Tối "Manh" Xuyên Qua
Chương 32: Dập đầu ba cái, phải về nhà
Từ tối hôm qua sau sự kiện “Cường bạo" không thành, Nhiễm Nhượng Hà đối Cổ Tiếu Tiếu tận lực tránh xa, hắn từ từ chuyện này đã tiếp thu một cái giáo huấn, nữ nhân giương nanh múa vuốt không đáng sợ, còn “Thủ pháp xảo diệu" mới có thể nói là khó lòng phòng bị.
Tây Bằng Đinh Luân nhìn chăm chú Nhiễm Nhượng Hà hồi lâu , phát hiện hắn thường xuyên dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía Cổ Tiếu Tiếu, mà Cổ Tiếu Tiếu vẫn thản nhiên nhồi nhét thức ăn, coi như tâm tình vẫn tốt đi.
“Tối hôm qua xảy ra chuyện gì ?" Tây Bằng Đinh Luân tự nhiên buồn cười nói.
“Không có việc gì a, bất quá, ta phát hiện chính mình rất lợi hại, thực đáng chúc mừng một chút" Cổ Tiếu Tiếu giơ lên cái chén, Tây Bằng Đinh Luân không rõ cho nên ứng thanh quay qua thấy Nhiễm Nhượng Hà khinh thường hừ một cái, không đánh đã khai nói, “Bổn vương là cố ý tha ngươi, khi dễ nữ nhân cũng không phải chuyện tốt “
Cổ Tiếu Tiếu làm ra trạng thái buồn nôn nói, “A a… Ngươi còn không biết xấu hổ nói ra chuyện loại này, không sợ cắn phải đầu lưỡi sao?"
Tây Bằng Đinh Luân nhìn qua Nhiễm Nhượng Hà, Nhiễm Nhượng Hà ngầm hiểu cho thị nữ bên cạnh lui ra, đợi đến khi chỉ còn lại ba người bọn họ, Tây Bằng Đinh Luân mới hỏi, “Trấn Nam Vương phi, phương pháp trị liệu châm cứu như lời ngươi nói đến tột cùng là làm như thế nào?"
Cổ Tiếu Tiếu mượn dùng trí nhớ “Cổ Tiểu Tiểu", có nề nếp trình bày nói, “Châm cứu kỳ thật là cách gọi chung của châm pháp cùng cứu pháp. Châm pháp là đem kim châm đâm vào một huyệt vị nhất định trên cơ thể bệnh nhân, vận dụng việc khơi thông mạch máu để trị liệu đau xót. Cứu pháp là đem thảo dược đốt ở ngoài da phía trên huyệt vị, lợi dụng sức nóng để kích thích trị liệu tật bệnh. Hiệu quả trị liệu bằng châm cứu có ba cái, thứ nhất, khơi thông kinh mạch. Thứ hai, điều hòa âm dương. Thứ ba, xua đuổi tà khí, hơn nữa từng bộ vị dùng để châm cũng không giống nhau" nàng một hơi nói xong, nhanh tiếp không để mất thời cơ nói, " hộp châm cứu của ta để ở Trấn Nam Vương phủ, ta cũng đã cùng Nhiễm Nhượng Hà nói không thể dùng loạn châm khác"
Nhiễm Nhượng Hà cầm lấy một miếng xoài đưa vào trong miệng, không cho là đúng nói, “A, đạo lý nói được thực rõ ràng, xem ra ngươi là nắm chắc mười thành thành công?"
“Đương nhiên!" Cổ Tiếu Tiếu tự tin cười, dù sao cũng không phải là đấm lên người chính mình.
“Ngươi là người mù, đường đi còn không thấy…"
“Khụ! Vậy mà có người bại trong tay người mù “
“…" Lại nói, trên thân thể Nhiễm Nhượng Hà các nơi khớp xương, bị nàng nhéo đến bây giờ vẫn là có điểm không thoải mái.
Cổ Tiếu Tiếu không nghe thấy hắn lên tiếng, thắng lợi dương môi đắc ý, nàng hình như càng ngày càng thích thân thể này, trí nhớ thần kỳ lại cực tinh thông, mặc dù ở ngoài sáng thì thực rất kém cỏi, nhưng khi gặp phải tai họa lại có thể phát huy bản lĩnh, bất quá, làm người mù đều đặc biệt như vậy! Không biết chừng nàng còn có tài năng khác nữa a? Oa ha ha ——
“Nhượng Hà, nếu Trấn Nam Vương phi đã nắm chắc sẽ chữa khỏi vết thương cũ trên người ngươi, không bằng…"
“Không bằng bổn vương phái người đến lấy hộp châm cứu" Nhiễm Nhượng Hà đúng lúc tiếp lời nói.
Cổ Tiếu Tiếu cười nhạt, “Ngươi cho là tự nhiên ra vào Trấn Nam vương phủ giống như nhà ngươi sao?"
Nhiễm Nhượng Hà hiếu chiến nhướn mi, “Không tin? Ngươi một người sống lù lù như vậy, còn không phải cũng bị Đinh Luân ngang nhiên mang từ trong Vương phủ ra ngoài sao “
“Ngươi ngươi ngươi! …" Cổ Tiếu Tiếu nhất thời vỗ bàn đứng lên, “Là ta dễ tin người, nên mới làm ra việc sai lầm đó! Loại sai lầm vớ vẩn này ta sẽ không tái phạm lần thứ hai" nói xong, nàng nhìn về phía Tây Bằng Đinh Luân hướng phẫn hận hừ một tiếng.
“Khụ…" Tây Bằng Đinh Luân không được tự nhiên vội ho một tiếng nhắc nhở, chuyện này cũng đừng nhắc lại đi. (khổ thân anh, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết)
Nhiễm Nhượng Hà nhẹ giọng cười, Cổ Tiếu Tiếu nhớ qua nhớ lại đủ chuyện, càng nghĩ lại càng giận, nàng đột nhiên lại đập bàn, nổi giận hô, “Các ngươi hai cái đại nam nhân khi dễ nữ nhân, ta ai cũng không cứu, có chết hay không cùng ta không quan hệ! Còn nữa nói, ngươi nói muốn giết Tĩnh Huyền Phong, dựa vào cái gì yêu cầu ta cứu ngươi? ! —— “
“Ta cũng không giết hắn, hắn vốn cũng sắp chết…" Nhiễm Nhượng Hà nhất thời bịt miệng, Tây Bằng Đinh Luân bất đắc dĩ nhu nhu huyệt thái dương, hiển nhiên hắn đã quên mất nói ra.
Cổ Tiếu Tiếu đình trệ tại chỗ một giây, chưa mở miệng nói nước mắt đã rớt ra trước, “Tĩnh Huyền Phong… Hắn làm sao vậy? …"
Nhiễm Nhượng Hà gãi gãi đầu, “Không…"
“Nói a!" Cổ Tiếu Tiếu đứng dậy túm lấy áo Nhiễm Nhượng Hà, Nhiễm Nhượng Hà thấy nàng động tác bất kính nguyên bản muốn tức giận, nhưng nước mắt đã rớt xuống ẩm ướt hết quần áo hắn… Cổ Tiếu Tiếu khóc nức nở nói, “Ta muốn… Nghe lời nói thật “
Tây Bằng Đinh Luân thấy nàng bị kích động, kéo cổ tay nàng đi đến bên hồ, Nhiễm Nhượng Hà vừa bị cường ngạnh kéo đi, vừa gào khóc, “Ai có thể nói cho ta biết Tĩnh Huyền Phong đến tột cùng làm sao vậy, ô ô…"
Tây Bằng Đinh Luân đem biểu tình cực kỳ bi thương của nàng thu vào đáy mắt, cố gắng trấn an nói, “Ngươi trước bình tĩnh…"
“Ngươi bảo ta như thế nào bình tĩnh? ! Nam nhân của ta sắp chết a, ta vẫn nghĩ Nhiễm Nhượng Hà ngày ấy vì sao lại dễ dàng buông tha cho Tĩnh Huyền Phong, chẳng lẽ thật sự là trúng phải kịch độc ?" Không đợi Tây Bằng Đinh Luân trả lời, Cổ Tiếu Tiếu nhất thời giữ chặt tay hắn khẩn cầu nói, “Cầu ngươi để cho ta trở về đi, cầu ngươi cầu ngươi, chỉ cần để cho ta biết hắn còn sống, ta cam nguyện tự mình quay lại đây, được không? …"
Tây Bằng Đinh Luân mâu trung xẹt qua một tia ảm đạm, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Cổ Tiếu Tiếu, mặc dù đã sớm biết được tâm ý của Cổ Tiếu Tiếu, nhưng thấy nàng yêu tới không thể khống chế được như vậy, tâm giống như bị đao cắt…"Ngươi đã thương hắn sâu như vậy …"
Cổ Tiếu Tiếu không cần nghĩ ngợi thẳng nói, “Ta thương hắn, thực yêu thực thương hắn, hắn nếu đã chết, ta căn bản sống không còn ý nghĩa, cho nên, ta khẩn cầu ngươi, thả ta trở về… Ô ô…"
Tây bằng đinh luân chất phác nhìn nàng, lời của nàng coi như một đao một đao cắt vỡ hắn tâm… Nhiễm nhường ngôi biết được này lời nói đối tây bằng đinh luân ý nghĩa cái gì, hắn vỗ vỗ tây bằng đinh luân bả vai không tiếng động an ủi, tùy theo tức giận bất bình thả lãnh khốc hồi đáp, “Ngươi là bổn vương trảo nhân, trừ bỏ ta không có người có thể thả ngươi “
Cổ Tiếu Tiếu giật mình, nàng cũng không có giận dữ như trong tưởng tượng của Nhiễm Nhượng Hà, mà là…"Phù phù" một tiếng hai đầu gối quỳ xuống đất… Nhiễm Nhượng Hà bị hành động của nàng làm cho sửng sốt, ba ngày thỉnh thoảng lại mắng hắn một trận Trấn Nam Vương phi… Cư nhiên lại nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà quỳ xuống đất thỉnh cầu?
“Trước khi xuyên qua ta chỉ quỳ trước cha mẹ, sau khi xuyên qua ta chỉ quỳ dưới chân Hoàng Thượng, ngươi là người thứ tư khiến ta cam tâm tình nguyện quỳ xuống…" Cổ Tiếu Tiếu tất cung tất kính đập đầu xuống đất một cái, " Nhiễm Nhượng Hà quốc vương, cầu ngươi thả ta trở về, Cổ Tiếu Tiếu dập đầu trước ngươi…" Nàng vừa nói vừa đập cái thứ hai, mà từ trán của nàng đã chảy ra một mảnh máu đỏ tươi, “Thỉnh cầu ngươi, quốc vương Bắc Duyên quốc tôn quý, ngươi đại nhân đại lượng, thả ta đi…" Nói xong, Cổ Tiếu Tiếu nước mắt đầy mặt ra sức dập đầu, trước khi cái trán lại chạm đến mặt đất đã bị một người nhanh tay giữ lại… Tây Bằng Đinh Luân một tay lấy Cổ Tiếu Tiếu vào lòng, hắn sao có thể nhẫn tâm nhìn nàng ủy khuất bất lực như vậy, nước mắt nóng bỏng của nàng sớm đã bao phủ hết toàn bộ suy nghĩ trong đầu hắn.
Tây Bằng Đinh Luân không cần nghĩ ngợi kiên định nói, “Ta mang ngươi trở về “
Cổ Tiếu Tiếu cảm kích không thôi, run run cắn chặt môi dưới, mở miệng ảm đạm cười, “Cám ơn ngươi, Tây Bằng Đinh Luân “
Nhiễm Nhượng Hà bất đắc dĩ chậm rãi lắc đầu, khi hắn nhìn thấy Trấn Nam Vương phi vì để gặp trượng phu mà chịu hết khuất nhục, hắn tựa hồ thật sự cảm thấy một phần cực nóng cảm tình ở trong không khí bốc hơi, hắn quả thật mềm lòng , thậm chí còn có một loại ý niệm trong đầu muốn tự mình đưa nàng về… Nữ nhân điêu ngoa bốc đồng luôn cố tình gây sự này, khi đối mặt với chân ái, hiển nhiên biến thành nghiêm túc, huống chi, nữ nhân thiệt tình chân ý như Cổ Tiểu Tiểu, là nhân ái có đạo lý, hắn coi như rốt cục hiểu được .
—— Tây Bằng Đinh Luân vì tiết kiệm thời gian, ôm lấy nàng thân đi về phía trước… Lại bị Nhiễm Nhượng Hà mặt không chút thay đổi chắn ở trước người… Tây Bằng Đinh Luân mâu trung lạnh lùng, dứt khoát kiên quyết nói, “Nhượng Hà, hôm nay ta phải mang nàng đi, nếu ngươi cố ý ngăn trở, kia liền sống chết một trận đi!"
Nhiễm Nhượng Hà thấy hắn đã trở mặt, giơ hai tay lên vô tội nói, “An tâm một chút chớ vội, ta chỉ là muốn phái một đội kỵ binh hộ tống các ngươi, thuận tiện đi xem Tĩnh Huyền Phong đã chết chưa…"
“Phi phi phi! Ngươi mau phun ba ngụm nước bọt đi, mau nha" Cổ Tiếu Tiếu nổi trận lôi đình ra lệnh, nói xong lại rớt xuống nước mắt.
Nhiễm Nhượng Hà thấy nàng khóc lóc nỉ non không dám chọc nàng, cũng ngoan ngoãn nghe lời nhổ ra ba ngụm, “Đây là làm gì? Thực bẩn" (bẩn mak còn làm, yêu >.
“Phun ba ngụm sẽ làm chuyện xấu mất linh…" Cổ Tiếu Tiếu tâm tình đổi nhanh như gió, quay lại ngọt ngào cười.
“…" Nhiễm Nhượng Hà không nói gì nhìn Tây Bằng Đinh Luân liếc mắt một cái, giống như đang nói, ngươi có thể chịu được sao?
Tây Bằng Đinh Luân hiểu ý cười khẽ, lấy tay chỉ ở lòng bàn tay Nhiễm Nhượng Hà viết xuống vài chữ—— ta cũng chịu không nổi, thực muốn khóc.
———— Nếu đã quyết định đưa Trấn Nam Vương phi hồi Vân thành, vậy việc này không nên chậm trễ, Nhiễm Nhượng Hà mang theo một đội quân mở đường, hắn chuẩn bị cùng Tây Bằng Đinh Luân xâm nhập đầm rồng hang hổ, ít nhất nếu Tĩnh Huyền Phong cố ý làm khó dễ, cũng nên có chuẩn bị sẵn.
“Ta vẫn cho rằng ngươi là người có yêu cầu nghiêm khắc cùng công bằng, là ta hiểu lầm ?" Tây Bằng Đinh Luân ở bên Cổ Tiếu Tiếu cùng Nhiễm Nhượng Hà sóng vai mà đi, hắn quả thật có chút chuyện không hiểu.
Nhiễm Nhượng Hà không cho là đúng cười, “Đều không phải là hiểu lầm, chính là ngươi đã xem nhẹ tình ‘Bằng hữu’ trong lòng ta" hắn giương đôi mắt nâu nhìn ra xa… Thế gian làm gì có công bằng chân chính, hắn chỉ là chán ghét bên cạnh mình quá ít người, nên mới làm ra một bộ muốn bình công luận.
“Nhượng Hà, thực xin lỗi" Tây Bằng Đinh Luân áy náy cúi đầu, nhiều năm qua, tâm hắn sớm đã bị cừu hận cùng dã tâm khống chế, khi hắn gửi tín hàm tới các nước láng giềng muốn hợp lực đối kháng Tĩnh Huyền Phong, từng bước của kế hoạch đã được thiết kế một cách hoàn hảo, sau khi đoạt được Vân thành sẽ tiếp tục thâu tóm ba nước còn lại, nếu không phải gặp được Trấn Nam Vương phi làm hắn thay đổi ước nguyện ban đầu, hắn thật sự sẽ từng bước từng bước một thực hiện… Mà giờ phút này, nghĩ lại tình bằng hữu nhiều năm, hắn lại càng thêm xấu hổ.
Nhiễm Nhượng Hà nhếch miệng cười ôn nhu, bí hiểm nói, “Ngươi đã quên sao? Bổn vương có thể dễ dàng nhìn thấu lòng người “
“Vậy ngươi nhìn xem, ta hiện tại suy nghĩ cái gì?" Cổ Tiếu Tiếu nháy một đôi mắt to vô thần chất vấn.
“…" Nhiễm Nhượng Hà buồn cười, “Này còn cần xem sao? Trừ bỏ nhớ phu quân của ngươi ra, trong lòng ngươi còn có ai?"
“Sai!" Cổ Tiếu Tiếu hai tay đan vào nhau hướng về phía Nhiễm Nhượng Hà, “Vì báo đáp ngươi, chờ sau khi vào Vân thành sẽ giúp ngươi chữa khỏi bệnh, vậy sau này ngươi là có thể an an ổn ổn ngủ thật say, hắc hắc…"
Nhiễm Nhượng Hà không khỏi ngẩn ra, hắn cơ hồ đã quên mấtviệc này, thế nhưng Cổ Tiểu Tiểu lại còn nhớ ở trong lòng, an an ổn ổn ngủ, lời này so với lời ngon tiếng ngọt còn dễ nghe hơn.
“Bổn vương thực sự làm ngươi xúc động sao, bổn vương hỏi ngươi, nếu Tĩnh Huyền Phong thực… Ta cùng Đinh Luân cho ngươi tuyển, ngươi nguyện ý chọn ai?" Hắn giờ khắc này đem hết thảy cảm giác trực tiếp phơi bày, sau lại cùng Tây Bằng Đinh Luân nhìn nhau cười.
“…" Cổ Tiếu Tiếu khóe miệng nhếch lên, ôi uy … Ô mặt ô mặt, cư nhiên được hai quốc vương tranh cướp, sao trước khi nàng xuyên qua lại không gặp cảnh này a?
Hắc hắc hắc hắc… Người mù cũng điên cuồng… Hắc hắc hắc…
Tây Bằng Đinh Luân nhìn chăm chú Nhiễm Nhượng Hà hồi lâu , phát hiện hắn thường xuyên dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía Cổ Tiếu Tiếu, mà Cổ Tiếu Tiếu vẫn thản nhiên nhồi nhét thức ăn, coi như tâm tình vẫn tốt đi.
“Tối hôm qua xảy ra chuyện gì ?" Tây Bằng Đinh Luân tự nhiên buồn cười nói.
“Không có việc gì a, bất quá, ta phát hiện chính mình rất lợi hại, thực đáng chúc mừng một chút" Cổ Tiếu Tiếu giơ lên cái chén, Tây Bằng Đinh Luân không rõ cho nên ứng thanh quay qua thấy Nhiễm Nhượng Hà khinh thường hừ một cái, không đánh đã khai nói, “Bổn vương là cố ý tha ngươi, khi dễ nữ nhân cũng không phải chuyện tốt “
Cổ Tiếu Tiếu làm ra trạng thái buồn nôn nói, “A a… Ngươi còn không biết xấu hổ nói ra chuyện loại này, không sợ cắn phải đầu lưỡi sao?"
Tây Bằng Đinh Luân nhìn qua Nhiễm Nhượng Hà, Nhiễm Nhượng Hà ngầm hiểu cho thị nữ bên cạnh lui ra, đợi đến khi chỉ còn lại ba người bọn họ, Tây Bằng Đinh Luân mới hỏi, “Trấn Nam Vương phi, phương pháp trị liệu châm cứu như lời ngươi nói đến tột cùng là làm như thế nào?"
Cổ Tiếu Tiếu mượn dùng trí nhớ “Cổ Tiểu Tiểu", có nề nếp trình bày nói, “Châm cứu kỳ thật là cách gọi chung của châm pháp cùng cứu pháp. Châm pháp là đem kim châm đâm vào một huyệt vị nhất định trên cơ thể bệnh nhân, vận dụng việc khơi thông mạch máu để trị liệu đau xót. Cứu pháp là đem thảo dược đốt ở ngoài da phía trên huyệt vị, lợi dụng sức nóng để kích thích trị liệu tật bệnh. Hiệu quả trị liệu bằng châm cứu có ba cái, thứ nhất, khơi thông kinh mạch. Thứ hai, điều hòa âm dương. Thứ ba, xua đuổi tà khí, hơn nữa từng bộ vị dùng để châm cũng không giống nhau" nàng một hơi nói xong, nhanh tiếp không để mất thời cơ nói, " hộp châm cứu của ta để ở Trấn Nam Vương phủ, ta cũng đã cùng Nhiễm Nhượng Hà nói không thể dùng loạn châm khác"
Nhiễm Nhượng Hà cầm lấy một miếng xoài đưa vào trong miệng, không cho là đúng nói, “A, đạo lý nói được thực rõ ràng, xem ra ngươi là nắm chắc mười thành thành công?"
“Đương nhiên!" Cổ Tiếu Tiếu tự tin cười, dù sao cũng không phải là đấm lên người chính mình.
“Ngươi là người mù, đường đi còn không thấy…"
“Khụ! Vậy mà có người bại trong tay người mù “
“…" Lại nói, trên thân thể Nhiễm Nhượng Hà các nơi khớp xương, bị nàng nhéo đến bây giờ vẫn là có điểm không thoải mái.
Cổ Tiếu Tiếu không nghe thấy hắn lên tiếng, thắng lợi dương môi đắc ý, nàng hình như càng ngày càng thích thân thể này, trí nhớ thần kỳ lại cực tinh thông, mặc dù ở ngoài sáng thì thực rất kém cỏi, nhưng khi gặp phải tai họa lại có thể phát huy bản lĩnh, bất quá, làm người mù đều đặc biệt như vậy! Không biết chừng nàng còn có tài năng khác nữa a? Oa ha ha ——
“Nhượng Hà, nếu Trấn Nam Vương phi đã nắm chắc sẽ chữa khỏi vết thương cũ trên người ngươi, không bằng…"
“Không bằng bổn vương phái người đến lấy hộp châm cứu" Nhiễm Nhượng Hà đúng lúc tiếp lời nói.
Cổ Tiếu Tiếu cười nhạt, “Ngươi cho là tự nhiên ra vào Trấn Nam vương phủ giống như nhà ngươi sao?"
