Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện
Chương 79 Phi! Đ?? Súc sinh!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì chuyện xét duyệt phim, Diệp Trăn cố ý ‘ngẫu nhiên’ gặp lại Chu phu nhân trong một bữa tiệc rượu.
Hai người cũng coi như là trò chuyện vui vẻ, Chu phu nhân thích sự thẳng thắn và nhiệt tình của cô, còn Diệp Trăn thì thích sự ung dung rộng lượng và tính cách dịu dàng của bà. Hai người ngồi xuống gác chuyện bữa tiệc sang một bên, Chu phu nhân hỏi thăm Diệp Trăn gần đây có bận gì không, Diệp Trăn cũng không nói thẳng về chuyện quay phim, thay vào đó là nói một chút chuyện phiếm.
Chu phu nhân lại nhìn cô chằm chằm, thẳng đến khi Diệp Trăn cảm thấy hơi ngại.
“Bạn bè với nhau, bây giờ ở trước mặt tôi còn không muốn nói thẳng sao?"
Diệp Trăn cười nói: “Tôi đang nghĩ, chuyện phim thật ra cũng không cần làm phiền bà cho lắm."
Chu phu nhân cười nói: “Chuyện liên quan tới vấn đề xét duyệt cô không cần lo lắng, tôi sẽ nói lại với lão Chu sau, chuyện xét duyệt sẽ sớm được thông qua thôi."
“Không," Diệp Trăn từ chối bà, “Chu phu nhân, cảm ơn ý tốt của bà, nhưng bà không cần phải khiến Chu thị trưởng lấy việc công làm việc tư đâu. Ý của tôi là muốn bộ xét duyệt làm việc nghiêm túc, nếu có một chút đoạn ngắn và tình tiết nào không phù hợp với quy định thì hi vọng bộ xét duyệt có thể nhanh chóng cho cho chúng tôi lời hồi đáp chắc chắn."
Chu phu nhân nhất thời liền hiểu ý cô.
Chuyện trì hoãn công việc này không hiếm thấy, một bộ phim có thể bị trì hoãn ít nhất là mấy tháng, cũng có khi là tận một hai năm.
Bên đó mà trì hoãn thì bộ phim này của cô có thể sẽ không chiếu được.
Nhưng Diệp Trăn nói như vậy, hoàn toàn đã khiến Chu phu nhân có thêm một ít hảo cảm.
Người chính trị rất kỵ lôi kéo quan hệ với thương nhân.
“Tôi biết nói như thế nào với lão Chu mà."
Diệp Trăn và Chu phu nhân nhìn nhau cười một tiếng, không cần phải nhiều lời với đề tài này nữa.
Quả là sau khi nhờ được Chu phu nhân thì thời gian xét duyệt kế tiếp vô cùng thuận lợi, bộ xét duyệt và công ty Triêu Tầm làm việc rất suôn sẻ.
Trong khoảng thời gian này, vụ án của Diệp Chấn Đình cũng đã chuẩn bị kết thúc.
Vụ án của Diệp Chấn Đình bị khởi tố nên phải mở phiên toà xử lí, sau hơn bốn tháng rốt cục mới hạ phán quyết.
Diệp Chấn Đình bị kết tội bắt cóc tống tiền, nhân chứng vật chứng và bản ghi âm đều có. Bởi vì Diệp Chấn Đình đã thú nhận nên chỉ bị kết án bảy năm tù.
Diệp Chấn Đình sở dĩ lưu loát nhận tội như thế có lẽ là vì cảm thấy mình dù mình có thoát được tội đi chăng nữa thì lúc được bước ra khỏi ngục giam, chờ đợi ông ta sẽ là đám người cho vay nặng lãi. Cho nên có lẽ làm vậy vì muốn bảo vệ một cái mạng, còn sống mới có hi vọng, chết rồi thì coi như thật sự không còn cái gì nữa.
Vả lại, chỉ cần đám người cho vay nặng lãi không đến ngục giam tìm, cho dù thế nào đi chăng nữa thì bọn họ sẽ không đả thương tính mạng của mẹ Diệp và Diệp Tình, cùng lắm là lấy xe trong biệt thự đi thôi.
Nhưng mà bốn tháng qua, mỗi ngày mẹ Diệp đều đăng Weibo, giận dữ mắng mỏ Diệp Trăn không quản tình cha con, hãm hại Diệp Chấn Đình. Còn công bố muốn báo cảnh sát, vạch trần bộ mặt thật của Diệp Trăn!
Mẹ Diệp còn viết hẳn một đoạn văn ngắn, nội dung trong đó tất cả đều là sự vô tâm của Diệp Trăn đối với Diệp gia những năm gần đây, nói cô hám hư vinh, cướp anh rể mình. Trong từng câu chữ đều có thể thấy được nỗi hận không thể đạp Diệp Trăn ở dưới lòng bàn chân rồi nghiền nát của bà ta.
Trên Weibo, bà ta giống như mụ điên, cắn Diệp Trăn không buông.
Vở kịch luân lý này luôn nhận được không ít sự chú ý của cư dân mạng. Trước đó một tháng còn có không ít người mắng mẹ Diệp không biết tốt xấu, còn cho mẹ Diệp xem bài viết tố cáo kia, mẹ Diệp cực lực phủ nhận sự thật được viết trong bài đăng, ngược lại còn một mực chắc chắn là có người đang cố ý bôi đen Diệp gia.
Tất nhiên cũng có một bộ phận ‘người qua đường’ nói là một cây làm chẳng nên non, mẹ Diệp dám nói như thế thì nhất định Diệp Trăn đã là làm cái gì khiến người ta phải oán trách mà bọn họ không biết. Còn gọi tên Diệp Trăn, bảo Diệp Trăn ra mặt xử lý sạch sẽ chuyện này, chung quy đều là người một nhà, đánh gãy xương cốt thì vẫn còn gân, không nên vô tình vô nghĩa như thế.
Nhưng độ hot của những tin tức này theo thời gian trôi qua đều tan thành mây khói.
Một tháng sau, mẹ Diệp tiếp tục vu cáo, ngoại trừ đám thuỷ quân dưới Weibo được bà ta mua ra thì không còn ai chú ý nữa.
Bất kể bà ta nói cái gì, cũng không ai tin.
Bốn tháng sau, Diệp Chấn Đình được phán quyết bảy năm tù.
Mà cũng không lâu sau, có người hình như thấy được tin tức đấu giá bất động sản biệt thự Diệp gia dưới danh nghĩa người nhà đó, có lẽ là để trả nợ đống nợ kếch xù của Diệp Chấn Đình mà Diệp gia đành phải bán sạch tất cả gia sản.
Diệp Tình vẫn còn có hợp đồng với công ty Triêu Tầm, mà lại không trả nổi số tiền bồi thường hợp đồng đắt đỏ. Thưa kiện thì càng không dành được phần thắng, bất tri bất giác đã biến mất ở trong tầm mắt mọi người.
Ngoại trừ mẹ Diệp vẫn còn vu cáo Diệp Trăn trên mạng ra.
Nhưng chuyện này giống như không có tác dụng gì, bởi vì Diệp Trăn căn bản không thèm để ý tới.
Trailer «Bên bờ sông Tần Hoài» đã được tung ra. Mặc dù là đạo diễn không có danh tiếng gì, nhưng cũng may có công ty Triêu Tầm ra sức tuyên truyền cả trên mạng và ngoài đời nên cũng có người chú ý.
Sau khi công ty Triêu Tầm trắng trợn tuyên truyền, đám cư dân mạng cũng phát hiện ra, nhà sản xuất phim trên danh sách lại là Diệp Trăn!
Diệp Trăn?
Là Diệp Trăn, vợ của Lục Bắc Xuyên tập đoàn Lục thị sao?
Đảm nhiệm vai trò nhà sản xuất phim bao giờ vậy?
Không ít người lại lật xem lí lịch của Diệp Trăn, rồi lại phát hiện quá khứ và đống thành tích rất bình thường của cô, cộng với đội hình ‘hùng hậu’ của đoàn làm phim nữa, có nhiều người giấu trong lòng sự lo nghĩ về bộ phim này.
Đạo diễn thì không có tiếng, nhà sản xuất phim càng không biết gì về ngành nghề này, ngoại trừ diễn viên đóng vai nữ chính là Mạnh Tiệp bốn năm trước có nổi ra thì những người khác đều là diễn viên tuyến ba bốn vô danh trong giới giải trí.
Đội hình đoàn làm phim như vậy, không khỏi khiến người ta hoài nghi chất lượng của bộ phim.
Nhưng càng hoài nghi lá bài của Lục thị hơn, đến tột cùng là do họ nhìn sai hay là bị đánh lừa vậy.
Dù sao trailer cũng rất ngắn gọn, dù nói thế nào đi chăng nữa thì chỉ qua vài phút trên trailer cũng không thể thấy được chất lượng của cả bộ phim.
Lúc trên mạng trang tranh luận ầm ĩ về bộ phim này, đột nhiên xảy ra chuyện bất ngờ.
Scandal diễn viên đóng vai nam chính đi cửa sau, lái xe trong lúc say rượu, đánh phóng viên, chơi gái tràn ngập các mặt báo.
Mẹ của diễn viên đóng vai nam chính đã từng là tiểu tam, làm cho vợ của người đó đẻ non.
Sinh hoạt cá nhân của diễn viên đóng vai nữ phụ thì hỗn loạn, có một chân với đạo diễn Ninh Dương của bộ phim «Bên bờ sông Tần Hoài», còn có bằng chứng, nói như thật.
Ngay cả diễn viên đóng vai nữ chính là Mạnh Tiệp cũng khó tránh thoát khỏi tin đồn: Bị kim chủ bao nuôi suốt năm năm nên mới có thành tích huy hoàng bốn năm trước.
Cả đoàn phim bị bôi đen, công ty Triêu Tầm gặp phải nguy cơ to lớn.
Tần Tri Âm không loạn chút nào, dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ để làm sáng tỏ những tin tức này, gửi đơn kiện cho từng mặt báo đưa tin giả, nhưng đối phương cứ như cắn chặt không buông, muốn cắn vào miếng thịt «Bên bờ sông Tần Hoài» này.
Thật ra chiêu trò này cũng không có gì phải sợ. Nhìn từ một góc độ khác mà nói, bị bôi đen cũng là một loại PR, càng nhiều người bôi đen thì phạm vi tuyên truyền càng rộng hơn. Mà độ chú ý của cư dân mạng cũng có hạn, sẽ không giữ được độ hot quá dài.
Nhưng ngay lúc này, lại có một tin tức khác.
«Bên bờ sông Tần Hoài» được xét duyệt là vì được Lục thị dùng tiền mua, nói Lục thị nhờ bên chính trị trợ giúp.
Người đăng tin thề, trong tay mình có bằng chứng.
Tin nóng này vừa đăng liền trực tiếp nổ ra một trận bàn tán xôn xao.
Tần Tri Âm ngay lập tức gửi đơn kiện người vu khống, mãnh liệt khiển trách lời đồn không có căn cứ này. Nhưng người ấy dường như rất quyết tâm, một mực chắc chắn nói Lục thị có tay trong với bộ xét duyệt.
Việc này hình như còn kinh động đến cả các ngành nghề liên quan, đây chính là chuyện lớn.
Tần Tri Âm báo cáo chuyện này cho Lục Bắc Xuyên, Lục Bắc Xuyên bắt đầu điều tra, phát hiện trong đó có sự nhúng tay của Vưu Thị.
Mạnh Tiệp dường như cũng đoán được Vưu Tĩnh sẽ không dễ dàng buông tha cho mình, thế là cô gọi điện cho Vưu Tĩnh.
Đây là lần đầu tiên sau bốn năm bị Vưu Tĩnh phong sát, Mạnh Tiệp chủ động gọi cho Vưu Tĩnh.
Khi Mạnh Tiệp gọi, Vưu Tĩnh còn đang say rượu. Ở đây đều là một đám con nhà giàu, nhà ai cũng giàu có, không phải lo lắng về tương lai của mình.
Lúc điện thoại vang lên, Vưu Tĩnh vẫn chưa chú ý, ngược lại là một tên thiếu gia ăn chơi ngồi bên cạnh hắn không kiên nhẫn được, ngước cổ la to, “Đm điện thoại của ai đấy? Ồn ào quá!"
Đám người kiểm tra điện thoại của mình, không có chuông.
Có người chỉ vào Vưu Tĩnh, “Vưu Tĩnh, điện thoại của cậu đó."
Vưu Tĩnh liếc mắt dò xét anh ta, thật lâu sau mới lười biếng cầm điện thoại lên. Cái tên trên màn hình điện thoại nhất thời khiến hắn có tinh thần lại, vụt một tiếng nhảy xuống khỏi ghế salon, nhanh chóng bảo mọi người tắt âm nhạc, đừng nói chuyện.
Mấy tên thiếu gia ăn chơi này hai mặt nhìn nhau, cũng không biết ai gọi mà kích động như vậy, phải biết kể cả người cha nghiêm khắc kia gọi thì hắn cũng không ‘trận địa sẵn sàng’ như thế.
Âm nhạc tắt, tiếng người bé dần. Vưu Tĩnh thở sâu, kiềm chế sự kích động trong lòng. Lúc hai tay run rẩy chuẩn bị ấn nút gọi, khóe miệng lại hiện lên một ý cười tự phụ.
Có Lục thị làm chỗ dựa thì sao, chỉ cần hắn không đồng ý thì đừng mong thuận lợi tái xuất được. Hắn không nói chia tay, Mạnh Tiệp cũng đừng hòng chia tay!
Vưu Tĩnh nghe điện thoại, lên tiếng, “Có việc gì?"
Mạnh Tiệp không nhiều lời, hỏi hắn, “Chuyện phim, là anh làm?"
Vưu Tĩnh chỉ giật mình trong chốc lát, sau đó rất nhanh đã kịp phản ứng, “Em nói…"
Trong điện thoại nhất thời im bặt.
Không có tiếng gì.
An tĩnh giống như không có câu nói vừa rồi.
Vưu Tĩnh không khỏi bất an.
Lúc hắn và Mạnh Tiệp ở bên nhau, bạn bè đều đánh cược nói lần này sẽ được mấy tháng. Nhưng lúc đó chỉ có trong lòng hắn biết rõ, hắn không chơi, hắn thật lòng, hắn thật lòng muốn ở bên Mạnh Tiệp.
Lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Tiệp, hồn phách của hắn đều bị Mạnh Tiệp câu đi, cả ngày như mất hồn, trái tim cũng dâng cả lên cho Mạnh Tiệp, chỉ cần Mạnh Tiệp nói hai câu hắn cũng có thể vui vẻ cả ngày. Khoảng thời gian đó, hắn giống như một tên nhóc mới nếm thử tư vị yêu đương không biết nên làm như nào.
Vì sao Mạnh Tiệp lại đồng ý ở bên Vưu Tĩnh, đến bây giờ lũ bạn của Vưu Tĩnh cũng không thể biết được.
Mạnh Tiệp rõ ràng chính là loại người thanh cao, không muốn có quan hệ với người đầy hơi tiền, không thiếu phụ nữ như hắn. Cô và Vưu Tĩnh quả thực là người của hai thế giới.
Cứ như vậy ngọt ngào suốt mấy năm. Cuối cùng khi mọi người cũng đã bắt đầu đợi Vưu thiếu bước vào nấm mồ hôn nhân, hai người thế mà chia tay!
Lúc trước đều là Vưu thiếu đá người khác, đâu có ai dám đá hắn?
Tất cả mọi người đều chờ xem kịch vui, kết quả cũng không khiến bọn họ thất vọng, Vưu Tĩnh ra vẻ đáng thương trước mặt Mạnh Tiệp nhiều năm, một khi chia tay liền khôi phục bản tính, trực tiếp phong sát cô ấy, lại trở về cuộc sống ăn chơi trước đó.
Trong điện thoại yên tĩnh không có âm thanh, Vưu Tĩnh càng cảm thấy bất an, bưng chén rượu ở trên bàn lên đổ vào miệng, giúp mình tăng thêm dũng khí.
“Vưu Tĩnh, anh biết tại sao năm đó tôi lại muốn chia tay với anh không?"
Vưu Tĩnh nóng nảy ngồi lên ghế sô pha, bực bội kéo cà vạt, nghe nói như vậy liền đình chỉ trong chốc lát, đột nhiên ngồi thẳng dậy, dồn tất cả lực chú ý lên điện thoại.
Năm đó Mạnh Tiệp không cho hắn đáp án, bất kể hắn hỏi như nào.
“Vì sao?"
“Bởi vì tôi mang thai," Giọng nói của Mạnh Tiệp rất êm dịu và chậm rãi, dường như đang nói về một chuyện không có quan hệ gì với cô vậy, “Nhưng mà về sau bởi vì anh, tôi sảy thai."
Sắc mặt Vưu Tĩnh trắng bệch, hắn muốn hỏi chi tiết cụ thể, hỏi Mạnh Tiệp có khi nào, vì sao lúc ấy không nói cho hắn, nhưng có đôi lời đến bên miệng rồi lại không thể mở miệng. Cả người hắn run rẩy dữ dội, mở to đôi mắt đỏ bừng, có lẽ là bởi vì cồn, hoặc có lẽ là bởi vì lí do khác, ai mà biết được.
“Vưu Tĩnh, cả đời này tôi cũng không thể tha thứ cho anh."
Mạnh Tiệp thở dài một tiếng, cúp điện thoại.
Quá khứ năm năm trước, đến nay vẫn giống như một cây gai ở trong lòng cô. Cô vĩnh viên không quên được vũng máu đó và cảm giác khi đứa con tách rời khỏi mình.
Cô yêu Vưu Tĩnh, nhưng cũng chỉ là yêu, hai người bọn họ không phù hợp.
Người ta đều nói nói năm đó là Mạnh Tiệp bị Vưu Tĩnh phong sát, nhưng thật ra bản thân Mạnh Tiệp cũng đang trốn tránh.
Nói ra rồi cũng tốt.
Mạnh Tiệp nhẹ nhàng thở ra.
«Bên bờ sông Tần Hoài» là thành quả của cả đoàn làm phim, nó quan trọng với mọi người, cô không thể khiến cho toàn bộ cả đoàn làm phim bị liên luỵ, tự dưng bị Vưu Tĩnh hãm hại.
***
“Cho nên? Chuyện dư luận cứ như vậy được giải quyết sao?" Diệp Trăn nhìn Tần Tri Âm báo cáo, nghi hoặc không hiểu.
Tần Tri Âm gật đầu, “Ừ. Người tung tin đứng ra xin lỗi, công bố là mình nhìn lầm, chấp nhận tất cả sự truy cứu của pháp luật."
Diệp Trăn nghĩ trong chốc lát, vẫn cảm thấy việc này có liên quan tới Mạnh Tiệp, dù sao tên điên Vưu Tĩnh kia sẽ tuyệt đối không dễ từ bỏ như vậy.
“Chuyện này cô vất vả rồi. À, cuối năm, tết cũng sắp đến rồi, có kế hoạch gì chưa?"
Nói về chuyện gia đình, thần kinh căng cứng của Tần Tri Âm giãn ra, “Tôi có thể có kế hoạch gì được, về nhà ăn tết thôi. Còn cô thì sao?"
Trong quãng thời gian làm việc chung vừa qua, Diệp Trăn rất thích sự tỉ mỉ trong công việc của Tần Tri Âm, công tư phân minh.
“Về nhà cũ thôi."
Từ sau bữa tiệc đầy tháng của Chúc Chúc, Lục lão gia liền dẫn bác Lư trở về nhà cũ, đến giờ cũng chưa trở về.
Ngẫu nhiên người trong nhà cũng sẽ dẫn theo Chúc Chúc trở về hai ngày thăm Lục lão gia, nhưng về nhà ăn tết thì lại khác, còn phải chào hỏi với một đống bạn bè thân thiết và họ hàng ở Lục gia.
Trong đám người họ hàng của Lục gia, chỉ riêng ông chú nhỏ của Lục Bắc Xuyên – Lục Thiếu Ngôn – thôi đã đủ khiến cô phiền lòng, lại còn có thêm Lâm Trạm.
Vừa nghĩ tới đó, Diệp Trăn liền đau cả đầu.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể tránh khỏi đụng mặt trong những ngày lễ như này.
Tần Tri Âm cũng biết chút ít về chuyện trong nhà Lục gia, lúc này cũng ngầm hiểu mà ném cho cô một ánh mắt tự cầu phúc.
Nhiệt độ chợt hạ thấp, càng ngày càng đến gần cuối năm, các phố lớn và ngõ nhỏ cũng đã bắt đầu có thêm chút không khí ngày tết.
Người giúp việc đặt đồ dùng hàng ngày lên xe, bác Lư đến đây đón người luôn miệng nói ở nhà cũ không thiếu cái gì đâu nên không cần mang, nhưng mẹ Lục vẫn kiên trì nói đồ trong nhà mới là tốt nhất.
Chúc Chúc được hai tuổi, được cả nhà chăm sóc nên lớn rất nhanh. Mặc dù được mẹ Lục bao bọc tầng tầng lớp lớp quần áo cực kỳ chặt chẽ như một tiểu mập mạp, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng long lanh như ngọc lưu ly (*) ở bên ngoài, nhưng vẫn không cản trở việc nhóc nhảy nhót muốn đi chơi tuyết.
(*) Ngọc lưu ly:
Trẻ con ấy mà, rất có lòng hiếu kì với những sự vật quanh mình.
Nhưng trời lạnh như vậy, mẹ Lục nào cho phép nhóc đi chơi tuyết, Chúc Chúc nhìn người xung quanh, ỷ vào việc không thấy Lục Bắc Xuyên nên lại ăn vạ, không được đi chơi là không chịu nín.
“Tiểu thiếu gia đã lớn như vậy rồi sao!" Bác Lư vừa thấy Chúc Chúc, trên mặt lập tức giương lên nụ cười hiền lành.
Chúc Chúc ngửa đầu nhìn bác Lư, cũng không sợ ông ấy, chỉ vào đống tuyết trắng trong sân, “Ông ơi, cháu muốn đi chơi."
“Vậy cũng không được, thời tiết lạnh như thế, nhỡ để bị cảm thì sẽ phải uống thuốc và tiêm đó biết chưa?"
Chúc Chúc dường như cũng nghe hiểu bốn chữ này, bị dọa đến mức toàn thân khẽ run rẩy.
Lục Bắc Xuyên và Diệp Trăn đi ra, nhìn lướt qua, “Sao vậy?"
Chúc Chúc chớp mắt, rất biết nghe lời trước mặt Lục Bắc Xuyên, “Chúc Chúc nghe lời, không chơi tuyết, nếu không bị bệnh sẽ phải uống thuốc và tiêm."
Mẹ Lục biết Chúc Chúc sợ cha nó, liền tranh thủ ôm bé, “Đây mới là cháu nội ngoan của bà! Đi, chúng ta đến nhà cụ ăn tết nhé!"
Diệp Trăn trừng Lục Bắc Xuyên một chút.
Bây giờ Lục Bắc Xuyên đối với Chúc Chúc mà nói hiển nhiên chính là Diêm Vương, không cần nói cái gì mà chỉ cần đứng ở đó thôi cũng có thể khiến cho Chúc Chúc ngoan ngoãn nghe lời.
Lục Bắc Xuyên siết chặt tay Diệp Trăn, “Đi."
Hai người đồng loạt ngồi vào ghế ngồi phía trước, mẹ Lục thì ôm Chúc Chúc ngồi ở chỗ đằng sau có ghế cho trẻ con, trước sau còn có hai chiếc xe bên nhà cũ phái tới để hộ tống nhà bọn họ, xem như là cảnh giác sau vụ Diệp Trăn bị Diệp Chấn Đình bắt cóc.
Nhà cũ cách biệt thự Lục gia hơi xa. Phải rời khỏi trung tâm thành thị, nằm ở vùng ngoại thành có phong cảnh tươi đẹp, là nơi rất tốt để dưỡng tuổi thọ.
Nhà cũ hơi cổ kính, có lối kiến trúc của triều đại trước, có sân vườn và vườn hoa. Sau khi được Lục gia sửa chữa, cũng rất nguy nga.
Ba giờ sau cuối cùng cũng tới nhà cũ.
Vừa xuống xe, lập tức có người tươi cười đi đến đón, “Cuối cùng mọi người cũng tới rồi, lão tiên sinh đang chờ đó… Ôi, đây là tiểu thiểu gia sao, để tôi bảo người mang xe đẩy ra nhé."
“Không cần đâu," Lục Bắc Xuyên lãnh đạm cự tuyệt anh ta, “Đã hai tuổi, có thể tự mình đi rồi."
Nói xong liền vẫy gọi Chúc Chúc, Chúc Chúc bĩu môi, bất đắc dĩ đi đến bên cạnh Lục Bắc Xuyên.
Diệp Trăn canh lúc tất cả mọi người đều nhìn Chúc Chúc lén đập Lục Bắc Xuyên một phát, nhỏ giọng nói: “Sắp sang năm mới rồi, đừng như vậy."
Biết vợ đau lòng, Lục Bắc Xuyên cũng không tiếp tục kiên trì nữa, cúi người bế Chúc Chúc lên. Chúc Chúc bất ngờ hô một tiếng, dùng ánh mắt chưa tỉnh ngủ nhìn sang Lục Bắc Xuyên, lại nhìn xuống mặt đất, dường như rất kinh hãi về hành động này của Lục Bắc Xuyên.
Có lẽ trong trí nhớ ngắn ngủi của Chúc Chúc, đây là lần đầu tiên Lục Bắc Xuyên bế bé.
Lục Bắc Xuyên đổi tư thế, bế nhóc chặt hơn chút nữa.
Chúc Chúc nhìn Lục Bắc Xuyên, mi tâm khóa chặt, hai cái cánh tay nhỏ giơ lên không biết nên đặt đâu, mờ mịt nhìn về phía Diệp Trăn, đáy mắt còn có một tia ủy khuất, giống như không biết nên làm thế nào mới được.
Diệp Trăn hơi cười nhìn Chúc Chúc, lấy hai con của nhóc tách ra vòng quanh cổ Lục Bắc Xuyên trong ánh mắt khiếp sợ của Chúc Chúc, khoác tay Lục Bắc Xuyên, dưới sự chú ý của mọi người, cả nhà bước vào cửa nhà cũ.
Hôm nay thật đúng là rất náo nhiệt, vừa bước vào cửa, tiếng cười đùa trò chuyện còn lan khắp sân, xung quanh đều là một đám người bận rộn chuẩn bị cho bữa cơm tất niên đêm nay, trên những đèn lồng màu đỏ còn được dán lên những câu đối, khiến cho toàn bộ nhà cũ trở nên rực rỡ hẳn lên.
Cả nhà Lục Bắc Xuyên đi theo bác Lư vào phòng khách, trong phòng khách có không ít người, có già có trẻ, đều là những khuôn mặt lạ lẫm với Diệp Trăn, chỉ nhận ra lão gia khí thế tràn trề ngồi ở giữa.
Lục Bắc Xuyên đặt Chúc Chúc xuống, nắm tay nhóc đi đến trước mặt Lục lão gia.
Còn chưa đợi Lục Bắc Xuyên nói chuyện, Lục lão gia đã nhìn sang tiểu mập mạp bên cạnh hắn, vẫy gọi, mặt mũi tràn đầy vẻ từ ái, “Chúc Chúc, mau lại đây với cụ nào."
Căn phòng đông người Chúc Chúc không sợ cũng không nhăn nhó, Lục Bắc Xuyên vừa buông lỏng tay nhóc liền bước cặp chân ngắn, chạy về phía Lục lão gia, cười đến nỗi lộ ra mấy hàm răng non nớt, “Chúc cụ năm mới vui vẻ, phát tài phát lộc ạ."
Tiếng trẻ con rất mềm mại, nói cũng không rõ ràng lắm. Khuôn mặt đỏ phừng phừng vì bị khăn quàng bao bọc hơn một nửa, bé mở to một đôi mắt mông lung nhìn Lục lão gia, nụ cười vừa trong sáng vừa thuần túy.
Lòng Lục lão gia như hóa thành một vũng nước, thật sự yêu thương cực kỳ, bế lấy nhóc, ôm nhóc vào trong ngực, “Chúc Chúc của chúng ta ngoan quá, vừa đến đã chúc tết cho cụ rồi. Cụ cũng không thể quá keo kiệt được," Ông lấy bao lì xì đặt trên bàn đã được bản thân chuẩn bị trước cho Chúc Chúc, đặt vào trong tay bé, “Đây là lì xì cụ tặng cho con, cầm mua kẹo ăn nhé."
Chúc Chúc chần chờ không nhận, nhìn Lục Bắc Xuyên, nói: “Mẹ không cho phép cháu ăn kẹo."
“Sao lại không cho Chúc Chúc của cụ ăn kẹo vậy?"
Chúc Chúc nhe răng cho Lục lão gia xem, bộ dáng ngây thơ chân thành, “Mẹ nói, ăn kẹo sẽ có sâu, buổi tối nó sẽ cắn răng của Chúc Chúc. Đau răng thì phải uống thuốc! Thuốc rất đắng, Chúc Chúc muốn ăn kẹo chứ không muốn uống thuốc đâu!"
Người ở đây đều bị câu này của Chúc Chúc chọc cười.
Lục lão gia cũng nhịn không được, “Vậy thì không ăn kẹo nữa, giữ lại cho Chúc Chúc mua đồ chơi nhé."
Lục Bắc Xuyên gật đầu với Chúc Chúc.
Lúc này Chúc Chúc mới nhận lấy bao lì xì của Lục lão gia, nở nụ cười tươi, “Cảm ơn cụ ạ! Cụ cũng cho bà và cha mẹ lì xì chứ ạ?"
Lúc này Lục lão gia mới đặt ánh mắt lên mấy người Lục Bắc Xuyên.
“Chúc ông năm mới vui vẻ."
Nụ cười của Lục lão gia không giảm, ánh mắt rơi vào trên người Lục Bắc Xuyên, gật đầu nhẹ.
Sự phát triển của Lục thị những năm qua Lục lão gia đều đặt trong mắt, chuyện này cũng chứng minh quyết định ban đầu của ông là chính xác, ông không chọn sai người nối nghiệp.
Mọi người ngồi xuống, người giúp việc vội vàng bưng các loại trà bánh lên, mọi người bắt đầu tán gẫu câu có câu không, đều là chút lời xã giao khách sáo mà thôi.
Chúc Chúc ở trong ngực Lục lão gia nhìn chung quanh, ngồi xe hơn ba giờ hình như có chút mệt mỏi, mí mắt cứ nặng trĩu. Đột nhiên không biết nhìn thấy thứ gì, tinh thần của Chúc Chúc lập tức trở nên tỉnh táo, vui mừng đá bắp chân, giơ tay chỉ về hướng nào đó.
“Sao thế?"
Chúc Chúc giơ tay nắm nắm trong không trung, bắt loạn, ánh mắt phấn khích, “Muốn… muốn chơi đèn…"
Ánh mắt mọi người hướng nhìn về phía tay Chúc Chúc giơ. Chỉ thấy trên ghế sô pha cách phòng khách này không xa có một người đang nằm, nửa tỉnh nửa ngủ, trên tay vuốt vuốt một viên ngọc bích to gần một nắm tay, hạt ngọc bích kia còn toả ra ánh sáng đầy màu sắc khác nhau, hấp dẫn lực chú ý của Chúc Chúc.
Lục Thiếu Ngôn vẫy tay gọi Chúc Chúc, “Cháu qua đây, chú liền tặng món đồ chơi nhỏ này cho cháu."
Diệp Trăn nảy lên lòng cảnh giác, nhưng lại không có bao nhiêu cảm giác nguy cơ.
Nhìn thấy một màn này cô chẳng qua chỉ cảm thấy, Lục Thiếu Ngôn cuối cùng vẫn ra tay với một đứa bé.
Dù sao cô cũng biết, trong tiểu thuyết sở dĩ Chúc Chúc lớn lên tính cách vặn vẹo như thế, không thể không kể đến sự góp mặt của Lục Thiếu Ngôn.
Phi! Đồ súc sinh!
Bởi vì chuyện xét duyệt phim, Diệp Trăn cố ý ‘ngẫu nhiên’ gặp lại Chu phu nhân trong một bữa tiệc rượu.
Hai người cũng coi như là trò chuyện vui vẻ, Chu phu nhân thích sự thẳng thắn và nhiệt tình của cô, còn Diệp Trăn thì thích sự ung dung rộng lượng và tính cách dịu dàng của bà. Hai người ngồi xuống gác chuyện bữa tiệc sang một bên, Chu phu nhân hỏi thăm Diệp Trăn gần đây có bận gì không, Diệp Trăn cũng không nói thẳng về chuyện quay phim, thay vào đó là nói một chút chuyện phiếm.
Chu phu nhân lại nhìn cô chằm chằm, thẳng đến khi Diệp Trăn cảm thấy hơi ngại.
“Bạn bè với nhau, bây giờ ở trước mặt tôi còn không muốn nói thẳng sao?"
Diệp Trăn cười nói: “Tôi đang nghĩ, chuyện phim thật ra cũng không cần làm phiền bà cho lắm."
Chu phu nhân cười nói: “Chuyện liên quan tới vấn đề xét duyệt cô không cần lo lắng, tôi sẽ nói lại với lão Chu sau, chuyện xét duyệt sẽ sớm được thông qua thôi."
“Không," Diệp Trăn từ chối bà, “Chu phu nhân, cảm ơn ý tốt của bà, nhưng bà không cần phải khiến Chu thị trưởng lấy việc công làm việc tư đâu. Ý của tôi là muốn bộ xét duyệt làm việc nghiêm túc, nếu có một chút đoạn ngắn và tình tiết nào không phù hợp với quy định thì hi vọng bộ xét duyệt có thể nhanh chóng cho cho chúng tôi lời hồi đáp chắc chắn."
Chu phu nhân nhất thời liền hiểu ý cô.
Chuyện trì hoãn công việc này không hiếm thấy, một bộ phim có thể bị trì hoãn ít nhất là mấy tháng, cũng có khi là tận một hai năm.
Bên đó mà trì hoãn thì bộ phim này của cô có thể sẽ không chiếu được.
Nhưng Diệp Trăn nói như vậy, hoàn toàn đã khiến Chu phu nhân có thêm một ít hảo cảm.
Người chính trị rất kỵ lôi kéo quan hệ với thương nhân.
“Tôi biết nói như thế nào với lão Chu mà."
Diệp Trăn và Chu phu nhân nhìn nhau cười một tiếng, không cần phải nhiều lời với đề tài này nữa.
Quả là sau khi nhờ được Chu phu nhân thì thời gian xét duyệt kế tiếp vô cùng thuận lợi, bộ xét duyệt và công ty Triêu Tầm làm việc rất suôn sẻ.
Trong khoảng thời gian này, vụ án của Diệp Chấn Đình cũng đã chuẩn bị kết thúc.
Vụ án của Diệp Chấn Đình bị khởi tố nên phải mở phiên toà xử lí, sau hơn bốn tháng rốt cục mới hạ phán quyết.
Diệp Chấn Đình bị kết tội bắt cóc tống tiền, nhân chứng vật chứng và bản ghi âm đều có. Bởi vì Diệp Chấn Đình đã thú nhận nên chỉ bị kết án bảy năm tù.
Diệp Chấn Đình sở dĩ lưu loát nhận tội như thế có lẽ là vì cảm thấy mình dù mình có thoát được tội đi chăng nữa thì lúc được bước ra khỏi ngục giam, chờ đợi ông ta sẽ là đám người cho vay nặng lãi. Cho nên có lẽ làm vậy vì muốn bảo vệ một cái mạng, còn sống mới có hi vọng, chết rồi thì coi như thật sự không còn cái gì nữa.
Vả lại, chỉ cần đám người cho vay nặng lãi không đến ngục giam tìm, cho dù thế nào đi chăng nữa thì bọn họ sẽ không đả thương tính mạng của mẹ Diệp và Diệp Tình, cùng lắm là lấy xe trong biệt thự đi thôi.
Nhưng mà bốn tháng qua, mỗi ngày mẹ Diệp đều đăng Weibo, giận dữ mắng mỏ Diệp Trăn không quản tình cha con, hãm hại Diệp Chấn Đình. Còn công bố muốn báo cảnh sát, vạch trần bộ mặt thật của Diệp Trăn!
Mẹ Diệp còn viết hẳn một đoạn văn ngắn, nội dung trong đó tất cả đều là sự vô tâm của Diệp Trăn đối với Diệp gia những năm gần đây, nói cô hám hư vinh, cướp anh rể mình. Trong từng câu chữ đều có thể thấy được nỗi hận không thể đạp Diệp Trăn ở dưới lòng bàn chân rồi nghiền nát của bà ta.
Trên Weibo, bà ta giống như mụ điên, cắn Diệp Trăn không buông.
Vở kịch luân lý này luôn nhận được không ít sự chú ý của cư dân mạng. Trước đó một tháng còn có không ít người mắng mẹ Diệp không biết tốt xấu, còn cho mẹ Diệp xem bài viết tố cáo kia, mẹ Diệp cực lực phủ nhận sự thật được viết trong bài đăng, ngược lại còn một mực chắc chắn là có người đang cố ý bôi đen Diệp gia.
Tất nhiên cũng có một bộ phận ‘người qua đường’ nói là một cây làm chẳng nên non, mẹ Diệp dám nói như thế thì nhất định Diệp Trăn đã là làm cái gì khiến người ta phải oán trách mà bọn họ không biết. Còn gọi tên Diệp Trăn, bảo Diệp Trăn ra mặt xử lý sạch sẽ chuyện này, chung quy đều là người một nhà, đánh gãy xương cốt thì vẫn còn gân, không nên vô tình vô nghĩa như thế.
Nhưng độ hot của những tin tức này theo thời gian trôi qua đều tan thành mây khói.
Một tháng sau, mẹ Diệp tiếp tục vu cáo, ngoại trừ đám thuỷ quân dưới Weibo được bà ta mua ra thì không còn ai chú ý nữa.
Bất kể bà ta nói cái gì, cũng không ai tin.
Bốn tháng sau, Diệp Chấn Đình được phán quyết bảy năm tù.
Mà cũng không lâu sau, có người hình như thấy được tin tức đấu giá bất động sản biệt thự Diệp gia dưới danh nghĩa người nhà đó, có lẽ là để trả nợ đống nợ kếch xù của Diệp Chấn Đình mà Diệp gia đành phải bán sạch tất cả gia sản.
Diệp Tình vẫn còn có hợp đồng với công ty Triêu Tầm, mà lại không trả nổi số tiền bồi thường hợp đồng đắt đỏ. Thưa kiện thì càng không dành được phần thắng, bất tri bất giác đã biến mất ở trong tầm mắt mọi người.
Ngoại trừ mẹ Diệp vẫn còn vu cáo Diệp Trăn trên mạng ra.
Nhưng chuyện này giống như không có tác dụng gì, bởi vì Diệp Trăn căn bản không thèm để ý tới.
Trailer «Bên bờ sông Tần Hoài» đã được tung ra. Mặc dù là đạo diễn không có danh tiếng gì, nhưng cũng may có công ty Triêu Tầm ra sức tuyên truyền cả trên mạng và ngoài đời nên cũng có người chú ý.
Sau khi công ty Triêu Tầm trắng trợn tuyên truyền, đám cư dân mạng cũng phát hiện ra, nhà sản xuất phim trên danh sách lại là Diệp Trăn!
Diệp Trăn?
Là Diệp Trăn, vợ của Lục Bắc Xuyên tập đoàn Lục thị sao?
Đảm nhiệm vai trò nhà sản xuất phim bao giờ vậy?
Không ít người lại lật xem lí lịch của Diệp Trăn, rồi lại phát hiện quá khứ và đống thành tích rất bình thường của cô, cộng với đội hình ‘hùng hậu’ của đoàn làm phim nữa, có nhiều người giấu trong lòng sự lo nghĩ về bộ phim này.
Đạo diễn thì không có tiếng, nhà sản xuất phim càng không biết gì về ngành nghề này, ngoại trừ diễn viên đóng vai nữ chính là Mạnh Tiệp bốn năm trước có nổi ra thì những người khác đều là diễn viên tuyến ba bốn vô danh trong giới giải trí.
Đội hình đoàn làm phim như vậy, không khỏi khiến người ta hoài nghi chất lượng của bộ phim.
Nhưng càng hoài nghi lá bài của Lục thị hơn, đến tột cùng là do họ nhìn sai hay là bị đánh lừa vậy.
Dù sao trailer cũng rất ngắn gọn, dù nói thế nào đi chăng nữa thì chỉ qua vài phút trên trailer cũng không thể thấy được chất lượng của cả bộ phim.
Lúc trên mạng trang tranh luận ầm ĩ về bộ phim này, đột nhiên xảy ra chuyện bất ngờ.
Scandal diễn viên đóng vai nam chính đi cửa sau, lái xe trong lúc say rượu, đánh phóng viên, chơi gái tràn ngập các mặt báo.
Mẹ của diễn viên đóng vai nam chính đã từng là tiểu tam, làm cho vợ của người đó đẻ non.
Sinh hoạt cá nhân của diễn viên đóng vai nữ phụ thì hỗn loạn, có một chân với đạo diễn Ninh Dương của bộ phim «Bên bờ sông Tần Hoài», còn có bằng chứng, nói như thật.
Ngay cả diễn viên đóng vai nữ chính là Mạnh Tiệp cũng khó tránh thoát khỏi tin đồn: Bị kim chủ bao nuôi suốt năm năm nên mới có thành tích huy hoàng bốn năm trước.
Cả đoàn phim bị bôi đen, công ty Triêu Tầm gặp phải nguy cơ to lớn.
Tần Tri Âm không loạn chút nào, dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ để làm sáng tỏ những tin tức này, gửi đơn kiện cho từng mặt báo đưa tin giả, nhưng đối phương cứ như cắn chặt không buông, muốn cắn vào miếng thịt «Bên bờ sông Tần Hoài» này.
Thật ra chiêu trò này cũng không có gì phải sợ. Nhìn từ một góc độ khác mà nói, bị bôi đen cũng là một loại PR, càng nhiều người bôi đen thì phạm vi tuyên truyền càng rộng hơn. Mà độ chú ý của cư dân mạng cũng có hạn, sẽ không giữ được độ hot quá dài.
Nhưng ngay lúc này, lại có một tin tức khác.
«Bên bờ sông Tần Hoài» được xét duyệt là vì được Lục thị dùng tiền mua, nói Lục thị nhờ bên chính trị trợ giúp.
Người đăng tin thề, trong tay mình có bằng chứng.
Tin nóng này vừa đăng liền trực tiếp nổ ra một trận bàn tán xôn xao.
Tần Tri Âm ngay lập tức gửi đơn kiện người vu khống, mãnh liệt khiển trách lời đồn không có căn cứ này. Nhưng người ấy dường như rất quyết tâm, một mực chắc chắn nói Lục thị có tay trong với bộ xét duyệt.
Việc này hình như còn kinh động đến cả các ngành nghề liên quan, đây chính là chuyện lớn.
Tần Tri Âm báo cáo chuyện này cho Lục Bắc Xuyên, Lục Bắc Xuyên bắt đầu điều tra, phát hiện trong đó có sự nhúng tay của Vưu Thị.
Mạnh Tiệp dường như cũng đoán được Vưu Tĩnh sẽ không dễ dàng buông tha cho mình, thế là cô gọi điện cho Vưu Tĩnh.
Đây là lần đầu tiên sau bốn năm bị Vưu Tĩnh phong sát, Mạnh Tiệp chủ động gọi cho Vưu Tĩnh.
Khi Mạnh Tiệp gọi, Vưu Tĩnh còn đang say rượu. Ở đây đều là một đám con nhà giàu, nhà ai cũng giàu có, không phải lo lắng về tương lai của mình.
Lúc điện thoại vang lên, Vưu Tĩnh vẫn chưa chú ý, ngược lại là một tên thiếu gia ăn chơi ngồi bên cạnh hắn không kiên nhẫn được, ngước cổ la to, “Đm điện thoại của ai đấy? Ồn ào quá!"
Đám người kiểm tra điện thoại của mình, không có chuông.
Có người chỉ vào Vưu Tĩnh, “Vưu Tĩnh, điện thoại của cậu đó."
Vưu Tĩnh liếc mắt dò xét anh ta, thật lâu sau mới lười biếng cầm điện thoại lên. Cái tên trên màn hình điện thoại nhất thời khiến hắn có tinh thần lại, vụt một tiếng nhảy xuống khỏi ghế salon, nhanh chóng bảo mọi người tắt âm nhạc, đừng nói chuyện.
Mấy tên thiếu gia ăn chơi này hai mặt nhìn nhau, cũng không biết ai gọi mà kích động như vậy, phải biết kể cả người cha nghiêm khắc kia gọi thì hắn cũng không ‘trận địa sẵn sàng’ như thế.
Âm nhạc tắt, tiếng người bé dần. Vưu Tĩnh thở sâu, kiềm chế sự kích động trong lòng. Lúc hai tay run rẩy chuẩn bị ấn nút gọi, khóe miệng lại hiện lên một ý cười tự phụ.
Có Lục thị làm chỗ dựa thì sao, chỉ cần hắn không đồng ý thì đừng mong thuận lợi tái xuất được. Hắn không nói chia tay, Mạnh Tiệp cũng đừng hòng chia tay!
Vưu Tĩnh nghe điện thoại, lên tiếng, “Có việc gì?"
Mạnh Tiệp không nhiều lời, hỏi hắn, “Chuyện phim, là anh làm?"
Vưu Tĩnh chỉ giật mình trong chốc lát, sau đó rất nhanh đã kịp phản ứng, “Em nói…"
Trong điện thoại nhất thời im bặt.
Không có tiếng gì.
An tĩnh giống như không có câu nói vừa rồi.
Vưu Tĩnh không khỏi bất an.
Lúc hắn và Mạnh Tiệp ở bên nhau, bạn bè đều đánh cược nói lần này sẽ được mấy tháng. Nhưng lúc đó chỉ có trong lòng hắn biết rõ, hắn không chơi, hắn thật lòng, hắn thật lòng muốn ở bên Mạnh Tiệp.
Lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Tiệp, hồn phách của hắn đều bị Mạnh Tiệp câu đi, cả ngày như mất hồn, trái tim cũng dâng cả lên cho Mạnh Tiệp, chỉ cần Mạnh Tiệp nói hai câu hắn cũng có thể vui vẻ cả ngày. Khoảng thời gian đó, hắn giống như một tên nhóc mới nếm thử tư vị yêu đương không biết nên làm như nào.
Vì sao Mạnh Tiệp lại đồng ý ở bên Vưu Tĩnh, đến bây giờ lũ bạn của Vưu Tĩnh cũng không thể biết được.
Mạnh Tiệp rõ ràng chính là loại người thanh cao, không muốn có quan hệ với người đầy hơi tiền, không thiếu phụ nữ như hắn. Cô và Vưu Tĩnh quả thực là người của hai thế giới.
Cứ như vậy ngọt ngào suốt mấy năm. Cuối cùng khi mọi người cũng đã bắt đầu đợi Vưu thiếu bước vào nấm mồ hôn nhân, hai người thế mà chia tay!
Lúc trước đều là Vưu thiếu đá người khác, đâu có ai dám đá hắn?
Tất cả mọi người đều chờ xem kịch vui, kết quả cũng không khiến bọn họ thất vọng, Vưu Tĩnh ra vẻ đáng thương trước mặt Mạnh Tiệp nhiều năm, một khi chia tay liền khôi phục bản tính, trực tiếp phong sát cô ấy, lại trở về cuộc sống ăn chơi trước đó.
Trong điện thoại yên tĩnh không có âm thanh, Vưu Tĩnh càng cảm thấy bất an, bưng chén rượu ở trên bàn lên đổ vào miệng, giúp mình tăng thêm dũng khí.
“Vưu Tĩnh, anh biết tại sao năm đó tôi lại muốn chia tay với anh không?"
Vưu Tĩnh nóng nảy ngồi lên ghế sô pha, bực bội kéo cà vạt, nghe nói như vậy liền đình chỉ trong chốc lát, đột nhiên ngồi thẳng dậy, dồn tất cả lực chú ý lên điện thoại.
Năm đó Mạnh Tiệp không cho hắn đáp án, bất kể hắn hỏi như nào.
“Vì sao?"
“Bởi vì tôi mang thai," Giọng nói của Mạnh Tiệp rất êm dịu và chậm rãi, dường như đang nói về một chuyện không có quan hệ gì với cô vậy, “Nhưng mà về sau bởi vì anh, tôi sảy thai."
Sắc mặt Vưu Tĩnh trắng bệch, hắn muốn hỏi chi tiết cụ thể, hỏi Mạnh Tiệp có khi nào, vì sao lúc ấy không nói cho hắn, nhưng có đôi lời đến bên miệng rồi lại không thể mở miệng. Cả người hắn run rẩy dữ dội, mở to đôi mắt đỏ bừng, có lẽ là bởi vì cồn, hoặc có lẽ là bởi vì lí do khác, ai mà biết được.
“Vưu Tĩnh, cả đời này tôi cũng không thể tha thứ cho anh."
Mạnh Tiệp thở dài một tiếng, cúp điện thoại.
Quá khứ năm năm trước, đến nay vẫn giống như một cây gai ở trong lòng cô. Cô vĩnh viên không quên được vũng máu đó và cảm giác khi đứa con tách rời khỏi mình.
Cô yêu Vưu Tĩnh, nhưng cũng chỉ là yêu, hai người bọn họ không phù hợp.
Người ta đều nói nói năm đó là Mạnh Tiệp bị Vưu Tĩnh phong sát, nhưng thật ra bản thân Mạnh Tiệp cũng đang trốn tránh.
Nói ra rồi cũng tốt.
Mạnh Tiệp nhẹ nhàng thở ra.
«Bên bờ sông Tần Hoài» là thành quả của cả đoàn làm phim, nó quan trọng với mọi người, cô không thể khiến cho toàn bộ cả đoàn làm phim bị liên luỵ, tự dưng bị Vưu Tĩnh hãm hại.
***
“Cho nên? Chuyện dư luận cứ như vậy được giải quyết sao?" Diệp Trăn nhìn Tần Tri Âm báo cáo, nghi hoặc không hiểu.
Tần Tri Âm gật đầu, “Ừ. Người tung tin đứng ra xin lỗi, công bố là mình nhìn lầm, chấp nhận tất cả sự truy cứu của pháp luật."
Diệp Trăn nghĩ trong chốc lát, vẫn cảm thấy việc này có liên quan tới Mạnh Tiệp, dù sao tên điên Vưu Tĩnh kia sẽ tuyệt đối không dễ từ bỏ như vậy.
“Chuyện này cô vất vả rồi. À, cuối năm, tết cũng sắp đến rồi, có kế hoạch gì chưa?"
Nói về chuyện gia đình, thần kinh căng cứng của Tần Tri Âm giãn ra, “Tôi có thể có kế hoạch gì được, về nhà ăn tết thôi. Còn cô thì sao?"
Trong quãng thời gian làm việc chung vừa qua, Diệp Trăn rất thích sự tỉ mỉ trong công việc của Tần Tri Âm, công tư phân minh.
“Về nhà cũ thôi."
Từ sau bữa tiệc đầy tháng của Chúc Chúc, Lục lão gia liền dẫn bác Lư trở về nhà cũ, đến giờ cũng chưa trở về.
Ngẫu nhiên người trong nhà cũng sẽ dẫn theo Chúc Chúc trở về hai ngày thăm Lục lão gia, nhưng về nhà ăn tết thì lại khác, còn phải chào hỏi với một đống bạn bè thân thiết và họ hàng ở Lục gia.
Trong đám người họ hàng của Lục gia, chỉ riêng ông chú nhỏ của Lục Bắc Xuyên – Lục Thiếu Ngôn – thôi đã đủ khiến cô phiền lòng, lại còn có thêm Lâm Trạm.
Vừa nghĩ tới đó, Diệp Trăn liền đau cả đầu.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể tránh khỏi đụng mặt trong những ngày lễ như này.
Tần Tri Âm cũng biết chút ít về chuyện trong nhà Lục gia, lúc này cũng ngầm hiểu mà ném cho cô một ánh mắt tự cầu phúc.
Nhiệt độ chợt hạ thấp, càng ngày càng đến gần cuối năm, các phố lớn và ngõ nhỏ cũng đã bắt đầu có thêm chút không khí ngày tết.
Người giúp việc đặt đồ dùng hàng ngày lên xe, bác Lư đến đây đón người luôn miệng nói ở nhà cũ không thiếu cái gì đâu nên không cần mang, nhưng mẹ Lục vẫn kiên trì nói đồ trong nhà mới là tốt nhất.
Chúc Chúc được hai tuổi, được cả nhà chăm sóc nên lớn rất nhanh. Mặc dù được mẹ Lục bao bọc tầng tầng lớp lớp quần áo cực kỳ chặt chẽ như một tiểu mập mạp, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng long lanh như ngọc lưu ly (*) ở bên ngoài, nhưng vẫn không cản trở việc nhóc nhảy nhót muốn đi chơi tuyết.
(*) Ngọc lưu ly:
Trẻ con ấy mà, rất có lòng hiếu kì với những sự vật quanh mình.
Nhưng trời lạnh như vậy, mẹ Lục nào cho phép nhóc đi chơi tuyết, Chúc Chúc nhìn người xung quanh, ỷ vào việc không thấy Lục Bắc Xuyên nên lại ăn vạ, không được đi chơi là không chịu nín.
“Tiểu thiếu gia đã lớn như vậy rồi sao!" Bác Lư vừa thấy Chúc Chúc, trên mặt lập tức giương lên nụ cười hiền lành.
Chúc Chúc ngửa đầu nhìn bác Lư, cũng không sợ ông ấy, chỉ vào đống tuyết trắng trong sân, “Ông ơi, cháu muốn đi chơi."
“Vậy cũng không được, thời tiết lạnh như thế, nhỡ để bị cảm thì sẽ phải uống thuốc và tiêm đó biết chưa?"
Chúc Chúc dường như cũng nghe hiểu bốn chữ này, bị dọa đến mức toàn thân khẽ run rẩy.
Lục Bắc Xuyên và Diệp Trăn đi ra, nhìn lướt qua, “Sao vậy?"
Chúc Chúc chớp mắt, rất biết nghe lời trước mặt Lục Bắc Xuyên, “Chúc Chúc nghe lời, không chơi tuyết, nếu không bị bệnh sẽ phải uống thuốc và tiêm."
Mẹ Lục biết Chúc Chúc sợ cha nó, liền tranh thủ ôm bé, “Đây mới là cháu nội ngoan của bà! Đi, chúng ta đến nhà cụ ăn tết nhé!"
Diệp Trăn trừng Lục Bắc Xuyên một chút.
Bây giờ Lục Bắc Xuyên đối với Chúc Chúc mà nói hiển nhiên chính là Diêm Vương, không cần nói cái gì mà chỉ cần đứng ở đó thôi cũng có thể khiến cho Chúc Chúc ngoan ngoãn nghe lời.
Lục Bắc Xuyên siết chặt tay Diệp Trăn, “Đi."
Hai người đồng loạt ngồi vào ghế ngồi phía trước, mẹ Lục thì ôm Chúc Chúc ngồi ở chỗ đằng sau có ghế cho trẻ con, trước sau còn có hai chiếc xe bên nhà cũ phái tới để hộ tống nhà bọn họ, xem như là cảnh giác sau vụ Diệp Trăn bị Diệp Chấn Đình bắt cóc.
Nhà cũ cách biệt thự Lục gia hơi xa. Phải rời khỏi trung tâm thành thị, nằm ở vùng ngoại thành có phong cảnh tươi đẹp, là nơi rất tốt để dưỡng tuổi thọ.
Nhà cũ hơi cổ kính, có lối kiến trúc của triều đại trước, có sân vườn và vườn hoa. Sau khi được Lục gia sửa chữa, cũng rất nguy nga.
Ba giờ sau cuối cùng cũng tới nhà cũ.
Vừa xuống xe, lập tức có người tươi cười đi đến đón, “Cuối cùng mọi người cũng tới rồi, lão tiên sinh đang chờ đó… Ôi, đây là tiểu thiểu gia sao, để tôi bảo người mang xe đẩy ra nhé."
“Không cần đâu," Lục Bắc Xuyên lãnh đạm cự tuyệt anh ta, “Đã hai tuổi, có thể tự mình đi rồi."
Nói xong liền vẫy gọi Chúc Chúc, Chúc Chúc bĩu môi, bất đắc dĩ đi đến bên cạnh Lục Bắc Xuyên.
Diệp Trăn canh lúc tất cả mọi người đều nhìn Chúc Chúc lén đập Lục Bắc Xuyên một phát, nhỏ giọng nói: “Sắp sang năm mới rồi, đừng như vậy."
Biết vợ đau lòng, Lục Bắc Xuyên cũng không tiếp tục kiên trì nữa, cúi người bế Chúc Chúc lên. Chúc Chúc bất ngờ hô một tiếng, dùng ánh mắt chưa tỉnh ngủ nhìn sang Lục Bắc Xuyên, lại nhìn xuống mặt đất, dường như rất kinh hãi về hành động này của Lục Bắc Xuyên.
Có lẽ trong trí nhớ ngắn ngủi của Chúc Chúc, đây là lần đầu tiên Lục Bắc Xuyên bế bé.
Lục Bắc Xuyên đổi tư thế, bế nhóc chặt hơn chút nữa.
Chúc Chúc nhìn Lục Bắc Xuyên, mi tâm khóa chặt, hai cái cánh tay nhỏ giơ lên không biết nên đặt đâu, mờ mịt nhìn về phía Diệp Trăn, đáy mắt còn có một tia ủy khuất, giống như không biết nên làm thế nào mới được.
Diệp Trăn hơi cười nhìn Chúc Chúc, lấy hai con của nhóc tách ra vòng quanh cổ Lục Bắc Xuyên trong ánh mắt khiếp sợ của Chúc Chúc, khoác tay Lục Bắc Xuyên, dưới sự chú ý của mọi người, cả nhà bước vào cửa nhà cũ.
Hôm nay thật đúng là rất náo nhiệt, vừa bước vào cửa, tiếng cười đùa trò chuyện còn lan khắp sân, xung quanh đều là một đám người bận rộn chuẩn bị cho bữa cơm tất niên đêm nay, trên những đèn lồng màu đỏ còn được dán lên những câu đối, khiến cho toàn bộ nhà cũ trở nên rực rỡ hẳn lên.
Cả nhà Lục Bắc Xuyên đi theo bác Lư vào phòng khách, trong phòng khách có không ít người, có già có trẻ, đều là những khuôn mặt lạ lẫm với Diệp Trăn, chỉ nhận ra lão gia khí thế tràn trề ngồi ở giữa.
Lục Bắc Xuyên đặt Chúc Chúc xuống, nắm tay nhóc đi đến trước mặt Lục lão gia.
Còn chưa đợi Lục Bắc Xuyên nói chuyện, Lục lão gia đã nhìn sang tiểu mập mạp bên cạnh hắn, vẫy gọi, mặt mũi tràn đầy vẻ từ ái, “Chúc Chúc, mau lại đây với cụ nào."
Căn phòng đông người Chúc Chúc không sợ cũng không nhăn nhó, Lục Bắc Xuyên vừa buông lỏng tay nhóc liền bước cặp chân ngắn, chạy về phía Lục lão gia, cười đến nỗi lộ ra mấy hàm răng non nớt, “Chúc cụ năm mới vui vẻ, phát tài phát lộc ạ."
Tiếng trẻ con rất mềm mại, nói cũng không rõ ràng lắm. Khuôn mặt đỏ phừng phừng vì bị khăn quàng bao bọc hơn một nửa, bé mở to một đôi mắt mông lung nhìn Lục lão gia, nụ cười vừa trong sáng vừa thuần túy.
Lòng Lục lão gia như hóa thành một vũng nước, thật sự yêu thương cực kỳ, bế lấy nhóc, ôm nhóc vào trong ngực, “Chúc Chúc của chúng ta ngoan quá, vừa đến đã chúc tết cho cụ rồi. Cụ cũng không thể quá keo kiệt được," Ông lấy bao lì xì đặt trên bàn đã được bản thân chuẩn bị trước cho Chúc Chúc, đặt vào trong tay bé, “Đây là lì xì cụ tặng cho con, cầm mua kẹo ăn nhé."
Chúc Chúc chần chờ không nhận, nhìn Lục Bắc Xuyên, nói: “Mẹ không cho phép cháu ăn kẹo."
“Sao lại không cho Chúc Chúc của cụ ăn kẹo vậy?"
Chúc Chúc nhe răng cho Lục lão gia xem, bộ dáng ngây thơ chân thành, “Mẹ nói, ăn kẹo sẽ có sâu, buổi tối nó sẽ cắn răng của Chúc Chúc. Đau răng thì phải uống thuốc! Thuốc rất đắng, Chúc Chúc muốn ăn kẹo chứ không muốn uống thuốc đâu!"
Người ở đây đều bị câu này của Chúc Chúc chọc cười.
Lục lão gia cũng nhịn không được, “Vậy thì không ăn kẹo nữa, giữ lại cho Chúc Chúc mua đồ chơi nhé."
Lục Bắc Xuyên gật đầu với Chúc Chúc.
Lúc này Chúc Chúc mới nhận lấy bao lì xì của Lục lão gia, nở nụ cười tươi, “Cảm ơn cụ ạ! Cụ cũng cho bà và cha mẹ lì xì chứ ạ?"
Lúc này Lục lão gia mới đặt ánh mắt lên mấy người Lục Bắc Xuyên.
“Chúc ông năm mới vui vẻ."
Nụ cười của Lục lão gia không giảm, ánh mắt rơi vào trên người Lục Bắc Xuyên, gật đầu nhẹ.
Sự phát triển của Lục thị những năm qua Lục lão gia đều đặt trong mắt, chuyện này cũng chứng minh quyết định ban đầu của ông là chính xác, ông không chọn sai người nối nghiệp.
Mọi người ngồi xuống, người giúp việc vội vàng bưng các loại trà bánh lên, mọi người bắt đầu tán gẫu câu có câu không, đều là chút lời xã giao khách sáo mà thôi.
Chúc Chúc ở trong ngực Lục lão gia nhìn chung quanh, ngồi xe hơn ba giờ hình như có chút mệt mỏi, mí mắt cứ nặng trĩu. Đột nhiên không biết nhìn thấy thứ gì, tinh thần của Chúc Chúc lập tức trở nên tỉnh táo, vui mừng đá bắp chân, giơ tay chỉ về hướng nào đó.
“Sao thế?"
Chúc Chúc giơ tay nắm nắm trong không trung, bắt loạn, ánh mắt phấn khích, “Muốn… muốn chơi đèn…"
Ánh mắt mọi người hướng nhìn về phía tay Chúc Chúc giơ. Chỉ thấy trên ghế sô pha cách phòng khách này không xa có một người đang nằm, nửa tỉnh nửa ngủ, trên tay vuốt vuốt một viên ngọc bích to gần một nắm tay, hạt ngọc bích kia còn toả ra ánh sáng đầy màu sắc khác nhau, hấp dẫn lực chú ý của Chúc Chúc.
Lục Thiếu Ngôn vẫy tay gọi Chúc Chúc, “Cháu qua đây, chú liền tặng món đồ chơi nhỏ này cho cháu."
Diệp Trăn nảy lên lòng cảnh giác, nhưng lại không có bao nhiêu cảm giác nguy cơ.
Nhìn thấy một màn này cô chẳng qua chỉ cảm thấy, Lục Thiếu Ngôn cuối cùng vẫn ra tay với một đứa bé.
Dù sao cô cũng biết, trong tiểu thuyết sở dĩ Chúc Chúc lớn lên tính cách vặn vẹo như thế, không thể không kể đến sự góp mặt của Lục Thiếu Ngôn.
Phi! Đồ súc sinh!
Tác giả :
Công Tử Văn Tranh