Tôi Nguyện Nắm Tay Người Đối Đầu Với Thế Giới
Chương 3: Lần đầu tiên chính diện giao phong
Mỗi lần nhớ lại lần đầu tiên tôi cùng đại D ca gặp mặt, đều có loại nói không ra kỳ lạ.
Khi đó, anh từ Thanh Đảo ngồi gần tám giờ đến Vũ Hán nhìn tôi, đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt, trước chúng tôi đều ở trên mạng tán gẫu, cũng chỉ nhìn ảnh của nhau, thậm chí cũng không biết hình kia độ chân thực bao nhiêu.
Tôi là loại người đặc biệt nhiệt tình trên mạng, mà trong hiện thực lại là người chưa từng cùng người xa lạ chủ động tán gẫu bao giờ, mà tôi biết rõ đại D ca, dung nhan đẹp mắt của anh cùng cười lạnh còn lạnh thấu xương hơn gió mùa đông.
Chúng tôi trong cuộc sống vốn là người dưng, tôi vẫn luôn nghĩ chúng tôi chỉ có thể là một đôi bằng hữu tâm sự trên mạng, chia sẻ đời sống của nhau.
Cho nên, anh lại đột nhiên đến thăm, tôi quả thực có chút bất ngờ, đương nhiên, sâu trong nội tâm cũng có mong chờ.
Dù sao, đó là lần đầu tiên tôi trong đời thực nhìn thấy người giống như mình.
Thời khắc tôi nhận điện thoại của anh, tôi thậm chí có chút hoài nghi anh đang gạt tôi, tôi không khống chế được ngữ khí của mình, tôi: “Cậu nói cái gì?!"
Điện thoại bên tôi im lặng mấy giây, sau đó đại D ca đem lời mới nói lặp lại một lần, anh nói: “Là Văn Tử sao? Tôi là đại D, tôi đang ở trạm xe lửa, cậu tới đón tôi một chút đi."
Ngữ khí của anh thành khẩn, mang theo tiếng dòng điện xì xì, tôi cảm thấy lỗ tai mình muốn nhũn ra, vì vậy tôi liền kích động, lỡ tay cúp điện thoại…
Qua mấy giây anh gọi điện thoại tới, tôi thấp thỏm nhận điện thoại, bên kia lập tức thay đổi phong cách, tôi liền nghe đại D ca mang giọng nói phương Bắc của anh mãnh liệt gọi tôi bằng tiếng phổ thông: “Tôi thao, Lý Bạc Văn, tôi con mẹ nó ở trạm xe lửa, cậu mau chóng lăn tới đây đón cho tôi!"
Không chờ tôi phản ứng, đô một tiếng, anh cúp điện thoại, chỉ còn tôi cầm điện thoại đứng ở sân thể dục của trường học, sửng sờ thành một người ngu ngốc
Khi đó là ngày Quốc Khánh, Vũ Hán vốn nhiều học sinh, cho nên toàn bộ xe tốc hành cơ hồ bị người chen lấn đến giọt nước cũng không thể lọt qua.
Tôi ở trong dòng người chen chúc rướn cổ, một bên gào to trong điện thoại: “Cậu đang ở đâu vậy, sao không thể tìm thấy cậu?"
“Ở lối ra." Người này có mấy vẻ mặt, không giống người như con sông thiếu nước lúc nãy bắt tôi tới đón mình, ngữ khí hiện tại của anh lại biến thành cảm giác ôn nhu không nóng không lạnh.
“Nhiều người như vậy sao có thể tìm thấy cậu? " Tôi nói, “Cậu tìm nơi mục tiêu đi."
Ai biết anh không biết xấu hổ không nóng vội nói: “Tôi chính là mục tiêu mà."
“Cậu cũng thật không biết xấu hổ." Dù sao cùng anh ở trên mạng tán gẫu qua một đoạn thời gian, tôi cũng hiểu được cái gì bộ dáng gương mẫu cao lãnh đều là giả bộ.
“Là người phía Nam các cậu quá lùn." Trong một mảnh tiếng ầm ỉ, tôi nghe thấy âm thanh tao nhã của anh từ trong loa truyền tới, tôi vội vàng hướng bốn phía nhìn một chút, lúc đó nếu hiện trường có người bị đánh, liền tuyệt đối là nam nhân nói chuyện mang theo kỳ thị vùng miền.
“Cậu đây chính kỳ thị vùng miền." Tôi nói.
“Không không, kỳ thực tôi còn rất yêu thích người phía Nam các cậu." Anh nói.
Tôi giơ điện thoại chen quá đám người phía trước một khoảng, sau đó liền đem điện thoại đặt ở bên cạnh lỗ tai, tôi hỏi anh: “Tại sao?"
Qua nửa ngày anh vẫn chưa lên tiếng, lúc này tôi đột nhiên đụng trúng một thân thể cường tráng, tôi ngẩng đầu lên, liền thấy thiếu niên tóc ngắn lấy điện thoại di động, vẻ mặt suy nghĩ nhìn tôi, trong loa truyền đến tiếng trầm thấp của đại D ca, anh nói: “Bởi vì người miền Nam các cậu mi thanh mục tú, dễ nhìn."
Tôi giơ điện thoại di động mặt cọ một chút liền nóng lên.
“Cậu… cậu… Tôi… Tôi…" Tôi thao, nhìn đại D ca trước mặt cao hơn tôi nửa cái đầu, đột nhiên mất đi năng lực nói chuyện.
“Tôi cái gì, cậu cái gì?" Anh lấy điện thoại bên lỗ tai tôi ra, hỏi tôi.
Tôi nhìn sóng mũi cao của anh, buột miệng nói: “Cậu cùng người trong hình không giống nhau."
“Ồ?"
“So với trong ảnh đẹp trai hơn." Tôi còn rất thành thực.
“Vậy à?" Anh lộ ra hàm răng trắng lớn, nhìn yết hầu, anh nói: “Cậu cùng người trong hình cũng không giống nhau."
“Phải không?" Tôi gãi đầu một cái, có chút ngượng ngùng, “Tôi không quá ăn ảnh."
Anh dùng một đôi mắt màu đen sâu không lường nhìn tôi: “Không phải, bức ảnh của cậu thật đẹp mắt."
Tôi lập tức liền hiểu ý anh, không suy nghĩ, ngẩng đầu lên trừng anh một chút: “Cậu nha sao không nói chuyện dễ nghe chút."
“Khà khà.." Anh ngây ngốc nở nụ cười, thoạt nhìn giống như chàng trai vận động lâu dài dưới ánh mặt trời, anh nói, “Cậu so với ảnh càng có sức hấp dẫn."
“Thôi đi, dối trá." Tôi nói xong xoay người rời đi, anh lúc này lại kéo cánh tay của tôi, tôi quay đầu nhìn anh, “Việc gì?"
“Cậu định làm gì." Anh cau mày hỏi tôi.
“Về nhà a." Tôi không giải thích được nhìn anh.
Anh ngẩn người, lập tức như vả vào mồm nói: “Được, chúng ta về nhà."
Nói xong liền lôi kéo valy một mình đi phía trước, để tôi ngây ngẩn cả người đứng tại chỗ.
Anh đi mấy bước phát hiện tôi không đi theo, liền quay đầu lại khó hiểu nhìn tôi, hỏi: “Làm sao vậy."
Tôi nhìn anh, tôi nhớ tới anh ngày đó mang một đôi giày chơi bóng màu xanh nhạt, quần bò cũng màu xanh nhạt, trên người là chiếc áo bóng chày đen đỏ xen nhau, anh cuốn ống tay áo, lộ ra cánh tay nhỏ cơ thịt rắn chắc, trên cổ tay không đeo trang sức gì, làn da của anh màu vàng nhạt, mũi rất cao, đôi mắt cũng lớn, lộng mày rậm đen như mực, đôi môi anh đặc biệt mỏng, cười rộ lên lộ ra hàm răng đẹp mắt, anh đứng ở nơi đó, đoàn người phía sau đi qua trước mặt anh, làm sao cũng không ngăn được ánh sáng tự nhiên tản ra của người kia.
Tôi nghĩ, nếu như bạn thật sự có thể ở phút kia thích một người, kia cũng do bởi vì ánh mặt trời vừa đúng chiếu lên thân thể, ánh sáng như bối cảnh đầy thanh xuân làm anh như một bức tranh xinh đẹp.
Trên đường tôi cùng đại D ca không nói lời nào, bởi vì trên xe quá nhiều người, chúng tôi đứng ở nơi đó, trong đó có vị đại thúc toàn thân mùi rau hẹ, càng không có cơ hội nói chuyện.
Tôi thỉnh thoảng lén lút nhìn anh một chút, cũng sẽ vô tình phát hiện ánh mắt của anh đôi khi cũng nhìn phía tôi bên này, trong lòng mừng thầm, đương nhiên, trên mặt vẫn là biểu hiện thanh thản.
Giả như ánh mắt chúng tôi không cẩn thận đụng vào nhau, chúng tôi sẽ lập tức tách ra, hai người ở trong buồng xe đầy mùi rau hẹ thẹn thùng như hai người vợ chưa bao giờ bước chân ra cửa khuê phòng.
Mỗi lần đến ngày nghỉ lễ, Vũ Hán liền bị kẹt nhưng lão nam nhân bị táo bón, dù bạn cố gắng thế nào, chính là không thông được, khiến bạn vô cùng khó chịu.
Tôi đi ra trạm xe từ lúc sáu giờ, ngày đó đến gần mười giờ tối chúng tôi mới tới được trường học.
Đại D ca đi một ngày xe, trên căn bản là chưa ăn hạt cơm nào. Tôi dẫn anh đi phố phía sau trường học ăn cá nướng, bọn họ bên kia không ăn cá, tôi với văn hóa Nam Bắc không có nghiên cứu gì, ngoại trừ hán tử phương Bắc thích dùng "Làm" còn người phía Nam thích dùng "Muốn làm", cái khác đều không biết.
Tôi đem cá đẩy lên trước mặt anh, nhiệt tình chiêu đãi bảo anh ăn nhiều một chút, anh nhìn thấy món kia đầy áp vây cá thịt luộc, khuôn mặt cẩn thận từng ti từng tí một, vẻ mặt đó như thiếu nữ không biết gì lần đầu tiên gặp phải người khác giới, mang theo cỗ e thẹn không dám nói, lại cố dũng cảm tìm cách.
Thú vị làm cho người ta muốn cười.
Tôi thật hối hận lúc đó không ghi lại vẻ mặt anh, bởi vì gia hỏa này sau khi ở cùng tôi, bây giờ càng ngày càng thích ăn cá, có lúc toàn thịt cá chép, vào miệng anh, cũng không biết anh làm sao, chỉ cần mấy giây, thịt ra thịt, xương ra xương.
Anh có lúc sẽ đem thịt cá cho tôi, tôi nhìn trên mặt anh dương dương tự đắc, vừa mắng anh buồn nôn, một bên lấy thịt cá ăn.
Ngày đó sau khi dùng cơm nước xong, tôi chuẩn bị kiếm cho anh khách sạn, thế nhưng gọi rất nhiều cuộc, phát hiện khách sạn gần trường đều đầy.
Anh từ xa lại đây, tôi ngay cả một nơi ở cũng chưa sắp xếp cho anh, tôi có chút ngượng ngùng, vẻ mặt anh lại như không quan tâm: “Liền ở ký túc xá của cậu đi, nghỉ hè phải có người về đi."
Tôi có chút áy náy nói xin lỗi với anh, liền mang anh hướng ký túc xá đi tới.
Trên đường tình cờ có bạn học nữ đi qua bên cạnh chúng tôi, cũng sẽ cố tình vô ý nhìn anh một chút, tôi đành cười với anh: “Cậu xem mình có bao nhiêu mị lực."
Anh nhìn tôi chằm chằm, cười nói: “Có phải có cảm giác mang ra ngoài rất có mặt mũi."
Tôi nói: “Thôi đi, nhìn mặt cậu như cái đàn sắt, nhân gia chính là nhìn cậu lạ mặt. Hơn nữa, nếu thật sự muốn hấp dẫn ánh mắt, mang con Huskies còn chuẩn hơn cậu."
“Thế à." Anh nói.
“Đúng thế." Tôi cười đi về trước, lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy cánh tay bị căng, đại D ca kéo tôi lại, tôi nghi hoặc nhìn anh, “Sao vậy?"
“Gâu." Anh trừng to mắt đột nhiên hướng tôi kêu một tiếng.
Một dòng nước ấm kéo tới, tôi nhịn không được cười ra tiếng.
“Tôi giết, cậu nha căn bản không có cao lãnh, là một người mưu mẹo thích chọc ghẹo." Tôi nói.
“Vậy đi, tôi trước kia coi rất nhiều sách." Anh nói liền mở ba lô ra lấy đống sách mình cõng phía sau, tôi vừa nhìn, bên trong có một cuốn bìa hồng, bên trong sách toàn bộ đều kinh nghiệm yêu đương.
Tôi lần đầu tiên nhìn thấy người có đầy đủ loại sách này, không khỏi khiếp sợ, tôi đáp: “Quá khoa trương, đồ chơi này hữu dụng không."
Anh đem dây khóa kéo lại, tùy ý đem ba lô vung ra phía sau, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi, nói: “Sự thực chứng minh vẫn hữu dụng."
Tôi biết anh chỉ cái gì, thế nhưng này quá nhanh đi, liền cười ha hả nói: “Cậu cút đi nha, chớ đem đống chiêu dùng trên nữ nhân đối phó trên người tôi."
“Sai, tôi nhìn như thế nào cũng là thành công chọc ghẹo nam nhân." Anh nói, liền duỗi tay ra sờ sờ đầu của tôi.
Dáng dấp kia như con mèo lớn của chàng trai hàng xóm mò tới.
Tôi ngây người, mở miệng nói: “Chiêu này cũng học trong sách?"
“Không phải." Anh nói, “Chiêu này là vừa nãy tự mình mò ra được, như thế nào, có phải rất có thiên phú.
Khi đó, anh từ Thanh Đảo ngồi gần tám giờ đến Vũ Hán nhìn tôi, đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt, trước chúng tôi đều ở trên mạng tán gẫu, cũng chỉ nhìn ảnh của nhau, thậm chí cũng không biết hình kia độ chân thực bao nhiêu.
Tôi là loại người đặc biệt nhiệt tình trên mạng, mà trong hiện thực lại là người chưa từng cùng người xa lạ chủ động tán gẫu bao giờ, mà tôi biết rõ đại D ca, dung nhan đẹp mắt của anh cùng cười lạnh còn lạnh thấu xương hơn gió mùa đông.
Chúng tôi trong cuộc sống vốn là người dưng, tôi vẫn luôn nghĩ chúng tôi chỉ có thể là một đôi bằng hữu tâm sự trên mạng, chia sẻ đời sống của nhau.
Cho nên, anh lại đột nhiên đến thăm, tôi quả thực có chút bất ngờ, đương nhiên, sâu trong nội tâm cũng có mong chờ.
Dù sao, đó là lần đầu tiên tôi trong đời thực nhìn thấy người giống như mình.
Thời khắc tôi nhận điện thoại của anh, tôi thậm chí có chút hoài nghi anh đang gạt tôi, tôi không khống chế được ngữ khí của mình, tôi: “Cậu nói cái gì?!"
Điện thoại bên tôi im lặng mấy giây, sau đó đại D ca đem lời mới nói lặp lại một lần, anh nói: “Là Văn Tử sao? Tôi là đại D, tôi đang ở trạm xe lửa, cậu tới đón tôi một chút đi."
Ngữ khí của anh thành khẩn, mang theo tiếng dòng điện xì xì, tôi cảm thấy lỗ tai mình muốn nhũn ra, vì vậy tôi liền kích động, lỡ tay cúp điện thoại…
Qua mấy giây anh gọi điện thoại tới, tôi thấp thỏm nhận điện thoại, bên kia lập tức thay đổi phong cách, tôi liền nghe đại D ca mang giọng nói phương Bắc của anh mãnh liệt gọi tôi bằng tiếng phổ thông: “Tôi thao, Lý Bạc Văn, tôi con mẹ nó ở trạm xe lửa, cậu mau chóng lăn tới đây đón cho tôi!"
Không chờ tôi phản ứng, đô một tiếng, anh cúp điện thoại, chỉ còn tôi cầm điện thoại đứng ở sân thể dục của trường học, sửng sờ thành một người ngu ngốc
Khi đó là ngày Quốc Khánh, Vũ Hán vốn nhiều học sinh, cho nên toàn bộ xe tốc hành cơ hồ bị người chen lấn đến giọt nước cũng không thể lọt qua.
Tôi ở trong dòng người chen chúc rướn cổ, một bên gào to trong điện thoại: “Cậu đang ở đâu vậy, sao không thể tìm thấy cậu?"
“Ở lối ra." Người này có mấy vẻ mặt, không giống người như con sông thiếu nước lúc nãy bắt tôi tới đón mình, ngữ khí hiện tại của anh lại biến thành cảm giác ôn nhu không nóng không lạnh.
“Nhiều người như vậy sao có thể tìm thấy cậu? " Tôi nói, “Cậu tìm nơi mục tiêu đi."
Ai biết anh không biết xấu hổ không nóng vội nói: “Tôi chính là mục tiêu mà."
“Cậu cũng thật không biết xấu hổ." Dù sao cùng anh ở trên mạng tán gẫu qua một đoạn thời gian, tôi cũng hiểu được cái gì bộ dáng gương mẫu cao lãnh đều là giả bộ.
“Là người phía Nam các cậu quá lùn." Trong một mảnh tiếng ầm ỉ, tôi nghe thấy âm thanh tao nhã của anh từ trong loa truyền tới, tôi vội vàng hướng bốn phía nhìn một chút, lúc đó nếu hiện trường có người bị đánh, liền tuyệt đối là nam nhân nói chuyện mang theo kỳ thị vùng miền.
“Cậu đây chính kỳ thị vùng miền." Tôi nói.
“Không không, kỳ thực tôi còn rất yêu thích người phía Nam các cậu." Anh nói.
Tôi giơ điện thoại chen quá đám người phía trước một khoảng, sau đó liền đem điện thoại đặt ở bên cạnh lỗ tai, tôi hỏi anh: “Tại sao?"
Qua nửa ngày anh vẫn chưa lên tiếng, lúc này tôi đột nhiên đụng trúng một thân thể cường tráng, tôi ngẩng đầu lên, liền thấy thiếu niên tóc ngắn lấy điện thoại di động, vẻ mặt suy nghĩ nhìn tôi, trong loa truyền đến tiếng trầm thấp của đại D ca, anh nói: “Bởi vì người miền Nam các cậu mi thanh mục tú, dễ nhìn."
Tôi giơ điện thoại di động mặt cọ một chút liền nóng lên.
“Cậu… cậu… Tôi… Tôi…" Tôi thao, nhìn đại D ca trước mặt cao hơn tôi nửa cái đầu, đột nhiên mất đi năng lực nói chuyện.
“Tôi cái gì, cậu cái gì?" Anh lấy điện thoại bên lỗ tai tôi ra, hỏi tôi.
Tôi nhìn sóng mũi cao của anh, buột miệng nói: “Cậu cùng người trong hình không giống nhau."
“Ồ?"
“So với trong ảnh đẹp trai hơn." Tôi còn rất thành thực.
“Vậy à?" Anh lộ ra hàm răng trắng lớn, nhìn yết hầu, anh nói: “Cậu cùng người trong hình cũng không giống nhau."
“Phải không?" Tôi gãi đầu một cái, có chút ngượng ngùng, “Tôi không quá ăn ảnh."
Anh dùng một đôi mắt màu đen sâu không lường nhìn tôi: “Không phải, bức ảnh của cậu thật đẹp mắt."
Tôi lập tức liền hiểu ý anh, không suy nghĩ, ngẩng đầu lên trừng anh một chút: “Cậu nha sao không nói chuyện dễ nghe chút."
“Khà khà.." Anh ngây ngốc nở nụ cười, thoạt nhìn giống như chàng trai vận động lâu dài dưới ánh mặt trời, anh nói, “Cậu so với ảnh càng có sức hấp dẫn."
“Thôi đi, dối trá." Tôi nói xong xoay người rời đi, anh lúc này lại kéo cánh tay của tôi, tôi quay đầu nhìn anh, “Việc gì?"
“Cậu định làm gì." Anh cau mày hỏi tôi.
“Về nhà a." Tôi không giải thích được nhìn anh.
Anh ngẩn người, lập tức như vả vào mồm nói: “Được, chúng ta về nhà."
Nói xong liền lôi kéo valy một mình đi phía trước, để tôi ngây ngẩn cả người đứng tại chỗ.
Anh đi mấy bước phát hiện tôi không đi theo, liền quay đầu lại khó hiểu nhìn tôi, hỏi: “Làm sao vậy."
Tôi nhìn anh, tôi nhớ tới anh ngày đó mang một đôi giày chơi bóng màu xanh nhạt, quần bò cũng màu xanh nhạt, trên người là chiếc áo bóng chày đen đỏ xen nhau, anh cuốn ống tay áo, lộ ra cánh tay nhỏ cơ thịt rắn chắc, trên cổ tay không đeo trang sức gì, làn da của anh màu vàng nhạt, mũi rất cao, đôi mắt cũng lớn, lộng mày rậm đen như mực, đôi môi anh đặc biệt mỏng, cười rộ lên lộ ra hàm răng đẹp mắt, anh đứng ở nơi đó, đoàn người phía sau đi qua trước mặt anh, làm sao cũng không ngăn được ánh sáng tự nhiên tản ra của người kia.
Tôi nghĩ, nếu như bạn thật sự có thể ở phút kia thích một người, kia cũng do bởi vì ánh mặt trời vừa đúng chiếu lên thân thể, ánh sáng như bối cảnh đầy thanh xuân làm anh như một bức tranh xinh đẹp.
Trên đường tôi cùng đại D ca không nói lời nào, bởi vì trên xe quá nhiều người, chúng tôi đứng ở nơi đó, trong đó có vị đại thúc toàn thân mùi rau hẹ, càng không có cơ hội nói chuyện.
Tôi thỉnh thoảng lén lút nhìn anh một chút, cũng sẽ vô tình phát hiện ánh mắt của anh đôi khi cũng nhìn phía tôi bên này, trong lòng mừng thầm, đương nhiên, trên mặt vẫn là biểu hiện thanh thản.
Giả như ánh mắt chúng tôi không cẩn thận đụng vào nhau, chúng tôi sẽ lập tức tách ra, hai người ở trong buồng xe đầy mùi rau hẹ thẹn thùng như hai người vợ chưa bao giờ bước chân ra cửa khuê phòng.
Mỗi lần đến ngày nghỉ lễ, Vũ Hán liền bị kẹt nhưng lão nam nhân bị táo bón, dù bạn cố gắng thế nào, chính là không thông được, khiến bạn vô cùng khó chịu.
Tôi đi ra trạm xe từ lúc sáu giờ, ngày đó đến gần mười giờ tối chúng tôi mới tới được trường học.
Đại D ca đi một ngày xe, trên căn bản là chưa ăn hạt cơm nào. Tôi dẫn anh đi phố phía sau trường học ăn cá nướng, bọn họ bên kia không ăn cá, tôi với văn hóa Nam Bắc không có nghiên cứu gì, ngoại trừ hán tử phương Bắc thích dùng "Làm" còn người phía Nam thích dùng "Muốn làm", cái khác đều không biết.
Tôi đem cá đẩy lên trước mặt anh, nhiệt tình chiêu đãi bảo anh ăn nhiều một chút, anh nhìn thấy món kia đầy áp vây cá thịt luộc, khuôn mặt cẩn thận từng ti từng tí một, vẻ mặt đó như thiếu nữ không biết gì lần đầu tiên gặp phải người khác giới, mang theo cỗ e thẹn không dám nói, lại cố dũng cảm tìm cách.
Thú vị làm cho người ta muốn cười.
Tôi thật hối hận lúc đó không ghi lại vẻ mặt anh, bởi vì gia hỏa này sau khi ở cùng tôi, bây giờ càng ngày càng thích ăn cá, có lúc toàn thịt cá chép, vào miệng anh, cũng không biết anh làm sao, chỉ cần mấy giây, thịt ra thịt, xương ra xương.
Anh có lúc sẽ đem thịt cá cho tôi, tôi nhìn trên mặt anh dương dương tự đắc, vừa mắng anh buồn nôn, một bên lấy thịt cá ăn.
Ngày đó sau khi dùng cơm nước xong, tôi chuẩn bị kiếm cho anh khách sạn, thế nhưng gọi rất nhiều cuộc, phát hiện khách sạn gần trường đều đầy.
Anh từ xa lại đây, tôi ngay cả một nơi ở cũng chưa sắp xếp cho anh, tôi có chút ngượng ngùng, vẻ mặt anh lại như không quan tâm: “Liền ở ký túc xá của cậu đi, nghỉ hè phải có người về đi."
Tôi có chút áy náy nói xin lỗi với anh, liền mang anh hướng ký túc xá đi tới.
Trên đường tình cờ có bạn học nữ đi qua bên cạnh chúng tôi, cũng sẽ cố tình vô ý nhìn anh một chút, tôi đành cười với anh: “Cậu xem mình có bao nhiêu mị lực."
Anh nhìn tôi chằm chằm, cười nói: “Có phải có cảm giác mang ra ngoài rất có mặt mũi."
Tôi nói: “Thôi đi, nhìn mặt cậu như cái đàn sắt, nhân gia chính là nhìn cậu lạ mặt. Hơn nữa, nếu thật sự muốn hấp dẫn ánh mắt, mang con Huskies còn chuẩn hơn cậu."
“Thế à." Anh nói.
“Đúng thế." Tôi cười đi về trước, lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy cánh tay bị căng, đại D ca kéo tôi lại, tôi nghi hoặc nhìn anh, “Sao vậy?"
“Gâu." Anh trừng to mắt đột nhiên hướng tôi kêu một tiếng.
Một dòng nước ấm kéo tới, tôi nhịn không được cười ra tiếng.
“Tôi giết, cậu nha căn bản không có cao lãnh, là một người mưu mẹo thích chọc ghẹo." Tôi nói.
“Vậy đi, tôi trước kia coi rất nhiều sách." Anh nói liền mở ba lô ra lấy đống sách mình cõng phía sau, tôi vừa nhìn, bên trong có một cuốn bìa hồng, bên trong sách toàn bộ đều kinh nghiệm yêu đương.
Tôi lần đầu tiên nhìn thấy người có đầy đủ loại sách này, không khỏi khiếp sợ, tôi đáp: “Quá khoa trương, đồ chơi này hữu dụng không."
Anh đem dây khóa kéo lại, tùy ý đem ba lô vung ra phía sau, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi, nói: “Sự thực chứng minh vẫn hữu dụng."
Tôi biết anh chỉ cái gì, thế nhưng này quá nhanh đi, liền cười ha hả nói: “Cậu cút đi nha, chớ đem đống chiêu dùng trên nữ nhân đối phó trên người tôi."
“Sai, tôi nhìn như thế nào cũng là thành công chọc ghẹo nam nhân." Anh nói, liền duỗi tay ra sờ sờ đầu của tôi.
Dáng dấp kia như con mèo lớn của chàng trai hàng xóm mò tới.
Tôi ngây người, mở miệng nói: “Chiêu này cũng học trong sách?"
“Không phải." Anh nói, “Chiêu này là vừa nãy tự mình mò ra được, như thế nào, có phải rất có thiên phú.
Tác giả :
Lý Bạc Văn