Tối "Manh" Xuyên Qua
Chương 61: Hoàng Thượng giá lâm
Duệ Đức Đế ổn tọa phía trên vương vị, quần áo thường phục may bằng tơ lụa thượng thừa, thắt lưng ngọc phỉ thúy Long Văn, giản lược mà không mất đẹp đẽ quý giá, hắn lần này vì muốn vi hành du ngoạn, chỉ đem theo một tỳ nữ, cùng bốn thị vệ đại nội.
Mà Tĩnh Huyền Phong, Cổ Tiếu Tiếu, Độc Thấm Tâm, Nhiễm Nhượng Hà im lặng đứng ở hai bên chờ hoàng thượng hạ chỉ… Duệ Đức Đế tựa hồ cũng không nóng lòng mở miệng, chậm rãi nhìn chung quanh hoàng cung Đông Thấm Quốc cổ kính, bài trí vẫn như cũ không đổi, trí nhớ giống như một bức hoạ cuộn tròn đang dần dần hé mở…
Khi Duệ Đức Đế tiến vào Vân thành không thấy Tĩnh Huyền Phong tựa hồ đã dự cảm có việc phát sinh, bất hạn thay lời nói lại trở thành sự thật, nữ nhi Độc Thấm Tâm của Độc Khéo Mạn, quả nhiên ra tay với Tĩnh Huyền Phong. Mà hắn năm đó cũng không phải là vì nhân từ mà nương tay thả hổ về rừng, chỉ là có chút lơ đễnh bỏ qua sự việc sâu xa nửa nọ nửa kia.
Bất quá may mắn là, Cổ Tiểu Tiểu ở bên cạnh Tĩnh Huyền Phong chăm sóc hắn, hóa nguy hiểm thành bình an.
Độc Thấm Tâm cẩn thận liếc mắt nhìn chăm chú Duệ Đức Đế… Duệ Đức Đế tuy đã hơn năm mươi tuổi, nhưng vẫn như trước anh khí bức người, thần thái sáng láng, quý khí vương giả luôn luôn hiển hiện, cũng do đó biết được, Tĩnh Huyền Phong cùng với phụ hoàng hắn vô luận là từ ánh mắt, khí chất hay là trong lúc giơ tay nhấc chân cũng cực kì giống nhau. Nếu nói có chỗ bất đồng, thì chỉ là do Duệ Đức Đế năm tháng lắng đọng lại thêm phần trầm ổn cùng bình thản.
“Tiểu Tiểu, ngươi biết rõ Huyền nhi ở trong lòng trẫm quan trọng thế nào, nên lần này giống như đã cứu trẫm hai lần, vất vả cho ngươi rồi" Duệ Đức Đế hòa ái tươi cười nói với Cổ Tiếu Tiếu, Cổ Tiếu Tiếu khẩn trương tiến lên từng bước hành đại lễ, cố theo khuôn phép cũ mở miệng, “Hoàng Thượng, đây là chuyện thần phải làm"
“Ha ha, còn xưng trẫm là Hoàng Thượng?" Duệ Đức Đế vẫy tay sang sảng cười, “Huyền nhi có tuân theo ý trẫm, đối đãi tử tế với ngươi không?"
Giờ này khắc này, Cổ Tiếu Tiếu là cỡ nào tức giận, muốn đem toàn bộ mấy chuyện chọc giận người ta của Tĩnh Huyền Phong nói ra hết! Nhưng nàng cảm thấy có một đạo ánh mắt lãnh liệt giết người vô hình từ sau gáy phóng tới…"Tam hoàng tử đối thần tốt lắm “
Tĩnh Huyền Phong vừa lòng dương môi cười, tiểu manh nhi coi như biết điều, nếu dám nói hắn làm khó dễ, hừ hừ… Thật đúng là không có cách.
Duệ Đức Đế mắt sáng hiền hòa dừng ở trên người Độc Thấm Tâm, bắt đầu sinh ra một loại cảm giác quen thuộc lại hơi hơi xa lạ, “Ngươi là nữ nhi của Độc Khéo Mạn, Độc Thấm Tâm?"
“Độc Thấm Tâm tham kiến Duệ Đức Đế" Độc Thấm Tâm hạ thấp người hành lễ, cử chỉ tự nhiên hào phóng.
Duệ Đức Đế lại chú ý tới nam tử trẻ tuổi anh tuấn tiêu sái bên cạnh Độc Thấm Tâm, “Ngươi là … ?"
“Bái kiến Duệ Đức Đế, ta là quốc vương Bắc Duyên Quốc Nhiễm Nhượng Hà" Nhiễm Nhượng Hà tựa hồ nhìn ra trong mắt Duệ Đức Đế nhìn Độc Thấm Tâm mang theo một tia tình cảm nào đó, liền cả gan nói thẳng, “Ta lần này là vì cưới Độc Thấm Tâm mà đến “
Duệ Đức Đế nao nao, lại cẩn thận xem xét nam tử phía trước, chậm rãi gật đầu, “Như thế đi, trẫm tựa hồ ra khỏi cửa toàn gặp chuyện vui? Ha ha…"
Độc Thấm Tâm xấu hổ cúi đầu, nàng còn chưa đáp ứng gả cho Nhiễm Nhượng Hà, người này rõ ràng chủ trương muốn bức nàng đi vào khuôn khổ.
Tĩnh Huyền Phong thủy chung bất động thanh sắc một câu cũng không nói… Từ thái độ của phụ hoàng đối với Độc Thấm Tâm, xem ra nhất định có chuyện sâu xa. Lại liên tưởng đến “Kim sí cửu cửu quy", hay là phụ hoàng cùng Đông Thấm Quốc có liên quan gì đó?
Đợi sau khi yến tiệc kết thúc, Duệ Đức Đế lệnh Độc Thấm Tâm, Nhiễm Nhượng Hà trước tiên lui ra, rồi mới họp mặt gia đình.
Hoàng Thượng vì đi đường dài có chút mệt mỏi, hắn chậm rãi đứng lên, giống như trưởng giả sủng nịch đứa nhỏ vỗ vỗ bả vai Cổ Tiếu Tiếu, “Tiểu Tiểu, ngươi quả thực không cô phụ kỳ vọng của trẫm, chuyện Tử Điền thành làm rất là thỏa đáng “
Cổ Tiếu Tiếu đã cảm thấy không khí quanh mình không còn khẩn trương nữa, ha ha ngây ngô cười, thẹn thùng di di mũi chân, “Đúng vậy, đúng vậy, là Hoàng Thượng tinh mắt nhìn xa trông rộng" nàng da mặt dày lại khen chính mình hai câu, lại bỗng nhiên nhớ tới một người, “Hoàng Thượng, Cố Trường Minh hắn…"
“Khi Trẫm đến Tử Điền thành vừa vặn gặp phải việc này, cũng đã tìm hiểu qua chân tướng mọi chuyện, trẫm sẽ theo lẽ công bằng xử lý" Hoàng Thượng nhợt nhạt cười, “Trẫm nghe lời tỳ nữ ngươi kể rồi, thật khổ cho ngươi nghĩ ra cách làm như vậy a, ha ha “
“Hì hì, lúc ấy Vương gia đang ở Đông Thấm Quốc, thần không hiểu dụng binh, bất đắc dĩ mới bí quá hoá liều ra hạ sách này " Cổ Tiếu Tiếu lâng lâng bay lên tận mây, được Hoàng Thượng khen, hắc hắc hắc hắc…
Tĩnh Huyền Phong vốn lười nhác ngồi ở trên ghế, vẫn không hiểu hai người kia đang nói chuyện gì, “Tử Điền thành xảy ra chuyện gì? Vì sao bổn vương hoàn toàn không biết? Cố Trường Minh là ai? Tiểu manh… Thỉnh Vương phi nói rõ"
Hắn cư nhiên dùng chữ “Thỉnh"? Cổ Tiếu Tiếu khiếp sợ lui ba bước về phía sau… Đồ hai mặt, bằng mặt không bằng lòng, nham hiểm! Dối trá, từ đầu đến đuôi đều dối trá!
Tĩnh Huyền Phong tự nhiên cũng hiểu nàng là đang kinh ngạc chuyện gì, khinh thường hừ một tiếng, nhưng chỉ nói, “Ta chính là mời Vương phi chỉ giáo a"
Cổ Tiếu Tiếu bĩu môi một cái, kỳ quái nói, “A? Vương gia khách khí, thiếp thân nào có tư cách chỉ giáo Vương gia ngài đâu? Chỉ là gặp may chứ sao bằng ngài"
“Nga? Ngô phi vì sao ở phụ hoàng lại trở nên khiêm tốn ôn nhu như thế? Ta tựa hồ không nhận ra vị nữ tử đoan trang hiền thục trước mắt này là người phương nào"
Cổ Tiếu Tiếu tức giận đến nghiến răng, “Đúng vậy, nga! Không phải vậy, còn Vương gia chỉ có hơn chớ không kém “
“…" Hoàng Thượng thủy chung không lên tiếng, nhìn hai người thường xuyên qua lại tăng tiến cảm tình, không khỏi cảm thấy vui mừng sâu sắc cười cười, Huyền nhi cùng Tiểu Tiểu có thể nói là lương duyên vàng ngọc, ông trời tác hợp cho a, ha ha.
Hoàng Thượng nhéo nhéo cánh tay Tĩnh Huyền Phong, ý vị thâm trường bất đắc dĩ nói, “Huyền nhi, kịch độc trong người ngươi cũng đã được giải, trẫm hy vọng ngươi đừng làm khó Độc Thấm Tâm, chấp nhặt một nữ tử cũng không tốt, biết đâu sau này còn có chỗ cần nhờ đến"
Tĩnh Huyền Phong có chút suy tư ứng thanh, theo hiểu biết của hắn đối với phụ hoàng, sẽ không làm qua loa như thế, nên mới thẳng thắn nói, “Phụ hoàng, nghe nói ngài năm đó từng bị kim sí cửu cửu quy này làm hại, nhi thần chính là không hiểu, vì sao ngài lại đối Đông Thấm Quốc khoan dung như thế?"
Hoàng Thượng tươi cười trên miệng chợt tắt, đường hoàng nói, “Lời ấy sai rồi, lấy đức trị thiên hạ mới là vương đạo “
Lời này vừa nói ra, Cổ Tiếu Tiếu vụng trộm cười, đột nhiên nhớ tới bộ phim điện ảnh 《 Phương Thế Ngọc 》 có đoạn luận võ kén rể, Phương Thế Ngọc lại dùng lợi thế võ thuật của mình đi cưỡng bức thú nữ nhi nhà người ta, nhưng miệng lại luôn nhắc đi nhắc lại, nhiều nhất năm chữ —— lấy đức thu phục người.
Tĩnh Huyền Phong nghe được tiếng cười quỷ dị, trong lòng còn nhớ về chuyện Tử Điền thành, liền đứng dậy giữ chặt Cổ Tiếu Tiếu, hướng Hoàng Thượng báo lui, “Phụ hoàng, ngài trước nghỉ ngơi, nhi thần ngày mai sẽ cùng ngài nói chuyện “
“…" Cổ Tiếu Tiếu tiểu tâm can nhất thời run lên, xong rồi xong rồi, đại hội chất vấn vô thời hạn chính thức bắt đầu! Ô ô…
※※ ※
Trong phòng ở chỗ rẽ hành lang gấp khúc, thường thường truyền ra tiếng chụp cái bàn đổ chén ——
“Ba!" Lại là một tiếng vỗ án nổ tưng bừng, sau khi Tĩnh Huyền Phong nghe Cổ Tiếu Tiếu kể lại rõ ràng không thiếu một chữ, tức giận đến gân xanh nổi lên, “Ngươi là ăn gan hùm mật báo?! Trong Tử Điền thành loạn binh đảo chính nguy hiểm! Ngươi cư nhiên dám cải trang xâm nhập vào thành, cũng không sợ bị vó ngựa đạp chết hay sao? ! —— “
“…" Cổ Tiếu Tiếu lại ngồi trên ghế nhỏ quen thuộc, tận lực bày ra bộ dạng cúi đầu sám hối ai oán, lắc lắc đầu trong lòng nói thầm: nàng này không phải vẫn sống rất tốt hay sao? Nếu không lấy đâu ra cơ hội cho ngươi dạy, phi.
“Ngươi kia lắc đầu là thái độ gì hả? Nhìn thẳng về phía trước!" Tĩnh Huyền Phong chính là không hiểu vì sao tiểu manh nhi lại không thể làm cho người khác bớt lo, mà “Công tích vĩ đại" ở Tử Điền thành lại làm cho người ta cứng lưỡi, mặc dù kết quả xử lý không tệ, nhưng đây phần lớn là nhờ may mắn!
Cổ Tiếu Tiếu nhắm lại đôi mắt cá chết, thong thả chuyển hướng về Tĩnh Huyền Phong, bỗng nhiên xoa xoa cằm trừng mắt, “Ngươi không biết là… Hoàng Thượng cùng Độc Thấm Tâm có vấn đề gì sao?"
Tĩnh Huyền Phong ngẩn ra, có chút suy tư ứng thanh, “Bổn vương cũng cho rằng việc này có điểm kỳ quái, bất quá…" Hắn vừa muốn tiếp tục nói, bỗng nhiên phát hiện chính mình bị Cổ Tiếu Tiếu đánh lạc hướng, nhất thời tức giận vỗ bàn, “Còn học được cách nói chêm chọc cười ?!"
Cổ Tiếu Tiếu lại ngạc nhiên trợn mắt, liền hét lên ngắt lời, “Ai? Vương gia thật lợi hại a, còn có thể nói ‘Nói chêm chọc cười’ của Miêu tộc… Biết có ý nghĩa gì sao?"
Tĩnh Huyền Phong trong lòng không khỏi có chút tò mò, “Ta cảnh cáo ngươi tiểu manh nhi, hôm nay chớ có nghĩ vàng thau lẫn lộn, mau nói nhanh có ý nghĩa như thế nào, sau tiếp tục quay lại việc cũ!"
Cổ Tiếu Tiếu hai mắt nhíu lại, “Ta yêu ngươi" Tĩnh Huyền Phong sửng sốt, khi khóe miệng vừa hơi chút giương lên, Cổ Tiếu Tiếu liền tiếp thep mấy chữ như giội nước lạnh, “… Ý nghĩa đó"
Tĩnh Huyền Phong hai tay hoàn ngực khóe miệng giật giật, “Học Miêu ngữ không đứng đắn này với ai?"
“…" Cổ Tiếu Tiếu vội hít một ngụm khí lạnh, không nghĩ qua là sẽ tự làm khó mình, nhấc tay báo cáo, “Nhiễm Nhượng Hà!"
“Bổn vương thì sẽ tìm Nhiễm Nhượng Hà khảo chứng, nếu không có thực, vậy đừng trách …"
Cổ Tiếu Tiếu bên tai truyền đến âm thanh “Kẽo kẹt" Tĩnh Huyền Phong bẻ khớp xương, theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, có mỗi một câu nói, cố chấp! Làm người cần gì tích cực như vậy đâu?
Tĩnh Huyền Phong bất đắc dĩ thở dài, theo như kinh nghiệm thực tiễn bao lâu nay của hắn mà nói, tiểu manh nhi tuyệt không khiêm tốn ôn nhu như tiểu thư khuê các bình thường nên có, nói trắng ra là, giống như một nha đầu ngốc điên lớn mật, ngươi nói đông nàng nói tây, chỉ giỏi làm phiền người khác.
“Ngươi lại đây “
Cổ Tiếu Tiếu trong lòng run sợ nâng ghế nhỏ lùi về phía sau, “Vẫn nên bảo trì khoảng cách nhất định đi, khoảng cách sinh ra mỹ…"
Tĩnh Huyền Phong mệt mỏi đứng lên, từng bước tới gần tiểu nha đầu nghịch ngợm, Cổ Tiếu Tiếu nghe được tiếng bước chân, một tay ôm mặt một tay bảo hộ mông, làm tốt công tác chuẩn bị, “Không được, không được đánh…" Vừa dứt lời, Tĩnh Huyền Phong đã kéo nàng đứng lên, nhìn xung quanh nàng vài vòng, “Ngày sau đừng tự ý làm bậy, xông vào chốn nguy hiểm, sẽ làm bổn vương cảm thấy chịu nhục “
Cổ Tiếu Tiếu thấy hắn không sử dụng bạo lực, xấu hổ di di mũi chân, “Ngươi có phải hay không muốn nói ngươi… Bất an? Hắc hắc “
Tĩnh Huyền Phong không có tâm nói giỡn, hắn trịnh trọng nói, “Đại nam nhân đội trời đạp đất, chứ làm gì có đạo lý để nữ tử đấu tranh anh dũng? Huống chi ngươi còn là người mù “
Cổ Tiếu Tiếu vừa nghe lời này liền thấy không vui, nàng quay đầu qua một bên phản kháng, “Người mù thì làm sao? Ta có thể tự chiếu cố bản thân…"
“Nga? Ngươi thử đi một đường thẳng tắp cho bổn vương nhìn xem “
Cổ Tiếu Tiếu tức giận hừ một cái, quay người lại đường hoàng sải bước về phía trước, còn chưa đi được ba bước, đã bị Tĩnh Huyền Phong vội vàng kéo cổ tay lại, “Thật là, suýt nữa va vào cánh cửa “
Cổ Tiếu Tiếu giơ tay sờ sờ tấm ván gỗ trước người, hung hăng dậm chân một phát, vừa vặn đạp trúng chân Tĩnh Huyền Phong, chỉ nghe thấy hắn thét lớn một tiếng, Cổ Tiếu Tiếu dự cảm đại sự không ổn, nhất thời hai tay dụi mắt làm ra vẻ khóc lớn trốn tránh trách nhiệm, “Ngươi chỉ biết khi dễ người mù… Ô ô…" Xứng đáng! Ai bảo ngươi đi dép lê, lại còn chân to như Hitler nha! Hắc hắc hắc hắc…
Mà Tĩnh Huyền Phong, Cổ Tiếu Tiếu, Độc Thấm Tâm, Nhiễm Nhượng Hà im lặng đứng ở hai bên chờ hoàng thượng hạ chỉ… Duệ Đức Đế tựa hồ cũng không nóng lòng mở miệng, chậm rãi nhìn chung quanh hoàng cung Đông Thấm Quốc cổ kính, bài trí vẫn như cũ không đổi, trí nhớ giống như một bức hoạ cuộn tròn đang dần dần hé mở…
Khi Duệ Đức Đế tiến vào Vân thành không thấy Tĩnh Huyền Phong tựa hồ đã dự cảm có việc phát sinh, bất hạn thay lời nói lại trở thành sự thật, nữ nhi Độc Thấm Tâm của Độc Khéo Mạn, quả nhiên ra tay với Tĩnh Huyền Phong. Mà hắn năm đó cũng không phải là vì nhân từ mà nương tay thả hổ về rừng, chỉ là có chút lơ đễnh bỏ qua sự việc sâu xa nửa nọ nửa kia.
Bất quá may mắn là, Cổ Tiểu Tiểu ở bên cạnh Tĩnh Huyền Phong chăm sóc hắn, hóa nguy hiểm thành bình an.
Độc Thấm Tâm cẩn thận liếc mắt nhìn chăm chú Duệ Đức Đế… Duệ Đức Đế tuy đã hơn năm mươi tuổi, nhưng vẫn như trước anh khí bức người, thần thái sáng láng, quý khí vương giả luôn luôn hiển hiện, cũng do đó biết được, Tĩnh Huyền Phong cùng với phụ hoàng hắn vô luận là từ ánh mắt, khí chất hay là trong lúc giơ tay nhấc chân cũng cực kì giống nhau. Nếu nói có chỗ bất đồng, thì chỉ là do Duệ Đức Đế năm tháng lắng đọng lại thêm phần trầm ổn cùng bình thản.
“Tiểu Tiểu, ngươi biết rõ Huyền nhi ở trong lòng trẫm quan trọng thế nào, nên lần này giống như đã cứu trẫm hai lần, vất vả cho ngươi rồi" Duệ Đức Đế hòa ái tươi cười nói với Cổ Tiếu Tiếu, Cổ Tiếu Tiếu khẩn trương tiến lên từng bước hành đại lễ, cố theo khuôn phép cũ mở miệng, “Hoàng Thượng, đây là chuyện thần phải làm"
“Ha ha, còn xưng trẫm là Hoàng Thượng?" Duệ Đức Đế vẫy tay sang sảng cười, “Huyền nhi có tuân theo ý trẫm, đối đãi tử tế với ngươi không?"
Giờ này khắc này, Cổ Tiếu Tiếu là cỡ nào tức giận, muốn đem toàn bộ mấy chuyện chọc giận người ta của Tĩnh Huyền Phong nói ra hết! Nhưng nàng cảm thấy có một đạo ánh mắt lãnh liệt giết người vô hình từ sau gáy phóng tới…"Tam hoàng tử đối thần tốt lắm “
Tĩnh Huyền Phong vừa lòng dương môi cười, tiểu manh nhi coi như biết điều, nếu dám nói hắn làm khó dễ, hừ hừ… Thật đúng là không có cách.
Duệ Đức Đế mắt sáng hiền hòa dừng ở trên người Độc Thấm Tâm, bắt đầu sinh ra một loại cảm giác quen thuộc lại hơi hơi xa lạ, “Ngươi là nữ nhi của Độc Khéo Mạn, Độc Thấm Tâm?"
“Độc Thấm Tâm tham kiến Duệ Đức Đế" Độc Thấm Tâm hạ thấp người hành lễ, cử chỉ tự nhiên hào phóng.
Duệ Đức Đế lại chú ý tới nam tử trẻ tuổi anh tuấn tiêu sái bên cạnh Độc Thấm Tâm, “Ngươi là … ?"
“Bái kiến Duệ Đức Đế, ta là quốc vương Bắc Duyên Quốc Nhiễm Nhượng Hà" Nhiễm Nhượng Hà tựa hồ nhìn ra trong mắt Duệ Đức Đế nhìn Độc Thấm Tâm mang theo một tia tình cảm nào đó, liền cả gan nói thẳng, “Ta lần này là vì cưới Độc Thấm Tâm mà đến “
Duệ Đức Đế nao nao, lại cẩn thận xem xét nam tử phía trước, chậm rãi gật đầu, “Như thế đi, trẫm tựa hồ ra khỏi cửa toàn gặp chuyện vui? Ha ha…"
Độc Thấm Tâm xấu hổ cúi đầu, nàng còn chưa đáp ứng gả cho Nhiễm Nhượng Hà, người này rõ ràng chủ trương muốn bức nàng đi vào khuôn khổ.
Tĩnh Huyền Phong thủy chung bất động thanh sắc một câu cũng không nói… Từ thái độ của phụ hoàng đối với Độc Thấm Tâm, xem ra nhất định có chuyện sâu xa. Lại liên tưởng đến “Kim sí cửu cửu quy", hay là phụ hoàng cùng Đông Thấm Quốc có liên quan gì đó?
Đợi sau khi yến tiệc kết thúc, Duệ Đức Đế lệnh Độc Thấm Tâm, Nhiễm Nhượng Hà trước tiên lui ra, rồi mới họp mặt gia đình.
Hoàng Thượng vì đi đường dài có chút mệt mỏi, hắn chậm rãi đứng lên, giống như trưởng giả sủng nịch đứa nhỏ vỗ vỗ bả vai Cổ Tiếu Tiếu, “Tiểu Tiểu, ngươi quả thực không cô phụ kỳ vọng của trẫm, chuyện Tử Điền thành làm rất là thỏa đáng “
Cổ Tiếu Tiếu đã cảm thấy không khí quanh mình không còn khẩn trương nữa, ha ha ngây ngô cười, thẹn thùng di di mũi chân, “Đúng vậy, đúng vậy, là Hoàng Thượng tinh mắt nhìn xa trông rộng" nàng da mặt dày lại khen chính mình hai câu, lại bỗng nhiên nhớ tới một người, “Hoàng Thượng, Cố Trường Minh hắn…"
“Khi Trẫm đến Tử Điền thành vừa vặn gặp phải việc này, cũng đã tìm hiểu qua chân tướng mọi chuyện, trẫm sẽ theo lẽ công bằng xử lý" Hoàng Thượng nhợt nhạt cười, “Trẫm nghe lời tỳ nữ ngươi kể rồi, thật khổ cho ngươi nghĩ ra cách làm như vậy a, ha ha “
“Hì hì, lúc ấy Vương gia đang ở Đông Thấm Quốc, thần không hiểu dụng binh, bất đắc dĩ mới bí quá hoá liều ra hạ sách này " Cổ Tiếu Tiếu lâng lâng bay lên tận mây, được Hoàng Thượng khen, hắc hắc hắc hắc…
Tĩnh Huyền Phong vốn lười nhác ngồi ở trên ghế, vẫn không hiểu hai người kia đang nói chuyện gì, “Tử Điền thành xảy ra chuyện gì? Vì sao bổn vương hoàn toàn không biết? Cố Trường Minh là ai? Tiểu manh… Thỉnh Vương phi nói rõ"
Hắn cư nhiên dùng chữ “Thỉnh"? Cổ Tiếu Tiếu khiếp sợ lui ba bước về phía sau… Đồ hai mặt, bằng mặt không bằng lòng, nham hiểm! Dối trá, từ đầu đến đuôi đều dối trá!
Tĩnh Huyền Phong tự nhiên cũng hiểu nàng là đang kinh ngạc chuyện gì, khinh thường hừ một tiếng, nhưng chỉ nói, “Ta chính là mời Vương phi chỉ giáo a"
Cổ Tiếu Tiếu bĩu môi một cái, kỳ quái nói, “A? Vương gia khách khí, thiếp thân nào có tư cách chỉ giáo Vương gia ngài đâu? Chỉ là gặp may chứ sao bằng ngài"
“Nga? Ngô phi vì sao ở phụ hoàng lại trở nên khiêm tốn ôn nhu như thế? Ta tựa hồ không nhận ra vị nữ tử đoan trang hiền thục trước mắt này là người phương nào"
Cổ Tiếu Tiếu tức giận đến nghiến răng, “Đúng vậy, nga! Không phải vậy, còn Vương gia chỉ có hơn chớ không kém “
“…" Hoàng Thượng thủy chung không lên tiếng, nhìn hai người thường xuyên qua lại tăng tiến cảm tình, không khỏi cảm thấy vui mừng sâu sắc cười cười, Huyền nhi cùng Tiểu Tiểu có thể nói là lương duyên vàng ngọc, ông trời tác hợp cho a, ha ha.
Hoàng Thượng nhéo nhéo cánh tay Tĩnh Huyền Phong, ý vị thâm trường bất đắc dĩ nói, “Huyền nhi, kịch độc trong người ngươi cũng đã được giải, trẫm hy vọng ngươi đừng làm khó Độc Thấm Tâm, chấp nhặt một nữ tử cũng không tốt, biết đâu sau này còn có chỗ cần nhờ đến"
Tĩnh Huyền Phong có chút suy tư ứng thanh, theo hiểu biết của hắn đối với phụ hoàng, sẽ không làm qua loa như thế, nên mới thẳng thắn nói, “Phụ hoàng, nghe nói ngài năm đó từng bị kim sí cửu cửu quy này làm hại, nhi thần chính là không hiểu, vì sao ngài lại đối Đông Thấm Quốc khoan dung như thế?"
Hoàng Thượng tươi cười trên miệng chợt tắt, đường hoàng nói, “Lời ấy sai rồi, lấy đức trị thiên hạ mới là vương đạo “
Lời này vừa nói ra, Cổ Tiếu Tiếu vụng trộm cười, đột nhiên nhớ tới bộ phim điện ảnh 《 Phương Thế Ngọc 》 có đoạn luận võ kén rể, Phương Thế Ngọc lại dùng lợi thế võ thuật của mình đi cưỡng bức thú nữ nhi nhà người ta, nhưng miệng lại luôn nhắc đi nhắc lại, nhiều nhất năm chữ —— lấy đức thu phục người.
Tĩnh Huyền Phong nghe được tiếng cười quỷ dị, trong lòng còn nhớ về chuyện Tử Điền thành, liền đứng dậy giữ chặt Cổ Tiếu Tiếu, hướng Hoàng Thượng báo lui, “Phụ hoàng, ngài trước nghỉ ngơi, nhi thần ngày mai sẽ cùng ngài nói chuyện “
“…" Cổ Tiếu Tiếu tiểu tâm can nhất thời run lên, xong rồi xong rồi, đại hội chất vấn vô thời hạn chính thức bắt đầu! Ô ô…
※※ ※
Trong phòng ở chỗ rẽ hành lang gấp khúc, thường thường truyền ra tiếng chụp cái bàn đổ chén ——
“Ba!" Lại là một tiếng vỗ án nổ tưng bừng, sau khi Tĩnh Huyền Phong nghe Cổ Tiếu Tiếu kể lại rõ ràng không thiếu một chữ, tức giận đến gân xanh nổi lên, “Ngươi là ăn gan hùm mật báo?! Trong Tử Điền thành loạn binh đảo chính nguy hiểm! Ngươi cư nhiên dám cải trang xâm nhập vào thành, cũng không sợ bị vó ngựa đạp chết hay sao? ! —— “
“…" Cổ Tiếu Tiếu lại ngồi trên ghế nhỏ quen thuộc, tận lực bày ra bộ dạng cúi đầu sám hối ai oán, lắc lắc đầu trong lòng nói thầm: nàng này không phải vẫn sống rất tốt hay sao? Nếu không lấy đâu ra cơ hội cho ngươi dạy, phi.
“Ngươi kia lắc đầu là thái độ gì hả? Nhìn thẳng về phía trước!" Tĩnh Huyền Phong chính là không hiểu vì sao tiểu manh nhi lại không thể làm cho người khác bớt lo, mà “Công tích vĩ đại" ở Tử Điền thành lại làm cho người ta cứng lưỡi, mặc dù kết quả xử lý không tệ, nhưng đây phần lớn là nhờ may mắn!
Cổ Tiếu Tiếu nhắm lại đôi mắt cá chết, thong thả chuyển hướng về Tĩnh Huyền Phong, bỗng nhiên xoa xoa cằm trừng mắt, “Ngươi không biết là… Hoàng Thượng cùng Độc Thấm Tâm có vấn đề gì sao?"
Tĩnh Huyền Phong ngẩn ra, có chút suy tư ứng thanh, “Bổn vương cũng cho rằng việc này có điểm kỳ quái, bất quá…" Hắn vừa muốn tiếp tục nói, bỗng nhiên phát hiện chính mình bị Cổ Tiếu Tiếu đánh lạc hướng, nhất thời tức giận vỗ bàn, “Còn học được cách nói chêm chọc cười ?!"
Cổ Tiếu Tiếu lại ngạc nhiên trợn mắt, liền hét lên ngắt lời, “Ai? Vương gia thật lợi hại a, còn có thể nói ‘Nói chêm chọc cười’ của Miêu tộc… Biết có ý nghĩa gì sao?"
Tĩnh Huyền Phong trong lòng không khỏi có chút tò mò, “Ta cảnh cáo ngươi tiểu manh nhi, hôm nay chớ có nghĩ vàng thau lẫn lộn, mau nói nhanh có ý nghĩa như thế nào, sau tiếp tục quay lại việc cũ!"
Cổ Tiếu Tiếu hai mắt nhíu lại, “Ta yêu ngươi" Tĩnh Huyền Phong sửng sốt, khi khóe miệng vừa hơi chút giương lên, Cổ Tiếu Tiếu liền tiếp thep mấy chữ như giội nước lạnh, “… Ý nghĩa đó"
Tĩnh Huyền Phong hai tay hoàn ngực khóe miệng giật giật, “Học Miêu ngữ không đứng đắn này với ai?"
“…" Cổ Tiếu Tiếu vội hít một ngụm khí lạnh, không nghĩ qua là sẽ tự làm khó mình, nhấc tay báo cáo, “Nhiễm Nhượng Hà!"
“Bổn vương thì sẽ tìm Nhiễm Nhượng Hà khảo chứng, nếu không có thực, vậy đừng trách …"
Cổ Tiếu Tiếu bên tai truyền đến âm thanh “Kẽo kẹt" Tĩnh Huyền Phong bẻ khớp xương, theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, có mỗi một câu nói, cố chấp! Làm người cần gì tích cực như vậy đâu?
Tĩnh Huyền Phong bất đắc dĩ thở dài, theo như kinh nghiệm thực tiễn bao lâu nay của hắn mà nói, tiểu manh nhi tuyệt không khiêm tốn ôn nhu như tiểu thư khuê các bình thường nên có, nói trắng ra là, giống như một nha đầu ngốc điên lớn mật, ngươi nói đông nàng nói tây, chỉ giỏi làm phiền người khác.
“Ngươi lại đây “
Cổ Tiếu Tiếu trong lòng run sợ nâng ghế nhỏ lùi về phía sau, “Vẫn nên bảo trì khoảng cách nhất định đi, khoảng cách sinh ra mỹ…"
Tĩnh Huyền Phong mệt mỏi đứng lên, từng bước tới gần tiểu nha đầu nghịch ngợm, Cổ Tiếu Tiếu nghe được tiếng bước chân, một tay ôm mặt một tay bảo hộ mông, làm tốt công tác chuẩn bị, “Không được, không được đánh…" Vừa dứt lời, Tĩnh Huyền Phong đã kéo nàng đứng lên, nhìn xung quanh nàng vài vòng, “Ngày sau đừng tự ý làm bậy, xông vào chốn nguy hiểm, sẽ làm bổn vương cảm thấy chịu nhục “
Cổ Tiếu Tiếu thấy hắn không sử dụng bạo lực, xấu hổ di di mũi chân, “Ngươi có phải hay không muốn nói ngươi… Bất an? Hắc hắc “
Tĩnh Huyền Phong không có tâm nói giỡn, hắn trịnh trọng nói, “Đại nam nhân đội trời đạp đất, chứ làm gì có đạo lý để nữ tử đấu tranh anh dũng? Huống chi ngươi còn là người mù “
Cổ Tiếu Tiếu vừa nghe lời này liền thấy không vui, nàng quay đầu qua một bên phản kháng, “Người mù thì làm sao? Ta có thể tự chiếu cố bản thân…"
“Nga? Ngươi thử đi một đường thẳng tắp cho bổn vương nhìn xem “
Cổ Tiếu Tiếu tức giận hừ một cái, quay người lại đường hoàng sải bước về phía trước, còn chưa đi được ba bước, đã bị Tĩnh Huyền Phong vội vàng kéo cổ tay lại, “Thật là, suýt nữa va vào cánh cửa “
Cổ Tiếu Tiếu giơ tay sờ sờ tấm ván gỗ trước người, hung hăng dậm chân một phát, vừa vặn đạp trúng chân Tĩnh Huyền Phong, chỉ nghe thấy hắn thét lớn một tiếng, Cổ Tiếu Tiếu dự cảm đại sự không ổn, nhất thời hai tay dụi mắt làm ra vẻ khóc lớn trốn tránh trách nhiệm, “Ngươi chỉ biết khi dễ người mù… Ô ô…" Xứng đáng! Ai bảo ngươi đi dép lê, lại còn chân to như Hitler nha! Hắc hắc hắc hắc…
Tác giả :
Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây