Tôi Là Nam Phụ, Không Phải Dụ Thụ!
Chương 11: Thời gian như nước ~ chảy ~
Ngày hôm sau, Mộ Mục PIA diễn thêm lần nữa, sau đó lại tiếp tục trao đổi tình cảm với cha Mộ, rồi thỉnh thoảng đi đạo trên đường đi học, lịch trình đơn điệu cứ thế “Ào ào" chảy qua.
Dĩ nhiên, dưới sự tận lực tránh né của bản thân nên cậu đã không còn chạm mặt với nữ chính, cũng không xuất hiện vở kịch cẩu huyết như trong tiểu thuyết kia, ví dụ như anh hùng cứu mỹ nhân gì đó.
Nhưng vì thành tích xuất sắc và khuôn mặt đẹp “Hơn người", Lăng Tuyết Vũ cũng coi như là một nhân vật nổi tiếng ở trong trường. Vì thế, mặc dù không được Mộ Mục để ý thì cũng nghe người ta nói cô được một vị học trưởng nào đó ưu ái, giao tình không tệ và vân vân.
Sau khi nghe xong, Mộ Mục cảm khái, quả nhiên nội dung tiểu thuyết vẫn không thể thay đổi. Nếu như cậu không còn là nam phụ thì vẫn còn những người khác. Nhưng không biết cô ta có vào giới võng phối không, cũng không biết là có được nam chính coi trọng hay không.
Nhưng mà mấy ngày nay, đối với Cảnh Dực Tước mà nói thì thực sự là hai tầng băng hỏa đó!
“BOSS BOSS!"
“Hả?" Thần trí của Cảnh Dực Tước đột nhiên bị một giọng nói ngày càng lớn kéo tỉnh, “Sao vậy, Bill?"
Trước mắt, một thanh niên tóc vàng mắt xanh tức giận trả lời một câu, “Báo cáo đã hoàn thành mà tôi thì đã đứng mấy phút ở đây, thế nhưng anh lại không có phản ứng! Đã vậy biểu tình lại xuất thần."
“Xin lỗi." Cảnh Dực Tước cúi đầu, có chút buồn bực mà bóp bóp sống mũi.
Bill nhìn hắn, dường như nghĩ tới điều gì đó, “Hửm, không phải anh đang yêu đó chứ? Có người nói tình yêu sẽ khiến cho con người ta làm ra một ít hành động khác thường."
Cảnh Dực Tước nghe, ngẩng đầu lên theo dõi hắn, “Tôi khác thường?"
“Ờm... Cũng không có, nhưng mà lúc tôi báo cáo thì anh thường xuyên thất thần, còn trước mặt người khác thì tôi không biết..." Thấy được tầm mắt áp bức của người nào đó, Bill vội vã vứt bỏ lập trường của mình, hàm hồ trả lời.
“Được rồi, cậu trở về đi." Cảnh Dực Tước khoát tay một cái.
Nghe lời mà đi tới cửa, Bill liền quay đầu lưu lại một câu, “Tôi nghĩ anh nên tìm hiểu một chút về biểu hiện của người đang yêu, tuyệt đối giống anh vào lúc này!" Sau đó nhanh chóng chuồn ra khỏi cửa, bước vào thang máy, rời khỏi tầng làm việc của ông chủ.
“Đang yêu?" Cảnh Dực Tước khẽ cười một tiếng, lấy văn kiện nằm bên cạnh, mở ra.
Nhưng mấy phút sau, hắn vẫn không lật qua trang tiếp theo.
“Aiii", một tiếng thở dài vang lên.
Cảnh Dực Tước mở trang web ra, bắt đầu tìm kiếm “Biểu hiện đang yêu"...
“Thật là một mớ hỗn độn, không có cái nào đúng hết!"
Hắn không có thất thần mà nhớ đến âm thanh mềm mại mê của người kia!
Mỗi lần hắn lên QQ cũng không có nhìn xem người nọ có onl hay không.
Hắn mới không nhìn trộm cậu ấy tán gẫu với người của đoàn kịch, sau đó lại yên lặng lơ đãng ghi nhớ thông tin của người ta...
Cảnh Dực Tước một bên xem những biểu hiện được liệt kê kia, còn một bên lại ở trong lòng kiên quyết phủ nhận là mình đã làm hết những việc nọ.
Mãi đến tận một điều cuối cùng: Nếu như đối phương ở bên người khác, sẽ đố kị đến đau lòng!
Trong tâm, Cảnh Dực Tước tưởng tượng hình bóng mơ hồ của người kia dựa vào trong lòng người khác, dùng âm thanh mềm mại mà trò chuyện thân mật với người ta, không giống như lúc cậu đối mặt với hắn, nhàn nhạt, xa cách, quạnh quẽ.
Rốt cục hắn cũng thừa nhận mình đã triệt để trầm luân. Chỉ mới nghe qua âm thanh giọng nói, thậm chí ngay cả mặt cũng chưa từng nhìn thấy. Không biết cậu ta cao hay thấp, mập hay ốm, tuổi tác lớn hay nhỏ...
Có người nói, tất cả đàn ông khi chưa gặp đúng người mình yêu đều nghĩ rằng bản thân họ chỉ thích người khác phái. Mà dường như, Cảnh Dực Tước còn biết đến một câu nói khác, mình chỉ yêu chính người nọ, không liên quan tới giới tính.
Sau khi tâm ý đã rõ ràng, Cảnh đại BOSS bắt đầu lập ra “Kế hoạch truy thê", không ngừng tìm hiểu cái gì mà “Mười phương pháp theo đuổi", “Vĩnh biệt độc thân: Nhật kí theo đuổi trái tim"...
Làm việc quyết đoán, nghĩ gì làm đó, tất cả đều nắm giữ trong tay luôn luôn là phong cách làm việc của Cảnh Dực Tước, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến hắn trăm trận trăm thắng trên thương trường.
Cho nên, lần này cũng giống vậy. Tuy rằng bởi vì bản thân xuất sắc lại có gia thế đáng kiêu ngạo, người nào đó xưa nay toàn được người khác theo đuổi nên hoàn toàn không có kinh nghiệm trong phương diện này. Nhưng trong cuộc sống đều có lần đầu tiên mà.
Lại nói đến Mộ Mục, nam phụ đang nhàn nhã sống qua ngày của chúng ta cũng bắt đầu xoắn xuýt.
Bởi vì ngày hôm nay vừa lên QQ thì phát hiện trên hệ thống thông báo của có tin xác nhận “Tôi là Quân Lâm" làm bạn bè.
Mộ Mục bắt đầu hắc tuyến, nam chính đại nhân sao có thể thêm mình làm bạn bè vậy? Rõ ràng ngoại trừ PIA diễn, mình và hắn cũng đâu có trò chuyện gì nhiều đâu ta. Thậm chí, gần đây, Mộ Mục còn cảm thấy rằng anh ta đang che giấu bản thân mình, mà hiện tại cậu cảm thấy mình nghĩ hơi quá rồi.
Nam chủ đại nhân à, không phải anh nên tương thân tương ái với nữ chính sao. =_=
Phun tào rồi lại phun tào, nhưng Mộ Mục vẫn nhấn “Đồng ý", đem người nào đó kéo vào danh sách bạn tốt của mình.
Dĩ nhiên, dưới sự tận lực tránh né của bản thân nên cậu đã không còn chạm mặt với nữ chính, cũng không xuất hiện vở kịch cẩu huyết như trong tiểu thuyết kia, ví dụ như anh hùng cứu mỹ nhân gì đó.
Nhưng vì thành tích xuất sắc và khuôn mặt đẹp “Hơn người", Lăng Tuyết Vũ cũng coi như là một nhân vật nổi tiếng ở trong trường. Vì thế, mặc dù không được Mộ Mục để ý thì cũng nghe người ta nói cô được một vị học trưởng nào đó ưu ái, giao tình không tệ và vân vân.
Sau khi nghe xong, Mộ Mục cảm khái, quả nhiên nội dung tiểu thuyết vẫn không thể thay đổi. Nếu như cậu không còn là nam phụ thì vẫn còn những người khác. Nhưng không biết cô ta có vào giới võng phối không, cũng không biết là có được nam chính coi trọng hay không.
Nhưng mà mấy ngày nay, đối với Cảnh Dực Tước mà nói thì thực sự là hai tầng băng hỏa đó!
“BOSS BOSS!"
“Hả?" Thần trí của Cảnh Dực Tước đột nhiên bị một giọng nói ngày càng lớn kéo tỉnh, “Sao vậy, Bill?"
Trước mắt, một thanh niên tóc vàng mắt xanh tức giận trả lời một câu, “Báo cáo đã hoàn thành mà tôi thì đã đứng mấy phút ở đây, thế nhưng anh lại không có phản ứng! Đã vậy biểu tình lại xuất thần."
“Xin lỗi." Cảnh Dực Tước cúi đầu, có chút buồn bực mà bóp bóp sống mũi.
Bill nhìn hắn, dường như nghĩ tới điều gì đó, “Hửm, không phải anh đang yêu đó chứ? Có người nói tình yêu sẽ khiến cho con người ta làm ra một ít hành động khác thường."
Cảnh Dực Tước nghe, ngẩng đầu lên theo dõi hắn, “Tôi khác thường?"
“Ờm... Cũng không có, nhưng mà lúc tôi báo cáo thì anh thường xuyên thất thần, còn trước mặt người khác thì tôi không biết..." Thấy được tầm mắt áp bức của người nào đó, Bill vội vã vứt bỏ lập trường của mình, hàm hồ trả lời.
“Được rồi, cậu trở về đi." Cảnh Dực Tước khoát tay một cái.
Nghe lời mà đi tới cửa, Bill liền quay đầu lưu lại một câu, “Tôi nghĩ anh nên tìm hiểu một chút về biểu hiện của người đang yêu, tuyệt đối giống anh vào lúc này!" Sau đó nhanh chóng chuồn ra khỏi cửa, bước vào thang máy, rời khỏi tầng làm việc của ông chủ.
“Đang yêu?" Cảnh Dực Tước khẽ cười một tiếng, lấy văn kiện nằm bên cạnh, mở ra.
Nhưng mấy phút sau, hắn vẫn không lật qua trang tiếp theo.
“Aiii", một tiếng thở dài vang lên.
Cảnh Dực Tước mở trang web ra, bắt đầu tìm kiếm “Biểu hiện đang yêu"...
“Thật là một mớ hỗn độn, không có cái nào đúng hết!"
Hắn không có thất thần mà nhớ đến âm thanh mềm mại mê của người kia!
Mỗi lần hắn lên QQ cũng không có nhìn xem người nọ có onl hay không.
Hắn mới không nhìn trộm cậu ấy tán gẫu với người của đoàn kịch, sau đó lại yên lặng lơ đãng ghi nhớ thông tin của người ta...
Cảnh Dực Tước một bên xem những biểu hiện được liệt kê kia, còn một bên lại ở trong lòng kiên quyết phủ nhận là mình đã làm hết những việc nọ.
Mãi đến tận một điều cuối cùng: Nếu như đối phương ở bên người khác, sẽ đố kị đến đau lòng!
Trong tâm, Cảnh Dực Tước tưởng tượng hình bóng mơ hồ của người kia dựa vào trong lòng người khác, dùng âm thanh mềm mại mà trò chuyện thân mật với người ta, không giống như lúc cậu đối mặt với hắn, nhàn nhạt, xa cách, quạnh quẽ.
Rốt cục hắn cũng thừa nhận mình đã triệt để trầm luân. Chỉ mới nghe qua âm thanh giọng nói, thậm chí ngay cả mặt cũng chưa từng nhìn thấy. Không biết cậu ta cao hay thấp, mập hay ốm, tuổi tác lớn hay nhỏ...
Có người nói, tất cả đàn ông khi chưa gặp đúng người mình yêu đều nghĩ rằng bản thân họ chỉ thích người khác phái. Mà dường như, Cảnh Dực Tước còn biết đến một câu nói khác, mình chỉ yêu chính người nọ, không liên quan tới giới tính.
Sau khi tâm ý đã rõ ràng, Cảnh đại BOSS bắt đầu lập ra “Kế hoạch truy thê", không ngừng tìm hiểu cái gì mà “Mười phương pháp theo đuổi", “Vĩnh biệt độc thân: Nhật kí theo đuổi trái tim"...
Làm việc quyết đoán, nghĩ gì làm đó, tất cả đều nắm giữ trong tay luôn luôn là phong cách làm việc của Cảnh Dực Tước, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến hắn trăm trận trăm thắng trên thương trường.
Cho nên, lần này cũng giống vậy. Tuy rằng bởi vì bản thân xuất sắc lại có gia thế đáng kiêu ngạo, người nào đó xưa nay toàn được người khác theo đuổi nên hoàn toàn không có kinh nghiệm trong phương diện này. Nhưng trong cuộc sống đều có lần đầu tiên mà.
Lại nói đến Mộ Mục, nam phụ đang nhàn nhã sống qua ngày của chúng ta cũng bắt đầu xoắn xuýt.
Bởi vì ngày hôm nay vừa lên QQ thì phát hiện trên hệ thống thông báo của có tin xác nhận “Tôi là Quân Lâm" làm bạn bè.
Mộ Mục bắt đầu hắc tuyến, nam chính đại nhân sao có thể thêm mình làm bạn bè vậy? Rõ ràng ngoại trừ PIA diễn, mình và hắn cũng đâu có trò chuyện gì nhiều đâu ta. Thậm chí, gần đây, Mộ Mục còn cảm thấy rằng anh ta đang che giấu bản thân mình, mà hiện tại cậu cảm thấy mình nghĩ hơi quá rồi.
Nam chủ đại nhân à, không phải anh nên tương thân tương ái với nữ chính sao. =_=
Phun tào rồi lại phun tào, nhưng Mộ Mục vẫn nhấn “Đồng ý", đem người nào đó kéo vào danh sách bạn tốt của mình.
Tác giả :
Nhất Trúc de U Hoàng