Nhiễm Nhượng Hà hiếu chiến nhướn mi, “Không tin? Ngươi một người sống lù lù như vậy, còn không phải cũng bị Đinh Luân ngang nhiên mang từ trong Vương phủ ra ngoài sao “
“Ngươi ngươi ngươi! …" Cổ Tiếu Tiếu nhất thời vỗ bàn đứng lên, “Là ta dễ tin người, nên mới làm ra việc sai lầm đó! Loại sai lầm vớ vẩn này ta sẽ không tái phạm lần thứ hai" nói xong, nàng nhìn về phía Tây Bằng Đinh Luân hướng phẫn hận hừ một tiếng.
“Khụ…" Tây Bằng Đinh Luân không được tự nhiên vội ho một tiếng nhắc nhở, chuyện này cũng đừng nhắc lại đi. (khổ thân anh, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết)
Nhiễm Nhượng Hà nhẹ giọng cười, Cổ Tiếu Tiếu nhớ qua nhớ lại đủ chuyện, càng nghĩ lại càng giận, nàng đột nhiên lại đập bàn, nổi giận hô, “Các ngươi hai cái đại nam nhân khi dễ nữ nhân, ta ai cũng không cứu, có chết hay không cùng ta không quan hệ! Còn nữa nói, ngươi nói muốn giết Tĩnh Huyền Phong, dựa vào cái gì yêu cầu ta cứu ngươi? ! —— “
“Ta cũng không giết hắn, hắn vốn cũng sắp chết…" Nhiễm Nhượng Hà nhất thời bịt miệng, Tây Bằng Đinh Luân bất đắc dĩ nhu nhu huyệt thái dương, hiển nhiên hắn đã quên mất nói ra.
Cổ Tiếu Tiếu đình trệ tại chỗ một giây, chưa mở miệng nói nước mắt đã rớt ra trước, “Tĩnh Huyền Phong… Hắn làm sao vậy? …"
Nhiễm Nhượng Hà gãi gãi đầu, “Không…"
“Nói a!" Cổ Tiếu Tiếu đứng dậy túm lấy áo Nhiễm Nhượng Hà, Nhiễm Nhượng Hà thấy nàng động tác bất kính nguyên bản muốn tức giận, nhưng nước mắt đã rớt xuống ẩm ướt hết quần áo hắn… Cổ Tiếu Tiếu khóc nức nở nói, “Ta muốn… Nghe lời nói thật “
Tây Bằng Đinh Luân thấy nàng bị kích động, kéo cổ tay nàng đi đến bên hồ, Nhiễm Nhượng Hà vừa bị cường ngạnh kéo đi, vừa gào khóc, “Ai có thể nói cho ta biết Tĩnh Huyền Phong đến tột cùng làm sao vậy, ô ô…"
Tây Bằng Đinh Luân đem biểu tình cực kỳ bi thương của nàng thu vào đáy mắt, cố gắng trấn an nói, “Ngươi trước bình tĩnh…"
“Ngươi bảo ta như thế nào bình tĩnh? ! Nam nhân của ta sắp chết a, ta vẫn nghĩ Nhiễm Nhượng Hà ngày ấy vì sao lại dễ dàng buông tha cho Tĩnh Huyền Phong, chẳng lẽ thật sự là trúng phải kịch độc ?" Không đợi Tây Bằng Đinh Luân trả lời, Cổ Tiếu Tiếu nhất thời giữ chặt tay hắn khẩn cầu nói, “Cầu ngươi để cho ta trở về đi, cầu ngươi cầu ngươi, chỉ cần để cho ta biết hắn còn sống, ta cam nguyện tự mình quay lại đây, được không? …"
Tây Bằng Đinh Luân mâu trung xẹt qua một tia ảm đạm, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Cổ Tiếu Tiếu, mặc dù đã sớm biết được tâm ý của Cổ Tiếu Tiếu, nhưng thấy nàng yêu tới không thể khống chế được như vậy, tâm giống như bị đao cắt…"Ngươi đã thương hắn sâu như vậy …"
Cổ Tiếu Tiếu không cần nghĩ ngợi thẳng nói, “Ta thương hắn, thực yêu thực thương hắn, hắn nếu đã chết, ta căn bản sống không còn ý nghĩa, cho nên, ta khẩn cầu ngươi, thả ta trở về… Ô ô…"
Tây bằng đinh luân chất phác nhìn nàng, lời của nàng coi như một đao một đao cắt vỡ hắn tâm… Nhiễm nhường ngôi biết được này lời nói đối tây bằng đinh luân ý nghĩa cái gì, hắn vỗ vỗ tây bằng đinh luân bả vai không tiếng động an ủi, tùy theo tức giận bất bình thả lãnh khốc hồi đáp, “Ngươi là bổn vương trảo nhân, trừ bỏ ta không có người có thể thả ngươi “
Cổ Tiếu Tiếu giật mình, nàng cũng không có giận dữ như trong tưởng tượng của Nhiễm Nhượng Hà, mà là…"Phù phù" một tiếng hai đầu gối quỳ xuống đất… Nhiễm Nhượng Hà bị hành động của nàng làm cho sửng sốt, ba ngày thỉnh thoảng lại mắng hắn một trận Trấn Nam Vương phi… Cư nhiên lại nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà quỳ xuống đất thỉnh cầu?
“Trước khi xuyên qua ta chỉ quỳ trước cha mẹ, sau khi xuyên qua ta chỉ quỳ dưới chân Hoàng Thượng, ngươi là người thứ tư khiến ta cam tâm tình nguyện quỳ xuống…" Cổ Tiếu Tiếu tất cung tất kính đập đầu xuống đất một cái, " Nhiễm Nhượng Hà quốc vương, cầu ngươi thả ta trở về, Cổ Tiếu Tiếu dập đầu trước ngươi…" Nàng vừa nói vừa đập cái thứ hai, mà từ trán của nàng đã chảy ra một mảnh máu đỏ tươi, “Thỉnh cầu ngươi, quốc vương Bắc Duyên quốc tôn quý, ngươi đại nhân đại lượng, thả ta đi…" Nói xong, Cổ Tiếu Tiếu nước mắt đầy mặt ra sức dập đầu, trước khi cái trán lại chạm đến mặt đất đã bị một người nhanh tay giữ lại… Tây Bằng Đinh Luân một tay lấy Cổ Tiếu Tiếu vào lòng, hắn sao có thể nhẫn tâm nhìn nàng ủy khuất bất lực như vậy, nước mắt nóng bỏng của nàng sớm đã bao phủ hết toàn bộ suy nghĩ trong đầu hắn.
Tây Bằng Đinh Luân không cần nghĩ ngợi kiên định nói, “Ta mang ngươi trở về “
Cổ Tiếu Tiếu cảm kích không thôi, run run cắn chặt môi dưới, mở miệng ảm đạm cười, “Cám ơn ngươi, Tây Bằng Đinh Luân “
Nhiễm Nhượng Hà bất đắc dĩ chậm rãi lắc đầu, khi hắn nhìn thấy Trấn Nam Vương phi vì để gặp trượng phu mà chịu hết khuất nhục, hắn tựa hồ thật sự cảm thấy một phần cực nóng cảm tình ở trong không khí bốc hơi, hắn quả thật mềm lòng , thậm chí còn có một loại ý niệm trong đầu muốn tự mình đưa nàng về… Nữ nhân điêu ngoa bốc đồng luôn cố tình gây sự này, khi đối mặt với chân ái, hiển nhiên biến thành nghiêm túc, huống chi, nữ nhân thiệt tình chân ý như Cổ Tiểu Tiểu, là nhân ái có đạo lý, hắn coi như rốt cục hiểu được .
—— Tây Bằng Đinh Luân vì tiết kiệm thời gian, ôm lấy nàng thân đi về phía trước… Lại bị Nhiễm Nhượng Hà mặt không chút thay đổi chắn ở trước người… Tây Bằng Đinh Luân mâu trung lạnh lùng, dứt khoát kiên quyết nói, “Nhượng Hà, hôm nay ta phải mang nàng đi, nếu ngươi cố ý ngăn trở, kia liền sống chết một trận đi!"
Nhiễm Nhượng Hà thấy hắn đã trở mặt, giơ hai tay lên vô tội nói, “An tâm một chút chớ vội, ta chỉ là muốn phái một đội kỵ binh hộ tống các ngươi, thuận tiện đi xem Tĩnh Huyền Phong đã chết chưa…"
“Phi phi phi! Ngươi mau phun ba ngụm nước bọt đi, mau nha" Cổ Tiếu Tiếu nổi trận lôi đình ra lệnh, nói xong lại rớt xuống nước mắt.
Nhiễm Nhượng Hà thấy nàng khóc lóc nỉ non không dám chọc nàng, cũng ngoan ngoãn nghe lời nhổ ra ba ngụm, “Đây là làm gì? Thực bẩn" (bẩn mak còn làm, yêu >.
“Phun ba ngụm sẽ làm chuyện xấu mất linh…" Cổ Tiếu Tiếu tâm tình đổi nhanh như gió, quay lại ngọt ngào cười.
“…" Nhiễm Nhượng Hà không nói gì nhìn Tây Bằng Đinh Luân liếc mắt một cái, giống như đang nói, ngươi có thể chịu được sao?
Tây Bằng Đinh Luân hiểu ý cười khẽ, lấy tay chỉ ở lòng bàn tay Nhiễm Nhượng Hà viết xuống vài chữ—— ta cũng chịu không nổi, thực muốn khóc.
———— Nếu đã quyết định đưa Trấn Nam Vương phi hồi Vân thành, vậy việc này không nên chậm trễ, Nhiễm Nhượng Hà mang theo một đội quân mở đường, hắn chuẩn bị cùng Tây Bằng Đinh Luân xâm nhập đầm rồng hang hổ, ít nhất nếu Tĩnh Huyền Phong cố ý làm khó dễ, cũng nên có chuẩn bị sẵn.
“Ta vẫn cho rằng ngươi là người có yêu cầu nghiêm khắc cùng công bằng, là ta hiểu lầm ?" Tây Bằng Đinh Luân ở bên Cổ Tiếu Tiếu cùng Nhiễm Nhượng Hà sóng vai mà đi, hắn quả thật có chút chuyện không hiểu.
Nhiễm Nhượng Hà không cho là đúng cười, “Đều không phải là hiểu lầm, chính là ngươi đã xem nhẹ tình ‘Bằng hữu’ trong lòng ta" hắn giương đôi mắt nâu nhìn ra xa… Thế gian làm gì có công bằng chân chính, hắn chỉ là chán ghét bên cạnh mình quá ít người, nên mới làm ra một bộ muốn bình công luận.
“Nhượng Hà, thực xin lỗi" Tây Bằng Đinh Luân áy náy cúi đầu, nhiều năm qua, tâm hắn sớm đã bị cừu hận cùng dã tâm khống chế, khi hắn gửi tín hàm tới các nước láng giềng muốn hợp lực đối kháng Tĩnh Huyền Phong, từng bước của kế hoạch đã được thiết kế một cách hoàn hảo, sau khi đoạt được Vân thành sẽ tiếp tục thâu tóm ba nước còn lại, nếu không phải gặp được Trấn Nam Vương phi làm hắn thay đổi ước nguyện ban đầu, hắn thật sự sẽ từng bước từng bước một thực hiện… Mà giờ phút này, nghĩ lại tình bằng hữu nhiều năm, hắn lại càng thêm xấu hổ.
Nhiễm Nhượng Hà nhếch miệng cười ôn nhu, bí hiểm nói, “Ngươi đã quên sao? Bổn vương có thể dễ dàng nhìn thấu lòng người “
“Vậy ngươi nhìn xem, ta hiện tại suy nghĩ cái gì?" Cổ Tiếu Tiếu nháy một đôi mắt to vô thần chất vấn.
“…" Nhiễm Nhượng Hà buồn cười, “Này còn cần xem sao? Trừ bỏ nhớ phu quân của ngươi ra, trong lòng ngươi còn có ai?"
“Sai!" Cổ Tiếu Tiếu hai tay đan vào nhau hướng về phía Nhiễm Nhượng Hà, “Vì báo đáp ngươi, chờ sau khi vào Vân thành sẽ giúp ngươi chữa khỏi bệnh, vậy sau này ngươi là có thể an an ổn ổn ngủ thật say, hắc hắc…"
Nhiễm Nhượng Hà không khỏi ngẩn ra, hắn cơ hồ đã quên mấtviệc này, thế nhưng Cổ Tiểu Tiểu lại còn nhớ ở trong lòng, an an ổn ổn ngủ, lời này so với lời ngon tiếng ngọt còn dễ nghe hơn.
“Bổn vương thực sự làm ngươi xúc động sao, bổn vương hỏi ngươi, nếu Tĩnh Huyền Phong thực… Ta cùng Đinh Luân cho ngươi tuyển, ngươi nguyện ý chọn ai?" Hắn giờ khắc này đem hết thảy cảm giác trực tiếp phơi bày, sau lại cùng Tây Bằng Đinh Luân nhìn nhau cười.
“…" Cổ Tiếu Tiếu khóe miệng nhếch lên, ôi uy … Ô mặt ô mặt, cư nhiên được hai quốc vương tranh cướp, sao trước khi nàng xuyên qua lại không gặp cảnh này a?
Hắc hắc hắc hắc… Người mù cũng điên cuồng… Hắc hắc hắc…
Tác giả :
Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây