Tôi Là Nam Phụ, Không Phải Dụ Thụ!
Chương 56: Kết cục như vậy
Trên đường cái, chiếc xe cấp cứu gào thét chạy qua, mặt sau là một chiếc xe thể thao bám sát, vì đuổi theo xe cấp cứu mà vượt đèn đỏ, nhiều lần còn va chạm nguy hiểm với những chiếc xe khác.
Môi Cảnh Dực Tước mím thật chặt, trong mắt chỉ còn lại ánh đèn xe lóe lên.
Lúc Mộ Mục bị đụng trong nháy mắt, hắn cảm thấy hết thảy như đang ở trong mơ, không dám đến gần, sợ chạm vào rồi biết tất cả những thứ này đều là thật. Mãi đến lúc có người qua đường gọi 120, sau đó xe cấp cứu mới chạy đến.
Những người mặc quần áo trắng kia đem Mộ Mục nằm trong vũng máu đặt lên xe.
Lúc xe đã sắp đi xa, Cảnh Dực Tước mới tỉnh táo lại, liều mạng mà lái xe, bám thật sát ở phía sau, quên hết tất cả những thứ khác…
Ngày đó, bệnh viện trung ương của thành phố S hoàn toàn không bình tĩnh. Vào buổi trưa, nhân viên y tế và các bệnh nhân thấy xe cấp cứu đã trở lại, phía sau còn có một chiếc xe thể thao như đang nổi cơn thịnh nộ mà bám sát. Chủ nhân của chiếc xe kia dừng lại, đi thẳng tới chỗ của xe cứu thương, còn chiếc xe thể thao đáng giá ngàn vàng cứ như vậy mà mở cửa ra, chìa khóa vẫn còn cắm trong ổ, đậu ở cổng.
Trước phòng cấp cứu, người đàn ông nghiêm mặt cứng đờ, lời nói mang theo chút cảnh cáo làm bác sĩ hơi sợ, “Tôi không muốn nghe tin tức xấu."
Trước mắt, nhân viên y tế đẩy Mộ Mục vào phòng cấp cứu, sau khi cửa đóng mạnh, Cảnh Dực Tước cầm điện thoại lên gọi về đế đô, “Điều kiện của anh tôi chấp nhận, bây giờ lập tức đem tất cả những bác sĩ có thể liên lạc tập trung đến bệnh viện trung ương ở thành phố S, nhỡ rõ, lập tức!" Nói chuyện điện thoại xong, hắn liền trở thành một bức tượng điêu khắc, vẫn duy trì một tư thế cứng ngắc nhìn màu đỏ chói mắt kia: “Bên trong đang phẫu thuật" …
Lúc chạng vạng, một chiếc máy bay đáp xuống, trên phi cơ có mấy người mặc áo trắng kì lạ bước xuống, có người trẻ tuổi, có người tóc hoa râm, ngoài ra còn có thêm những khuôn mặt quen thuộc trên tạp chí y học.
“Phòng cấp cứu ở đâu?" Một người đàn ông mặc âu phục kéo một vị y tá tới hỏi, sau khi nhận được câu trả lời liền dẫn đường cho mấy người kia, đi thẳng đến chỗ cần đến.
“Thiếu gia." Người đàn ông mặc âu phục kia gọi Cảnh Dực Tước.
Một bên nghe thấy tin tức liền đến phòng cấp cứu để đợi, viện trưởng nhìn thấy mấy chuyên gia y học nọ liền vội vã đi tới bắt chuyện.
“Để cho bọn họ vào đi." Cảnh Dực Tước nói một câu như vậy rồi trầm mặc.
Viện trưởng nghe thấy Cảnh Dực Tước mở ra miệng, liền dẫn bọn họ đi vào, cũng dặn dò y tá phải nghe theo sự sắp xếp của họ.
Ra khỏi cửa, trong lòng viện trưởng lén lau mồ hôi. Thật không biết bên trong là nhân vật lớn nào có thể khiến cho Cảnh thiếu để bụng như thế, còn đưa bác sĩ của Cảnh gia tới, nếu không trị hết mà còn khiến cho gia tộc lớn như đế đô nổi giận thì ông gánh không nổi đâu.
Đồng hồ báo thức tích tích tách tách mà di chuyển, mặt trời lặn xuống rồi nhô lên, Cảnh Dực Tước vẫn duy trì cái tư thế kia, ánh mắt chăm chú khiến thuộc hạ bên cạnh chua xót trong lòng, mua thức ăn nước uống đều bị đặt một bên, một chút cũng không nhúc nhích.
Rốt cục, ánh đèn sáng một đêm đã tắt, nhóm bác sĩ mặc áo trắng quái lạ đều mang vẻ mỏi mệt mà bước ra, Cảnh Dực Tước lập tức từ trên ghế đứng lên, nhưng bởi vì cứng đờ quá lâu mà suýt chút nữa thì ngã sấp xuống.
Một vị bác sĩ người Mỹ lúc trước mang theo thần sắc không tính là tốt, nói một đoạn văn, tư duy của Cảnh Dực Tước hỗn độn chỉ nghe được mấy từ.
“Anh mau nói tình huống." Vì vậy hắn chỉ một bác sĩ mang khuôn mặt Châu Á rõ ràng.
“Ý của bác sĩ Gibson là nội tạng không bị tổn thương quá lớn, vấn đề chủ yếu là ở não bộ. Thế nhưng đại não là bộ phận phức tạp nhất của con người, đến nay y học cũng không thể hiểu rõ triệt để. Chính vì vậy cho nên, tình trạng cụ thế như thế nào còn phải chờ sau khi bệnh nhân tỉnh táo mới biết được."
Vị bác sĩ bị chỉ tới thuật lại lời nói của bác sĩ Gibson bằng tiếng Trung một lần, dừng lại một chút, lại tiếp tục nói, “Thế nhưng theo tôi và một bác sĩ chuyên khoa thần kinh phỏng đoán, nếu như bệnh nhân có thể tỉnh lại thì cũng sẽ gặp phải các loại vấn đề như mất trí nhớ…"
Khóe miệng của Cảnh Dực Tước không kịp ung dung liền cứng ngắc lại. Nghe thấy nội tạng trong thân thể Mộ Mục không có gặp phải tình huống nguy hiểm như mình tưởng tượng, chỉ cần tĩnh dưỡng nhiều một chút là có thể khôi phục, tâm của Cảnh Dực Tước cũng buông xuống.
Sau khi đưa Mộ Mục đã giải phẫu xong chuyển đến phòng bệnh VIP, Cảnh Dực Tước không để ý đến thân thể mình chưa từng được nghỉ ngơi hay ăn uống thì đã bắt đầu rảnh tay xử lý cái kẻ cầm đầu kia.
Giờ phút này, Lăng Tuyết Vũ hoảng loạn trên đường để đi tìm người có thể dựa vào, liền đến chỗ của Diệp Ly Hoa.
Diệp Ly Hoa nhìn thấy khuôn mặt của nữ thần trong lòng mình ngày xưa giờ đây lại mang dáng vẻ chật vật như vậy, mặc dù đã biết cô ta chỉ lợi dụng anh, nhưng vẫn không trực tiếp ra mặt đuổi thẳng.
Chỉ là ngày hôm nay trong nhà lại có nhiều hơn một người, Lạc Lệ cũng chính là Laury nghe thấy âm thanh cửa mở, liền từ trong nhà bếp vội vàng đi ra.
Nhìn thấy Lăng Tuyết Vũ lại ra vẻ đáng thương với Diệp Ly Hoa, nàng liền xông lên trên, nhanh mồm nhanh miệng mắng, “Cái ả đàn bà như cô tại sao còn dám về đây vậy, lần trước cô đem thứ gì đó bỏ vào bia của Quân Lâm sama thì cho rằng tôi không thấy sao? Lúc đầu còn dự định cho cô tự ăn quả đắng, kết quả lại khiến Diệp Tử…" Lạc lệ nói đến một nửa đột nhiên đình chỉ, “Cô bỏ thuốc X?" Dường như đã hiểu rõ ra cái gì đó, Lạc Lệ cởi tạp dề trên người ra, ném ra câu tiếp theo liền bỏ chạy “Việc kia không cần anh phụ trách, bà đây bị chó cắn rồi!"
“Thật không tiện, học muội, cô đi tìm người khác đi, tôi nghĩ tôi không giúp được cô." Diệp Ly Hoa nghe đến mấy câu này thì cũng rõ ràng, vẻ đẹp của Lăng Tuyết Vũ chỉ là do mình tưởng tượng ra, đẩy cô ta ra ngoài, sau khi đóng vửa lại cũng đuổi theo Lạc Lệ.
Tuy rằng việc hai người gặp nhau tất cả đều do bất ngờ tạo thành, thế nhưng làm đàn ông thì phải phụ trách. Hơn nữa thông qua mấy ngày nay qua lại với nhau thì anh cũng phát hiện, cái cô gái nhỏ kia không ngờ lại ngây thơ như vậy, không biết lúc bị bán mất có thay người ta đếm tiền hay không đây. Bản thân anh vẫn nên tự kiểm điểm thôi.
Lăng Tuyết Vũ bị bỏ rơi có chút luống cuống, ngay cả học trưởng Diệp vẫn luôn hướng về phía mình cũng đã bỏ rơi mình, lẽ nào mộng cảnh cuối cùng cũng chỉ là mộng cảnh.
Hôm nay cô chỉ muốn học trưởng Mộ trả lại Cảnh Dực Tước cho cô mà thôi, không hiểu sao lại đẩy anh ta ra chỗ chiếc xe đang chạy.
Những việc hôm nay phát sinh đều là giấc mộng đi, đúng, là mộng, ngủ một giấc, ngủ một giấc là tốt thôi…
Lăng Tuyết Vũ thất hồn lạc phách bước đi trong sân trường, trở lại phòng ngủ liền trực tiếp nằm vật xuống giường, đắp chăn lên, trong miệng còn lẩm bẩm, “Đều là giấc mộng, tỉnh mộng là tốt rồi, là tốt rồi. Tỉnh lại Dực Tước vẫn còn có thể cưng chìu mình, học trưởng Mộ vẫn thích mình…"
Cảnh Dực Tước đang nhận điện thoại của thuộc hạ, hắn dựa vào giường bệnh của Mộ Mục đang ngủ.
“Cảnh thiếu, Lăng Tuyết Vũ mà ngài nhờ chúng tôi điều tra đã tìm được, chỉ là… Về mặt tinh thần, có vẻ như cô ta không được bình thường."
“Tinh thần không bình thường?" Cảnh Dực Tước trầm ngâm một chút, nhìn Mộ Mục trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt, trả lời, “Tôi mặc kệ cô ta đang giả bộ hay không bình thường thật, anh đưa cô ả vào viện tâm thần đi. Nói với viện trưởng, nhốt ả chung với mấy bệnh nhân khác. Còn nữa, nhớ tới định kỳ thì mời bác sĩ tâm lý tốt nhất đến trị liệu." Động tác ôn nhu dùng tăm bông thấm ướt đôi môi của Mộ Mục, trong miệng lại nói ra một mệnh lệnh khiến Lăng Tuyết Vũ sống không bằng chết.
Hàn khí của Cảnh Dực Tước càng ngày càng mạnh mẽ hơn, cái người trên giường bệnh đã hơn ba ngày rồi nhưng vẫn chưa có dấu hiệu thức tỉnh.
Tất cả chỉ tiêu đều bình thường, đối với việc Mộ Mục hôn mê bất tỉnh, chuyên gia cũng chỉ có thể trả lời theo cách nghìn bài một điệu như trước, “Não bộ bị tổn thương, dẫn đến việc bệnh nhân hôn mê, thời gian thức tỉnh không có cách nào dự đoán".
Cuộc sống hằng ngày dần dần trôi qua, sự tức giận và lo lắng của Cảnh Dực Tước đan xen nhau làm hắn muốn lấy roi đánh thi thể để ra lệnh.
Sau ba ngày từ khi Lăng Tuyết Vũ tới viện tâm thần thì tự sát. Điều này khiến Cảnh Dực Tước có chút ảo não. Vì sao bản thân lại không để người trông chừng cô ta, nếu không bây giờ có tức giận thì vẫn có chỗ để phát tiết.
Xuân đi thu đến, đảo mắt một cái thời gian nửa năm liền vội vã mà trôi qua. Trong thời gian này, Cảnh Dực Tước thực hiện cam kết tiếp nhận vị trí gia chủ.
Sau khi trải qua mấy chuyện trong gia tộc, thủ đoạn của hắn so với trước đây càng thêm lão luyện, càng thêm thành thục. Tuy rằng chuyện đặt trên người hắn không ít, thế nhưng mỗi ngày hắn đều dành ra một chút thời gian để đến phòng bệnh của Mộ Mục mà trò chuyện, báo cáo lịch trình giống như trước đây, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Mộ Mục cũng được hắn chuyển đến bệnh viện ở đế đô.
Ba tháng trước, Mộ Thần đã mang theo tro cốt của Trác Tịch trở lại, xem đứa con nhà mình được Cảnh Dực Tước đối đãi như bảo bối trân quý, cũng không phản đối thỉnh cầu tiếp quản và chăm sóc Mộ Mục của Cảnh Dực Tước.
Sau đó ông lưu lại một câu “Thay Tịch xem hết những cảnh đẹp còn lại" liền đem công việc của Mộ thị toàn bộ giao cho Cảnh Dực Tước rồi rời đi.
Đại hội gặp mặt lần kia đã thúc đẩy hai đôi Cầm Trạch và Vũ Hà Đình cùng với Diệp Ly Hoa và Laury.
Thế nhưng sau buổi gặp mặt đó liền không thấy Quân Lâm và Mộ Mục xuất hiện nữa, một đám fan đều ở nơi đó tru lên cầu trở về. Tại Cầm Trạch biết rõ sự việc liền gửi đến một tin thông báo, những nhóm fan CP kia cũng đều yên lặng cầu nguyện, mong ước Mộ Mục sớm ngày tỉnh lại.
Hôm đó, Cảnh Dực Tước được đồng hồ báo thức nhắc nhở, buông bút xuống. Nói thư ký đem những văn kiện cần được phê chuẩn mang vào rồi mang về nhà, cầm áo khoác lên, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Sao hôm nay BOSS đi gặp Mộ tiên sinh sớm như vậy?" Thư ký theo bên cạnh hắn lâu năm hiếm khi lắm mồm hỏi một câu.
Nghe thấy Mộ Mục, ánh mắt Cảnh Dực Tước nhu hòa, “Hôm nay là sinh nhật Mộ."
“Ồ ~." Thư ký chúc phúc, “Thay tôi chúc mừng Mộ tiên sinh~ sinh nhật vui vẻ ~ "
“Ừm." Cảnh Dực Tước trả lời một câu, “Nói với phòng tài vụ, tháng này tăng lương." Cũng không để ý tiếng hoan hô phía sau, trực tiếp đi tới thang máy.
Đến tiệm bánh gato mua bánh ngọt, rồi lại đến một cửa tiệm đặt làm riêng hai chiếc nhẫn cho đàn ông, Cảnh Dực Tước có chút hưng phấn đi đến phòng bệnh của Mộ Mục, nhưng lại thất không có một bóng người trên giường.
Sắc mặt có chút khó coi mà tóm lấy một vị y tá dò hỏi Mộ Mục đi về hướng nào, lao nhanh đến hoa viên của bệnh viện, liền thấy Mộ Mục mặc một trang phục bệnh nhân rộng thùng thình càng lộ ra vẻ gầy gò, hắn mừng rỡ như điên mà ôm lấy cậu.
Bị một lực yếu ớt thoáng đẩy ra, âm thanh tốt đẹp của Mộ Mục trước sau như một truyền vào bên tai, “Anh là ai?"
Chính Văn Hoàn
Tác giả có lời muốn nói:
Rốt cục cũng kết thúc!!!! Một chữ thật sảng khoái!!! Đối với kết cục này kỳ thực lúc vừa mới bắt đầu viết văn, Nhất Trúc cảm thấy như vậy rất tốt, thật sự thích kiểu kết thúc mở, khiến người ta có thật nhiều suy nghĩ.
Đối với những kết cục đại đoàn viên kia, cảm thấy không thể viết ra... Cho nên nếu như không thích kết cục này chỉ có thể say sorry (⊙_⊙)
Môi Cảnh Dực Tước mím thật chặt, trong mắt chỉ còn lại ánh đèn xe lóe lên.
Lúc Mộ Mục bị đụng trong nháy mắt, hắn cảm thấy hết thảy như đang ở trong mơ, không dám đến gần, sợ chạm vào rồi biết tất cả những thứ này đều là thật. Mãi đến lúc có người qua đường gọi 120, sau đó xe cấp cứu mới chạy đến.
Những người mặc quần áo trắng kia đem Mộ Mục nằm trong vũng máu đặt lên xe.
Lúc xe đã sắp đi xa, Cảnh Dực Tước mới tỉnh táo lại, liều mạng mà lái xe, bám thật sát ở phía sau, quên hết tất cả những thứ khác…
Ngày đó, bệnh viện trung ương của thành phố S hoàn toàn không bình tĩnh. Vào buổi trưa, nhân viên y tế và các bệnh nhân thấy xe cấp cứu đã trở lại, phía sau còn có một chiếc xe thể thao như đang nổi cơn thịnh nộ mà bám sát. Chủ nhân của chiếc xe kia dừng lại, đi thẳng tới chỗ của xe cứu thương, còn chiếc xe thể thao đáng giá ngàn vàng cứ như vậy mà mở cửa ra, chìa khóa vẫn còn cắm trong ổ, đậu ở cổng.
Trước phòng cấp cứu, người đàn ông nghiêm mặt cứng đờ, lời nói mang theo chút cảnh cáo làm bác sĩ hơi sợ, “Tôi không muốn nghe tin tức xấu."
Trước mắt, nhân viên y tế đẩy Mộ Mục vào phòng cấp cứu, sau khi cửa đóng mạnh, Cảnh Dực Tước cầm điện thoại lên gọi về đế đô, “Điều kiện của anh tôi chấp nhận, bây giờ lập tức đem tất cả những bác sĩ có thể liên lạc tập trung đến bệnh viện trung ương ở thành phố S, nhỡ rõ, lập tức!" Nói chuyện điện thoại xong, hắn liền trở thành một bức tượng điêu khắc, vẫn duy trì một tư thế cứng ngắc nhìn màu đỏ chói mắt kia: “Bên trong đang phẫu thuật" …
Lúc chạng vạng, một chiếc máy bay đáp xuống, trên phi cơ có mấy người mặc áo trắng kì lạ bước xuống, có người trẻ tuổi, có người tóc hoa râm, ngoài ra còn có thêm những khuôn mặt quen thuộc trên tạp chí y học.
“Phòng cấp cứu ở đâu?" Một người đàn ông mặc âu phục kéo một vị y tá tới hỏi, sau khi nhận được câu trả lời liền dẫn đường cho mấy người kia, đi thẳng đến chỗ cần đến.
“Thiếu gia." Người đàn ông mặc âu phục kia gọi Cảnh Dực Tước.
Một bên nghe thấy tin tức liền đến phòng cấp cứu để đợi, viện trưởng nhìn thấy mấy chuyên gia y học nọ liền vội vã đi tới bắt chuyện.
“Để cho bọn họ vào đi." Cảnh Dực Tước nói một câu như vậy rồi trầm mặc.
Viện trưởng nghe thấy Cảnh Dực Tước mở ra miệng, liền dẫn bọn họ đi vào, cũng dặn dò y tá phải nghe theo sự sắp xếp của họ.
Ra khỏi cửa, trong lòng viện trưởng lén lau mồ hôi. Thật không biết bên trong là nhân vật lớn nào có thể khiến cho Cảnh thiếu để bụng như thế, còn đưa bác sĩ của Cảnh gia tới, nếu không trị hết mà còn khiến cho gia tộc lớn như đế đô nổi giận thì ông gánh không nổi đâu.
Đồng hồ báo thức tích tích tách tách mà di chuyển, mặt trời lặn xuống rồi nhô lên, Cảnh Dực Tước vẫn duy trì cái tư thế kia, ánh mắt chăm chú khiến thuộc hạ bên cạnh chua xót trong lòng, mua thức ăn nước uống đều bị đặt một bên, một chút cũng không nhúc nhích.
Rốt cục, ánh đèn sáng một đêm đã tắt, nhóm bác sĩ mặc áo trắng quái lạ đều mang vẻ mỏi mệt mà bước ra, Cảnh Dực Tước lập tức từ trên ghế đứng lên, nhưng bởi vì cứng đờ quá lâu mà suýt chút nữa thì ngã sấp xuống.
Một vị bác sĩ người Mỹ lúc trước mang theo thần sắc không tính là tốt, nói một đoạn văn, tư duy của Cảnh Dực Tước hỗn độn chỉ nghe được mấy từ.
“Anh mau nói tình huống." Vì vậy hắn chỉ một bác sĩ mang khuôn mặt Châu Á rõ ràng.
“Ý của bác sĩ Gibson là nội tạng không bị tổn thương quá lớn, vấn đề chủ yếu là ở não bộ. Thế nhưng đại não là bộ phận phức tạp nhất của con người, đến nay y học cũng không thể hiểu rõ triệt để. Chính vì vậy cho nên, tình trạng cụ thế như thế nào còn phải chờ sau khi bệnh nhân tỉnh táo mới biết được."
Vị bác sĩ bị chỉ tới thuật lại lời nói của bác sĩ Gibson bằng tiếng Trung một lần, dừng lại một chút, lại tiếp tục nói, “Thế nhưng theo tôi và một bác sĩ chuyên khoa thần kinh phỏng đoán, nếu như bệnh nhân có thể tỉnh lại thì cũng sẽ gặp phải các loại vấn đề như mất trí nhớ…"
Khóe miệng của Cảnh Dực Tước không kịp ung dung liền cứng ngắc lại. Nghe thấy nội tạng trong thân thể Mộ Mục không có gặp phải tình huống nguy hiểm như mình tưởng tượng, chỉ cần tĩnh dưỡng nhiều một chút là có thể khôi phục, tâm của Cảnh Dực Tước cũng buông xuống.
Sau khi đưa Mộ Mục đã giải phẫu xong chuyển đến phòng bệnh VIP, Cảnh Dực Tước không để ý đến thân thể mình chưa từng được nghỉ ngơi hay ăn uống thì đã bắt đầu rảnh tay xử lý cái kẻ cầm đầu kia.
Giờ phút này, Lăng Tuyết Vũ hoảng loạn trên đường để đi tìm người có thể dựa vào, liền đến chỗ của Diệp Ly Hoa.
Diệp Ly Hoa nhìn thấy khuôn mặt của nữ thần trong lòng mình ngày xưa giờ đây lại mang dáng vẻ chật vật như vậy, mặc dù đã biết cô ta chỉ lợi dụng anh, nhưng vẫn không trực tiếp ra mặt đuổi thẳng.
Chỉ là ngày hôm nay trong nhà lại có nhiều hơn một người, Lạc Lệ cũng chính là Laury nghe thấy âm thanh cửa mở, liền từ trong nhà bếp vội vàng đi ra.
Nhìn thấy Lăng Tuyết Vũ lại ra vẻ đáng thương với Diệp Ly Hoa, nàng liền xông lên trên, nhanh mồm nhanh miệng mắng, “Cái ả đàn bà như cô tại sao còn dám về đây vậy, lần trước cô đem thứ gì đó bỏ vào bia của Quân Lâm sama thì cho rằng tôi không thấy sao? Lúc đầu còn dự định cho cô tự ăn quả đắng, kết quả lại khiến Diệp Tử…" Lạc lệ nói đến một nửa đột nhiên đình chỉ, “Cô bỏ thuốc X?" Dường như đã hiểu rõ ra cái gì đó, Lạc Lệ cởi tạp dề trên người ra, ném ra câu tiếp theo liền bỏ chạy “Việc kia không cần anh phụ trách, bà đây bị chó cắn rồi!"
“Thật không tiện, học muội, cô đi tìm người khác đi, tôi nghĩ tôi không giúp được cô." Diệp Ly Hoa nghe đến mấy câu này thì cũng rõ ràng, vẻ đẹp của Lăng Tuyết Vũ chỉ là do mình tưởng tượng ra, đẩy cô ta ra ngoài, sau khi đóng vửa lại cũng đuổi theo Lạc Lệ.
Tuy rằng việc hai người gặp nhau tất cả đều do bất ngờ tạo thành, thế nhưng làm đàn ông thì phải phụ trách. Hơn nữa thông qua mấy ngày nay qua lại với nhau thì anh cũng phát hiện, cái cô gái nhỏ kia không ngờ lại ngây thơ như vậy, không biết lúc bị bán mất có thay người ta đếm tiền hay không đây. Bản thân anh vẫn nên tự kiểm điểm thôi.
Lăng Tuyết Vũ bị bỏ rơi có chút luống cuống, ngay cả học trưởng Diệp vẫn luôn hướng về phía mình cũng đã bỏ rơi mình, lẽ nào mộng cảnh cuối cùng cũng chỉ là mộng cảnh.
Hôm nay cô chỉ muốn học trưởng Mộ trả lại Cảnh Dực Tước cho cô mà thôi, không hiểu sao lại đẩy anh ta ra chỗ chiếc xe đang chạy.
Những việc hôm nay phát sinh đều là giấc mộng đi, đúng, là mộng, ngủ một giấc, ngủ một giấc là tốt thôi…
Lăng Tuyết Vũ thất hồn lạc phách bước đi trong sân trường, trở lại phòng ngủ liền trực tiếp nằm vật xuống giường, đắp chăn lên, trong miệng còn lẩm bẩm, “Đều là giấc mộng, tỉnh mộng là tốt rồi, là tốt rồi. Tỉnh lại Dực Tước vẫn còn có thể cưng chìu mình, học trưởng Mộ vẫn thích mình…"
Cảnh Dực Tước đang nhận điện thoại của thuộc hạ, hắn dựa vào giường bệnh của Mộ Mục đang ngủ.
“Cảnh thiếu, Lăng Tuyết Vũ mà ngài nhờ chúng tôi điều tra đã tìm được, chỉ là… Về mặt tinh thần, có vẻ như cô ta không được bình thường."
“Tinh thần không bình thường?" Cảnh Dực Tước trầm ngâm một chút, nhìn Mộ Mục trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt, trả lời, “Tôi mặc kệ cô ta đang giả bộ hay không bình thường thật, anh đưa cô ả vào viện tâm thần đi. Nói với viện trưởng, nhốt ả chung với mấy bệnh nhân khác. Còn nữa, nhớ tới định kỳ thì mời bác sĩ tâm lý tốt nhất đến trị liệu." Động tác ôn nhu dùng tăm bông thấm ướt đôi môi của Mộ Mục, trong miệng lại nói ra một mệnh lệnh khiến Lăng Tuyết Vũ sống không bằng chết.
Hàn khí của Cảnh Dực Tước càng ngày càng mạnh mẽ hơn, cái người trên giường bệnh đã hơn ba ngày rồi nhưng vẫn chưa có dấu hiệu thức tỉnh.
Tất cả chỉ tiêu đều bình thường, đối với việc Mộ Mục hôn mê bất tỉnh, chuyên gia cũng chỉ có thể trả lời theo cách nghìn bài một điệu như trước, “Não bộ bị tổn thương, dẫn đến việc bệnh nhân hôn mê, thời gian thức tỉnh không có cách nào dự đoán".
Cuộc sống hằng ngày dần dần trôi qua, sự tức giận và lo lắng của Cảnh Dực Tước đan xen nhau làm hắn muốn lấy roi đánh thi thể để ra lệnh.
Sau ba ngày từ khi Lăng Tuyết Vũ tới viện tâm thần thì tự sát. Điều này khiến Cảnh Dực Tước có chút ảo não. Vì sao bản thân lại không để người trông chừng cô ta, nếu không bây giờ có tức giận thì vẫn có chỗ để phát tiết.
Xuân đi thu đến, đảo mắt một cái thời gian nửa năm liền vội vã mà trôi qua. Trong thời gian này, Cảnh Dực Tước thực hiện cam kết tiếp nhận vị trí gia chủ.
Sau khi trải qua mấy chuyện trong gia tộc, thủ đoạn của hắn so với trước đây càng thêm lão luyện, càng thêm thành thục. Tuy rằng chuyện đặt trên người hắn không ít, thế nhưng mỗi ngày hắn đều dành ra một chút thời gian để đến phòng bệnh của Mộ Mục mà trò chuyện, báo cáo lịch trình giống như trước đây, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Mộ Mục cũng được hắn chuyển đến bệnh viện ở đế đô.
Ba tháng trước, Mộ Thần đã mang theo tro cốt của Trác Tịch trở lại, xem đứa con nhà mình được Cảnh Dực Tước đối đãi như bảo bối trân quý, cũng không phản đối thỉnh cầu tiếp quản và chăm sóc Mộ Mục của Cảnh Dực Tước.
Sau đó ông lưu lại một câu “Thay Tịch xem hết những cảnh đẹp còn lại" liền đem công việc của Mộ thị toàn bộ giao cho Cảnh Dực Tước rồi rời đi.
Đại hội gặp mặt lần kia đã thúc đẩy hai đôi Cầm Trạch và Vũ Hà Đình cùng với Diệp Ly Hoa và Laury.
Thế nhưng sau buổi gặp mặt đó liền không thấy Quân Lâm và Mộ Mục xuất hiện nữa, một đám fan đều ở nơi đó tru lên cầu trở về. Tại Cầm Trạch biết rõ sự việc liền gửi đến một tin thông báo, những nhóm fan CP kia cũng đều yên lặng cầu nguyện, mong ước Mộ Mục sớm ngày tỉnh lại.
Hôm đó, Cảnh Dực Tước được đồng hồ báo thức nhắc nhở, buông bút xuống. Nói thư ký đem những văn kiện cần được phê chuẩn mang vào rồi mang về nhà, cầm áo khoác lên, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Sao hôm nay BOSS đi gặp Mộ tiên sinh sớm như vậy?" Thư ký theo bên cạnh hắn lâu năm hiếm khi lắm mồm hỏi một câu.
Nghe thấy Mộ Mục, ánh mắt Cảnh Dực Tước nhu hòa, “Hôm nay là sinh nhật Mộ."
“Ồ ~." Thư ký chúc phúc, “Thay tôi chúc mừng Mộ tiên sinh~ sinh nhật vui vẻ ~ "
“Ừm." Cảnh Dực Tước trả lời một câu, “Nói với phòng tài vụ, tháng này tăng lương." Cũng không để ý tiếng hoan hô phía sau, trực tiếp đi tới thang máy.
Đến tiệm bánh gato mua bánh ngọt, rồi lại đến một cửa tiệm đặt làm riêng hai chiếc nhẫn cho đàn ông, Cảnh Dực Tước có chút hưng phấn đi đến phòng bệnh của Mộ Mục, nhưng lại thất không có một bóng người trên giường.
Sắc mặt có chút khó coi mà tóm lấy một vị y tá dò hỏi Mộ Mục đi về hướng nào, lao nhanh đến hoa viên của bệnh viện, liền thấy Mộ Mục mặc một trang phục bệnh nhân rộng thùng thình càng lộ ra vẻ gầy gò, hắn mừng rỡ như điên mà ôm lấy cậu.
Bị một lực yếu ớt thoáng đẩy ra, âm thanh tốt đẹp của Mộ Mục trước sau như một truyền vào bên tai, “Anh là ai?"
Chính Văn Hoàn
Tác giả có lời muốn nói:
Rốt cục cũng kết thúc!!!! Một chữ thật sảng khoái!!! Đối với kết cục này kỳ thực lúc vừa mới bắt đầu viết văn, Nhất Trúc cảm thấy như vậy rất tốt, thật sự thích kiểu kết thúc mở, khiến người ta có thật nhiều suy nghĩ.
Đối với những kết cục đại đoàn viên kia, cảm thấy không thể viết ra... Cho nên nếu như không thích kết cục này chỉ có thể say sorry (⊙_⊙)
Tác giả :
Nhất Trúc de U Hoàng