Tội Lỗi Không Chứng Cứ

Chương 66

Dịch giả: Hương Ly

Khi Nghiêm Lương bước vào phòng Thẩm vấn, nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng mỏi mệt. Cho dù Lạc Vấn vẫn chưa đến 50 tuổi, đây vẫn được coi là vào độ tuổi khỏe mạnh, nhưng hai ngày không được chợp mắt, cũng gần đến giới hạn đỉnh điểm của ông rồi.

Nghiêm Lương nhìn trước mặt đặt cà phê và thuốc lá, nhưng thuốc lá không động đến, ông biết Lạc Vấn không hút thuốc lá. Còn cà phê, chắc là uống kha khá đấy.

Triệu Thiết Dân gọi người phụ trách việc thẩm vấn ra, nói vài câu, rồi đóng cửa, cùng rời khỏi đó, để Nghiêm Lương và một nhân viên ghi chép lời khai lại trong phòng Thẩm vấn.

Lạc Vấn nhìn thấy Nghiêm Lương, gắng gượng lấy lại tinh thần, ngồi thẳng lưng, bình thản nhìn Nghiêm Lương mỉm cười, nói: “Phía cảnh sát chắc chắn là nhầm lẫn rồi, tôi đã nói rất nhiều lần, tôi không liên quan gì đến vụ án cả."

Nghiêm Lương chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Lạc Vấn, tâm trạng vô cùng phức tạp, hồi lâu sau, mới khẽ thở dài, rồi nói: “Anh vẫn còn không chịu thừa nhận sao?"

Lạc Vấn hít thở một hơi thật sâu, từ từ lắc đầu, hình như đang cười khẩy: “Tôi không biết là cần phải thừa nhận điều gì?"

“Đối với tất cả mọi hành vi của anh, tôi đều đã điều tra rõ ràng rồi, tất cả anh giết chết năm người, phạm tội sáu lần."

“Giết chết năm người? Sáu lần phạm tội? Khóe môi Lạc Vấn ẩn chứa nụ cười mỉm, “Thầy giáo dạy toán mà cũng tính sai sao?"

Nét mặt Nghiêm Lương dần trở nên nghiêm nghị, nói: “Từ Thiêm Đinh không phải do anh giết, nhưng nếu như không phải vì anh nhúng tay vào, không quá ba ngày, cảnh sát đã có thể bắt được hung thủ rồi. Chính là anh đã giúp hung thủ tạo nên một hiện trường phạm tội hoàn toàn mới."

Lạc Vấn lắc đầu, nét mặt vẫn tỏ ra không tài nào tin nổi.

“Không thể không thừa nhận năng lực phạm tội của anh rất lớn, liên tiếp giết hại bao nhiêu người như vậy mà cảnh sát mãi vẫn không bắt được anh. Thậm chí anh còn cố tình phạm tội một cách phức tạp hơn, không dùng những công cụ giết người nhanh gọn hơn, mà lại dùng sợi dây nhảy thể thao để thít cổ nạn nhân cho đến chết. Sau khi giết người còn nhét một điếu thuốc lá vào trong miệng nạn nhân, để lại hàng chữ “Hãy đến bắt ta"; thậm chí còn ngụy tạo, dùng danh nghĩa của nạn nhân để viết ra ba chữ “người bản địa". Tất cả những việc này có một dạo khiến cho cảnh sát vốn không tài nào hiểu được hung thủ muốn bày tỏ điều gì, trong những manh tối này rốt cuộc là có mối liên quan gì?"

Lạc Vấn thở dài vẻ bất lực: “Tôi đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, những vụ án này không liên quan gì tới tôi cả." Ông hơi mím môi, nói: “Có chứng cứ gì chứng minh tội phạm tội không? Ngoài ra, tôi còn muốn bổ sung một điều, với vai trò là một nhân viên đã từng thành thạo về kĩ thuật hình sự, nếu như tôi thực sự phạm tội, tôi nghĩ, tôi có đủ khả năng không để lại bất cứ chứng cứ nào, thậm chí ngay cả tử thi cũng chưa chắc đã tìm thấy được."

Nghiêm Lương nói: “Tôi tin bác sĩ pháp y Lạc hoàn toàn có thể làm được tất cả những điều này. Nhưng mục đích anh để lại nhiều manh mối như vậy, chính là vì giết người vốn không phải là mục đích phạm tội của anh."

Lạc Vấn xoa xoa mũi, không nói gì.

“Cho dù khi tôi bắt đầu nghi ngờ anh, cho rằng anh đều có liên quan tới những vụ án mạng này, nhưng vẫn luôn có rất nhiều câu hỏi quấy nhiễu tôi. Ví dụ như, tại sao sau khi giết người, anh lại cắm một điếu thuốc lá Lợi Quần vào miệng nạn nhân? Là vì muốn tạo ra điểm nghi vấn ở hiện trường vụ án, làm nhiễu loạn tư duy trinh sát phá án của cảnh sát, tăng thêm độ khó của việc phá án ư? Nếu như là tên hung thủ khác, xuất phát điểm của loại động cơ này có khả năng rất lớn. Nhưng khi tôi lựa chọn anh là hung thủ, đã phủ nhận phán đoán này. Bởi vì, anh vô cùng chuyên nghiệp, anh hiểu rất rõ, muốn tăng thêm độ khó của công việc phá án chính là không để lại manh mối, chứ không phải là tạo nên những manh mối khác để làm nhiễu loạn manh mối phá án của cảnh sát. Nhưng tôi vẫn không tài nào hiểu được vì sao anh lại làm như vậy."

Nghiêm Lương uống một ngụm nước, nói tiếp: “Cho đến khi tôi đi đến thành phố Ninh điều tra về những việc trước đây của anh, mới tìm ra được đáp án chung của tất cả những điểm nghi vấn trong các vụ án mạng lúc trước. Bây giờ tôi mới phát hiện, tất cả những manh mối mà cảnh sát tìm kiếm điều tra ra được, đều là do anh cố tình để lại, cố tình để cho cảnh sát phát hiện ra.

Hãy nói theo thứ tự hành vi lúc phạm tội của anh nhé. Khi anh giết người, không dùng những dụng cụ có hiệu suất cao hơn, ví dụ như dao, mà dùng sợi dây nhảy thể thao. Anh vứt hung khí lại gần hiện trường vụ án, đương nhiên là vì muốn để cho cảnh sát tìm ra được dấu vân tay trên đó. Nhưng, trên cán dao cũng có thể để lại dấu vân tay, tại sao anh lại không chọn sao chứ? Đối với anh, dùng dây nhảy thể thao giết người có hai cái lợi. Một là, dây nhảy thể thao có hai nắm tay cầm, anh có thể để lại cả hai dấu vân tay rõ nét ở trên tay cầm, thuận tiện cho cảnh sát lấy được chứng cứ. Hai là, dùng sợi dây giết người càng dễ để cho cảnh sát phán đoán được hung thủ là người thuận tay trái. Anh đã từng là một bác sĩ pháp y xuất sắc, anh hiểu rất rõ, bác sĩ pháp y cũng chỉ có thể phán đoán ra hung thủ dùng tay ta cầm dao giết người. Nhưng do thiếu đi sự đối chiếu với tay phải, cũng không thể nào phán đoán ra được hung thủ là người thuận tay trái. Thế nhưng, dùng sợi dây để thít cổ nạn nhân, do anh đã cố ý để cho lực của tay trái mạnh hơn hẳn tay phải, cộng thêm với vài chứng cứ rất nhỏ anh đã cố ý dùng tay trái thao tác, bác sĩ pháp y dễ dàng nhận định hung thủ là người thuận tay trái."

Lạc Vấn cười: “Nếu như thực sự do tôi làm, tại sao tôi là lại phải làm phức tạp thế? Phần lớn mọi người đều thuận tay phải, cho dù tôi có không ngụy tạo thành người thuận tay trái, lượng công việc điều tra của cảnh sát vẫn rất lớn. Ngộ nhỡ tôi ngụy tạo bị thất bại thì sao? Chẳng phải là càng dễ bị bại lộ sao?"

“Anh sẽ không ngụy tạo thất bại đâu, bởi vì anh là bác sĩ pháp y Lạc." Nghiêm Lương nhìn thẳng vào mắt Lạc Vấn.

“Đây được coi là sự công nhận đối với kĩ năng chuyên nghiệp của tôi sao? Ha ha." Lạc Vấn thở dài lắc đầu, uống nốt số cà phê trong cốc.

“Tiếp đến là việc sau khi giết người, anh đặt vào miệng nạn nhân một điếu thuốc lá Lợi Quần. Hành động này trông có vẻ rất kì quái, thực ra suy nghĩ trực tiếp nhất mới là chính xác. Hung thủ là một người hút thuốc lá Lợi Quần."

“Tôi không hút thuốc lá." Lạc Vấn bình thản đáp lời.

Nghiêm Lương nói: “Nhưng anh muốn cho cảnh sát nhận định rằng hung thủ hút thuốc lá, hơn nữa là hút loại thuốc lá Lợi Quân."

“Điều này cần thiết sao?"

Nghiêm Lương nói tiếp: “Anh dùng thân phận của nạn nhân để viết ba chữ “người bản địa", thực ra, cũng nên hiểu theo cách đơn giản nhất, hung thủ chính là người bản địa của thành phố Hàng. Ngoài ra, anh mỗi lần sau khi giết người, đều cố ý để lại hiện trường một tờ giấy ghi dòng chữ “Hãy đến bắt ta" mang đậm chất khiêu chiến, chính là muốn tạo tiếng vang cho vụ án. Anh biết rất rõ, một thành phố lớn như thành phố Hàng này, gần như năm nào cũng đều xảy ra án mạng. Sau khi anh giết người, đương nhiên, Chi cục cảnh sát khu vực sẽ rất coi trọng, sẽ bố trí người để phá án, nhưng như vậy vẫn chưa đủ đối với anh. Anh cần gây ra một vụ án lớn, cần tạo nên hiệu ứng lớn hơn nữa, cần làm chấn động cả Sở Công an thành phố, thậm chí Sở Công an tỉnh, sẽ tổ chức một lượng nhân lực lớn để phá án. Cho nên, anh đã để lại hiện trường bốn chữ mang đầy tính khiêu chiến, mục đích chính là ép cảnh sát dồn nguồn nhân lực lớn để phá vụ án này của anh. Chiêu này của anh thực sự rất có tác dụng, bốn chữ “Hãy đến bắt ta" ở hiện trường đúng là xưa nay chưa từng có, vụ án đầu tiên vừa xuất hiện, lập tức gây được sự quan tâm rất lớn của giới truyền thông. Đương nhiên, cũng gây nên sự quan tâm chú ý đặc biệt của cảnh sát, tiếp đến bố trí thật nhiều người để tổ chức tổ chuyên án nhằm phá án."

Lạc Vấn cười nhạt, nói: “Anh nói tôi giết người, rồi lại nói tôi cố ý gây nên sự quan tâm chú ý của cảnh sát. Có phải là tôi có thể hiểu như vậy không? Trong suy nghĩ của anh, tôi đã phạm tội, cũng lại muốn bị bắt sớm một chút ư?"

Nghiêm Lương gật đầu: “Anh đúng là nghĩ như vậy."

Lạc Vấn cười nói: “Vậy thì anh không cần thẩm vấn tôi nữa, cứ làm một giám định thần kinh cho tôi, nếu như tôi bị mắc bệnh thần kinh, vậy thì giết người cũng sẽ không bị xét xử."

“Động cơ thực sự của anh là muốn cảnh sát bắt một tên hung thủ khác."

Lạc Vấn bật cười, nhưng không nói gì.

Nghiêm Lương mím môi nói: “Tám năm trước, khi anh đi công tác từ Bắc Kinh quay về thành phố Ninh, sau khi xuống máy bay, anh phát hiện ra không gọi được điện thoại về nhà, điện thoại di động của vợ anh cũng tắt máy. Trên đường về nhà, anh lại gọi điện cho mẹ vợ anh, bà nói mấy hôm nay bà không gọi điện cho con gái. Anh lại gọi điện thoại cho bạn bè của vợ anh, họ nói mấy ngày hôm nay, điện thoại di động của vợ anh đều tắt máy. Lần này thì anh thực sự lo lắng, sau khi vội vàng về nhà, mở cửa ra, anh phát hiện ra cả căn hộ trống không: Vợ anh, con gái anh, và cả chú chó con cũng không thấy đâu cả. Nền nhà được lau chùi sạch bóng, không chút bụi. Anh nhìn khắp nhà, chắc là cảm thấy vừa mới mẻ vừa lạ lẫm. Đúng trong khoảnh khắc đó dựa vào bản năng nghề nghiệp của anh, phát hiện ra sự bất ổn trong nhà."

Lạc Vấn nhìn Nghiêm Lương, khẽ nghiến răng.

Thứ cảm giác xuất hiện trong khoảnh khắc khi ông đứng ở trước cửa nhà tám năm trước, cho đến tận bây giờ, nó vẫn nguyên vẹn như mới xảy ra ngày hôm qua.

Trong cả cuộc đời này của ông, chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi như trong khoảnh khắc đó, nỗi sợ hãi xuất phát từ tận tâm can. Nỗi sợ hãi đó cất giấu tận sâu thẳm trái tim, suốt tám năm nay, thường xuyên đánh thức ông bừng tỉnh dậy giữa cơn ác mộng, trước mặt ông luôn hiện ra căn nhà sâu hun hút đó, tất cả mọi đồ đạc trong nhà đều được lau sạch bóng.

“Lúc đó, anh không bước thẳng vào nhà, mà bình tĩnh ở lại bên ngoài, gọi điện thoại cho bạn của anh, bảo họ đem các máy móc dụng cụ trinh sát điều tra đến nhà anh. Tiếp đó anh và một học sinh mà anh cho là tài năng nhất, cẩn trọng nhất cùng tiến vào trong nhà, tiến hành khám xét điều tra tỉ mỉ từng xen-ti-mét dưới nền nhà. Lần đó, anh đã dùng hết tất cả các phương pháp, khám xét cả căn nhà rất nhiều lần, từ chập tối hôm đó, cho đến tận hôm sau khi trời sáng. Qua ghi chép của chính anh trong hồ sơ lúc đó, cả quá trình khám xét điều tra vẫn phát hiện ra được một số manh mối cực kì nhỏ bé. Trước tiên, phần lớn diện tích mặt sàn trong phòng đã bị hung thủ dùng giẻ lau lau chùi, không tìm thấy được dấu chân nào cả. Và căn cứ theo tình trạng lực đẩy giẻ lau sàn nhà, người lau dùng tay trái, thế nhưng vợ anh từ trước nay đều quen dùng tay phải. Tiếp đến, anh gần như đã tiến hành phản ứng vết máu trong khắp cả nhà, phát hiện ra trong nhà không có vết máu. Thứ ba, ở lỗ thoát nước trong bồn rửa trong nhà vệ sinh, anh tìm thấy một mảng tàn nhỏ và một lượng tàn vụn, sau đó, thông qua giám định vị vật chất trong phòng thí nghiệm, anh phát hiện ra đó là tàn thuốc lá. Anh lại thông qua việc mua các loại thuốc lá có trên thị trường, đem đốt, rồi lấy tàn thuốc để đối chiếu. Thông qua khác biệt rất nhỏ của các nguyên tố vi lượng và các thành phần khác nhau sau khi đốt điếu thuốc, anh phán đoán ra loại tàn thuốc này là của thuốc lá Lợi Quần. Thứ tư, anh đã tìm khắp cả căn nhà, cuối cùng, anh phát hiện ra một dấu vân tay trên gạch sứ bên cạnh bồn rửa trong nhà vệ sinh. Dấu vân tay này đã được xác định, không phải là của vợ anh, cũng không phải của anh, mà là một dấu vân tay lạ. Cả căn nhà đã được tìm kiếm khắp lượt, chỉ tìm thấy được một dấu vân tay này. Các tình tiết này, anh đều đã tự mình ghi lại trong hồ sơ, chắc anh vẫn còn nhớ rất rõ."

Lạc Vấn gật đầu, nói: “Tôi nhớ rất rõ."

“Vợ con anh và chú chó con trong nhà đều mất tích, phát hiện ra mấy manh mối khác thường trong nhà, anh phán đoán, mấy hôm trước, trong nhà anh chắc chăn đã xảy ra một sự cố nào đó, thế nên anh đã báo án với Sở Công an thành phố, đăng kí vụ án. Một phần hơ số vẫn được lưu giữ nguyên vẹn. Do anh có vị trí quan trọng trong Sở Công an thành phố Ninh, cho nên sau khi anh báo án, Sở rất coi trọng, vội phái một lượng lớn nhân lực tiến hành công tác hỏi thăm những người xung quanh. Họ nhanh chóng điều tra được, có một người thanh niên thu nhặt phế liệu đã biến mất sau khi xảy ra vụ án. Anh tự mình đi đến căn nhà trọ người đó thuê, lấy mẫu dấu vân tay của người này lưu lại ở phòng trọ, phát hiện ra dấu vân tay của người này hoàn toàn khớp với dấu vân tay để lại trong nhà vệ sinh của anh. Anh lại tiến hành khám xét điều tra tỉ mỉ đo đạc trong phòng; xác định chắc chắn anh ta là người thuận tay trái, hơn nữa hút thuốc lá Lợi Quần. Lợi Quần là loại thuốc tầm trung, trong số những người thu nhặt phế liệu, phần lẻ đều hút loại thuốc lá rẻ tiền, đều này có vẻ rất kì lạ. Sau đó, cảnh sát đã coi người này là nghi phạm, qua lời kể của chủ nhà và những điều tra của các nhân viên, họ nói người này vừa mới đến vài ngày, ấn tượng rất mờ nhạt, chỉ nhớ anh ta cao khoảng hơn 1,7 mét, hơi gầy, gương mặt bình thường, do thời gian tiếp xúc ngắn, nên không thể miêu tả vẽ ra được gương mặt của anh ta. Nhưng chủ nhà nhớ lúc anh ta đến thuê nhà, có trò chuyện vài câu, anh ta nói anh ta là nông dân ở khu phía tây thành phố Hàng. Phần lớn người dân ở thành phố Hàng đều hút thuốc lá Lợi Quần, cho nên anh cho rằng thông tin anh ta là người vùng phía tây thành phố Hàng khá đáng tin. Nhưng vào khoảng thời gian tám năm trước, lúc đó điện thoại di động vẫn là một món đồ xa xỉ phần lớn mọi người vẫn chưa có điện thoại di động, nếu không chủ nhà thường sẽ lưu số điện thoại của người thuê phòng, chỉ cần điều tra là rõ ngay thông tin cá nhân, thì cũng sẽ không có bao nhiêu việc xảy ra sau này nữa."

