Tối "Manh" Xuyên Qua
Chương 62: Nghe lén được một tin tức nhỏ

Tối "Manh" Xuyên Qua

Chương 62: Nghe lén được một tin tức nhỏ

Cổ Tiếu Tiếu mặc dù đôi mắt không tốt, nhưng nhắc đến buôn chuyện là sáng ngời, nàng ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, bỗng nhiên ngồi dậy đẩy đẩy bả vai Tĩnh Huyền Phong, “Ngươi nói Hoàng Thượng vì sao lại trúng độc, hắn lão nhân gia khi nào thì đã tới Đông Thấm Quốc, ngươi đi dò la Hoàng Thượng xem thế nào?"

“Ngươi là điên rồi hay bị choáng váng? Việc riêng của phụ hoàng ngươi cũng dám hỏi thăm?" Tĩnh Huyền Phong khẩu thị tâm phi giận dữ, kỳ thật hắn cũng không ngủ, nguyên bản còn muốn để cho tiểu manh nhi đi tìm hiểu một chút, sao lại thành ra chỉ đạo hắn?… (2 vk ck nhiều chuyện)

Hắn thấy Cổ Tiếu Tiếu biểu tình một bộ đến chết vẫn còn gian, kéo cổ tay nàng nhẹ giọng nói, “Lại nói, quan hệ của ngươi cùng phụ hoàng, có thể còn gần hơn cả ta"

Cổ Tiếu Tiếu từ sau khi biết tình tiết “Cổ Tiểu Tiểu" thầm mến Hoàng Thượng, đối này loại đề tài này cực kì mẫn cảm, nàng vội vội vàng vàng lắc đầu phủ nhận, “Đừng nói bậy a, theo ta suy đoán, tám phần là vì nương của Độc Thấm Tâm, là tình nhân dị quốc (nước ngoài) của Hoàng Thượng, cải trang vi hành có khi là đi tìm tình cảm lưu luyến từ lâu cũng nên? Mà Độc Thấm Tâm chính là… Ngô…"

Tĩnh Huyền Phong mâu trung cả kinh, một phen che miệng Cổ Tiếu Tiếu, “Ngươi cư nhiên dám cùng nhi tử của Hoàng Thượng thảo luận vấn đề này? Ngươi để uy nghiêm của Hoàng Thượng ở nơi nào, huyết thống hoàng thất ở chỗ nào?"

Cổ Tiếu Tiếu trừng đôi mắt cá chết, trong TV không phải đều diễn như vậy sao, Hoàng Thượng du sơn ngoạn thủy chính là ra bên ngoài ngoạn nữ nhân, đem hoa cúc khuê nữ nhà người ta chỉnh thành bụng lớn, rồi chờ thêm mười tám năm nữa khi đứa nhỏ lớn lên, lão nương lúc này mới nói ra tình hình thực tế, đứa nhỏ biết chính mình là huyết thống hoàng thất, hơn nữa bỗng nhiên còn có tín vật thuộc loại độc nhất vô nhị của Hoàng Thượng trong tay, sau đó trải qua trăm đắng ngàn cay rốt cục cũng bay lên biến thành phượng hoàng, nếu không lấy đâu ra nhiều công chúa, hoàng tử lưu lạc dân gian như vậy a? Nói trắng ra vẫn là Hoàng Thượng yêu hái hoa ngắt cỏ.

Cổ Tiếu Tiếu giãy dụa hai ba cái không có hiệu quả, trong lòng đành thò tay nhỏ bé vẫy vẫy cờ trắng đầu hàng, Tĩnh Huyền Phong trước khi buông tay còn dặn dò nói, “Đừng phỏng đoán thêm nữa, nếu rơi vào tai phụ hoàng chọc mặt rồng giận dữ, bổn vương cũng không giữ được mạng nhỏ của ngươi"

Cổ Tiếu Tiếu kiên định gật gật đầu, Tĩnh Huyền Phong vừa thả tay ra, nàng liền cau mày cân nhắc, đương nhiên không thể vì buôn chuyện mà toi mạng, cho nên…"Độc Thấm Tâm lớn lên có giống Hoàng Thượng không?"

“…" Tĩnh Huyền Phong thật rất muốn bóp chết nàng cho xong việc, hắn nhấc chăn chùm lên đầu Cổ Tiếu Tiếu, “Ngươi không biết chữ ‘Tử’ viết như thế nào sao? Chuyện này dừng ở đây!"

“Truyện nhàn thoại truyện nhàn thoại, đương nhiên là không có bằng chứng truyền ra ngoài… Ngô… Thở không nổi…" Cổ Tiếu Tiếu nhãn châu chuyển động, hai chân duỗi thẳng không hề giãy dụa… Tĩnh Huyền Phong nghĩ nàng bị ngạt thở hôn mê, vội vàng vén chăn lên, chỉ thấy Cổ Tiếu Tiếu mắt trợn trắng, lưỡi thè ra ngoài, hắn không cần nghĩ ngợi vội chụp mặt nàng vỗ vỗ, thấy vẫn không có phản ứng, lại mãnh liệt lay động bả vai nàng, “Tiểu manh nhi ngươi tỉnh tỉnh “

“…" Cổ Tiếu Tiếu liên tục giả chết, trong lòng đã chảy ra hai hàng nước mắt “Thống khổ", thèm vào! Xương cốt đều nhanh bị ngươi lay động đến vỡ nát, cầm thú không bằng chơi chán còn không dừng tay ——

Cổ Tiếu Tiếu vốn là đùa giỡn, nhưng Tĩnh Huyền Phong lại coi như thật, liền lấy khăn lạnh đắp lên trán nàng lại còn ấn vào huyệt nhân trung (huyệt bên dưới giữa 2 lỗ mũi ý).

Cổ Tiếu Tiếu thật sự chịu không nổi, chuẩn bị giả vờ chậm rãi tỉnh lại dưới trạng thái cực kì tiều tụy, nhưng Tĩnh Huyền Phong bỗng nhiên cúi đầu hôn lên môi của nàng, Cổ Tiếu Tiếu trong lòng hoảng hốt, nàng đã hôn mê còn muốn đùa giỡn lưu manh? …

Nàng đang mắng Tĩnh Huyền Phong cầm thú, lại bỗng nhiên cảm thấy có một luồng khí chảy vào yết hầu… Cổ Tiếu Tiếu lúc này mới hiểu được hắn cư nhiên lại miệng đối miệng… Hô hấp nhân tạo truyền dưỡng khí?

Cổ Tiếu Tiếu khóe mắt cười thành hình bán nguyệt, vụng trộm vươn đầu lưỡi liếm môi Tĩnh Huyền Phong một chút… Tĩnh Huyền Phong cảm thấy đụng chạm ấm áp, khóe miệng khẽ giương lên nhưng vẫn làm ra vẻ không biết nắm lấy mũi nàng, há mồm to tiếp tục thổi khí, thực chất là muốn che miệng không cho nàng thở, ở dưới loại trạng thái này, khiến cho người sống hít thở không thông ! … Cả hai đều khổ.

Không đến ba mươi giây…"Ngô ngô ngô…" Cổ Tiếu Tiếu tay chân loạn đá giãy dụa, nàng giơ hai tay lên cao hươ hươ cầu xin tha thứ, Tĩnh Huyền Phong một tay tham nhập vào trong vạt áo nàng, chỉ muốn nhéo đùi nàng một chút, nhưng Cổ Tiếu Tiếu lại hiểu lầm lập tức mãnh liệt gật đầu, còn tỏ vẻ thành ý, tự giác tự nguyện rút đi quần áo trên người, tức khắc ngã chỏng vó nằm ở trên giường, làm ra biểu tình kiên định mời ngươi “Muốn làm gì thì làm"…

Sau khi nàng cùng Tĩnh Huyền Phong ký kết giao dịch “Bán mình giữ mạng", Tĩnh Huyền Phong nghiêng người nằm ở bên cạnh Cổ Tiếu Tiếu, ha ha cười khẽ hôn lên mặt nàng, Cổ Tiếu Tiếu há mồm thở dốc đánh vào ngực hắn, cắn răng mở miệng phẫn hận nói, “Đây là hiệp ước không bình đẳng, toàn tự ý làm mấy chuyện ái muội, ngươi xấu lắm!"

Tĩnh Huyền Phong chiếm tiện nghi còn khoe mã, “Ai ai? Ta còn chưa bắt buộc ngươi, chính ngươi tự mình thoát a “

“…" Cổ Tiếu Tiếu khóc không ra nước mắt chết ngất đi, câm điếc ăn hoàng liên, có khổ không nói được, nàng nàng nàng, thực không có nguyên tắc a!

※※ ※

Sáng sớm hôm sau

Tỳ nữ của Duệ Đức Đế ở ngoài đập cửa, Tĩnh Huyền Phong còn buồn ngủ ra mở đã thấy tỳ nữ hạ thấp người hành lễ, “Nô tỳ thỉnh an tam hoàng tử, nô tỳ phụng mệnh Hoàng Thượng đến báo cho ngài biết một tiếng, Hoàng Thượng quay về Vân thành thay tam hoàng tử xử lý quân vụ trước, để cho ngài mang theo Trấn Nam Vương phi đi dạo chung quanh, Hoàng Thượng còn nói, không cần chào từ biệt “

Tĩnh Huyền Phong lập tức thanh tỉnh, sao lại tới vội vàng đi vội vàng thế này? …"Phụ hoàng giờ này đang ở nơi nào?"

“Khởi bẩm tam hoàng tử, Hoàng Thượng đang hội đàm cùng nữ vương Đông Thấm Quốc, Hoàng Thượng có chỉ, bất luận kẻ nào cũng không được làm phiền"

Cổ Tiếu Tiếu đang ngẩn ngơ mơ màng, vừa nghe được tin tức này liền nhảy xuống giường, Tĩnh Huyền Phong thấy nàng không đầu không đuôi lục tung, lệnh tỳ nữ trước lui ra, tiện tay đóng cửa lại, “Ngươi tìm vật gì đâu?"

“Nhanh chút Tĩnh Huyền Phong, tìm cho ta hai cái chén ——" Cổ Tiếu Tiếu luống cuống tay chân nơi nơi sờ loạn, Tĩnh Huyền Phong không rõ cho nên lấy trên cái bàn đưa cho nàng, “Khát ?"

Cổ Tiếu Tiếu đem hai cái chén cất vào áo, kéo kéo tay Tĩnh Huyền Phong, thúc giục nói, “Còn không mau đi a, lại đợi lát nữa cái gì đều nghe không được!"

Mặc dù thấy nàng bộ dáng vội vàng như đi cứu hỏa, nhưng Tĩnh Huyền Phong như trước không hiểu nàng đang suy nghĩ cái gì, “Mau nói cho rõ “

“Vừa đi vừa nói chuyện, ngươi có biết Hoàng Thượng cùng Độc Thấm Tâm đang tán gẫu trong phòng nào không …" Cổ Tiếu Tiếu vẫn giữ chặt tay Tĩnh Huyền Phong kéo ra ngoài cửa, Tĩnh Huyền Phong đành phải mơ mơ màng màng dẫn đường, “Hình như là ở chính sảnh, ngươi hỏi cái này làm gì?"

“Đến đó ta lại nói cho ngươi, trước giữ bí mật" Cổ Tiếu Tiếu hàm hồ đáp lại, Tĩnh Huyền Phong liền hồ đồ như vậy mang nàng đi đến hoàng cung chính sảnh… Đợi tới nơi, vừa vặn thấy đại nội thị vệ đang canh gác ở ngoài cửa, Cổ Tiếu Tiếu sờ sờ cánh cửa đang đóng chặt, tùy tiện nói với đại nội thị vệ, “Hoàng Thượng cho bốn người các ngươi đi chuẩn bị ngựa “

Bọn thị vệ chưa nhận được khẩu dụ của Hoàng Thượng sao dám tùy ý rời đi, nhưng Trấn Nam Vương phi mệnh lệnh lại không dám không theo, mấy người khó xử nhìn về phía tam hoàng tử…

Tĩnh Huyền Phong đại khái hiểu được ý đồ Cổ Tiếu Tiếu, nhưng hắn nếu nói Cổ Tiếu Tiếu giả tạo thánh chỉ lại làm mất mặt Trấn Nam Vương phi, nghĩ vậy, nên thở dài dương tay ý bảo, “Hoàng Thượng quả thật có mệnh lệnh này, nhanh đi." Lời này vừa nói ra, cuộc đời Tĩnh Huyền Phong cũng là lần đầu tiên phạm vào tội bao che lừa trên gạt dưới.

Nếu tam hoàng tử cũng tán thành, bốn gã thị vệ tự nhiên tức khắc xoay người rời đi..Tĩnh Huyền Phong nhìn chăm chú bóng dáng bốn người, lại nhìn nhìn tiểu manh nhi bất hảo thành tánh, vừa muốn mở miệng quở trách, đã thấy tiểu manh nhi công khai đem một cái chén úp lên cánh cửa, thuận thế đem lỗ tai dán lên đáy chén để nghe lén…

Tĩnh Huyền Phong thấy cử chỉ đại bất kính, giống như trộm đạo nhất thời một tay chống tường không nói gì, hắn âm thầm hạ quyết tâm, vô luận là ba năm hay là năm năm, nhất định phải đem tiểu manh nhi không quy không củ, cùng mấy hành vi đáng xấu hổ nhổ tận gốc!

Cổ Tiếu Tiếu giờ phút này không thèm quản phía sau truyền đến sát khí, nàng một bên nghe một bên về lấy ra một cái chén khác đưa về phía sau, chia xẻ nói, “Mau tới nghe lén, rất rõ ràng, có vẻ chưa nói đến vấn đề mấu chốt, chúng ta tới thật sự là đúng thời điểm…"

“…" Tĩnh Huyền Phong bán tín bán nghi chần chờ một lát, biết rõ không nên thông đồng làm bậy, nhưng lại không ngăn được lòng hiếu kỳ bắt đầu khởi động, hắn tức giận tiếp nhận cái chén, học bộ dáng Cổ Tiếu Tiếu dán lên cánh cửa nghe lén…

Thị vệ Đông Thấm Quốc trên đường đi qua nơi đây thấy hai người một cao một thấp lén lút áp lên cánh cửa, nhưng vì thân phận địa vị hai người, nên cũng không dám tiến lên nhiều lời, cho nên đành phải làm ra vẻ chưa thấy cấp tốc đi ngang qua.

Cùng lúc đó, trong chính sảnh

Duệ Đức Đế có chút suy tư nhấp ngụm trà xanh, lại hướng Độc Thấm Tâm chậm rãi cười, tiếp tục nói, “Ngươi có biết phụ hoàng của ngươi là người như thế nào không?"

Độc Thấm Tâm nguyên bản đang nói chuyện phiếm cùng Duệ Đức Đế ở bên trong, lời này vừa nói ra, khóe miệng không khỏi cứng đờ, cúi mặt lắc đầu, “Từ khi thần sinh ra chỉ có một tay mẫu hậu nuôi nấng, Hoàng Thượng sao lại hỏi chuyện này?"

Duệ Đức Đế mâu trung xẹt qua một tia khác thường, “Trẫm chỉ là thuận miệng nên hỏi, đừng để ý “

Độc Thấm Tâm nén xuống đau xót, mỉm cười yếu ớt, “Thần sớm đã quen với cuộc sống một mình, mỗi ngày trồng hoa dưỡng trùng cũng không còn cảm thấy nhàm chán nữa"

“Rất tốt… Có câu, trẫm vẫn là nên dặn dò ngươi…" Duệ Đức Đế đứng dậy chắp tay sau lưng, Độc Thấm Tâm tức khắc tất cung tất kính gật đầu theo sau, “Thần đối Tam Hoàng tử tự tung tự tác luận tội thực đáng chết, nhưng Hoàng Thượng chẳng những không truy cứu, còn cùng thần thương lượng nói chuyện, thần thực sự hối cải muốn thay đổi bản thân, nhất quyết làm theo, thỉnh Hoàng Thượng chỉ bảo “

Duệ đức đế khóe mắt tràn đầy hiền lành, “Các ngươi ở trong mắt trẫm vẫn chỉ là đứa nhỏ thôi, từ xưa đến nay, nữ tử phải gả cho nam nhân tốt, tìm người thuộc về chính mình, ngươi nếu thiệt tình ăn năn, trẫm mệnh ngươi cải cách chế độ nữ quyền ở Đông Thấm Quốc, thuận theo lịch sử biến thiên"

Độc Thấm Tâm kinh ngạc ngẩng đầu, nàng hiểu được dụng ý trong lời nói này của Duệ Đức Đế, Đông Thấm Quốc mấy trăm năm nay đều coi trọng nữ quyền, này cùng các triều đại chế độ nam quyền không hợp nhau, mà tình trạng các nước láng giềng sớm hay muộn cũng sẽ dao động tư tưởng nam tử bổn quốc, nhưng lời nói này của Hoàng Thượng… Là đang mệnh lệnh nàng lấy một loại hình thức khác thống trị Đông Thấm Quốc sao?

Duệ Đức Đế đem thần sắc do dự của nàng thu vào đáy mắt, “Trẫm thái độ cường ngạnh như thế đều có đạo lý của trẫm, nói cách khác, đừng làm cho bi kịch giẫm lên vết xe đổ, mẫu thân ngươi vì nửa giang sơn mà tự hủy hoại chính mình, ngươi mặc dù không có phân dã tâm lớn như của nàng, nhưng vì bảo toàn Đông Thấm Quốc suýt nữa làm tổn thương đến tánh mạng của Huyền nhi, trẫm không phải thánh nhân, lại càng không muốn phát động chiến tranh"

Duệ Đức Đế nhìn về phía trước, hơi hơi thở dài, Trần Phong chuyện cũ như mới hôm qua, “Thực không dám đấu diếm, ngươi chính là cốt nhục của một vị bằng hữu vào sinh ra tử cùng trẫm, nhưng vì mẫu thân ngươi… Vị bằng hữu kia đã ở trước mặt trẫm thề cả đời không gặp lại nàng.

Về sau nghĩ lại, mẫu thân ngươi có lẽ vì tư tưởng nữ quyền thâm căn cố đế, lại ra sức muốn củng cố địa vị bản thân, nên mới không quý trọng đoạn tình cảm kia, làm tổn thương thiệt tình chân ý của một nam nhân… Giờ phút này chắc ngươi cũng đã hiểu vì sao trẫm vẫn luôn dễ dàng tha thứ cho Đông Thấm Quốc các ngươi tùy ý làm bậy"

Độc Thấm Tâm sợ hãi run rẩy hồi lâu, mới quỳ gối trước người Duệ Đức Đế, nàng chưa bao giờ nghĩ tới chính mình còn có một vị phụ thân, cảm xúc có chút kích động dò hỏi, “Hoàng Thượng có thể cho thần biết…phụ hoàng có còn ở trên nhân gian hay không?"

Duệ Đức Đế đáp nhẹ, “Hắn vẫn luôn luôn âm thầm yên lặng chú ý, bảo hộ ngươi"

Độc Thấm Tâm nghe ra Duệ Đức Đế hiển nhiên không muốn lộ ra hành tung của phụ hoàng, nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang rơi xuống nước mắt, “Tạ ơn Hoàng Thượng, thần may mắn biết được tin tức này đã cảm thấy thực sự mỹ mãn"

Duệ Đức Đế trong mắt lại mang theo một tia phiền muộn, đi lên phía trước nâng Độc Thấm Tâm dậy, lời nói thấm thía, “Đứa nhỏ, thế gian hỗn loạn trăm mối không nên chỉ để ngươi một mình gánh vác, đi tìm hạnh phúc thuộc về chính mình, chỉ cần ngươi hạnh phúc, trẫm chắc phụ hoàng ngươi, cũng sẽ cảm thấy vui mừng “

Độc Thấm Tâm thiệt tình thành ý đáp ứng, “Thần còn có một chuyện không rõ, kim sí cửu cửu quy là độc trùng chỉ lưu truyền trong hoàng thất, vì sao Trấn Nam Vương phi lại có thể dễ dàng hóa giải?"

Duệ Đức Đế ngẩn ra, lắc đầu nói, “Trẫm quả thật không biết, năm đó trẫm thân mang kịch độc này cũng nhờ Cổ Tiểu Tiểu chữa trị, có lẽ chỉ là trùng hợp “

Độc Thấm Tâm tuy nghi ngờ nhưng vẫn gật gật đầu, “Hoàng Thượng ngài thực đúng là mệnh Thiên Tử, đều có trời xanh chúng thần phù hộ “

Ai không thích nghe lời hay, Duệ Đức Đế sang sảng cười, “Phú quý ở trời, nói thực không sai"



Tĩnh Huyền Phong nghe xong loạn thất bát tao, lại thấy có tiếng bước chân hướng cạnh cửa tới gần, vội vàng kéo Cổ Tiếu Tiếu núp vào một góc… Cổ Tiếu Tiếu còn chưa tiêu hóa hết ý niệm trong đầu, bất quá nàng cũng phân tích được một chút, nghe lén lời nói kia, cảm giác thấy phụ thân Độc Thấm Tâm chính là Hoàng Thượng, mà Hoàng Thượng lại đang dùng một loại phương thức âm thầm bảo hộ khuê nữ, tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ, đương nhiên hy vọng cốt nhục của mình có cuộc sống vô ưu vô lự, lập gia đình, sinh con buông tha cho cái danh hiệu nữ vương hư vinh, làm một tiểu phụ nhân hạnh phúc cho xong việc.

Cổ Tiếu Tiếu nâng lên mí mắt kết luận lại suy nghĩ của chính mình, hoàng đế lão nhân lưu tình khắp nơi hái hoa thực nhiều.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại