinh gọi cho Kỳ Hạ, còn Chu Thư Đồng không ngừng gọi cho Tôn Dương.
Ngay sau khi điện thoại được kết nối, liền có một người bước vào.
Là Kiều Oánh Oánh.
Khoảnh khắc nhìn đên Kiều Oánh Oánh, Chúc Nam Tinh cùng Chu Thư Đồng liền lập tức cúp máy, đi vào phòng vệ sinh.
Chờ tới khi thời gian trôi qua,hai người đồng loạt ra ngoài.
Thật bất ngờ lại bắt gặp ngay “con chim lợn" kia vẫn đứng trước cửa phòng vệ sinh của bọn họ.
“Thầy hỏi tôi là Kỳ Hạ cùng Tôn Dương đã về chưa?"Kiều Oánh Oánh cười hỏi.
Chu Thư Đồng nhìn cô ta nhếch mép nhịn không được tức giận nén nụ cười cứng ngắc:"Không biết ủy viên quan tâm tới vậy là thích Kỳ Hạ hay Tôn Dương?"
Kiều Oánh Oánh vừa nghe mặt liền đỏ lên, không hề lấp liếm “hừ" một tiếng,ậm ừ nói:"Vậy tôi chỉ có thể đi báo với thầy chủ nhiệm, bệnh gì mà nghiêm trọng tới nỗi lâu như vậy vẫn chưa về, xem có nên đưa đi bệnh viện không?"
Cô ta xoay người, Chu Thư Đồng điên tiết túm lấy vai cô ta hét lên:"Cậu dám!!"
“Cậu nói dối!"Kiều Oánh Oánh kêu,:"Cậu căn bản chính là kẻ nói dối,họ không trong phòng y tế, bọn họ đã trốn học!"
Chu Thư Đồng xắn tay áo lên muốn động thủ, cô đã muốn làm điều này từ rất lâu rồi.
Chúc Nam Tinh vội vàng ôm lấy cánh tay Chu Thư Đồng:"Đồng Đồng là thầy tới!"
Lời nói vừa dứt, cả ba người đều nhìn sang một bên.Trước cửa nhà vệ sinh nam, Nguyên Thuần lạnh lùng đứng đó.
“Ai trốn học?" Nguyên Thuần nói.Chu Thư Đồng cùng Chúc Nam Tinh cúi đầu không nói lời nào.Ông quay sang Kiều Oánh Oánh hỏi:"Kiều Oánh Oánh em nói xem?"
Kiều Oánh Oánh biểu hiện thật sự khó xử, ấp a ấp úng, lại nói lúng túng đáp:"Là…….Kỳ Hạ cùng Tôn Dương, em cũng không rõ lắ. Bọn họ nói ở phòng y tế,nhưng lâu như vậy, em cảm thấy có lẽ…."
Nguyên Thuần lúc nào cũng ân cần, nhưng lại ghét nhất chính là học trò nói dối,ông nhìn Chu Thư Đồng cùng Chúc Nam Tinh:"Phải không?"
Chúc Nam Tinh cùng Chu Thư Đồng vẫn không nói lời nào. Nguyên Thuần lúc này cũng hiểu ra sự tình gật đầu:"Được rồi, để bọn họ trực tiếp vào văn phòng, không nói rõ lập tức thôi học!"
Dứt lời, chúc Nam Tinh trong lòng cả kinh, cô sợ hãi, ngước mắt lên nhìn Nguyên Thuần định cầu tình.Tuy nhiên, đã có một giọng nói quen thuộc thốt ra sớm hơn cô.
“Thầy, em bị thương!"Kỳ Hạ đứng ở cửa nhà vệ sinh, tay trái cquấn băng gạc, cánh tay lộ rõ vết máu.Cậu lười biếng ngả người ra sau, thậm chí còn nhàn nhã vẫy tay với Nguyên Thuần.Tôn Dương cầm thuốc trong tay, “Đúng vậy ạ, đây là thuốc, vết thương khá nghiêm trọng."Trong một lúc, tất cả mọi người đều không nhận ra chuyện gì đã xảy ra, Chỉ có hai mắt Kỳ Hạ hơi híp lại, ánh mắt rơi trên khuôn mặt Chúc Nam Tinh.
Cô gái nhìn chằm chằm vào tay cậu, khóe môi lúc nào cũng hé mở nay lại mím chặt.Những gì bộc lộ qua đôi mắt không phải là sợ hãi, cũng không phải là hốt hoảng, mà là cảm xúc bình tĩnh, hơi dao động.
Lập tức, Kỳ Hạ liền mím môi, nghĩ thầm xong rồi,không biết chắc cả người tức giận nóng nảy.Trong giây tiếp theo, ý nghĩ của Kỳ Hạ đã được nghiệm chứng.Ánh mắt Chúc Nam Tinh di chuyển từ tay cậu lên thẳng đôi mắt, sau hai ba giây lập tức rời đi.Cô khẽ cúi đầu, mái tóc lưng lửng xõa trước mặt.Cơ hồ có chút hấp tấp cúi người nói với Nguyên Thuần:"Thưa thầy, em về lớp trước ạ!"
Nói xong, cũng không đợi Nguyên Thuần trả lời, vòng qua Kỳ Hạ hướng về lớp.Kỳ Hạ muốn đuổi theo, lại bị Nguyên Thuần ngăn lại, ông thấy vết thương của Kỳ Hạ rất nghiêm trọng, trong lòng lo lắng hỏi:"Sao tay lại bị như vậy?"
“Không cẩn thận bị kính đập vào ạ!"Tâm Kỳ Hạ đều đặt trên người Chúc Nam Tinh, liền trả lời cho có lệ:"Thầy, em về lớp trước, tay có chút đau!"
Nguyên Thuần gật đầu.
Một nhóm người vừa mới tản đi,Chu Thư Đồng nhìn thấy Nguyên Thuần đã đi xa, cố ý khi đi va vào Kiều Oánh Oánh một chút, suýt nữa đem người cô ta đập vào tường.
Tôn Dương kịp thời đỡ lấy cô ta:"Chu Thư Đồng cậu làm gì vậy?"
“Tôi làm gì?"Chu Thư Đồng tức giận, nhìn đến bàn tay Tôn Dương đang đặt trên cánh tay của Kiều Oánh Oánh, lời nói đều là phẫn nộ:"Tôi làm| mẹ cậu!"
Tôn Dương nhíu mày,"Cậu nói gì cơ?"
“Cậu quản lắm chuyện vậy? Không biết gì thì đừng xen vào?ậu còn không hiểu tôi sao? Lăn!!!"
Hai người bọn họ tự dưng cãi nhau,Kiều Oánh Oánh ở giữa vô cùng xấu hổ,cô ta liền chạy vào lớp khóc.Trong lúc chạy còn đụng phải Chúc Nam Tinh.Chúc Nam Tinh hơi sững sờ, thiếu chút nữa bị đụng cho ngã sấp mặt.May mắn có Kỳ Hạ phía sau kịp thời đỡ lấy. Kỳ Hạ nhìn lướt qua cô, hoàn toàn chắc chắn Chúc Nam Tinh ổn,sau đó mới lạnh mặt nhìn về phía Kiều Oánh Oánh:"Không có mắt à?"
Kiều Oánh Oánh trực tiếp bị dọa ngốc,nước mắt lã chã rơi, giọng yếu ớt:"Xin, xin lỗi!"
Kỳ Hạ không có chút nào là thương hại:"Nói cho cô ấy!"
Kiều Oánh Oánh lập tức cúi đầu với Chúc Nam Tinh:"Thực xin lỗi Chúc Nam Tinh, tôi thực sự không cố ý!"
Chúc Nam Tinh lắc đầu:"Không sao!" đẩy Kỳ Hạ ra, về chỗ ngồi.
Nhìn bóng lưng lẻ loi kia,Kỳ Hạ rõ ràng cảm thấytoàn bộ trái tim như vỡ vụn,cậu híp mắt, một lúc sau mới “tsk" ra tiếng:"Lần này khó dỗ rồi!"
Toàn bộ buổi sáng, Chúc Nam Tinh đều không nói chuyện với Kỳ Hạ.
Trong khoảng thời gian này, Kỳ Hạ đã cố gắng hết ức để tăng cảm giác tồn tại của mình lên, hết thở dài từ lần này đến lần khác, rồi thỉnh thoảng lại “ai da".
Đối với vấn đề này, Chúc Nam Tinh hoàn toàn mặc kệ.
Thật vất vả mới tan học,Kỳ Hạ nhìn lớp dần dần trống trải, túm chạt lấy Chúc Nam Tinh:"Buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn nhé."
Chúc Nam Tinh kháng cự mà né tránh,cúi đầu cự tuyệt, “Không được."
Kỳ Hạ đương nhiên sẽ không để cô đi dễ dàng như vậy được, tùy ý ngồi xuống, duỗi chân ra. Chúc Nam Tinh giãy giụa một chút, Kỳ Hạ liền kêu"đau" một tiếng.Chúc Nam Tinh lập tức dừng lại.Môi Kỳ Hạ liền cong lên tạo thành nụ cười, nắm lấy tay Chúc Nam Tinh lắc nhẹ:"Tay tôi rất đau, cậu đừng nhúc nhích nữa!"
Ngay sau đó, Kỳ Hạ liền nhìn thấy Chúc Nam Tinh dùng một tay đẩy cậu,từng chút từng chút rút tay ra, trước khi đi mặt không biểu tình ném cho cậu một chữ “Ồ"
Kỳ Hạ: “……"
Tác giả :
Phàn Thanh Y