Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn
Chương 359
Mục Tứ Thành bị đè nén đành phải nuốt câu "Này mẹ nó cũng đúng" vào bụng, hít sâu một hơi rồi chuyển chủ đề: "Vậy tiếp theo chúng ta làm gì đây? Đạo nhân cương thi kia sẽ không tấn công chúng ta à?"
Bạch Liễu lắc đầu: "Dựa theo thông tin tr3n bích họa thì sau này đạo nhân cương thi sẽ cuồng hóa, không chỉ giết người ngoài mà còn truy sát luôn cả người trong thôn, tôi nghĩ nó cũng sẽ giết chúng ta."
"Vậy phải làm sao?" Mục Tứ Thành nhíu mày, "Anh có biết khi nào thì đạo nhân cương thi cuồng hóa không?"
Bạch Liễu trầm tư: "Chắc là thất đầu của mấy ông lão đã chết trong miếu thờ kia, lúc đó âm khí nặng nhất."
Mục Tứ Thành khựng người: "Không phải mấy ngày nữa sao?"
"Ừ." Bạch Liễu gật đầu, bước ra ngoài, "Trước mắt dựa tr3n những thông tin chúng ta có được và phản ứng của Khổng Húc Dương, Dương Chí thì chắc là chúng ta đang ở trong một cuộc thi đấu cạnh tranh trò chơi nào đó, nhập vai nhân vật nào đó, mà người làm tròn vai nhân vật của mình rồi vượt cửa, hoặc gi3t ch3t đối thủ đầu tiên sẽ chiến thắng."
Bạch Liễu rũ mắt liếc nhìn những dấu chân do Dương Chí và Khổng Húc Dương để lại lúc bọn họ hoảng sợ bỏ chạy: "Hơn nữa, nếu tôi đoán không lầm, họ đã chơi trò này một lần rồi, cách bọn họ thông thuộc với huy3t mộ không giống như chơi lần đầu tiên."
"Đm nó, mấy thằng chó này." Mục Tứ Thành nắm chặt tay, vẻ mặt dữ tợn, "Ghét nhất là mấy thằng đã vượt cửa rồi lại còn quay lại mót ăn với người khác."
"Nhưng mà tình tiết diễn biến tiếp theo chắc bọn họ cũng không quen đâu." Bạch Liễu nhướng mắt cười, "Tôi thích trò chơi công bằng, cho nên bây giờ chúng ta lại cùng bắt đầu ở vạch xuất phát."
Mục Tứ Thành khó hiểu: "Không phải bọn họ đã chơi qua sao? Sao lại không quen?"
Bạch Liễu cười cười: "Trò chơi có những cốt truyện phụ khác nhau, dẫn đến những kết cục khác nhau, nhìn biểu hiện sợ hãi của bọn họ né tránh đạo nhân cương thi trong huy3t mộ thì chắc là lần trước bọn họ không đi theo cốt truyện phụ, nếu không thì bọn họ đã biết cách đối phó với đạo nhân cương thi rồi."
"Nói nôm na là chắc hẳn lần trước bọn họ đã chơi theo tuyến【normal end】."
Bạch Liễu nghiêng đầu nở nụ cười thân thiện: "Nhưng lần này tôi đã chọn tuyến 【true end】, cả bọn họ và chúng ta đều không bên nào có thông tin, kế tiếp nhìn xem bản lĩnh như thế nào đi."
Bạch Liễu nói xong liền xoay người tiếp tục bước ra ngoài với vẻ mặt như cũ.
Mục Tứ Thành dừng một chút, cậu mở miệng muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng, im lặng đi theo Bạch Liễu về phía trước.
... Nếu ngay từ đầu mục đích của Bạch Liễu là kích hoạt tuyến chính 【true end】, thì từ lúc bước chân vào huy3t mộ, đạp nhầm bẫy rập ma cọp vồ rồi vô tình tách ra, để Mục Tứ Thành một mình băng qua cầu quỷ, hồn phách bị chia lìa, kết hôn với hơn 30 cô dâu, quay trở lại tìm thân thể Mục Tứ Thành, Bạch Liễu suýt chết ở cây cầu quỷ...
Trong quá trình đó, dưới góc nhìn của họ nhìn thì ngẫu nhiên, hoặc có thể nói mấy cái bẫy do Khổng Húc Dương giăng ra chỉ tình cờ để họ trốn thoát trong mắt xích tiếp theo, hơn nữa dường như cố tình hay vô ý đều có lợi cho Bạch Liễu.
Bởi vì Bạch Liễu liều chết để cứu Mục Tứ Thành nên hiện tại Mục Tứ Thành cực kỳ tin tưởng Bạch Liễu, bởi vì Mục Tứ Thành kết hôn với cô dâu nên bọn họ tránh thoát được đạo nhân cương thi, bởi vì Khổng Húc Dương đặt bẫy ở cửa thu hút âm khí nên Bạch Liễu có thể thành công đánh thức đạo nhân cương thi...
Dường như... ngay từ đầu, mọi người và mọi vật ở nơi này đều đã được Bạch Liễu an bài từ lâu.
Cậu chỉ là một con rối gỗ thuộc hạ của Bạch Liễu, làm theo kịch bản Bạch Liễu viết, còn cảm thấy nó thú vị.
Vô tri vô giác bị lợi dụng, trả giá hết mọi thứ mà còn cảm thấy cảm kích.
Mục Tứ Thành nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Bạch Liễu đang cầm giá cắm nến đi về phía trước, nụ cười nhạt nhẽo tr3n mặt Bạch Liễu khiến sống lưng có chút lạnh.
Bạch Liễu quay đầu lại, ánh mắt hắn dò hỏi, ánh mắt không hề phòng bị: "Sao vậy?"
Mục Tứ Thành nhìn hai chiếc răng nanh tr3n môi Bạch Liễu, hơi thở lạnh lẽo trong lòng hạ xuống, vẻ mặt và giọng điệu lại dịu đi, cậu lúng túng gãi đầu: "... Không có chuyện gì, anh cho tôi nhiều sinh khí như vậy, không ảnh hưởng đến anh sao?"
Bạch Liễu cười hiền lành: "Không sao, từ từ sẽ khôi phục, đừng lo lắng cho tôi."
Thấy Bạch Liễu nói chuyện với mình mà không hề có chút khúc mắc nào, Mục Tứ Thành thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại cảm thấy có lỗi.
Cậu đã suy luận ác ý về Bạch Liễu.
Loại người tính toán và lợi dụng mọi thứ như vậy thì làm sao có thể tận tâm tận lực cứu cậu, để bản thân tái nhợt tiều tụy như Bạch Liễu được chứ?
Bạch Liễu cầm giá cắm nến, ánh lửa màu cam đập vào mặt khiến nụ cười hắn thân thiết ấm áp, nhưng trong mắt lại không có một tia cảm xúc: "Chúng ta là đồng đội, nên giúp đỡ lẫn nhau."
Mục Tứ Thành gật đầu đương nhiên: "Tất nhiên rồi."
Một đầu khác.
Khổng Húc Dương và Dương Chí dán một đống bùa Ngụy Thân Phù tr3n người, núp trong bóng cây bụi rậm, bọn họ không dám ra ngoài, chỉ dám ngồi xa xa trong bóng tối nhìn đạo nhân cương thi bất động canh giữ cổng thôn Âm Sôn.
Cương thi đạo nhân này thân hình cao lớn, nhìn kỹ trong bóng đêm khoảng chừng hai mét, lão khoác một chiếc áo choàng đen viền vàng, đầu đội kim ngọc giao mão vàng, mang giày đen trắng, lưng đeo một thanh trường kiếm bằng gỗ đào, quanh thân tỏa ra một luồng ánh đỏ như máu rất kỳ lạ.
Răng nanh của nó mọc dài tới má, dính đầy vết máu giống như gỉ sắt, mũi, mắt và trán thâm tím, cổ họng thỉnh thoảng phát ra những tiếng ục ục khàn khàn, móng tay dài khẽ cử động, giống như một con dã thú đang săn mồi.
"Khổng ca." Dương Chí mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, giọng nói thì thào, "... Trong quyển Mao Sơn đạo thuật kia của anh có cái gì có thể khống chế nó không?"
Khổng Húc Dương bất tài tức tối: "Tôi mẹ nó nếu có biện pháp thì còn trốn ở đây với cậu nữa hả!"
Dương Chí chân mềm đến mức quỳ tr3n mặt đất: "Nhưng dù sao nó cũng là cương thi! Thuật phái chính pháp thì phải có cách chế ngự nó hoặc làm chậm thế công của nó mà!"
"Trong sách quả thật có rất nhiều cách để khống chế cương thi." Khổng Húc Dương thần sắc âm trầm, "nhưng đối với thứ này thì không hiệu quả, bởi vì nó không chỉ là cương thi đạo nhân đạo hạnh thâm sâu, mà nó còn có thể tự giải thuật pháp nữa."
"Với lại tr3n người nó còn có phúc đức kim quang, có nghĩa là trước khi chết nó đã làm nhiều việc thiện, nhiều người nhớ ơn nó, cầu nguyện trời cao cho nó được miễn tai họa sau khi chết, lưu giữ thần trí, có thể nói là quỷ vật được trời phù hộ, thuật pháp chính pháp không có tác dụng gì đối với nó."
"Có nhầm không vậy!" Dương Chí sững sờ, hắn chỉ vào con cương thi, "Khổng ca, anh và em đều biết thứ này do một đạo sĩ làm ra để trường sinh bất lão."
"Lão đạo nhân này lừa gạt huyết tế toàn bộ hàng trăm người nam nữ già trẻ trong thôn Âm Sơn, dùng tà thuật để luyện bản thân thành một con quái vật bất tử còn có thần trí, nghiệp chướng nhiều như vậy sao tr3n người nó lại có phúc đức kim quang?!"
"Tôi cũng không hiểu." Sắc mặt Khổng Húc Dương buồn bực, "Lão này vì luyện thi mà dùng người sống hồng bạch song sát chôn cùng với mình, cưỡng ép con gái chưa chồng chết tr3n đường đi lấy chồng, bức bách người già chết đuối trong ao nước rồi chôn cùng với lão, mới luyện ra một cương thi sát nhân giết người vô số."
"Ừ." Dương Chí điên cuồng gật đầu, "Tiếp đó cương thi lại hút sinh khí hậu nhân thôn Âm Sơn, tạo thành không ít sát nghiệp, kết quả hậu nhân trong thôn đều chết hết, mà nó thì sau một trăm năm âm khí viên mãn, hoàn toàn khôi phục xuất thế."
"Cương thi hút máu mà sinh, chúng ta lại có dòng máu hậu nhân thôn Âm Sơn, đạo nhân cương thi sống nhờ vào sinh khí hậu nhân Thôn Âm Sơn nhiều năm như vậy, sẽ tự động tìm kiếm những người có hơi thở tương tự....."
Dương Chí rùng mình, lẩm bẩm một mình: "... Lần chơi trước, đêm đầu tiên của thất đầu, tôi vừa mới cảm giác có thứ gì đó lao ra khỏi huy3t mộ thì mạch máu của người chơi bên cạnh tôi đã bị cắn hút rút cạn cả rồi, mới chỉ có mười mấy giây mà người sống sờ sờ đã biến thành cái cây khô, nếu không phải chúng tôi chạy nhanh...."
Khổng Húc Dương đen mặt ngắt lời Dương Chí: "Đừng nói nữa."
Hai người im lặng một lúc, trong bụi cây chỉ có thể nghe thấy tiếng ve sầu và tiếng dế kêu, tiếng gầm thét trầm thấp của cương thi và hơi thở nặng nề, căng thẳng kìm nén của Dương Chí, Khổng Húc Dương.
Mồ hôi túa ra nhỏ giọt từ quai hàm của họ.
"Mẹ nó." Khổng Húc Dương nghiến răng chửi nhỏ, "Ông đây chơi nhiều trò như vậy, chưa từng thấy cái gì tà quái kiểu này!"
"Giết người chơi không cần điều kiện lựa chọn, miễn dịch với tất cả các kỹ năng công kích và chiêu thức cơ bản, chỉ số tấn công và phòng thủ cao đến thái quá." Dương Chí lắc đầu, khóc không ra nước mắt bổ sung, "Một khi thả nó ra, chưa kịp tranh thủ thời gian tìm nhược điểm của nó đã bị nó gi3t ch3t."
"Cũng may là bây giờ nó còn chưa tới mức hoàn toàn phát điên." Khổng Húc Dương miễn cưỡng bình tĩnh lại, "Chúng ta chỉ cần vượt cửa trước lúc đó là được, đã qua một lần rồi, cũng không khó..."
Dương Chí cẩn thận nhìn chằm chằm cương thi: "Nhưng Khổng ca, nó đã được thả rồi, chúng ta không thể đi theo tuyến 【normal end】lần trước được nữa, nếu cứ tiếp tục đi 【normal end】thì chúng ta sẽ bị nó truy đuổi cắn chết.... "
"Chúng ta chỉ có thể đi theo tuyến 【true end】có bối cảnh quan hệ với thân thế của cương thi này." Dương Chí cười khổ, "Trước tiên phải tìm được nhược điểm khống chế nó mới được."
"Nhưng chúng ta chưa đi theo tuyến này bao giờ, lại rất nguy hiểm, tốt hơn là nên thăm dò huy3t mộ, không biết tại sao bọn Bạch Liễu không bị cương thi tấn công..."
Khổng Húc Dương im lặng hai giây, mặt mày tím tái vì tức giận, gã giơ chân định đá vào cái cây trước mặt để trút giận, nhưng vừa định động chân thì con cương thi đằng kia đã động đậy, chuyển hướng quay sang Khổng Húc Dương bên này.
Khổng Húc Dương sợ tới mức lập tức co lại thành một đống không dám nhúc nhích, sau một hồi chắc chắn đạo nhân cương thi không còn nhìn về phía bên này, gã mới nghẹn khuất nhỏ giọng mắng, "... Thằng chó Bạch..."
Gã còn chưa kịp mắng chữ "Liễu" cuối cùng, cương thi lập tức xoay người, cau mày giận dữ, nhe răng gầm thét, chuẩn bị nhảy tới đây.
Khổng Húc Dương vừa sợ vừa giận, đầu óc hỗn loạn nói năng lộn xộn, nhanh chóng đổi lại: "Bạch Liễu không phải thằng chó, tôi mới là thằng chó, tôi là thằng chó được chưa!"
Cương thi kia nghe vậy thì gật gật đầu hài lòng, sau đó quay đầu bảo vệ thôn, hai mắt mờ mịt không ánh sáng, dường như đã trở lại trạng thái mất đi thần trí, mặc kệ Khổng Húc Dương và Dương Chí ở ngoài thôn.
Dương Chí: "..."
Khổng Húc Dương: "..."
Khổng Húc Dương hai mắt đỏ bừng vì tức giận, nghiến răng nghiến lợi: "Con mẹ nó, tại sao cương thi mà cũng theo phe Bạch Liễu vậy!"
- -----oOo------
Bạch Liễu lắc đầu: "Dựa theo thông tin tr3n bích họa thì sau này đạo nhân cương thi sẽ cuồng hóa, không chỉ giết người ngoài mà còn truy sát luôn cả người trong thôn, tôi nghĩ nó cũng sẽ giết chúng ta."
"Vậy phải làm sao?" Mục Tứ Thành nhíu mày, "Anh có biết khi nào thì đạo nhân cương thi cuồng hóa không?"
Bạch Liễu trầm tư: "Chắc là thất đầu của mấy ông lão đã chết trong miếu thờ kia, lúc đó âm khí nặng nhất."
Mục Tứ Thành khựng người: "Không phải mấy ngày nữa sao?"
"Ừ." Bạch Liễu gật đầu, bước ra ngoài, "Trước mắt dựa tr3n những thông tin chúng ta có được và phản ứng của Khổng Húc Dương, Dương Chí thì chắc là chúng ta đang ở trong một cuộc thi đấu cạnh tranh trò chơi nào đó, nhập vai nhân vật nào đó, mà người làm tròn vai nhân vật của mình rồi vượt cửa, hoặc gi3t ch3t đối thủ đầu tiên sẽ chiến thắng."
Bạch Liễu rũ mắt liếc nhìn những dấu chân do Dương Chí và Khổng Húc Dương để lại lúc bọn họ hoảng sợ bỏ chạy: "Hơn nữa, nếu tôi đoán không lầm, họ đã chơi trò này một lần rồi, cách bọn họ thông thuộc với huy3t mộ không giống như chơi lần đầu tiên."
"Đm nó, mấy thằng chó này." Mục Tứ Thành nắm chặt tay, vẻ mặt dữ tợn, "Ghét nhất là mấy thằng đã vượt cửa rồi lại còn quay lại mót ăn với người khác."
"Nhưng mà tình tiết diễn biến tiếp theo chắc bọn họ cũng không quen đâu." Bạch Liễu nhướng mắt cười, "Tôi thích trò chơi công bằng, cho nên bây giờ chúng ta lại cùng bắt đầu ở vạch xuất phát."
Mục Tứ Thành khó hiểu: "Không phải bọn họ đã chơi qua sao? Sao lại không quen?"
Bạch Liễu cười cười: "Trò chơi có những cốt truyện phụ khác nhau, dẫn đến những kết cục khác nhau, nhìn biểu hiện sợ hãi của bọn họ né tránh đạo nhân cương thi trong huy3t mộ thì chắc là lần trước bọn họ không đi theo cốt truyện phụ, nếu không thì bọn họ đã biết cách đối phó với đạo nhân cương thi rồi."
"Nói nôm na là chắc hẳn lần trước bọn họ đã chơi theo tuyến【normal end】."
Bạch Liễu nghiêng đầu nở nụ cười thân thiện: "Nhưng lần này tôi đã chọn tuyến 【true end】, cả bọn họ và chúng ta đều không bên nào có thông tin, kế tiếp nhìn xem bản lĩnh như thế nào đi."
Bạch Liễu nói xong liền xoay người tiếp tục bước ra ngoài với vẻ mặt như cũ.
Mục Tứ Thành dừng một chút, cậu mở miệng muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng, im lặng đi theo Bạch Liễu về phía trước.
... Nếu ngay từ đầu mục đích của Bạch Liễu là kích hoạt tuyến chính 【true end】, thì từ lúc bước chân vào huy3t mộ, đạp nhầm bẫy rập ma cọp vồ rồi vô tình tách ra, để Mục Tứ Thành một mình băng qua cầu quỷ, hồn phách bị chia lìa, kết hôn với hơn 30 cô dâu, quay trở lại tìm thân thể Mục Tứ Thành, Bạch Liễu suýt chết ở cây cầu quỷ...
Trong quá trình đó, dưới góc nhìn của họ nhìn thì ngẫu nhiên, hoặc có thể nói mấy cái bẫy do Khổng Húc Dương giăng ra chỉ tình cờ để họ trốn thoát trong mắt xích tiếp theo, hơn nữa dường như cố tình hay vô ý đều có lợi cho Bạch Liễu.
Bởi vì Bạch Liễu liều chết để cứu Mục Tứ Thành nên hiện tại Mục Tứ Thành cực kỳ tin tưởng Bạch Liễu, bởi vì Mục Tứ Thành kết hôn với cô dâu nên bọn họ tránh thoát được đạo nhân cương thi, bởi vì Khổng Húc Dương đặt bẫy ở cửa thu hút âm khí nên Bạch Liễu có thể thành công đánh thức đạo nhân cương thi...
Dường như... ngay từ đầu, mọi người và mọi vật ở nơi này đều đã được Bạch Liễu an bài từ lâu.
Cậu chỉ là một con rối gỗ thuộc hạ của Bạch Liễu, làm theo kịch bản Bạch Liễu viết, còn cảm thấy nó thú vị.
Vô tri vô giác bị lợi dụng, trả giá hết mọi thứ mà còn cảm thấy cảm kích.
Mục Tứ Thành nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Bạch Liễu đang cầm giá cắm nến đi về phía trước, nụ cười nhạt nhẽo tr3n mặt Bạch Liễu khiến sống lưng có chút lạnh.
Bạch Liễu quay đầu lại, ánh mắt hắn dò hỏi, ánh mắt không hề phòng bị: "Sao vậy?"
Mục Tứ Thành nhìn hai chiếc răng nanh tr3n môi Bạch Liễu, hơi thở lạnh lẽo trong lòng hạ xuống, vẻ mặt và giọng điệu lại dịu đi, cậu lúng túng gãi đầu: "... Không có chuyện gì, anh cho tôi nhiều sinh khí như vậy, không ảnh hưởng đến anh sao?"
Bạch Liễu cười hiền lành: "Không sao, từ từ sẽ khôi phục, đừng lo lắng cho tôi."
Thấy Bạch Liễu nói chuyện với mình mà không hề có chút khúc mắc nào, Mục Tứ Thành thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại cảm thấy có lỗi.
Cậu đã suy luận ác ý về Bạch Liễu.
Loại người tính toán và lợi dụng mọi thứ như vậy thì làm sao có thể tận tâm tận lực cứu cậu, để bản thân tái nhợt tiều tụy như Bạch Liễu được chứ?
Bạch Liễu cầm giá cắm nến, ánh lửa màu cam đập vào mặt khiến nụ cười hắn thân thiết ấm áp, nhưng trong mắt lại không có một tia cảm xúc: "Chúng ta là đồng đội, nên giúp đỡ lẫn nhau."
Mục Tứ Thành gật đầu đương nhiên: "Tất nhiên rồi."
Một đầu khác.
Khổng Húc Dương và Dương Chí dán một đống bùa Ngụy Thân Phù tr3n người, núp trong bóng cây bụi rậm, bọn họ không dám ra ngoài, chỉ dám ngồi xa xa trong bóng tối nhìn đạo nhân cương thi bất động canh giữ cổng thôn Âm Sôn.
Cương thi đạo nhân này thân hình cao lớn, nhìn kỹ trong bóng đêm khoảng chừng hai mét, lão khoác một chiếc áo choàng đen viền vàng, đầu đội kim ngọc giao mão vàng, mang giày đen trắng, lưng đeo một thanh trường kiếm bằng gỗ đào, quanh thân tỏa ra một luồng ánh đỏ như máu rất kỳ lạ.
Răng nanh của nó mọc dài tới má, dính đầy vết máu giống như gỉ sắt, mũi, mắt và trán thâm tím, cổ họng thỉnh thoảng phát ra những tiếng ục ục khàn khàn, móng tay dài khẽ cử động, giống như một con dã thú đang săn mồi.
"Khổng ca." Dương Chí mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, giọng nói thì thào, "... Trong quyển Mao Sơn đạo thuật kia của anh có cái gì có thể khống chế nó không?"
Khổng Húc Dương bất tài tức tối: "Tôi mẹ nó nếu có biện pháp thì còn trốn ở đây với cậu nữa hả!"
Dương Chí chân mềm đến mức quỳ tr3n mặt đất: "Nhưng dù sao nó cũng là cương thi! Thuật phái chính pháp thì phải có cách chế ngự nó hoặc làm chậm thế công của nó mà!"
"Trong sách quả thật có rất nhiều cách để khống chế cương thi." Khổng Húc Dương thần sắc âm trầm, "nhưng đối với thứ này thì không hiệu quả, bởi vì nó không chỉ là cương thi đạo nhân đạo hạnh thâm sâu, mà nó còn có thể tự giải thuật pháp nữa."
"Với lại tr3n người nó còn có phúc đức kim quang, có nghĩa là trước khi chết nó đã làm nhiều việc thiện, nhiều người nhớ ơn nó, cầu nguyện trời cao cho nó được miễn tai họa sau khi chết, lưu giữ thần trí, có thể nói là quỷ vật được trời phù hộ, thuật pháp chính pháp không có tác dụng gì đối với nó."
"Có nhầm không vậy!" Dương Chí sững sờ, hắn chỉ vào con cương thi, "Khổng ca, anh và em đều biết thứ này do một đạo sĩ làm ra để trường sinh bất lão."
"Lão đạo nhân này lừa gạt huyết tế toàn bộ hàng trăm người nam nữ già trẻ trong thôn Âm Sơn, dùng tà thuật để luyện bản thân thành một con quái vật bất tử còn có thần trí, nghiệp chướng nhiều như vậy sao tr3n người nó lại có phúc đức kim quang?!"
"Tôi cũng không hiểu." Sắc mặt Khổng Húc Dương buồn bực, "Lão này vì luyện thi mà dùng người sống hồng bạch song sát chôn cùng với mình, cưỡng ép con gái chưa chồng chết tr3n đường đi lấy chồng, bức bách người già chết đuối trong ao nước rồi chôn cùng với lão, mới luyện ra một cương thi sát nhân giết người vô số."
"Ừ." Dương Chí điên cuồng gật đầu, "Tiếp đó cương thi lại hút sinh khí hậu nhân thôn Âm Sơn, tạo thành không ít sát nghiệp, kết quả hậu nhân trong thôn đều chết hết, mà nó thì sau một trăm năm âm khí viên mãn, hoàn toàn khôi phục xuất thế."
"Cương thi hút máu mà sinh, chúng ta lại có dòng máu hậu nhân thôn Âm Sơn, đạo nhân cương thi sống nhờ vào sinh khí hậu nhân Thôn Âm Sơn nhiều năm như vậy, sẽ tự động tìm kiếm những người có hơi thở tương tự....."
Dương Chí rùng mình, lẩm bẩm một mình: "... Lần chơi trước, đêm đầu tiên của thất đầu, tôi vừa mới cảm giác có thứ gì đó lao ra khỏi huy3t mộ thì mạch máu của người chơi bên cạnh tôi đã bị cắn hút rút cạn cả rồi, mới chỉ có mười mấy giây mà người sống sờ sờ đã biến thành cái cây khô, nếu không phải chúng tôi chạy nhanh...."
Khổng Húc Dương đen mặt ngắt lời Dương Chí: "Đừng nói nữa."
Hai người im lặng một lúc, trong bụi cây chỉ có thể nghe thấy tiếng ve sầu và tiếng dế kêu, tiếng gầm thét trầm thấp của cương thi và hơi thở nặng nề, căng thẳng kìm nén của Dương Chí, Khổng Húc Dương.
Mồ hôi túa ra nhỏ giọt từ quai hàm của họ.
"Mẹ nó." Khổng Húc Dương nghiến răng chửi nhỏ, "Ông đây chơi nhiều trò như vậy, chưa từng thấy cái gì tà quái kiểu này!"
"Giết người chơi không cần điều kiện lựa chọn, miễn dịch với tất cả các kỹ năng công kích và chiêu thức cơ bản, chỉ số tấn công và phòng thủ cao đến thái quá." Dương Chí lắc đầu, khóc không ra nước mắt bổ sung, "Một khi thả nó ra, chưa kịp tranh thủ thời gian tìm nhược điểm của nó đã bị nó gi3t ch3t."
"Cũng may là bây giờ nó còn chưa tới mức hoàn toàn phát điên." Khổng Húc Dương miễn cưỡng bình tĩnh lại, "Chúng ta chỉ cần vượt cửa trước lúc đó là được, đã qua một lần rồi, cũng không khó..."
Dương Chí cẩn thận nhìn chằm chằm cương thi: "Nhưng Khổng ca, nó đã được thả rồi, chúng ta không thể đi theo tuyến 【normal end】lần trước được nữa, nếu cứ tiếp tục đi 【normal end】thì chúng ta sẽ bị nó truy đuổi cắn chết.... "
"Chúng ta chỉ có thể đi theo tuyến 【true end】có bối cảnh quan hệ với thân thế của cương thi này." Dương Chí cười khổ, "Trước tiên phải tìm được nhược điểm khống chế nó mới được."
"Nhưng chúng ta chưa đi theo tuyến này bao giờ, lại rất nguy hiểm, tốt hơn là nên thăm dò huy3t mộ, không biết tại sao bọn Bạch Liễu không bị cương thi tấn công..."
Khổng Húc Dương im lặng hai giây, mặt mày tím tái vì tức giận, gã giơ chân định đá vào cái cây trước mặt để trút giận, nhưng vừa định động chân thì con cương thi đằng kia đã động đậy, chuyển hướng quay sang Khổng Húc Dương bên này.
Khổng Húc Dương sợ tới mức lập tức co lại thành một đống không dám nhúc nhích, sau một hồi chắc chắn đạo nhân cương thi không còn nhìn về phía bên này, gã mới nghẹn khuất nhỏ giọng mắng, "... Thằng chó Bạch..."
Gã còn chưa kịp mắng chữ "Liễu" cuối cùng, cương thi lập tức xoay người, cau mày giận dữ, nhe răng gầm thét, chuẩn bị nhảy tới đây.
Khổng Húc Dương vừa sợ vừa giận, đầu óc hỗn loạn nói năng lộn xộn, nhanh chóng đổi lại: "Bạch Liễu không phải thằng chó, tôi mới là thằng chó, tôi là thằng chó được chưa!"
Cương thi kia nghe vậy thì gật gật đầu hài lòng, sau đó quay đầu bảo vệ thôn, hai mắt mờ mịt không ánh sáng, dường như đã trở lại trạng thái mất đi thần trí, mặc kệ Khổng Húc Dương và Dương Chí ở ngoài thôn.
Dương Chí: "..."
Khổng Húc Dương: "..."
Khổng Húc Dương hai mắt đỏ bừng vì tức giận, nghiến răng nghiến lợi: "Con mẹ nó, tại sao cương thi mà cũng theo phe Bạch Liễu vậy!"
- -----oOo------
Tác giả :
Hồ Ngư Lạt Tiêu