Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!
Chương 11
Chap 11
Vừa lúc đó, trong khi nó đang tìm cách thoát thân cho cả nó và hắn thì hắn – " cái thằng chết tiệt" ( đó là theo cách hiểu của nó về hắn ngay lúc này) xuất hiện "rất" đúng lúc, với khuôn mặt không hiểu chuyện và ngây tơ vô (số) tội, ngón cái còn chỉ về phía nhà bếp, miệng oang oang lên:
– Hisun, tôi nghĩ…
Hắn lập tức im hơi lặng tiếng khi thấy biểu hiện nhăn nhó khuôn mặt của nó, hắn còn như nín cả thở khi thấy cái người đang đứng ngoài cửa, ngay lúc này, hắn chỉ biết đến hai từ trong đầu: " Tiêu rồi". Hắn lập tức tìm ngay lớp ngụy trang cho sự lo lắng của mình:
– Seho? Chào cậu.
Seho nhăn mặt lên khi thấy hắn xuất hiện, cậu khó hiểu như có lẽ giả thuyết của cậu đã đúng: " Hai người này đang ở chung nhà"
20 phút sau…
Seho uống ngụm nước, nhưng nói thật từ lúc này tới giờ, nếu không nói quá, cậu ấy đã uống hết một bình nước, cậu lại chép miệng:
– Thế có nghĩ là hai câụ đang phải ở chung nhà vì bị ép sao, đó là lý do vì sao Jihun chở câu đi ra ngoài áh? Hai cậu còn đang dấu nhà trường về vụ này. Ôi thật là…
– Tại Jihun không muốn bị phát hiện, dù gì đi chăng nữa thì cậu ấy cũng là hội trưởng mà. – Nó thanh minh thay cho hắn.
Seho lại uống nước lần nữa, cậu ta nhìn hắn rồi nói với nó:
– Mình có chuyện muốn nói với Jihun, cậu không phiền chứ.
– À… Được rồi.
Nó hiểu chuyện rồi đứng dậy, đi vào phòng với một chân khập khễnh, Seho nhì theo mà lòng chua xót, nhưng anh nhanh chóng trở về thực tại để bàn chuyện với hắn, còn hắn, từ nãy tới giờ, hắn không nói lấy một câu, Seho nhìn vào hắn, anh hỏi:
– Cậu không có gì để giải thích nữa hả?
– Giải thích gì nữa, cô ấy nói hết rồi.
Seho thở dài và lại uống nước, hắn nhìn theo hành động của Seho mà mắt cứ như muốn đâm chết cậu ấy, Seho nói một giọng hết sức nghiêm túc:
– Ina… lỡ cô ấy biết thì sao?
– Biết thì đã sao chứ, cái cô Hisun kia đâu có yếu đuối gì đâu, cô ta còn mạnh hơn cậu tưởng đấy.
Seho thở dài như thất vọng với câu trả lời của hắn, anh nhắm mặt lại và mở ra từ từ:
– Cậu ấy vẫn chưa đủ mạnh để đối mặt với Ina. Cậu hiểu Ina hơn hết mà.
– Nhưng tôi phải làm sao? cậu nghĩ tôi thích cái cuộc sống cứ suốt ngày phải dấu diếm à? – Hắn nói như thét lên với Seho. – Tôi cũng là phận con thôi.
Seho lặng im nghe hắn nói, khi thấy hắn đã binhf tĩnh lại, cậu mới nhẹ nhàng:
– Tôi sẽ giúp cậu trong chuyện này, nhưng hứa với tôi là cậu sẽ không để Ina biết chuyện này.
Hắn nhìn lên Seho, lần đầu tiên trong đời, hắn để một người ngoài can thiệp đến cuộc sống riêng tư của mình, nhưng thật sự hắn cần sự giúp đỡ đó từ Seho, cậu ta đã và đang là kẻ thù của hắn, nhận được sự trợ giúp của kẻ thù, ai chẳng thấy nhục, nhất là một người như hắn, nhưng Seho hiểu điều đó, cậu đứng dậy và nói một cách từ tốn:
– Cậu không cần phải cảm thấy khó khăn khi nhận sự trợ giúp từ tôi, cứ coi như là cậu đang nhận được sự trợ giúp của một người bạn. Thôi tô về đây.
Rồi anh đứng dậy và bỏ đi, vừa lúc đó nó đi ra, định là sẽ caứt trái cây cho hai người, thấy Seho ra cửa, nó ngạc nhiên trố mắt lên hỏi:
– Sao thế? Cậu về àh?
– À…ừ… Cậu mau khỏe nhé. – Seho nở nụ cười hiền.
Nó cười đáp lại và đi đến chỗ Seho một cách khó khăn:
– Dù gì thì cậu cũng biết hết rồi, hay là cậu ở lại đây ăn chung đi.
Seho không đáp lại nó vội, anh hướng ánh mắt về phía Jihun, Hắn đang có vẻ trầm tư suy nghĩ gì đó, anh không muốn làm phiền cả nó lẫn hắn, nên anh ngước nhìn khuôn mặt đang trông đợi câu trả lời của nó, anh cười hiền:
– Không đâu, mình cũng đang có việc bận nên cần về sớm, mình chỉ ghé qua nhà để chắc rằng cậu không sao.
– À… Thế thì… cậu về đi.
Seho cười lại với nó laàn nữa rồi bỏ đi, nó nhìn theo bóng dáng của Seho một chút nữa rồi mới đóng cửa vào nhà. Vừa quay lại nhìn vào ghế sofa thì đã không thấy hắn đâu. Nó ngẫm nghĩ một lát rồi đi về phòng.
“cạnh"
Jihun đang ngồi trên bàn đọc một quyển sánh, nó đến ngồi bên chiếc giường, đối diện với chiếc bàn mà hắn đang ngồi, nó nói nhẹ nhàng:
– Tôi nghe hết rồi.
Hắn không đáp lại nhưng mắt cũng không còn chăm chú đến quyển sách, nó nhìn thái độ của hắn rồi vẫn tiếp tục:
– Tôi biết chúng ta chẳng làm được gì. Lần này nữa, nếu tôi mà còn đòi đổi trường thì tôi sẽ phải về Việt Nam, mà tôi thì vẫn còn chưa thực hiện ước mơ của mình.
Nghe đến đây, hắn gấp sách lại hẳn và ngước lên nhìn nó, hắn khẽ nhăn mặt:
– Ước mơ?
– Đúng vậy. – Nước mắt của nó bắt đầu rơi, và nó bắt đầu khóc thét lên như đứa con nít ba tuổi. – GD… hức…tôi… vẫn chưa…hức…gặp anh ấy.
" Cái quái gì thế này, ước mơ của cô ta đó sao? Thật là…"- Đó là những gì hắn nghĩ về nó trong hiện tại. Hắn nhìn cái con người đang ở trước mặt mình, lấy tay quệt đi những giọt nước mắt mà hắn không chắc là có rơi hay không. Nó miệng khóc thét lên, thật chẳng ra làm sao nữa… Hắn không thể chịu nổi vì màng nhĩ bị hành hạ một cách vô tội như thế, hắn phẩy tay:
– Cô thôi đi, ồn ào quá… Trước sau gì cô không gặp được anh ấy chứ?!
– Thật không? – một câu trả lời ngay tức khắc làm hắn giật cả mình, nhìn mặt nó đỏ hỏm vì khóc nhưng vẫn tươi tình với nụ cười và ánh mắt đầy hi vọng, hắn thở dài:
– Thật, cô vẫn chưa vượt qua được bài test của một đám nhóc trong trường, để chứng minh cô xứng đáng là học sinh trong trường.
Hắn tỏ ra rất nghiêm trọng, trong khi đó, một cảm xúc hân hoan vì gặp được thần tượng là cho nó quyết không lùi bước, cho dù có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng đi chăng nữa, hắn lại tiếp tục giảng giải:
– Đó là phần khó nhất trong các bài test. Rất nhiều người không đậu trong phần này, cô có tự tin mình làm được những phần đó hay không?
– Không cần biết.
Đáp lại cái câu hỏi hết sức khó khăn và phải can đảm lắm thì nhiều người mới trả lời được, cộng thêm giọng nói lạnh lùng nghiêm túc của hắn thì chắc chắn sẽ có cả chục người bỏ thi. Nhưng nó thì tỉnh người, còn cười nói:
– Chỉ cần gặp được anh ấy, tôi có chết cũng chịu. Thôi tôi đi ăn đây. Đói quá.
Rồi nó để lại hắn bơ vơ trong phòng, hắn nhìn theo nó nhảy chân sáo ( đau chân mà nhảy chân sáo được, siêu…). Hắn hai dòng nước mắt chảy cay đắng, trong đầu nghĩ:
" Cái thứ như cô biết sợ là gì không hả? Mình đã dùng giọng lạnh nhạt để hù nó mà nó cũng không sợ sao? Trời ạ."
Rồi hắn cũng lủi thủi bỏ ra ngoài.
Vừa lúc đó, trong khi nó đang tìm cách thoát thân cho cả nó và hắn thì hắn – " cái thằng chết tiệt" ( đó là theo cách hiểu của nó về hắn ngay lúc này) xuất hiện "rất" đúng lúc, với khuôn mặt không hiểu chuyện và ngây tơ vô (số) tội, ngón cái còn chỉ về phía nhà bếp, miệng oang oang lên:
– Hisun, tôi nghĩ…
Hắn lập tức im hơi lặng tiếng khi thấy biểu hiện nhăn nhó khuôn mặt của nó, hắn còn như nín cả thở khi thấy cái người đang đứng ngoài cửa, ngay lúc này, hắn chỉ biết đến hai từ trong đầu: " Tiêu rồi". Hắn lập tức tìm ngay lớp ngụy trang cho sự lo lắng của mình:
– Seho? Chào cậu.
Seho nhăn mặt lên khi thấy hắn xuất hiện, cậu khó hiểu như có lẽ giả thuyết của cậu đã đúng: " Hai người này đang ở chung nhà"
20 phút sau…
Seho uống ngụm nước, nhưng nói thật từ lúc này tới giờ, nếu không nói quá, cậu ấy đã uống hết một bình nước, cậu lại chép miệng:
– Thế có nghĩ là hai câụ đang phải ở chung nhà vì bị ép sao, đó là lý do vì sao Jihun chở câu đi ra ngoài áh? Hai cậu còn đang dấu nhà trường về vụ này. Ôi thật là…
– Tại Jihun không muốn bị phát hiện, dù gì đi chăng nữa thì cậu ấy cũng là hội trưởng mà. – Nó thanh minh thay cho hắn.
Seho lại uống nước lần nữa, cậu ta nhìn hắn rồi nói với nó:
– Mình có chuyện muốn nói với Jihun, cậu không phiền chứ.
– À… Được rồi.
Nó hiểu chuyện rồi đứng dậy, đi vào phòng với một chân khập khễnh, Seho nhì theo mà lòng chua xót, nhưng anh nhanh chóng trở về thực tại để bàn chuyện với hắn, còn hắn, từ nãy tới giờ, hắn không nói lấy một câu, Seho nhìn vào hắn, anh hỏi:
– Cậu không có gì để giải thích nữa hả?
– Giải thích gì nữa, cô ấy nói hết rồi.
Seho thở dài và lại uống nước, hắn nhìn theo hành động của Seho mà mắt cứ như muốn đâm chết cậu ấy, Seho nói một giọng hết sức nghiêm túc:
– Ina… lỡ cô ấy biết thì sao?
– Biết thì đã sao chứ, cái cô Hisun kia đâu có yếu đuối gì đâu, cô ta còn mạnh hơn cậu tưởng đấy.
Seho thở dài như thất vọng với câu trả lời của hắn, anh nhắm mặt lại và mở ra từ từ:
– Cậu ấy vẫn chưa đủ mạnh để đối mặt với Ina. Cậu hiểu Ina hơn hết mà.
– Nhưng tôi phải làm sao? cậu nghĩ tôi thích cái cuộc sống cứ suốt ngày phải dấu diếm à? – Hắn nói như thét lên với Seho. – Tôi cũng là phận con thôi.
Seho lặng im nghe hắn nói, khi thấy hắn đã binhf tĩnh lại, cậu mới nhẹ nhàng:
– Tôi sẽ giúp cậu trong chuyện này, nhưng hứa với tôi là cậu sẽ không để Ina biết chuyện này.
Hắn nhìn lên Seho, lần đầu tiên trong đời, hắn để một người ngoài can thiệp đến cuộc sống riêng tư của mình, nhưng thật sự hắn cần sự giúp đỡ đó từ Seho, cậu ta đã và đang là kẻ thù của hắn, nhận được sự trợ giúp của kẻ thù, ai chẳng thấy nhục, nhất là một người như hắn, nhưng Seho hiểu điều đó, cậu đứng dậy và nói một cách từ tốn:
– Cậu không cần phải cảm thấy khó khăn khi nhận sự trợ giúp từ tôi, cứ coi như là cậu đang nhận được sự trợ giúp của một người bạn. Thôi tô về đây.
Rồi anh đứng dậy và bỏ đi, vừa lúc đó nó đi ra, định là sẽ caứt trái cây cho hai người, thấy Seho ra cửa, nó ngạc nhiên trố mắt lên hỏi:
– Sao thế? Cậu về àh?
– À…ừ… Cậu mau khỏe nhé. – Seho nở nụ cười hiền.
Nó cười đáp lại và đi đến chỗ Seho một cách khó khăn:
– Dù gì thì cậu cũng biết hết rồi, hay là cậu ở lại đây ăn chung đi.
Seho không đáp lại nó vội, anh hướng ánh mắt về phía Jihun, Hắn đang có vẻ trầm tư suy nghĩ gì đó, anh không muốn làm phiền cả nó lẫn hắn, nên anh ngước nhìn khuôn mặt đang trông đợi câu trả lời của nó, anh cười hiền:
– Không đâu, mình cũng đang có việc bận nên cần về sớm, mình chỉ ghé qua nhà để chắc rằng cậu không sao.
– À… Thế thì… cậu về đi.
Seho cười lại với nó laàn nữa rồi bỏ đi, nó nhìn theo bóng dáng của Seho một chút nữa rồi mới đóng cửa vào nhà. Vừa quay lại nhìn vào ghế sofa thì đã không thấy hắn đâu. Nó ngẫm nghĩ một lát rồi đi về phòng.
“cạnh"
Jihun đang ngồi trên bàn đọc một quyển sánh, nó đến ngồi bên chiếc giường, đối diện với chiếc bàn mà hắn đang ngồi, nó nói nhẹ nhàng:
– Tôi nghe hết rồi.
Hắn không đáp lại nhưng mắt cũng không còn chăm chú đến quyển sách, nó nhìn thái độ của hắn rồi vẫn tiếp tục:
– Tôi biết chúng ta chẳng làm được gì. Lần này nữa, nếu tôi mà còn đòi đổi trường thì tôi sẽ phải về Việt Nam, mà tôi thì vẫn còn chưa thực hiện ước mơ của mình.
Nghe đến đây, hắn gấp sách lại hẳn và ngước lên nhìn nó, hắn khẽ nhăn mặt:
– Ước mơ?
– Đúng vậy. – Nước mắt của nó bắt đầu rơi, và nó bắt đầu khóc thét lên như đứa con nít ba tuổi. – GD… hức…tôi… vẫn chưa…hức…gặp anh ấy.
" Cái quái gì thế này, ước mơ của cô ta đó sao? Thật là…"- Đó là những gì hắn nghĩ về nó trong hiện tại. Hắn nhìn cái con người đang ở trước mặt mình, lấy tay quệt đi những giọt nước mắt mà hắn không chắc là có rơi hay không. Nó miệng khóc thét lên, thật chẳng ra làm sao nữa… Hắn không thể chịu nổi vì màng nhĩ bị hành hạ một cách vô tội như thế, hắn phẩy tay:
– Cô thôi đi, ồn ào quá… Trước sau gì cô không gặp được anh ấy chứ?!
– Thật không? – một câu trả lời ngay tức khắc làm hắn giật cả mình, nhìn mặt nó đỏ hỏm vì khóc nhưng vẫn tươi tình với nụ cười và ánh mắt đầy hi vọng, hắn thở dài:
– Thật, cô vẫn chưa vượt qua được bài test của một đám nhóc trong trường, để chứng minh cô xứng đáng là học sinh trong trường.
Hắn tỏ ra rất nghiêm trọng, trong khi đó, một cảm xúc hân hoan vì gặp được thần tượng là cho nó quyết không lùi bước, cho dù có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng đi chăng nữa, hắn lại tiếp tục giảng giải:
– Đó là phần khó nhất trong các bài test. Rất nhiều người không đậu trong phần này, cô có tự tin mình làm được những phần đó hay không?
– Không cần biết.
Đáp lại cái câu hỏi hết sức khó khăn và phải can đảm lắm thì nhiều người mới trả lời được, cộng thêm giọng nói lạnh lùng nghiêm túc của hắn thì chắc chắn sẽ có cả chục người bỏ thi. Nhưng nó thì tỉnh người, còn cười nói:
– Chỉ cần gặp được anh ấy, tôi có chết cũng chịu. Thôi tôi đi ăn đây. Đói quá.
Rồi nó để lại hắn bơ vơ trong phòng, hắn nhìn theo nó nhảy chân sáo ( đau chân mà nhảy chân sáo được, siêu…). Hắn hai dòng nước mắt chảy cay đắng, trong đầu nghĩ:
" Cái thứ như cô biết sợ là gì không hả? Mình đã dùng giọng lạnh nhạt để hù nó mà nó cũng không sợ sao? Trời ạ."
Rồi hắn cũng lủi thủi bỏ ra ngoài.
Tác giả :
LyPhng3