Tội Nhân (Dật Danh) - Bạch Vân

Chương 5

Trời lại mưa! Đến nhà cậu ta quả nhiên không gặp chuyện gì tốt, không phải gió to thì cũng là trời mưa.

Thân ảnh thon dài tiêu sái ngồi bên cửa sổ, nhìn ra tầng tầng màn mưa bên ngoài, Tần Phi Dương hai tay ôm ngực, phun ra một ngụm khói thuốc.

Diệp Sâm nhẹ nhàng đi tới, đem gạt tàn thuốc đặt xuống trên bệ cửa, Tần Phi Dương trong lòng vừa động, cậu ta luôn rất cẩn thận, nếu xếp hạng mục này, tuyệt đối sẽ là số một.

“Hút ít thuốc thôi." Biết rõ có nói cũng vô dụng, Diệp Sâm vẫn nhịn không được khuyên hắn, tuy rằng bộ dáng hút thuốc của hắnvừa tiêu sái lại mê người, nhưng dù sao cũng không tốt cho sức khỏe.

“Nhiễu sự. Hút thuốc là thú vui của nam nhân, đến đây, cậu cũng thử một ngụm đi." Dứt lời Tần Phi Dương liền cường ngạnh kéo Diệp Sâm vào trong lòng, một tay lấy điều thuốc nhét vào miệng cậu, một tay tóm mũi, bắt buộc người kia phải mở miệng ra, Diệp Sâm nhất thời trong miệng toàn khói thuốc lá, ho mãi mà không lấy được chút không khí trong lành nào vào phổi.

“Ha ha......" Người đầu têu lại vui mừng cười ha hả.

Diệp Sâm tức giận trừng hắn, hai má lại đỏ lên vài phần. Trải qua một thời gian kết giao, suy nghĩ đơn thuần của cậu rốt cuộc cũng luận ra được một điều, hắn luôn thích khi dễ mình làm thú vui.

“Cậu thật sự càng ngày càng thú vị." Tần Phi Dương khuôn mặt tươi cười hi hi ha ha nói, xoa xoa hai má phồng lên hồng hồng của cậu, kéo hắn lại phía mình, thật sâu hôn xuống.

Cậu không đeo kính, thoạt nhìn thật sự thuận mắt hơn nhiều, bởi vậy những lúc chỉ có hai người, Tần Phi Dương liền nhất quyết không cho cậu mang kính mắt.

Một trận thiên toàn địa chuyển, hôn môi kiểu này dù có làm bao nhiêu lần cậu vẫn không có chút tiến bộ nào, Diệp Sâm tim đập như sấm, cơ hồ tê liệt ngã vào trong lòng hắn.

“Trời mưa thật không tồi." Tần Phi Dương đột nhiên nói.

“Vì sao?" Diệp Sâm kỳ quái hỏi, rất ít người thích trời mưa.

“Bởi vì có thể cứ như vậy mà ôm cậu......" Thanh âm trầm thấp từ sau tai nhẹ nhàng phảng qua, tựa như mật ngọt, một giọt lại một giọt, rót vào trái tim.

“n..." Diệp Sâm toàn thân thả lỏng, rúc vào trong lòng người yêu,

Lòng ngực rắn chắc, da thịt ấm áp, cảm giác thật thoải mái...... Chưa từng được chăm sóc như vậy, chưa từng có người trước mặt mình chân chính nói “Thích", ngoại trừ hắn, cậu chưa từng có cảm giác như vậy, nguyên lai, trời mưa đúng thật là một chuyện đáng mừng!

“Đồng hồ này của cậu, đã cũ quá rồi, hôm nào mua cho cậu một cái mới." Vuốt ve chiếc đồng hồ trên cổ tay mảnh khảnh của cậu, để cậu dựa lưng vào mình, tựa vào trong ngực, Tần Phi Dương đem cả người Diệp Sâm vây vào trong lòng, cùng nhau ngồi trước cửa sổ xem mưa, một bàn tay không an phận lại chui vào trong áo ngủ của người kia, ở trên bộ ngực quang lõa mềm mại của cậu chậm rãi dao động.

“Đừng lãng phí tiền như thế, anh đã mua cho chúng tôi rất nhiều thứ rồi." Bên trong phòng đã có thêm máy tính mới, còn có một cái TV, tất cả đều là vì sợ cậu không có gì giải trí mà mua về, vì thế, Diệp Sâm luôn cảm thấy ái ngại.

“Không có việc gì, tiền là dùng để tiêu mà."

Mỗi tháng đều được đổ thêm tiền vào tài khoản, cuối tháng phải xài bằng hết, nếu không ở nhà chờ đợi hắn chỉ có thóa mạ đổ xuống đầu. Đây là cách giáo dục con cái của Tần gia, từ trên xuống dưới Tần gia đều hết lòng tin: nếu không biết tiêu tiền, sẽ chẳng thể nào kiếm được tiền. Bởi vậy trong đầu Tần Phi Dương, khái niệm của tiền, là —— để tiêu!

Nhưng nói thật ra, đối với thái độ từ chối của Diệp Sâm mỗi lần hắn tặng cậu đồ vật này nọ, hắn ở trong lòng đã mắng không dưới mười lần, đồ ngốc.

Hắn chưa từng thấy người nào giống Diệp Sâm, không thèm tiền đến như vậy.

“Thật sự không cần mà, tôi thích... chỉ thích bàn tay của anh." Diệp Sâm ngại ngùng nhẹ nói, thân hình hơi hơi nhích lên, nhưng vẫn không cự tuyệt bàn tay càng ngày càng không kiêng nể kia.

“Thật không? Chỉ thích bàn tay của ta, vậy còn người của ta thì sao? Sẽ không thích sao?" Tần Phi Dương giọng nói tràn ngập ý trêu chọc.

“Không phải." Diệp Sâm lắc đầu nói, quay sang nhìn hắn, trong con ngươi trong vắt hoàn toàn là hình ảnh của Tần Phi Dương.

“Không phải cái gì......" Tần Phi Dương ép hỏi.

“Không phải...... Không thích anh." Yếu ớt trả lời.

Tần Phi Dương cười khẽ ra tiếng, đúng là cái tên không thẳng thắn, bất quá, như vậy cũng có điểm đáng yêu.

“Yêu ta không?" Hắn bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước, đồng thời, bàn tay cũng bắt đầu lọt vào trong quần lót của cậu, lướt ra bụi hoa, nắm lấy phân thân, ngón tay thon dài từ phần đỉnh đầu tròn mịn như nụ hoa bắt đầu nhẹ nhàng xoa ấn, lại chuyển qua lỗ nhỏ trên đỉnh vuốt ve. Cũng vừa lòng cảm nhận lưng người kia đột nhiên cứng còng, cùng tiếng thở dốc nho nhỏ cơ hồ truyền đến như có như không.

Thực mẫn cảm, so với trêu đùa một nữ nhân còn mẫn cảm hơn.

“Nói đi, có yêu ta không?" Ngón tay tăng thêm lực đạo, đầu lưỡi cũng vươn ra khẽ liếm lên vành tai cậu, đùa bỡn hồi lâu, lại đi vào trong lỗ tai mềm mại sục sạo.

Diệp Sâm nhắm chặt hai mắt — đầu hơi ngửa ra sau, vì sợ nhột mà hoàn toàn lủi đầu vào trong hõm vai của Tần Phi Dương, hai tay nắm chặt cánh tay cường tráng của hắn, thân thể mảnh khảnh theo từng vui đùa của hắn mà không ngừng phập phồng.

“Yêu......" Đôi môi vừa thoát ra từ này, ngay lập tức đã bị người kia đoạt lấy, hơi thở cuồng dã xông vào trong khoang miệng, Diệp Sâm vươn tay về phía sau ôm lấy cổ hắn, nếu không cậu sẽ không chịu nổi va chạm điên cuồng của hắn mà rơi khỏi bệ cửa sổ...

Tiếng mưa rơi, ào ào vang lên bên ngoài cánh cửa.

Tình cảm mãnh liệt qua đi, hai người vẫn duy trì tư thế cũ, Tần Phi Dương lại đốt thêm một điều thuốc nữa, nói: “Hai mươi tháng này, đến nhà ta đi."

“Có chuyện gì?"

“Party sinh nhật của ta, bàn bè của ta cũng sẽ đến."

“Thật sao?" Diệp Sâm kinh hỉ nhìn người yêu."Tôi nhất định sẽ đi."

“Cậu phải đi." Tần Phi Dương thật sâu nhìn cậu, nói: “Bởi vì cậu là người ta thích." Trọng âm trong câu nói nhấn mạnh lên chữ “thích".

“Vậy anh thích quà sinh nhật gì?" Trong lòng ngọt ngào, Diệp Sâm cười đến phá lệ nhẹ nhàng khoan khoái.

“Cậu không cần chuẩn bị quà gì cho ta cả......"

“Như vậy sao được?"

Đang nói chuyện, liền bị Tần Phi Dương lấy một ngón tay đè lại đôi môi, thật sâu nhìn vào trong đáy mắt trong vắt của người kia, Tần Phi Dương chậm rãi nói: “Quà sinh nhật của cậu, chắc chắn ta sẽ rất thích. Bất quá, ta hy vọng nhất là......" Hắn đem môi tiến gần đến tai cậu, chậm rãi nói nhỏ.

“Này......" Diệp Sâm đỏ mặt, lộ vẻ khó xử."Cái này chỉ sợ không hay lắm?"

“Có cái gì không tốt, cậu không muốn sao?" Tần Phi Dương cau mày.

“Không phải không muốn, nhưng mà hai người con trai lại...... không phải sẽ rất kỳ quái sao? Chắc chắn sẽ bị người ta chê cười, bạn bè của anh.."

“Sẽ không." Tần Phi Dương ngắt lời cậu. “Chúng ta tại sao phải để ý đến người khác. Hơn nữa, ta chính là muốn trong ngày sinh nhật của mình nghe được câu đó. Cậu ngay cả điểm nhỏ ấy cũng không thể làm cho ta sao?"

Diệp Sâm lăng lăng nhìn hắn, đôi mắt mê người như bầu trời đêm đầy sao, chợt lóe rồi lại chợt lóe, căn bản làm cậu không thể cự tuyệt.

“Được." Cậu đáp ứng hắn.

“Ngoan." Giống như đang dỗ dành một con chó nhỏ, Tần Phi Dương ở trên môi cậu hôn nhẹ một cái, nụ hôn vội vàng, không chút để tâm.

============================

Ngày hai mươi tháng tám, sinh nhật mười tám tuổi của Tần Phi Dương.

Trên núi Đông Minh —— khu biệt thự nhà giàu nổi tiếng, trong biệt thự của Tần thị, đèn đuốc sáng trưng.

Phòng khách trang hoàng theo phong khách châu u điển hình mở rộng cửa đã chật ních. Có nhóm bạn cùng lớp của Tần Phi Dương, cũng không thiếu đàn em khóa dưới, chỉ thấy một đống đầu người, thật là náo nhiệt.

Trên bàn bày đủ điểm tâm tinh xảo, là người thừa kế duy nhất của “Tập đoàn Tần thị", được cưng chiều là điều không cần phải nói, biết hắn mời rất nhiều người, Tần phụ, Tần mẫu đã sớm rời đi, giao lại hết cho người trẻ tuổi, để tránh cho bọn họ cảm thấy bức bối.

Tần Phi Dương ngồi giữa trung tâm đám người, thỉnh thoảng cũng cùng người xung quanh nói gì đó, giống như một ngôi sao rực sáng, vô luận ai nhìn thấy hắn, đều sẽ tâm huyễn thần mê.

Diệp Sâm trên tay cầm một chiếc bánh ngọt nho nhỏ, ngồi ở một góc, thỉnh thoảng nhìn người yêu đang ở trung tâm của phòng khách kia một cái.

“Mọi người!" Tên yêu tinh thích náo nhiệt Tiểu Trùng nhảy thẳng lên một chiếc bàn, lớn tiếng kêu: “Vì chúc mừng sinh nhật của Tần học trưởng, chúng ta đã nghĩ ra một trò chơi mới."

“Là trò gì?" Mọi người ở dưới hò hét vang lên.

“Đợi lát nữa chúng tôi sẽ tắt hết đèn, đêm nay mỗi người ngoài việc phải tặng quà sinh nhật của mình, còn phải nói một câu với hội trưởng, sau đó hội trưởng sẽ đoán người chúc là ai, nếu đoán sai, người nọ có thể yêu cầu hội trưởng làm một việc."

“Được....." Đám người rõ ràng bắt đầu hưng phấn.

“Đừng trách ta không nhắc nhở các chị em xinh đẹp nha, đây chính là cơ hội của các ngươi đó, mau mau đem hết ngưỡng mộ trong lòng mà nói với hội trưởng đi, nếu hội trưởng không nghĩ ra mà đoán sai, ha ha." Tiểu Trùng cười gượng hai tiếng."Các ngươi có thể đi lên lầu......" Lời còn chưa dứt, liền bị Tần Phi Dương một cước đạp rớt xuống bàn.

Trò chơi chính thức bắt đầu, phòng khách tắt hết đèn, tối đến mức cơ hồ cả năm ngón tay cũng nhìn không rõ.

“Hội trưởng, sinh nhật khoái hoạt, hy vọng danh hiệu cầu thủ MVP các trường trung học Đài Bắc năm sau cũng thuộc về anh." Thanh âm của một nam sinh.

“Là Triệu Ô đi." Là thanh âm diễn chiêm mà từ tính độc hữu của Tần Phi Dương.

“Ai, lại đoán đúng rồi." Một nữ sinh ngồi ở dưới thất vọng.

“Nghe nói hội trưởng có bản lĩnh đọc qua một lần là nhớ, hơn nữa chỉ cần anh ấy gặp mặt một lần, nghe giọng nói của ngươi một lần, anh ấy sẽ không lầm lẫn."

“Thật không? Xem ra chúng ta lại bị Tiểu Trùng đùa giỡn nữa rồi, khó trách hội trưởng bộ dáng như đã tính kỹ rồi."

“Thật là lợi hại đi, xem ra chúng ta không có hy vọng gì rồi......" Một nữ sinh khác tiếc hận nói.

Quả nhiên, sự thật đúng như sở liệu, Tần Phi Dương một người cũng không hề đoán sai.

Người cuối cùng!

Diệp Sâm xiết chặt bàn tay, chỉ cảm trong lòng bàn tay toàn bộ là mồ hôi.

Hướng tới trung tâm của bóng tối trong phòng, mắt không nhìn thấy gì, bằng cảm giác mà bước đến chỗ hắn, một cỗ mùi thuốc lá thản nhiên, cậu dừng lại cước bộ, chắc là chỗ này rồi!

Chần chờ một hồi lâu, tuy rằng chỉ là một mảnh tối đen, không ai có thể nhìn thấy, nhưng xung quanh vẫn còn nhiều người như vậy.

Mặt đỏ đến lợi hại, nắm chặt bàn tay, hít lấy dũng khí, cậu rốt cục mở miệng: “Sinh nhật khoái hoạt...... Còn nữa...... Em yêu anh, Tần Phi Dương!"