Lạc Vấn trầm mặc không lên tiếng.

Nghiêm Lương tiếp tục nói: “Tiếp đó, anh lại yêu cầu Sở liên hệ với cảnh sát thành phố Hàng, hỗ trợ tìm kiếm người này. Nhưng do manh mối quá ít, chỉ biết được đối phương là người vùng phía tây thành phố Hàng, khoảng ngoài 20 tuổi, chiều cao, thể hình và gương mặt đều bình thường hút thuốc lá Lợi Quần là người thuận tay trái. Cho dù có dấu vân tay của anh ta, nhưng cảnh sát của thành phố Hàng cũng vốn không biết điều tra từ đâu. Anh đã nhiều lần nài xin Sở Công an thành phố thúc giục, nhưng một là thành phố Hàng không thuộc sự quản lí của thành phố Ninh, tìm kiếm một người mơ hồ như vậy quả thực quá khó. Thứ hai, trong nhà anh, cửa chính và cửa sổ đều không có dấu vết bị cạy phá, tất cả các nơi đều không phát hiện ra vết máu, cho nên không thể lập án theo vụ án mạng. Không thể lập án theo vụ án mạng, đương nhiên cảnh sát cũng sẽ không dồn đủ nguồn nhân lực để điều tra. Thế nên, không tài nào tìm ra được người này."

Lạc Vấn mím môi, cắn chặt răng.

Nghiêm Lương hắng giọng, đột nhiên cất cao giọng, nghiêm mặt nói: “Nhưng không ai có thể ngờ được, anh lại dám phạm phải tội lỗi tày trời thế này, giết hại bao nhiêu người như thế. Mục đích phạm tội của anh không phải là giết người, mà là tìm người! Khi tôi nghĩ thông suốt được mục đích này của anh, nói thẳng nhé, toàn thân tôi không lạnh mà run!"

Nghiêm Lương nói đầy kích động: “Tôi làm trong ngành cảnh sát mấy chục năm nay, đã tiếp xúc với các loại vụ án, gặp đủ các loại hung thủ, biết được các loại động cơ phạm tội. Có người là vô tình, có người là vì tiền, có người vì trả thù, có người vì chuyện tình cảm, có người vì muốn đổ tội hãm hại. Nhưng có nằm mơ tôi cũng không thể ngờ được lại có người giết người liên tiếp, không vì thứ gì khác, mà là vì muốn phát động cảnh sát, giúp anh ta tìm ra được một người khác!

Về chân tướng sự việc vợ con anh mất tích, anh không hay biết chút gì, thậm chí, về tình hình người đó xuất hiện trong nhà anh, anh cũng biết rất ít. Manh mối anh có chỉ là anh ta ngoài 20 tuổi, chiều cao trung bình, là người thuận tay trái, hút thuốc lá Lợi Quần, là nông dân khu vực phía tây thành phố Hàng. Vì muốn dùng sức lực của mình để tìm ra được con người này, anh đã đến phía tây thành phố Hàng, liên tiếp gây ra mấy vụ án mạng. Trong mỗi lần phạm tội, đều cố ý khéo léo để lại mấy manh mối này, ngoài ra, tất cả quá trình phạm tội, anh đều xử lí sạch sẽ gọn gàng. Anh biết rất rõ, trước mấy chứng cứ hạn chế như vậy, cảnh sát muốn phá án, chỉ có một con đường duy nhất để đi, đó chính là đối chiếu một số lượng vô cùng lớn dấu vân tay, tìm ra được người này. Đồng thời, anh bắt buộc phải gây ra một vụ án kinh thiên động địa, mới có thể ép buộc cảnh sát dồn sự quan tâm chú ý lớn, dồn một nguồn lực cảnh sát đủ lớn để đi đối chiếu dấu vân tay, tìm kiếm người giúp anh. Cho nên, anh đã để lại bốn chữ “Hãy đến bắt ta" một cách hết sức khoa trương để khiêu chiến với cảnh sát. Sau khi giết một nạn nhân, anh bèn chờ đợi cảnh sát tiến hành đối chiếu dấu vân tay trong diện rộng. Chỉ đáng tiếc là, dù lần nào cảnh sát cũng đều đối chiếu trong phạm vi xung quanh, nhưng vẫn chưa tìm ra được hung thủ. Anh cho rằng khu vực phía tây thành phố Hàng này quá rộng, mỗi lần đối chiếu dấu vân tay cũng chỉ được tiến hành ở vùng lân cận nơi xảy ra vụ án, cho nên anh liên tục giết người ở các địa bàn khác nhau trong khu vực phía tây thành phố, mục đích chính là lợi dụng nguồn lực cảnh sát liên tục đổ dồn vào, đối chiếu dấu vân tay của tất cả mọi người trong khu vực phía tây thành phố một lượt, giúp anh tìm ra được người có dấu vân tay này.

Cho nên, có thể giải thích thêm được nhiều chi tiết phạm tội. Anh hiểu rất rõ, cách bao năm như vậy, chiều cao của người đó hầu như không thay đổi, nhưng thể hình của anh ta có lẽ cũng đã thay đổi, rất có thể giờ đã trở thành một người béo mập. Anh không thể khẳng định được, anh không biết được cân nặng của đối phương. Cho nên, trong mỗi lần phạm tội, anh đều xử lí vết chân, tránh để cảnh sát thông qua dấu chân xác định chiều cao cân nặng của hung thủ, do đó khi đối chiếu dấu vân tay, có thể sẽ để lọt mất con người thực sự đó. Nhưng sau bốn lần, cảnh sát vẫn không tìm ra được người đó.

Anh cảm thấy rất sốt ruột, hi vọng cung cấp cho cảnh sát nhiều manh mối hơn, mở rộng phạm vi đối chiếu dấu vân tay hơn. Thế nên, khi anh giết hại Tôn Hồng Vận, vốn dĩ anh ta lúc ở khu vực cây xanh bên đường đã bị anh tấn công, sau khi giết chết anh ta, anh bèn kéo anh ta qua khu vực cây xanh, đem đến chỗ nền đất xi măng phía bên trong. Anh mất công như vậy, chẳng qua chỉ muốn mượn tay nạn nhân để lại ba chữ “người bản địa", nói với cảnh sát thông tin, hung thủ chính là người bản địa. Đất ở khu vực cây xanh vốn rất tơi xốp, không thể viết rõ chữ ra được. Đất gạch ở lề đường rất cứng, nếu như muốn viết chữ, cần phải dồn nhiều sức, không phù hợp với trạng thái giãy giụa của một người sắp chết. Thế nên, chỉ có kéo anh ta đến bãi xi măng, ở đó mới là nơi phù hợp nhất để viết ba chữ “người bản địa". Mà anh muốn kéo anh ta qua khu vực cây xanh, thì bắt buộc phải giẫm lên khu vực đó, anh không muốn để lại dấu chân, cho nên đi giày của anh ta, đồng thời mô phỏng theo đặc trưng dấu chân của nạn nhân lúc bị kéo lê, kéo người đó khiến cho việc phân tích độ chịu lực không thể nào phán đoán ra được chiều cao cân nặng của anh."

Nghiêm Lương thở dài nói tiếp: “Thực ra, trong nội tâm của anh, tôi vẫn nhìn thấy một chút lương tri. Bởi vì trong tâm anh căm ghét phạm tội, tư tưởng trước đây của anh là, phạm tội vì bất cứ lí do gì đều vô sỉ. Nhưng anh vì tìm kiếm chân tướng sự thực việc vợ con anh mất tích, vì muốn tìm ra người đàn ông lạ đã xuất hiện trong nhà anh, anh vẫn chọn lựa giết người, giết rất nhiều người. Đứng từ góc độ của chính anh, tôi tin rằng, anh cũng cho rằng anh là một kẻ ích kỉ. Vì muốn tìm kiếm đáp án mà anh đã giết người, nhưng với bản tính của anh, anh không thể ra tay với những người bình thường. Thế nên, anh dùng số tài khoản để vào mạng nội bộ của công an, chọn lựa những tội phạm hình sự đã được mãn hạn tù sinh sống ở khu vực phía tây thành phố Hàng để ra tay."

Lạc Vấn bình tĩnh nói: “Mặc dù tôi đã từ chức, nhưng thỉnh thoảng cũng có hứng tìm hiểu một chút về động thái trong nội bộ công an, điều này chắc cũng chẳng là gì chứ. Nếu như không hợp nội quy, hủy số tài khoản của tôi là được."

Nghiêm Lương chau mày nhìn Lạc Vấn: “Anh vẫn không chịu nhận tội sao?"

Lạc Vấn cười: “Tôi cảm thấy câu chuyện này của anh rất mới mẻ."

Đúng lúc này, cửa phòng Thẩm vấn chợt vang lên tiếng gõ cửa, nhân viên ghi chép đứng lên ra mở cửa.

Triệu Thiết Dân đẩy cửa ra, nhìn vào Lạc Vấn, rồi lại nói với Nghiêm Lương: “Hỏi xong chưa?"

Nghiêm Lương nói lớn: “Hầu như đều đã khai nhận rồi."

Triệu Thiết Dân cười, kéo hai người phía sau lên, chính là Chu Tuệ Như và Quách Vũ. Hai người nhìn thấy Lạc Vấn, đều không kìm được trợn tròn mắt, nhưng lập tức lại khôi phục lại trạng thái bình thường.

Lạc Vấn vội nói to: “Thầy Nghiêm, câu chuyện của thầy rất thú vị, không biết có chứng cứ nào chứng minh không?"

Triệu Thiết Dân cắn răng nói một câu: “Vậy được, anh cứ thẩm vấn tiếp đi." Ông vội đóng cửa, dẫn Chu Tuệ Như và Quách Vũ đi.

Đợi sau khi Triệu Thiết Dân rời khỏi đó, Nghiêm Lương nói: “Không cần giấu giếm nữa, vừa rồi hai người Chu Tuệ Như và Quách Vũ đã nhìn thấy anh rồi chứ? Bọn họ nhìn thấy anh bị bắt rồi, chắc chắn tuyến phòng ngự tâm lí sẽ lập tức sụp đổ sẽ nhanh chóng khai sạch hết. Cho dù năm vụ án mạng trước anh vẫn không chịu thừa nhận, nhưng chỉ cần hai người bọn họ khai nhận, thì hiệu quả đối với anh cũng giống thế."

Lạc Vấn khôi phục lại nét mặt bình thản: “Thế à? Chu Tuệ Như thì tôi có quen, người của quán mì. Còn người nam giới kia, tôi có gặp vài lần, còn chẳng biết tên. Tôi không biết bọn họ thì có liên quan gì đến tôi?"

“Hai người bọn họ giết Từ Thiêm Đinh, còn anh, đã giúp họ ngụy tạo hiện trường, né qua được mấy cuộc điều tra lúc trước."

“Thế à? Việc này cũng có liên quan đến tôi à?" Lạc Vấn cười khẩy.

“Chứng cứ tìm được trong vụ án Từ Thiêm Đinh cũng là tìm thấy dấu vân tay tương tự."

“Đây là dấu vân tay của tôi sao? Nếu như không phải, hình như cũng không thể nói được là có liên quan đến tôi thì phải?"

“Tất cả những chuyện xảy ra tối đó, còn cần tôi phải nói lại một lần nữa sao?"

“Tôi muốn nghe xem, trong phiên bản câu chuyện của anh, tôi lại có dây dưa gì với hai đứa trẻ tôi gần như không quen biết này." Lạc Vấn cười.

Nghiêm Lương nói: “Buổi tối ngày 8 tháng 9, Chu Tuệ Như và Quách vũ trong một tình huống nào đó giết chết Từ Thiêm Đinh, tôi nghĩ họ không hề có ý định giết người, mà là sự cố ngoài ý muốn, bởi vì hai người bọn họ đều không giống những kẻ dám giết người. Phần đầu Từ Thiêm Đinh bị đập, và ba nhát dao phía trước ngực là vết thương ban đầu của cậu ta. Sau khi hai người đó vô tình ngộ sát Từ Thiêm Đinh, anh đã xuất hiện ngay tại hiện trường, không biết các vị đã tiến hành cuộc nói chuyện ra sao, chỉ biết rằng cuối cùng anh đã giúp họ che giấu tội lỗi. Trước tiên, do không phải chính anh phạm tội, hiện trường phạm tội rất lộn xộn, đâu đâu cũng đầy chứng cứ, manh mối."

“Anh không thể nào xử lí sạch sẽ triệt để được hiện trường, nên anh đã nghĩ ra phương án kéo tử thi vào trong lùm cây để giấu xác, và sáng sớm ngày hôm sau, anh đã rải mấy trăm tờ một trăm tệ được gấp thành hình trái tim ở xung quanh hiện trường, dụ người đi đường vào nhặt, do đó đã phá hoại nghiêm trọng hiện trường. Ngoài ra, Chu Tuệ Như đi giao đồ ăn ở ngoài, việc này chắc chắn sẽ nhanh chóng điều tra ra được, không thể nào che giấu, vậy thì cảnh sát sẽ liệt cô ta vào danh sách nhân vật hiềm nghi trọng điểm. Thế nên, anh lập tức nghĩ ra ngay đến việc nguy tạo chứng cứ ngoại phạm cho hai người bọn họ. Làm cách nào để ngụy tạo đây? Anh bảo họ về nhà trước, cố tình đi đến phía dưới máy camera, để máy quay được khoảng thời gian họ về nhà. Tiếp đó, anh tìm được lời nói của Từ Thiêm Đinh trong phần mềm Wechat, ghi âm vào di động của anh, tôi gọi cho Trương Binh, là cậu bạn mà Từ Thiêm Đinh hay liên hệ nhất. Sau khi máy được kết nối, bật câu nói này lên rồi tắt máy, ngụy tạo nên hiện tượng giả là Từ Thiêm Đinh gặp nạn vào lúc 10 giờ 30 phút. Như vậy vẫn chưa đủ, vì muốn cho chứng cứ ngoại phạm của Chu Tuệ Như và Quách Vũ được kiên cố, anh còn dặn Quách Vũ sau khi về nhà, đặc biệt đi đến cửa hàng tiện lợi để mua bông bằng thuốc bôi, có người làm chứng."

“Cùng lúc đó, anh ở hiện trường tỉ mỉ vạch cứa lên thi thể của Từ Thiêm Đinh, để lại vệt máu, chứng tỏ hung thủ sau khi giết người đã lưu lại hiện trường vụ án một khoảng thời gian dài để cứa vệt máu. Với hai lớp bảo hiểm đó, đủ để tạo ra cho hai người bọn họ chứng cứ ngoại phạm. Thứ ba, nhát dao đâm trúng tim Từ Thiêm Đinh, khi rút dao ra, chắc chắn sẽ phun ra một lượng máu lớn, tôi nghĩ trên áo của Chu Tuệ Như chắc chắn cũng có không ít máu. Thế nên, anh bảo Quách Vũ cõng Chu Tuệ Như về nhà tránh để bị người qua đường phát hiện ra. Nhưng cõng cô ta về cần phải có lí do, cho nên tôi tin rằng vết thương ở chân Chu Tuệ Như cũng là do anh nghĩ ra. Anh thực quá tỉ mỉ, sau khi cô ta bị thương, anh cố ý bảo cô ta trước tiên mặc quần bò, phù hợp với thói quen tâm lí yêu thích cái đẹp của nữ giới. Đồng thời, cảnh sát không thấy vết thương của cô ta, sẽ nghi ngờ cô ta nói dối. Nhưng sau khi cô ta mặc váy ngắn để lộ ra vết thương, sự nghi ngờ của cảnh sát đối với cô ta cũng tan biến. Thứ tư, chắc chắn sau khi xảy ra vụ án, anh đã mua một con dao gọt hoa quả tương tự đưa cho Chu Tuệ Như, để lúc cần thiết, cô ta có thể đưa con dao ra, cho cảnh sát thấy đây là một con dao mới, càng xóa tan mối nghi ngờ đối với cô ta."

“Đáng tiếc là, việc này Chu Phúc Lai lại không hề hay biết, tôi nghĩ Chu Phúc Lai có thể là muốn che giấu hành vi tội lỗi cho cô em gái, nhưng lời nói của hai người lại trái ngược nhau, suýt chút nữa thì bị lộ tấy. Thứ năm, những kĩ xảo trả lời những câu hỏi của cảnh sát, chắc chắn cũng là do anh nói với hai người bọn họ đêm đó sau khi xảy ra vụ án một khoảng thời gian. Thứ sáu, anh đã xây dựng nên hai tầng bảo hiểm, anh để lại dấu vân tay của Lý Phong Điền. Một là cảnh sát chắc chắn sẽ đối chiếu dấu vân tay của đối tượng khả nghi, phát hiện ra không khớp với dấu vân tay của Chu Tuệ Như và Quách Vũ, đương nhiên sẽ loại bỏ hiềm nghi. Hai là, một khi cảnh sát phát hiện ra đây là dấu vân tay của hung thủ chuỗi vụ án mạng, vậy thì càng triệt để loại bỏ mối nghi ngờ đối với Chu Tuệ Như và Quách Vũ, bởi vì bọn họ không thể nào là hung thủ của chuỗi vụ án mạng được. Hơn nữa, anh còn tỉ mỉ cố ý để lon bia có dấu vân tay ở phía sau gốc cây, tạo nên hiện tượng giả là hung thủ không nhìn thấy lon bia này, nên đã không lau đi được dấu vân tay của mình."

“Tôi thừa nhận, trong lần phạm tội giúp đỡ Chu Tuệ Như và Quách Vũ này của anh, gần như đã lừa được tất cả mọi người, suýt chút nữa tôi cũng loại bỏ mối nghi ngờ đối với Chu Tuệ Như và Quách Vũ. Điều duy nhất khiến tôi có thể giữ được đầu óc tỉnh táo là, sau khi tôi nhận định anh chính là hung thủ, tôi đặt anh vào trong vụ án, tôi tin rằng, hiện trường anh giết Từ Thiêm Đinh vốn không thể nào lại nhếch nhác đến thế, hơn nữa, ngoài dấu vân tay, cũng không vứt hung khí ở hiện trường vụ án giống như mấy lần trước, để lại mấy manh mối khác, vậy thì lời giải thích duy nhất chỉ có, Từ Thiêm Đinh không phải do anh giết hại."

Lạc Vấn bĩu môi: “Thế à? Tôi rất thân quen với hai người mà anh nói đến sao? Tại sao tôi lại phải giúp đỡ họ che giấu hành vi tội lỗi?"

Nghiêm Lương nói: “Vốn dĩ tôi cũng không hiểu nổi, tại sao anh lại phải mạo hiểm như vậy để giúp đỡ hai người xa lạ chỉ như bèo nước cặp nhau. Tôi lại còn tưởng anh yêu thầm Chu Tuệ Như cơ?"

Lạc Vấn nghe xong không kìm được cười khẩy một tiếng.

Nghiêm Lương nói tiếp: “Về sau tôi cảm thấy không thể nào như vậy được, anh không phải là người có tính cách trẻ trung như vậy. Tôi đã đi đến bên sông mấy lần liền, đúng vị trí Chu Tuệ Như và Quách Vũ giết hại Từ Thiêm Đinh, đi trên đường dành cho người đi bộ thì không thể nào nhìn thấy được, bắt buộc phải đi vào tận phía trong bãi cỏ mới được. Nếu không, họ dừng lại ở đó mấy phút liền, những người đi đường đã phát hiện ra từ lâu rồi. Nhưng tôi suy đoán chắc là sau khi họ vừa giết người, anh đã xuất hiện ngay tại hiện trường, sao có thể trùng hợp đến thế cơ chứ? Thế nên tôi đã nghĩ đến một loại khả năng khác, đó chính là, tối hôm đó, vốn dĩ anh đã chuẩn bị để giết chết Từ Thiêm Đinh. Còn có một lí do để khẳng định cho suy đoán này, tối đó anh đã để lại dấu vân tay của Lý Phong Điền ở hiện trường vụ án. Anh chắc chắn đã đặc biệt chế tạo mô hình dấu vân tay của Lý Phong Điền. Tôi cho rằng, đối với những chứng cứ phạm tội thế này, thường ngày anh sẽ không mang theo bên mình, thế nhưng đêm đó anh lại mang theo, chứng tỏ sự xuất hiện của anh vào thời điểm đó, rõ ràng là muốn giết cậu ta."

Lạc Vấn không nói gì.

Nghiêm Lương lại nói tiếp: “Lí do anh giết Từ Thiêm Đinh rất đơn giản, một là Từ Thiêm Đinh đủ để khiến người ta căm ghét; hai là bốn lần trước, mỗi lần anh giết một người, sau đó cảnh sát tiến hành đối chiếu dấu vân tay với những người xung quanh, anh cho rằng tiết tấu này quá chậm, anh cần phải gây nên vụ án lớn, ép buộc cảnh sát dồn nguồn nhân lực lớn nhất, tiến hành công tác đối chiếu dấu vân tay trên diện rộng nhất có thể, tìm ra được Lý Phong Điền. Tôn Hồng Vân vừa mới chết được mấy ngày, nếu như Từ Thiêm Đinh lại bị giết, quy mô của hai vụ án mạng liên tiếp sẽ gây nên được hiệu ứng lớn, sẽ gây nên sự chấn động lớn nhất đời với cảnh sát. Họ chắc chắn sẽ dồn toàn bộ sức lực để đối chiếu dấu vân tay. Hơn nữa, địa điểm mà Tôn Hồng Vân và Từ Thiêm Đinh bị giết hại thuộc về hai nơi khác nhau của khu vực phía tây thành phố, vậy thì phạm vi đối chiếu dấu vân tay lần này cũng sẽ liên quan đến cả khu vực phía tây thành phố. Nhưng có một việc bất ngờ xảy ra, đó là Chu Tuệ Như và Quách Vũ đã vô tình ngộ sát Từ Thiêm Đinh trước. Chắc là anh cảm thấy, nếu như anh giết Từ Thiêm Đinh, thì cuộc đời của hai bạn trẻ này cũng sẽ không gặp phải bị kịch lớn nhường này. Anh lại cảm thấy cùng đồng thời với việc cứu rỗi cuộc đời hai người đó, vẫn có thể tiếp tục tiến hành kế hoạch của mình, là sự lựa chọn tốt nhất. Cho nên, anh quyết định giúp họ ngụy tạo hiện trường. Nhưng do hiện trường quá lộn xộn, anh không thể nào làm được thành ra như mấy vụ án trước, nên anh từ bỏ việc để lại mấy manh mối khác, mà chỉ để lại mỗi dấu vân tay thôi."

Lạc Vấn mím môi vẻ thản nhiên: “Câu chuyện rất sinh động, nhưng tôi vẫn chỉ có một câu nói, tất cả những việc này đều không liên quan gì đến tôi cả."

Nghiêm Lương trừng mắt, ẩn chứa sự tức giận: “Trước đây anh luôn nói, phạm tội vì bất cứ lí do gì đều vô sỉ, đây cũng chính là tinh thần nghề nghiệp của anh. Nhưng tôi không thể nào ngờ được, người nói ra câu nói này, lại có thể giết bao nhiêu người như vậy, mà lại không có chút áy náy hổ thẹn gì cả. Sự ích kỉ của anh đã triệt để che lấp lương tri của anh rồi!"

Lạc Vấn nói: “Đúng là không liên quan gì đến tôi. Pháp luật cần chứng cứ. Không phải là anh có thể nói thông suốt cả câu chuyện là có thể phán đoán một người có tội. Nếu không, kịch bản này, tôi có thể áp đặt vào bất cứ ai, tin rằng cũng có cách để nói thông suốt động cơ phạm tội của anh ta."

Nghiêm Lương nổi giận đùng đùng, hỏi: “Ngày 8 tháng 9, tại sao nửa đêm anh mới về nhà?"

“Tôi thường xuyên về nhà rất muộn, về điểm này, tôi tin rằng nếu như các anh điều tra máy camera của tiểu khi dân cư, có thể chứng thực được."

Nghiêm Lương lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi hiểu rất rõ, anh thường xuyên về nhà muộn là để che giấu việc anh về muộn trong mấy ngày anh gây án, khiến cho việc anh về muộn trong mấy ngày anh gây án không trở nên bất thường. Tối ngày 8 tháng 9 anh đã đi đâu, có ai có thể chứng minh được?" Lạc Vấn làm ra vẻ suy ngẫm: “Để tôi nghĩ xem nào... ừm, thường thì buổi tối tôi hay đi dạo ở gần đó, toàn là đi một mình, e rằng không có ai có thể chứng minh được. Bởi vì tôi thường đi đến bên sông, công viên, lên núi, tôi thích đi ra ngoài lúc nửa đêm để hít thở bầu không khí trong lành. Tôi sống một mình, nhàn rỗi chán chường, cũng muốn thả lỏng một chút."

“Vậy tại sao vào 2 giờ sáng ngày 9 tháng 9 anh lại ra ngoài rồi lại quay về?"

“Tôi nhớ xem nào... Ồ, tôi nhớ ra rồi, lúc đó tôi đói bụng, trong nhà không còn đồ ăn, muốn lái xe ra ngoài để xem có còn đồ gì ăn không? Ra đến đường cái, phát hiện ra tất cả các cửa hàng đều đã đóng rồi, tôi lái xe đi một vòng tôi quay về."

“Vậy tại sao đến hơn 3 giờ anh lại ra ngoài?"

“Tôi thực sự quá đói, không chịu nổi, muốn xem xem lúc 3 giờ hơn có quán hàng ăn nào đã mở bán chưa?".

“Không phải là vì đi đến hiện trường vụ án để rải mấy vạn tệ sao?"

Lạc Vấn cười hòa nhã: “Đương nhiên không thể nào, tôi đã nói tôi không liên quan gì đến vụ án cả. Hơn nữa, nếu như là mấy vạn tệ, tôi lẽ ra cần phải đến ngân hàng rút tiền mặt chứ, cảnh sát có thể điều tra ghi chép về việc tôi rút tiền mặt."

Nghiêm Lương lạnh lùng nói: “Lần trước lục soát nhà anh đã phát hiện ra, trong ngăn kéo của anh đã có mấy vạn tệ tiền mặt. Chứng tỏ thường ngày anh có thói quen để khá nhiều tiền mặt trong nhà. Cho nên lúc đó anh không cần đi rút tiền."

Lạc Vấn thở dài, cười khổ não: “Vậy thì tôi cần làm thế nào mới có thể chứng minh là mình trong sạch đây?"

Nghiêm Lương hừ một tiếng, nói: “Anh ăn sáng ở đâu?" “Tôi nhớ lúc đó khi tôi ra ngoài không tìm được quán bán đồ ăn sáng nào đã mở cửa, nên tôi đành phải đi leo núi, để giết thời gian. Sau đó tôi lái xe đến cửa hàng KFC gần nhất, nếu như cửa hàng đó còn giữ đoạn video quay thời điểm đó, có thể chứng minh được lời tôi nói."

“Nhưng khoảng thời gian mà anh leo núi, thì không ai có thể chứng minh đúng là anh leo núi nhỉ?"

Lạc Vấn nói: “Lúc leo núi cũng gặp những người khác, nhưng tôi không quen họ. Họ liệu có còn nhớ được tôi hay không, thì tôi không rõ."

“Anh nói vậy, chúng tôi vốn không có cách nào để điều tra chứng thực."

“Nhưng anh nói vậy, tôi cũng không có cách nào tự chứng minh sự trong sạch của mình."

Nghiêm Lương nói: “Tại sao anh lại tìm kiếm Lý Phong Điền?"

Lạc Vấn nói: “Hồ sơ vụ án của tám năm trước, anh nói đều đúng. Bao năm nay, tôi đúng là rất muốn biết người đó rốt cuộc là ai, nhưng tôi không có cách nào điều tra được. Mấy hôm trước, anh đến nhà tôi, để rơi phong bì đó, tôi vô tình nhìn thấy nội dung trong đó. Trong đó ghi, các anh thông qua đối chiếu dấu vân tay, tìm ra được nghi phạm trong vụ án của các anh, nhưng sau đó do không đủ chứng cứ, đã thả anh ta ra. Tôi vô tình nhìn thấy dấu vân tay in trên giấy, tôi có ấn tượng vô cùng sâu sắc đối với dấu vân tay in trong hồ sơ vụ án tám năm trước. Tôi chỉ cần nhìn một cái là đã phát hiện ra hai dấu vân tay này y hệt nhau, Lý Phong Điền chính là người mà tôi cần tìm."

Nghiêm Lương nói: “Lúc đó sao anh không nói với tôi, mà một mình chạy đến nhà anh ta, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

“Xin lỗi, tôi theo đuổi đáp án này quá bức thiết, tôi không đợi được, tôi bắt buộc phải đến đó ngay, để xem rất cuộc anh ta có phải là người tôi cần tìm hay không. Còn trong tờ giấy của anh ghi, cảnh sát mặc dù đã đối chiếu dấu vân tay, phát hiện ra dấu vân tay của anh ta hoàn toàn trùng khớp với dấu vân tay của hung thủ trong vụ án của các anh, nhưng anh ta lại có rất nhiều chứng cứ, ngoại phạm, chứng minh anh ta không phải là hung thủ mà các anh cần tìm. Sau khi các anh bắt được anh ta, lại thả anh ta. Thế nên tôi dựa theo địa chỉ anh ta đăng kí, trực tiếp tìm đến nhà anh ta."

“Vậy thì ban ngày hai hôm trước, khi anh đi trên đường, sao anh lại ném một túi thịt ức gà vào thùng rác, rồi sau đó lại quay lại nhặt về?"

“Lúc đó tôi cảm thấy có người đang theo dõi tôi, tôi muốn thử kiểm tra, đây chỉ là tiểu xảo để phản theo dõi mà thôi. Tôi đã nói với người cảnh sát lúc trước thẩm vấn tối rồi. Lúc đó tôi không hề biết thì ra các anh nghi ngờ tôi là hung thủ, cho nên mới theo dõi tôi."

Nghiêm Lương thở dài, nói: “Tất cả những lời nói của anh đúng là vô cùng kín kē!"

“Không hề, tôi chỉ là đang nói thật."

Nghiêm Lương cúi đầu, rồi lại thở dài thườn thượt, hỏi: “Bao năm nay, anh tìm kiếm chân tướng sự việc vợ con anh mất tích, anh đã tìm thấy chưa?"
Tác giả : Tử Kim Trần
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại