Tôi Muốn Chàng Nam Sủng Này
Chương 8
Thạch Sắc Vi bắt đầu trông cửa Thạch gia, một tấc cũng không rời. Cô tin tưởng Triệu Tử Hiển sẽ không tự dưng mà rời đi như vậy, hắn nhất định sẽ trở về. Mà hắn đi mà không nói câu nào chứng tỏ hắn sẽ đi không lâu.
Bởi vì hắn hiểu rõ cô sẽ chờ hắn mà hắn thì không bao giờ để cô đợi quá lâu.
Một giờ, hai giờ, một ngày, hai ngày... Rốt cuộc sau khi hắn rời đi sang đến sáng sớm ngày thứ ba, người nữ giúp việc còn mang theo thần sắc kinh ngạc đến báo cho cô, cô vội từ phòng của mình vọt thẳng xuống dưới.
Cô đã gặp hắn, gặp được người mà mấy ngày hôm nay cô đang ngày nhớ đêm mong. Hắn gầy, nhưng mắt rất có thần, cứ như vậy lặng yên đứng ở đại sảnh nhìn thấy Thạch Sắc Vi chạy như bay từ cầu thang xuống. Bởi vì vội vàng, làn váy tung bay như những cánh hoa xinh đẹp, dung nhan kiều diễm so với trong trí nhớ càng thêm động lòng người. Từ trên cao nhìn xuống đã thấy hắn, ánh mắt cô hừng hực lửa giận.
“Đi thì đi luôn, trở về làm gì?"
Rõ ràng nhớ hắn như vậy nhưng lại cố mạnh miệng, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười, không nói câu gì, dang rộng vòng tay đón cô.
Đáng ghét, tên tiểu quỷ này thực sự quá đáng ghét, Thạch Sắc Vi thật muốn đến mà gạt tay hắn đi, ai bảo dám không nói gì mà bỏ đi, lại còn để cô ăn không ngon ngủ không yên, chờ hắn ở đây mất 68 giờ 12 phút. Hắn có hiểu rằng, dù bề ngoài cô như vậy nhưng thật ra không hề chắc chắn và tự tin?
Thật ra cô cực kỳ lo lắng và cực kỳ sợ, cô không biết rốt cục anh trai đã nói gì với hắn. Cũng không rõ hắn định làm gì, điều duy nhất cô có thể làm là ngồi ở đây chờ hắn.
Cô rất thống hận cái cảm giác vô lực này.
Nhưng rồi hắn đã trở lại, đứng ngay trước mặt cô, ở bên cạnh cô. Cô thật sự không khắc chế được loại ngọt ngào hấp dẫn này vội ngã nhào vào ngực hắn.
Bọn họ ôm nhau thật chặt, không quan tâm trong phòng khách còn có những người khác, lúc này trong mắt họ chỉ có lẫn nhau mà thôi.
“Anh đã đi đâu?" Giọng lạnh lùng, mang theo cơn giận dữ còn sót lại hỏi hắn.
“Las Vegas."
“Đi đâu làm gì?"
“Khoan, trước hết để cho anh ôm em một lát, anh rất nhớ em."
Lời ngon tiếng ngọt, lời ngon tiếng ngọt, tên nhóc này mới đi được mấy chục tiếng đã học thói hư tật xấu rồi.
Nhưng mà khóe môi có thể không cần cười nhanh như vậy? Nhịp tim có thể không cần mãnh liệt như thế?
Hắn trở lại, hắn thật sự trở lại!
“Hừ, ai cho anh âm thầm làm hành động hả?" Cô hung hãn nói, nhưng tay ôm eo hắn lại càng chặt hơn nữa.
Tất cả bất an, tất cả sợ hại đều tiêu tán hết trong giây phút này, còn gì ngọt ngào hơn so với cái ôm ấm áp của hai người yêu nhau? Có điều gì an toàn hơn so với giờ phút này hắn đang ôm cô?
Cô nhắm thật chặt mắt lại, nhịn chua xót nơi đáy mắt.
“Tôi cho là cậu sẽ trở lại sớm hơn." Một giọng nói nam tính trầm ổn cắt đứt cái ôm thâm tình của bọn họ.
Thạch Sắc Vi ngấng đầu nhìn lên, thấy Thạch Quân Nghị đang đứng ở đại sảnh, mặt bình thản nhìn bọn họ.
Triệu Tử Hiển buông người trong ngực ra, xoay người đối diện hắn, nhàn nhạt mở miệng: “Mặt dù chậm chút ít nhưng ít ra vẫn trong thời gian giao ước."
Thạch Quân Nghị đưa tay đè huyệt thái dương, bảo quản gia đang đứng bên cạnh: “Đi mời lão gia cùng phu nhân xuống."
“Vâng"
Hắn đi tới ghế sofa bên cạnh rồi ngồi xuống, người hầu nữ lập tức bưng trà nóng lên cho mọi người.
Thạch Sắc Vi kéo Triệu Tử Hiển ngồi xuống cạnh mình, nhìn anh trai có vẻ mệt mỏi bèn lạnh lùng cười một tiếng: “Suốt đêm làm thêm, cảm giác không tệ lắm đúng không anh trai?"
Thạch Quân Nghị nhìn một cô em gái nhỏ mọn của mình một chút, rất bình tĩnh uống trà không đáp lời. Hắn tất nhiên không phải không biết mấy ngày nay bận ngập đầu đều là do cô em gái bảo bối ban tặng. Giai Thiến mấy hôm nay cứ quấn lấy hắn quả thật khiến hắn vò đầu bứt tai. Từ sáng đến tối, không giờ khắc nào chịu rời ra, nếu không vừa ý sẽ giận dỗi. Vừa phải dỗ dành bạn gái, vừa phải lo công việc ngập đầu, coi như tạm làm được thì Thạch Quân Nghị cũng không thể ba ngày liên tục làm việc không ngừng nghỉ, luôn ngủ muộn mà tinh thần có thể sáng láng được. Hắn không phải là siêu nhân.
Một vài lời khéo léo hỏi han, hắn tất nhiên biết người phía sau xúi giục bạn gái là ai. Nhưng mà đành chịu, ai bảo đó là em gái của mình.
Thấy anh trai không trả lời, nụ cười lạnh bên môi Thạch Sắc Vi cũng không tắt, cô là người luôn nhớ thù mà có thù thì tất báo. Anh trai lần này hại cô mấy ngày đứng ngồi không yên đương nhiên cô sẽ thù dai rồi.
“Tại sao cậu lại ở đây?" Thạch Kính Nhất cùng phu nhân đang ngủ thì bị gọi dậy, báo rằng người ông vốn cho rằng đã bị đuổi đi đã trở lại, lập tức cơn buồn ngủ biến mất. Vội vàng xuống lầu, quả nhiên thấy Triệu Tử Hiển đang ngồi ở đó, còn đang nắm tay con gái bảo bối, càng thêm tức tối. Liền quay đầu sang trừng mắt nhìn Thạch Quân Nghị: “Chuyện này là sao?"
“Cha cứ yên tâm, chớ tức giận." Thạch Quân Nghị đưa tay ra: “Mời cha ngồi, hôm nay con sẽ hoàn toàn giải quyết chuyện này."
“Hừ!" Thạch Kính Nhất bực dọc ngồi xuống.
Rất tốt, người nên đến đều đến đông đủ.
Triệu Tử Hiển đứng dậy đem cầm cái vali màu đen mở ra để trên mặt bàn rồi đẩy sang cho Thạch Quân Nghị: “Mười vạn đô la, anh có thể kiểm tra."
Đôi mắt đẹp của Thạch Sắc Vi lập tức mở to, A Hiển làm sao có thể có nhiều tiền như vậy? Hắn có bao nhiêu cô hoàn toàn nắm rõ.
“Chuyện gì đã xảy ra, A Hiển?"
Đây cũng là điều vợ chồng Thạch thị muốn hỏi.
Triệu Tử Hiển nhẹ nhàng khoát tay, lập tức bao nghi ngờ của cô tạm thời bị ép xuống, hắn ngước nhìn Thạch Quân Nghị: “68 giờ, cách thời gian giao ước còn 4 tiếng."
Thạch Quân Nghị nhìn đống đôla trong vali được xếp chỉnh tề, khẽ nhếch mép cười nhẹ: “Quả nhiên cậu có thể làm được."
“Tôi hi vọng anh có thể tuân thủ giao ước của chúng ta." Triệu Tử Hiển nghiêm túc nhìn hắn.
“Dĩ nhiên, tôi là thương nhân, chữ tín rất quan trọng."
“Với trí tuệ..."
“Cậu có thể cùng Sắc Vi, Thạch gia chúng ta không phản đối." Thạch Quân Nghị thoải mái tuyên bố.
“Cái gì?" Thạch Kính Nhất nhảy dựng lên, Hà Bội Dung cũng giật mình trợn tròn hai mắt nhìn về đứa con trai kiên ngạo của mình. Ngay cả người trong cuộc như Thạch Sắc Vi trong chốc lát cũng ngây người ra.
“A Nghị, con điên rồi sao? Sao có thể đồng ý cho em gái con..."
“Chuyện này con đã quyết định." Đôi mắt sắc bén của Thạch Quân Nghị nhẹ nhàng nheo lại phát ra đầy khí thế.
Mặc dù là con trai của mình, nhưng Thạch Kính Nhất từ lâu đã biết đứa con trai này ông không khống chế nổi, nhưng mà bây giờ... “Đó là em gái con nha, là đứa con gái quý giá nhất của Thạch gia chúng ta, con như vậy..." Đau lòng không thể thốt nên lời.
Tiểu Sắc Vi của ông rõ ràng có thể kiếm được một công tử danh giá, nhưng tại sao lại phải...Chẳng lẽ vì mười vạn đô? Tài sản của Thạch gia đến vài tỉ, Thạch Quân Nghị sao có thể vì mười vạn đồng mà đem em gái cho một đứa cô nhi?
“Cha, không cần vội, xin nghe con nói hết lời." Đối với bề trên tôn kính, Thạch Quân Nghị cũng phải có sự giải thích thỏa đáng. Hắn đẩy vali tiền sang: “Cha, xin cha thành thật trả lời cho con biết, cha hoặc con vào mười năm trước nếu trong tay chỉ có 500 đô mà không có ai giúp đỡ có thể trong vòng ba ngày kiếm được mười vạn đô không đây?"
Thạch Kính Nhất nhìn mười vạn đô trầm mặc.
“Chúng ta đều không thể làm được." Thạch Quân Nghị mỉm cười, “Nhưng A Hiển lại có thể."
Đôi mắt đẹp của Thạch Sắc Vi trừng lên sắc như dao nhìn Triệu Tử Hiển. Ba ngày nay hắn đi kiếm tiền, sao có thể? Làm cách nào có thể biến 500 đôla thành mười vạn đô?
“Con gái của Thạch gia chúng ta muốn gả cho người có tiền thì quá dễ dàng, nhưng có tiền thì sao nào? Ông cha có tiền thì hắn sẽ là người có tiền, quan trọng phải gả cho người có năng lực. Triệu Tử Hiển đã chứng minh với chúng ta hắn có năng lực. Cho nên con mới quyết định đồng ý chuyện hắn và Sắc Vi, không được sao ạ?"
Điều hắn nhìn nhận khác với cha mẹ, chỉ cần là người có năng lực, xuất thân không quan trọng.
Thạch Kính Nhất rất tức giận: “Sắc Vi nhà chúng ta có thể kiếm được một người có gia thế tốt, hơn nữa còn có năng lực."
“Nhưng là đó không phải là người nó thích." Thạch Quân Nghị nói trọng điểm, “Từ nhỏ đến lớn, người theo đuổi nó ai không phải con nhà hào môn? Nếu đã thích thì cần gì phải đợi đến hôm nay?"
Quả nhiên anh trai là người hiểu rõ cô, Thạch Sắc Vi liền quên mọi oán giận trước đây với anh, cảm động đến thiếu chút nữa muốn nhào vào ngực ôm lấy anh.(mừng sớm đấy cưng, hắn là gian thương đó!)
“Tóm lại chuyện này, cứ quyết định như vậy, chúng ta không có quyền can thiệp vào chuyện của bọn họ, bọn họ thích sống cùng thì cứ sống, tùy ý." Tuôn ra một tràng xong thở phào. Vì chuyện tình cảm của em gái hắn tốn nhiều thời gian cũng đã đủ rồi.
Quay đầu nhìn về phía người vẫn trầm mặc nãy giờ, Triệu Tử Hiển: “Hiện giờ coi như làm thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi một chút, cậu làm sao có thể kiếm được số tiền kia vậy?"
Hắn chỉ là một học sinh cấp ba, không hiểu về tài chính, càng không có ai thân thích mà trong ba ngày ngắn ngủi có thể biến năm trăm đô thành mười vạn đô thì quả là chuyện không đơn giản. Vấn đề này đại thiếu gia thật sự muốn biết.
“Tôi đi Las Vegas một chuyến." Hắn rất vững vàng đem đáp án nói ra.
Las Vegas? Lúc trước hắn đã nói với cô, Thạch Sắc Vi cau chặt chân mày, song bài, thì ra là đi đánh bạc.
“A?" Tên tiểu tử này thật thú vị làm Thạch Quan Nghị vô cùng hứng thú: “Cậu đi sòng bạc?"
Câu chuyện càng ngày càng hay, hôm trước lúc đi, Thạch Quân Nghị mở ví đưa cho hắn thẻ chỉ có 500 đô. Nếu hắn đi sòng bạc chứng tỏ tính trừ cả vé máy bay nữa thì Triệu Tử Hiển thực tế chỉ dùng chưa tới một trăm đô để đánh bài. Nếu so với dự tính của hắn chắc chắn Triệu Tử Hiển còn có thể kiếm nhiều hơn nữa.
“Vâng"
“Tại sao cậu phải đi đánh bài?"
“Muốn trong vòng ba ngày kiếm mười vạn, tôi nghĩ chỉ có thể trừ chơi cổ phiếu thì chính là đánh bạc. Mà cổ phiếu thì tôi sẽ không chơi, vì thế không còn sự lựa chọn nào khác."
“Cậu tin chắc vận may mình tốt sao?"
“Tôi không phải dựa vào vận khí."
“Vậy dựa vào cái gì?"
“Tôi tính toán."
“A?"
“Tất cả các trò đánh bạc hay đánh cược đều là trò chơi xác suất, nếu như tính toán chính xác thì phần thắng sẽ rất lớn."
Thạch Sắc Vi thật sự giật mình, cô biết tài học của A Hiển là thiên phú, thành thích có thể tốt đến khiến người ta có thể giật mình. Nhưng cô không nhờ đầu óc hắn có thể linh hoạt đến như vậy.
“Hơn nữa trí nhớ của tôi cũng không tệ lắm, nhớ bài cũng được."
Thạch Kính Nhất hoàn toàn trầm mặc.
“Hơn sáu mươi giờ, cậu đều ở sòng bạc?" Thạch Quân Nghị tiếp tục hỏi.
“Vâng"
“Đều là thắng?"
“Dĩ nhiên không phải." Hắn không phải có thần bài phù hộ, “Có thua cũng có thắng."
Đã là xác suất thì có thua có thắng, hắn chỉ khiến xác suất thắng lớn hơn thôi.
“Cậu đã thông minh như vậy sao không đánh lớn một chút, một lần hốt trọn luôn, không cần tốn sức như vậy."
“Không thể, không thể thắng một lúc mười vạn, tôi sẽ không làm như vậy vì thua tôi sẽ gánh không nổi."
Cho nên hắn mới mất nhiều thời gian như vậy, từ từ thắng từng chút một vì hắn biết rõ thua quá lớn sẽ không thể trả nổi.
Lời này rất đáng được tôn vinh, “Ừm..." Thạch Quân Nghĩ xoa cằm suy nghĩ sâu sắc rồi nói: “Tôi nghĩ cậu không chỉ thắng mười vạn đúng không?"
Triệu Tử Hiển trầm mặc, vấn đề này không cần phải trả lời.
Thạch Quân Nghị cũng không trông chờ hắn sẽ trả lời, lòng hiếu kỳ đã thỏa mãn, liền đứng dậy: “Mục tiêu cậu đã hoàn thành, Thạch gia chúng ta không phản đối. Nhưng yêu thì có thể, nhưng kết hôn thì phải chờ đến khi cậu tốt nghiệp đại học mới được.
“Được."
Vì vậy, tất cả cứ quyết định như vậy đi.
Lại trở lại nhà trọ Paris, nhìn cảnh trí quen thuộc mà Thạch Sắc Vi có cảm giác đã qua mấy đời. Từ đêm Giáng sinh đến bây giờ, chỉ có ngắn ngủi nửa tháng mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Vốn định vứt bỏ tất cả để đi theo hắn nhưng ai nào ngờ có thể bình an mà sống cùng hắn.
Ngẩng đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh mình, thật ra phải gọi là chàng trai mới đúng, hắn mới có mười tám tuổi. Nhưng tới hôm nay cô mới cảm nhận sâu sắc được một điều rằng, thật ra hắn cũng có thể bảo vệ cô.
Không giống khi còn bé mỗi lần bị khinh thường liền im lặng cúi đầu, bây giờ hắn đã có khả năng bảo vệ cô. Hắn dùng cách hoàn mỹ nhất để giải quyết chuyện của bọn họ. Mặc dù cha mẹ không đồng ý nhưng làm cho anh trai đồng ý là có thể quyết định kết cục. Giống như theo lời cô, anh trai cô làm chuyện gì cũng thành công, nhưng hôm nay cô thấy thì ra A Hiển, chàng trai thanh tú lịch sự này cũng có khả năng như vậy.
“Em muốn đi tắm rồi ngủ một giấc thật ngon." Nhiều ngày như vậy cô không tài nào mà ngủ ngon giấc được. Mà hắn cũng vậy, tham gia vào trận chiến này hắn chắc chắn hắn càng khổ cực hơn nữa. Đưa tay mơn trớn khuôn mặt của hắn: “Có muốn vào cùng?"
Con ngươi đen đột nhiên sáng lên, hưng phấn như là con cún nhỏ đang chết đói mà nhìn thấy khúc xương.
“Nghĩ gì thế!" “Bốp" một cái, vỗ lên khuôn mặt hắn: “Tắm đàng hoàng, không được nghĩ biến thái!"
Nói là như vậy nhưng làm sao có thể làm được. Quá lâu không được ở cùng nhau, đôi tình nhân trần truồng gặp nhau nhất định sẽ sinh ra lửa và nhiệt độ đủ đem nước nóng đến sôi trào.
Ngoài cửa sổ từng bông tuyết bay xuống như những tinh thể trong suốt, cánh cửa thủy tinh trong sáng bị hơi thở mập mờ trong phòng phủ lên một màn.
“A... Nhẹ một chút..." Giọng nói ngọt ngào đầy ai oán mềm nhũn vang trong phòng tắm mập mờ. Trong bồn tắm lớn, Đại tiểu thư bị buộc nằm xuống chịu để cho chàng trai tấn công càng ngày càng hung mãnh.
Ghét, rõ ràng nói là chỉ tắm qua thôi mà, sao lại lâu như vậy. Người này tựa như dã thú đang đói vô cùng vội nhào tới cắn nuốt cô vào trong bụng, mà cô thì cũng không chống cự nghiêm chỉnh. Dù sao, nhiều ngày như vậy, cô cũng muốn hắn.
“A..." Mấy lần nhẹ nhàng ra vào, đột nhiên hắn đâm vào vừa sâu vừa mạnh, thân thể cô run rẩy kịch liệt. Một loại khoái cảm khổng lồ từ nơi nhạy cảm theo mạch máu lan tràn khắp thân thể khiến cô không thể thở nổi.
“Chậm một chút." Nữ Vương luôn luôn bá đạo rốt cuộc đã không địch nổi sự tiến công mãnh liệt của tình nhân, thật không có tiền đồ xin tha, nhưng còn chưa dứt lời đã bị một hồi tấn công khác bức cho lên đến cực điểm.
Nóng quá! Rất thô, thật kích thích lại vô cùng thoải mái. Cô bị hắn để trong bồn tắm, cánh tay cố bám víu lấy thành bồn thân thể mới không bị nhũn xuống. Eo thon bị hắn nắm thật chặt, cái mông tròn mượt mà theo từng động tác của hắn mà lui về phía sau hùa theo hắn. Tiếng rên rỉ của cô càng lúc càng lớn.
Lần này cao triều tới vừa mãnh liệt lại nhanh chóng như một lực lượng khổng lồ cắn nuốt lấy cô đến tận hư không.
“Sắc Vi...A...Không cần kẹp chặt như vậy...đừng..." Hắn thở dài, mười ngón tay nắm chặt cô, cảm nhận được cô đang mãnh liệt xoắn lấy hắn, khoái cảm điên cuồng từ hông vọt lên, hắn gầm lên toán loạn, mồ hôi đầm đìa.
Vì vậy còn phải tắm lại lần nữa, đợi đến khi bọn họ khô mát mà nằm ở trên giường lớn thì đã là chuyện một giờ sau.
“Ghét!" Đại tiểu thư oán trách, mắt ngập nước, gương mặt như hoa đào kiều diễm, hồng phấn đỏ ửng và quyến rũ vô cùng.
Bàn tay ấm áp của hắn phủ trước ngực cô tỉ mỉ vuốt ve. Hắn yêu cực kỳ cái cảm giác mềm mại này, Đại tiểu thư xinh đẹp ở trên giường sao có thể ngọt và dụ hoặc đến như vậy. Quả thật chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã khiến hắn hung hăng cắn nuốt hết vào bụng, không để cho cô đi đâu cả.
Cúi đầu, hôn môi cô một cái, hài lòng.
“A Hiển."
“Sao?"
“Anh rốt cục nói gì với anh trai em trong thư phòng mà anh ấy đồng ý cho anh cơ hội?" Thạch Sắc Vi từ từ nhắm mắt, thoải mái nằm trong ngực hắn, lười biếng hỏi.
Nói gì? Còn có thể nói gì nữa?
Trước đó Thạch Quân Nghị đã hoàn toàn hiểu ý em gái mình, hơn nữa càng hiểu rõ tính tình cô giống như ngựa hoang không thể thuần hóa nổi. Xuống tay với cô tất nhiên là không thể, như vậy tất nhiên chỉ có thể công kích vào người luôn trầm mặc là Triệu Tử Hiển.
Nhiệm vụ đưa ra quá khó, hoàn thành là điều không tưởng, nếu Triệu Tử Hiển làm được chứng tỏ hắn có năng lực, có thể phó thác. Nhưng nếu thất bại cũng có nghĩa là năng lực của hắn có hạn, không đủ tư cách để ôm mỹ nhân về, thua mà tâm phục khẩu phục. Mà điều quan trọng nhất là cơ hội Thạch Quân Nghị đã cho nếu Triệu Tử Hiển không cần thì đừng trách Thạch Quân Nghị sẽ dùng thủ đoạn.
Mỗi một bước cũng tính toán hoàn hảo như vậy, bất luận ra sao Thạch Quân Nghị cũng chẳng bị thua thiệt, cho nên nói hắn không phải là gian thương thì là gì?
Thạch Quân Nghị nói: “Tôi không quan tâm cậu dùng cách nào, trộm hay ăn cướp cũng được, mặc kệ cậu có tìm Sắc Vi hay không, chỉ cần ba ngày sau đưa cho tôi mười vạn đô la thì tôi lập tức sẽ không ngăn cản hai người.
Triệu Hiển là người thông minh, hiểu ngụ ý của Thạch Quân Nghị, không đồng ý thì không có nghĩa là sẽ tán thành. Nếu như hắn vô dụng mà đi tìm Thạch Sắc Vi lấy mười vạn thì chỉ sợ sau này đặt chân đến cửa Thạch gia cũng không còn cơ hội nữa. Mặc dù hắn cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ đi tìm Sắc Vi.
Hắn có thể không để ý tới Thạch gia, cứ như vậy cùng cô sống chung. Nhưng cô là cô gái được nâng niu từ nhỏ, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu một chút uất ức nào, nếu như hắn để cô bỏ người nhà mà sống cùng hắn thì cô sẽ cảm thấy vui vẻ sao? Không cha, không mẹ, không anh trai, chỉ có hắn như vậy cô sẽ hạnh phúc sao?
Chắc chắn là không thể.
Dù là tạm thời cảm thấy có tình yêu sẽ vui vẻ, nhưng thời gian sau sẽ vô cùng hối hận và tiếc nuối. Mà hắn thì không hề muốn cô đau lòng, Thạch Sắc Vi phải luôn là một cô gái hăng hái, tự tin và phách lối mới đúng.
“Tiểu quỷ suy nghĩ nhiều như vậy làm gì?" Thạch Sắc Vi dí tay vào ngực hắn, “Bọn họ bên ngoài ăn to nói lớn nhưng lại rất chiều người ta, người ta chính là tiểu thư bảo bối của Thạch gia đấy!"
Nụ cười bên môi hắn càng đậm, đúng rồi, đây chính là Thạch Sắc Vi, đây chính là câu nói mà năm xưa khi cô đứng trước đám bạn học đang bắt nạt hắn hét lên giận dữ.
Phách lối tự đại nhưng cũng rất nhiệt tình thiện lương, tùy hứng điêu ngoa nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ tỉ mỉ săn sóc, cô là người như vậy có thể không khiến cho người ta điên cuồng được sao?
Cô miễn cưỡng ngáp một cái, “Cho nên, anh không cần nghĩ tới những điều kia, trước mắt điều quan trọng nhất anh phải tìm được trường đại học tốt. Nên biết anh trai em rất giữ lời, anh chưa tốt nghiệp thì không thể cưới em được đâu đấy."
Hắn trầm mặc nói: “Anh có nói muốn kết hôn với em sao, Đại tiểu thư?" Trong giọng nói mang đậm ý cười.
“Anh dám không cưới em?" Cô chợt ngồi dậy, nhảy lên cưỡi lên người hắn, đôi mắt to xinh đẹp đều là sát khí: “Có ngon thì lặp lại lần nữa xem?"
Biểu hiện hung ác như vậy, ai còn dám nhắc lại?
Hừ hừ, dám trêu bản tiểu thư? Không tin không thể trị được tên tiểu quỷ này! Thạch Sắc Vi cực kỳ hài lòng khi hắn khuất phục, phủi phủi tay: “Anh không phải rất muốn cưới em? Yêu người ta đến chết, không phải người ta thì không cưới?"
Ơ... Khuôn mặt trắng noãn lập tức đỏ bừng lên, trừng mắt nhìn cô: “Anh chưa từng nói..."
“Còn phải nói gì nữa sao?" Lúc này đổi thành cô trêu chọc hắn, haizzz, quả thật rất lâu không trêu hắn, thật là nhớ đó, “Cá tính anh thật khó ưa, thích cũng giấu trong lòng, làm như người ta không biết ấy."
Giờ đây, còn đâu là người ôn hòa trầm ổn, hắn gấp gáp đến mức gương mặt sắp bị thiêu cháy, lôi chăn định che lấy mặt.
Oa, phản ứng này thật sự là quá đáng yêu, quá dễ thương. Mà cũng đúng nha, rõ ràng mới là tên tiểu quỷ mới mười tám tuổi, lúc nào cũng chững chạc, chuyện nhỏ cũng giả bộ thâm trầm, bộ dạng này tốt hơn nhiều.
“Che cái gì mà che?" Nữ Vương một tay nắm lấy chăn kéo xuống, nằm úp sấp trên ngực của hắn, đôi mắt to tinh quái nhìn hắn: “Đến đây, nói cho chị biết, em có thích chị, có yêu chị không nào?"
“Anh..." Đôi mắt ngập nước vụt sáng, bờ môi đỏ run rẩy, ngập ngừng nửa ngày, gương mặt sắp chuyển sang màu tím, bộ dạng ngượng ngùng đến sắp ngất..
“Hắc, hắc, hắc, thẹn thùng như vậy sao?" Yêu chết bộ dạng này của hắn, cũng vì hiếm thấy nên mới càng phải tận dụng.
“Anh nhất định là yêu em, nếu không vì sao có thể ba ngày không ăn không ngủ ở sòng bạc cũng chỉ vì tương lai sợ em thương tâm? Nếu không yêu người ta sao nhiều năm cứ canh giữ bên cạnh người ta như vậy? Nếu không yêu, hừ hừ, tại sao bên cạnh người ta nếu bay mấy con ruồi thì cũng sẽ tự dưng biến mất, hả?"
“Em cũng... Biết..."
“Dĩ nhiên, anh có thể giấu em được điều gì?" Thật ra cô vô cùng thích nhìn bộ dạng hắn vì cô mà ghen tuông cho nên vẫn không nói gì. Biết hắn rất bận rộn, nhưng chỉ cần thấy người mến mộ cô xuất hiện, bộ dạng tên tiểu quỷ này sẽ phát hỏa vô cùng đáng yêu. Qua nhiều năm vẫn vậy nhưng cô vẫn thấy thật sung sướng.
Haizzz, người nhà Thạch gia rất xấu tính mà lại nham hiểm, không thể thay đổi được.
“Như thế nào? Như thế nào? Rốt cuộc có yêu hay không?" Tình cảm của hắn cô vô cùng hiểu rồi, đã rất rõ ràng mà cũng biết hắn không phải là người cởi mở cho nên những lời như vậy khó mà nói ra khỏi miệng. Nhưng cô vẫn thích trêu chọc hắn.
“Em... Rõ ràng đã... Biết..."
“Anh không nói làm sao mà người ta biết được?"
Triệu Tử Hiển nỗ lực nửa ngày, trán toát mồ hôi hột, tim đập như sấm mà vẫn không mở miệng được.
Gấp gáp thành như vậy, Thạch Sắc Vi có chút thương tình bèn buông tha, đưa tay lau mồ hôi cho hắn: “Thôi, đứa ngốc." Tâm tình của hắn, sao cô không hiểu.
Trước kia không nói là bởi vì hắn chỉ có hai bàn tay trắng, dễ dàng mở hứa hẹn thì đó không còn là hứa hẹn nữa.
Hiện tại không nói cũng là bởi vì hắn vẫn chỉ có hai bàn tay trắng, còn chưa có tư cách nói yêu, phải cho cô tương lai đã.
Lòng tự ái của hắn rất mạnh, từ lúc còn rất nhỏ cô đã hiểu rõ. Chàng trai quật cường, cao ngạo như vậy sau nhiều năm vẫn cam nguyện ở bên cạnh, chăm sóc cô thật tốt. Tình cảm của hắn với cô sao cô không hiểu?
Có lẽ rời đi cùng cô, rời khỏi Thạch gia hắn sẽ có tương lai tốt hơn. Dù sao thì ý tốt của Thạch gia với hắn cũng có hạn, trừ học phí hằng năm cho hắn, những thứ khác đều không quan tâm, mà hắn thì có thể chăm sóc cô rất tốt.
Nếu như ban đầu không phải vì cô, nếu như ban đầu hắn không bước vào Thạch gia thì mọi chuyện ngày hôm nay đã khác. Nhưng có lẽ cũng chỉ là có lẽ, ít nhất hiện tại hắn đang ở bên cạnh cô, cùng sống với cô.
Không có nói ra lời yêu, cũng nhất định là không phải không yêu. Lúc tuổi trẻ yêu nhau say đắm thì không phải nhất định là do thói quen. Ít nhất cô đã yêu hắn nhiều năm như vậy và hắn cũng đã đáp lại tấm chân tình của cô.
Cô bây giờ, đã thỏa mãn.
Tựa vào trong ngực của hắn, chậm rãi ngáp một cái, một lần mệt mỏi, một lần điên cuồng xong lại có thể nằm trong ngực hắn bình yên mà ngủ thì đó là hạnh phúc rồi.
Triệu Tử Hiển mở rộng vòng tay ôm thật chặt lấy cô.
Bàn tay ngọc hung hăng vỗ ngực hắn một cái: “Đừng đập nhanh như vậy, rất ồn." Giọng chẳng xem đạo lý ra gì, cứ như là lời của cô là lẽ đương nhiên.
Nhưng mà, hắn lại thích điều đó.
“Ừ." Hắn bật cười thỏa mãn và an lòng.
Căn phòng yên tĩnh và ấm áp.
“Thạch Sắc Vi!"
“Hửm..."
“Anh... Anh... Yêu em."
Trả lời hắn là tiếng hít thở đều đều của cô.
Cô đã thiếp đi.
Lấy tất cả dũng khí, toàn bộ nổi lực và nỗ lực lâu lắm mới có thể nói ra miệng, nhưng cô đã ngủ rồi, không nghe thấy.
Nhưng hắn cũng không cảm thấy thất vọng, ngủ thiếp đi cũng tốt. Tương lai, cho đến khi hắn mạnh mẽ hơn, đến khi hắn có thể cho cô tương lai hạnh phúc thì hắn sẽ nói lại cho cô nghe.
Triệu Tử Hiển cẩn thận ôm người trong ngực lại, kéo chăn, từ từ nhắm mắt rồi ngủ luôn.
Trong ngực, đôi môi xinh đẹp của Thạch Sắc Vi rất khẽ giơ lên, hừ, có nói cũng không tự nhiên. Có thế mà không chịu thừa nhận.
Bởi vì hắn hiểu rõ cô sẽ chờ hắn mà hắn thì không bao giờ để cô đợi quá lâu.
Một giờ, hai giờ, một ngày, hai ngày... Rốt cuộc sau khi hắn rời đi sang đến sáng sớm ngày thứ ba, người nữ giúp việc còn mang theo thần sắc kinh ngạc đến báo cho cô, cô vội từ phòng của mình vọt thẳng xuống dưới.
Cô đã gặp hắn, gặp được người mà mấy ngày hôm nay cô đang ngày nhớ đêm mong. Hắn gầy, nhưng mắt rất có thần, cứ như vậy lặng yên đứng ở đại sảnh nhìn thấy Thạch Sắc Vi chạy như bay từ cầu thang xuống. Bởi vì vội vàng, làn váy tung bay như những cánh hoa xinh đẹp, dung nhan kiều diễm so với trong trí nhớ càng thêm động lòng người. Từ trên cao nhìn xuống đã thấy hắn, ánh mắt cô hừng hực lửa giận.
“Đi thì đi luôn, trở về làm gì?"
Rõ ràng nhớ hắn như vậy nhưng lại cố mạnh miệng, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười, không nói câu gì, dang rộng vòng tay đón cô.
Đáng ghét, tên tiểu quỷ này thực sự quá đáng ghét, Thạch Sắc Vi thật muốn đến mà gạt tay hắn đi, ai bảo dám không nói gì mà bỏ đi, lại còn để cô ăn không ngon ngủ không yên, chờ hắn ở đây mất 68 giờ 12 phút. Hắn có hiểu rằng, dù bề ngoài cô như vậy nhưng thật ra không hề chắc chắn và tự tin?
Thật ra cô cực kỳ lo lắng và cực kỳ sợ, cô không biết rốt cục anh trai đã nói gì với hắn. Cũng không rõ hắn định làm gì, điều duy nhất cô có thể làm là ngồi ở đây chờ hắn.
Cô rất thống hận cái cảm giác vô lực này.
Nhưng rồi hắn đã trở lại, đứng ngay trước mặt cô, ở bên cạnh cô. Cô thật sự không khắc chế được loại ngọt ngào hấp dẫn này vội ngã nhào vào ngực hắn.
Bọn họ ôm nhau thật chặt, không quan tâm trong phòng khách còn có những người khác, lúc này trong mắt họ chỉ có lẫn nhau mà thôi.
“Anh đã đi đâu?" Giọng lạnh lùng, mang theo cơn giận dữ còn sót lại hỏi hắn.
“Las Vegas."
“Đi đâu làm gì?"
“Khoan, trước hết để cho anh ôm em một lát, anh rất nhớ em."
Lời ngon tiếng ngọt, lời ngon tiếng ngọt, tên nhóc này mới đi được mấy chục tiếng đã học thói hư tật xấu rồi.
Nhưng mà khóe môi có thể không cần cười nhanh như vậy? Nhịp tim có thể không cần mãnh liệt như thế?
Hắn trở lại, hắn thật sự trở lại!
“Hừ, ai cho anh âm thầm làm hành động hả?" Cô hung hãn nói, nhưng tay ôm eo hắn lại càng chặt hơn nữa.
Tất cả bất an, tất cả sợ hại đều tiêu tán hết trong giây phút này, còn gì ngọt ngào hơn so với cái ôm ấm áp của hai người yêu nhau? Có điều gì an toàn hơn so với giờ phút này hắn đang ôm cô?
Cô nhắm thật chặt mắt lại, nhịn chua xót nơi đáy mắt.
“Tôi cho là cậu sẽ trở lại sớm hơn." Một giọng nói nam tính trầm ổn cắt đứt cái ôm thâm tình của bọn họ.
Thạch Sắc Vi ngấng đầu nhìn lên, thấy Thạch Quân Nghị đang đứng ở đại sảnh, mặt bình thản nhìn bọn họ.
Triệu Tử Hiển buông người trong ngực ra, xoay người đối diện hắn, nhàn nhạt mở miệng: “Mặt dù chậm chút ít nhưng ít ra vẫn trong thời gian giao ước."
Thạch Quân Nghị đưa tay đè huyệt thái dương, bảo quản gia đang đứng bên cạnh: “Đi mời lão gia cùng phu nhân xuống."
“Vâng"
Hắn đi tới ghế sofa bên cạnh rồi ngồi xuống, người hầu nữ lập tức bưng trà nóng lên cho mọi người.
Thạch Sắc Vi kéo Triệu Tử Hiển ngồi xuống cạnh mình, nhìn anh trai có vẻ mệt mỏi bèn lạnh lùng cười một tiếng: “Suốt đêm làm thêm, cảm giác không tệ lắm đúng không anh trai?"
Thạch Quân Nghị nhìn một cô em gái nhỏ mọn của mình một chút, rất bình tĩnh uống trà không đáp lời. Hắn tất nhiên không phải không biết mấy ngày nay bận ngập đầu đều là do cô em gái bảo bối ban tặng. Giai Thiến mấy hôm nay cứ quấn lấy hắn quả thật khiến hắn vò đầu bứt tai. Từ sáng đến tối, không giờ khắc nào chịu rời ra, nếu không vừa ý sẽ giận dỗi. Vừa phải dỗ dành bạn gái, vừa phải lo công việc ngập đầu, coi như tạm làm được thì Thạch Quân Nghị cũng không thể ba ngày liên tục làm việc không ngừng nghỉ, luôn ngủ muộn mà tinh thần có thể sáng láng được. Hắn không phải là siêu nhân.
Một vài lời khéo léo hỏi han, hắn tất nhiên biết người phía sau xúi giục bạn gái là ai. Nhưng mà đành chịu, ai bảo đó là em gái của mình.
Thấy anh trai không trả lời, nụ cười lạnh bên môi Thạch Sắc Vi cũng không tắt, cô là người luôn nhớ thù mà có thù thì tất báo. Anh trai lần này hại cô mấy ngày đứng ngồi không yên đương nhiên cô sẽ thù dai rồi.
“Tại sao cậu lại ở đây?" Thạch Kính Nhất cùng phu nhân đang ngủ thì bị gọi dậy, báo rằng người ông vốn cho rằng đã bị đuổi đi đã trở lại, lập tức cơn buồn ngủ biến mất. Vội vàng xuống lầu, quả nhiên thấy Triệu Tử Hiển đang ngồi ở đó, còn đang nắm tay con gái bảo bối, càng thêm tức tối. Liền quay đầu sang trừng mắt nhìn Thạch Quân Nghị: “Chuyện này là sao?"
“Cha cứ yên tâm, chớ tức giận." Thạch Quân Nghị đưa tay ra: “Mời cha ngồi, hôm nay con sẽ hoàn toàn giải quyết chuyện này."
“Hừ!" Thạch Kính Nhất bực dọc ngồi xuống.
Rất tốt, người nên đến đều đến đông đủ.
Triệu Tử Hiển đứng dậy đem cầm cái vali màu đen mở ra để trên mặt bàn rồi đẩy sang cho Thạch Quân Nghị: “Mười vạn đô la, anh có thể kiểm tra."
Đôi mắt đẹp của Thạch Sắc Vi lập tức mở to, A Hiển làm sao có thể có nhiều tiền như vậy? Hắn có bao nhiêu cô hoàn toàn nắm rõ.
“Chuyện gì đã xảy ra, A Hiển?"
Đây cũng là điều vợ chồng Thạch thị muốn hỏi.
Triệu Tử Hiển nhẹ nhàng khoát tay, lập tức bao nghi ngờ của cô tạm thời bị ép xuống, hắn ngước nhìn Thạch Quân Nghị: “68 giờ, cách thời gian giao ước còn 4 tiếng."
Thạch Quân Nghị nhìn đống đôla trong vali được xếp chỉnh tề, khẽ nhếch mép cười nhẹ: “Quả nhiên cậu có thể làm được."
“Tôi hi vọng anh có thể tuân thủ giao ước của chúng ta." Triệu Tử Hiển nghiêm túc nhìn hắn.
“Dĩ nhiên, tôi là thương nhân, chữ tín rất quan trọng."
“Với trí tuệ..."
“Cậu có thể cùng Sắc Vi, Thạch gia chúng ta không phản đối." Thạch Quân Nghị thoải mái tuyên bố.
“Cái gì?" Thạch Kính Nhất nhảy dựng lên, Hà Bội Dung cũng giật mình trợn tròn hai mắt nhìn về đứa con trai kiên ngạo của mình. Ngay cả người trong cuộc như Thạch Sắc Vi trong chốc lát cũng ngây người ra.
“A Nghị, con điên rồi sao? Sao có thể đồng ý cho em gái con..."
“Chuyện này con đã quyết định." Đôi mắt sắc bén của Thạch Quân Nghị nhẹ nhàng nheo lại phát ra đầy khí thế.
Mặc dù là con trai của mình, nhưng Thạch Kính Nhất từ lâu đã biết đứa con trai này ông không khống chế nổi, nhưng mà bây giờ... “Đó là em gái con nha, là đứa con gái quý giá nhất của Thạch gia chúng ta, con như vậy..." Đau lòng không thể thốt nên lời.
Tiểu Sắc Vi của ông rõ ràng có thể kiếm được một công tử danh giá, nhưng tại sao lại phải...Chẳng lẽ vì mười vạn đô? Tài sản của Thạch gia đến vài tỉ, Thạch Quân Nghị sao có thể vì mười vạn đồng mà đem em gái cho một đứa cô nhi?
“Cha, không cần vội, xin nghe con nói hết lời." Đối với bề trên tôn kính, Thạch Quân Nghị cũng phải có sự giải thích thỏa đáng. Hắn đẩy vali tiền sang: “Cha, xin cha thành thật trả lời cho con biết, cha hoặc con vào mười năm trước nếu trong tay chỉ có 500 đô mà không có ai giúp đỡ có thể trong vòng ba ngày kiếm được mười vạn đô không đây?"
Thạch Kính Nhất nhìn mười vạn đô trầm mặc.
“Chúng ta đều không thể làm được." Thạch Quân Nghị mỉm cười, “Nhưng A Hiển lại có thể."
Đôi mắt đẹp của Thạch Sắc Vi trừng lên sắc như dao nhìn Triệu Tử Hiển. Ba ngày nay hắn đi kiếm tiền, sao có thể? Làm cách nào có thể biến 500 đôla thành mười vạn đô?
“Con gái của Thạch gia chúng ta muốn gả cho người có tiền thì quá dễ dàng, nhưng có tiền thì sao nào? Ông cha có tiền thì hắn sẽ là người có tiền, quan trọng phải gả cho người có năng lực. Triệu Tử Hiển đã chứng minh với chúng ta hắn có năng lực. Cho nên con mới quyết định đồng ý chuyện hắn và Sắc Vi, không được sao ạ?"
Điều hắn nhìn nhận khác với cha mẹ, chỉ cần là người có năng lực, xuất thân không quan trọng.
Thạch Kính Nhất rất tức giận: “Sắc Vi nhà chúng ta có thể kiếm được một người có gia thế tốt, hơn nữa còn có năng lực."
“Nhưng là đó không phải là người nó thích." Thạch Quân Nghị nói trọng điểm, “Từ nhỏ đến lớn, người theo đuổi nó ai không phải con nhà hào môn? Nếu đã thích thì cần gì phải đợi đến hôm nay?"
Quả nhiên anh trai là người hiểu rõ cô, Thạch Sắc Vi liền quên mọi oán giận trước đây với anh, cảm động đến thiếu chút nữa muốn nhào vào ngực ôm lấy anh.(mừng sớm đấy cưng, hắn là gian thương đó!)
“Tóm lại chuyện này, cứ quyết định như vậy, chúng ta không có quyền can thiệp vào chuyện của bọn họ, bọn họ thích sống cùng thì cứ sống, tùy ý." Tuôn ra một tràng xong thở phào. Vì chuyện tình cảm của em gái hắn tốn nhiều thời gian cũng đã đủ rồi.
Quay đầu nhìn về phía người vẫn trầm mặc nãy giờ, Triệu Tử Hiển: “Hiện giờ coi như làm thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi một chút, cậu làm sao có thể kiếm được số tiền kia vậy?"
Hắn chỉ là một học sinh cấp ba, không hiểu về tài chính, càng không có ai thân thích mà trong ba ngày ngắn ngủi có thể biến năm trăm đô thành mười vạn đô thì quả là chuyện không đơn giản. Vấn đề này đại thiếu gia thật sự muốn biết.
“Tôi đi Las Vegas một chuyến." Hắn rất vững vàng đem đáp án nói ra.
Las Vegas? Lúc trước hắn đã nói với cô, Thạch Sắc Vi cau chặt chân mày, song bài, thì ra là đi đánh bạc.
“A?" Tên tiểu tử này thật thú vị làm Thạch Quan Nghị vô cùng hứng thú: “Cậu đi sòng bạc?"
Câu chuyện càng ngày càng hay, hôm trước lúc đi, Thạch Quân Nghị mở ví đưa cho hắn thẻ chỉ có 500 đô. Nếu hắn đi sòng bạc chứng tỏ tính trừ cả vé máy bay nữa thì Triệu Tử Hiển thực tế chỉ dùng chưa tới một trăm đô để đánh bài. Nếu so với dự tính của hắn chắc chắn Triệu Tử Hiển còn có thể kiếm nhiều hơn nữa.
“Vâng"
“Tại sao cậu phải đi đánh bài?"
“Muốn trong vòng ba ngày kiếm mười vạn, tôi nghĩ chỉ có thể trừ chơi cổ phiếu thì chính là đánh bạc. Mà cổ phiếu thì tôi sẽ không chơi, vì thế không còn sự lựa chọn nào khác."
“Cậu tin chắc vận may mình tốt sao?"
“Tôi không phải dựa vào vận khí."
“Vậy dựa vào cái gì?"
“Tôi tính toán."
“A?"
“Tất cả các trò đánh bạc hay đánh cược đều là trò chơi xác suất, nếu như tính toán chính xác thì phần thắng sẽ rất lớn."
Thạch Sắc Vi thật sự giật mình, cô biết tài học của A Hiển là thiên phú, thành thích có thể tốt đến khiến người ta có thể giật mình. Nhưng cô không nhờ đầu óc hắn có thể linh hoạt đến như vậy.
“Hơn nữa trí nhớ của tôi cũng không tệ lắm, nhớ bài cũng được."
Thạch Kính Nhất hoàn toàn trầm mặc.
“Hơn sáu mươi giờ, cậu đều ở sòng bạc?" Thạch Quân Nghị tiếp tục hỏi.
“Vâng"
“Đều là thắng?"
“Dĩ nhiên không phải." Hắn không phải có thần bài phù hộ, “Có thua cũng có thắng."
Đã là xác suất thì có thua có thắng, hắn chỉ khiến xác suất thắng lớn hơn thôi.
“Cậu đã thông minh như vậy sao không đánh lớn một chút, một lần hốt trọn luôn, không cần tốn sức như vậy."
“Không thể, không thể thắng một lúc mười vạn, tôi sẽ không làm như vậy vì thua tôi sẽ gánh không nổi."
Cho nên hắn mới mất nhiều thời gian như vậy, từ từ thắng từng chút một vì hắn biết rõ thua quá lớn sẽ không thể trả nổi.
Lời này rất đáng được tôn vinh, “Ừm..." Thạch Quân Nghĩ xoa cằm suy nghĩ sâu sắc rồi nói: “Tôi nghĩ cậu không chỉ thắng mười vạn đúng không?"
Triệu Tử Hiển trầm mặc, vấn đề này không cần phải trả lời.
Thạch Quân Nghị cũng không trông chờ hắn sẽ trả lời, lòng hiếu kỳ đã thỏa mãn, liền đứng dậy: “Mục tiêu cậu đã hoàn thành, Thạch gia chúng ta không phản đối. Nhưng yêu thì có thể, nhưng kết hôn thì phải chờ đến khi cậu tốt nghiệp đại học mới được.
“Được."
Vì vậy, tất cả cứ quyết định như vậy đi.
Lại trở lại nhà trọ Paris, nhìn cảnh trí quen thuộc mà Thạch Sắc Vi có cảm giác đã qua mấy đời. Từ đêm Giáng sinh đến bây giờ, chỉ có ngắn ngủi nửa tháng mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Vốn định vứt bỏ tất cả để đi theo hắn nhưng ai nào ngờ có thể bình an mà sống cùng hắn.
Ngẩng đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh mình, thật ra phải gọi là chàng trai mới đúng, hắn mới có mười tám tuổi. Nhưng tới hôm nay cô mới cảm nhận sâu sắc được một điều rằng, thật ra hắn cũng có thể bảo vệ cô.
Không giống khi còn bé mỗi lần bị khinh thường liền im lặng cúi đầu, bây giờ hắn đã có khả năng bảo vệ cô. Hắn dùng cách hoàn mỹ nhất để giải quyết chuyện của bọn họ. Mặc dù cha mẹ không đồng ý nhưng làm cho anh trai đồng ý là có thể quyết định kết cục. Giống như theo lời cô, anh trai cô làm chuyện gì cũng thành công, nhưng hôm nay cô thấy thì ra A Hiển, chàng trai thanh tú lịch sự này cũng có khả năng như vậy.
“Em muốn đi tắm rồi ngủ một giấc thật ngon." Nhiều ngày như vậy cô không tài nào mà ngủ ngon giấc được. Mà hắn cũng vậy, tham gia vào trận chiến này hắn chắc chắn hắn càng khổ cực hơn nữa. Đưa tay mơn trớn khuôn mặt của hắn: “Có muốn vào cùng?"
Con ngươi đen đột nhiên sáng lên, hưng phấn như là con cún nhỏ đang chết đói mà nhìn thấy khúc xương.
“Nghĩ gì thế!" “Bốp" một cái, vỗ lên khuôn mặt hắn: “Tắm đàng hoàng, không được nghĩ biến thái!"
Nói là như vậy nhưng làm sao có thể làm được. Quá lâu không được ở cùng nhau, đôi tình nhân trần truồng gặp nhau nhất định sẽ sinh ra lửa và nhiệt độ đủ đem nước nóng đến sôi trào.
Ngoài cửa sổ từng bông tuyết bay xuống như những tinh thể trong suốt, cánh cửa thủy tinh trong sáng bị hơi thở mập mờ trong phòng phủ lên một màn.
“A... Nhẹ một chút..." Giọng nói ngọt ngào đầy ai oán mềm nhũn vang trong phòng tắm mập mờ. Trong bồn tắm lớn, Đại tiểu thư bị buộc nằm xuống chịu để cho chàng trai tấn công càng ngày càng hung mãnh.
Ghét, rõ ràng nói là chỉ tắm qua thôi mà, sao lại lâu như vậy. Người này tựa như dã thú đang đói vô cùng vội nhào tới cắn nuốt cô vào trong bụng, mà cô thì cũng không chống cự nghiêm chỉnh. Dù sao, nhiều ngày như vậy, cô cũng muốn hắn.
“A..." Mấy lần nhẹ nhàng ra vào, đột nhiên hắn đâm vào vừa sâu vừa mạnh, thân thể cô run rẩy kịch liệt. Một loại khoái cảm khổng lồ từ nơi nhạy cảm theo mạch máu lan tràn khắp thân thể khiến cô không thể thở nổi.
“Chậm một chút." Nữ Vương luôn luôn bá đạo rốt cuộc đã không địch nổi sự tiến công mãnh liệt của tình nhân, thật không có tiền đồ xin tha, nhưng còn chưa dứt lời đã bị một hồi tấn công khác bức cho lên đến cực điểm.
Nóng quá! Rất thô, thật kích thích lại vô cùng thoải mái. Cô bị hắn để trong bồn tắm, cánh tay cố bám víu lấy thành bồn thân thể mới không bị nhũn xuống. Eo thon bị hắn nắm thật chặt, cái mông tròn mượt mà theo từng động tác của hắn mà lui về phía sau hùa theo hắn. Tiếng rên rỉ của cô càng lúc càng lớn.
Lần này cao triều tới vừa mãnh liệt lại nhanh chóng như một lực lượng khổng lồ cắn nuốt lấy cô đến tận hư không.
“Sắc Vi...A...Không cần kẹp chặt như vậy...đừng..." Hắn thở dài, mười ngón tay nắm chặt cô, cảm nhận được cô đang mãnh liệt xoắn lấy hắn, khoái cảm điên cuồng từ hông vọt lên, hắn gầm lên toán loạn, mồ hôi đầm đìa.
Vì vậy còn phải tắm lại lần nữa, đợi đến khi bọn họ khô mát mà nằm ở trên giường lớn thì đã là chuyện một giờ sau.
“Ghét!" Đại tiểu thư oán trách, mắt ngập nước, gương mặt như hoa đào kiều diễm, hồng phấn đỏ ửng và quyến rũ vô cùng.
Bàn tay ấm áp của hắn phủ trước ngực cô tỉ mỉ vuốt ve. Hắn yêu cực kỳ cái cảm giác mềm mại này, Đại tiểu thư xinh đẹp ở trên giường sao có thể ngọt và dụ hoặc đến như vậy. Quả thật chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã khiến hắn hung hăng cắn nuốt hết vào bụng, không để cho cô đi đâu cả.
Cúi đầu, hôn môi cô một cái, hài lòng.
“A Hiển."
“Sao?"
“Anh rốt cục nói gì với anh trai em trong thư phòng mà anh ấy đồng ý cho anh cơ hội?" Thạch Sắc Vi từ từ nhắm mắt, thoải mái nằm trong ngực hắn, lười biếng hỏi.
Nói gì? Còn có thể nói gì nữa?
Trước đó Thạch Quân Nghị đã hoàn toàn hiểu ý em gái mình, hơn nữa càng hiểu rõ tính tình cô giống như ngựa hoang không thể thuần hóa nổi. Xuống tay với cô tất nhiên là không thể, như vậy tất nhiên chỉ có thể công kích vào người luôn trầm mặc là Triệu Tử Hiển.
Nhiệm vụ đưa ra quá khó, hoàn thành là điều không tưởng, nếu Triệu Tử Hiển làm được chứng tỏ hắn có năng lực, có thể phó thác. Nhưng nếu thất bại cũng có nghĩa là năng lực của hắn có hạn, không đủ tư cách để ôm mỹ nhân về, thua mà tâm phục khẩu phục. Mà điều quan trọng nhất là cơ hội Thạch Quân Nghị đã cho nếu Triệu Tử Hiển không cần thì đừng trách Thạch Quân Nghị sẽ dùng thủ đoạn.
Mỗi một bước cũng tính toán hoàn hảo như vậy, bất luận ra sao Thạch Quân Nghị cũng chẳng bị thua thiệt, cho nên nói hắn không phải là gian thương thì là gì?
Thạch Quân Nghị nói: “Tôi không quan tâm cậu dùng cách nào, trộm hay ăn cướp cũng được, mặc kệ cậu có tìm Sắc Vi hay không, chỉ cần ba ngày sau đưa cho tôi mười vạn đô la thì tôi lập tức sẽ không ngăn cản hai người.
Triệu Hiển là người thông minh, hiểu ngụ ý của Thạch Quân Nghị, không đồng ý thì không có nghĩa là sẽ tán thành. Nếu như hắn vô dụng mà đi tìm Thạch Sắc Vi lấy mười vạn thì chỉ sợ sau này đặt chân đến cửa Thạch gia cũng không còn cơ hội nữa. Mặc dù hắn cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ đi tìm Sắc Vi.
Hắn có thể không để ý tới Thạch gia, cứ như vậy cùng cô sống chung. Nhưng cô là cô gái được nâng niu từ nhỏ, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu một chút uất ức nào, nếu như hắn để cô bỏ người nhà mà sống cùng hắn thì cô sẽ cảm thấy vui vẻ sao? Không cha, không mẹ, không anh trai, chỉ có hắn như vậy cô sẽ hạnh phúc sao?
Chắc chắn là không thể.
Dù là tạm thời cảm thấy có tình yêu sẽ vui vẻ, nhưng thời gian sau sẽ vô cùng hối hận và tiếc nuối. Mà hắn thì không hề muốn cô đau lòng, Thạch Sắc Vi phải luôn là một cô gái hăng hái, tự tin và phách lối mới đúng.
“Tiểu quỷ suy nghĩ nhiều như vậy làm gì?" Thạch Sắc Vi dí tay vào ngực hắn, “Bọn họ bên ngoài ăn to nói lớn nhưng lại rất chiều người ta, người ta chính là tiểu thư bảo bối của Thạch gia đấy!"
Nụ cười bên môi hắn càng đậm, đúng rồi, đây chính là Thạch Sắc Vi, đây chính là câu nói mà năm xưa khi cô đứng trước đám bạn học đang bắt nạt hắn hét lên giận dữ.
Phách lối tự đại nhưng cũng rất nhiệt tình thiện lương, tùy hứng điêu ngoa nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ tỉ mỉ săn sóc, cô là người như vậy có thể không khiến cho người ta điên cuồng được sao?
Cô miễn cưỡng ngáp một cái, “Cho nên, anh không cần nghĩ tới những điều kia, trước mắt điều quan trọng nhất anh phải tìm được trường đại học tốt. Nên biết anh trai em rất giữ lời, anh chưa tốt nghiệp thì không thể cưới em được đâu đấy."
Hắn trầm mặc nói: “Anh có nói muốn kết hôn với em sao, Đại tiểu thư?" Trong giọng nói mang đậm ý cười.
“Anh dám không cưới em?" Cô chợt ngồi dậy, nhảy lên cưỡi lên người hắn, đôi mắt to xinh đẹp đều là sát khí: “Có ngon thì lặp lại lần nữa xem?"
Biểu hiện hung ác như vậy, ai còn dám nhắc lại?
Hừ hừ, dám trêu bản tiểu thư? Không tin không thể trị được tên tiểu quỷ này! Thạch Sắc Vi cực kỳ hài lòng khi hắn khuất phục, phủi phủi tay: “Anh không phải rất muốn cưới em? Yêu người ta đến chết, không phải người ta thì không cưới?"
Ơ... Khuôn mặt trắng noãn lập tức đỏ bừng lên, trừng mắt nhìn cô: “Anh chưa từng nói..."
“Còn phải nói gì nữa sao?" Lúc này đổi thành cô trêu chọc hắn, haizzz, quả thật rất lâu không trêu hắn, thật là nhớ đó, “Cá tính anh thật khó ưa, thích cũng giấu trong lòng, làm như người ta không biết ấy."
Giờ đây, còn đâu là người ôn hòa trầm ổn, hắn gấp gáp đến mức gương mặt sắp bị thiêu cháy, lôi chăn định che lấy mặt.
Oa, phản ứng này thật sự là quá đáng yêu, quá dễ thương. Mà cũng đúng nha, rõ ràng mới là tên tiểu quỷ mới mười tám tuổi, lúc nào cũng chững chạc, chuyện nhỏ cũng giả bộ thâm trầm, bộ dạng này tốt hơn nhiều.
“Che cái gì mà che?" Nữ Vương một tay nắm lấy chăn kéo xuống, nằm úp sấp trên ngực của hắn, đôi mắt to tinh quái nhìn hắn: “Đến đây, nói cho chị biết, em có thích chị, có yêu chị không nào?"
“Anh..." Đôi mắt ngập nước vụt sáng, bờ môi đỏ run rẩy, ngập ngừng nửa ngày, gương mặt sắp chuyển sang màu tím, bộ dạng ngượng ngùng đến sắp ngất..
“Hắc, hắc, hắc, thẹn thùng như vậy sao?" Yêu chết bộ dạng này của hắn, cũng vì hiếm thấy nên mới càng phải tận dụng.
“Anh nhất định là yêu em, nếu không vì sao có thể ba ngày không ăn không ngủ ở sòng bạc cũng chỉ vì tương lai sợ em thương tâm? Nếu không yêu người ta sao nhiều năm cứ canh giữ bên cạnh người ta như vậy? Nếu không yêu, hừ hừ, tại sao bên cạnh người ta nếu bay mấy con ruồi thì cũng sẽ tự dưng biến mất, hả?"
“Em cũng... Biết..."
“Dĩ nhiên, anh có thể giấu em được điều gì?" Thật ra cô vô cùng thích nhìn bộ dạng hắn vì cô mà ghen tuông cho nên vẫn không nói gì. Biết hắn rất bận rộn, nhưng chỉ cần thấy người mến mộ cô xuất hiện, bộ dạng tên tiểu quỷ này sẽ phát hỏa vô cùng đáng yêu. Qua nhiều năm vẫn vậy nhưng cô vẫn thấy thật sung sướng.
Haizzz, người nhà Thạch gia rất xấu tính mà lại nham hiểm, không thể thay đổi được.
“Như thế nào? Như thế nào? Rốt cuộc có yêu hay không?" Tình cảm của hắn cô vô cùng hiểu rồi, đã rất rõ ràng mà cũng biết hắn không phải là người cởi mở cho nên những lời như vậy khó mà nói ra khỏi miệng. Nhưng cô vẫn thích trêu chọc hắn.
“Em... Rõ ràng đã... Biết..."
“Anh không nói làm sao mà người ta biết được?"
Triệu Tử Hiển nỗ lực nửa ngày, trán toát mồ hôi hột, tim đập như sấm mà vẫn không mở miệng được.
Gấp gáp thành như vậy, Thạch Sắc Vi có chút thương tình bèn buông tha, đưa tay lau mồ hôi cho hắn: “Thôi, đứa ngốc." Tâm tình của hắn, sao cô không hiểu.
Trước kia không nói là bởi vì hắn chỉ có hai bàn tay trắng, dễ dàng mở hứa hẹn thì đó không còn là hứa hẹn nữa.
Hiện tại không nói cũng là bởi vì hắn vẫn chỉ có hai bàn tay trắng, còn chưa có tư cách nói yêu, phải cho cô tương lai đã.
Lòng tự ái của hắn rất mạnh, từ lúc còn rất nhỏ cô đã hiểu rõ. Chàng trai quật cường, cao ngạo như vậy sau nhiều năm vẫn cam nguyện ở bên cạnh, chăm sóc cô thật tốt. Tình cảm của hắn với cô sao cô không hiểu?
Có lẽ rời đi cùng cô, rời khỏi Thạch gia hắn sẽ có tương lai tốt hơn. Dù sao thì ý tốt của Thạch gia với hắn cũng có hạn, trừ học phí hằng năm cho hắn, những thứ khác đều không quan tâm, mà hắn thì có thể chăm sóc cô rất tốt.
Nếu như ban đầu không phải vì cô, nếu như ban đầu hắn không bước vào Thạch gia thì mọi chuyện ngày hôm nay đã khác. Nhưng có lẽ cũng chỉ là có lẽ, ít nhất hiện tại hắn đang ở bên cạnh cô, cùng sống với cô.
Không có nói ra lời yêu, cũng nhất định là không phải không yêu. Lúc tuổi trẻ yêu nhau say đắm thì không phải nhất định là do thói quen. Ít nhất cô đã yêu hắn nhiều năm như vậy và hắn cũng đã đáp lại tấm chân tình của cô.
Cô bây giờ, đã thỏa mãn.
Tựa vào trong ngực của hắn, chậm rãi ngáp một cái, một lần mệt mỏi, một lần điên cuồng xong lại có thể nằm trong ngực hắn bình yên mà ngủ thì đó là hạnh phúc rồi.
Triệu Tử Hiển mở rộng vòng tay ôm thật chặt lấy cô.
Bàn tay ngọc hung hăng vỗ ngực hắn một cái: “Đừng đập nhanh như vậy, rất ồn." Giọng chẳng xem đạo lý ra gì, cứ như là lời của cô là lẽ đương nhiên.
Nhưng mà, hắn lại thích điều đó.
“Ừ." Hắn bật cười thỏa mãn và an lòng.
Căn phòng yên tĩnh và ấm áp.
“Thạch Sắc Vi!"
“Hửm..."
“Anh... Anh... Yêu em."
Trả lời hắn là tiếng hít thở đều đều của cô.
Cô đã thiếp đi.
Lấy tất cả dũng khí, toàn bộ nổi lực và nỗ lực lâu lắm mới có thể nói ra miệng, nhưng cô đã ngủ rồi, không nghe thấy.
Nhưng hắn cũng không cảm thấy thất vọng, ngủ thiếp đi cũng tốt. Tương lai, cho đến khi hắn mạnh mẽ hơn, đến khi hắn có thể cho cô tương lai hạnh phúc thì hắn sẽ nói lại cho cô nghe.
Triệu Tử Hiển cẩn thận ôm người trong ngực lại, kéo chăn, từ từ nhắm mắt rồi ngủ luôn.
Trong ngực, đôi môi xinh đẹp của Thạch Sắc Vi rất khẽ giơ lên, hừ, có nói cũng không tự nhiên. Có thế mà không chịu thừa nhận.
Tác giả :
Chu Khinh