Ngay lúc này, đèn trong phòng khách đột nhiên sáng rực như ban ngày, Diệp Sâm liền lập tức bại lộ dưới ánh sáng, mọi người vẫn còn đang trong cảm giác khiếp sợ mà im lặng, nhưng như một hòn đá ném xuống mặt hồ, từng đợt sóng lớn như được kích khởi một vòng lại một vòng, đám người ngồi xung quanh càng lúc càng phát ra âm thanh khủng bổ, càng ngày càng vang vọng.

Hai mắt vì ánh sáng đột ngột chiếu vào mà nhắm chặt, Diệp Sâm hoàn toàn không hiểu nhìn về phía Tần Phi Dương, không hiểu vì sao đèn tự dưng lại bật lên, hắn rõ ràng đã nói với cậu, hắn chỉ cần ở trong bóng tối nói một câu, sẽ không bị bất luận kẻ nào phát hiện.

Hắn rõ ràng đã cam đoan như thế!

Chính là...... Ánh mắt vừa chạm tới đôi mắt của hắn, tim của cậu một đường rơi thẳng xuống.

Châm chọc, lạnh như băng, hèn mọn, khinh thường, chán ghét... tất cả như nhát dao sắc bén mang theo hàn ý bức người, một tấc lại một tấc, xẻo lên da thịt hắn.

Cậu không hề biết, thổ lộ quang mang chính đại, lại có thể khiến kẻ khác sợ hãi như thế!

“Các ngươi nhận thua đi!" Khóe môi Tần Phi Dương giương lên một đường cong sáng lạn, không phải với cậu, mà với đám nam sinh kề bên.

“Quả nhiên là hội trưởng mị lực vô hạn, chúng em nhận thua!" Tiểu Trùng vẻ mặt đau khổ, đem một ngàn nguyên tiền rút ra.

Chuyển đến tay của hắn.

“Không ngờ hội trưởng chỉ trong một tháng đã có thể thu phục cậu ta, lợi hại lợi hại! Có cược có chịu." Một nam sinh khác cũng rút tiềnđưa cho Tần Phi Dương.

Diệp Sâm lăng lăng nhìn đống tiền trong lòng bàn tay Tần Phi Dương càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dầy...... Trong lòng thật lạnh, toàn thân như đều đã đóng băng!

“Uy, ngươi còn không biết xấu hổ, ngươi cũng là nam sinh, cư nhiên lại đi tỏ tình với nam sinh, ghê tởm chết người." Một nam sinh đi tới, lạnh lùng chê cười, đẩy Diệp Sâm một cái. Diệp Sâm lung lay hai lần, thiếu chút nữa té ngã.

“Thật là, hại chúng ta mất sạch tiền, tổn thất này cứ tính trên người hắn đi!" Một nam sinh khác phụ họa nói. “Không ngờ trường học chúng ta cũng có loại biến thái này, thật đáng sợ......"

“Quả nhiên như hội trưởng nói, tên này căn bản là tên đồng tính luyến ái biến thái."

“Ta đã sớm đoán ra rồi, ngươi nhìn hắn đi, trông là biết bất thường, tuy rằng thành tích tốt, nhưng lại chẳng bao giờ nói chuyện với ai, xem ra đã sớm không bình thường......"

Đàm tiếu của mọi người giống như từng đợt thủy triều ầm ầm lao vào lỗ tai cậu, Diệp Sâm chỉ lẳng lặng nhìn Tần Phi Dương, lưng thẳng băng, trong đôi mắt trong suốt giấu đằng sau cặp kính là tin tưởng kiên định.

Không cần sợ, tất cả đều là giả thôi, hắn nhất định sẽ thanh minh cho cậu, nhất định sẽ bảo vệ cậu, nhất định sẽ đứng ra.

Quả nhiên, từ trên môi hắn, chậm rãi tràn ra một nụ cười lạnh, mê người mà tuyệt đẹp...... Nhưng lãnh khốc, lãnh khốc đến đáng sợ.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một người có nụ cười mang theo lãnh khốc trí mạng như thế.

“Ngươi thật đúng là dễ lừa." Tần Phi Dương cười lạnh, nhìn Diệp Sâm trước mặt bây giờ cơ hồ muốn đứng thẳng cũng khó khăn, cảm thấy trong ***g ngực như đang trào từng đợt ác khí! Sắm vai tùnh nhân ôn nhu đã lâu lắm rồi, nếu còn tiếp tục nữa, chỉ sợ chính hắn cũng sẽ bị cậu ta lây bệnh không bình thường mất!

Trên khuôn mặt đỏ ửng vừa nãy, huyết sắc nhanh chóng biến mất, thân hình gầy guộc lay động vài cái, miễn cưỡng cố đứng vững.

“Đều là lừa dối sao.....?" Cậu nhẹ giọng hỏi, thần sắc tái nhợt đến gần như trong suốt.

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ thật sự thích ngươi? Làm ơn đi soi gương đi, cả ngày một bộ khuôn mặt khổ qua khiến người ta không thể thích nổi, lại còn bốn mắt ốc nhồi, bộ dạng đã xấu, nói chuyện lại nhàm chán, gặp ai cũng một bộ dáng bất cần không quan tâm, chẳng qua chỉ là tên chuyển trường tới, lại còn kiêu ngạo như vậy..."

“Hết thảy đều là giả?" Diệp Sâm gần như chấp nhất mà hỏi.

“Vô nghĩa! Nếu không phải muốn ngươi biết điều một chút, giúp ngươi thu liễm thái độ, nếu không, ai lại nguyện ý đi ôm một thằng con trai? Ngươi nghĩ người khác cũng biến thái giống ngươi sao? Bất quá ngươi dễ lừa như vậy thật sự là nằm ngoài dự đoán của ta." Tần Phi Dương lạnh lùng nói.

Vẫn bình tĩnh đứng ở đó, hai má tái nhợt, đau đớn thổng khổ cuồn cuộn trong lòng, cậu cắn chặt môi dưới, tia máu trên môi đã có thể thấy được rõ ràng, chính là biểu tình khiến hắn nhìn xong liền phi thường khó chịu kia!

Tần Phi Dương chán ghét tới cực điểm, ngược lại cười ra tiếng. “Ngươi đây là cái biểu tình gì? Không phải thật sự yêu ta rồi đấy chứ! Làm ơn mở hai mắt của ngươi to ra một chút mà nhìn cho rõ đi, ngươi xứng sao?"

Ngực một mảnh lạnh như băng. Ba chữ “Ngươi xứng sao?" đâm thật sâu vào trái tim Diệp Sâm, cảm thấy trước mắt một mảnh tối thui, dạ dày bắt đầu quặn đau như sông cuộn biển gầm.

Hiểu rồi..... Rốt cuộc cũng hiểu......

HIểu được bản thân sẽ chẳng bao giờ biết đến cái gọi là hạnh phúc, tất cả chỉ giống như ảo ảnh trên sa mạc, rõ ràng tay có thể chạm đến, rõ ràng là đã nhìn thấy ngay trước mắt kia, nhưng ai ngờ chỉ cần bước thêm một bước thôi, mộng tỉnh, tất cả đều không còn!

Lẳng lặng chăm chú nhìn Tần Phi Dương hồi lâu, Diệp Sâm bỗng nhiên ảm đạm cười, nụ cười u buồn trên khuôn mặt gầy lại thêm vài phần thừa nhận.

“Thực xin lỗi, nguyên lai tất cả đều là tôi tự mình đa tình."

Mỗi câu nói là một lưỡi dao, cuối cùng, kẻ bị đâm lại vẫn là chính mình, cậu xoay người, thẳng lưng, dưới ánh mắt xem thường cùng đàm tiếu xầm xì của mọi người xung quanh, dứt khoát quay đầu rời đi.
Tác giả : Bạch Vân
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại